Tập 6A

Chương 7 Khách bất ngờ

Chương 7 Khách bất ngờ

thumb Chỉ một bước là có thể lao vào

Phía trước là bóng tối, hay vực sâu

Nhưng chạy trốn thì nào có ánh sáng

Shinjou lặng ngắm Shino trong bầu không khí se lạnh của căn phòng rộng lớn.

Họ đã giới thiệu xong về bản thân. Shinjou cho biết đêm nay cô sẽ lên đường chinh phục Con đường Leviathan với 8th-Gear, đồng thời truy tìm quá khứ của Shinjou Yukio để tìm hiểu về sự hủy diệt của Top-Gear.

Ngược lại, Shino không nói nhiều.

Cô cho biết mình đến từ Top-Gear, mang họ Tamiya, và kể rằng gia đình Tamiya đã cưu mang cô khi cô bị thương trong đêm tấn công. Dựa vào đó, Shinjou nảy ra một suy nghĩ.

“Cô là… phiên bản ‘thật’ của một người nhà Tamiya ở đây ư? Vì giới tính bị đảo ngược, nên cô là Kouji sao?”

Shino vội lắc đầu.

“Không, tôi không nghĩ vậy. Cha mẹ tôi có thể là họ, nhưng tôi là con một. …Tôi nghe nói có rất nhiều người ở Top-Gear không có bản thể tương ứng ở đây.”

“Ra vậy,” Shinjou khẽ thở phào nhẹ nhõm.

…Mình không thích cái suy nghĩ phân biệt người thật kẻ giả.

Cô khẽ gật đầu với chính mình, và Shino ngẩng lên nhìn cô.

“Ừm, Quân đội sao rồi? Tôi bị lạc lúc cả nhóm đang rút lui.”

“Quân đội ư… Chà, Hajji đã bị bắt với tư cách là người đại diện.”

“…”

Shino im bặt, vẻ mặt cứng lại, nhưng Shinjou không hề lựa lời nói giảm nói tránh. Cô chỉ đơn thuần thuật lại sự thật.

“Không có thông báo nào về việc tái lập Quân đội, nên mọi người cho rằng nó đã bị xóa sổ.”

“Vậy thì chị và những người khác…?”

“Chị của cô?”

Đôi vai Shino khẽ run lên, cô đưa tay lên che miệng.

“Ý tôi là Mikoku. Chị ấy, Hajji và tôi đã sống với nhau như một gia đình.”

“Thì ra là vậy. Chà, cô ấy không bị bắt.”

Shinjou ngập ngừng, nhưng rồi quyết định nói cho cô biết.

“Người tên Tatsumi, con rồng máy tên Alex, và khoảng… năm mươi người khác cũng không bị bắt.”

Đôi mắt Shino mở to, nhưng chỉ một lát sau, vẻ mặt cô dịu lại.

Cô thoáng vẻ nhẹ nhõm rồi nhắm mắt lại.

Shinjou hiểu ra. Shino đã nhận ra những người còn lại sẽ không từ bỏ việc chống cự.

Sau khi lẩm bẩm điều gì đó – một cái tên – Shino ngẩng lên, mở mắt nhìn Shinjou.

“Vậy cô muốn hỏi tôi điều gì? Tôi phải cung cấp chút thông tin để đổi lấy những gì cô vừa cho tôi biết.”

“Vâng. Nếu vậy thì tôi cảm kích vô cùng.”

Shinjou gật đầu và nghĩ đến vài chủ đề.

…Liệu cô ấy có biết về cha mẹ mình không?

Tất nhiên cô muốn biết về mẹ mình, nhưng cũng tò mò không biết người cha ở Top-Gear là người thế nào. Và chuyện gì đã xảy ra với họ?

Cô cũng định hỏi về cuộc sống của mình ở Top-Gear, nhưng…

…Đó là việc mà chúng ta sắp đi điều tra.

Vậy nên cô đã hỏi một câu khác.

“Những gì Hajji nói trong cuộc tấn công của Quân đội có đúng sự thật không?”

Câu trả lời cô nhận được lại không như mong đợi.

“Cô thật sự không nhớ gì về cuộc sống của mình ở Osaka sao?”

Câu hỏi đó đã cho Shinjou câu trả lời.

“Vậy là đúng sự thật.”

“Vâng.”

Shino khẽ đưa mắt nhìn xuống, nhưng nét mặt không hề u ám. Trông cô có vẻ hoài niệm khi làm một cử chỉ như đang cầm thứ gì đó trong tay.

“Một cơ sở kiến tạo khái niệm đã được xây dựng ở Osaka. Nó được đặt gần vị trí của Babel ở Low-Gear để hoạt động như một cặp tương ứng. Sau đó, UCAT Nhật Bản và những người liên quan đã chuyển đến Osaka.”

“Tôi… hiểu rồi.”

Cô cố gắng chấp nhận thông tin mà mình đã biết nhưng không thể nhớ ra.

Nhưng rồi Shino đột nhiên hỏi một câu.

“Cô có định báo cáo việc tôi ở đây không?”

Shinjou chợt nhận ra tầm quan trọng của việc Shino có mặt ở đây.

…Ồ.

Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cô bỏ sót, nhưng đó là một điều cực kỳ hiển nhiên.

“Trước khi tôi trả lời… cô có thể cho tôi biết tại sao cô lại ở đây không? Chắc hẳn cô phải biết mình sẽ chạm mặt chúng tôi chứ.”

Chân cô có vẻ bị thương, nhưng cô luôn có thể dùng nạng để trốn thoát. Shinjou cảm thấy lẽ ra cô ấy nên tìm gặp tàn dư của Quân đội trước khi bị phát hiện.

“Nếu là để chữa chân, chẳng phải đến UCAT hoặc hội ngộ với những người khác trong Quân đội sẽ nhanh hơn sao? Tại sao cô lại ở lại đây?”

Shino đưa tay lên che miệng, nhưng cuối cùng cô lắc đầu và hít một hơi thật sâu.

“Vì lý do nào đó… tôi chỉ không muốn đi đâu cả. Dù tôi cũng nghĩ mình nên đi đâu đó.”

Và…

“Tôi cũng không thật sự biết liệu mình có nên ở đây hay không nữa. …Mọi người cho tôi ở lại, nhưng tôi có cảm giác đây không phải là nơi dành cho mình, hoặc như thể tôi chẳng thuộc về nơi nào cả. …Tôi chỉ cảm thấy mình đang làm phiền.”

Nghe vậy, sự nghi ngờ trước đó của Shinjou càng lớn dần trong lòng.

…Chuyện này là sao?

“Hửm? Tụi tôi tình cờ biết cô ở đây, nhưng cô vẫn đi lại được, dù không tốt lắm. Vậy tại sao cô không muốn gặp lại tàn dư của Quân đội? Và…”

Shinjou hỏi về sự mâu thuẫn trong lòng Shino.

“Cô đang trốn tránh tàn dư của Quân đội ở đây, nhưng lại không chắc mình có thuộc về nơi này hay không. Tại sao cô lại nghĩ vậy? Và trong trường hợp đó… nơi nào mới thực sự là nơi cô thuộc về?”

Shino nhìn cô gái vừa hỏi mình câu đó.

Khi làm vậy, cô muộn màng nghĩ về nó.

…Câu trả lời của mình là gì?

Gia đình Tamiya đang chăm sóc cô. Kouji đã cưu mang cô vì anh nghĩ cô “có lý do riêng”.

Cũng có vài người khác được nhận vào vì những lý do tương tự.

Cô nghĩ đây là một ngôi nhà tốt. Không khí ở đây rất tuyệt và mọi người cũng rất tốt.

Cô nghe thấy tiếng đâm thương và tiếng ồn ào từ xa, nhưng cô vẫn cảm thấy biết ơn vì mọi người lúc nào cũng thật sôi nổi.

Ở Top-Gear, cô cũng từng sống trong một ngôi nhà lớn giống thế này.

Cô không thể đi lại bình thường, nhưng cô cảm thấy hoàn toàn thoải mái dưới sự chăm sóc của gia đình Tamiya.

…Vậy tại sao mình lại cảm thấy có lỗi khi ở lại đây?

Để sắp xếp lại suy nghĩ, cô tự hỏi.

“Mình muốn quay lại Quân đội? Hay không muốn?”

“Đó không phải là điều tôi có thể trả lời thay cho cô.”

Shinjou đưa một ngón tay lên miệng và hơi cúi đầu.

“Nhưng mà,” cô lẩm bẩm như thể đang tự kiểm tra và thu thập suy nghĩ của chính mình.

Đầu tiên, cô giơ một ngón tay về phía Shino.

“Cô đang ở đây một mình, đúng không?”

Shino gật đầu và Shinjou giơ ngón thứ hai.

“Cô đã rất vui khi biết những người trong Quân đội vẫn an toàn và một vài người trong số họ chưa bị tìm thấy.”

Cô giơ ngón thứ ba.

“Nhưng cô không muốn đi gặp bất kỳ nhóm nào trong số họ.”

Ngón thứ tư.

“Và cô cảm thấy tội lỗi khi ở lại đây.”

Cô hạ tay xuống, vỗ nhẹ vào đầu gối và hỏi một câu như thể tự hỏi mình.

“Điều đó có nghĩa là gì?”

“Ý… ý cô là sao?”

Shinjou gật đầu, ngước lên và nhìn Shino với đôi mày hơi nhíu lại.

Sau một tiếng hét ở phía xa, cô cau mày.

“Ngôi nhà này thật khó để có một cuộc nói chuyện nghiêm túc. Ngôi nhà ở Top-Gear có giống vậy không?”

“K-không. Đó là nét đặc trưng của nơi này thôi.”

“Ra vậy.”

Shinjou gật đầu và nhìn thẳng vào mắt Shino lần nữa. Lần này, cô hơi nghiêng đầu.

“Hửm? Tôi không hoàn toàn hiểu, nhưng đối với tôi thì có vẻ như… chà… cô muốn ở cùng Quân đội, nhưng lại không muốn Quân đội tiếp tục tồn tại.”

Và…

“Cứ như thể cô đã miễn cưỡng tốt nghiệp khỏi Quân đội trong cuộc tấn công đó vậy.”

Shino chưa từng tốt nghiệp bất cứ thứ gì, nhưng điều đó giúp cô hiểu được trạng thái tâm hồn mình.

…Tôi…

Cô nhớ lại một khoảnh khắc trong quá khứ.

Đó là khoảnh khắc cô chia tay Quân đội và chỉ còn lại một mình.

Một tháng rưỡi trước, cô đã chạy xuyên qua những ngọn núi sau khi Quân đội thất bại.

Lúc đó, cô đã cố gắng ở bên cạnh Mikoku, nhưng khi trận chiến nổ ra…

…Tôi đã bị ngăn không cho chiến đấu.

Sau khi trốn thoát, Mikoku và những người khác có lẽ sẽ tiếp tục chiến đấu dưới một hình thức nào đó.

Vậy nên nếu cô gặp lại Mikoku, cô sẽ chỉ bị từ chối một lần nữa.

Xét cho cùng, Mikoku sẽ tiếp tục từ chối cô miễn là cô còn ở gần nơi chiến trận.

…Vậy thì tại sao?

Cô có một câu hỏi.

…Nếu cuối cùng chị ấy cũng chỉ định từ chối mình, tại sao chị ấy lại ở bên mình lâu như vậy?

Cô không biết. Không đời nào cô có thể biết được. Tất cả đều phụ thuộc vào lòng Mikoku.

Nhưng nếu không muốn xa Mikoku, cô phải ở lại với Quân đội.

Thế nhưng nếu Mikoku sẽ tìm lý do nào đó để từ chối cô…

“Mình nên cố gắng giữ khoảng cách.”

…Đó là lý do tại sao mình không thể rời đi dù không chắc mình có nên ở đây hay không.

Cô đang che giấu thân phận là một con người Top-Gear và để cho kẻ thù bảo vệ mình.

Điều đó mang lại cảm giác tội lỗi vì đã lừa dối Kouji, Ryouko và những người khác, nhưng…

“…”

Cô có một lý do duy nhất để chọn phương án đó.

…Ở gần chị ấy thật khó khăn.

Cô sẽ bị đẩy ra xa mà không được cho biết lý do.

Cô sẽ không nhận được câu trả lời dù có hỏi tại sao.

…Vậy nên mình đã quyết định tự mình tránh xa.

“Nhưng tôi không đủ quyết tâm cho việc đó, nên tôi lại bắt đầu do dự.”

Ngay khi cô vừa lẩm bẩm những lời đó, một tiếng va chạm đột ngột vang đến tai cô từ phía sau.

“Gì vậy?”

Shino theo phản xạ đứng dậy và nhìn ra sau.

Cô thấy một thứ kỳ lạ đang mọc ra từ bức tường thạch cao ở đó.

Đó là mũi của một ngọn giáo.

Lưỡi giáo sắc bén và sáng loáng đi kèm với một giọng nói phát ra từ trong tường.

“Tapwaaaah!”

Cô nghe thấy một tiếng hét và một loạt âm thanh đâm thọc khi lưỡi giáo nhanh chóng đâm ra thụt vào bức tường.

“Owwww, ow, ow, ow, owwwwpaaaah!! Combo 7 phát!!”

“Éc! Onji bị hạ gục giữa không trung! Rút lui! Rút lui!”

Sau nhiều tiếng hét và tiếng bước chân bỏ chạy trong tường, giọng của Ryouko vọng vào phòng.

“Được rồi, còn ba phút nữa là hết giờ. …Oa! Đừng chạy về phía này!!”

“He he he. Định chạy sao? Nhưng với tận ba phút còn lại, tôi có thể dễ dàng đạt điểm cao!”

Sau một tiếng bước chân ngoài hành lang, Shinjou nói từ phía sau Shino.

“Sayama-kun! Ừm…”

Trước khi cô kịp nói thêm, một giọng nói đã trả lời. Và rõ ràng nó đã nghe thấy những gì Shino nói.

“Giữ khoảng cách vì không chắc mình thuộc về nơi đâu đòi hỏi khá nhiều quyết tâm đấy. Ấy vậy mà ngay cả không khí của thế giới này cũng đang đỏ mặt hổn hển như thể nó lơ lửng quanh cô với hy vọng rằng cô sẽ hít thở nó vào.”

“Sayama-kun, không khí đó cũng bao quanh chúng ta mà, anh biết không?”

“Bình tĩnh nào, Shinjou-kun. Thứ bao quanh hai chúng ta là một loại khí đậm đặc hơn nhiều.”

“Oxy-điên?”

“He he he. Cô không thường chơi chữ nhỉ, Shinjou-kun. Tanaka-kun, mang hết đệm ra đây. Tanaka-kuuun.”

“Abrbah!”

“Á, Tanaka!! Hắn ta tung đòn chí mạng vào Tanaka rồi!! Giờ cậu ấy không thể mang đệm được nữa!!”

Phớt lờ những giọng nói phấn khích, Shinjou gãi đầu và nói với Sayama qua bức tường.

“Ừm, Sayama-kun? Tôi không nghĩ Shino-san muốn đến UCAT đâu.”

“Tôi hiểu rồi.”

Shino cảm thấy tim mình đập thình thịch trước hai từ đó.

Rõ ràng là anh ta sắp đưa ra câu trả lời.

Vì vậy, cô cố gắng nói điều gì đó. Không quan trọng là gì, miễn là nó giúp cô câu giờ.

Nhưng trước khi cô kịp làm vậy, giọng của Sayama đã vọng đến qua bức tường.

“Không sao cả.”

Cô nuốt lại lời nói và im lặng, nhưng anh ta vẫn tiếp tục.

“Cô ấy không còn là thành viên của Quân đội nữa.”

Shinjou đứng dậy, hết nhìn bức tường rồi lại nhìn Shino.

Cô biết mình đang cau mày.

“Cô ấy không phải là thành viên của Quân đội ư?”

“Vậy cô có thể cho tôi biết tại sao cô ấy không sử dụng khái niệm cưỡng chế tư duy của mình không?”

Shinjou cuối cùng cũng nhớ ra Shino có thể khiến người khác làm theo lời mình nói.

…Năng lực đó có lẽ sẽ giúp đối phó với Sayama-kun.

Cô chắc chắn mệnh lệnh đầu tiên cô dành cho anh ta sẽ là “bình tĩnh lại”.

Nhưng tại sao Shino lại không sử dụng sức mạnh đó?

“Không lẽ nào…”

Shino đang cúi đầu cam chịu, và Shinjou nhìn vào hai sợi dây chuyền treo trên cổ cô gái.

Một trong số đó có mặt dây chuyền pháp lam màu đỏ.

Sợi còn lại có mặt dây chuyền đá xanh.

Nhưng mặt đá xanh đã thay đổi.

“Nó bị vỡ rồi ư?”

Shino khẽ gật đầu và giơ viên đá xanh nhỏ lên để lộ vết nứt màu trắng chạy ngang qua nó.

“Trong lúc rút lui, tôi đã bị trúng một khái niệm cắt chém rất mạnh. Tôi đã làm chệch hướng đòn tấn công bằng cách ra lệnh cho nó bị ‘khước từ’, nhưng các khái niệm có vẻ khắc nhau. Giờ thì sức mạnh của tôi đã bị phong ấn và tôi không thể sử dụng nó được nữa. Trước đây nó cho phép tôi vào không gian khái niệm, nhưng giờ nó đã vỡ, tôi thậm chí không chắc mình có thể làm được điều đó nữa không.”

Shinjou đợi một lúc sau khi Shino nói xong.

Cô dành thời gian để suy nghĩ về ý nghĩa của việc này.

“Nói cách khác… cô không có khả năng chiến đấu, không định gặp lại tàn dư của Quân đội, và sẽ không rời khỏi đây? Và vì không có bản thể tương ứng ở Low-Gear, cô cũng không có kẻ thù nào để căm ghét?”

Cô ấy bất lực, không thể di chuyển, không có kẻ thù, và không muốn chiến đấu.

Điều đó quả thực có nghĩa là cô ấy không phải là thành viên của Quân đội. Cô ấy không khác gì một người bị thương của thế giới này.

Về mặt thể chất, họ không khác gì con người Low-Gear.

Họ chỉ khác ở chỗ họ là thành viên của Quân đội và là cư dân của Top-Gear.

…Vậy thì cô là ai?

Shinjou suýt nữa đã hỏi câu đó, nhưng cô đã nuốt lại lời.

Cô đã từng rơi vào trạng thái tâm lý tương tự.

Cô đã từng tự hỏi mình nên ở phe nào và nên đứng về phía nào.

…Cô ấy cũng vậy.

Hiểu ra điều đó, Shinjou ngồi xuống lại.

Cô nhìn thẳng vào Shino, người đang nghiêng đầu và cụp mày xuống.

Shinjou cẩn thận lựa chọn lời nói trong khi nghịch lọn tóc rủ xuống má.

“Vậy thế này thì sao? Một khi cô quyết định mình sẽ đứng về phe nào, chúng tôi sẽ dựa vào đó để quyết định cô là ai.”

“N-nhưng hai người không có thẩm quyền để-…”

Giọng Sayama trả lời cô từ bên kia bức tường.

“Không, chúng tôi không có. Nhưng chúng tôi có bằng chứng gì để chứng minh cô thực sự là cô gái đến từ Quân đội đó?”

Shino tỏ vẻ ngạc nhiên và thẳng lưng lên.

“Cô không có chó ma và cũng không thể xác định gen của cô là một ‘con người thật’ của Top-Gear khi cô không có bản thể tương ứng ở Low-Gear. Cô hoàn toàn có thể là một người khác tình cờ giống hệt cô gái Quân đội đó. Tàn dư của Quân đội có thể đã dẫn cô đến đây để lừa chúng tôi.”

“Nhưng đó không phải-…!”

“Twarah!!”

“Éc! Hắn ta hạ được Tetsu rồi! Ngay cả Tetsu cũng bị hạ!!”

Trước khi Shino có thể nói thêm bất cứ điều gì, tiếng bước chân của Sayama đã di chuyển đi xa cùng với những âm thanh đâm chém.

Shinjou lắng nghe trong khi quay lại nhìn Shino.

“Ừm,” cô bắt đầu trong khi đặt tay lên ngực và hít vào. “Chúng tôi có thể không biết cô có phải là người của Quân đội hay không, nhưng tôi muốn hỏi cô một điều.”

“Chuyện gì vậy? …Tôi không thật sự muốn nói bất cứ điều gì gây hại cho những người khác đâu.”

“Không, cô sẽ không làm vậy đâu,” Shinjou đồng ý.

Shino vẫn quan tâm đến Quân đội và Top-Gear.

Đồng thời, cô cũng quan tâm đến sự bình yên mà thế giới này có được nhờ không biết về Chiến tranh Khái niệm.

…Chuyện này sẽ ra sao đây?

Không giống như Shinjou, Shino vẫn còn nhớ về Top-Gear, vậy cô ấy sẽ làm gì?

Với suy nghĩ đó, Shinjou sắp xếp lời nói của mình.

“Hôm nay, chúng tôi sẽ đi Kansai. Chúng tôi có rất nhiều việc phải làm ở đó và tôi nghĩ chúng tôi sẽ ghé qua Sakai trên đường về. Vì vậy, nếu có thể, cô có thể cho tôi biết một điều được không? Tôi nghĩ mẹ tôi chắc hẳn đã sống ở Osaka của Top-Gear, nhưng chính xác thì bà ấy đã sống ở đâu?”

“Chà…”

Giọng Shino khàn khàn, nhưng cô đã trả lời.

“Lúc đầu, đó là một trại trẻ mồ côi ở Sakai.”

Shinjou khắc ghi những lời tiếp theo của cô gái vào lòng.

“Sau đó, mẹ cô đã sống trong cơ sở kiến tạo khái niệm được xây dựng ở Top-Gear.”

“Trong cơ sở kiến tạo khái niệm?”

Shino nhìn thẳng vào mắt cô.

Đôi mắt đen của cô dường như nhìn thấu tâm can của Shinjou.

“Phải. Cơ sở khổng lồ đó được xây dựng để cứu các dân tộc của tất cả các Gear. Nó được gọi là Noah.”

Một dòng sông chảy trong đêm.

Bờ kè của nó được làm bằng xi măng trắng, nhưng con đường tư nhân phía trên không có đèn.

Đây là sông Aki chảy từ đông sang tây qua phía nam Akigawa.

Ánh sáng duy nhất đến từ công viên giải trí ở bên kia sông.

“Thật lạ khi một công viên giải trí ở Akigawa lại được biết đến với cái tên Hachioji Summerland.”

Một cô gái lẩm bẩm một mình trong khi đối mặt với ánh sáng đó ở lưng chừng bờ kè bên phía đường tư nhân.

Cô gái nằm trên bờ kè mặc một bộ vest đen.

Đó là Mikoku.

Một con chó trắng lớn ngồi cạnh cô.

Cả hai cùng nhìn về phía ánh đèn của công viên giải trí và các ánh đèn bên ngoài khác bên kia sông.

Phía đông của công viên giải trí có một tòa nhà hồ bơi trong nhà màu trắng dài một trăm mét. Phía tây có tàu lượn siêu tốc và hồ bơi ngoài trời.

Vào mùa này, hồ bơi ngoài trời được sử dụng làm sân trượt băng ban đêm.

“Có lẽ họ không thể nhìn thấy chúng ta từ bên đó,” Mikoku lẩm bẩm và con chó khẽ sủa bên cạnh cô.

Cô liếc nhìn con chó với vẻ trách móc.

“Shiro, mày không muốn ở cùng Shino hơn sao?”

Shiro không trả lời và chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào ánh sáng.

Nó thậm chí không nhúc nhích, vì vậy Mikoku đưa tay đến cổ họng nó.

…Nghĩ lại thì, mình chưa bao giờ làm điều này trước đây.

Không có ai xung quanh, cô có thể táo bạo hơn. Mình đúng là một kẻ hèn nhát, cô nghĩ.

“Đ-được rồi. Đến giờ tấn công cù lét đây.”

Con chó ngậm sâu bàn tay đang duỗi ra của cô vào miệng và nhẹ nhàng cắn.

“Aaa!”

Nó thả tay cô ra ngay khi cô kêu lên, nhưng ngay lập tức lại phớt lờ cô.

Thấy vậy, cô thở dài, khoanh tay sau đầu và nghĩ về một điều.

…Shiro không tìm kiếm Shino vì Shino đang cố gắng tránh mặt mình.

Và cô vẫn chưa tìm thấy Shino.

Các thành viên của Quân đội có những ngôi nhà an toàn và khu vực chứa đồ khẩn cấp quanh Kantou, nhưng đồ đạc của Shino vẫn chưa được di chuyển.

Mikoku đã thử đưa Shiro đi xung quanh, nhưng con chó không phản ứng với bất cứ điều gì.

Rất có thể, cô tự nhủ. Shiro đã nhận ra Shino đang nghĩ gì.

Chắc nó cũng muốn tìm cô ấy, nhưng cô ấy đang cố gắng giữ khoảng cách ngay lúc này.

Cô không biết tại sao, nhưng Shiro không có dấu hiệu tìm kiếm Shino và theo như cô biết…

“Đó chính xác là điều ta muốn.”

Điều này có nghĩa là Shino sẽ không còn dính líu đến bất cứ điều gì nguy hiểm nữa. Nếu Shino đang tránh né Quân đội, điều đó có nghĩa là cô ấy đồng ý với điều đó.

“Đúng không, Shiro? …Aaa!”

Shiro nhẹ nhàng cắn cô rồi lại thả ra, và Mikoku có thể nhìn thấu nó nhiều hơn trước.

Trong cuộc rút lui ba tuần trước, người đàn ông được biết đến với cái tên “kẻ hiếp dâm” đã tấn công và hủy hoại cơ thể của Mikoku.

Ngọn núi sụp đổ, cô bị cuốn vào một con sông, và cô tỉnh dậy ba ngày sau đó trong một khu vực đầy đá.

Các địa điểm được chuẩn bị để tập hợp lại đã bị bỏ hoang vào thời điểm đó.

Ngôi nhà họ đã sống cùng Hajji đang bị giám sát, cũng như nhà máy.

Điều này khiến Mikoku bị tách khỏi phần còn lại của Quân đội và không có Shino.

Ở lại Akigawa có nguy cơ bị UCAT tìm thấy, nhưng cô vẫn ở đó vì dường như đó là cách tốt nhất để tìm kiếm phần còn lại của Quân đội.

Nhưng cô vẫn chưa tìm thấy họ hoặc thậm chí bất kỳ dấu vết nào của họ. Thứ duy nhất cô tìm thấy là Shiro, người đã ở bên cạnh cô khi cô tỉnh dậy trong khu vực đầy đá đó. Tuy nhiên, con chó ngày càng gầy đi kể từ đó.

Đá Hiền Triết của Shino tạo ra sự đồng bộ hóa tâm trí hơn là kiểm soát tâm trí. Nó thậm chí có thể thu thập dấu vết của suy nghĩ, nhưng do tính cách của Shino, nó sẽ tạo ra hiện thân của những thứ có thể gọi là ma chó.

Shiro là con mạnh nhất trong số đó và nó sẽ tiếp tục tồn tại miễn là Đá Hiền Triết của Shino còn đó.

Nhưng bây giờ, nó đang bắt đầu tan biến.

…Đá Hiền Triết của cô ấy bị phá hủy hay bị vứt bỏ rồi?

Khó nói thật, cô rên rỉ một mình trong khi ngồi dậy.

…Đó là chuyện của mười năm trước…

Trong trận chiến hủy diệt Top-Gear, Shino đã được cha mẹ, những nhà phát triển Đá Hiền Triết, trao cho viên đá đó.

Nó ở bên trong một cơ sở được gọi là Noah. Các khái niệm tiêu cực đã tàn phá thế giới và bên trong Noah cũng không khác gì. Shino đã được trao viên đá như một lá bùa hộ mệnh. Cô không được trao thêm bất cứ thứ gì, kể cả lời nói, trước khi bị đẩy ra ngoài Noah và hướng về cánh cổng mở ra Low-Gear.

Mikoku cũng nhớ mình đã được cha mẹ và con tự động quản lý Noah tiễn đi.

Khi cô bước ra ngoài, thế giới đã bị phá hủy và Noah bị bao vây bởi UCAT của Low-Gear. Các cư dân Top-Gear của UCAT Top-Gear đã để lại những đứa trẻ bên trong Noah với Hajji, người đã tạm thời rút lui. Sau đó, hầu hết người lớn đã quay ra ngoài chiến đấu.

Theo họ, họ phải làm vậy vì đó là một trận chiến giữa Top-Gear và Low-Gear.

Những đứa trẻ sau đó đã sơ tán đến Low-Gear.

Mikoku nghĩ rằng cô biết tại sao Hajji lại thù địch với Low-Gear như vậy.

…Có phải vì lúc đó anh ta đã không thể chiến đấu đến cùng không?

Cô cũng có một cảm giác tương tự trong lòng.

Một tháng rưỡi trước, sự thiếu kinh nghiệm của chính cô đã ngăn cản cô hoàn thành nhiệm vụ của mình đến cùng.

“Sự hối tiếc này là gì đây?” cô lẩm bẩm.

Shiro quay về phía cô và cô một lần nữa nhận thấy mình có thể nhìn xuyên qua nó.

…Và nếu Đá Hiền Triết của Shino thật sự đang mất đi sức mạnh…

Đó sẽ là lần đầu tiên đối với cô gái.

Viên đá đó đã là tuyến phòng thủ cuối cùng của cô khi đặt chân đến thế giới xa lạ này, một thế giới dường như rất giống với thế giới mà cô biết.

Cô chưa bao giờ ở Low-Gear mà không có viên đá.

…Nhưng nếu cô ấy không còn nó nữa…

Mikoku nín thở khi tiếp tục dòng suy nghĩ đó, nhưng…

“…”

Cô đứng dậy.

Shiro nhanh chóng quay lại phía cô và cô cố gắng vỗ đầu nó.

“Aaa! Bình tĩnh nào, Shiro. …Dù sao đi nữa, Shino là một cô gái thông minh. Ta không biết cô ấy đang sống ở đâu, nhưng cô ấy sẽ không cần chúng ta nữa một khi đã quen với nó.”

Cách cô cúi đầu và nói chuyện khiến có vẻ như cô đang cố gắng thuyết phục chính mình.

“Điều đó có nghĩa là chỉ có mình ta cô đơn.”

Bây giờ không còn ai khác, mình không thích nghe điều đó chút nào, cô nghĩ.

Niềm hy vọng duy nhất là Shino dường như đang ở với những người tốt. Shiro sẽ làm gì đó nếu cô ấy gặp nguy hiểm.

Vì vậy…

…Đây là vấn đề của mình và chỉ của riêng mình mà thôi.

Trong tương lai gần, họ chắc chắn sẽ chống lại thế giới theo một cách nào đó. Tatsumi có Alex và những người khác có người của riêng họ để lo lắng, nhưng…

…Mình đơn độc.

Cô đã đẩy người mà cô quan tâm nhất ra xa.

Bây giờ khi đã trở thành kẻ thù của thế giới này, cô sẽ không bao giờ có ai để quan tâm nữa.

“Tất cả những gì ta có thể làm là đơn độc.”

Đột nhiên, ánh mắt cúi xuống của cô bắt gặp một tia sáng.

Đó là một đường ánh sáng thẳng tắp có thể nhìn thấy giữa mắt cô và viên Đá Hiền Triết ở cổ họng cô.

Ánh sáng phản chiếu từ lưỡi dao kim loại đâm xuyên qua sau gáy và thò ra phía trước cổ cô.

“Hả?”

Giọng của Mikoku không thành lời.

Mắt cô cho thấy một con dao lưỡi dày đang đâm xuyên qua cổ cô từ phía sau, trong khi hơi thở nghẹn ngào và máu sủi bọt thoát ra từ cổ họng cô.

“…!”

Thế là cô nghiến răng và nuốt máu. Dù đây là gì, việc la lên đau đớn sẽ chỉ thông báo cho kẻ tấn công về tình hình của cô, vì vậy cô hít vào bằng mũi.

“…”

Bình tĩnh nào, cô tự nhủ trong khi đưa tay phải ra sau và nắm lấy chuôi dao.

Cô giữ đầu mình bằng tay trái và rút con dao ra.

…Kh.

Cô cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo rời khỏi cổ, nơi cô thường dùng để thở và nuốt.

Cô kìm nén cơn buồn nôn và rút lưỡi dao ra.

Ngoại trừ phần máu tràn ra khi rút lưỡi dao, không có máu chảy ra nữa.

Cô đã rút nó ra đủ thẳng để quá trình chữa lành bắt đầu ngay lập tức.

Đó là lúc cô nhận ra người ném dao đã lành nghề đến mức nào.

Cô không cảm nhận được ai trên bờ kè phía sau mình.

Điều đó có nghĩa là họ đã ném con dao theo một đường parabol từ phía bên kia của bờ kè.

Không nhiều người có thể làm được điều đó trong một cú ném mù. Đặc biệt là với đủ lực để đâm sâu đến vậy.

“Không thể nào.”

Một cái tên hiện lên trong đầu và cô suýt nữa đã nói ra, nhưng cô dừng lại khi nhận thấy một điều khác.

Con dao cô cầm có thứ gì đó được viết trên đó bằng bút dạ.

Một bên của chuôi dao bằng da dày màu nâu có một thông điệp.

“Đừng mất cảnh giác. Kẻ thù. Ngày mai ở Sakai, hãy công bố ý định của chúng ta với tư cách là lãnh đạo.”

Lá thư được gấp lại ở phía đối diện được giữ bằng một sợi dây cao su.

Ngay khi đọc xong dòng chữ, Mikoku đã tin chắc ai là người đã ném con dao.

…Tatsumi!?

Đó là một cách thô bạo để nói với cô rằng đừng mất cảnh giác và kẻ thù đang đến. Và còn…

…Với tư cách là lãnh đạo!? Điều đó có nghĩa là gì!?

Không, cô biết câu trả lời cho điều đó.

Cô đang được yêu cầu thay thế Hajji.

Cô nghĩ điều đó thật nực cười, nhưng cô cũng biết Tatsumi đang cố nói gì. Bây giờ Hajji đã là một tù nhân, Quân đội không có người lãnh đạo. Điều đó có nghĩa là Quân đội sẽ tan rã và họ sẽ trở thành lực lượng của Top-Gear.

Họ sẽ cần một người lãnh đạo, nhưng Alex bị giới hạn bởi cơ thể rồng máy của mình, Tatsumi không phải là mẫu người lãnh đạo, và Shino thì mất tích.

Câu trả lời theo phương pháp loại trừ đó khiến Mikoku tức giận. Và…

…Ngày mai ở Sakai, công bố ý định của chúng ta?

Thông tin về mẹ của Shinjou ở Sakai, vậy cô ấy sẽ đến đó ư? Nhưng…

“Ta phải quyết định số phận của mọi người sao!? Điều này có nghĩa là gì!?”

Ngay khi cô bắt đầu run rẩy vì sợ hãi do sự thiếu kinh nghiệm của bản thân, cô nghe thấy một âm thanh đột ngột từ đỉnh bờ kè phía sau. Đó là tiếng một viên đá nhỏ bị đá văng và Tatsumi sẽ không bao giờ tạo ra âm thanh như vậy khi cô ấy đến gần.

Cô thậm chí không cần phải suy nghĩ điều này có nghĩa là gì khi cô đứng dậy khỏi bờ kè.

Cô di chuyển về phía trước, về phía con sông.

“Shiro!”

Khi cô hét lên tiếng hét đẫm máu đó, cô quyết định rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Cô đã suy nghĩ quá nhiều về Shino, về sự hối tiếc do sự thiếu kinh nghiệm của mình một tháng rưỡi trước, và về sự cô đơn của chính mình.

Tất cả những điều đó đè nặng lên tâm trí cô đến nỗi cô đã để cho cú ném của Tatsumi trúng mình.

Cô chắc chắn rằng Tatsumi sẽ nói với cô rằng bình thường cô sẽ nhận ra con dao.

Nhưng ngay cả khi cô có thể đoán được người khác sẽ cảnh báo mình như thế nào, cô cũng không thể tìm ra một câu trả lời thỏa đáng.

Cô chỉ biết hai điều.

Thứ nhất, cô đã mất cảnh giác do sự thiếu kinh nghiệm của mình.

Và thứ hai…

…Sayama đang hành động!

Quân đội và Hajji đã làm rung chuyển họ rất nhiều, các khu bảo tồn Gear chắc chắn đang phản ứng, và các UCAT nước ngoài sẽ không bao giờ giữ im lặng.

Và thế nhưng…

“…”

Mikoku lao xuống dòng sông mùa đông để trốn thoát.

Khi làm vậy, cô nhận ra mình có thể không còn nơi nào để chạy nữa.

Hai tiếng nước bắn lên có thể nghe thấy từ đỉnh bờ kè.

Bốn đôi giày cứng vang lên ngay sau đó.

Bốn người vạm vỡ trong bộ vest đứng trên lớp nhựa đường không đèn ở đỉnh bờ kè.

Ba người là đàn ông và một người là phụ nữ. Một người có tóc vàng, hai người có tóc đen, và một người có tóc nâu.

Mắt họ được che bởi những vật giống như tấm che mặt.

Người đàn ông tóc đen dường như là thủ lĩnh của họ nói vào điện thoại di động.

Anh ta nói bằng tiếng Anh.

“Họ đã trốn thoát. Dữ liệu Đá Hiền Triết đang di chuyển xa dần qua sông. Chúng tôi sẽ tiếp tục đến mục tiêu khác… không, chúng tôi không thể chia quân. …Testament. Vậy chúng tôi sẽ tiếp tục nhiệm vụ bảo vệ bình thường.”

Người đàn ông tóc đen kết thúc cuộc gọi.

Những tiếng nước bắn đã biến mất khỏi mặt sông đen ngòm.

Vài giây sau, anh ta đưa tay phải lên tấm che mặt.

“Mất dấu mục tiêu.”

Anh ta nói khẽ và tắt vài công tắc bên cạnh tấm che mặt.

“Không thể hành động công khai thật khó khăn. Có rất nhiều người chúng tôi phải bí mật bảo vệ, vì vậy chúng tôi không thể truy đuổi khi tìm thấy mục tiêu. …Đây là tình huống căng thẳng nhất. Thật đáng tiếc. Tôi sinh ra ở Texas, nên tôi rất thích các trận đấu súng.”

“Bình tĩnh đi,” người phụ nữ tóc nâu bên cạnh anh ta nói. “Tôi chắc chắn Đại tá Odor muốn hành động hơn bất kỳ ai khác, nhưng ông ấy đang mắc kẹt trong cuộc đàm phán với đất nước chúng ta bên dưới Yokota. Và anh biết ông ấy ghét công việc bàn giấy đến mức nào rồi đấy.”

“Nhưng nếu ông ấy đi họp thay cho Thiếu tá, ông ấy có lẽ sẽ nghiền nát các đại diện của các UCAT khác theo đúng nghĩa đen. Tôi gần như có thể nghe thấy ông ấy nói ‘Bọn chúng làm tao điên lên! Bọn chúng làm tao điên lên, Roger!’ Cả phòng họp sẽ bị san phẳng.”

“Chắc chắn rồi,” hai người đàn ông phía sau cô nói với nụ cười gượng.

Nhưng người phụ nữ chỉ nhún vai.

“Nhưng đó là điều ông ấy thường làm mà. Tại sao ông ấy không làm vậy? Nếu ông ấy sử dụng toàn bộ quyền lực và phẩm giá của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, hầu hết các quốc gia trong cuộc họp đó sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo.”

Người đàn ông tóc đen tháo tấm che mặt, gập lại và bỏ vào túi.

Sau đó anh ta quay lại và bắt đầu đi về phía chiếc xe màu đen đỗ bên rìa bờ kè.

Sau bước đầu tiên, anh ta nói.

“Vậy cô có thể trả lời câu này không? Ai là người đã đánh bại Hắc Dương?”

“———”

Anh ta nghe thấy một tiếng thở hắt ra phía sau và đá một mảnh nhựa đường nhỏ khi đi.

“Tôi đã ở đó tại sân bay Chofu. Tôi đã thấy nó phá hủy những chiếc xe đó và đồng đội của tôi. Thứ chúng tôi đã phá hủy hóa ra không phải là Hắc Dương và chúng tôi đã để cho cái thật vào không phận của mình. Nhưng,” anh ta nói. “Một số người đã cố gắng thấu hiểu Hắc Dương và nhận được Lõi Khái Niệm như một dấu hiệu của sự xin lỗi.”

Anh ta bật ra một tiếng cười cay đắng.

“Những gì chúng tôi và Đại tá đang làm là đảm bảo những người đó không bị phong ấn sức mạnh. Các Gear khác đang cố gắng gây chiến với họ ngay bây giờ, nhưng ít nhất tôi biết rằng những người đó là những người duy nhất có thể chiến đấu với họ. Tôi chắc chắn Đại tá và Thiếu tá cũng biết điều đó. Và chúng tôi biết rằng để họ chiến đấu là câu trả lời nhanh nhất.”

“Nhưng các UCAT khác không biết điều đó và đang cố gắng can thiệp, phải không?”

“Testament,” người đàn ông tóc vàng ở phía sau trả lời.

Anh ta vỗ vai người đàn ông bên cạnh và cũng bắt đầu đi về phía chiếc xe.

"Trong hai tuần qua, thành viên của vài UCAT khác đã lảng vảng quanh khu nhà của Team Leviathan khoảng ba mươi lần. Con số này chưa tính riêng mấy tên biến thái, bọn phóng hỏa, hay cả Giám đốc UCAT Ooshiro. Xem ra chúng tôi vẫn đang góp công không nhỏ vào việc gìn giữ trật tự cho đất nước này đấy chứ."

"Có vẻ như chúng ta còn có thể gieo rắc tự do và hòa bình đến từng hộ gia đình nữa. Chúng tôi sẽ tiếp tục giám sát mọi UCAT bằng cách để mắt đến những đơn vị khác và báo cáo bất kỳ hành động thù địch nào từ các Gear. Đây là một nhiệm vụ quan trọng… và thỉnh thoảng chúng tôi cũng tóm được những kẻ như vậy trong lưới của mình."

"Đó là Toda Mikoku, cô gái sở hữu viên đá hiền triết bất tử, phải không?"

"Phải," người đàn ông đi trước đáp. "Nhưng không phải bất tử đâu. Đó là khả năng tái tạo tốc độ cao và nó có một điểm yếu. Quá trình tái tạo không diễn ra tức thời mà phụ thuộc vào viên đá, nên nếu viên đá bị phá hủy, khả năng tái tạo sẽ ngừng lại. Nói cách khác, nếu ông cho cô ta nổ tan xác bằng thuốc nổ rồi phá hủy viên đá trước khi cô ta tái tạo hoàn toàn, cô ta sẽ chết. Chẳng làm được gì đâu," gã nói thêm. "Với lại, Quân đội đã nói về sự thật của Top-Gear, nhưng họ quên mất hai điều. Thứ nhất, chúng ta đang sống ở hiện tại. Và thứ hai, họ đã không cướp được dù chỉ một Concept Core. Mọi thứ họ nhắc đến chẳng qua chỉ là quá khứ, và họ chẳng có gì để đặt lên bàn đàm phán cả. Cho nên…"

Gã đột nhiên im bặt.

Bước chân của gã cũng dừng lại.

Gã đã dừng lại cách chiếc xe hơi ở cuối bờ kè bảy mét.

Bờ kè thoai thoải xuống bên trái và nối với con đường chạy dọc bờ sông.

Gã nhìn về phía những ngọn đèn đường trên con đường đó rồi lặng lẽ ngoảnh lại.

Gã thấy một người đang đứng trên mặt đường nhựa.

Đó không phải là ai trong ba người đồng hành của gã.

Một người lạ vừa xuất hiện.

Đó là một cô gái tóc dài mặc áo khoác chiến đấu.

Trước đó không hề có dấu hiệu nào của cô.

Cô ta đứng cách đó năm mét, và gã đã không nhận ra cho đến khi cô ta đến gần như vậy.

Có lẽ đồng bọn của gã cũng thế. Ba người đã gục ngã bất động dọc theo con đường mà cô ta đã đi qua.

Sau khi nhận thấy họ dường như chỉ đơn giản là ngã quỵ khi đang bước đi, gã bắt đầu hành động.

Gã rút một khẩu súng tiểu liên từ trong áo khoác ra.

Gã chĩa nòng súng ngắn có gắn giảm thanh về phía cô gái, và những tiếng súng nén vang lên làm rung động không khí.

"Nagata Tatsumi!!"

Đáp lại gã là một nụ cười lạnh lùng lao tới.

"Phải. Đó là cái tên tôi đang dùng hiện tại."

Người đàn ông thấy Tatsumi lách qua dưới cánh tay mình.

Cô đã di chuyển xuống dưới cánh tay gã đang dùng để chĩa súng về phía trước.

Mái tóc đen óng ả của cô bay trong gió và thanh kiếm cô rút từ sau lưng ra lóe lên một màu bạc.

Chuyển động của cô trông có vẻ thong thả, nhưng lại nhanh như chớp.

"Xin lỗi, nhưng tôi cần anh đứng yên một chút."

Sau khi rút kiếm, khuỷu tay trái của cô vung lên.

Cú thúc cùi chỏ hất tung cánh tay phải đang cầm súng của gã.

Gã thấy cánh tay mình hơi cong lại rồi gập hẳn xuống như thể buông hết sức lực.

Một khoảnh khắc sau, lưỡi kiếm của Tatsumi vun vút lao tới, chém đôi khẩu súng tiểu liên.

Tuy nhiên, người đàn ông vẫn có thể cử động.

Gã rụt tay trái về và cố rút con dao găm bên hông trái.

"Anh đang tìm cái này phải không?"

Tatsumi nghiêng đầu hỏi, tay phải cô đang cầm một con dao.

Cô nhẹ nhàng ấn vào sống dao và đâm toàn bộ lưỡi dao vào ngực gã, ngay dưới xương đòn bên phải.

"——-"

Ngay khi gã kêu lên một tiếng đau đớn, gã thoáng thấy một điều.

Tatsumi rút vệt sáng bạc về, và nó dường như nhân lên gấp nhiều lần.

Ảo ảnh đó được tạo ra bởi một loạt nhát đâm nhanh đến mức mắt gã không thể nắm bắt trọn vẹn.

Tất cả đều trúng đích.

Âm thanh nhẹ như giấy bị đâm thủng, nhưng mọi nhát đâm đều xuyên qua tứ chi hoặc thân mình của gã.

Xương gãy, gân đứt, và gã bắt đầu ngã ngửa ra đường nhựa.

"Kh…"

"Vẫn còn nói được à?"

Cô đưa tay về phía ngực gã khi gã ngã xuống.

Ngay khi gã đang tự hỏi cô định làm gì, cô đã nắm lấy chuôi dao đang cắm ở đó.

"Để tôi lấy nó ra giúp anh nhé."

Cô lợi dụng đà ngã của gã để rút con dao ra.

Một cảm giác như bị khoét sâu lan khắp nửa thân phải của gã từ phía sau.

"…!!"

Gã nuốt tiếng hét đau đớn vào trong, thay vào đó nhìn lên mặt trăng và lắng nghe giọng nói của Tatsumi.

"Đừng coi thường Mikoku quá nhé? Nếu con bé thật sự vô dụng thì tôi đã chẳng bận tâm dạy dỗ nó làm gì. Khi Shino đã đi và không còn đường lui, đây chính là cơ hội hoàn hảo để con bé rèn luyện bản thân. Và…"

Gã nghe thấy một tiếng cười chua chát.

"Các người được giao nhiệm vụ bảo vệ ai? Nếu nhớ ra điều đó, các người nên hiểu rằng chúng tôi vẫn chưa từ bỏ đâu. Phải, vì Mikoku vẫn chưa vực dậy được, nên chúng tôi cần phải dọn sẵn sân khấu cho con bé."

Gã ngã ngửa ra.

Cơn đau dữ dội bên ngực phải khiến tâm trí gã chìm vào bóng tối, nhưng gã vẫn nghe rõ giọng nói của Tatsumi ngay trước đó.

"Chúng tôi sẽ dựng lên một sân khấu để Top-Gear có thể hiệu chỉnh Leviathan Road. …Hy vọng các người sẽ mong chờ điều đó."

Một không gian rộng lớn được bao quanh bởi sách.

Căn phòng đó ở tầng một của Tòa nhà Giáo dục Phổ thông Năm thứ hai thuộc Học viện Taka-Akita được biết đến với cái tên Thư viện Kinugasa.

Nó được thiết kế bậc thang với trung tâm là điểm thấp nhất, vô số giá sách ken đặc như một khu rừng, và cảnh vật bên ngoài những ô cửa sổ gần như bị che kín đã chìm trong bóng tối.

Đồng hồ treo tường chỉ chín giờ tối, vì vậy ánh sáng duy nhất đến từ những ngọn đèn huỳnh quang trên trần nhà.

Ánh đèn nhân tạo tạo ra những cái bóng từ các dãy giá sách, khiến toàn bộ thư viện có phần chìm trong bóng tối.

Khu vực duy nhất không có bóng râm là nơi cao nhất của sàn nhà bậc thang, nơi không có giá sách nào.

Đó là quầy thủ thư gần lối vào và khu vực phía trước phòng chuẩn bị ở phía sau.

Hai người đang đứng trước phòng chuẩn bị không bật đèn, và một người đang ở bên trong.

Một trong hai người bên ngoài là một cô gái tóc vàng dài đang dựa vào tường.

Người còn lại là một cô gái tóc vàng ngắn đang nhìn vào trong căn phòng tối.

Người ở bên trong chính là cô gái tóc ngắn mà cô gái tóc vàng kia đang nhìn vào.

Cô gái tóc vàng ấy nói với cô gái mặc đồ thể thao đang lần mò dọc bức tường của căn phòng.

"Ư-ừm, Kazami? Cậu có sao không?"

"Eh? Tớ ổn mà, Heo. Ở đây họ chỉ chứa đồ thôi, nên vào đây sẽ không bị la đâu. Hơn nữa, thư viện Kinugasa vẫn chưa được dùng cho lễ hội cuối năm."

"Không phải, Kazami. …Ý tớ là về trận chiến ấy."

Nghe vậy, cô gái tóc vàng dài rời khỏi bức tường. Cô nói với Kazami, người đang tìm công tắc đèn trong căn phòng tối.

"Cậu không bị thương chứ?"

"Tớ không sao, không sao mà."

Với một nụ cười gượng, Kazami tìm thấy công tắc và bật nó lên.

Một tiếng chớp yên tĩnh phát ra từ trần nhà, và một luồng ánh sáng màu nâu nhạt bật lên.

"Nào," Kazami nói dưới ánh đèn đó. "Nhiều sách thật đấy. Căn phòng nhỏ này chật cứng sách."

"C-cậu đang làm gì vậy?"

"Tớ cũng không chắc. Nhưng cậu đã nghe Sayama và Shinjou gọi điện báo trước rồi đúng không? Lẽ ra phải có một ‘Thư phòng’ bên trong Thư viện Kinugasa."

Kazami biết Sayama đã đến nhà Tamiya và cô cũng biết lý do.

Anh ấy đang tìm kiếm quá khứ của mẹ mình.

Cô hiểu rằng quá khứ vẫn còn giày vò anh, nhưng giờ cô biết anh đang bước về phía trước mà không sợ hãi nỗi đau đó.

Nếu vậy thì…

"Mình phải giúp anh ấy một tay."

Mikage nghiêng đầu trước câu nói đó, nhưng Kazami chỉ mỉm cười và lảng sang chuyện khác.

"Chúng ta hãy dọn dẹp chỗ này trong khi mấy cậu kia đi mua đồ ăn vặt và nước uống. …Tớ nghĩ đống sách lớn ở giữa thực ra là do có một cái bàn làm việc bên dưới."

Nghe vậy, đôi vai của Heo bên dưới chiếc áo khoác bay và bộ đồng phục học sinh khẽ run lên.

"Đây là Thư phòng sao?"

"Hm? Không. Đây là phòng chuẩn bị."

"Vậy thì…"

Heo trông có vẻ nghi ngờ và Mikage thì vô cảm nghiêng đầu, nên Kazami gật đầu.

"Tớ nghĩ đây là lối vào Thư phòng."

"N-nhưng ở đây không có gì cả. Ngay cả phía sau cũng chỉ toàn giá sách."

Ồ, phải rồi, Kazami nghĩ. Heo và Mikage không biết rõ về thư viện này. Nếu có, họ đã nhận ra một điều.

Vì vậy, cô nhìn lên đồng hồ treo tường.

Đã gần 9 giờ tối và không có dấu hiệu nào của Siegfried ở quầy thủ thư.

"Các cậu có biết rằng Siegfried, người thủ thư, thường chơi piano trong phòng âm nhạc ở tầng hai vào một giờ cố định mỗi ngày và bất cứ khi nào ông ấy có thời gian rảnh không?"

Ngay cả khi cô đang nói, tiếng nhạc đã vọng đến tai họ.

Đó là bản Silent Night.

Tiếng đàn piano nghe gần như thanh thản.

Đôi lông mày của Heo hạ xuống khi cô lắng nghe thứ âm nhạc vừa lớn vừa trầm lắng.

"Tớ nghe thấy, nhưng thì sao chứ? Mikage, cậu cũng nghe thấy phải không?"

"Nn."

Heo trông có vẻ bối rối và Mikage nghiêng đầu, nhưng Kazami đã hài lòng.

"Đúng vậy." Cô gật đầu. "Các cậu có thể nghe thấy. …Bây giờ, lại đây."

Kazami nắm lấy vai hai cô gái và rời khỏi phòng.

Sau vài bước, họ chỉnh lại dáng đi để sánh bước bên cô.

"Ư-ừm, Kazami?"

Cô bước thêm vài bước nữa mà không trả lời, đi xuống một bậc của sàn nhà.

Kazami bước xuống cùng Heo sau khi quan sát Mikage tính toán bước xuống trước hai người một chút.

Sau vài bước nữa, ý đồ của Kazami đã trở nên rõ ràng.

Heo và Mikage không bước tiếp cùng Kazami.

Họ dừng lại, nên Kazami cũng dừng lại.

Cô nhìn sang hai bên. Cô thấy Mikage vô cảm cúi đầu bên phải và Heo mở to mắt bên trái. Cả hai đều không nói nên lời, vì vậy cô cất tiếng, cười đắc thắng.

"He he. Sao thế, hai cậu? Sao lại dừng lại?"

"Nn."

Mikage gật đầu và Heo ngập ngừng một lúc rồi mới chậm rãi nói.

"Tiếng nhạc… biến mất rồi."

"Đúng vậy," Kazami nói khi buông vai hai cô gái ra.

Cô bước một bước về phía trước, quay lại đối mặt với vẻ ngạc nhiên và bối rối của họ, rồi hít một hơi thật sâu.

"Tớ vừa tìm ra câu trả lời cho một trong những bí ẩn của ngôi trường này."

Cô ngước nhìn lên trần nhà. Bên trên những tấm trần trắng và đèn huỳnh quang là phòng âm nhạc.

"Phòng âm nhạc phía trên đây hoàn toàn cách âm. Cậu không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ bên trong ngay cả khi đứng ở hành lang ngay bên ngoài. Phía trên đó nữa là phòng mỹ thuật. …Vậy tại sao âm thanh từ hai tầng đó lại vọng đến phòng chuẩn bị một cách riêng biệt?"

"Riêng biệt?"

"Đúng vậy." Cô gật đầu và nhìn thẳng vào mắt hai người kia. "Khi Brunhild nuôi con chim của mình trong phòng mỹ thuật, chúng ta đã nghe thấy tiếng nó hót từ phòng chuẩn bị. Tuy nhiên, âm thanh từ phòng âm nhạc lại không thể nghe thấy trong phòng mỹ thuật. Siegfried cho rằng đó là do âm thanh cộng hưởng với các bức tường, nhưng…"

Cô nhìn về phía phòng chuẩn bị trong khi tiếp tục.

"Nếu như có một căn phòng bí mật ở phía sau thì sao? Nếu không phải là cộng hưởng với tường thì sao? Nếu như điều hòa không khí của căn phòng bí mật đó đi xuyên qua các bức tường của phòng mỹ thuật và phòng âm nhạc một cách riêng biệt, nên âm thanh cũng đến riêng biệt thì sao?"

"…"

Heo và Mikage trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng Kazami chỉ cảm thấy thêm phần mãn nguyện.

"Nào," cô nói và vỗ tay một cái.

Âm thanh vang vọng khắp thư viện, cô nhướn mày mỉm cười.

"Chúng ta dọn dẹp chỗ này đi. Ít nhất là đủ để đến được bàn làm việc và các giá sách ở phía sau. …Bức tường phía sau những giá sách đó trông có vẻ đáng ngờ, phải không?"

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!