Trời ạ
Tôi chẳng biết
Phải làm gì bây giờ nữa
Phân Bổ Điểm (Dập Lửa)
Naito thầm nghĩ trong lúc quan sát Naruze phác họa mọi người trong bộ đồ bơi.
…Vậy là màn tình tứ bắt đầu rồi.
Cô có thể nghe thấy tiếng của họ.
“T-tiện nữ đã tự làm ô uế bản thân, nên tiện nữ phải chết! Phải nổ tan xác!”
Sự hiện diện của thuốc nổ sống cho thấy hai người kia đã đẩy nhanh tiến độ tình tứ lên một mức khá cao dù mới sớm tinh mơ.
Naito không có ý định ngăn cản, nhưng cô muốn biết thêm chi tiết để giúp Naruze xây dựng kịch bản phân cảnh.
“Ừm, Nagabuto này, cậu đã nói gì với cô ấy thế?”
“Cũng chẳng có gì.” Nagabuto quay lại, nhướng mày. “Nãy giờ cô ấy cứ bồn chồn không yên, lại còn vừa uống đồ lạnh, đúng không? Nên là, ừm, tôi có cần phải giải thích phần còn lại không!?”
“Đồ cặn bã.”
“T-tại sao tôi lại đáng bị đối xử như vậy chứ!?”
“K-không có gì đâu ạ! Tadaoki-sama không làm gì sai cả! Tất cả lỗi đều thuộc về tiện nữ!” Christina khăng khăng.
“…”
Mấy cô gái đáp lại bằng cách vẫy tay ra hiệu cho cô hãy bình tĩnh lại.
Trong khi đó, Naruze quay về phía họ, dùng đuôi bút gãi đầu.
“Này, Nagabuto, lần sau thử mở rộng trí tưởng tượng của cậu ra xem. Nếu vợ cậu cứ cựa quậy không yên bên cạnh thì không nhất thiết là cô ấy thích trò thể thao dưới nước đâu. Có khi cô ấy đang tè ra vì sung sướng, như một phần của trò đóng vai cún cưng giống Mitotsudaira cũng nên.”
“T-tôi không có làm vậy! Không có!”
Vì lý do nào đó, Christina thở hổn hển rồi nhìn sang Mitotsudaira, nhưng tốt nhất là không nên hỏi thêm gì ở đây. Còn nhiều điều chúng ta chưa biết về cách sống của những người sói như cô ấy.
Mặc kệ việc Mitotsudaira đập vỡ khung biển hiệu có hình mẹ mình vừa hiện ra, Nagabuto khoanh tay nói với vợ.
“Đừng có tự sát vì chuyện đó chứ!!”
“N-nhưng… tiện nữ đã tự làm ô uế bản thân!” cô cãi lại.
Tadaoki chỉ tay về phía hồ bơi.
Gã khỏa thân đang uốn mình thành hình chữ C bên thành bể, cố gắng ép hông vào tảng băng.
“Nwohhhh! Gần tới rồi! Thanh Excalibur của ta sắp chạm đến đíccccch rồi!”
“Tôi không chắc là mình muốn thứ đó làm tan băng đâu, Toori!”
Bọn họ vẫn đang bày trò như mọi khi, nhưng Tadaoki chỉ thở dài.
“Nếu hắn ta còn không thấy cần phải tự sát vì xấu hổ, thì chắc chắn là cô không cần phải làm thế.”
“N-nhưng tiện nữ sẽ không bao giờ làm vậy đâu ạ!”
Đôi mắt Tadaoki thoáng liếc lại cảnh tượng kinh hoàng đằng kia rồi đỏ mặt.
“Ừ, tôi cũng nghĩ là không nên.”
“Này, Nagabuto, anh bạn! Cậu vừa tưởng tượng ra cảnh đó trông như thế nào đúng không?”
Christina đỏ bừng mặt, và mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Khi tất cả cùng “ồ” lên một tiếng, cô lôi ra số thuốc nổ gấp đôi.
“T-tiện nữ sẽ tự sát một cách hoành tráng hơn! Tiện nữ sẽ nổ tan xác ngay tại đây!”
Gold Mar: “Này, chuyện đang trở nên thú vị đấy.”
Art-Ga: “Đúng là nó đang cho tôi khối tư liệu hay ho theo những cách không ngờ tới.”
Asama: “Để tôi nói cho mà biết, có những người ở đây đang bận túi bụi quản lý thuật thức hạn chế bom đấy nhé!”
Trong khi đó, một giọng nói hét lên từ phía bên kia hồ bơi.
“Vợ của Nagabuto ơi! Mấy thứ đó trông ngon mắt phết!”
Viện trưởng chỉ vào cô rồi chạy tới trong tình trạng không một mảnh vải che thân. Trước khi Christina kịp lùi lại vì kinh hãi, ngài đã lấy hai ly giấy và hai que khuấy từ quầy đồ uống.
“Asama, cho tôi xin ít đá được không? Lấy loại từ phòng băng di động ấy, đừng lấy trong hồ. Ừ, loại đó đấy. Cảm ơn nhé. …Mà thôi, của cô đây.”
Với tốc độ đáng kinh ngạc, ngài đã tráo đổi chỗ thuốc nổ trong tay cô bằng những chiếc ly giấy.
Bên trong có đá bào và…
“Đây là sữa matcha. Cùng thưởng thức với Nagabuto trong lúc nghe Seijun nói chuyện nhé.”
Tốc độ và sự quyết liệt của ngài khiến Christina choáng váng đến mức chỉ biết gật đầu chấp nhận. Nagabuto trông có vẻ bực bội hơn, nhưng…
…Anh ta sẽ không nói gì về chuyện này đâu.
Anh ta thậm chí còn sẵn sàng cãi lại vợ mình, nhưng khi Viện trưởng ở đây, anh ta chỉ cau mày và im lặng.
Chắc hẳn anh ta đã chấp nhận hành động của chàng trai kia trong trường hợp này. Và…
Art-Ga: “Hm, cặp đôi này có nên gọi là Nagabutoori không nhỉ? Kiểu quan hệ này khá phổ biến trong thời đại này, nhưng không thường thấy trong thể loại Musashi.”
Gold Mar: “Thêm cả Chrippe vào có thể gây rắc rối với Thụy Điển đấy, nên hãy suy nghĩ cho kỹ vào, được chứ?”
Trong lúc đó, Naito nhận thấy một sự thay đổi ở Christina.
Cô đang nhìn lên Nagabuto trong khi anh lườm Viện trưởng.
Sự chú ý của anh đã bị chuyển sang nơi khác.
Và cô đã nhận ra điều đó.
“Tadaoki-sama.”
Cô đưa một ly giấy ra và anh cầm lấy. Anh ngồi xuống cạnh cô rồi thở dài, đúng như mọi người đã dự đoán. Nhưng…
“Này, cô có hiểu gì về những chuyện họ đang bàn ở Kantou không?”
Anh đã quay lại chủ đề chính. Tốt cho anh ta vì đã tự mình làm điều đó. Nhưng Christina gật đầu trong khi mọi người đều đang dõi theo.
“Testament. Tiện nữ hiểu ạ. Vâng.”
“Tuyệt thật đấy,” anh nói, nhưng không chỉ dừng lại ở đó. “Cô có thể giải thích cho tôi được không?”
“–––––”
Christina cố kiềm chế ham muốn chộp lấy cơ hội này. Mình cần phải thể hiện sự tự chủ. Vâng.
Trong một thoáng, những thuật ngữ như “giáo viên”, “gia sư”, và “bài học thực hành” lướt qua tâm trí cô. Ngừng ngay mấy suy nghĩ không đứng đắn này lại. Vâng. Ta có thể là Viện trưởng của cái gọi là Vương quốc Không Kiểm duyệt, nhưng điều đó không có nghĩa là ta không biết xấu hổ.
Nhưng cô vẫn đáp lại anh.
“Tiện nữ có thể làm được. Nhưng không phải giữa lúc họ đang họp. Ngài có thể hỏi bất cứ điều gì ngài không hiểu sau đó.”
“Chắc chắn rồi,” anh nói với vẻ nhẹ nhõm rõ rệt, và bản thân cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm không kém.
Cô hy vọng rằng sự nhẹ nhõm đó cuối cùng sẽ trở nên không cần thiết, nhưng rồi cô nghe thấy một giọng nói từ bên kia hồ.
“Em trai ngốc! Cậu mang thuốc nổ tới rồi đúng không!? Vậy thì đến lúc rồi: ném bom thôiiiiii!”
Mitotsudaira rủa thầm rằng việc mẹ cô nói giọng Kantou khiến cô không thể rời khỏi Masazumi được.
…Đức vua của mình đang vui vẻ ở đằng kia!
Về mặt kỹ thuật thì ngài đang giải quyết vấn đề, nhưng kết quả cuối cùng vẫn như nhau. Với tư cách là hiệp sĩ của ngài, cô muốn ngăn ngài chạm vào hay nghịch ngợm với tảng băng. Và ngoài ra, cô cũng muốn chơi cùng ngài nữa.
Nhưng lúc này, ngài đang vung vẩy hai khối thuốc nổ trong khi đùa giỡn với Kimi và những người khác.
“Được rồi, cho nổ tung cái hồ bơi này nào!”
“Khoan đã, Toori. Tôi cho rằng điều này không cần phải nói, nhưng nếu cậu chỉ ném thuốc nổ vào hồ, chúng sẽ nổi trên mặt nước và vụ nổ sẽ hướng lên trời.”
“Thật á, Noriki!? Sao cậu biết mấy thứ này hay vậy!?”
“Chất nổ là nền tảng của ngành kỹ thuật xây dựng.”
Mình không chắc chúng là nền tảng đâu, Mitotsudaira nghĩ, nhưng anh ta là chuyên gia nên cô quyết định rằng mình không có tư cách để phản đối. Và…
“Này, em trai ngốc? Cậu định làm thế nào để chúng nổ dưới nước?”
“Này, Tenzou. Cậu có thể lặn xuống hồ lần nữa cầm theo mấy thứ này không? Cậu nói là muốn thử bị nổ tung một lần đúng không?”
“T-tôi không có nói như vậy! Ngay cả những câu đùa tệ hại của Masazumi-dono cũng còn hay hơn thế!”
“Này, đừng lôi tôi vào chuyện này!” Masazumi phản đối.
“Đúng vậy,” đức vua nói. “Đừng có nghĩ đến việc so sánh những câu đùa xuất sắc của ta với của Seijun.”
Horizon đột nhiên ngậm đầy nước trong miệng rồi quay về phía hồ bơi.
“Ọccc, phè! Ngài vừa nói gì sao, Toori-sama?”
“Sao cách trả lời nào của cô cũng khó đáp lại thế nhỉ!?”
Đó là chuyện thường ngày với họ, nên Mitotsudaira kiểm tra xem Asama đang làm gì.
“Mito, sao không ra tham gia cùng Toori-kun và những người khác? Tớ phải quản lý khu vực nghỉ ngơi ở đây.”
“T-tớ không thể chỉ đi chơi được. Cậu thì có thể đấy, Tomo.”
“Tớ phải quản lý đồ uống, cũng như chuẩn bị trà cho Toori-kun và matcha cho Horizon. …Và Kimi đã nhờ tớ ‘gây bất ngờ cho cô ấy’.”
“Và,” Mitotsudaira nói. “Tôi còn phải đối phó với mẹ tôi nữa.”
Ngay lúc đó, một khung biển hiệu mới xuất hiện. Từ mẹ cô.
Christina đang nhìn về phía cô, nhưng cô hiểu tại sao.
“Nếu Musashi cố gắng hành động như lính đánh thuê cho một quốc gia khác, Lục Giác Pháp quốc có thể can thiệp vì các người đã sử dụng logic tương tự tại Nördlingen. Vậy nên các người đang thảo luận xem có thể làm việc cho quốc gia nào, đúng chứ?”
Gin rút ra một suy luận nhất định từ những gì Nữ vương Người Sói nói.
…Sẽ rất nguy hiểm nếu can thiệp vào Honnouji với tư cách là lính đánh thuê của Lục Giác Pháp quốc.
Vấn đề nằm ở địa lý.
Lục Giác Pháp quốc nằm ở phía tây M.H.R.R. Nếu Musashi cố gắng đến Kyou cùng phe Tin Lành trong khi làm lính đánh thuê cho họ, điều đó sẽ tạo ra nguy cơ bị tấn công từ cả hai phía.
P.A. Oda ở Kyou và Kansai ở phía đông và Lục Giác Pháp quốc ở phía tây.
Họ là kẻ thù từ góc nhìn của châu Âu, nhưng lại là đồng minh từ góc nhìn của Hashiba.
Và phe Công giáo M.H.R.R. có thể tham gia từ phía nam.
Musashi sẽ hoàn toàn bị áp đảo về số lượng. Họ đã thoát khỏi và trốn thoát khỏi một tình huống tương tự tại Trận Mikatagahara, nhưng họ muốn tránh lặp lại tình trạng đó một lần nữa.
Tất nhiên, đây có thể chỉ là lo xa. Nhưng…
…Liên minh Thánh Lễ là kẻ thù của chúng ta.
Kẻ thù có thể buộc tái hiện lịch sử hoặc trừng phạt họ một cách cưỡng chế vì vi phạm việc tái hiện. Đặc biệt là nếu họ cố gắng làm bất cứ điều gì trong kỳ nghỉ hè.
Nữ vương Người Sói dường như biết điều đó.
Vẫn Phong Độ: “Ta nghĩ Lục Giác Pháp quốc có thể sẽ chỉ ghé qua chơi thôi.”
Tachibana Phu Nhân: “Có vẻ là vậy.”
Tình hình đang thay đổi liên tục, nên ngay cả Nữ vương Người Sói cũng khó có thể biết chắc điều gì sẽ thực sự xảy ra.
Vì vậy, bà ấy nói rằng họ sẽ “ghé qua chơi” và quyết định phải làm gì sau khi xem xét tình hình.
…Và nếu điều đó xảy ra…
Gin nhìn sang thấy Muneshige đang nhìn xuống hồ bơi từ trên bục nhảy. Anh giơ tay về phía cô.
“Gin, tôi nghĩ chúng ta nên từ bỏ ý tưởng sử dụng Lục Giác Pháp quốc.”
“Judge,” cô đáp lại và chuyển suy nghĩ của mình sang kế hoạch tiếp theo.
Tachibana Phu Nhân: “Tiếp theo, chúng ta có thể thảo luận về ý tưởng để K.P.A. Italia thuê chúng ta.”
Chính Nghĩa: “Điều đó có khả thi không? Chẳng phải họ gần như là chính Liên minh Thánh Lễ sao?”
Hội trưởng Hội học sinh Satomi gần như trả lời ngay lập tức.
Nhưng cô đã có câu trả lời cho việc đó…
Tachibana Phu Quân: “Rất khả thi.”
Muneshige trả lời thay cô. Với một nụ cười.
Tachibana Phu Quân: “Cô quên rằng chúng ta đã chiến đấu tại Mikawa với tư cách là một phần của lực lượng K.P.A. Italia sao?”
Chính Nghĩa: “Chà, thực ra tôi không có ở đó.”
Tachibana Phu Quân: “Cô không ở đó, đúng không?”
…Cách ngài cho qua chuyện thật là tuyệt, Muneshige-sama!
Gold Mar: “Anh ta vừa mới…?”
Đầu Xô: “…”
Hầu Hết Mọi Người: “Phản ứng hiếm thấy của Persona-kun!”
Làm tốt lắm, Muneshige-sama. Và Hội trưởng Hội học sinh Satomi đã nói rằng cô ấy đang nghe đài thần thông, nên lần này coi như hòa. Nếu có thì, Muneshige-sama thắng vì đã lờ đi sai lầm của mình.
Tachibana Phu Nhân: “Vậy bây giờ, Muneshige-sama, xin hãy khai sáng cho chúng tôi về cách Musashi có thể làm lính đánh thuê cho K.P.A. Italia.”
Tachibana Phu Quân: “Judge. K.P.A. Italia có quyền kiểm soát trực tiếp Rome và các khu vực xung quanh với tư cách là Lãnh địa Giáo hoàng, nhưng tôn giáo Tsirhc cấm sở hữu lực lượng quân sự cá nhân. Do đó, họ thường thuê lính đánh thuê làm chiến binh và vệ binh.”
“Và,” Muneshige tiếp tục.
Tachibana Phu Quân: “Với việc M.H.R.R. đang kiểm soát K.P.A. Italia, Tres España đã trì hoãn việc cho Lãnh địa Giáo hoàng mượn quân. Tres España đã quyết định rằng họ cần phục hồi sau trận chiến Armada và tập trung vào chính trị quốc gia thay thế.”
Phó Hội Trưởng: “Vậy ý ngài là Lãnh địa Giáo hoàng đang cần một lực lượng lính đánh thuê?”
“Judge,” Muneshige xác nhận.
Nhưng Nữ vương Người Sói nghiêng đầu.
Vẫn Phong Độ: “Testament. Ta hiểu làm thế nào các ngươi có thể được K.P.A. Italia thuê, nhưng làm thế nào điều đó cho phép các ngươi can thiệp vào Honnouji?”
Tachibana Phu Nhân: “Judge. P.A. Oda sẽ cần phải tổ chức tất cả các cuộc họp nội bộ cần thiết trước Honnouji. Ngài quên rằng họ đã cho các VIP của mình gặp mặt tại Kyou trước Nördlingen sao? Vì vậy, họ nên tổ chức một sự kiện tương tự cho tất cả các đại diện quốc gia có liên quan. Tôi không thể tưởng tượng họ lại thông báo việc thay thế lãnh đạo của mình qua một bức thư thần thông.”
Vẫn Phong Độ: “Nên ư? Không thể tưởng tượng ư? Đó là những từ nguy hiểm đấy.”
Tachibana Phu Nhân: “Chúng ta chỉ cần đảm bảo rằng họ sẽ làm theo cách đó.”
Gin cảm thấy tự tin khi quay sang Phó Hội trưởng.
Tachibana Phu Nhân: “Và kiểu quấy rối đó là chuyên môn của Musashi.”
“Đúng là vậy!” Futayo hét lên. “Không có lửa làm sao có khói! Vậy thì câu trả lời là châm lửa! Tôi rất ấn tượng với đề xuất xuất sắc của Gin-dono! Và đây là thời đại của việc gây ra những trận hỏa hoạn kinh hoàng! …Có chuyện gì vậy, Masazumi? Cô có thể chơi với con Chuột của mình sau cũng được.”
“Chà, ừm, tôi chỉ đang tự hỏi liệu đó có phải là điều mọi người nghĩ đến khi nhắc về tôi không.”
“Bỏ qua chuyện đó đi, ý tưởng của Gin có khả thi không, Masazumi?”
Masazumi trả lời Mitotsudaira bằng một cái gật đầu.
“Chúng ta có thể làm được nếu muốn. Mặc dù điều đó có nghĩa là phải cúi đầu trước Sanada hoặc Sviet Rus.”
Cô chỉ thấy những dấu chấm hỏi trên mặt mọi người.
“Thôi nào, tôi đang nói về phép cộng và phép trừ. …Này, đồ ngốc.”
“Cậu muốn gì, Seijun?”
“Không ai muốn một câu trả lời nghiêm túc từ cậu cả. Hiểu chưa?”
“G-giờ thì tôi cảm thấy bị ra rìa rồi.”
Horizon tung một cú đá từ phía sau, các ngón chân chĩa lên từ bên dưới.
Christina kêu lên một tiếng ngạc nhiên. Ồ, phải rồi. Dù cô ấy là Viện trưởng của Vương quốc Không Kiểm duyệt, nhưng cô ấy vẫn được nuôi dạy ở một thành phố Kansai.
…Vậy là cô ấy cũng có cốt cách, nhỉ?
Không phải thứ có thể tìm thấy ở đây, Masazumi quyết định, chọn cách không nghĩ về nó nữa. Gã ngốc đã ngã quỵ xuống, nên cô quay sang cô gái phía sau anh ta.
“Horizon, cô có đang nghe không?”
“Tuuuuuuuuyệt đốiiiiiiiiiiiiii!!”
“Tôi thì muốn một câu trả lời nghiêm túc từ cô.”
“Vậy sao, Masazumi-sama? Vâng, ngài mong đợi điều tốt hơn từ tôi. Heh.”
“Tuyệt đối! Tuyệt đối!” đám sinh vật tảo đen phấn khích nhắc lại.
Dù sao thì, cô cũng có một câu hỏi cần hỏi.
Phó Hội Trưởng: “Giả sử chúng ta làm lính đánh thuê cho K.P.A. Italia. Nhưng chúng ta cũng là kẻ thù của K.P.A. Italia. Cô có biết K.P.A. Italia có thể hưởng lợi gì từ thỏa thuận đó không?”
Horizey: “Tuuuuuuuuyệt đốiiiiiiiiiiiiii!! Ồ, xin thứ lỗi, Masazumi-sama. Điều đó vui hơn tôi tưởng. Tôi sẽ kiềm chế trong tương lai. …Dù sao thì, nói thẳng ra, lựa chọn tốt nhất của họ là vắt kiệt sức của Musashi.”
Horizon lôi ra những thanh tre có ký hiệu O và X để biểu thị câu trả lời đúng và sai, Masazumi gật đầu hai lần trước khi hỏi một câu khác.
Phó Hội Trưởng: “Và họ có thể làm gì để hưởng lợi nhiều hơn nữa?”
Horizey: “Judge. Sẽ ra sao nếu họ sai chúng ta tấn công một lực lượng Musashi khác hoặc một số đồng minh của chúng ta trong khi chúng ta làm việc cho họ? Vụ siêu tương tàn đó sẽ là một sự xấu xa hiếm thấy trong lịch sử thế giới.”
“Đúng là vậy,” Mitotsudaira và một số người khác rên rỉ khi họ cúi đầu trước viễn cảnh có vẻ quá hợp lý đó.
Điều đó có nghĩa đó là một câu trả lời hay. Và Masazumi có thể thấy được nhiều hơn nữa.
Phó Hội Trưởng: “Chúng ta có thể chia lực lượng Musashi thành hai nhóm – một nhóm Musashi và một nhóm Kantou. Chúng ta cũng gần như đã làm vậy với đơn vị vẫn còn ở Satomi.”
Vậy nên…
Phó Hội Trưởng: “Nếu cần, chúng ta có thể duy trì và gia tăng sự chia rẽ đó. Và sau khi K.P.A. Italia thuê nhóm Musashi, chúng ta sẽ để nhóm Kantou nhờ Sanada hoặc Sviet Rus thuê họ.”
Phần còn lại rất đơn giản.
Phó Hội Trưởng: “Vào một thời điểm nào đó trước Honnouji, nhóm Kantou sẽ được gửi đến P.A. Oda. Bất cứ nơi nào gần Kyou cũng được. Họ có thể tuyên bố đó là để chuẩn bị cho một cuộc xâm lược sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc. P.A. Oda có lẽ sẽ yêu cầu K.P.A. Italia cử chúng ta đến để chống lại họ.”
Sói Bạc: “Điều đó sẽ đòi hỏi hai nhóm của chúng ta phải chiến đấu với nhau, phải không?”
Phó Hội Trưởng: “Ý cô là vụ siêu tương tàn à? Chuyện đó để các người tự lo liệu đi. Đừng lôi tôi vào.”
Tại sao tất cả họ lại quay về phía cô, mỉm cười và gật đầu?
Dù sao đi nữa, cô phải tiếp tục nói.
Phó Hội Trưởng: “Trong khi cuộc chiến tương tàn đó diễn ra, một số người trong chúng ta sẽ can thiệp vào Honnouji. Chúng ta sẽ tuyên bố rằng hệ thống phòng thủ của Oda có vẻ thiếu nhân lực, nên chúng ta quyết định giúp bảo vệ Honnouji khỏi trận chiến của Musashi.”
“Lý do đó khó mà thuyết phục được đâu, Masazumi-sama.”
“Ừ thì, tôi cũng vừa mới nghĩ ra thôi. Tôi chắc rằng mình có thể nghĩ ra thứ gì đó tốt hơn cho mấy trò chính trị sau này,” cô nói. “Nhưng…”
Phó Hội Trưởng: “Có thể khó thuyết phục, nhưng không phải là không thể.”
Tachibana Phu Nhân: “Như ngài thấy đó, điều đó là có thể, Nữ vương Người Sói.”
Vẫn Phong Độ: “Các ngươi không bao giờ làm gì theo cách dễ dàng cả, phải không?”
Nữ vương Người Sói đang mỉm cười, điều mà Gin cho là mình đã qua được bài kiểm tra.
Cô đã chứng minh được một số ý tưởng và khả năng khác. Vậy nên bây giờ…
Tachibana Phu Nhân: “Đề xuất chính của tôi là Tres España có thể thuê Musashi.”
Hội trưởng Hội học sinh Satomi ném cho cô một cái nhìn hoài nghi.
Chính Nghĩa: “Cô có thể làm được điều đó sao? Ý tôi là…”
Gin biết cô ấy đang muốn nói gì.
Tachibana Phu Nhân: “Judge. Tres España nằm ở phía tây Lục Giác Pháp quốc, nên có vẻ sẽ khó để họ đóng một vai trò trong Honnouji.”
“Nhưng,” cô nói.
Tachibana Phu Nhân: “Cô đã quên những gì Thánh Lễ ghi lại sao? Trong Chiến tranh Ba mươi năm, Tres España thỉnh thoảng đã gửi quân và tham gia vào các cuộc chiến chính trị để ngăn chặn Hà Lan tuyên bố độc lập.”
Chính Nghĩa: “Tôi đến từ một thế lực Viễn Đông ở Kantou, nên tôi không biết nhiều về tất cả những chuyện đó.”
Tachibana Phu Nhân: “Cô là vậy, phải không?”
Giờ thì mình cũng lờ đi chuyên nghiệp rồi đấy. Và nụ cười toe toét của Muneshige-sama khiến mọi thứ đều đáng giá.
Những người khác đang nói “Cô ấy vừa mới…?”, nhưng cô cũng lờ đi và tiếp tục. Bởi vì đó là cách mà con gái của một gia đình samurai làm việc.
Tachibana Phu Nhân: “Nghe này. Vào thời của Carlos I, người được biết đến với danh hiệu Hoàng đế-Viện trưởng, M.H.R.R. và Tres España là một quốc gia thống nhất. Cuối cùng họ đã tách ra, nhưng họ vẫn giữ một mối liên kết mạnh mẽ với tư cách là những người đồng đạo Công giáo và họ có quyền can thiệp vào công việc của nhau trong những lúc khẩn cấp. Tình hình hiện tại có thể áp dụng. Vậy nên…”
Vậy nên…
Tachibana Phu Nhân: “Nếu chúng ta đến Hà Lan với tư cách là lính đánh thuê của Tres España và sau đó can thiệp vào M.H.R.R., chúng ta có thể can thiệp tại Honnouji. Nếu một đại diện của một đồng minh như Tres España vào M.H.R.R., Hashiba sẽ phải đáp lại một cách thích đáng. Vì vậy, chúng ta có thể cố gắng tham gia vào cuộc họp của họ với các đại diện quốc gia trước Honnouji.”
“Testament,” Nữ vương Người Sói nói.
Nhưng bà chỉ đang thể hiện sự thấu hiểu của mình. Bởi vì…
Vẫn Phong Độ: “Nhưng liệu Tres España có thực sự thuê Musashi không?”
Gin đáp lại bằng cách nhìn những người khác.
Tất cả mọi người trừ Muneshige đều có cùng một câu hỏi trong mắt.
…Mình cần phải đưa ra một câu trả lời thực sự cho việc này.
Để có được một câu trả lời rõ ràng, cô mở một khung truyền tin thần thông.
“Đại diện Đền Asama, ngài có chút thời gian không ạ?”
Nắng hè đã lên đến đỉnh điểm của buổi trưa.
Màu xanh và màu vàng giao nhau trải dài bên dưới màu sắc rực cháy của ánh sáng đó.
Đây là một cánh đồng ngô.
Nửa chừng trên những thân cây cao, những bắp ngô vươn lên trời, để lộ một vài hạt màu vàng.
Cánh đồng nằm trên sườn dốc thoai thoải của một ngọn đồi với một thị trấn tọa lạc trên đỉnh.
Người dân từ thị trấn chăm sóc cánh đồng và nhiều người khác sẽ đến từ một thị trấn gần đó để mua và vận chuyển ngô.
Cư dân trên đỉnh đồi sẽ mang những thân cây dài về quảng trường của thị trấn, nơi họ sẽ chặt chúng thành những khúc nhỏ hơn và mang đến một nhà kho. Và rồi…
“Họ chiết xuất sợi và làm thức ăn gia súc từ nó sao, tiểu thư Juana? Họ có thật nhiều công dụng cho nó, phải không ạ?”
“Đúng vậy.” Một người phụ nữ cao lớn trong bộ đồng phục mùa hè màu trắng gật đầu, làm mái tóc đen của cô khẽ lay động. Cô đang trả lời một cô gái đội mũ bóng chày. “Nếu không thực sự ăn lõi ngô, cô có thể dùng nó làm thức ăn gia súc, điều này giúp giảm chi phí chăn nuôi của trang trại đi khá nhiều. Những loại cây lương thực có lợi ích phụ như thế này sẽ mở rộng những gì chúng ta có thể canh tác trong môi trường của mình. Đây là một hình thức cắt giảm chi phí khác, Flores.”
Juana thở dài khi nhận được báo cáo về tình trạng của cánh đồng và ghi lại các số liệu thống kê khác nhau.
Cô sửa lại chiếc mũ rơm và quay về phía Flores Valdes, người đang đi cùng cô với tư cách là một vệ sĩ.
“Flores, loại ngô này cho thấy rất nhiều hứa hẹn. Mặc dù khi chúng tôi chuẩn bị ngọn đồi để trồng trọt, các thương nhân đã rất khăng khăng rằng chúng tôi nên làm một vườn nho.”
“Một loại rượu vang địa phương sẽ khiến các thương nhân tranh giành nhau những khoản lợi nhuận tưởng tượng trong đầu, nhưng chỉ có khách du lịch mới mua nó thôi. Dù sao thì Lục Giác Pháp quốc cũng ở ngay bên cạnh.” Flores chỉ vào những hàng ngô. “Đó là lý do tại sao tôi thích thứ này hơn. Và cô có thể ăn sống ngay tại cây.”
“Sống…” Juana lẩm bẩm trước khi cười khổ và nhấc mũ lên. “Chiếc mũ này thực ra được làm từ rơm ngô.”
“Có phải là quà của Viện trưởng không ạ?”
“Ngài ấy lo rằng ánh nắng trực tiếp sẽ quá gắt.”
“Tôi hiểu rồi.” Flores mỉm cười và chỉnh lại chiếc mũ bóng chày của mình. Cô không thể nhìn thấy thị trấn trên đỉnh đồi từ đây, nhưng cô có thể nhìn thấy thị trấn ở chân đồi. “Gần đây trong các thị trấn có nhiều màu xanh hơn.”
“Tôi không ngờ những chậu cây lại hiệu quả đến vậy, nhưng nó đã thêm một chút vẻ đẹp tự nhiên vào những thị trấn chật chội với tường đất và gạch khô.”
Đồ gốm là một trong những đặc sản của Tres España và nó chủ yếu được sử dụng làm bộ đồ ăn.
“Viện trưởng đã nhìn chằm chằm vào những luống hoa trong học viện khi ngài tự hỏi liệu những khung đá dùng để giữ nước có thể được sử dụng để trồng cây trong nhà dân hay không.”
Ngài đã tiếp tục ra lệnh sản xuất những chậu trồng cây lớn. Chúng có đáy sâu và được treo lên bằng dây ở hai bên.
Chúng được gắn vào bệ cửa sổ và dưới mái hiên của nhà dân để họ có thể tự trồng cây lương thực.
“Tôi đã tìm hiểu và cô chỉ cần một mảnh ruộng rộng 1 are để trồng đủ rau cho một người ăn trong một năm. Các chậu cây rộng một mét và dài 30cm, và một ngôi nhà trung lưu trung bình ở Tres España rộng 6m, vì vậy việc bao quanh nó bằng các chậu cây có thể cung cấp hơn một are đất canh tác. Điều đó cho phép một gia đình bốn người trồng được một phần tư lượng rau họ sẽ tiêu thụ trong một năm.”
“Viện trưởng đã yêu cầu cô tính toán lại những con số đó khi cô quên tính cả chiều rộng của thành chậu, phải không?”
“Tôi vừa mới làm xong việc đó.”
Juana ghét việc mình đỏ mặt khi bị nhắc lại sai lầm.
Một cadena firma xuất hiện không báo trước và khung hình phát sáng hiển thị một từ duy nhất.
…Khẩn cấp?
Juana sớm nhận ra tại sao. Flores vẫn đang nghiêng đầu, nên Juana giải thích bằng một giọng đủ nhỏ để không ai khác nghe thấy.
“Đây là từ Gin trên Musashi, Flores.”
“Từ Gin sao? Cô ấy muốn gì vậy?”
Juana suy nghĩ về câu hỏi đó.
…Có lẽ nào Gin không hài lòng với cuộc sống ở đó?
Một thành phố bay trên không trung vòng quanh Viễn Đông rất khác với quê hương Tres España của cô.
Điều đó sẽ cần rất nhiều thời gian để làm quen và Juana đã nghe nói cô ấy vừa chiến đấu trong cuộc Giải phóng Kantou vào cuối tháng trước. Dù vai trò của Gin và Muneshige trong đó là gì, việc liên lạc với Juana vào lúc này có nghĩa là đây là chuyện khẩn cấp.
“Liệu có liên quan đến tên kế thừa của cô ấy không?”
Nếu vậy, Juana sẽ cần phải hỏi ý kiến của Liên minh Thánh Lễ và Viện trưởng.
…Hoặc là…
Juana ngừng suy đoán.
Dù chuyện này là gì, Gin và Muneshige chắc hẳn đang lo lắng về điều gì đó. Vậy nên…
“Juana đây. Có chuyện gì vậy, Tachibana Gin? Cô đang gặp rắc rối gì sao?”
“Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề: Tres España có sẵn lòng thuê Musashi làm một lực lượng lính đánh thuê không?”
Cô ấy đang xin một công việc.


0 Bình luận