Tập 6A

Lời bạt

Lời bạt

Và đó là toàn bộ nội dung của Owari no Chronicle 6-A.

Nói thế nào nhỉ, nhưng tôi có cảm giác mình đã đưa câu chuyện đi đến cái kết trọn vẹn nhất rồi (bởi bức tranh toàn cảnh cứ hiện dần ra trong đầu tôi mỗi khi đặt bút viết). Để có thể hoàn thành tác phẩm đến những dòng cuối cùng, tất cả là nhờ vào quý vị độc giả. Xin chân thành cảm ơn mọi người.

Và giờ, đã đến lúc cho màn tán gẫu quen thuộc rồi đây.

“Biết là hỏi cũng bằng thừa, nhưng mà... cậu đọc chưa?”

“Xin lỗi nhé, dạo này công việc bận quá.”

“Cậu thẳng thừng bỏ rơi tôi luôn phải không!?”

“Đừng có ngớ ngẩn. Đừng coi thường người đi làm chứ. Dạo này tôi bận đến mức về đến nhà là gục luôn ở lối ra vào mà ngủ đấy. Cửa còn chẳng thèm đóng luôn. Sáng hôm sau tỉnh dậy mới biết. Chẳng hiểu sao tờ báo buổi sáng lại đang đắp trên người tôi nữa.”

“Chắc anh giao báo được một phen hết hồn.”

“Ừ, mà cái tay giao báo đó cũng thuộc loại ngớ ngẩn. Hồi mùa hè nóng nực, lúc tôi đang ở trần nấu cơm rang thì hắn đột nhiên mở cửa vào định chào hàng. Thế rồi hắn co giò chạy mất mà còn chưa kịp chào bán câu nào. Rốt cuộc hắn đến để làm gì cơ chứ? Trinh sát địa bàn à?”

“Thế cậu không có gì để nói về bản thân mình trong tình huống đó à?”

“Nghe tiếng gõ cửa là tôi đã mặc tạp dề vào rồi còn gì.”

“Thôi dẹp cái độ điên của cậu dạo này sang một bên đi. Kể một chuyện đau thương nào đó thời cấp hai, cấp ba của cậu xem nào?”

“Có chứ. Hồi nghỉ hè năm hai sơ trung, vào một ngày nóng nực, tôi chỉ mặc mỗi quần lót nằm trong phòng.”

“Sao cậu cứ hở ra là cởi đồ thế? Não có vấn đề à? Chắc chắn là có rồi, đúng không?”

“Cứ nghe đã. Thế rồi tôi phát hiện một con gián trên trần nhà gần cửa ra vào. Đúng lúc tôi đang nghĩ chắc nó cũng nóng lắm, thì nó bay thẳng xuống chỗ tôi. Nó chui tọt vào ống quần lót bên phải của tôi rồi biến mất vào bóng tối sâu thẳm. Ha ha ha. Sợ chết khiếp đi được.”

“Đúng là một ký ức mùa hè kinh hoàng.”

Thôi chuyện phiếm đến đây là đủ rồi.

Nhân tiện, bản nhạc nền của tôi lần này là bài 10 Years của Watanabe Misato. Tôi nghĩ đó là một bài hát tuyệt vời và đã nghe nó từ rất lâu rồi.

“Ai là người biết được đâu là lời giải đáp vẹn toàn nhất?”

Lần này xin dừng bút tại đây.

Câu trả lời đã ở ngay đó rồi.

Tháng 9 năm 2005. Một buổi sáng trong cơn bão.

-Kawakami Minoru

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!