Hãy cố hết sức mình
Dưới bầu trời hoàng hôn đang dần buông xuống, hai bóng người đứng đối diện nhau trên một khoảng đất trống hình chữ nhật giữa khu rừng.
Một người là chàng thanh niên mặc áo khoác trắng, tay cầm một thanh kiếm trắng.
Người còn lại là một cậu thiếu niên mặc áo phông đen cùng chiếc quần đồng phục học sinh màu đen.
Chàng thanh niên ngậm điếu thuốc trên môi, phả ra một làn khói.
"Này, Hiba. Cậu chắc là không cần khởi động mấy bài vô nghĩa đó chứ?"
"V-vâng, Atsuta-san. Tôi không sao ạ."
"Vậy à?" Atsuta vác nguyên mẫu thanh Cowling Sword mang tên Kusanagi lên vai phải. "Vậy thì bắt đầu màn tái đàm phán của 2nd-Gear thôi."
"Luật lệ là gì ạ?"
"Cần thứ đó sao?"
Giọng Atsuta như thể đang trút cạn tâm can.
Gã lẩm bẩm "thôi nào" vài lần trong khi chỉnh lại vị trí của thanh Kusanagi trên vai.
Một lúc sau, không khí xung quanh Hiba bỗng trở nên trong suốt và một hiện tượng kỳ lạ xảy ra.
Cậu nghe thấy một nhịp đập.
Mặt đất và không khí, vạn vật cấu thành nên thế giới xung quanh cậu, khẽ rung chuyển.
Từ góc nhìn của Hiba, một cơn địa chấn lan từ bàn chân lên đến đầu gối, làm toàn thân cậu rung lên bần bật.
...Hả?
Ngay khi cậu thắc mắc, cảm giác đó tan biến như thể chỉ là một ảo giác.
"C-cảm giác kỳ lạ vừa rồi là gì vậy?"
"Ồ, đó là tác dụng phụ từ sức mạnh của thanh Kusanagi."
Atsuta nở một nụ cười.
"Mặt đất và không khí đang run rẩy vì khiếp sợ trước lưỡi kiếm này. ...Cậu không hiểu sao? Thứ này không giống như đôi nắm đấm của cậu đâu. Được trao cho một món đồ điên rồ như thế này mới là niềm vui đích thực của một kiếm sĩ. Nhưng..."
Nụ cười trên môi gã tắt ngấm, gã đưa thanh Kusanagi trong tay phải ra phía trước.
"Nó chỉ là một nguyên mẫu, nên niềm vui cũng vơi đi ít nhiều. Nghe này, nhóc con. Tôi sẽ đặt ra một cái luật mà thực ra chẳng phải là luật, nên hãy biết ơn đi."
"Đó là gì ạ?"
Hiba cau mày, còn Atsuta thì tặc lưỡi nhìn trời.
"Thấy chưa, một người bạn của tôi cũng từng làm ra một thanh Cowling Sword nguyên mẫu như thế này. Nó có vấn đề về độ bền, nên đã bất ngờ vỡ tan, và nhờ đó mà hắn cưới được vợ."
"Tôi có cảm giác anh đã lược bỏ khá nhiều chi tiết, nhưng có vẻ là đã có rất nhiều chuyện xảy ra."
"Tôi đếch lược bỏ cái quái gì cả! Sao cậu không tự suy ra từ những gì tôi đã nói được hả?"
Sao ai trong UCAT cũng thế này nhỉ? Hiba tự hỏi trong khi giấu đi nỗi bất hạnh của mình sau một nụ cười.
...Mình không chắc có thể chịu nổi cái tính dễ kích động của người này. Anh ta rất giống Sayama-san hay Izumo-san.
Nỗi lo của cậu bị cắt ngang bởi giọng nói bực bội của Atsuta.
"Ba lần."
Gã giơ thanh Kusanagi lên.
"Sau khi giải phóng sức mạnh ba lần, thanh Kusanagi này sẽ vỡ. Nó được chế tạo như vậy để không gây ra bất kỳ tai nạn nào, nên..."
Gã lại vác thanh kiếm lên vai phải.
"Nếu tôi không chém gục cậu trong ba đòn đầu tiên, 2nd-Gear sẽ thua. Nhưng nếu cậu có thể cản được tôi, thì đó là chiến thắng của cậu. Thấy sao hả!?"
"Chiến thắng của tôi? Nhưng, ừm...!"
Cậu tưởng đây chỉ là một buổi luyện tập, nhưng nó đã đột ngột trở thành một vấn đề sinh tử.
Cậu nuốt nước bọt, dồn sức xuống bụng và cất giọng qua cổ họng đang căng cứng.
"N-nếu cả hai chúng ta đều thất bại thì sẽ chẳng giải quyết được gì cả!"
"Đó là câu nói của một kẻ thất bại hạng năm đấy, đồ ngốc!!"
Tiếng quát giận dữ đó như một mũi dao đâm xuyên qua Hiba khi cậu đang cố viện cớ.
"Trong một trận chiến, chỉ có lựa chọn giết đối thủ hoặc ngăn chặn họ thôi, đồ khỉ con! Chỉ có những kẻ nửa vời, không muốn làm cả hai việc đó mới bắt đầu nói về thất bại. Nửa vời chỉ có ích khi cậu muốn ngâm mực để phơi khô thôi!!"
Atsuta dùng tay trái chỉ vào đầu mình rồi xoay một vòng.
"Nghe đây, đồ ngốc! Trong đầu cậu có cái gì không!? Có não không!? Vậy trong bụng cậu có gì không!? Nếu không có gan thì cậu còn chẳng được hạng ba đâu! Và nếu làm được như thế, ít nhất cậu cũng phải có khả năng để tôi chém gục và thua cuộc chứ!"
"Hạng ba? Hạng năm?"
Hiba lục lại ký ức.
Cậu nhớ lại việc mình đã không thể bảo vệ Mikage vào đêm qua, và nhớ lại tiếng cười của Tatsumi.
...Cô ta đã gọi mình là kẻ yếu đuối.
"Vậy anh là hạng nhất sao!?" cậu hỏi.
"Tao là kiếm thần, đồ ngu. Sao mày lại cố dùng tiêu chuẩn của con người để đo lường tao?"
Giọng nói của Atsuta khiến Hiba lạnh sống lưng dù đang đứng giữa không khí se lạnh của mùa đông.
Và nó phát ra từ phía sau lưng cậu.
"...!?"
...Thân pháp!?
Người đàn ông đã biến mất trước mặt cậu, và giọng nói lại vang lên từ phía sau. Điều đó có nghĩa gã đã sử dụng nhiều hơn chỉ là Thân pháp.
...Anh ta di chuyển rất nhanh.
"Thôi nào. Đừng có đánh giá sai về tao, khỉ con."
Cái bóng trên mặt đất đang giơ thanh Kusanagi lên cao về phía bên phải.
"Ngâm một bài thơ đi, nhóc con. Một bài thơ tuyệt mệnh. Tao lúc nào cũng hát hò, đúng không? Cứ làm gì đó tương tự đi."
"Nhưng tôi không thể làm một việc, ừm, cao siêu như vậy trong thời gian ngắn được..."
"Đừng có nịnh tao, đồ ngốc. Không cần phải nghĩ nhiều đâu. Cứ nói bất cứ điều gì có trong đầu mày thôi."
Hiba suy nghĩ và nói ra điều đầu tiên hiện lên trong đầu.
"He he he. Thôi nào, dừng lại đi. Tôi đâu phải thiếu nữ mười lăm."
Ngay sau đó, một tiếng gầm lớn vang vọng khắp bầu trời.
Âm thanh trầm đục truyền đi khắp không trung.
Nó vọng đến một khu đất mới được san phẳng, thấp hơn một tầng so với nơi phát ra âm thanh.
Khu đất được nâng cao hơn một chút so với khu rừng xung quanh, một chiếc lều màu xanh được dựng lên ở đó, và hai người đàn ông đang ngồi trên tấm bạt trải trước lều.
Một người là một lão ông trong trang phục truyền thống Nhật Bản màu xanh hải quân, người còn lại là một thanh niên mặc áo choàng phòng thí nghiệm.
Chàng thanh niên nhìn qua cặp kính, hướng mắt về phía nguồn âm thanh xuyên qua cánh rừng trên núi.
"Ồ, có vẻ như đã bắt đầu rồi. Tôi đã nhờ ông giúp đỡ sắp đặt chuyện này, vậy ông thấy trận đấu thế nào, Hiba-sensei?"
"Với tư cách là một võ thần, cậu thấy sao hả, con trai của Kashima?"
"Chà..." Kashima cười khổ và nhận ra điều Ryuutetsu vừa nói. "Con trai của Kashima? Ông có biết cha tôi sao?"
"Chúng tôi là bạn chiến trường. Nhất là từ tháng trước, khi lũ ngốc của chúng tôi và lũ ngốc của Chao lao vào choảng nhau."
Ông liếc nhìn cái lều phía sau và khu đất mới được san phẳng.
"Nhà của tôi đã bị thổi bay một cách ngoạn mục. Tôi trở về từ chiến trường và thấy nó biến mất. Toshi còn bối rối đến mức định dùng cuốc phang tôi... Sau đó, cha mẹ cậu và những người xung quanh đã chia sẻ rất nhiều thức ăn cho chúng tôi. Mấy quả bí đó nấu lên ngon thật."
"Đ-đó là do vợ tôi trồng. Chắc hẳn là chúng rất ngon."
"Ừ, chúng có một hương vị rất tuyệt."
"Vâng, hẳn là vậy rồi. Tôi nhớ Natsu-san đã nói rằng cô ấy đã đem phần của tôi cho một người đang cần. ...Vậy ra ông chính là người đã đánh cắp một phần hạnh phúc gia đình của tôi! Trả lại mấy quả bí đó đây! Xin hãy trả lại chúng!"
"Thế rốt cuộc cậu đến đây làm gì?"
Kashima cúi đầu, thở dài và mở chiếc laptop đặt bên cạnh.
"Ài, ài. Tôi hy vọng cháu trai của ông sẽ ổn thôi."
"Đừng có giả tạo như vậy. Mà cậu có chắc là đòn đầu tiên không giết chết nó rồi chứ?"
"Tôi không biết. Dù sao đi nữa, tôi hy vọng cậu ấy có thể thoát ra khỏi chuyện này mà không hối tiếc."
"Còn lâu mới được như vậy. ...Ryuuji quá mềm yếu."
Ryuutetsu nằm nghiêng và Kashima hỏi ông một câu.
"Đó sẽ là vấn đề của cả hai chúng ta. Nhưng ông có nghiêm túc về chuyện đó không?"
Kashima đưa màn hình laptop của mình cho ông lão xem.
Cửa sổ chỉ hiển thị một nhịp đập nhẹ nhàng trên biểu đồ đường ngang.
"Âm thanh đó không phải từ thanh Kusanagi."
Anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm nhưng quay về phía cánh rừng trên núi.
"Chà, tôi sẽ hy vọng rằng thằng bé sẽ dốc toàn lực vào trận này."
Hiba xoay người về phía sau bên phải như thể đang vặn mình, rồi dừng lại.
Cậu đã tung một cú giật cùi chỏ phải ra sau.
Cậu nhắm thẳng vào vị trí bên dưới nơi cậu nghe thấy giọng nói. Cậu hạ thấp hông và xoay chân để tung đòn thẳng vào chấn thủy của Atsuta.
Tiếng gầm của đòn tấn công là sự kết hợp giữa tiếng chân cậu giậm xuống đất và tiếng cùi chỏ va chạm.
Cậu đã chọn cùi chỏ để tấn công.
Một đòn tấn công bề mặt sẽ không thể xuyên qua khả năng chống sốc của chiếc áo khoác chiến đấu của Atsuta. Bề mặt càng rộng, lực tác động càng bị phân tán và yếu đi.
Đầu cùi chỏ nhọn hơn, do đó mạnh hơn bề mặt của một nắm đấm.
...Và mình sẽ không quay lại, như vậy có thể khiến Atsuta-san mất cảnh giác.
Đây là đòn tấn công đầu tiên, kẻ địch ở phía sau, và cậu đang bị xem như một kẻ yếu ớt.
Tất cả những điều đó làm tăng tỷ lệ thành công cho một đòn tấn công từ phía sau.
Và đòn tấn công quả thực đã thành công.
Hiba cảm nhận được cú đánh trúng đích một cách hoàn hảo.
Tuy nhiên, cậu nghe thấy một giọng nói từ phía trên và sau đầu mình.
"Cái quái gì thế?"
Đó là giọng của Atsuta.
Sự rung động của giọng nói truyền qua bụng Atsuta và cùi chỏ của Hiba.
Hiba cảm nhận được sự rung động đó phát ra từ cùi chỏ của mình.
...Nó không... dừng lại?
"Cậu có nghe không đấy?"
Ngay cả sau khi câu hỏi kết thúc, sự rung động phát ra từ Atsuta vẫn không ngừng. Thực tế, nó còn mạnh hơn.
Hiba nhận ra đây không phải là sự rung động của giọng nói hay của sự đau đớn.
...Đây là sự tức giận.
"Mày thực sự nghĩ cái cùi chỏ còm cõi đó có tác dụng với tao sao?"
Cùi chỏ của Hiba cảm nhận được một thứ khác ngoài sự rung động. Đó là một cảm giác dồn nén giống như một sức nặng hay áp lực.
Atsuta thất vọng về đòn tấn công, cơ thể gã run lên vì tức giận, và gã đang tích tụ áp lực trong cơ thể mình.
Hiba theo phản xạ quay lại và lùi một bước để kiểm tra người đàn ông.
Lông mày của Atsuta nhướng lên, gã nhìn thẳng về phía trước, và trên môi gã nở một nụ cười.
Không, đó hoàn toàn không phải là một nụ cười. Khuôn mặt gã méo đi khi gã dồn sức, và nó chỉ trông giống một nụ cười mà thôi.
"Để mày biết, nếu đó là toàn bộ sức mạnh của mày, thì không một đòn tấn công nào của mày có tác dụng với tao đâu."
Vậy nên...
"Cứ để tao chém mày ba nhát rồi tan biến vào hư không đi!!"
Lần này, một tiếng gầm thực sự làm rung chuyển không gian.
Thanh Kusanagi tạo ra sự im lặng.
Sau khi vung kiếm, Atsuta ban đầu cảm thấy có thứ gì đó bắn ra từ lưỡi kiếm.
...Cái quái gì thế?
Thông thường, một thanh Cowling Sword chém bằng sức mạnh của khái niệm chứa đựng bên trong nó. Khi được vung lên, nó sẽ hoặc phát ra sức mạnh từ lưỡi kiếm, hoặc tích tụ sức mạnh đó trong lưỡi kiếm.
Nhưng thanh Kusanagi thì khác.
Là một kiếm thần, Atsuta có thể hợp nhất với một thanh kiếm khi vung nó, nên gã hiểu.
Khi nhát chém hạ xuống, nó tạo ra nhiều hơn chỉ là sức mạnh khái niệm đơn thuần.
...Năng lượng.
Nhưng năng lượng này không bao bọc lấy gã như một luồng hào quang.
Giống như sát khí hay ánh mắt, nó cứ thế vươn xa, vươn xa mãi.
...Chết tiệt.
Thứ này nguy hiểm, gã nhận ra.
Gã đi đến một sự thấu hiểu theo bản năng về cách Kusanagi hoạt động.
Nó không giống như một thanh Cowling Sword bình thường.
Sự khác biệt nằm ở khoảnh khắc ngay sau khi vung kiếm.
...Kashima!! Thằng khốn đó đang nghĩ cái quái gì vậy!?
Ngay cả hắn ta cũng không thể sử dụng thanh Cowling Sword này, gã nghĩ.
...Thanh Cowling Sword này hoàn toàn không phải là một thanh kiếm. Thanh Kusanagi này hoàn toàn không phải là một thanh kiếm!
Nó không tạo ra sức mạnh từ lưỡi kiếm của mình.
...Việc vung nó lên đã uy hiếp chính không gian xung quanh, biến nó thành một thanh kiếm!!
Thanh kiếm của kẻ thống trị lấp đầy thế giới bằng nỗi sợ hãi rồi chém xuyên qua nó.
Một lúc sau, Kusanagi được kích hoạt.
Thay vì gửi đi một luồng sức mạnh chém dọc theo đường nhìn của nó, nó mang chính sự hiện diện của mình đến đó.
Không quan trọng thứ gì cản đường nó, dù là không khí, mặt đất, hay bất cứ thứ gì khác. Ngay cả âm thanh, ánh sáng, hay không gian trống rỗng cũng không phải là ngoại lệ.
Uy lực của Kusanagi bắn xuyên qua khu vực tràn ngập năng lượng của nó.
"————!!"
Cánh tay Atsuta run lên.
Bàn tay trên chuôi kiếm rung chuyển, cơ bắp của gã biến dạng, và da thịt gã nảy lên như những giọt nước bắn tung tóe.
...Oa!
Gã có thể hợp nhất với một thanh kiếm, nhưng Kusanagi là một lưỡi kiếm quá mạnh mẽ ngay cả đối với gã.
Chuôi kiếm và lưỡi kiếm trước mắt gã chỉ là hình dạng tạm thời của Kusanagi. Ánh mắt mà nó phóng ra mới là nơi Kusanagi thực sự xuất hiện.
Tay phải của gã run lên dữ dội. Nó gần như đang nhảy múa hay uốn lượn.
Ý tưởng rất đơn giản. Sự hiện diện của Kusanagi quá lớn đến mức nó đang tạo ra một lực giật ngược vào cánh tay gã.
Thanh kiếm này quá vĩ đại, ngay cả một kiếm thần cũng không thể cầm nó bằng một tay.
...Ra là vậy.
Atsuta nhận ra tại sao Kashima lại đưa cho gã thanh kiếm này.
Với tư cách là một võ thần, hắn đã tạo ra một thanh kiếm mà chỉ có Atsuta, một kiếm thần, mới có thể sử dụng đúng cách.
...Mày đang cố biến tao thành thanh kiếm của mày sao!?
"Nếu mọi chuyện là như vậy...!"
Atsuta đặt tay trái lên thanh Kusanagi khi nó đang gầm thét ở cuối nhát vung.
Gã ấn từ bên trái để ghìm chặt bàn tay phải đang run rẩy, và một nụ cười đầy uy lực hiện lên trên môi gã.
"Vậy thì tao phải dùng thứ này cho đúng cách!!"
Cùng với tiếng hét đó, gã siết chặt Kusanagi trong tay.
"Aaa!"
Với một tiếng hét tập trung, gã hạ thấp hông một chút, và cố gắng kiềm chế lưỡi kiếm đang vùng vẫy. Là một kiếm thần, gã ngay lập tức nắm lấy chuôi kiếm theo cách mà một người đàn ông phải dùng để điều khiển một thanh kiếm.
"————!"
Ngay khi Kusanagi ngừng run rẩy, một luồng chém bao phủ một khu vực rộng vài trăm mét trước mặt gã.
Nó trông như thể đột nhiên được đặt vào bên trong khung cảnh, nhưng mặt đất ngay lập tức bị xé toạc, không khí bị chia cắt, và những vụ nổ lấp đầy tất cả.
Khu rừng và sườn dốc bị quét sạch và đốn ngã với một âm thanh giống như những con sóng dâng trào hơn là một tiếng gầm.
Tất cả xảy ra trong một khoảnh khắc và Atsuta thở ra một hơi khi mọi thứ kết thúc.
"Giờ thì thú vị rồi đây!!"
Một bóng người điều chỉnh thế cầm Kusanagi bằng hai tay.
Gã thả lỏng toàn bộ cơ thể, nâng Kusanagi lên mà không có bất kỳ chuyển động thừa thãi nào, và bước tới.
Gã di chuyển về phía một cậu bé đang nằm trên mặt đất.
Đó là Hiba.
Đòn tấn công trước đó nhắm vào cậu bé, nhưng cậu chỉ bị thổi bay bởi dư chấn vì Atsuta không biết cách Kusanagi kích hoạt.
Gã đã chém trượt.
Một thanh Cowling Sword bình thường phát ra sức mạnh khái niệm hoặc chém bằng lưỡi kiếm của nó.
Nhưng Kusanagi đòi hỏi một ý định chém đúng đắn từ người sử dụng.
Atsuta nhận ra rằng Kusanagi không phải là một thanh kiếm tuân theo một kiếm thần. Nó là một thanh kiếm ở cùng đẳng cấp với một kiếm thần.
Vì vậy, nếu kiếm thần đó sử dụng nó một cách hời hợt, nó sẽ chỉ tự biểu hiện một cách hời hợt.
Đó là những gì vừa xảy ra.
Nếu Kusanagi thực sự được kích hoạt...
...Mọi thứ dọc theo đường nhìn của nó sẽ biến thành sức mạnh chém khi mình vung Kusanagi.
Thanh Cowling Sword này chỉ có thể được sử dụng bởi một kiếm thần và nó tự biểu hiện theo ý muốn của kiếm thần đó.
...Đây không phải là chém bằng sức mạnh của một khái niệm. Nó giống như chém bằng chính ánh mắt của mình hơn.
Gã giờ đây được kết nối trực tiếp với một lưỡi kiếm có thể chém xuyên qua cả một con rồng.
Atsuta diễn tả cảm giác đó như sau:
"Đây mới là thứ ta gọi là thú vị."
Gã cảm nhận được chuyển động cách đó bảy mét.
Trong cơn mưa của những mảnh đất đá văng tung tóe, một cậu bé từ từ đứng dậy.
Cậu thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, và run rẩy.
Nhưng suy nghĩ của Atsuta đã thay đổi 180 độ khi gã nhìn thấy Hiba.
...Thật nhàm chán.
Sự hứng thú của gã nằm ở Kusanagi, không phải ở Hiba.
Điều tuyệt vời nhất về thanh Cowling Sword nguyên mẫu này là sức mạnh của nó và niềm vui khi sử dụng một thứ khó kiểm soát như vậy, nhưng...
...Nó cũng có một điểm yếu.
Gã phải kiểm tra điều đó.
Tuy nhiên, gã vẫn còn trận đấu này phải giải quyết, vì vậy...
"Này, khỉ con."
Gã nói với Hiba, người bằng cách nào đó đã cố gắng đứng dậy.
"..."
Cậu quá hụt hơi để trả lời, nên Atsuta bắt đầu di chuyển.
Gã sử dụng Thân pháp để biến mất khỏi tầm mắt Hiba.
"Này."
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Atsuta đã di chuyển đến chỗ Hiba và nhấc bổng cậu bé lên bằng cổ áo phông.
"————!?"
Atsuta thấy cậu co rúm lại vì kinh ngạc khi bị treo lơ lửng.
Dù là do tác động trước đó hay do sợ hãi, khóe mắt cậu bé đã ươn ướt. Chúng lấp đầy trái tim Atsuta bằng sự ghê tởm.
...Thật thảm hại.
"Nghe đây, nhóc. ...Cứ thua đi cho rồi."
Mắt Hiba mở to và Atsuta tự hỏi có gì đáng ngạc nhiên đến vậy.
"Tao đã quyết định sẽ đấu với mày, nhưng thanh Kusanagi này thú vị hơn mày nhiều. Nên cứ thua đi cho rồi. Tao sẽ tha cho mày nếu mày quỳ lạy tao. ...Còn hơn là chết, phải không?"
"Tôi... tôi không thể làm vậy," cậu bé khẽ nói.
Nghe như một lời bào chữa, và Atsuta cảm thấy tim mình nguội lạnh.
Thế này không ổn rồi, gã nghĩ về bản thân. Khi mình phấn khích thì không sao. Mình sẽ cố gắng tận hưởng mọi thứ cùng với đối thủ.
...Nhưng...
Mọi thứ thay đổi khi gã trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ như thế này.
Ngay cả khi gã ước mình có thể lấy lại sự phấn khích, gã có thể cảm thấy mắt mình đang híp lại.
...Thật vô vọng.
Cậu bé lơ lửng trước mắt gã đang run rẩy vì sợ hãi những gì gã có thể làm.
...Thằng nhóc này vô vọng rồi.
"Biết thân biết phận đi."
Ồ, mình cũng ngầu phết khi chỉ trích người khác. Nhưng thế này vẫn không ổn. Đây là lúc mình phải giảng dạy cho nó. Mình phải hét vào mặt nó, đánh nó, và cho nó một cú đấm ra trò.
Thế này thật sự không ổn. Đừng nghĩ như vậy. Nó sẽ không dẫn đến đâu cả. Hoàn toàn không giống với Atsuta Vĩ đại chút nào.
Thằng nhóc này chả là gì cả. Nó đứng lên chống lại mình, tưởng mình là nhân vật lớn nào đó, nhưng chỉ sau một đòn đã co rúm lại. Nó ở gần mình thế này, nhưng chẳng làm gì khác ngoài việc xem mình sẽ làm gì. Nó thảm hại đến mức đó.
Đừng tự nhủ rằng mình không muốn đánh nó. Mày biết điều đó sẽ không kết thúc tốt đẹp đâu.
...Nhưng mình không muốn đánh nó nữa.
Chẳng phải mày vừa mới nói là đừng tự nhủ như vậy sao?
Ừ, đúng vậy.
Thở dài, nghiêng đầu, và coi thường nó. Đây là lúc Ryouko sẽ ngăn mày lại trong quá khứ.
"Xin lỗi đi."
Gã mở miệng.
"Nếu mày không chịu xin lỗi, tao sẽ từ bỏ mày như một kẻ thảm hại nhất trong những kẻ thảm hại, kẻ không thể xin lỗi vì yếu đuối hoặc thậm chí còn chưa thực sự đạt đến mức độ được gọi là 'yếu đuối'. Thấy sao?"
Gã dừng lại.
"Tao cho mày năm giây. Năm."
Ngay khi gã nói xong, một thứ gì đó xuất hiện trước mắt gã.
Nhận ra đó là một nắm đấm, gã đỡ lấy nó.
Gã dùng trán để chặn nắm đấm mà Hiba vung tới.
Cú đấm trúng đích, tạo ra một âm thanh vang dội dễ chịu, nhưng Atsuta lúc này là một kiếm thần và chỉ riêng điều đó đã vô hiệu hóa bất kỳ đòn tấn công nào của con người. Đòn tấn công này không khác gì cú giật cùi chỏ lúc trước. Hơn nữa, một đòn tấn công được tung ra khi đang lơ lửng giữa không trung sẽ không có hiệu quả cao.
"Bốn."
Một cú đá tới, và chuyển động đó dường như báo hiệu sự khởi đầu.
"...!"
Một nắm đấm, rồi một cú chặt, một cú cùi chỏ, và một cú lên gối.
Các đòn tấn công trúng vào đầu, cổ, vai, sườn, bụng, hạ bộ và các yếu huyệt của gã.
Nhưng không có đòn nào có tác dụng.
"Ba."
Khi Atsuta đếm ngược, Hiba tiếp tục những đòn tấn công vô nghĩa của mình như một đứa trẻ.
Thằng ngốc đó, Atsuta nghĩ khi một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập tâm trí gã. Nó đang khóc.
...Nó thực sự là một thằng ngốc.
Đây không phải là lúc để thông cảm và Atsuta không có ý định thể hiện bất kỳ sự thương hại nào. Cậu bé này đã đồng ý chiến đấu với một kiếm thần.
Bất chấp sự khác biệt về sức mạnh giữa một vị thần và một con người, cậu đã đặt chân vào đấu trường này, nơi cậu có thể dễ dàng chết.
Cậu bé đã đánh giá sai ý nghĩa của việc đó.
Cậu hoàn toàn không nhận ra mình sẽ bị thổi bay ngay từ đòn tấn công đầu tiên hay mức độ sát thương mà nó sẽ gây ra.
Rất có thể, cơ thể cậu đang nhớ lại một sự việc khác.
...Thất bại của cậu vào đêm qua.
Cậu đã bị một võ thần hất văng và đập xuống đất.
Điều đó rất giống như bị một chiếc ô tô đâm phải và cơ thể cậu ghi nhớ tổn thương đó dưới dạng nỗi sợ hãi.
"Hai."
Atsuta có thể cảm thấy cậu bé đang run rẩy, nhưng đó không phải do nỗi sợ hãi hiện tại của cậu. Nó đến từ nỗi sợ hãi về tổn thương mà cậu đã nhận vào đêm hôm trước và từ nhận thức rằng người cậu quan tâm đã bị thương.
Với vết thương đã lành, cậu hẳn đã cho rằng mình đã quên đi nỗi sợ hãi đó.
...Nhưng cơ thể cậu nhớ lại khi nhận phải một tổn thương tương tự.
"Ah!"
Những cú đấm và đá của Hiba không còn có hình thức đúng đắn nữa.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu và miệng cậu mở ra khi cậu nức nở.
Những chuyển động của cậu không hơn gì những lời phản kháng trước sự thật rằng sức mạnh của cậu hoàn toàn không đủ.
Có vẻ không công bằng sao? Atsuta tự hỏi. Nhưng chính mày là người có lỗi ở đây.
Suy cho cùng, cậu đã thua vào đêm hôm trước và vẫn chưa rũ bỏ được nỗi sợ hãi đó.
"Một."
Atsuta khom người xuống để có thể tung Hiba lên không trung và ngay lập tức vung Kusanagi xuống cậu.
Nhưng gã vẫn nói với kẻ thù thảm hại này.
"Nếu mày định ghét ai vì chuyện này, hãy ghét chính bản thân mày. Đây là lỗi của mày vì đã không nhận ra mình yếu đuối đến mức nào."
Và...
"Không."
Ngay trước khi con số cuối cùng được đưa ra, Hiba ngừng di chuyển.
...Yếu đuối...
Tatsumi đã gọi cậu như vậy vào đêm hôm trước và đối thủ này lại làm điều đó một lần nữa.
Đúng vậy, cậu đồng ý trong khi thả lỏng tay chân.
...Mình thực sự rất yếu.
Cậu cũng thả lỏng quai hàm đang nghiến chặt và cảm thấy nước mắt lăn dài trên má.
Đây là cái gì? Dù kết quả thế nào, cậu cũng không thể làm gì được.
...Nhưng mình vẫn không thích điều này.
Cậu không thích nó, nhưng cậu phải chấp nhận nó. Cậu không có cách nào để thay đổi nó, vì vậy đó là lựa chọn duy nhất của cậu.
...Nhưng nếu mình có nhiều sức mạnh hơn, mọi chuyện đã không diễn ra như vậy!
Hai từ "nếu như" len lỏi vào tâm trí cậu.
Nhưng không có "nếu như" nào khi nói về quá khứ.
Cậu biết điều đó. Cậu biết, nhưng cậu vẫn không thích nó. Và sự hối tiếc đó chắc chắn tồn tại trong trái tim cậu.
Vì vậy, cậu nghĩ về việc phải làm gì để bản thân không cảm thấy hối tiếc đó một lần nữa.
...Nếu như mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn?
Thay vì nghĩ về quá khứ, cậu hướng cái "nếu như" của mình về tương lai.
Nếu như? Nếu như cậu có thể thoát khỏi sự yếu đuối của mình?
...Không.
Các đòn tấn công của cậu vô dụng trước kiếm thần trước mắt. Dù cậu có trở nên mạnh mẽ đến đâu, có những thứ cậu không bao giờ có thể vượt qua.
Mình yếu đuối, cậu tự nhủ. Ngay cả khi mình trở nên mạnh mẽ hơn, mình vẫn sẽ yếu đuối.
Ngay cả với sự giúp đỡ của Susamikado và Mikage, cậu chỉ đang mượn sức mạnh của họ và cậu không có nhiều sức mạnh hơn bất kỳ con người nào khác sống trong thế giới thực.
Đúng vậy, cậu nhận ra. Vậy thì dù mình có cố gắng đến đâu, mình vẫn sẽ yếu đuối.
Nhưng trong trường hợp đó...
...Chẳng phải điều đó hoàn toàn bình thường sao? Vậy thì tại sao?
Tại sao?
...Tại sao mọi người lại hành động như thể mình không được phép cố gắng chiến đấu khi mình vẫn còn yếu đuối!?
Nếu cậu có thể trở nên mạnh mẽ khi sử dụng một sức mạnh hoặc vũ khí vĩ đại, chẳng phải thế là đủ sao?
"————"
Cậu thậm chí không nghe thấy Atsuta nói ra con số cuối cùng.
Nhưng cậu đã nghe thấy từ đó trong trái tim mình.
...Như vậy là không đúng!
Cậu không biết cái gì không đúng hay nó không đúng như thế nào, nhưng cậu biết rằng nó không đúng.
Đã từng có một võ thần trắng đã truy đuổi và chiến đấu dù biết mình yếu thế hơn.
Một đơn vị cơ long của UCAT Mỹ đã chiến đấu với một cơ long đen khổng lồ. Một đàn chị và một cô gái nhỏ tuổi hơn cậu thậm chí cũng đã chiến đấu với con rồng đó.
Và một người đàn anh khác của cậu sẽ đối mặt với kẻ thù bất kể số lượng hay kích thước chỉ với một đôi cánh và một ngọn giáo. Một người đàn anh khác nữa sẽ đối đầu với kẻ thù của mình trong khi tuyên bố chính nghĩa của mình mà không mang theo một vũ khí nào.
Đó là lý do tại sao nó không đúng.
Không đúng khi loại cậu ra khỏi trận chiến chỉ vì cậu yếu đuối.
Một người có thể bị loại khỏi chiến trường khi...
...Khi họ hét lên và bỏ chạy.
Những người khác không làm vậy.
Và vào đêm hôm trước, cậu đã ôm người quan trọng nhất trong vòng tay mình cho đến tận cùng.
Cậu sợ hãi. Toàn bộ cơ thể cậu vẫn đang trải qua một sự tái hiện của cú va chạm và tiếng động từ đòn tấn công của Typhon.
...Nhưng mình đã không làm thế! Mình đã không hét lên!!
Điều đó biến thành một câu khác bên trong cậu.
Cậu chiến đấu bởi vì cậu yếu đuối. Và cậu tuyên bố ý nghĩa của điều đó trong trái tim mình.
...Đó được gọi là vật lộn để tồn tại!!
Atsuta kết thúc đếm ngược và chuẩn bị ném Hiba lên không trung.
Nhưng...
"!?"
Trước khi gã có thể ra lệnh cho tay mình di chuyển, các ngón tay của gã theo phản xạ đã buông cổ áo cậu bé ra.
...Cái gì?
Gã cảm thấy đau. Một cơn đau nhói tràn ngập ngón cái bên trái của gã.
Gã nhìn xuống và thấy một mảng thịt bị cắn phăng ra khỏi gốc ngón tay.
"Ồ!" gã ngạc nhiên nói trước khi nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Hiba đã đạp vào tay gã và, khi cậu tiếp đất trong tư thế khom người, cậu nhổ thứ gì đó sang một bên.
...Thôi nào, thật sao?
Đó là một phần cơ thể của tao.
Đừng có xé nó ra rồi vứt đi như thế. Mày không định trả lại cho tao sao?
Nhưng cùng lúc đó, Atsuta cảm thấy một sức mạnh nhẹ nhàng kéo khóe miệng gã lên.
...Thôi nào, thật sao?
Mày nghĩ mày đang làm gì vậy, tao?
"Này!!"
Gã nắm chặt Kusanagi bằng cả hai tay và giơ nó lên cao quá đầu.
Và gã thực sự nhảy về phía con mồi của mình.
...Giờ thì mới thú vị đây!!
Hiba có thể cảm thấy mình đang run rẩy.
...Mình đang sợ.
Cậu đã hành động theo một sự bốc đồng bất chợt giống như tức giận, nhưng nỗi sợ hãi đã chiếm lấy cơ thể cậu.
Chỉ một cú sượt nhẹ từ đòn tấn công của thanh kiếm đó đã làm toàn thân cậu bầm dập, nên một cú đánh trực diện sẽ kết thúc trận đấu ngay lập tức.
Đêm qua cũng vậy. Cậu chỉ sống sót vì Tatsumi không thực sự xem cậu là đối thủ của cô ta. Chắc hẳn cô ta chỉ nhắm vào Concept Core của 3rd-Gear.
Cậu cảm thấy như cô ta ngụ ý rằng cậu thậm chí không đáng để giết.
...Nhưng mình cần phải ngăn cô ta lại.
Tatsumi là đối tác Top-Gear của cậu và cô ta tuyên bố đã giết cha cậu.
Điều đó khiến việc ngăn chặn cô ta và những kẻ làm việc cùng cô ta trở thành nhiệm vụ của cậu.
Cậu phải ngăn chặn cô ta bằng mọi giá.
Không quan trọng cậu có sợ hãi, có thảm hại, có bị ném lên không trung, hay không thể di chuyển.
Cậu phải ngăn chặn cô ta bất kể thế nào.
Bây giờ cũng vậy. Đòn tấn công đang chuẩn bị giáng xuống trước mặt cậu.
...Mình nên làm gì đây?
Cậu không có sức mạnh và các đòn tấn công của cậu không thể chạm tới đối thủ, nhưng điều đó không nhất thiết có nghĩa là cậu không thể ngăn chặn người đàn ông đó.
...Vì vậy, mình không thể bỏ cuộc ở đây!
Cậu luôn có sức mạnh mang tên Mikage bên cạnh. Điều đó cho cậu quyền tiếp cận với sức mạnh tấn công, sức xuyên phá, trọng lượng, tốc độ, phòng thủ, bay lượn, kích thước, vẻ đẹp và sự ngầu lòi.
Bây giờ cậu không có bất cứ thứ gì trong số đó. Tất cả những gì cậu có là...
...Cách chiến đấu của riêng mình!
Cậu đã được dạy không được dựa dẫm vào võ thần khi chiến đấu và cậu đã được dạy phải giả định rằng trận chiến không bao giờ kết thúc.
Thái Dương Vương và Nguyệt Công Chúa đã dạy cậu chiến đấu đến giới hạn của mình và người em út trong bốn anh em rồng đã dạy cậu rằng sức mạnh không phụ thuộc vào kích thước.
Cậu từ chối tin rằng mình không thu được gì từ những trận chiến đó.
Cậu nâng cơ thể run rẩy của mình lên, bắt đầu từ lưng, và nghiêng người về phía trước.
Cậu gần như ngã nhào về phía trước, nhưng cậu có thể tạo thành một tư thế chạy bằng cách đưa đầu gối về phía trước.
"Ồ..."
Cậu đạp mạnh vào mặt đất phía sau.
"Ôôô!!"
Cậu lao về phía Atsuta với một lực đủ để bỏ lại sự run rẩy của mình phía sau.
Cậu có một vài thứ: tốc độ, vóc dáng nhỏ bé, và các kỹ thuật chiến đấu được truyền lại từ gia đình Hiba.
Tất cả những thứ đó gộp lại đã cho cậu một khả năng cơ động vượt trội.
Trọng lượng và chiều cao thấp của cậu không tạo ra nhiều lực cho các đòn tấn công của cậu, nhưng cậu không thua kém ai về tốc độ và khả năng xoay trở nhanh chóng.
Đối thủ của cậu là một kiếm thần. Một võ thần có lẽ đã có thể theo kịp cậu, nhưng...
"———!"
Khi đang chạy, cậu nghiêng người sang phải và nhảy.
Cậu lướt qua Atsuta về phía bên phải.
Người đàn ông vẫn chưa vung thanh Kusanagi.
Khi Atsuta bắt đầu quay lại, Hiba vặn người.
Để tung một cú đá vòng cầu ngược, cậu xoay người 180 độ khi đang chạy.
Kusanagi khiến mặt đất rung chuyển dưới chân cậu.
Sự rung động của thanh kiếm tràn ngập trong gió.
Một cơn run rẩy vì sợ hãi vẫn còn trong cơ thể cậu. Nếu cậu lơ là cảnh giác dù chỉ một khoảnh khắc, cậu sẽ bị tấn công bởi ảo thanh và ảo giác đau đớn từ cú đánh mà cậu đã nhận vào đêm hôm trước.
Cậu chỉ vừa kịp. Cậu cảm thấy như mình đang chạy trên lằn ranh giữa bản thân và thế giới.
Ngay khi cậu quay người lại, cậu nhảy sang phải, tức là về phía bên trái của Atsuta khi gã quay lại.
Atsuta thuận tay phải, vì vậy thanh kiếm được giơ lên nghiêng về bên phải.
Bằng cách nhảy sang bên trái của gã, nhát chém của Kusanagi sẽ đến chỗ Hiba muộn hơn một chút.
"————!!"
Hiba hạ thấp người và dồn toàn bộ sức lực vào cơ thể. Và cậu dùng tất cả để xoay người.
Nhưng kiếm thần đã ra tay.
Atsuta sử dụng một phương pháp đơn giản để vung Kusanagi nhanh hơn.
Trong khi đối mặt thẳng với Hiba, gã quỳ gối trái xuống.
Bằng cách hạ thấp cơ thể, gã đã tăng tốc độ rơi của Kusanagi lên thêm bấy nhiêu.
"!?"
Quyết định của Atsuta làm Hiba ngạc nhiên, nhưng điều đó không quan trọng.
Hiba ngả người về phía sau bên phải trước khi nhảy lên không trung. Cậu vung tay và nhảy như thể đang cố gắng ngả người ra sau và đi xuyên qua sự rung động đang làm rung chuyển không khí.
Ngay sau đó, nhát chém của Kusanagi ập đến.
Atsuta quan sát Hiba.
...Nó nhanh thật!
Ngay cả một võ thần cấp thấp cũng không thể di chuyển nhanh như vậy.
Ngay cả một kiếm thần cấp trung cũng sẽ không thể theo kịp chuyển động của cậu.
Nhưng Atsuta làm việc cùng với một võ thần cấp cao và bản thân gã cũng là một kiếm thần ở cấp độ tương tự.
Gã có thể theo dõi chuyển động của Hiba và gã có thể dự đoán những gì cậu bé đang cố gắng làm.
Vì vậy, gã quỳ một gối xuống và vung kiếm trong khi đứng vững trên mặt đất.
Năng lượng của Kusanagi bắn ra giống như một ánh mắt.
Nó chứa đầy sát ý.
Atsuta vặn tay và phóng Kusanagi trong khi cảm nhận cảm giác khoái trá trong toàn bộ cơ thể.
Tuy nhiên...
"!?"
Một điều bất ngờ đã xảy ra.
Sát ý của Kusanagi đã bị lệch hướng khi gã vung nó xuống.
"Cái gì!?"
Cảm giác từ thanh kiếm cho gã biết sát ý của Kusanagi đã bị kẹt vào một thứ gì đó có thể ngăn chặn một ánh mắt.
Thứ đó là một hòn đá cỡ nắm tay.
Nó đến từ tay của Hiba.
Hiba đã chạy và nhảy trong khi quay về phía Atsuta, nhưng cậu cũng đã ném một hòn đá lộ ra khi Kusanagi xé toạc mặt đất lúc trước.
Tốc độ của Hiba và sự tập trung của Atsuta vào chính Hiba đã khiến Atsuta không nhận ra hòn đá.
Lưỡi kiếm của Kusanagi va vào hòn đá.
...Chết tiệt!! Mình vẫn chưa quen sử dụng thứ này!
Gã mất kiểm soát và Kusanagi kích hoạt sớm. Sức mạnh của nó chém xuyên qua bầu trời.
"———!!"
Bầu trời đỏ thẫm bị chẻ đôi hàng trăm mét lên tận thiên đường.
Tiếng gió gào thét, không khí rung chuyển.
Giữa cơn gió đỏ rực đang lồng lộn, Hiba lao tới, vòng ra phía sau lưng Atsuta lúc này vẫn còn đang quỳ gối.
Atsuta đứng dậy, vội bước lên phía trước để né khỏi Hiba.
Hướng gió thay đổi đã cho gã biết Hiba đang làm gì.
…Thú vị rồi đây.
Nghe thấy một âm thanh sắc lẻm như lưỡi đao, nhưng đó chỉ là tiếng Hiba nhặt lên một hòn đá khác.
Gã biết Hiba đang muốn chiến thắng bằng cách ép gã phải kích hoạt Kusanagi lần thứ ba.
Thằng nhóc đó muốn dùng cách này để khống chế mình.
“Chuyện này thật sự thú vị lắm đó!”
Atsuta xoay người một cách dứt khoát, đối mặt với Hiba.
“Nếu ngươi đỡ được nhát kiếm này, thì cứ thử xem!!”
Hiba xoay người xông tới, cùng lúc đó Atsuta vung Kusanagi chém xuống.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn năm mét.
Rồi nhanh chóng rút ngắn lại khi Hiba lao đến.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Atsuta thoáng thấy điều gì đó.
Hiba đã ném một hòn đá về phía lưỡi Kusanagi đang giơ cao.
Đó là một cú ném bất ngờ từ tay trái, vốn được giấu sau lưng.
Hòn đá bay theo một đường vòng cung từ sau lưng vọt qua đầu cậu.
Nếu Atsuta chỉ tập trung vào Hiba, chắc chắn gã đã không nhận ra.
Nhưng Atsuta đã nhìn thấy.
Và gã lập tức thay đổi thế tấn. Tay trái của gã đặt lên đốc kiếm Kusanagi, ép lưỡi kiếm xuống thấp.
Gã cũng nghiêng người sang trái để Hiba lướt qua bên phải mình.
Khi Hiba làm vậy, gã sẽ chém ngược từ dưới lên.
Với tốc độ của Hiba và sức mạnh kích hoạt của Kusanagi, cơ thể thằng nhóc sẽ bị chém đứt làm đôi.
Dù Hiba có cố gắng tấn công, mọi đòn đánh của cậu cũng sẽ không chạm được tới Atsuta.
Né tránh là lựa chọn duy nhất của thằng nhóc, và cùng lắm chỉ có thể chạy một vòng rộng quanh gã mà thôi.
“Kết thúc rồi!”
Atsuta cầm Kusanagi như cầm một cây gậy bóng chày, rồi bắt đầu nghiêng mũi kiếm ra sau.
Cùng lúc đó, Hiba ra tay.
Cậu không né tránh, cũng không tung ra một đòn tấn công vô nghĩa.
“———!?”
Atsuta thoáng chốc không kịp phản ứng trước hành động của Hiba.
Tuy nhiên, phản xạ của một kiếm thần đã giúp gã chọn được đòn tấn công hiệu quả nhất.
“Ohhh!”
Một khoảnh khắc sau, cuộc đối đầu giữa họ đã đi đến hồi kết.
***
Trong khu rừng phía dưới, Kashima đứng trước căn lều dựng trên một khu đất cao, ngước mắt nhìn lên.
Ông khẽ cau mày.
“Xong… rồi sao?”
Bên cạnh ông, Ryuutetsu vẫn nằm trên tấm thảm, mắt dán chặt vào bầu trời đỏ rực.
“Chắc là vậy,” lão ông nói. “Ta không nghe thấy tiếng động gì nữa.”
Ông ngồi dậy, xoay vai cho đỡ mỏi.
“Hay là chúng ta lên đó xem sao? Để chúng nó ở đấy sẽ bị lạnh mất.”
***
Atsuta nhìn thấy khuôn mặt của Hiba gần đến mức trán họ gần như chạm vào nhau.
Hiba khẽ mỉm cười, trán đẫm mồ hôi, và cậu bất động.
“Nó bất tỉnh rồi sao?” Atsuta tự hỏi.
Gã lắc đầu, tặc lưỡi rồi kiểm tra tình hình.
Họ đang đối mặt nhau.
Atsuta cầm Kusanagi ngang vai phải, lưỡi kiếm đâm thẳng về phía trước.
Và Kusanagi đã đâm trúng mục tiêu.
Đó là Hiba.
Lưỡi kiếm của Kusanagi đã xuyên qua ngực trái của cậu bé đang bất tỉnh, ngập đến tận đốc kiếm.
Atsuta không hề làm điều đó.
“Thằng nhóc lao vào và tự đâm nó vào người mình!?”
Atsuta nhận ra Hiba đã làm gì.
…Đồ ngốc.
Trước đòn tấn công thứ ba, Hiba đã không né tránh hay tấn công một cách vô nghĩa.
Cậu đã chọn tăng tốc.
Cậu di chuyển nhanh đến mức Atsuta gần như không theo kịp và lao thẳng về phía gã.
Trong khoảnh khắc đó, kinh nghiệm rèn luyện, bản năng của một kiếm thần và cảm xúc của Atsuta đã tạo ra một phản ứng duy nhất.
Gã đã phản công.
Khi cầm Kusanagi như một cây gậy bóng chày, cách phản công nhanh nhất là gì?
Là một cú đâm.
Bằng cách chúc mũi kiếm Kusanagi về phía trước, gã đã có thể tấn công thằng nhóc khi nó lao vào mình.
Gã đã hành động theo phản xạ, sử dụng thanh kiếm như một thanh Cowling Sword thông thường.
Khi gã nhận ra sai lầm của mình, thì đã quá muộn.
Gã vốn đã biết điểm yếu lớn nhất của Kusanagi là gì. Gã chưa quen sử dụng nó, nên vẫn chưa nắm vững cách giải phóng năng lượng khi nó bắt đầu kích hoạt.
Gã biết cách giải phóng năng lượng cho một nhát chém. Gã đã làm điều đó hai lần rồi.
Nhưng còn một cú đâm thì sao?
…Chết tiệt.
Gã đã hành động mà không suy nghĩ. Với tư cách là một kiếm thần và một kiếm sĩ chuyên nghiệp, gã đã tấn công gần như theo tiềm thức, nên không tập trung và giải phóng sát khí.
Vì vậy, Kusanagi đã không được kích hoạt.
Gã chỉ đơn giản là đâm lưỡi kiếm về phía trước như bất kỳ thanh Cowling Sword nào khác.
Hiba đã không ngần ngại khi lao vào.
Cậu đã dùng cả hai tay nắm lấy lưỡi kiếm của Kusanagi và hướng nó về phía ngực trái của mình.
“Nó tự đâm mình.”
…Thằng nhóc này ngu ngốc sao?
Tay của Hiba lúc này đang nắm chặt lấy tay của Atsuta trên đốc kiếm.
Và toàn bộ lưỡi kiếm của Kusanagi đã xuyên qua cơ thể cậu.
“———”
Nếu Atsuta giải phóng năng lượng của Kusanagi để chém xuyên qua vai trái của thằng nhóc, gã chỉ có thể chém lên hoặc chém xuống.
Điều đó không đủ để giết Hiba.
“Đồ ngốc.”
Atsuta lại tặc lưỡi rồi lùi lại một bước.
Gã buông Kusanagi ra. Bây giờ trông cứ như thể Hiba đã tự mình nắm lấy Kusanagi và đâm vào ngực.
Cậu đã mất ý thức, nhưng vẫn đứng vững, vùng dưới ngực đã ướt đẫm.
Thấy vậy, Atsuta lấy ra một viên kẹo cao su từ trong túi.
Đó là một loại kẹo cao su nicotine cao cấp được quảng cáo là “hương vị gan cá thầy tu”.
Gã nghe thấy tiếng bước chân từ khu rừng phía sau và đưa viên kẹo vào miệng mà không quay lại.
Gã vươn tay tới và nắm lấy Kusanagi.
“Nhớ ghi lại cảnh này.”
Gã nói với người phía sau rồi vung Kusanagi xuống.
Lưỡi kiếm chém xuyên qua bên trái của Hiba, máu đỏ phun ra tung tóe.
“———!!”
Cuối cùng, nhát chém lao đi xa hàng trăm mét phía sau Hiba.
Đòn tấn công gầm lên, và cơ thể bất tỉnh của Hiba bị hất văng đi.
“Atsuta!”
Giọng của Kashima vang lên từ phía sau, nhưng Atsuta không quan tâm.
Gã nhìn xuống thanh Kusanagi đã gãy trong tay.
“Xem ra nó gãy đúng lúc thật.”
“Atsuta! Trận đấu đã kết thúc rồi! Tại sao ngươi phải tấn công thêm nữa!?”
Atsuta ngồi xuống mà không thèm quay lại.
Gã nhìn về phía Hiba đang gục ngã trên mặt đất và giơ thanh Kusanagi gãy lên.
“Ta đã nói nếu không giết được nó sau ba đòn thì ta thua, nhớ chứ?”
Atsuta đứng dậy và ném phần còn lại của Kusanagi đi.
Gã nghe thấy chúng rơi trúng Hiba rồi lăn đi.
“Ngươi đã chặn được Kusanagi, vậy nên ngươi thắng. Và ta đã không giết được ngươi sau ba đòn, vậy nên ta thua. …Rõ ràng thắng thua cả hai bên đều đã được phân định.”
Gã khẽ cười rồi hét lên bầu trời đỏ rực.
“Tại sao thế giới này lại nhàm chán đến thế cơ chứ!?”
***
Hoàng hôn nhuộm màu cả thành phố.
Thành phố này có một cảng biển và một vùng biển nội địa ở phía tây. Đây là thành phố Sakai, nơi có cảng Sakai và Osaka.
Thành phố có một con dốc với một khu dân cư ở trên đỉnh.
Hai người đang đứng dưới chân khu dân cư khi ánh hoàng hôn chiếu rọi lên nó.
Họ là Sayama và Shinjou.
Cả hai đều cầm tài liệu hoặc thư từ và nhìn vào những ngôi nhà trên con dốc.
Shinjou chỉ tay về phía sau hàng nhà ở trên đỉnh dốc.
“Ừm? Nếu chúng ta đi theo con đường này, rẽ phải, đi theo lối đi bộ kia, rẽ trái, lên đỉnh đồi, rồi đi theo con đường đó một lúc, chúng ta sẽ đến nơi cần đến.”
“Hê hê hê. Shinjou-kun, cảm ơn chỉ dẫn còn lòng vòng hơn cả những gì tôi tưởng tượng của cô nhé. …Cô thật dễ thương.”
“Những gì anh nói còn lòng vòng và rời rạc hơn, tôi chẳng hiểu gì cả!!”
Shinjou thở dài rồi ngước lên nhìn Sayama với vẻ mặt như muốn nói “dù sao thì”.
“Chúng ta đi được chưa, Sayama-kun?”
“Được rồi, Shinjou-kun. …Chúng ta hãy tiếp tục đến nơi cô đã khám phá ra quá khứ của mình.”
Cô mỉm cười nhẹ rồi gật đầu, nhưng nhanh chóng giấu nụ cười sau những tập tài liệu.
“Tôi sẽ cho anh xem mọi thứ tôi tìm thấy ở đây từ hồi tôi đến trước anh.”
“Tất nhiên rồi. Và khi cô nói vậy, nghe nó thật là bậy bạ.”
“Tai của anh có vấn đề gì à?”
Cô lại thở dài và buông thõng vai bên cạnh Sayama, người đang cầm một chiếc máy ghi âm cầm tay.
“Thật tình, nếu anh thích những thứ như thế, sao không đến nơi nào đó làm cho anh?”
Anh gật đầu và nhìn về phía cô.
“Cô có chắc là muốn tôi làm vậy không?”
Shinjou rên rỉ và dừng lại, nhưng cuối cùng cô cũng trả lời.
“Nghĩ lại thì, không.”
“Tôi cũng không muốn. Không phải với ai khác ngoài cô. Và…”
Anh kéo tay cô và bắt đầu đi lên vỉa hè dốc.
“A.”
Cô ngạc nhiên vì bị kéo tay, và anh quay lại nhìn cô.
“Giờ thì chúng ta đi thôi. Chúng ta có thể tiếp tục đọc những tài liệu này trên đường đến đích… trên đường đến nơi mẹ cô đã từng ở.”
“Ph-phải.”
Cô ngập ngừng nhưng vẫn gật đầu quả quyết. Như để nói rằng mọi chuyện sẽ ổn, anh nở một nụ cười sảng khoái và nói.
“Nhưng tôi thật là một người đàn ông may mắn. Khi chúng ta đến nơi, tôi sẽ được thấy chính xác nơi cô đã ‘đến trước tôi’! Nhớ dang rộng chân ra nhé!”
Với một nụ cười không nói thành lời, Shinjou lấy đà và đá vào phía sau chiếc quần tây trước mặt.
0 Bình luận