Chúng ta chưa ăn mì Kitakata ramen bao giờ nhỉ!?
...Mà nó ở đâu ấy nhỉ?
Phân Bổ Điểm (Hướng Đó Sẽ Phải Đi Xa Về Phía Đông Hơn Nữa)
●
"Bọn chúng vẫn chưa động tĩnh gì. Phe Hashiba ổn không đây?"
Đã là cuối hè, nhưng trên quảng trường nơi Shibata đang đứng ở boong trên của chiến hạm, tuyết vẫn còn rơi lác đác.
...Đôi khi họ lại lo lắng những chuyện đâu đâu.
"Nhưng nếu không nghiêm túc thì chúng ta sẽ 'nuốt chửng' bọn họ đấy. ...Ngài nghĩ sao, Oichi-sama?"
Ông gọi Oichi, người đang đứng bên lan can, ngắm nhìn ánh đèn từ các chiến hạm xung quanh.
"Hashiba-kun và đồng đội của cô ấy sẽ đến thôi. Ngài vốn chẳng phải người khó đoán, nên tôi nghĩ họ biết ngài muốn gì mà."
Nàng nhìn ra xa từ trên boong tàu. Khắp nơi là những chiếc không hạm đang chờ trận chiến bắt đầu.
Họ mong đợi một trận chiến vinh quang trên mặt đất. Cuộc đối đầu này sẽ được định đoạt bằng lưỡi kiếm, chứ không phải trên bầu trời. Ít nhất, đó là kế hoạch.
Oichi ngửi thấy mùi quân lương đang được nấu, và nàng hài lòng gật đầu.
"Tuyệt vời. ...Cảnh này đẹp quá phải không, Katsuie-san? Cũng đã lâu rồi chúng ta không có trận chiến nào, nên đã lâu lắm rồi tôi mới được thấy những ánh đèn đêm này."
Nàng ngước nhìn bầu trời đêm.
"Nhìn kìa, Katsuie-san. Ánh đèn của chúng ta đang làm lu mờ cả hai vầng trăng tròn."
"Ồôô, ngài thật là một người lãng mạn, Oichi-sama! Thấy chưa, lần này tôi nói đúng rồi nhé. Không phải là 'nhà lãng mạn học' đâu. Và đêm nay, ngài chính là người lãng mạn đó. Tôi thấy vậy đấy, Oichi-sama!"
"Ngài cũng có gu tinh tế thật đấy, Katsuie-san," nàng mỉm cười nói.
Nàng đẹp quá, ông thầm nghĩ trong khi nàng vẫn mỉm cười nói tiếp.
"Ngài có nghĩ đêm nay sẽ vui không?"
"Tôi chắc chắn họ sẽ làm cho chúng ta vui. Mặc dù nói thật, tôi cũng từng tự hỏi liệu chúng ta có còn cơ hội nào để giải quyết mọi chuyện với Musashi hay không."
"Tôi e là chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Hãy nhớ rằng, họ thậm chí còn chẳng nhìn về phía chúng ta. Novgorod chỉ là một điểm dừng chân trên con đường của họ mà thôi."
"Lúc nào ngài cũng lãng mạn như vậy, Oichi-sama. Nếu không gặp lại họ, liệu ngài có thể vui vẻ được không?"
"Sự tinh tế là khi ta chỉ nghĩ 'giá như có thể gặp lại họ' và để mọi chuyện dừng lại ở đó."
"Cũng đúng," Katsuie đáp. "Dù sao đi nữa, đây là quyết định của tôi."
"Ý ngài là sao?"
"Testament." Ông gật đầu và bước đến bên cạnh nàng. Chết tiệt, mình ngầu quá. Đêm nay mình đúng là đang ở đỉnh cao phong độ, ông nghĩ. "Kế hoạch Sáng thế phiền phức kia đang diễn ra, nhưng chỉ cần một quyết định của tôi là có thể định đoạt liệu những người đứng về phía Musashi có đang lãng phí thời gian hay không. Có Matsunaga, Takigawa, và Akechi – đó mới chỉ là trong P.A. Oda thôi đấy. Nếu kể hết những người nước ngoài thậm chí còn không biết về Kế hoạch Sáng thế nhưng vẫn về phe Musashi, chắc phải nói đến hết đêm mất."
"Vậy ngài cũng sẽ về phe Musashi sao?"
"Thôi nào. Để tôi nói thêm chút nữa đã."
"Xin lỗi," nàng mỉm cười nói. Một nụ cười thật đẹp. Một nụ cười thực sự tuyệt vời.
"Vấn đề là thế này, Oichi-sama, báo cáo từ Hashiba cho biết Musashi vẫn chưa tìm ra cách hiệu quả để ngăn chặn Ngày Tận thế. Tôi phải say lắm mới quyết định đứng về phía họ. Hãy nhớ rằng, tôi là Phó Tổng trưởng. Tôi là tuyến phòng thủ cuối cùng. Nghĩ lại thì cũng ngầu phết đấy chứ. Tôi không thể đưa ra quyết định đó một cách dễ dàng – nhất là khi nó đồng nghĩa với việc đứng về phía kẻ thù."
"Nhưng ngài cũng nghĩ sẽ rất thú vị nếu có một giải pháp thay thế cho Kế hoạch Sáng thế, phải không?"
"Điều gì khiến ngài nghĩ vậy?"
"Bởi vì tôi đã không thể kế thừa danh hiệu của chủ nhân chúng ta. Chỉ vì một lý do đơn giản: tôi không muốn làm điều đó."
"Tôi hiểu rồi." Ông đã nói câu này không biết bao nhiêu lần, nhưng... "Tôi thực sự hạnh phúc vì chúng ta đã có chủ nhân. Nếu không có ngài ấy, có lẽ bây giờ chúng ta đã không thể làm được những điều này."
"Và tôi cuối cùng cũng tìm lại được con người thật của mình khi gặp ngài, Katsuie-san."
Vậy nên...
"Tôi nghĩ sẽ thật tốt nếu có nhiều lựa chọn, và chúng ta có thể chọn bất cứ thứ gì mình thích vào bất cứ lúc nào. Chỉ có một lựa chọn duy nhất sẽ dẫn đến đau khổ. Ít nhất là đối với tôi."
"Đối với tôi cũng vậy."
Katsuie đặt tay lên lan can và gật đầu. Lan can dễ dàng bị uốn cong. Ối. Cái này có bị trừ vào lương không nhỉ? Fuwa không có ở đây để tìm tiền lo liệu... À, kệ đi.
"Tôi đã không chắc phải làm gì khi biết được những điều kiện nghiêm ngặt của Kế hoạch Sáng thế. Dù tôi tin rằng có thể làm gì đó để thay đổi, nhưng..."
Nhưng...
"Tôi nghĩ sẽ rất đáng để gọi một ngôi sao khác lên sân khấu, và có vẻ như Akechi đã hiểu điều tôi muốn."
"Ngài thích Akechi-san, phải không?"
"Vậy sao?"
"Ngài thích những người không biết mình nên làm gì. Giống như Sassa-kun, Maeda-kun, Fuwa-san, và rất nhiều người khác."
"Họ cứ làm quá mọi chuyện lên. Điều tôi thích là trêu chọc những người như vậy. 'Người không biết mình nên làm gì' duy nhất mà tôi thực sự thích chính là ngài."
"Tại sao ngài lại yêu tôi khi tôi thậm chí còn không biết mình là ai?"
"Tôi biết người mà tôi muốn trải qua những giây phút cuối cùng phải là người có khả năng hạ gục tôi trong một trận đấu tay đôi, và tôi biết đó phải là ngài."
"Tôi không thể chờ đợi được nữa," nàng nói. "Đó là lý do tại sao tôi chọn đứng về phía ngài."
●
Mình không hề ghen tị với nhóm của Hashiba-kun, Oichi nghĩ.
"Ngài đang ép nhóm Hashiba-kun làm tất cả những điều này cũng vì ngài quá tốt bụng, phải không Katsuie-san?"
"Ngài gọi đây là tốt bụng sao? Tôi chỉ đang đóng vai một tiền bối tự cao tự đại thôi. Kiểu như, 'Này, Hashiba và đồng bọn, vác xác đến đây mau. Các người nghĩ Sự biến Chùa Honnouji quan trọng hơn ta à? Nghĩ lại đi.'"
"Nhưng ngài biết rằng nếu không làm vậy, họ sẽ không đến đây."
Và...
"Cứ cái đà này, Musashi khó có thể tìm ra được câu trả lời thay thế, còn nhóm của Hashiba-kun cũng khó có thể đạt đến trình độ của Musashi. Ngài chỉ không muốn thừa nhận điều đó thôi."
"Tôi thấy họ cũng mạnh đấy chứ. Như cái cô mà chúng ta gặp gần ngọn núi trên đường về ấy. Ai nhỉ?"
"Liệu cô ấy có thể giết chúng ta không?"
Một cảm giác mơ hồ nhưng không thể kìm nén dâng lên từ sâu trong lồng ngực Oichi. Đó là sự mong chờ, hay nên gọi là một cơn rung động? Nhưng nàng biết đó không phải là sợ hãi, vì vậy nàng đối mặt và đón nhận nó.
"Tôi đã được phép sống ở Novgorod," nàng nói.
"Và họ đã để tôi đi," Katsuie nói.
"Điều đó có nghĩa là," nàng nói, "Musashi chứa đựng 'khả năng giết được chúng ta', phải không?
"Điều đó cũng có nghĩa là," nàng lặp lại, "nhóm của Hashiba-kun vẫn chưa chứng minh được điều đó, đúng chứ?"
Tiếng cười bật ra từ cổ họng nàng.
"Nếu chúng ta nói Trận chiến Shizugatake là một biện pháp chính trị của P.A. Oda, họ sẽ tuân theo, dù có miễn cưỡng đến đâu."
"Ngài biết đó không phải phong cách của tôi mà. Hơn nữa, tôi là kiểu chỉ huy có sức hút, chỉ cần ra lệnh là mọi người sẽ có mặt. Ngài thấy Naru Naru-kun chưa? Tôi biết cậu ta sẽ bảo vệ tôi và chịu trách nhiệm cho cái lan can mà tôi vừa làm cong này."
"Tiếc là khi Fuwa-san đi rồi, chúng ta phải tự lo liệu hết các hóa đơn. Nhưng..."
Oichi quay lại đối mặt với ông. Ánh đèn từ hạm đội chiếu lên tạo ra những vệt bóng sâu trên khuôn mặt ma quái của ông.
"Ngài đang cười."
"Ngài cũng vậy."
"Đúng vậy. Bởi vì ngay bây giờ, mọi thứ đều phụ thuộc vào chúng ta."
Điều đó khiến nàng hạnh phúc.
"Liệu Musashi có tìm ra giải pháp thay thế cho Kế hoạch Sáng thế không? Liệu nhóm của Hashiba-kun có vươn lên để đối mặt với thử thách từ Musashi không? Không một quốc gia nào khác, không một ai khác có thể gánh vác cả hai tương lai mâu thuẫn đó trên vai, nhưng chúng ta lại đang làm điều đó."
Ngài biết không, Katsuie-san?
"Tôi luôn biết mình là kẻ bất lực. Khi tôi thất bại trong việc giành được một danh hiệu kế thừa, tôi cảm thấy thật vô vọng và yếu đuối, nên tôi nghĩ điều duy nhất mình có thể làm là giao phó những nuối tiếc của mình vào tay người khác rồi chết đi. Tôi nghĩ đó là tất cả những gì mình được phép làm, vì vậy khi tôi ở bên Azai-san, anh ấy đã đề nghị chúng ta cùng chết. Tôi đột nhiên nghĩ 'khoan đã nào' và tỏ ý rằng mình chưa sẵn sàng, và rồi, tôi đã hủy diệt tất cả mọi người ở đó. Nhân tiện, xin lỗi vì chuyện đó. ...Ồ, tôi lại lạc đề rồi."
"Không hề. Tiết lộ một chuyện gây sốc như vậy vào lúc này cũng thú vị đấy chứ. Vậy thì sao? Ngài đã chém họ để cố gắng trấn tĩnh họ vì ngài cảm thấy còn quá sớm để chấp nhận cái chết à?"
"Cơ thể tôi đã tự di chuyển."
Điều đó hoàn toàn là sự thật. Nàng cảm thấy như được giải thoát khỏi những xiềng xích nào đó, và cảm giác đó thật tuyệt vời.
"Tôi thường cảm thấy như mình đang trôi nổi trong nước và nhìn lên trần nhà. ...Ồ, nhưng ngài đã tạo ra một tác động mạnh đến mức nó chạm tới tôi ngay cả trong trạng thái đó."
"May mà tôi vụng về đấy. Toshii sẽ không bao giờ làm được. Cậu ta quá tỉ mỉ."
"Matsu-san lại có thể chạm đến tôi một cách đáng ngạc nhiên. Và tôi không nghĩ đó chỉ là vì cô ấy là một hồn ma."
...Nhưng đồng thời...
"Chẳng phải ngài cũng giống như vậy sao, Katsuie-san?"
"Giống như thế nào?"
"Ngài chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở vị trí này, phải không? Tiền bối đáng lẽ phải để hậu bối tiếp quản, nhưng giờ đây tất cả lại đổ lên vai ngài."
"Nếu một tiền bối siêu mạnh bước lên bục đánh trong lượt cuối cùng, tất cả hậu bối sẽ đặt hy vọng vào anh ta, đúng chứ?"
"Nhưng," ông nói thêm, "tôi không nghĩ P.A. Oda hay thế giới này đã đến lượt đánh cuối cùng. Vì vậy, nếu thế giới vượt qua được Ngày Tận thế, ngay cả tôi cũng chỉ là một điểm dừng chân trên con đường đó. Và tôi bắt đầu nghĩ rằng mình có thể chấp nhận điều đó."
"Ý ngài là ngài không muốn trở thành số 1 sao?"
"Tôi đã là số 1 rồi. Ngài không thấy tôi mạnh thế nào sao?"
Vậy nên...
"Tôi đã chứng minh điều đó đủ để mọi người đều biết. Điều đó để lại cho tôi một câu hỏi mới: bây giờ thì sao?"
"Ngài bắt đầu nghĩ như vậy từ khi nào?"
Nàng muốn biết, và ông đã cho nàng câu trả lời.
"Tôi nghĩ là giữa trận Magdeburg và Novgorod."
●
Oichi lắng nghe Katsuie nói.
"Tại Magdeburg, có người phụ nữ tên Anne đó, ngài nhớ chứ? Cựu Tổng trưởng Hexagone Française, người đã ở dưới lòng đất đó. Chúng ta đã chiến đấu với bà ta ở biên giới khi bà ta vẫn còn có thể ra ngoài. Dĩ nhiên là khi đó bà ta đang nằm trên giường ở Paris, sâu trong lãnh thổ của họ, nhưng tinh thần chiến đấu của binh lính tiền tuyến của bà ta cao đến điên rồ. Tôi đã hỏi về bà ta và họ nói đó là một cô gái trẻ, nhưng điều tôi rút ra được là có những người khác ngoài kia cũng ở trong tình huống giống chúng ta."
"Nhưng bà ấy đã chết ở Magdeburg, phải không?"
"Testament. Bà ta là một người phụ nữ phi thường. Dĩ nhiên ngài vẫn là số 1! Nhưng ý tôi với bà ta không phải như vậy. Chúng ta đã thắng trận đó, đúng chứ? Chúng ta đã làm những gì cần làm, cướp phá Magdeburg, và dồn Anne, người là trung tâm của Hexagone Française, vào đường cùng. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu không có bà ta. Ý tôi với bà ta là như vậy."
"Nhưng," ông nói. "Bà ta không sợ chết. Dù bà ta đã hợp nhất với vị thần chiến tranh của mình và ngủ dưới lòng đất suốt một thời gian dài. Dù bà ta đã không làm tất cả những điều đó để giữ mạng sống của mình trừ khi bà ta thực sự, thực sự không muốn chết. Nhưng không muốn chết và sợ hãi cái chết là hai chuyện khác nhau."
"Khác nhau thế nào?" Oichi hỏi. Nàng thực sự tò mò. "Chẳng phải người ta sợ chết vì họ không muốn chết sao?"
"Không hẳn vậy, Oichi-sama."
Cách Katsuie khoanh tay và ngẩng cao đầu một cách tự hào trông thật dễ thương. Vậy nên...
"Hãy nói cho tôi biết đi."
"Nghe đây! Tôi sẽ kể cho ngài nghe về điều thú vị mà tôi nhận ra. Thấy không, bà ta có người để tiếp quản. Tôi đang nói về Hexagone Française – Tổng trưởng, hội học sinh, các sĩ quan, những người kế thừa danh hiệu, và tất cả mọi người khác. Tôi đang nói về các thành phố, thị trấn, làng mạc, đường xá, thiên nhiên của họ, tất cả mọi thứ – mọi thứ mà bà ta đã bảo vệ với tư cách là Tổng trưởng. Và với tất cả những người đó để tiếp quản, bà ta có thể tin rằng mọi chuyện sẽ ổn cả khi không có bà ta."
Vậy nên...
"Bà ta không muốn nói lời tạm biệt với tất cả những người và những thứ bà ta yêu quý – bà ta không muốn chết – nhưng bà ta không sợ hãi cái chết. Bởi vì bà ta đã hoàn thành công việc của mình – hoàn thành một cách trọn vẹn – nên bà ta có thể tin tưởng vào mọi người. Điều đó có nghĩa là bà ta không có một chút lo lắng nào trong lòng khi chết đi."
"Nhưng ngài biết không?" ông nói. "Lúc đó tôi không hiểu hết được những điều này. Tôi chỉ nghĩ bà ta là một người phụ nữ phi thường và cảm thấy như mình đã thắng trận nhưng thua cả cuộc chiến. Tôi cảm thấy như người phụ nữ đó là người duy nhất ở đó mà chúng ta không thể đánh bại."
Nhưng...
"Tôi tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Ý tôi là, chúng ta đã thắng. Thắng lớn. Vậy làm sao người phụ nữ đó có thể hành động như vậy? Và rồi tôi tự hỏi tại sao Matsunaga – ít nhất là theo quan điểm của tôi – lại 'từ bỏ' trước khi hoàn thành công việc của mình. Rồi chuyện tương tự cũng xảy ra với nhóm Kantou."
"Có lẽ họ bị ám ảnh bởi ý tưởng hy sinh bản thân?"
"Thật vô lý, đúng không!? Sống rõ ràng là tốt hơn mà!"
"Và rồi đến Novgorod?"
"Testament," ông nói, quay thân hình khổng lồ của mình về phía bắc – về phía thành phố nổi đó. "Tôi đã đối mặt với một nhóm khá phiền phức ở đó."
●
Shibata giải thích.
"Cặp đôi đầu tiên tôi đối mặt bao gồm con gái của Reine des Garous."
"Và người tiếp theo tôi đối mặt là con gái của Honda Tadakatsu."
"Tôi biết ông ta. Honda Tadakatsu là Phó Tổng trưởng của Mikawa. Tôi đã gặp ông ta vài lần. Chắc ngài cũng đã thấy ông ta khi người của Matsudaira đến thăm P.A. Oda."
"Đúng vậy, nhưng Tổng trưởng Sakai của họ thì hầu như chẳng bao giờ lộ diện. Tadakatsu và Sakakibara thường hay giao lưu với tôi cho vui khi họ ở P.A. Oda."
Vậy nên...
"Chúng tôi thậm chí còn giao đấu vài lần. Ông ta mạnh thật. Tôi không thể đánh trúng ông ta. Và ông ta cũng không thể xuyên thủng bộ giáp của tôi."
"Tôi tự hỏi liệu bây giờ nếu có thể chiến đấu lần nữa, mọi chuyện có khác không."
"Ừ, tuổi tác là một yếu tố khá quan trọng đối với con người. Dù vậy, ông ta có Tonbokiri. Còn tôi có Kamewari, nên có lẽ đó sẽ là một trận chiến kinh thiên động địa."
Ông thở dài tại điểm đó.
"Nhưng Honda Tadakatsu đã bị nổ tung tại Mikawa. Thật lòng mà nói, ông ta nằm trong danh sách những người sẽ là một phiền phức thực sự nếu chúng tôi đụng độ trong khi làm nhiệm vụ. Điều đó làm tôi tự hỏi làm sao ông ta lại để mình bị giết dễ dàng như vậy đêm đó. Kiểu như, đó có phải là cách mà các samurai Viễn Đông hành xử không? Tôi đã hy vọng chúng tôi sẽ có một cơ hội khác để tranh xem ai là số 1."
Và sau đó là Magdeburg và Novgorod. Với Trận chiến Mikatagahara ở giữa. Nhưng...
"Tôi đã có rất nhiều niềm vui sau khi gia nhập P.A. Oda, ngài biết không? Chúng tôi đã gặp rất nhiều rắc rối trong thời của Nobuhide trước thế hệ của chủ nhân chúng ta. Rồi Niwa đến... ôi, nói thế này có hơi tiết lộ tuổi của cô ấy. À, kệ đi. Và rồi những người còn lại cũng đến. Khi Hashiba xuất hiện và nói rằng cô ấy sẽ xây dựng lâu đài một đêm, tôi đã hy vọng cô ấy sẽ không tự ép mình quá sức. Rồi cô ấy đã làm đúng như vậy, nên tôi đã làm những gì có thể để giúp đỡ trong bí mật. Và việc cưỡi ngựa xuống thác nước thật là điên rồ. Ý tôi là chúng tôi đã có những khoảng thời gian tuyệt vời theo cách riêng của mình và mọi người đều rất vui vẻ khi ở bên nhau."
Shibata nhận ra mình đang cố gắng hơi quá sức để diễn đạt ý của mình.
...Đúng vậy. Chúng ta vẫn có rất nhiều niềm vui. Niềm vui đó chưa bao giờ dừng lại.
Họ bắt đầu vui vẻ và rồi họ cứ tiếp tục và tiếp tục.
"Dù sao đi nữa, tôi đã mất một cánh tay ở Novgorod và dính một đòn khá nặng. Nhưng lúc đó, tôi thấy mình nghĩ rằng mình sẽ chưa thua họ đâu. Tôi biết mình vẫn là số 1."
"Vâng. Họ có thể giết ngài, nhưng ngài sẽ không thua họ."
"Chính xác."
Nhưng ông đã sai.
"Trên đường trở về, tôi nghe nói con gái của Tadakatsu đang nhắm đến việc kế thừa danh hiệu của Tadakatsu."
Lúc đó, ông cảm thấy cô bé không đủ tố chất, ngay cả khi Tadakatsu đã chết quá dễ dàng ở Mikawa.
"Chuyện đó giống hệt như với Anne."
Đúng vậy.
"Họ cũng đang vui vẻ. Họ đang làm rất nhiều điều thú vị, họ tiếp tục làm điều đó, và họ hy vọng nó có thể tiếp diễn mãi mãi. Nhưng... nhưng ngài biết không?" ông nói. "Tôi nhận ra rằng mình không có bất cứ thứ gì cho phép tôi chấp nhận việc niềm vui của mình cuối cùng cũng kết thúc. Tôi có bạn bè để tiệc tùng và có nhiều người thú vị hơn làm việc cho mình, nhưng tôi không có ai để 'kế thừa' con người của tôi. Tôi mạnh mẽ, là số 1, ngầu và là người giỏi nhất, nhưng điều đó có nghĩa là không có ai ngoài kia có thể thay thế tôi. Phải, ở trên đỉnh cao thật cô đơn. Nghe tôi nói có sắc sảo không!? Tuyệt vời!"
"Katsuie-san," Oichi nói với một nụ cười. "Tôi cũng vậy. Đó là lý do tại sao chúng ta sẽ cùng nhau chết. Bởi vì tôi sợ chết. Cả hai chúng ta đều không thể chết chỉ vì ai đó bảo chúng ta phải chết. Và đó là lý do tại sao tôi yêu ngài."
Nàng tiếp tục.
"Tôi cũng vậy, nên tôi hiểu. Chúng ta đã làm cho mình ngày càng mạnh mẽ hơn vì chúng ta sợ chết, nhưng có những người ngoài kia đã tin tưởng chúng ta đủ để để chúng ta lãnh đạo. Và tôi cũng hiểu rằng có nhiều người hơn nữa sẽ làm mọi thứ họ có thể một mình và rồi để chúng ta lãnh đạo. Và họ tin tưởng chúng ta vì ngài là số 1. Bởi vì đây là điều chỉ có ngài mới có thể làm được. Và đó là lý do tại sao tôi yêu ngài. Tôi sẽ luôn yêu ngài."
Vai của Oichi rung lên vì cười lúc đó.
"Ôi, trời ạ," nàng nói. "Tôi nghĩ chúng ta có thể sẽ chết thật đấy."
"Chúng ta sẽ không chết. Chúng ta sẽ giết lẫn nhau."
"Đúng vậy," nàng đồng ý và tựa vào vai ông. "Chúng ta và rất nhiều người khác đang để nhóm của Hashiba-kun lãnh đạo, nhưng liệu có đến lúc họ sẽ truyền lại tất cả và để người khác tiếp quản không?"
●
Kuro-Take: "Azuchi sẽ khởi hành sau một giờ nữa. Chúng ta sẽ đi về phía bắc và tham gia vào một cuộc tái tạo lịch sử chung của Trận chiến Shizugatake với Đội Shibata đang chờ ở biên giới Hokuriku. Để xem nào, nếu trận chiến kết thúc sớm, chúng ta sẽ quay lại Honnouji ngay lập tức, nhưng phần đó chúng ta sẽ phải tùy cơ ứng biến."
Takenaka đã chuyển đến phòng ăn của Azuchi, cô thở dài khi nói.
...Cuối cùng cũng sắp xếp xong.
Lần này thật khó khăn. Tại sao lại khó khăn như vậy? Bởi vì mình hiểu quan điểm của tất cả mọi người trong chuyện này. Nhưng phải nói thật là tinh thần mình siêu mong manh. Ồ, nhưng mình tin rằng chịu tổn thất lớn nhất ở đây sẽ mang lại lợi ích lớn nhất sau này. Và trong trường hợp đó...
...Tất cả đều phụ thuộc vào Shizugatake.
Đây rõ ràng là một quyết định gây thiệt hại lớn đối với thế giới, nhưng cô còn sợ những thiệt hại mà họ sẽ phải gánh chịu hơn nếu cô chọn Honnouji. "Lớn" có lẽ còn chưa đủ để diễn tả.
"Không còn đường lui nữa rồi. Nếu tất cả chúng ta chiến đấu và thua Musashi, thì mọi chuyện sẽ kết thúc."
Chiến đấu với Đội Shibata cũng là một rủi ro – và theo một cách nào đó, nó còn nguy hiểm hơn – nhưng Musashi vẫn là Musashi.
Nếu họ chiến đấu với Musashi và thua, họ sẽ chẳng còn lại gì.
Nhưng nếu họ chiến đấu với Đội Shibata, đó sẽ là một trận chiến trên bộ. Trong trường hợp xấu nhất, họ có thể mất một vài người trong Thập Thương, nhưng Azuchi sẽ an toàn.
...Và chúng ta có thể sáp nhập Đội Shibata để giành quyền lực trong P.A. Oda, sau đó để Kani-kun và các học sinh năm nhất khác vào việc.
Đó không phải là một suy nghĩ dễ chịu, nhưng cô phải giữ một cái đầu lạnh.
Kuro-Take: "Hashiba-kun. Cậu sẽ tham gia Sự biến Chùa Honnouji cùng với Mitsunari-kun. Cậu sẽ ổn chứ?"
Monkey Girl: "Ừm, vâng! Tôi đã liên lạc với Ranmaru-sama trước đó và ngài ấy bảo tôi đến bằng cổng sau."
Vai trò của cô ấy rất độc đáo, Takenaka nghĩ. Một số phần không thể tiến hành nếu không có cô ấy ở đó. Và theo nghĩa đó...
Nari Nari Nari: "V-Vậy thì xin phép ngài. Tôi rất muốn giúp ngài ở Shizugatake, nhưng hiện tại tôi đang bận với Kyou và Honnouji, nên tôi sẽ giao quyền chỉ huy cho Takenaka-sama."
Mitsunari cúi đầu trên một lernen figur xuất hiện trong phòng ăn.
Giọng cô có vẻ lo lắng, nhưng ngay cả một thực thể dữ liệu cũng sẽ như vậy khi hỗ trợ chính người tạo ra mình. Trong khi đó, Takenaka phết một ít kem hạnh nhân lên miếng bánh mì nướng mật ong được mang ra cho cô.
Kuro-Take: "Cô không cần lo lắng cho chúng tôi. Nhân tiện, mọi chuyện ở Kyou ổn chứ?"
Nari Nari Nari: "Vâng, tôi đã xác định rằng phần lớn chỉ là việc phát các hộp tráng miệng, nhưng tôi đã nhận thấy một số động thái đáng ngờ trong dân chúng thành phố. Tôi tin rằng chúng ta cần phải thận trọng ngay cả sau Sự biến Chùa Honnouji."
Ý kiến của Mitsunari vẫn luôn được suy nghĩ thấu đáo như mọi khi.
Cô bé làm việc tốt thật, Takenaka nghĩ, nhưng có lẽ đó là do Hashiba đã huấn luyện cô bé tốt.
Kuro-Take: "Vậy tôi có thể giao Honnouji cho cô được không? Có vẻ như có khá nhiều viện binh đang trên đường đến, nên chúc may mắn. Tôi chắc chắn Musashi sẽ ghé thăm, nhưng đó không phải là vấn đề miễn là cô đánh bại họ và đảm bảo Kế hoạch Sáng thế có thể tiếp tục."
Nari Nari Nari: "Testament. Kế hoạch Sáng thế không phải là một việc đơn giản, vì vậy tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo nó được hoàn thành trong đêm nay."
Mình hiểu rồi, Takenaka nghĩ và gật đầu.
Cô thoáng thấy một vài người ở lối vào phòng ăn. Họ có lẽ muốn có một bữa ăn đàng hoàng trước khi Azuchi khởi hành, nên Takenaka vẫy họ vào và bắt đầu xử lý phần thức ăn của mình.
Lớp kem hạnh nhân trên miếng bánh mì nướng mật ong mang lại một vị mặn cho lưỡi cô.
Có lẽ chúng ta sẽ không có cơ hội ăn những thứ như thế này trong một thời gian nữa, cô nghĩ.
Và mình cá là Musashi bây giờ cũng đang bận rộn không kém.


0 Bình luận