Hồi Quy Tu Tiên Truyện
엄청난 - Tremendous Failose , fanart
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

ARC 3 - Tử Chiến Với Huyết Mộc Chân Nhân

Chương 129 - Những Gì Ngươi Chà Đạp, Con Đường Ngươi Bước (17)

2 Bình luận - Độ dài: 1,862 từ - Cập nhật:

Ta bước đi giữa thành, ánh mắt vô hồn.

Rào… rào…

Tiếng mưa rơi như ve vuốt, lạ lùng lại khiến tai ta thấy êm dịu.

Cuối con đường, trong màn mưa, bóng người ta hằng mơ hiện ra.Không, chính xác hơn… nàng đang lơ lửng giữa hư không.

“Hyang…hwa…”

Cổ họng khô khốc, giọng ta nghẹn lại khi gọi tên nàng.

Bao ý niệm cuồng loạn cuốn xoáy trong tâm trí.

“Vì… sao…?”

Bỗng ta cảm giác có ánh nhìn, ngoảnh sang—chỉ là hư ảnh.

Nàng mỉm cười dịu dàng.

[Sao ư? Ta đã thành vong hồn, chỉ để chờ Orabeoni.]

“Chẳng lẽ… khi đó…”

Ký ức nàng hóa thành linh quang bay lên trời vẫn còn rõ rệt trong ta.

Nàng đưa mắt về hướng ta vừa liếc, lại mỉm cười lần nữa.

[Nhưng… chẳng phải còn điều quan trọng hơn sao?]

…Đúng.

Một người đã chết, kẻ kia còn sống.Thế nhưng tim chúng ta vẫn giao hòa.

Ta lập tức hiểu ý nàng.

[Ở thành Yên Đô, ta từng muốn khiêu vũ cùng Orabeoni, nhưng rốt cuộc lại là nơi này.]

“…Xin hãy chờ một chút. Ta sẽ chuẩn bị ngay.”

Ta rút Vô Sắc Lưu Ly Kiếm từ hông, dồn toàn bộ linh lực vào lưỡi kiếm.

Vù—u…

Ba ngàn thanh Vô Sắc Lưu Ly Kiếm, vốn dựng làm bia mộ cho dân Cheon-saek, đồng loạt theo ý chí ta trở về phần mộ.

Xong, ta đưa tay về phía nàng.

Cả hai khẽ mỉm cười, không lời.

Không quạt, chúng ta giả như đang cầm quạt, vào vị trí.

Không nhạc, chỉ có bản hòa âm của cơn mưa.Ta và nàng chậm rãi khiêu vũ, từng nhịp bước hòa cùng tiếng mưa và hơi thở của nhau.

Ngón tay chạm khẽ.

Ta lùi ba bước sang trái, khép tròn một vòng.Nàng theo ta, xoay tròn, đầu ngón tay lại khẽ chạm.

Kẻ sống và hồn khuất lặng lẽ múa giữa nghĩa địa phủ mưa, nơi những lưỡi Vô Sắc Lưu Ly Kiếm cắm san sát.

Vù—u…

Những linh hồn đang dõi theo dần hóa thành đốm sáng, từng đốm bay lên trời.

Cheongmun Ryeong, Buk Joong-ho, và biết bao bạn hữu, thân quyến… tất cả, trừ Kim Young-hoon, lần lượt hiện ra.

Khi họ tan biến, mưa cũng dần ngưng, mây trên trời lặng lẽ rút xa.

Tựa lễ hội năm xưa, ta đưa tay chạm gương mặt nàng.

Không màn che, đầu ngón tay ta khẽ lướt qua làn da lạnh như sương.

Song-Tie-n-Vu.webp

Trời ngả sắc tím.Hoàng hôn tắt dần, màn đêm khẽ trỗi.

Chúng ta cùng bước ba bước sang phải, khép thêm một vòng.

Đầu ngón tay chạm nhau vài lần, rồi cả hai trở về vị trí cũ.

Tách… tách…

Giọt lệ rơi.

Lạ thay, không còn là dòng lệ đen của hai trăm năm oán hận.Lần đầu tiên sau hai trăm năm, ta khóc bằng nước mắt trong veo.

Ta nhìn nàng, ngây dại.

“Ta… không thể tưởng tượng nổi thế giới này vắng bóng nàng.”

Nếu có kiếp sau, hay muôn ngàn kiếp nữa,ta có lẽ sẽ tự kết liễu chẳng chút do dự.

“Ta chỉ… muốn chết.”

Ta muốn quỳ trước bầu trời,chắp tay khẩn cầu:

Xin… xin hãy để ta chết.

Giờ đây, ta thực sự chỉ ước được chết.

‘Nếu chết, có lẽ ta sẽ gặp lại nàng nơi Âm Giới.’

Nhưng số mệnh không cho phép.Hễ ta tìm đến cõi âm, lập tức bị đẩy sang kiếp khác.

Chỉ vì đang đứng trước nàng, ta mới gắng gượng không bật khóc, không gào cầu.

Rồi nàng khẽ áp đôi tay lạnh giá lên má ta.

[Không được.]

“Hyang-hwa… Một thế giới không có nàng… chính là nguyền rủa. Sống… chỉ là lời nguyền.”

[Vậy những ngày ta và Orabeoni bên nhau cũng là nguyền rủa sao?]

Nàng hỏi, nụ cười vẫn dịu dàng.

Ta run lên, lắc đầu.

“Không… không phải.”

[Vậy những gì ta để lại cũng chỉ toàn đau khổ ư?]

Nàng khẽ chỉ vào những thanh Vô Sắc Lưu Ly Kiếm.

Ta lại lắc đầu.

[Vậy thì…]

Nàng khép mắt, khẽ đưa môi đến gần.

Nụ hôn.

Ta sững sờ, cảm nhận làn môi lạnh mỏng như sương, mơ hồ đến thực ảo.

Khi nàng rời ra, giọng khẽ như hơi thở:

[Nụ hôn này, cũng là lời nguyền ư?]

“…Không… không phải.”

Hyang-hwa ôm ta thật chặt.

[Dù ta thành vong hồn, hay ai đó mở cánh cửa Âm Giới, ta đến đây chỉ vì một điều.]

Nghe câu tiếp theo, ta như thấy trái tim bị đè nặng suốt hai trăm năm nay được gột rửa.

[Ta yêu chàng. Nuối tiếc duy nhất của ta là chưa từng thốt nên lời.]

Ta siết chặt nàng, buông ra tiếng nói chôn kín tận đáy tim:

“Ta… cũng yêu nàng.”

101.webp

Trái tim con người quả thật kỳ diệu.

Khi ta thốt lời ấy, khi đọc được ý tình trong sắc hồng phớt của linh quang nàng, ta bỗng hiểu ẩn nghĩa sâu kín của Âm Hồn Quỷ Chú— một cảnh giới mà chính người sáng tạo chưa từng chạm tới.

Không, phải nói… đó là cảnh giới ta đã vượt xa kẻ sáng tạo.

Vù—u!

Những oán chú  đen đặc bám khắp thân ta bỗng đảo ngược.

Dẫu đời người tràn ngập thống khổ và nguyền rủa,chỉ cần hai trái tim giao cảm, thấu hiểu,ấy chính là phúc lành vô tận.

Toàn bộ chú oán đen đồng loạt hồi chuyển, hé lộ quang minh ẩn sâu.

“Hmm?”

Giữa tàn tích của hắc thành nơi Yuan Li bỏ mạng,các tu sĩ Kết Đan vẫn còn lục lọi tìm báu vật mà hắn từng giấu.

“Động phủ của lão quái Nguyên Anh quả là không cạn của cải.”

“Suýt mất mạng, nhưng đáng lắm… Nhưng Đạo Nhân Seo Ran đâu rồi?”

Một người ngó quanh, tìm kiếm Seo Ran.

“Không rõ. Hắn vừa vội vàng bay đi đâu đó. Chắc tìm được thứ gì… Ta tự hỏi hắn tìm thấy bảo vật gì mà lại lao đi như điên với bộ mặt vốn dĩ vô cảm kia.”

“Lạ thật… Thôi, chẳng sao. Chúng ta cũng gom đủ phần rồi.”

Đang mải tìm, một kẻ bỗng cảm nhận điều khác thường.

“Khoan… kia là gì vậy?”

Hắc Quỷ Chú Kỳ mà Seo Eun-hyun dùng để trói xác Yuan Li bỗng phát ra ánh sáng trắng chói lòa.

Những cọc gỗ đen kịt mà Seo Eun-hyun từng cắm khắp sa mạc cũng lần lượt tỏa sáng trắng.

Rồi—

Đoàng!

Những khối đen vỡ tung, nở ra như nụ hoa.

Hoa trắng thuần khiết, sáu cánh, rực rỡ giữa cát vàng.

Đoàng, đoàng, đoàng!

Theo dấu chân mà Seo Eun-hyun đã đi, hàng trăm đóa mộc lan trắng trồi lên từ sa mạc.

Đoàng!

Ta khẽ cười, nhìn bạch chú bừng nở từ thân mình.

Những phước ấn trắng muốt quanh ta như đối lập hoàn toàn với oán chú đen.

[Xem kìa, chàng sống rồi, còn khai sáng một pháp môn mới.]

“Chỉ là Âm Hồn Quỷ Chú, nhưng được nhuốm bằng cảm xúc ta cùng nàng chia sẻ thôi.”

[Không, nó đã hóa thành thứ khác hẳn.]

Chúng ta trò chuyện, cười cùng nhau.

Lần đầu tiên sau hai trăm năm ta mới bật cười, vậy mà chẳng chút gượng gạo.

[Nếu được, với tư cách đồng sáng tạo, ta có thể đặt tên cho pháp môn này chứ?]

“Xin mời.”

Nàng đưa tay chạm những phước ấn đang kết thành cánh mộc lan trắng lơ lửng.

[Gọi là Bạch Lan Phúc Chú được không?]

Ta đặt tay dưới tay nàng, nâng niu.

“Ta sẽ ghi nhớ.”

Chúng ta lặng nhìn phước ấn bay lên trời, rồi ánh mắt chạm nhau.

Thân hồn nàng dần trong suốt, khẽ bay cao.

[Ta cũng sẽ không quên.]

“…Ừ.”

Giọng ta run rẩy, chẳng thể kìm.

Bất giác, ta mở pháp khí trữ vật, nhớ đến điều từng đọc trong thư khố của Seo Ran.

“…Tiên nhân thượng giới, khi kết hợp tâm ý, sẽ làm thế này.”

Ta lấy ra bình Bạch Hồng Tửu cuối cùng.

“Được chứ?”

Nàng gật đầu, bóng hình dần mờ.

Ta lục lọi—không có chén.

Đành rót nửa bình trước mộ nàng như thay lễ hợp hôn,rồi nâng nửa còn lại uống trước mặt nàng.

Vù—u…

Rượu Bạch Hồng chảy vào Kim Đan đã gần tan, sức dược khởi động, liên kết lại với pháp bảo.

Vù—u…

Ba nghìn Vô Sắc Lưu Ly Kiếm quanh mộ đồng loạt rung động.

Và rồi—

Khi linh hồn nàng hóa thành quang cầu nhỏ, mất dần hình dạng và bay lên bầu trời,quang cầu xoay tròn, như đang múa khúc Song Tiên Vũ lần nữa.

Có lẽ nàng vô thức hồi tưởng những ngày còn sống—khoảnh khắc hạnh phúc, điệu vũ năm nào.

Ta ngước nhìn bầu trời không dứt, rồi chậm rãi ngồi xuống.

Sức lực cạn dần.

Ta tháo norigae của nàng bên hông,gom chút khí cuối, hơ bằng Đan Hỏa, luyện nó thành pháp bảo.

Nhắm mắt, ta ép chặt norigae vào tim.

Dù là dư lực của Bạch Hồng Tửu hay chính norigae,ta cảm thấy một sợi dây kết nối mạnh mẽ trào dâng.

Hơi thở tàn lụi.

Tiếng gào tuyệt vọng cuối cùng của Yuan Li vang vọng:

“Phúc lành với nguyền rủa khác nhau chỗ nào?”

Có lẽ, khác biệt chẳng nằm ở sống hay chết.Nếu trái tim người có thể chạm đến nhau, ấy chính là phúc lành.Khi tâm hồn lìa cách, ấy mới là nguyền rủa.

Đời này là địa ngục.Nhưng ở cuối địa ngục ấy, ta đã nối được một trái tim.

Có lẽ thiên đường và địa ngục,phước và họa, chỉ do sự giao cảm giữa lòng người mà thành.

Với nhận thức đó, ta thoát khỏi tiếng gào cuối của Yuan Li.

“Ta yêu nàng… Cảm ơn vì đã cho ta chạm vào trái tim nàng.”

Khóe môi hé nụ cười yếu ớt, toàn thân rã kiệt.Kinh mạch và Kim Đan vốn đã tàn phế giờ hoàn toàn tan rữa.

Nơi bờ địa ngục, ta khép mắt… giữa thiên đường.

Vù—u!

Khi Seo Eun-hyun khép mắt, những Vô Sắc Lưu Ly Kiếm quanh mộ đồng loạt bay lên,mạnh mẽ trở về với chủ nhân, từng thanh một cắm ngược vào thân thể anh—trong nụ cười thanh thản của kẻ đã lìa trần.

Đột nhiên, chiếc norigae của Seo Eun-hyun cùng ba nghìn thanh kiếm phát sáng rực rỡ.

Mộ mẫu thân Buk Hyang-hwa, mộ phu nhân Buk Joong-ho, mộ Yeon.

Bên cạnh cây mộc lan trắng trồng hơn hai trăm năm,hai gốc cây mọc song song.

Một gốc mộc lan trắng.Một gốc cây mộc qua.

Cả hai nở hoa cùng ngày.

Từ hai gốc, một đóa rụng xuống đàn tế của lễ cưới định sẵn hai trăm năm trước.

Rồi—

Vù…

Cơn gió thổi từ trong mộ cuốn cánh mộc qua bay về phía sa mạc xa xăm,còn cánh mộc lan trắng vẫn nằm nguyên nơi đàn tế.

Đó chính là lần thứ mười một của Seo Eun-hyun trở về.

RDT-20250425-0820011643312946756683874.webp

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Ôi anh tôi
Xem thêm
Fk, this is so peak 😭
Xem thêm