Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 8B

Chương 38 Những người bàn luận ở nơi gặp gỡ

0 Bình luận - Độ dài: 8,630 từ - Cập nhật:

thumb

Ta đã ngước nhìn

biết bao nhiêu trần nhà khác nhau

từ bao giờ nhỉ?

Phân Bổ Điểm (Hầu Hết Chúng Ta Đều Vậy)

“Theo phán đoán của mình thì Thụy Điển sẽ đợi sau sự kiện Honnouji rồi mới quyết định có nên về phe Musashi hay không. Họ sẽ muốn xem Hexagone Française và phe Tin Lành sẽ hành động thế nào với chúng ta trước đã.”

Masazumi vừa ngồi khoanh chân trên tấm futon vừa ôm lấy bàn chân mình, giải thích suy nghĩ của cô.

Tấm futon được trải trên chiếu tatami trong “phòng con gái” mà họ dựng tạm trên Lôi Long Lớn. Cả bọn đều đã nới lỏng bộ đồng phục mùa hè cho thoải mái, lấy những lá bùa tẩy uế và thanh tẩy do Asama chuẩn bị rồi đặt vào cổ áo hoặc các điểm cứng trên hông.

Họ vừa nghỉ ngơi thư giãn, vừa bàn sâu hơn về công việc.

Việc biên soạn cuốn sách kỳ quặc của Neshinbara sẽ kéo dài cả đêm, nhưng Balfette và Mukai đã ngủ gật từ lúc nào. Các cô gái chủ yếu chỉ đóng vai trò trợ lý, nên khi đồ ăn khuya đã sẵn sàng, Naruze liền bảo ai không có việc gì thì cứ đi ngủ trước. Cô cũng cảnh báo rằng có thể họ sẽ bị gọi dậy trước sáng mai, nhưng giờ mà cứ thức cũng chẳng để làm gì. Vì vậy, người thì nghỉ ngơi, người thì làm việc riêng trong phòng này.

Làm việc đêm khuya có thể rất phấn chấn, nhưng cảm giác hưng phấn ấy chẳng kéo dài được lâu.

Theo lời Naruze, “Ai cũng muốn thức thâu đêm, nhưng lại không thực sự chuẩn bị tinh thần cho việc đó. Vì vậy, với người mới, tốt nhất là cứ thuận theo sự hưng phấn ban đầu mà làm việc, cố gắng duy trì nó khi đêm dần về khuya. Làm vậy thì lúc mệt mỏi cần nghỉ ngơi sẽ đỡ bị đuối sức hơn.”

Bên phía con trai, Noriki đã sớm về nhà, còn những người khác dường như vẫn đang làm việc trong khu cà phê. Thỉnh thoảng Masazumi nghe thấy tiếng họ huých vào nhau, rồi cả tiếng cánh tay của Horizon tham gia vào cuộc vui, nhưng nhìn chung mọi chuyện đều yên bình. Cứ 45 phút một lần, tiến độ công việc của họ lại được tự động gửi cho Masazumi, nên cô có nhiệm vụ sắp xếp các thay đổi và chỉnh sửa.

Vì tên ngốc kia có thể nấu ăn bất cứ lúc nào, nên họ muốn tận dụng tối đa những món mà Asama, Mary và những người khác có thể làm.

“Cuối cùng thì mọi chuyện đều phụ thuộc vào tiến độ của Neshinbara, phải không?”

“Chúng ta có dư ra khoảng hai đến ba tiếng,” Naruze nói. “Vậy nên Mary có thể làm trước.”

“Mary?”

“Chúng ta có thể nhờ cô ấy làm món gì đó giúp mọi người tỉnh táo. Đồ ăn Viễn Đông của Asama sẽ không có được vị nồng đặc trưng của các loại thảo mộc mà Mary dùng đâu.”

Mary đang ở khu của chị em nhà Aoi, nghe giảng giải về những cửa hàng tốt nhất trên Musashi và nên chọn loại đồ bơi nào. Những đóa hoa cứ liên tục rơi ra từ mái tóc cô.

“Sự phấn khích đang giúp con bé tỉnh táo, nhưng mình có cảm giác nó sẽ lăn ra ngủ ngay sau khi nấu xong phần của Tenzou.”

“Ừm, Ma-yan thuộc tuýp người để sự hưng phấn dẫn lối rồi gục ngã ngay khi xong việc,” Naito nói. “Chắc hẳn đó là một cuộc sống trọn vẹn.”

“Ra vậy,” Phu nhân Tachibana gật đầu. Khi Balfette và Mukai đã ngủ, cô đang kiểm tra lại các trang bản thảo đã hoàn thành. “Bây giờ chúng ta đã có ý tưởng chung về ý định của Thụy Điển, nhưng chúng ta sẽ làm gì với sự kiện Honnouji? Sẽ rất khó để lôi kéo được Thủ tướng Thụy Điển vào chuyện này.”

“Về việc đó thì mình có vài ý tưởng,” Masazumi nói. “Mình nghĩ dù thế nào chúng ta cũng sẽ trở lại Kansai, nhưng thay vì lôi kéo, mình hình dung chúng ta sẽ thảo luận với bà ấy để tìm ra cách đạt được sự đồng thuận.”

“Thảo luận sao? Cậu đã ấn định ngày họp chưa?”

“Ngày 10. Cùng ngày chúng ta đến Ariake. ...Cũng là ngày đi học lại.”

“Ồ,” tất cả đồng thanh, Horizon giơ tay phải lên. Cô đang đổ mồ hôi. “Ừm, tôi cứ ngỡ chúng ta đã giải quyết xong mấy chuyện trường lớp vớ vẩn bằng bài thi cuối kỳ rồi chứ, sao lại có ngày đi học sớm vậy được? Xã hội do học viện điều hành này áp bức hơn tôi tưởng đấy.”

“Thực ra đó chỉ là ngày để điểm danh những người kế thừa danh phận, đảm bảo họ không tự ý tái hiện lịch sử trong kỳ nghỉ. Chúng ta cũng có thể thuê các cơ sở vật chất của trường vào ngày đó, nên mình đã đăng ký sử dụng bể bơi. Tuy không phải là biển, nhưng nghe cũng có không khí mùa hè đấy chứ.”

“Ồ?” Phó Hiệu trưởng nhà Date quay sang cô. “Cậu đã sắp xếp chuyện đó từ trước khi chúng ta quyết định đi biển của Musashi, phải không?”

“Phải. Mình không định bắt các cậu làm việc suốt kỳ nghỉ mà không có chút thời gian thư giãn nào đâu.” Cô khoanh tay, nhìn mọi người đang tụ tập ở đây và nói tiếp. “Nghe này. Với tư cách là Phó Hội trưởng, mình không có nghĩa vụ phải cung cấp phúc lợi cho nhân viên, nhưng mình không phải là quái vật. Có lẽ nó không có gì to tát vì mình không biết người bình thường thích gì, nhưng mình hy vọng các cậu có thể xả hơi và thư giãn ở bể bơi vào ngày đi học sắp tới.”

Mọi người nhìn nhau rồi gật đầu, Naito giơ tay lên.

“Này, Seijun?”

“Lại gì nữa?”

“Thư giãn ở bể bơi nghe thì tuyệt đấy.”

“Ừ, rồi sao?”

Masazumi nghiêng đầu, Naito mím môi trước khi trả lời.

“Không phải cậu vừa nói chúng ta sẽ có một cuộc họp với Chrippe về Thụy Điển sao? Thế thì lại là công việc rồi còn gì.”

“Hửm?”

Mitotsudaira thấy Masazumi nghiêng đầu, tay vẫn khoanh trước ngực.

Cô tiếp tục nghiêng cả phần thân trên sang một bên khoảng 90 độ và đặt Tsukinowa lên đầu khi cậu nhóc suýt trượt khỏi vai cô.

“Ừm, chắc là cậu nói đúng. Chịu khó đi.”

“Đi chết đi!”

Mitotsudaira cùng mọi người lên tiếng phản đối, ngay cả những cánh tay cũng chỉ vào Masazumi để phản kháng.

“Masazumi?” cô nói. “Ý cậu là chúng ta sẽ họp bên cạnh bể bơi, chứ không phải vừa bơi vừa họp trong bể à?”

“Chắc mình sẽ ngất vì nóng mà chết mất,” Naito nói.

Mitotsudaira thấy biết ơn khi Asama mở một khung tín hiệu và ghi chú lại việc chuẩn bị đủ nước cho họ.

Nhưng kế hoạch của Masazumi khiến cô nhận ra một điều.

“Masazumi, cậu đang đặt nặng vai trò của Thụy Điển đấy.”

“Judge. Nhìn vào những người chiến thắng tại Westphalia, họ có thể sánh ngang với Hexagone Française và các công quốc Tin Lành của M.H.R.R. Họ trở nên hùng mạnh dưới thời Thủ tướng Gustav và theo chủ nghĩa hòa bình dưới thời Christina, nhưng người dân của bà ta vẫn tiếp tục chiến đấu. Sức ảnh hưởng của họ trong nửa đầu Chiến tranh Ba mươi năm và khả năng kiểm soát trong nửa sau buộc chúng ta phải tập trung vào họ nhiều như phe Tin Lành và Công giáo. Hơn nữa,” Masazumi nói. “Thụy Điển là phía tây của Bán đảo Noto. Về phía Viễn Đông trong Di Chúc Thư, vùng đất đó ban đầu thuộc về Uesugi, tức là Sviet Rus, nhưng đã bị Shibata chinh phạt trước sự kiện Honnouji.”

Ai đó đáp lại lời giải thích của Masazumi một cách bối rối.

Đó là Horizon, cô đang nghiêng đầu.

“Ồ? Nhưng quân Shibata vẫn chưa chinh phạt vùng đất đó, phải không? Khi chúng ta đổ bộ xuống Novgorod và quậy tưng bừng, tôi tin rằng trận chiến đó được tính là vài lần tái hiện lịch sử khác nhau, một trong số đó là việc tiền tuyến của Shibata ở Hokuriku bị đẩy lùi về phía nam.”

Cô ấy thật sắc sảo.

Mitotsudaira biết Horizon đang hỏi điều gì.

“Di Chúc Thư nói rằng Shibata lẽ ra phải kiểm soát Noto, nhưng họ đã bị đẩy lùi mà chưa chiếm được nó. Và cậu muốn biết tại sao lại như vậy.”

“Judge. Đó là một câu hỏi sâu sắc từ người thông thái và uyên bá— á! Phải, tôi vừa cắn vào lưỡi, nhưng đó là cố tình để tỉnh ngủ đấy.”

“Horizon! Sự tự mãn của cậu ngày càng điêu luyện hơn rồi!”

Horizon giơ hai ngón tay cái lên với Mitotsudaira.

Sau đó, cô mở một khung tín hiệu, tìm kiếm gì đó rồi gật đầu vài lần.

“Nào, theo trí nhớ hoàn hảo của tôi…”

“Cậu vừa mới tra cứu công khai đấy…”

“Cô đang tưởng tượng thôi, Naito-sama.”

Nhưng Horizon vẫn để nguyên kết quả tìm kiếm tưởng tượng trước mặt mình khi nói tiếp.

“Theo Di Chúc Thư, hai lần tái hiện lịch sử diễn ra tại Novgorod là Cuộc vây hãm Lâu đài Nanao và Trận chiến Te…Tedorigawa? Uesugi Kenshin qua đời sau hai sự kiện đó, nên Shibata lại thử xâm lược No…Noto và chinh phạt nó.”

Cuối cùng, mọi người vỗ tay tán thưởng một cách rời rạc.

Horizon giơ tay ra, cúi chào sang trái rồi sang phải để đón nhận lời khen. Và rồi…

“Tôi rất ấn tượng vì mọi người có thể theo kịp sự xuất chúng của tôi.”

“B-bọn mình đa phần đã tự mình trải qua những sự kiện đó, nên cũng theo kịp được thôi, Horizon.”

Mitotsudaira gật đầu đồng tình với Asama. Và…

Mình biết khá rõ về hành động của Shibata.

Trên đường đến Sviet Rus để đàm phán với ba quốc gia, cô đã tự mình nghiên cứu và kiểm tra hành động của quân Shibata sau trận Novgorod.

“Nhìn này,” cô vừa nói vừa mở một khung tín hiệu.

- Cuộc vây hãm Lâu đài Nanao: Uesugi và Oda hợp lực tấn công Lâu đài Nanao (Novgorod).

- Trận chiến Tedorigawa: Oda tấn công Uesugi, nhưng bị đẩy lùi.

- Cuộc vây hãm Lâu đài Uozu: Sau cái chết của Kenshin, Oda tấn công lãnh thổ của Uesugi. Nhưng Sự biến Honnouji xảy ra ngay sau đó.

Cô viết ra ba trận chiến mà Novgorod đã đóng vai trò thay thế.

“Tôi tin rằng mình đã nhìn ra chiến lược của Shibata ở đây.” Mitotsudaira gõ vào khung tín hiệu. “Đầu tiên, họ bắt đầu Cuộc vây hãm Lâu đài Nanao để chiếm Novgorod. Nhưng cuộc vây hãm đã hoàn thành ngay khi họ đến tòa thị chính của Novgorod, nên Sviet Rus đã chuyển sang Trận chiến Tedorigawa.”

Nghĩ lại thì trận chiến đó khá là liều lĩnh. Cô và Chuyên viên Đặc nhiệm số 1 đã hợp tác để chặt đứt cánh tay phải của Shibata Katsuie.

Mọi cuộc giao tranh cuối cùng đã đẩy lùi được quân Shibata, nhưng…

“Họ quyết định gọi cuộc rút lui của mình là Cuộc vây hãm Lâu đài Uozu. Thay vì sử dụng nó như một cuộc tái hiện lịch sử chiến thắng, họ tập trung vào việc rút quân để kịp đến Honnouji. Điều đó có thể buộc P.A. Oda phải hành động tại Honnouji, nhưng cũng cho phép quân Shibata đến đó ngay lập tức.”

“Nếu vậy.” Horizon giơ tay phải. “Quân Shibata đã rời Joetsu trước khi chinh phạt Noto, phải không?”

“Judge. Di Chúc Thư nói rằng Shibata chỉ chiếm giữ Noto trong khoảng thời gian giữa Trận chiến Tedorigawa và Cuộc vây hãm Lâu đài Uozu. Đó chỉ là một thời gian ngắn, nên…”

Mitotsudaira thêm thông tin vào danh sách của mình.

- Cuộc vây hãm Lâu đài Nanao: Uesugi và Oda hợp lực tấn công Lâu đài Nanao (Novgorod).

- Trận chiến Tedorigawa: Oda tấn công Uesugi, nhưng bị đẩy lùi.

(Sau cái chết của Kenshin, quân Shibata tấn công và chinh phạt Noto.)

- Cuộc vây hãm Lâu đài Uozu: Sau cái chết của Kenshin, Oda tấn công lãnh thổ của Uesugi. Nhưng Sự biến Honnouji xảy ra ngay sau đó.

“Đây là những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, nhưng họ đã bỏ qua khoảng trống này tại Novgorod.”

“Tại sao họ lại làm vậy?” Horizon hỏi.

“Như chúng ta đã nói trước đó, để đối phó với sự kiện Honnouji,” Mitotsudaira trả lời với một nụ cười. “Cuộc vây hãm Lâu đài Uozu kết thúc với chiến thắng cho Shibata, nhưng vì Honnouji xảy ra ngay sau đó, nên việc tái hiện nó cũng là một trong những yếu tố kích hoạt vụ ám sát Nobunaga. Bằng cách hoàn thành nó trước, quân Shibata đã tự chuẩn bị cho Honnouji và ngăn chặn các quốc gia khác can thiệp. Điều đó cũng cho các quốc gia khác biết rằng quân Shibata sẵn sàng hành động trong sự kiện Honnouji nếu cần.”

Tất cả đều im lặng.

Cô biết đó là phản ứng đúng đắn.

Họ đã nghĩ đến việc can thiệp vào Honnouji từ trước cả khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, nhưng các nhà lãnh đạo của P.A. Oda đã nghĩ ra cách chống lại sự can thiệp đó từ rất lâu trước đó.

Đây không phải là một nỗ lực nửa vời.

Nhưng Mitotsudaira cũng mỉm cười trong lòng. Masazumi, Horizon, Narumi, Gin, và mọi người khác đều đang im lặng nhìn cô. Và…

“Mitotsudaira-samaaaaa!!!!!”

“C-cậu cần gì sao, Horizon!?”

“Không hẳn. Chỉ là tôi không chịu nổi sự im lặng và cậu đã làm chủ cuộc trò chuyện quá lâu nên tôi nghĩ đã đến lúc mình phải hét lên rồi.”

“Ra vậy,” Mitotsudaira nói trong khi nhận thấy ánh mắt của mọi người.

Sự kỳ vọng trong mắt họ gióng lên hồi chuông cảnh báo trong tâm trí cô.

“M-mình chỉ biết điều này vì đã nghiên cứu nó trên đường đến Sviet Rus thôi.”

“Mình sẽ cho Thủ tướng của họ biết điều đó,” Naruze nói.

Hả? Mitotsudaira nghĩ thầm trong khi Naruze viết gì đó lên Magie Figur của mình rồi gửi đi.

Masazumi nhìn cô và cố gắng giúp bằng cách giải thích.

“Chuyện này liên quan đến họ, nên chúng ta phải cho họ biết. Bọn mình đang ghi lại những thông tin liên quan.”

“Chúng ta không muốn làm gián đoạn công việc của họ quá nhiều,” Narumi đồng tình với một tiếng khịt mũi khe khẽ. “Nhưng tình hình của Thụy Điển nghe có vẻ rắc rối.”

“Đúng vậy,” Gin đồng ý.

Cô đến từ Kansai, nên kiến thức của cô về khu vực quanh Sviet Rus chỉ giới hạn ở những gì cô tự tìm hiểu. Nhưng…

“Thụy Điển đã cho rằng sự kiểm soát của quân Shibata sẽ đến được với họ.”

Cách họ đối xử với Christina cũng ngụ ý như vậy.

“Bằng cách giữ Thủ tướng của họ ở bên ngoài, cuộc xâm lược của Shibata sẽ ít có tác động hơn. Điều đó trái ngược với tình hình thông thường của một người cai trị tạm thời như Thủ tướng Christina. Và nếu Shibata kiểm soát Thụy Điển từ phía Viễn Đông, việc can thiệp sau Chiến tranh Ba mươi năm sẽ dễ dàng hơn, điều này có lợi cho cả hai bên.”

“Nhưng không phải quân Shibata đã rút lui sao?” Đại diện Đền Asama hỏi.

Gin gật đầu.

Có vài điều trong chuyện này không ổn lắm.

Hành động của Shibata cho thấy Sự biến Honnouji quan trọng hơn việc can thiệp vào Chiến tranh Ba mươi năm.

Chỉ có một điều cô có thể nói trong tình hình hiện tại.

“Shibata phản công Hashiba sau Honnouji và bị đánh bại trong Trận chiến Shizugatake. Quân Shibata bị tiêu diệt và Hashiba kế thừa Noto từ họ, nên có lẽ Shibata không thấy lý do thực sự nào để can thiệp vào Thụy Điển vào thời điểm này.”

Vậy nên…

“Khi Musashi can thiệp vào công việc của Sviet Rus và thực hiện các cuộc tái hiện lịch sử của Shibata tại Novgorod, Thụy Điển thấy kế hoạch của mình đổ vỡ. Họ đã hy vọng được hợp tác với Shibata, nhưng giờ họ phải lựa chọn đứng về phía Hashiba, phía châu Âu, hoặc phía chúng ta.”

Sau đó là tiếng một cánh tay vô hình vỗ vào vai Phó Hội trưởng từ phía sau.

Cuối cùng, chủ nhân của cánh tay lên tiếng.

“Sự quấy rối của ngài giờ đã ảnh hưởng đến nhiều hơn cả P.A. Oda rồi đấy, Masazumi-sama.”

Tenzou cảm nhận được sự thay đổi trong không khí khi đồng hồ điểm 3 giờ sáng.

Cậu nghĩ mình có thể cảm thấy sự căng thẳng tỏa ra từ cánh cửa cạnh nhà bếp, nơi dẫn đến chỗ các cô gái đang tụ tập.

Họ dường như đang xem xét một số thông tin về Thụy Điển và kết quả cuối cùng đã được gửi đến cho cậu.

Tất cả những thông tin liên quan đến lịch sử này sẽ làm Neshinbara-dono phân tâm.

Cậu chàng đó rất có thể sẽ tham gia vào cuộc trò chuyện, điều đó giải thích tại sao các cô gái lại làm việc này ở phòng khác.

Ở đây, Neshinbara đang im lặng gõ chữ trên khung tín hiệu và Urquiaga đang sử dụng kiến thức bán long nhân của mình về khí hậu và khí quyển để nhập liệu vào khung tín hiệu xây dựng thế giới.

Toori đã hoàn thành các bản phác thảo thô cho lũ quái vật, giao chúng cho Persona-kun và những người khác để hoàn thiện, và giờ đang ở trong bếp chuẩn bị đồ uống và kiểm tra những món Mary đã làm cho họ.

Tenzou không khỏi nhận thấy cậu ta đang đi đi lại lại rất nhiều.

“Toori-dono, nếu ngài không có gì để làm, ngài luôn có thể đi ngủ.”

“Tenzou, nói thẳng với cậu ta đi. Bảo cậu ta cần đi ngủ vì cậu ta phiền phức quá!”

“N-ngài nói đi, Uqui-dono!”

“Sao không nói với Uqui rằng đó không phải ý của ngươi!?”

Nhưng tên ngốc mở một khung tín hiệu, quay nó về phía họ và bắt đầu nói.

“Mấy cậu thấy đó, giờ là mùa hè, phải không? Lại còn đêm khuya nữa? Điều hòa và những thứ khác trong quán cà phê cần được bật lên, nhưng chỉ có chị, Asama và tôi mới có quyền điều khiển ở đó.”

“Ừm, sắp xếp việc đó nghe có vẻ phiền phức thật,” Tenzou nói.

Cậu quyết định nghỉ giải lao và một ý nghĩ chợt nảy ra, nên cậu bình luận trong khi Toori đưa cho cậu một cốc giấy đựng trà lúa mạch.

“Tôi không thể tin được Horizon-dono và những người khác lại đồng ý với tất cả những chuyện này.”

“Hừm. Nếu có gì thì, giống như họ đã tìm đến tôi hơn. Với cậu cũng vậy mà, phải không?”

Tenzou nghĩ lại. Rất nhiều chuyện đã xảy ra ở Anh, nhưng tất cả đều cần thiết.

“Tôi đoán ngài nói đúng. Còn ngài thì sao, Uqui-dono?”

“Tôi chỉ làm những gì bất cứ ai cũng sẽ làm.”

Lẽ ra mình nên đoán trước được câu trả lời này từ anh ta, Tenzou nghĩ, nhưng rồi Toori nói thêm.

“Tôi đã nói rồi, nhưng tôi nghĩ cậu ấn tượng hơn nhiều, Tenzou. Tất cả các mối quan hệ của tôi đều đến từ bên trong Musashi, nhưng của cậu lại đến từ bên ngoài.”

“Toori-dono, ngài đang trên đường trở thành vua của thế giới rồi đấy.”

“Horizon có thể sẽ nói cô ấy thích làm một thợ làm bánh hơn. Thật lòng mà nói, có lẽ cô ấy sẽ mạnh hơn theo cách đó, nhưng, ừm, điều đó cũng có thể thay đổi.” Cậu ta mỉm cười. “Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ có nhiều người để chia sẻ cuộc sống như vậy.”

“Cậu đã mong đợi điều gì?”

“Tôi đã mơ hồ hy vọng một điều gì đó như thế này… nhưng nhìn lại, tôi nghĩ mọi chuyện luôn là như vậy. Khi ở bên Horizon và những người khác, tôi cảm thấy mình không cần phải giấu giếm bất cứ điều gì.”

“Vậy sao?” Tenzou nói.

“Cứ xin thì sẽ được,” Urquiaga nói.

“Điều đó không áp dụng cho chuyện chăn gối, phải không?” Tenzou hỏi.

Urquiaga bật cười khì khì.

“Toori và các cô gái theo Thần đạo. Trong khi tôi nhìn mọi thứ qua lăng kính của giáo lý Tsirhc, tôi cũng tôn trọng các tôn giáo khác. Và phương châm của Thần đạo là hãy sinh sôi nảy nở.”

“Nhưng vấn đề thực sự là Westphalia. Nếu chúng ta can thiệp vào Honnouji, chúng ta có thể sử dụng tất cả kết quả của mình để có một vị trí trên bàn đàm phán, nhưng đó là khi chúng ta cuối cùng có thể thảo luận về Logismoi Oplo và Khải Huyền.”

Mitotsudaira gật đầu đồng tình với Masazumi.

“Giá như chúng ta có đủ quyền lực để yêu cầu một cuộc họp của các quốc gia để có thể tổ chức một cuộc họp công khai theo các điều kiện của riêng mình. Thật không may, không có một quốc gia hay một tổ chức nào có quyền lực đó.”

“Đúng vậy,” Masazumi nói, nhưng Mitotsudaira vẫn chưa nói xong.

“Nhưng, Masazumi? Cậu có nhớ những gì cậu đã nói trong cuộc đàm phán với Ankokuji Ekei hôm nọ không? Cậu nói rằng thế giới cuối cùng sẽ được thống nhất hoặc bình đẳng hóa theo một cách mà chúng ta thậm chí không thể tưởng tượng được.”

“Mình không nghĩ mình đã nói chính xác như vậy…”

“Không,” Gin nói, lườm Futayo đang ngủ ngửa mặt trên chiếu tatami. “Con bé có thể ngủ theo đúng nghĩa đen ở bất cứ đâu, không biết nên nói là thô lỗ hay ấn tượng đây?”

“Gin, Gin. Cố gắng đừng phản ứng với mọi thứ nhỏ nhặt mà cậu thấy. Không phải cậu có điều gì đó liên quan hơn để nói sao?”

“Judge.” Gin gật đầu và nhìn sang Masazumi. “Khi thảo luận bất cứ điều gì, sẽ rất hữu ích khi ghi nhớ rằng hệ thống hiện tại không hoàn hảo và nó nên được sửa đổi thêm để phù hợp với thời đại hiện tại. Hơn nữa…”

Hơn nữa…

“Cậu đã suy nghĩ về loại hệ thống nào sẽ được sử dụng trong tương lai, phải không?”

Ồ?

Mitotsudaira và mọi người khác quay sang nhìn Masazumi.

Phó Hội trưởng của họ gãi đầu đáp lại.

“Ừm, mình có một người cha trong Hội đồng Lâm thời và mình hiểu rằng Musashi đang bị áp bức. Và mình cũng hiểu rằng Di Chúc Thư ngăn cản các quốc gia tổ chức một cuộc họp công khai bất cứ khi nào họ muốn. Nhưng,” cô nói. “Thẩm quyền đối với Di Chúc Thư được nắm giữ bởi Liên minh Di Chúc Thư, nhưng Hashiba đã chiếm quyền kiểm soát đó từ K.P.A. Italia và Giáo hoàng-Thủ tướng Công giáo Tsirhc. Vì vậy, mình nghĩ chúng ta cần phải xem xét lại cách chúng ta làm mọi việc.”

“Seijun, đó là lý do cậu nói rằng các diễn giải có thể được ưu tiên hơn Di Chúc Thư?”

“Nếu không thì phiền phức lắm, cậu không nghĩ vậy sao? Người ta dùng nó để ép người khác phải chết, và họ dùng nó để tự sát hoặc giết người khác. Khi ai đó đã từ bỏ thế giới và mọi người đang bị tổn thương, không có nhiều người bạn có thể tin cậy khi những kẻ gây hại có một lý do biện minh được chấp nhận rộng rãi như vậy cho hành động của họ.”

Rõ ràng Masazumi đang lựa chọn từ ngữ cẩn thận. Những phát biểu như thế này có thể dễ dàng khiến bạn bị trục xuất khỏi Liên minh Di Chúc Thư hiện tại. Bởi vì…

Cô ấy đang công khai ủng hộ một hệ thống mà chúng ta đặt mình lên trên Di Chúc Thư và chỉ sử dụng nó để tham khảo.

Nhưng điều đó thực sự sẽ hoạt động tốt đến mức nào?

“Nếu chúng ta bỏ qua tất cả các tiêu chuẩn đó, một số người có thể hành động vì lợi ích cá nhân của họ,” Mitotsudaira chỉ ra.

“Phải, gần như chắc chắn là vậy.” Masazumi gật đầu. “Và nếu ai đó có quyền lực làm điều đó, sẽ rất khó để ngăn cản họ hoặc nó có thể dẫn tất cả chúng ta đến sự hủy diệt. Chúng ta không thực sự biết chắc, nhưng mình tưởng tượng đó là nguyên nhân của hầu hết các cuộc chiến tranh trong Thời đại Thần linh. Tương tự với cuộc chiến ở các Thần Quốc trong Thời đại Bình minh.”

“Có lẽ vậy.” Giọng Naruze có vẻ trang nghiêm khi cô di chuyển cây bút trên Magie Figur của mình. “Thế giới đã từng nghiêm khắc như Masazumi ngày xưa, và rồi một số nhà cải cách như Masazumi hiện tại đã ủng hộ sự tự do lớn hơn, nhưng khi mọi người sử dụng sự tự do đó để theo đuổi lợi ích cá nhân, nó đã dẫn đến những cuộc chiến tranh giống như những cuộc chiến mà Masazumi luôn bắt đầu, và cuối cùng họ đã học được bài học của mình và quay trở lại thời kỳ của Masazumi nghiêm khắc. Và nó cứ lặp đi lặp lại như vậy.”

“Mình có lẽ đã đồng ý với cậu nếu cậu không xúc phạm mình trong từng câu nói.”

Nhưng Mitotsudaira nghĩ rằng có một số điểm chính xác trong những gì Naruze nói.

“Chúng ta chỉ cần điều khiển mọi thứ theo hướng tích cực trong chu kỳ bảo thủ và cải cách đó, phải không?”

Cô cũng là một người kế thừa danh phận tạm thời. Cô đã được để lại vùng đất Mito, nhưng trong thời kỳ hiện tại, điều đó không mang lại cho cô nhiều quyền lực.

Nhưng cô đang ở đây, cô đang suy nghĩ, cô đang nhìn thấy mọi thứ, và cô đang chạm vào mọi thứ. Cô có thể hoàn toàn chắc chắn rằng mình thực sự đang ở đây.

Nhưng điều đó chắc chắn đến mức nào từ quan điểm lịch sử? Tất cả mọi người trên Musashi, ở các quốc gia khác, và ở toàn bộ Viễn Đông chắc chắn đang “ở đây”, nhưng hầu hết họ sẽ không được ghi vào lịch sử.

Tồn tại và được ghi nhớ là hai việc khác nhau, cũng như không tồn tại và không được ghi nhớ. Sự khác biệt là rõ ràng, nhưng cũng là một điều buồn cười khi suy ngẫm.

“Có bao nhiêu người được sinh ra và chết đi khi thời gian trôi từ kỷ nguyên này sang kỷ nguyên khác?”

“Cậu trở nên thi vị quá đấy, Mito-tsan.”

“Mình không phủ nhận. Mình đang cố gắng nắm bắt một điều gì đó trừu tượng trong mình. Nhưng,” cô nói thêm. “Dòng chảy thời gian đó có thể bị chấm dứt bởi Khải Huyền.”

Khải Huyền.

Sức nặng của từ này chỉ ập đến với Mitotsudaira sau khi cô đã nói ra.

Trong khi cắm trại ở Sanada, họ đã thảo luận về Khải Huyền là gì và đưa ra một số phỏng đoán có cơ sở.

Thế giới mỏng đi cho đến khi nó bị phá hủy.

Giống như ý thức của bạn tan biến, cả thế giới sẽ tan biến vào hư vô. Sẽ không có gì hoàn toàn biến mất, vì vậy họ sẽ không nhận ra quá trình mỏng đi trong khi nó xảy ra xung quanh họ.

Và vào một thời điểm nào đó, thế giới sẽ kết thúc.

Có thể nó đã đang xảy ra mà họ không biết. Nhưng…

“Thần đạo đang đo lường lượng linh khí tại các điểm quan trọng trong các long mạch, nhưng mức độ hiện tại không giảm.”

Mọi thứ trên thế giới đều được tạo ra từ linh khí, vì vậy người ta cho rằng sự mỏng đi của linh khí sẽ báo hiệu sự bắt đầu của Khải Huyền.

“Ý cậu là mật độ linh khí không giảm?”

“Mật độ linh khí dao động rất nhiều do dòng chảy của các long mạch và chúng ta phải sử dụng một giá trị trung bình, nhưng chiến tranh và các sự kiện nổ lớn cũng có thể ảnh hưởng đến nó. Sự tiếp cận của một con tàu như Musashi cũng có thể gây ra rất nhiều dao động.”

“Nghe có vẻ phiền phức thật đấy, Asama-sama,” Horizon bình luận.

“Đúng vậy. Tôi nghĩ rằng việc đọc so sánh dài hạn có thể cho chúng ta câu trả lời chúng ta muốn, nhưng có thể sẽ khó để có được một giá trị chính xác cho giai đoạn bắt đầu từ khi Di Chúc Thư ngừng cập nhật.”

“Vậy tất cả những gì cậu có thể nói là ‘có vẻ ổn-ổn cho đến bây giờ, chúng ta đoán vậy’?” Mitotsudaira hỏi.

Nhưng nếu Khải Huyền thực sự vẫn chưa bắt đầu…

“Di Chúc Thư dừng lại vào cuối tháng 10 năm nay. Cậu có nghĩ Hòa ước Westphalia sẽ là yếu tố kích hoạt không?”

“Điều đó sẽ làm cho Khải Huyền trông có vẻ rất cố ý, phải không?”

Narumi nói đúng. Điều gì từ thời điểm đó có thể kích hoạt điều này?

“Có rất nhiều điều chúng ta nghĩ rằng chúng ta hiểu nhưng thực ra lại không.”

Horizon đột nhiên giơ tay.

“Tôi vừa có một ý nghĩ. Có điều gì chúng ta có thể làm để chống lại ‘cơn ăn kiêng’ khổng lồ của thế giới không?”

Mình thậm chí còn chưa nghĩ đến điều đó, Masazumi nghĩ về câu hỏi của Horizon.

Một cách để chống lại Khải Huyền.

Họ đã thảo luận về Khải Huyền là gì, nhưng chưa bao giờ bàn về cách họ có thể chống lại nó.

Có hai lý do chính cho điều đó: Musashi và các quốc gia khác vẫn chưa chắc chắn Khải Huyền là gì vào thời điểm này và họ không công khai trao đổi thông tin mà họ có.

Chà, các quốc gia khác có thể đang tự mình xem xét các cách để chống lại nó, nhưng…

“Đó là một câu hỏi hay.”

Lý thuyết Khải Huyền của riêng Musashi chủ yếu là phỏng đoán. Nhưng…

“Nếu chúng ta biết nó làm gì, chúng ta có thể suy ra một cách để chống lại tác động đó.” Masazumi và những người khác quay về phía Asama. “Cậu sẽ làm gì nếu mật độ linh khí giảm?”

“Ể? Tôi nghĩ chúng ta sẽ tìm ra lý do tại sao nó giảm và khắc phục vấn đề đó.” Asama chau mày và nghiêng đầu suy nghĩ. “Nhưng nếu Khải Huyền là ‘thứ gì đó cứ tự nhiên xảy ra như vậy’, thì sẽ không dễ dàng. Ví dụ, nếu nó bằng cách nào đó định mệnh rằng các long mạch sẽ suy thoái không thể sửa chữa.”

“Cậu sẽ làm gì trong trường hợp đó?”

“Chà.” Asama gật đầu và đưa hai lòng bàn tay ra. “Tôi nghĩ Thần đạo sẽ đề nghị cắt giảm và hạn chế toàn cầu đối với công nghệ tiêu thụ linh khí.”

Asama tiếp tục sau khi thấy những người khác im lặng.

“Khi một câu thần chú tiêu thụ linh khí, nó không thực sự biến mất - nó chỉ được chuyển đổi thành một dạng khác. Nhưng như tôi đã nói trước đó, các câu thần chú và máy móc tiêu thụ một lượng lớn linh khí - chẳng hạn như Musashi - sẽ làm biến dạng và đặt một gánh nặng nặng nề lên các long mạch. Vì vậy, nếu mật độ linh khí giảm, gánh nặng đó sẽ còn lớn hơn và một số hạn chế sẽ là cần thiết.”

“Những hạn chế đó có cho phép mật độ phục hồi không?”

“Không. Gánh nặng tăng thêm sẽ có nghĩa là có nhiều hiện tượng bí ẩn hơn, vì vậy các hạn chế sẽ nhằm mục đích ngăn chặn chúng. Tôi không thể nói chắc chắn mật độ sẽ không phục hồi, nhưng gánh nặng giảm sẽ có nghĩa là ổn định hơn và tôi nghĩ sự sụt giảm mật độ sẽ chậm lại.”

“Nó hoạt động như vậy sao?” Masazumi hỏi.

Còn ai ở đây biết nhiều về linh khí không?

Naito và Naruze biết rất nhiều với tư cách là Technohexen, nhưng kỹ thuật của họ là về xử lý linh khí và ít liên quan đến bản thân các long mạch. Điều đó chỉ còn lại…

“Mary, em nghĩ sao?”

“Ể? Ồ, ừm, sự hiểu biết của em thiên về trực giác hơn, nên em gặp khó khăn trong việc giải thích các lý thuyết đằng sau nó. Em xin lỗi.”

Asama không thể nói gì thêm khi Mary nghe có vẻ rất xin lỗi, nhưng Mitotsudaira lại giơ tay.

“Mẹ tôi có chiêu thức đó, nơi bà trực tiếp khai thác vào các long mạch, nên bà có thể biết.”

“Vậy sao?” hầu hết mọi người nói, quay về phía Mitotsudaira khi cô mở một khung tín hiệu. Cô quay nó về phía tất cả họ để họ có thể thấy Nữ hoàng Garou trên đường truyền thần thánh.

Hử? Lẽ ra sẽ có độ trễ nhiều hơn nếu bà ấy ở trên tàu của Terumoto-san. Bà ấy vẫn ở trên Musashi sao?

Asama nhận ra mình vẫn chưa nhận được thông báo về sự ra đi của người phụ nữ này.

Có lẽ đường truyền này là cách bà ấy nói rằng bà ấy đang ở đây.

“Ừm, thưa mẹ? Chúng con có một câu hỏi về linh khí liên quan đến cuộc thảo luận về Khải Huyền mà chúng ta đã có hôm nọ.”

“Nate… Không phải chúng ta vừa mới thiết lập một quy tắc mới yêu cầu con phải gọi ta là maman sao? Nhưng chuyện đó có thể chờ. Vậy con muốn biết gì về linh khí?”

“Judge. Nếu mật độ linh khí đã giảm do sự sụt giảm về lượng tuyệt đối, có cách nào để khắc phục nó không?”

“Có chứ.”

“Ể?” Asama nói. Vài người khác nghiêng đầu hỏi “thật sao?”, nhưng…

Lẽ ra lượng tuyệt đối của linh khí không thể thay đổi được.

Có phương pháp đặc biệt nào cho việc đó sao?

Asama gật đầu với những người khác và nhìn sang Mitotsudaira, người chỉ vào khung tín hiệu và giao tiếp bằng mắt với những người khác.

“Ừm, thưa mẹ? Làm thế nào để khắc phục mật độ linh khí ạ?”

“Đơn giản thôi. Cứ đợi khoảng nửa ngày là nó sẽ lại như mới.”

“N-nửa ngày!?” Asama hét lên vì cô chưa bao giờ nghe thấy bất cứ điều gì như thế này.

Mitotsudaira chắc đã nhận ra giọng điệu hoảng hốt của cô nên cô đã cao giọng.

“Mẹ! Mật độ linh khí sẽ thực sự phục hồi chỉ trong nửa ngày sao!?”

“Phải, đó là những gì ta đã làm và bây giờ nó lại đậm đặc và dồi dào. …Ồ, con có ý nói linh khí như một cách nói giảm nói tránh, phải không? Dù sao thì con cũng đang ở trong phòng ngủ của đức vua mà.”

Mitotsudaira đập vỡ khung tín hiệu bằng một cú chặt karate.

Asama thấy Naito đang nhìn mình.

“Nó sẽ lại như mới sau nửa ngày?”

“Các long mạch thì không. Và đó là tất cả những gì mọi người đang nói đến ở đây.”

Làm thế nào mà họ lại lạc sang chủ đề này?

Lẽ ra mình không nên để Mito nói.

Đó là một thất bại của cô, hay đó là điều không thể tránh khỏi?

“Được rồiiii, tiếp tục nào. Giả sử mật độ linh khí của thế giới đã giảm.”

“Vâng, và giả sử nó không khá hơn sau nửa ngày. Xin mời tiếp tục.”

Im đi, Naruze.

Nhưng từ quan điểm của Thần đạo, rõ ràng là họ sẽ làm gì sau đó.

“Chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc họp quốc tế khẩn cấp và yêu cầu mọi quốc gia đồng ý một hiệp ước không xâm lược.”

“Vậy là một lệnh cấm chiến tranh,” Masazumi nói.

Đó là một cách nói.

“Và tạm dừng việc tái hiện lịch sử. Đó sẽ là bước đầu tiên. Và…”

Và…

“Cơ sở hạ tầng truyền tin thần thánh sẽ được giữ nguyên trong khi tất cả việc tiêu thụ linh khí thời chiến bị dừng lại. Sau đó, tôi nghĩ mọi quốc gia sẽ trao đổi thông tin họ có để giúp tránh bất kỳ cuộc chiến nào do nhầm lẫn hoặc hiểu lầm gây ra. Sẽ phải có một cơ quan cảnh sát quốc tế để thực thi nó, vì vậy không phải mọi thứ đều có thể bị tháo dỡ. Nhưng…”

Với tình hình thế giới như hiện nay, việc thiếu thực thi sẽ dẫn đến sự nghi ngờ lẫn nhau và cuối cùng là xung đột nhiều hơn.

Vì vậy, mọi người phải bị tước vũ khí để họ không thể tiêu thụ bất kỳ nhiên liệu nào với chúng.

“Cậu nghe có vẻ giống một chính trị gia hơn cả mình, Asama.”

“Không, ừm, tất cả những điều này đều dựa trên các hướng dẫn được đưa ra từ Thời đại Bình minh.”

Asama mở một khung tín hiệu và hiển thị một vài hình ảnh mô tả các sự kiện từ Thời đại Bình minh. Cô đã thu thập chúng làm tài liệu cho cuộc họp của họ với Yasuhira và để điều tra khu vực bên dưới Novgorod, nhưng…

“Hồi đó, mọi người quyết tâm chiến tranh đến mức suýt tự xóa sổ mình, vì vậy họ đã tập hợp tất cả mọi người lại, thu gom vũ khí của mọi người, và cố gắng thương lượng để tiến về phía trước.”

“Nhưng không phải mọi thế lực đều có thể nói chuyện với mọi thế lực khác mọi lúc. Chuyện gì đã xảy ra khi đại diện của các vị trở về nhà?”

Câu hỏi của Narumi dễ dàng được trả lời.

Bất cứ ai có liên quan mật thiết đến một tôn giáo sẽ biết câu trả lời cơ bản ở đó.

“Đó là lý do tại sao họ tạo ra Di Chúc Thư. Các đại diện được cử đến các khu vực khác đã được cung cấp một cuốn sổ tay để tuân theo. Điều đó cho phép họ vẫn có tổ chức ngay cả khi họ ở xa nhau.”

“Nhưng… ồ, tôi xin lỗi vì đã hỏi quá nhiều câu, nhưng chỉ một câu nữa thôi,” Narumi nói. “Họ đã làm gì nếu Di Chúc Thư nói điều gì đó chống lại họ?”

Ồ, Asama nghĩ. Chúng ta đã nói về điều này khi thảo luận về Kế hoạch Chống Suy thoái Tán thành Tinh chỉnh.

Nhưng Narumi-san không có mặt trong cuộc họp của chúng ta với Yasuhira-san, phải không?

Và gia tộc Date biết cảm giác khi Di Chúc Thư chống lại họ là như thế nào. Narumi đã tìm ra giải pháp của riêng mình cho vấn đề đó, vì vậy bây giờ cô ấy chắc hẳn đang tức giận rằng đây là một vấn đề tái diễn chứ không chỉ là điều xảy ra với cô. Tuy nhiên…

“Trong giai đoạn đầu đó, họ vẫn nhớ nỗi sợ hãi về sự hủy diệt hoàn toàn, hoặc từ việc trải nghiệm trực tiếp hoặc nghe về nó từ một người thân, vì vậy họ dường như đã sử dụng các diễn giải để khéo léo tránh bất kỳ tổn thất nhân mạng nào. Vào thời điểm đó, tôi nghĩ họ đã thương lượng hòa bình với nhau.”

Đó không phải là một cách làm tồi. Ít nhất, họ đang nỗ lực để tránh mất bất kỳ ai.

Sau đó, có người lên tiếng để hỗ trợ lời giải thích của cô: Mary.

Cô xoay một trong những bông hoa linh khí của mình trong tay khi nói.

“Di Chúc Thư đã giúp ích ở đó, nhưng em đã nghe nói rằng các tôn giáo cũng đóng một vai trò. Lời giải thích em nghe được tất nhiên tập trung vào phía Tsirhc. …Nói một cách đơn giản, họ đã tạo ra các tiêu chuẩn cho mọi người tuân theo thông qua các giới luật tôn giáo của Di Chúc Thư và Thượng đế thay vì dựa trên một hệ thống luật pháp.”

Nói cách khác…

“Họ đã chỉ cho mọi người cách hợp tác thông qua đức tin thay vì tìm đến lợi ích cá nhân.”

Narumi cảm nhận được một lý thuyết đằng sau những gì Mary nói.

Có lẽ việc cô ấy nhấn mạnh rằng điều này là từ quan điểm của Tsirhc đã giúp ích. Cô cảm thấy bây giờ mình đã hiểu những gì Đại diện Đền Asama đang nói.

Nói một cách đơn giản…

“Hồi đó, họ đã sử dụng các diễn giải của Di Chúc Thư khi cần thiết và tránh làm hại lẫn nhau bất cứ khi nào có thể.”

Đó không phải là một ý tưởng tồi, vì vậy Narumi đã thử áp dụng nó vào bản thân. Cô biết điều đó là ép buộc, nhưng cô vẫn làm.

Nếu chúng ta làm mọi việc theo cách đó bây giờ, liệu mình có cảm thấy tức giận như thế này không?

Hệ thống đó không thể cứu được một số người sao?

Nhưng Narumi cũng nhớ rằng con cáo đã được gả đi ngay trước khi Novgorod bị phá hủy. Vì vậy…

“Phải.” Cô gật đầu, ngừng nghiêng người về phía trước một chút, và cười cay đắng về việc mình vừa tự thử nghiệm. “Thật trớ trêu khi họ tạo ra một kỷ nguyên hòa bình khi đối mặt với sự diệt vong gần như chắc chắn.”

Cô đã cố gắng nói ra điều đó mà không đổ bất kỳ cảm xúc cá nhân nào vào đó.

Mình thật ngốc.

Cô biết anh sẽ khiển trách cô nếu anh biết. Nhưng sau đó cô sẽ viện cớ, nói rằng tâm trạng đêm khuya đã khiến cô mềm lòng.

Công chúa của Musashi quay về phía cô.

“Với tất cả những cuộc chiến tranh mà họ đã gây ra trước đây, sự hòa bình sau này trung bình lại thành bình thường, cậu không nghĩ vậy sao? Gần như khiến người ta muốn hỏi họ tại sao họ nghĩ rằng họ xứng đáng được gọi là hòa bình.”

Lông mày của Narumi nhướng lên, nhưng…

“Đúng vậy.” Cô cười nhẹ. “Nhưng tôi nghĩ sẽ hữu ích nếu chúng ta cũng vô liêm sỉ như vậy.”

Đây có phải là tương lai mình muốn?

Phó Hội trưởng chắc đã nghĩ điều tương tự vì cô gật đầu, khoanh tay và nói.

“Nghe có vẻ như họ cũng muốn những điều tương tự như chúng ta bây giờ.”

“Bởi vì nền tảng của quản lý khủng hoảng không thay đổi nhiều kể từ đó”, Asama nói. “Nếu có gì, tôi nghĩ họ đã ở trong một cuộc khủng hoảng thậm chí còn lớn hơn trong Thời đại Bình minh. Rốt cuộc, họ có ít cơ sở hạ tầng, các nhóm khác nhau không thể gặp nhau thường xuyên, và dân số đã giảm đáng kể.”

“Đúng vậy,” Narumi đồng ý.

Mình đang cởi mở một cách kỳ lạ. Tâm trạng đêm khuya này là một điều kỳ lạ. Tuy nhiên…

“Nhưng những tiêu chuẩn đó là gì? Và làm thế nào họ thuyết phục mọi người tuân theo chúng?” Chuyên viên Đặc nhiệm số 3, Schwarz Hexen, hỏi. “Tôi tò mò muốn biết loại tiêu chuẩn nào có thể được sử dụng để kiểm soát một thế giới đang trong khủng hoảng.”

Naito là một Technohexen. Cô sinh ra đã là vậy, hoặc sinh ra trong một gia đình như vậy, vì vậy nó là như vậy.

Cô đã từng cố gắng giữ khoảng cách với nó sau khi thấy lịch sử săn lùng Technohexen của Tsirhc và cô đã sợ hãi khi phát hiện ra rằng Thần đạo thậm chí còn lỏng lẻo hơn cả Technomagie, nhưng…

“Các tôn giáo đã tạo ra những loại tiêu chuẩn nào ngoài Di Chúc Thư? Ý tôi là, tôi gần như đã biết câu trả lời rồi, nhưng tôi tự hỏi liệu có bất kỳ yếu tố chung nào giữa các tôn giáo khác nhau không.”

Cả Mary, Gin, và Asama đều quay lại nhìn cô.

"Là cởi mở và chấp nhận ạ," cả ba đồng thanh đáp.

Đây đâu chỉ là âm thanh nổi, mà là âm thanh 3D luôn rồi!

"A," cả ba thốt lên khi nhận ra điều đó. Asama ra hiệu cho Mary nói trước, còn Mary lại nhường cho Gin.

Gin liếc nhìn xung quanh, thấy Adele, người theo đạo Thiên Chúa còn lại, đã ngủ say nên mới hít một hơi rồi giải thích.

"Tất cả đều là hồng ân của Chúa."

Nói cách khác...

"Vạn vật đều nằm trong kế hoạch của Chúa và khởi nguồn từ Ngài. Điều cốt yếu là đức tin phải giúp ta cởi mở và đón nhận thực tại xung quanh – chứ không đơn thuần chỉ là tuân lệnh."

Naito cảm nhận được đây là một điều gì đó rất sâu sắc.

Chỉ cần nhìn Naruze ngừng di chuyển cây bút là đủ hiểu. Nhưng Naito chỉ có thể lý giải theo một cách duy nhất:

"Vậy là cứ buông xuôi và chấp nhận số phận thôi sao?"

"Không phải," Gin lập tức đáp lời. "Trước hết, chị phải cởi mở và chấp nhận nó đã, rồi sau đó mới có thể quyết định mình sẽ làm gì. Tại sao tôn giáo nào cũng chia một vùng đất thành các khu vực hành chính để có thể tương trợ lẫn nhau? Bởi vì họ cần một quy trình để chấp nhận thực tại trước khi có thể chung tay giải quyết bất kỳ vấn đề nào đang phải đối mặt."

Vậy nên...

"Việc phủ nhận sự tồn tại của một vấn đề không khiến nó biến mất, cho nên mấu chốt là hãy đặt vấn đề đó vào chiếc hộp có dán nhãn ‘hồng ân của Chúa’ để bản thân đủ bình tâm mà đối diện và xử lý nó."

"Ồ, em hiểu rồi," Naito nói. Cô cũng bất chợt muốn hỏi một chuyện khác. "Và Muneo chính là ‘hồng ân’ đó của chị phải không, Gin-chan?"

Gin giật mình, nhưng một lúc sau, cô chỉ tay về phía bên cạnh Naito.

Naito ngoảnh lại và thấy Naruze đang nhìn thẳng phía trước với cây bút sẵn sàng trên tay. Cô nàng thậm chí còn đang nín thở.

"Ga-chan, Ga-chan. Cậu đưa tớ cây bút đó được không?"

"Trên đời này chỉ có cậu mới khiến tớ làm vậy thôi đấy, Margot. Mà dù sao tớ cũng có thể ghi âm lại được mà."

"Cảm ơn nhé," cô nói trong khi nhận lấy cây bút. Gin lúc này mới thả lỏng đôi vai và nói tiếp.

"Chủ nhân Muneshige không phải là hồng ân của Chúa. Mối quan hệ của chúng tôi là thành quả của sự cố gắng từ cả hai phía."

"Ồhh..." cả nhóm đồng loạt trầm trồ.

Nhưng đây quả là một cơ hội hiếm có đối với một Technohexen.

"Đâu phải ngày nào mình cũng được nghe quan điểm của cả Shinto và Tsirhc cùng một lúc thế này."

"Giới Technohexen chúng tôi luôn đề cao sự độc lập, nhưng ngay cả chúng tôi cũng chia thành các khu vực cho ngày Sabbat và có sẵn một hệ thống tương trợ lẫn nhau," Naruze nói.

"Vậy sao?"

Naito có chút hài lòng trước sự ngạc nhiên của Asama, nhưng rồi cô quyết định tóm tắt lại những gì họ vừa thảo luận.

"Vậy giải pháp truyền thống là để mọi người cùng nhau đối mặt với thực tại và hợp tác, thay vì ai nấy đều trốn tránh rồi đâm ra đa nghi."

"Nghĩ lại thì, đó cũng chính là việc chúng ta đang làm ở đây với bản thảo của Neshinbara đấy."

"Nghe thì có vẻ hay ho đấy, nhưng việc chúng ta đang làm chẳng có gì hay ho cả."

"Đúng vậy, chẳng có gì hay ho cả," Naito nói, nở một nụ cười cay đắng.

"Thì ra là vậy," Masazumi nói, duỗi thẳng chân trên tấm chiếu tatami.

"Chuyện gì mà khiến mọi người trầm tư thế?"

"Chúng ta vừa thảo luận rất nhiều về các tôn giáo và lịch sử khác nhau, và em nhận ra rằng từ xa xưa, con người đã tự tìm ra cách ứng phó với khủng hoảng, và điều đó vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay dưới nhiều hình thức."

Thế nên...

"Em nghĩ em đã hiểu ý của Lãnh chúa Motonobu khi ông ví tất cả những điều đó như một ‘lớp học’. Và cả việc chúng ta đang đi chệch khỏi con đường mà ông đã vạch ra, như chúng ta đã đề cập trước đó."

Asama gật đầu.

"Chúng ta đang mở ra một con đường mới ở đây, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta đơn độc. Tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể kết giao được với những người cùng chí hướng tại Westphalia."

"Đồng ý," Masazumi vừa dứt lời thì Naruze giơ cây bút lên.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô khi cô vừa nói vừa phác thảo một hình minh họa trên Magie Figur của mình.

"Chúng ta thật may mắn khi có Asama, người am hiểu rất nhiều về những điều này từ góc độ Shinto. Và có một yếu tố quan trọng trong tất cả các biện pháp mà họ đã thực hiện vào Thời đại Bình Minh."

Khóe miệng Naruze nhếch lên, nhưng Naito không chắc cô ấy có ý gì.

"Có chuyện gì liên quan đến Shinto trong tất cả những chuyện đó sao, Ga-chan?"

"Không hẳn chỉ riêng Shinto. Nhưng có vẻ như Shinto có vị thế vững chắc nhất vào thời điểm đó, vốn được kế thừa từ Thời đại Thần linh. Và..." Naruze giơ cây bút lên. "Họ cần một cách để gia tăng dân số. ...Đó là chuyên môn của cậu mà phải không, Asama? Hay là cậu giải thích cho chúng tôi nghe đi?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận