ARC 3 - Tử Chiến Với Huyết Mộc Chân Nhân
Chương 95 - Liên Hoa (3)
0 Bình luận - Độ dài: 2,101 từ - Cập nhật:
Rầm rì…
Không ngờ Song Jin không vội tấn công mà đứng yên quan sát ta.
[Ngươi là gì? Ta chưa từng nghe nói một con người lại sở hữu Yêu Đan, cũng chưa từng thấy thuật pháp quỷ dị đến thế… Có vẻ ngươi biết gì đó về ta.]
Hắn giữ vững thế phòng ngự.
‘Hắn không thể cảm nhận rõ ta, vì ta lặng lẽ xâm nhập thay vì phá vỡ kết giới như kiếp trước.’
So với lần trước—khi hắn đã hấp thu toàn bộ u linh khí của Minh Hà Độ Thuyền và bộc lộ tu vi đỉnh Phá Đan—hiện tại hắn chỉ mới ở trung kỳ Phá Đan, chưa hề hấp thu u linh khí.
“Làm sao ta lại không biết đến Hắc Quỷ Cốc lừng danh, nhất là kẻ đứng đầu còn là một tu sĩ Thiên Nhân?”
[Hừ, chắc ngươi đã nghe Cuồng Quân giết ta, định mỉa mai sao?]
Ầm!
Song Jin dấy động u linh khí, tụ tập quỷ khí cuồn cuộn.
Kẽo kẹt!
Hàng ngàn bộ bạch cốt trỗi dậy như thủy triều, tràn về phía ta.
Ta vung Vô Hình Kiếm.
Đoạn Nhạc Kiếm Pháp – Trùng Sơn – Sơn Cốc Biến Hóa.
Kiếm vô hình lan ra bốn phía, tạo địa thế gai góc, áp chế hoàn toàn không gian chung quanh.
Rồi kiếm lại biến hóa:
Đoạn Nhạc Kiếm Pháp, Đoạn Mạch Đao Pháp, Quyền, Cước, Bộ, Địa, Thương…
Tất cả những lĩnh vực võ học ta từng nghiên cứu cùng Kim Young-hoon ở kiếp trước, suốt hai trăm năm rèn luyện, hòa quyện trong từng nhịp thở, khiến Song Jin liên tục bị ép lùi.
Thuật pháp của hắn vỡ vụn, hoàn toàn bị Vô Hình Kiếm áp đảo.
Lần giao phong đầu tiên, Song Jin đã thất thế thảm hại.
Kuaaaaaa!
Hắn hấp thu u linh khí, hóa thành quỷ vật khổng lồ—dáng vẻ ta từng thấy kiếp trước. Nhưng lần này hắn vẫn giữ được lý trí, trầm tĩnh quan sát.
Đoạn Nhạc Kiếm Pháp – Long Mạch – Khí Sơn Tâm Thiên – Nhai Phong.
Vút!
Vô Hình Kiếm tăng tốc đến mức không thể bắt kịp, chém rách toàn bộ thân thể quỷ vật trong chớp mắt. Song Jin trở lại hình người, liền kết ấn mới.
Ầm rền!
Lam quỷ diễm tụ lại trong tay hắn.
Nhưng—
Đoạn Mạch Đao Pháp – Sơn Phong!
Vù!
Nhát đao siêu tốc đâm trúng yếu điểm của quỷ diễm, khiến ngọn lửa nổ tung ngay trong tay hắn.
[Ghh…]
Ba lần giao phong, chênh lệch đã rõ rệt.
Vô Hình Kiếm, được ta mài giũa suốt hai trăm năm, đã đạt cảnh giới cực hạn—khác biệt một trời một vực so với lần đầu ta chạm trán Song Jin.
Nếu hắn còn sống trong thời kỳ đỉnh cao Thiên Nhân, trận chiến có lẽ đã khác. Nhưng giờ, hắn không thể thắng ta.
Song Jin nghiến răng, ánh mắt hiện vẻ bất lực.
Ta không ép, chỉ nhàn nhạt nói:
“Ta cũng từng gặp Cuồng Quân.”
Ta nhớ lại trận đại chiến giữa Cuồng Quân và Seo Hweol—Seo Hweol chỉ một cử động đã khiến Thăng Thiên Lộ chìm trong thủy thuật, nhưng vẫn bị Cuồng Quân áp đảo.
“Thật ra, chỉ riêng việc sống sót và để lại tàn hồn sau khi giao đấu với quái vật ấy cũng chẳng có gì phải hổ thẹn.”
Song Jin im lặng, tâm tình lẫn lộn: hổ thẹn, phẫn nộ, bi ai.
[…Ngươi nói đúng. Trận chiến đó, Cuồng Quân đột ngột tấn công khiến ta không kịp chuẩn bị. Hắn tiêu diệt một phần ba đại quân chỉ trong chốc lát. Nếu hắn thật sự chuẩn bị chiến tranh, năm trăm nghìn năm lịch sử Hắc Quỷ Cốc đã kết thúc ngày hôm ấy.]
“……”
Hắn thở dài nặng nề.
[Vậy tại sao… một kẻ mạnh như ngươi lại xâm nhập Âm Dương Độ Hồn Thuyền? Ngươi đâu cần u linh khí để tu luyện…]
“Hừm…”
Ta định bịa cớ, nhưng rồi quyết định nói thật.
[…Ngươi đến tìm di vật của bán long kia?]
Nghe vậy, Seo Ran, đang nấp sau lưng ta, khẽ giật mình.
Ánh lam quỷ diễm trong mắt Song Jin bùng dữ dội.
[Trong thuyền này không có gì thuộc về các ngươi! Thứ của Hắc Quỷ Cốc thì mãi là của Hắc Quỷ Cốc. Hãy bỏ lòng tham và rời đi…!]
Nhưng Seo Ran hít sâu, bước lên một bước:
“Xin tiền bối, vãn bối chỉ mong tìm… di vật của mẫu thân.”
Xèo xèo!
Lam quỷ diễm rực sáng trong mắt Song Jin.
[Tại sao ngươi lại tìm di vật của mẫu thân trong Minh Hà Độ Thuyền của Hắc Quỷ Cốc!]
“…Bởi vì mẫu thân ta từng là đệ tử của Hắc Quỷ Cốc.”
Ầm ầm!
Song Jin khẽ run, ánh mắt liên tục lia giữa ta và Vô Hình Kiếm, hồi tưởng ba lần giao phong vừa rồi để cân nhắc.
Ta không né tránh.
Kiếp trước, sau khi đoạt được Vô Hình Kiếm, ta từng cùng Kim Young-hoon truy sát hắn. Hai trăm năm rèn luyện khiến ta chẳng e ngại, dù hắn có hấp thu toàn bộ u linh khí của Độ Hồn Thuyền.
‘Cứ đến đi.’
Sau một thoáng nhìn thẳng, Song Jin khẽ thở dài:
[…Được. Ta cho các ngươi nửa ngày. Hãy tìm di vật của mẫu thân trong Độ Hồn Thuyền. Nếu quá thời hạn, với tư cách trưởng lão Hắc Quỷ Cốc, ta sẽ trục xuất các ngươi…!]
Cuối cùng, e ngại cuộc chiến trực diện, hắn đành nhượng bộ.
Vù…
Lam quỷ diễm nơi mắt hắn dần tắt.
Ta cũng thu lại Vô Hình Kiếm.
[Nhớ kỹ, chỉ nửa ngày. Không tìm được thì phải rời khỏi Độ Hồn Thuyền!]
“Ta hiểu.”
Seo Ran vội cúi người tạ ơn, ta liếc hắn một cái rồi cùng bước đi.
…
Khoảng nửa canh giờ sau.
Tầng đáy Âm Dương Độ Hồn Thuyền.
Ta tìm đến gian phòng kiếp trước từng thấy di vật của mẫu thân Seo Ran và nhanh chóng lấy ra một ngọc giản, đưa cho hắn.
“Có lẽ… chính là thứ này?”
“Ah…!”
Seo Ran run run nhận lấy ngọc giản, gương mặt thoáng ướt lệ.
“Đa tạ… đa tạ tiền bối…”
“Không có gì. Nhưng… hình như u linh trong phòng này đang rất giận dữ…”
Ngay ngoài cửa phòng của mẫu thân Seo Ran,Song Jin đứng đó, hai nắm tay siết chặt run rẩy.
[Ngươi… làm sao biết được căn phòng của đứa nhỏ ấy? Ngươi… có quan hệ gì với nàng…!?]
Seo Ran cũng nhìn ta, đầy nghi hoặc.
‘Chẳng lẽ ta khiến họ hiểu lầm…’
Quả thật, việc ta đi thẳng đến phòng của mẫu thân Seo Ran có thể khiến người khác nghĩ ta có quan hệ với bà.
Đoán trước phiền toái, ta bèn dựng một câu chuyện nhỏ:
“Ta từng gặp Bạch Cốt Quỷ Ma Heo Gwak, Đại Trưởng Lão của Hắc Quỷ Cốc, trên Thăng Thiên Lộ.Khi ấy lão vui vì có được một bảo vật nên bảo ta cứ nói điều mình muốn.Seo Hweol, Hải Long Vương cũng có mặt, đã nhờ ta giúp hoàn thành thỉnh cầu của Seo Ran.Để việc suôn sẻ, ta đã hỏi Heo Gwak vị trí phòng của mẫu thân Seo Ran.”
[…Thật chăng…]
Song Jin nghe xong, ánh mắt nghi hoặc nhưng cuối cùng cũng gật đầu miễn cưỡng.
[…Được, coi như vậy đi…]
“Vậy xin nhường đường. Ta và Seo Ran muốn rời đi. Chúng ta đã tìm được di vật trong thời hạn nửa ngày mà ngươi đưa ra.”
[…Khoan đã.]
Đôi mắt bùng lam quỷ diễm, Song Jin nhìn thẳng chúng ta.
[Ngươi, thằng bán long. Mẫu thân ngươi cũng đặc biệt với ta. Bây giờ, ngay tại đây, hãy cùng ta đọc di chúc của nàng.]
“Cái gì…”
Seo Ran khẽ cau mày, nhưng dưới áp lực của Song Jin, chàng đành ngồi xuống, mở ngọc giản.
Ta không muốn xen vào chuyện nhà của Seo Ran nên lùi lại, trong khi Song Jin đứng sau lưng chàng để đọc cùng.
…
“…Khụk…”
Giọt lệ lăn dài trên má Seo Ran, còn ánh lam quỷ diễm trong mắt Song Jin cũng dịu hẳn, dần trở nên mềm mại.
[Đứa ngốc… Ngươi chẳng biết ngoài Hải Long Vương, bọn Hải Long tộc phần lớn đều ích kỷ và đê tiện sao?]
Hắn run run giơ cánh tay quỷ, chộp lấy ngọc giản từ tay Seo Ran.
Seo Ran không chống cự, để hắn lấy đi.
[Đồ ngốc…! Sao ngươi lại mê muội kẻ phu quân chết vô trách nhiệm ấy? Thật ngu dại…!]
Rắc!
Ngọc giản rạn nứt trong tay Song Jin.
Seo Ran vội chụp lại, giữ chặt.
Song Jin trừng mắt nhìn chàng.
[Từ đầu ta đã không ưa ngươi, giờ lại càng ghét hơn. Sự tồn tại của ngươi đã hủy hoại cuộc đời nàng, điều đó khiến ta phẫn nộ vô cùng…]
Rắc…
Đột nhiên, trên chiếc đầu lâu của Song Jin, u linh tụ lại tạo thành một gương mặt.
Đó là gương mặt trung niên mà ta từng thấy—gương mặt thật của Song Jin, nhưng giờ đang chảy lệ xanh biếc.
[Ngay lúc này ta muốn giết ngươi tại chỗ, nhưng…]
Hắn liếc sang ta, khẽ gầm.
[Hãy biết ơn kẻ đặc biệt mà Seo Hweol đã phái đến. Ta không muốn chết vô nghĩa, bỏ mặc Âm Dương Độ Hồn Thuyền… nên tạm tha cho ngươi…]
“……”
Seo Ran lặng thinh, rồi bỗng cúi người thật sâu.
“Xin tiền bối… xin hãy kể về mẫu thân của ta.”
[Gì cơ…]
“Từ nhỏ ta đã bị Hải Long tộc khinh rẻ, mang tiếng là bán long.Ngay cả Hải Long Vương cũng bỏ ta lại, bảo ta không thể theo trong trận tử chiến này.Xin trưởng lão… xin người cho ta biết, mẫu thân ta là người như thế nào. Xin người…”
[Thằng nhóc này…]
Ầm ầm!
Lam u linh khí trào ngập khoang thuyền.
Ta khẽ vung Vô Hình Kiếm, lập tức trấn áp luồng u linh khí, khiến Song Jin quay sang trừng mắt.
“Chỉ là kể chuyện thôi, có gì khó?”
Ta nhìn thấu tâm tượng hắn.
“Có vẻ người rất muốn kể, chỉ là đang do dự.”
Dù thân là quỷ ảnh, tâm tượng của hắn lại hiện ra như biển xanh với một con thuyền buồm đỏ—một tâm hồn thiện lương.
Bị lộ chân ý, Song Jin nghiến răng, thân hình run lên rồi buông thõng tay.
Vù…
U linh khí tan dần.
[…Seo Hweol quả thật phái đến một kẻ đáng sợ.]
Bịch!
Song Jin loạng choạng ngồi xuống mép giường.
Hắn im lặng, Seo Ran cũng im lặng, cả hai nhìn nhau.
Khoang thuyền chìm trong tĩnh mịch.
Ta đọc thấy tâm ý của Song Jin, bèn lặng lẽ bước ra ngoài.Hắn không còn chút sát ý nào với Seo Ran.
Chẳng lâu sau, tiếng nói của Song Jin vọng ra: ban đầu chậm rãi, nặng nề, rồi dần dần nhanh hơn, nhiều cảm xúc hơn.
Seo Ran cũng đáp lại.Hai người bắt đầu trò chuyện.
‘…Thật không ngờ.’
Seo Ran và Song Jin ngồi cạnh nhau, chìm trong câu chuyện.
Ta trầm ngâm, nhẹ nâng Vô Hình Kiếm.
Khi con người phá vỡ sợi xích định mệnh, nhiều điều mới mẻ sẽ đến.Những lời chưa nói, những mối duyên từng hiểu lầm, gặp gỡ lại, mở ra tương lai mới.
Ta ngoái nhìn khoang thuyền một lần nữa, cảm nhận dòng tâm ý trong đó, rồi bước ra boong Minh Hà Độ Thuyền.
Đội hình Hắc Quỷ Cốc ẩn trong Hắc Phong Hải, tại trung tâm vòng xoáy như giếng trời, một bầu trời đêm mở ra.
Muôn vì sao lấp lánh phía sau mây.
“Hãy trở nên mạnh mẽ hơn.”
Mạnh hơn, và mạnh hơn nữa— đủ để phá tan mọi ràng buộc định mệnh, tạo nên tương lai và mối liên kết mới.Đó là quyết tâm của ta.
Seo Ran và Song Jin trò chuyện suốt đêm, đến khi mặt trời lặn rồi lại mọc.
Ngày nối ngày trôi qua như thế.
Nội dung câu chuyện và những cảm xúc họ chia sẻ, ta không rõ.
Nhưng rồi—
[Ta đã quyết định thu nhận thằng bé này làm đệ tử.]
Những mối duyên vượt ngoài định mệnh, đôi khi sinh ra kỳ tích khó ngờ.Song Jin đã quyết định nhận Seo Ran làm đệ tử.


0 Bình luận