Khoan, cái gì thế?
Mình không nghĩ
Nó lại ở chỗ đó
Phân Bổ Điểm (Đóng Lại Giùm Cái Đi)
“Ááááááááá! Cái quái gì thế kia!?”
Sakon sầm cửa lại, lưng ép chặt vào bề mặt kim loại rồi quay về phía Mitsunari.
“M-M-M-M-Mitsunari-sama! T-trong đó có một c-con… khổng lồ… một thứ to đùng ạ!”
“Kohime, chính cô cũng to con lắm đấy, sao lại hoảng loạn thế?”
“A-ai mà thấy cảnh đó chẳng hoảng! Ý tôi là, rốt cuộc nó là cái gì chứ!? Trò giải trí kiểu gì mà vừa mở cửa ra được 2 giây đã có một con Địa Long nhảy xổ vào mặt thế này?”
Kasuya nghiêng đầu, quay sang Mitsunari.
“Một con rồng lớn như vậy tồn tại trong một không gian kín dưới lòng đất là vô lý. Ừm, cô có thể giải thích được không, Mitsunari?”
“Testament. Đây là người cần hỏi. Anh ta phụ trách nơi này.”
Mitsunari mở một lernen figur. Khung hình màu trắng hiển thị…
“Chào buổi tối, thưa quý vị! Là tôi, Hoàng đế Thần quốc La Mã Matthias đây!!”
Matthias đang ở M.H.R.R.
Đây là vùng đất Áo thuộc Công giáo, bên trong một thành phố pháo đài kiểu châu Âu nằm ở vùng quê phía tây Kinki.
Vốn dĩ đây là lãnh địa của nhà Kuroda, nơi có Thành Shirasagi, nhưng khi M.H.R.R. đồng ý hợp tác với Hashiba, Thành Shirasagi đã được cải tạo thành một chiến hạm trên không, vùng đất này được giao cho Áo, và người châu Âu đã nhanh chóng phát triển khu vực này.
Thông thường, những người Viễn Đông bị áp bức sẽ bất mãn và chống đối, nhưng điều đó đã không xảy ra vì hai lý do.
Để cảm ơn vì đã nhượng lại đất, Hashiba đã trao cho Viễn Đông quyền mở chợ ở đó và cung cấp cho họ các cơ sở hạ tầng như đường sá.
Ngoài ra, châu Âu đã giao việc đồng áng và quản lý cho các học sinh dưới trướng Hashiba, và lợi nhuận trực tiếp được gửi về Viễn Đông.
Hơn nữa, Matthias lại là một vật tế thần rất tốt.
Ông ta có quyền lực chính trị nhưng lại thiếu kỹ năng cần thiết để sử dụng nó, nên vai trò đó hoàn toàn phù hợp. Anh trai ông ta chọn cách tự cô lập mình, vì vậy Matthias cảm thấy cần phải tự mình vượt qua cuộc Chiến tranh Ba mươi năm.
Ông ta kết luận rằng điều đó là không thể và chỉ hy vọng có thể sống an nhàn, nên sự xuất hiện của Hashiba quả là trời ban.
…Ta yêu cái nghề bù nhìn này!
Ông ta cứ thế thực hiện mọi sự đàn áp và những việc tương tự với tư cách là con rối của Hashiba, và đã giúp hộ tống Hashiba trong thời gian cô vẫn chưa vững chân trong lĩnh vực ngoại giao.
Việc quản lý vùng đất này của ông ta được dùng như một trường hợp thử nghiệm, nhưng nó đã diễn ra tốt đẹp, và gia đình ông, chủ sở hữu học viện và thành phố, đã mở rộng quyền lực.
Đây là một trong những kết quả của sự bành trướng đó. Một biệt thự dưới sự kiểm soát của nhà Hapsburg. Với tư cách là một con rối, ông ta có vệ sĩ của Hashiba và phải ở lại trên mái của pháo đài có tường bao quanh, nhưng…
“Ta đoán là mình đã hy vọng quá nhiều khi nghĩ rằng một trong các cô sẽ đến canh gác cho ta, nhưng một con rối thì đâu được kén chọn. Dù vậy, ta luôn sẵn sàng chạy đến và nịnh bợ bất cứ khi nào các cô cần trong kỳ nghỉ hè.”
“Cảm ơn ngài, Hoàng đế Matthias. Bây giờ, tôi hy vọng ngài có thể giải thích về nơi này.”
Mitsunari chỉ tay về phía cánh cửa dưới lòng đất mà cô rất quen thuộc.
…Ta biết Mitsunari-kun đã biết rõ chuyện này rồi.
Nhưng mình không được phàn nàn. Cô ấy là thuộc hạ trực tiếp của Hashiba. Nếu cô ấy yêu cầu giải thích, mình cần phải giơ tay và hỏi “Ồ, ồ, cô có cần một Hoàng đế Thần quốc La Mã trả lời câu hỏi đó không ạ!? Vì có một người ngay đây này!”
Đúng vậy, ta là một con rối, nên ta phải để họ sai khiến.
“Testament. Ta hiểu rồi. Cô cần ai đó giải thích về nơi đó ư? Vậy ta có nên đến đó ngay lập tức không?”
“Không, ngài không cần phải đến tận nơi đâu ạ. Qua thần cơ truyền tin là được rồi.”
…Ồ, thôi nào! Đáng lẽ cô phải yêu cầu ta có mặt ở đó trong vòng 30 giây hoặc ít hơn chứ!
Thuộc hạ của Hashiba không biết cách làm mấy việc này. Tinh thần bù nhìn của ta đang bị lãng phí.
Phải, bề ngoài thì khen ngợi ta nhưng sau đó lại đưa ra những yêu cầu bất khả thi. Đó mới là cách đối xử với một con rối! Giống như hôm nọ, khi Niwa đang bận rút quân khỏi Nördlingen và yêu cầu ta – mà không thèm liếc nhìn một cái – mang mấy thùng vật liệu không cần thiết ra bãi rác. Lần đó đúng là khiến trái tim ta rung động. Đó là loại cảm giác mạnh mà ta muốn – không, mà ta cần!
Nhưng dù thất vọng đến đâu, ông ta vẫn chuẩn bị trả lời. Vì vậy…
“Nếu ta phải giải thích về nơi đó, trước tiên ta sẽ gửi cho các cô những tài liệu cần thiết. Ồ, và những tài liệu này là do chính tay ta làm đấy. Các cô thậm chí không cần phải đọc vì chúng có cả phần mô tả bằng âm thanh. Tài liệu bao gồm một bản đồ giới thiệu tất cả các điểm quan trọng của khu vực dưới lòng đất đó và một tài liệu giới thiệu kiêm mục lục cho tất cả các tài liệu khác. Thêm một phần thưởng nữa, mỗi tài liệu các cô đọc sẽ kiếm được một Điểm Hoàng đế Thần quốc La Mã! Kiếm đủ 100 điểm và ta sẽ đãi các cô một bữa tối tuyệt vời, vì vậy ta hy vọng các cô sẽ cố gắng thu thập chúng. Nào, các cô muốn gì từ hoàng đế nào?”
“Ồ, ừm, một lời giải thích đơn giản là đủ rồi ạ.”
…Cô không thể làm thế với ta được!
Cái gì, cô ta nghĩ Hoàng đế Thần quốc La Mã là một hướng dẫn viên du lịch tầm thường à? Không, vấn đề không phải ở đó. Ta là một con rối và sẽ hướng dẫn cô tham quan bất cứ thứ gì cô muốn. Nhưng…
“Ừm, thưa Hoàng đế? Ngài có thể giải thích cho chúng tôi được không ạ?”
…Phải thế chứ!!
Đó là Kasuya phải không? Cách dùng từ của cô ấy đã thắp lên ngọn lửa bù nhìn trong ta.
“Rất sẵn lòng.” Ông ta nâng ly rượu của mình về phía Aki và K.P.A. Italia. “Đó là phòng ngủ của Olimpia, Innocentius X đương nhiệm và cũng là chị kế kiêm em kế của người tiền nhiệm. Nhưng những giấc mơ của cô ấy được hiện thực hóa ở ngay khu vực xung quanh. Và…”
Và…
“Cô ấy đã tự thưởng cho mình vài buổi hẹn hò ngắm sao với ta, nhưng từ đó đến giờ cô ấy đã nghiện mơ mộng và không chịu tỉnh lại.”
Đó là một vấn đề nhỏ. Ông ta đã hy vọng có thể đưa cô ấy đến Nördlingen và để cô ấy ngủ say để triệu hồi một con Địa Long có thể tiêu diệt kẻ thù, nhưng…
…Thôi thì, giấc ngủ là một thứ xa xỉ đối với cô ấy.
Cô ấy thuộc tộc người nghịch lão hóa và sẽ trẻ lại mỗi khi mơ. Cuối cùng, họ sẽ trở thành trẻ sơ sinh và biến mất, nhưng họ xem giấc ngủ như một cái chết hạnh phúc và một sự xa xỉ tiêu tốn đi “tuổi trẻ” của mình.
Nhưng Olimpia dường như đang có một giấc mơ thú vị khác. Thêm vào đó…
…Thuật thức mơ mộng của cô ấy dường như đang cho cô ấy thấy một điều gì đó hơi phiền phức.
“Chẳng phải không có giáo hoàng ở đây là chuyện không hay sao? Vì vậy, nếu có thể, ta hy vọng các cô có thể đánh bại giấc mơ của cô ấy và đánh thức cô ấy dậy. Ồ, và một điều nữa,” ông ta nói. “Công lao tất nhiên sẽ thuộc về các cô và Hashiba. Ta sẽ đảm bảo rằng M.H.R.R. và K.P.A. Italia biết tất cả những gì các cô đã làm cho chúng ta. Các cô thấy sao?”
…Thì ra là vậy.
Kasuya kiểm tra trang bị của mình.
Bộ đồng phục mùa hè của cô có các thần thuật hộ vệ phòng thủ ở những vị trí chiến lược, cô nghĩ như vậy là đủ rồi. Sau kinh nghiệm chiến đấu với Reine des Garous ở Kantou, cô đã đảm bảo trang bị thêm các thần thuật hộ vệ hệ ether và Thần đạo giúp chuyển hướng mọi tác động va vào mình.
Vũ khí của cô được treo ở sau hông. Argent Clou cũng sẽ đủ dùng. Vậy thì…
“Mitsunari, về con rồng đó. Nếu nó là một giấc mơ được hiện thực hóa, nó có được tạo thành từ ether không?”
“Đó sẽ là kết luận hợp lý.” Mitsunari đặt một tay lên cằm suy nghĩ. Chỉ kéo dài khoảng hai giây, nhưng vài cái lernen figur đã rơi ra từ sau mái tóc cô. “Bắn một khẩu pháo ether ở chế độ khuếch tán có lẽ sẽ loại bỏ toàn bộ không gian đó.”
“Điều đó có lẽ đúng, nhưng cô định kéo một khẩu pháo của chiến hạm xuống đây à?”
“Một kết giới thuật thức có hiệu quả không?” Mitsunari hỏi.
Sakon giơ tay phải lên.
“Dựa trên những gì tôi thấy trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, đó là một đại sảnh rộng một cách kỳ lạ, không phải phòng ngủ… tôi nghĩ vậy? Vậy nó có phải là một loại ảo ảnh không? Nếu chúng ta thiết lập một kết giới mới để nhận thức căn phòng đó ở vị trí đúng của nó thì sao?”
“Liệu tác động của giấc mơ có bị loại bỏ trong kết giới đó không?” Mitsunari suy đoán.
“Đó là một ý kiến hay, nhưng nếu dễ dàng như vậy, họ đã làm rồi.” Kasuya quyết định hỏi về điều đó, nên cô mở một lernen figur. “Thưa Hoàng đế? Không có cách nào xóa bỏ giấc mơ được hiện thực hóa bằng kết giới thuật thức sao? Xin hãy trả lời tôi.”
“Testament! Một câu hỏi tuyệt vời! Vấn đề là, đó không phải là một thần thuật hộ vệ hay một thuật thức – đó là một giấc mơ đang diễn ra trong thời gian thực. Vì vậy, kết giới thuật thức sẽ tạm thời xóa bỏ nó, nhưng nó sẽ bị ghi đè lại ngay sau đó.”
“Vậy một kết giới thuật thức mạnh và liên tục thì sao?”
“Đó cũng là một ý kiến hay, nhưng Olimpia sẽ cảm thấy thế nào nếu các cô chỉ đơn giản là xóa đi giấc mơ mà cô ấy đang dùng nhiều năm tuổi thọ để xem, thay vì chỉ đánh thức cô ấy dậy?”
Hai thực thể dữ liệu nhìn nhau trước câu nói đó.
Cuối cùng, Mitsunari quay về phía Kasuya, đầu hơi cúi xuống.
“X-xin lỗi, nhưng ý ngài ấy là sao ạ? Chúng tôi có quá ít kinh nghiệm để hiểu những điều này.”
“Ồ,” Sakon đáp, dang rộng hai tay. “Tôi nghĩ là tôi biết. Nó giống như sự khác biệt giữa một bộ manga kết thúc với một cái kết đàng hoàng và một bộ bị hủy đột ngột giữa chừng một arc vậy!”
“Xin lỗi, tôi không đọc manga, nên… được rồi, tôi có, tôi có đọc. Tôi xin lỗi.”
Kasuya chưa bao giờ thấy một thực thể dữ liệu nào có thể tự ý thức và tỏ ra hối lỗi đến vậy.
Nhưng nói một cách logic…
“Tộc người nghịch lão hóa mơ để giảm tuổi thọ. Đánh thức cô ấy bằng cách kết thúc trận chiến trong mơ thì được, nhưng nếu chúng ta kết thúc nó một cách bất thường bằng kết giới thuật thức, liệu nó có ảnh hưởng xấu đến quá trình trẻ hóa đó không?”
“Testament.” Ootani vỗ tay một cái. “Mitsunari-kun, hãy nghĩ thế này. Khi cô đang thêm một chương trình mới vào chức năng của mình, cô thích đợi cho đến khi cài đặt hoàn tất hay dừng cài đặt giữa chừng?”
Mitsunari suy nghĩ khoảng hai giây rồi quay sang Kasuya.
“Tôi hiểu rồi. Tôi hoàn toàn và tường tận hiểu rồi! Chúng ta không được làm vậy! Chúng ta phải tuân theo quy trình hợp lệ!”
“Chà, tôi mừng là cô đã hiểu.”
“Kohime! Tại sao cô lại dùng manga làm ví dụ!? Bao giờ cô mới trưởng thành đây!?”
“Ờ-ờm, xin lỗi nhé. Vả lại, tôi vẫn còn là học sinh trung học, dù là vì bị đúp năm lần. Nên tôi vẫn còn là một đứa trẻ.”
Câu trả lời đó chỉ khiến Onitakemaru nổi điên lần nữa thôi, Kasuya kết luận.
Sakon đã 20 tuổi. Cô ấy chắc chắn là người lớn, dù vẫn còn học trung học. Vì vậy…
“Đọc thêm sách cùng với manga đi, Kohime.”
…Ồ?
Không ngờ tới đó nha.
“Có thể là một thứ gì đó đơn giản, phổ biến và vui vẻ. Nhưng giờ cô là một chỉ huy, cô phải học rằng không phải tất cả thông tin đều có hình minh họa. Ta sẽ không yêu cầu cô đọc bất cứ thứ gì khó, không phổ biến, hay nhàm chán. Nhưng…”
Nhưng…
“Hãy mở rộng tầm nhìn của mình ra, Kohime. Nếu không, cô sẽ trở thành một gánh nặng cho người khác.”
“S-sao tôi lại bị một Tướng quân dạy đời thế này!?”
“Ta chỉ đang nói một điều hiển nhiên, không phải dạy đời cô, đồ ngốc!”
A, lại nữa rồi, Kasuya nghĩ, trong lòng nở một nụ cười gượng.
Testament. Tôi hiểu rồi. Mitsunari thực sự đã cho cô ấy một cộng sự tốt. Bởi vì…
…Sakon có thể bất cẩn, nhưng cô ấy có tài năng, nên việc Onitakemaru không chỉ suốt ngày la mắng cô ấy là một điều tốt.
Sakon có nhiều tài năng, nhưng cô ấy bị giới hạn bởi quan điểm của chính mình. Onitakemaru cũng có một loạt tài năng, nhưng ông ta hiếm khi để chúng bộc lộ do thói quen mắng mỏ cô ấy. Họ phát huy được những điểm mạnh nhất của nhau khi làm việc cùng nhau.
Suy nghĩ của Kasuya chuyển sang hướng khác trong khi cô quan sát hai người họ lại bắt đầu cãi nhau.
…Hai người họ đã bị đánh bại bởi…
Chúa công xứ Mito. Sĩ quan Đặc nhiệm số 5 của Musashi. Con gái của Reine des Garous. Và…
“Bắt kịp cô ấy sẽ rất khó khăn.”
“Hả? Bắt kịp ai cơ?”
“Rõ ràng không phải cô, Kohime. Cô ấy ở cùng đẳng cấp với Mitsunari.”
“N-nhưng lũ trẻ hàng xóm luôn ghen tị với chiều cao của tôi, nên có thể cô ấy có ý đó.”
“Chắc chắn đó sẽ là một chuyện lạ,” Kasuya nói với một nụ cười.
Thật dễ chịu. Cô mới gặp hai người họ vài phút trước, nhưng Hashiba và những người khác đã tập hợp được một số người thực sự tốt.
Thành thật mà nói, ở cùng Thập Thương có thể hơi ngột ngạt. Đặc biệt là với 8 người ban đầu, trong đó có cả cô. Họ tin tưởng nhau, nhưng họ lại hiểu nhau quá rõ, điều đó khiến họ cảm thấy có quá nhiều trách nhiệm với nhau.
Cô đã gặp Kani ở Kantou và giờ cô đã gặp Sakon và Onitakemaru.
Cô mừng vì đã rời lãnh địa của đội Shibata để đi huấn luyện. Và nếu có thể…
…Mình muốn thử chiến đấu với họ.
Việc huấn luyện của họ có lẽ sẽ bắt đầu với con rồng bên trong căn phòng giấc mơ đó. Vậy thì…
“Được rồi, chúng ta hãy—”
Trước khi cô kịp nói “đi nào”.
“Được rồi, tôi tin rằng mình sẽ thử tài ở trong đó!”
Ootani giơ tay phải và bước đến cánh cửa kim loại.
Sakon cũng đang định làm điều tương tự, nên hành động này khiến cô bất ngờ.
Ootani Yoshitsugu là một thực thể dữ liệu, giống như Mitsunari.
Nhưng với tư cách là một virus, anh ta rõ ràng được tạo ra cho mục đích tấn công nhiều hơn Mitsunari. Cô không chắc chính xác điều đó có nghĩa là gì, nhưng…
…Đôi khi mình thấy mấy tin về việc lernen figur bị nhiễm virus. Đó là việc anh ta làm sao?
“Ừm, tôi có một câu hỏi.” Cô tò mò nên thử hỏi. “Vì đây là một trại huấn luyện và tôi nghĩ chúng ta sẽ làm việc cùng nhau một thời gian, Ootani-san, có một điều tôi muốn hỏi anh. Được không ạ?”
Ootani quay lại. Mitsunari cũng vậy.
“Hm.” Ootani khoanh tay. “Đúng là cô là một phần của đội Mitsunari-kun. Và Kasuya-sama thuộc về cô ấy như một phần của Thập Thương, nên đúng là tôi có hơi lạc lõng ở đây.”
“Không phải vậy đâu, Ootani-kun. Anh là cùng một mẫu với tôi mà.”
“Không cần thiết đâu, Mitsunari-kun. Tôi được tạo ra như một nguyên mẫu của cô, nên tôi nên được đối xử tương ứng.” Ootani dang rộng hai tay. “Và câu hỏi là một cách để đạt được sự thấu hiểu sâu sắc hơn về nhau. Điều này có nghĩa là Sakon-sama muốn hiểu tôi hơn. Vậy cô muốn hỏi tôi điều gì? Tôi sẽ trả lời hết khả năng của mình.”
Ồ, Sakon nghĩ. Cô cảm thấy như đã lâu rồi mình không có những cuộc trò chuyện bình thường như thế này. Cô cũng đánh giá cao cách anh ta dường như tin tưởng mình. Chà, Mitsunari cũng vậy, điều đó cũng hợp lý vì cô và Ootani là cùng một mẫu.
Vì vậy, cô quyết định hỏi câu hỏi của mình về bản chất virus của anh ta một cách lịch sự nhất có thể.
“Ừm, câu hỏi của tôi là về việc anh là một virus.”
“Testament. Cô muốn biết gì về điều đó?”
Anh ta vẫn giữ thái độ tích cực.
Sakon có thể cảm thấy họ đang đạt đến một sự thấu hiểu sâu sắc hơn rồi.
“Vì anh là virus, vậy có nghĩa là anh rình mò thư thần cơ của người khác, nhìn trộm người ta thay đồ trong phòng, và đánh cắp thông tin cá nhân của họ không?”
Kimee: “Tôi nhớ có một con virus lục lọi đồ lót của một người kế thừa danh hiệu quan trọng thay vì làm việc của mình vào hôm nọ thì phải.”
Siêu Công Lý: “K-khoan đã! Tôi đang lục soát nhà cô ấy!”
AnG: “Tôi biết, tôi biết. Tôi biết việc viện cớ như vậy hấp dẫn thế nào, Tsugy.”
Siêu Công Lý: “Tại sao hai người lại theo dõi thần cơ truyền tin của chúng tôi!?”
Kimee: “Chúng tôi làm thì được.”
Siêu Công Lý: “T-tôi biết ngay mà! Mấy người lại dùng cái logic Technohexen vô lý đó nữa rồi!”
Ootani nhận ra Mitsunari đang cố gắng hết sức để không nhìn mình.
“M-Mitsunari-kun. Phản ứng này có ý nghĩa gì đây!?”
“Không có gì đâu ạ. Nhưng khi anh ở dinh thự Nagaoka…”
“Rốt cuộc anh ta đã làm gì?” Kasuya hỏi và Mitsunari vẫy cô lại.
Hai người họ đi đến cuối hành lang và Mitsunari dành khoảng mười mấy giây để giải thích điều gì đó bằng cử chỉ tay và một sơ đồ trên tường.
Cuối cùng, họ quay lại và Kasuya nói với một nụ cười.
“Mọi chuyện ổn rồi. Cô ấy đã giải thích những gì thực sự xảy ra.”
“C-cô ấy đã giải thích rồi sao!? Sự hiểu lầm khủng khiếp này cuối cùng đã được giải quyết!?”
“Testament. Cô ấy nói với tôi rằng anh không thể không làm vậy vì anh là đàn ông.”
“Thế chỉ làm mọi việc tệ hơn thôi!” anh ta hét lên trước khi một giọng nói khác xen vào.
“Này,” Onitakemaru nói từ trong đầu Sakon. “Làm thế với chúng tôi thì ta sẽ xóa tên ngươi khỏi hộ khẩu đấy. Nhớ lấy.”
…Câu nói đó có rất nhiều trọng lượng khi đến từ một Tướng quân!
Nhưng Sakon cau mày, nghiêng đầu, và quay về phía Ootani.
“V-vậy có nghĩa là anh có hứng thú với đồ lót của Onitakemaru-san không?”
“Nếu tôi có hứng thú thì mới là chuyện lạ đó!!”
“Bình tĩnh nào,” Kasuya nói, vẫn mỉm cười. “Ừm, sao chúng ta không vào trong nhỉ?”
“Ô-ồ, phải rồi!” Cuối cùng cũng có người giúp! Ootani kết luận khi anh ta giơ tay về phía những người khác. “Nếu Địa Long và mọi thứ khác ở trong đó đều được tạo thành từ ether, thì tôi nên có lợi thế vì tôi cũng được tạo thành từ ether! Tôi thậm chí có thể lây nhiễm cho chúng như một virus và giao tiếp với chúng như một thực thể dữ liệu!”
Ootani mở hé cửa.
“Tôi có thể giải quyết tất cả một mình, vì vậy hãy ngồi yên và chờ tin tốt nhé!”
Anh ta nhảy chân trước qua khe cửa.
Kasuya thấy cánh cửa đóng lại.
Nó đóng lại với một tiếng ‘cộp’ chắc nịch và sự im lặng trở lại hành lang.
Vai Mitsunari rũ xuống.
“Ootani-kun chưa bao giờ là kiểu người như vậy. Mọi chuyện đã sai ở đâu nhỉ?”
Kimee: “Đời là thế đấy, Mitsunari. Con người trưởng thành theo nhiều cách và không phải lúc nào cũng theo chiều hướng tốt. Và một khi họ đã bị tha hóa, không có đường quay lại đâu.”
Đó không có vẻ là một câu trả lời hữu ích.
Nhưng có người giơ tay phải lên: Sakon. Cô chỉ vào cánh cửa kim loại.
“Ừm, không có cách nào biết được chuyện gì đang xảy ra ở trong đó sao? Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta có nên vào giúp anh ta không, dù anh ta là một tên tội phạm?”
“Ồ, cái đó.” Mitsunari mở một lernen figur. “Cái này đang theo dõi trạng thái của chúng ta. Cô có thể thấy của Ootani-kun ở trên cùng đây.”
Một thanh màu xanh lam trải dài theo chiều ngang trên màn hình.
“Đó là thanh máu của anh ta à?”
“Testament. Mặc dù ‘mức độ ether’ sẽ chính xác hơn là máu. Hãy nghĩ nó giống như tổng lượng nhiên liệu của anh ấy. Khi đầy, thanh có màu xanh lam và chạm đến phía bên phải của màn hình. Khi gần hết, thanh có màu đỏ và chỉ nhích ra khỏi phía bên trái. Hiện tại nó đang màu xanh lam và ở hết cỡ bên phải, nên anh ấy không bị thương.”
Thanh của Ootani đột ngột giảm xuống còn một vạch đỏ mỏng.
“Áááááá, Ootani-kun! Ootani-kun! Anh đang làm gì vậy!?”
“Tụt nhanh thật. Anh ta bị đánh chết tươi, nhưng có kỹ năng đặc biệt ngăn chặn việc bị hạ gục trong một đòn sao?”
“Ừ, giống như kỹ năng ý chí hay gì đó.”
Kasuya và Sakon cùng nhau mở cửa.
***
Âm thanh lớn vang vọng khắp bầu trời đêm là tiếng thịt da bị đánh đập.
Trong một khoảng đất trống được bao quanh bởi rừng, nhiều ngọn thương khổng lồ đang đâm vào một người khổng lồ dưới ánh sáng của bốn đống lửa trại cháy ở bốn hướng chính.
Người khổng lồ vung tay để đánh và đẩy lùi những ngọn thương. Chuyển động có phần đơn điệu so với tốc độ và số lượng của những ngọn thương.
Nhưng xét về mặt chiến thắng, người khổng lồ đang chiếm ưu thế.
Những ngọn thương lao vút trong không trung và va chạm với người khổng lồ, nhưng người khổng lồ không bị thương nhiều. Người khổng lồ có màu đen, tay chân dài, và nói về phía vị trí mà những ngọn thương lớn dường như đang lao tới.
“Thế vẫn chưa đủ đâu, Kani-kun! Vô dụng thôi! Ít nhất là với ta!”
Người khổng lồ đối mặt trực diện với những ngọn thương bay tới, nhưng chúng bị đánh bật ra một cách ồn ào.
“Đơn giản là vô dụng thôi! Không có tác dụng với Vô Cốt Nhân của Mori Nagayoshi này đâu!”
“Tôi vẫn chưa xong đâu!” một giọng nói hét lên từ giữa những ngọn thương đang phóng ra.
Kani di chuyển nhanh nhẹn trong nỗ lực đâm xuyên qua một kẽ hở của võ thần Mori.
Cô di chuyển theo đường ziczac khi tiến về phía trước.
“Tôi vẫn chưa cho anh thấy hết khả năng của mình đâu!”
***
Mori coi Kani là một người cần cù.
Anh không chắc cô thuộc thế hệ của mình hay thế hệ sau. Trận chiến ra mắt của họ là Novgorod và Odawara, không có nhiều khác biệt. Kani gọi anh là “Mori-san”, điều mà anh rất thích vì hầu như không có ai ngoài Hashiba làm vậy. Chỉ riêng điều đó đã giúp cô ấy ghi rất nhiều điểm trong mắt mình rồi. Hay có lẽ bây giờ mình mới nhận ra mọi người trong đội Shibata tệ đến mức nào.
Vì anh là một xúc tu, anh đã cố gắng tránh để lại ấn tượng xấu khi lần đầu gặp cô. Và anh đã đeo mặt nạ để che đi sự ngượng ngùng trên mặt mình, nhưng Fuwa…
“Mori, sao cậu lại đeo một trong những sản phẩm cao su đó thế?”
“Không phải cao su! Là len!”
Nhưng khi anh được giới thiệu với Kani…
“Wow! Anh thực sự trông như vậy, Mori-san! Trông anh giống hệt những thứ em thấy ở cửa hàng lòng của Sakata-san cách đây ba nhà! Trông anh mềm mại và có vẻ nấu lên sẽ rất ngon!”
Anh đã để lại ấn tượng tốt với cô, mặc dù nghĩ lại anh không chắc đó có phải là loại ấn tượng mà anh muốn không.
“Nếu chúng ta nói về các bộ phận cơ thể được bán làm thức ăn, tôi sẽ nói là… chà, cô biết đấy,” Toshiie đã bình luận.
Từ mà cô đang tìm là pín đó! Tôi là một xúc tu có kiến thức. Eh heh.
Nhưng Fukushima đã hành động kỳ lạ đối với người được cho là số 1 của Thập Thương.
Cô ta đứng sau Kani và chỉ trả lời lời chào của anh bằng những câu đơn âm. Không có chút sức sống nào trong cô ta. Anh đã quá quen với việc mọi người lùi lại đến nỗi sự thiếu phản ứng của cô ta khiến anh cảm thấy một sự thất vọng kỳ lạ. Theo Kani…
“Fukushima-senpai đang trong giai đoạn sa sút một chút ạ!”
Anh đành phải tin cô về điều đó. Ai cũng có lúc sa sút. Phải, ngay cả mình cũng trở nên buồn bã và mềm nhũn trong mùa mưa. Và cũng chẳng khá hơn khi Sassa-senpai lại thô lỗ tuyên bố rằng mình đã “mềm xìu” và nhờ ai đó cho mình mượn ít phim khiêu dâm. Anh ta hiểu sai hoàn toàn rồi. Một xúc tu rũ xuống không giống như một cái mềm xìu!
Dù sao đi nữa, Kani đã đến với tư cách là trợ lý của Fukushima và cô chưa bao giờ bỏ một buổi tập nào và nhờ mọi người huấn luyện đặc biệt cho mình. Mori tự hỏi liệu cô có đang cố gắng bù đắp cho sự sa sút của số 1 của họ không.
Đây là một phần của điều đó.
Đêm đã buông xuống. Ngay cả trong mùa hè, trời cũng tối đi khi mặt trời lặn. Huấn luyện dưới ánh sáng lửa trại có vẻ vô nghĩa vì cô không thể nhìn thấy chuyển động chính xác của anh, nhưng…
“––––!”
Kani không bỏ cuộc.
Và anh là một xúc tu. Bọn ta, những xúc tu, yêu bóng tối. Điều đó khiến ta trở thành một kẻ tiên phong trong giới xúc tu khi dám mạo hiểm ra ngoài ánh sáng mặt trời rực rỡ. Ồ, nhưng ta không nên tự gọi mình là người tiên phong (pioneer). Tại sao từ đó lại nghe có vẻ bẩn thỉu thế nhỉ? Pioneer. Đảo ngược các âm tiết và ta có ‘near oppai’ (gần ngực). Ôi, thật là không đứng đắn!
“Dính rồi!”
Đòn tấn công của Kani đâm thẳng vào mặt anh.
***
Mình đánh trúng rồi! Kani nghĩ.
Trước đó, cô chưa từng tung ra một đòn nào hiệu quả.
Cô đã nỗ lực để tăng độ chính xác và sức mạnh của Sasamura kể từ khi đến đây.
Điều đó có nghĩa là làm cho mục tiêu của cô tốt hơn. Điều đó làm giảm khoảng cách giữa điểm phóng và điểm va chạm, điều này tự nhiên làm tăng sức mạnh của đòn đánh.
Đầu tiên, cô đã chiến đấu với một đội quân xác sống do Toshiie triệu hồi.
Thành thật mà nói, đó là một trải nghiệm vô cùng thú vị.
Sau cùng, những chiến binh bị tiêu diệt đã tập hợp lại để tăng cường sức mạnh. Điều đó cho cô một đối thủ xứng tầm với nhiều ngọn thương lớn như Sasamura.
…Và vì họ là xác sống, họ hoàn hảo cho việc huấn luyện ban đêm!
Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện với họ, tất cả những chiến binh bị phá hủy đã xếp hàng và lên đường về thiên đường, điều đó có phần cảm động. Toshiie nói rằng họ là lính đánh thuê được thuê bằng tiền, nhưng một số người thậm chí còn vẫy tay chào tạm biệt cô.
Điều đó chứng tỏ với cô rằng bạn có thể xây dựng tình bạn chỉ sau một đêm.
Cô đã bắt đầu với một số trận chiến nhẹ nhàng, nhưng điều đó đã dần dần phát triển cho đến khi cô chiến đấu với cả một tiểu đoàn và cô phải kết hợp chiến lược vào phong cách chiến đấu của mình.
Hôm qua, họ đã dựng lều trong những tán cây của khu rừng để tạo ra một “thị trấn” giả để họ có thể chiến đấu trong đó.
Cô đã cho thấy kết quả thực sự ở đó, vì vậy…
“Cô đã sẵn sàng để chiến đấu với thứ thật rồi.”
Cô đã được giới thiệu với Mori.
Thoạt nhìn, anh ta trông giống như món yakiniku di động. Cô đã quyết định rằng anh ta sẽ rất ngon nếu được nấu chín, nhưng cô không thể nói điều đó ra trước mặt anh ta. Nhưng cô đã kết luận rằng một người trông ngon lành như vậy không thể là người xấu. Nhưng…
“Hả!? Bây giờ chúng ta sẽ đấu 1 chọi 1 sao!?”
“Cứ thử đi, được không?” Toshiie, huấn luyện viên của cô, đã nói với một nụ cười. Và…
…Anh ấy đã đúng!
Cô đã khám phá ra điều gì đó khi thử nó.
“Mình đã đánh trúng một đòn!”
Đó chắc chắn là một cú đánh trực diện vào mặt anh ta. Nhưng…
“Thế vẫn chưa đủ!” Vô Cốt Nhân hét lên trong khi đánh bật Sasamura và phun ra khói trắng. “Đòn đó không có tác dụng với ta đâu, Kani-kun! Cứ tiếp tục thử đi!”
Kani nhận ra sự yếu kém của mình, nhưng cô vẫn tiếp tục di chuyển.
Cô mài giũa mục tiêu của mình khi phóng Sasamura, nhắm vào các khớp và các đường nối trên áo giáp của đối thủ.
Cô không nhắm vào những điểm yếu chí mạng. Thay vì đâm anh ta, cô sẽ ngăn cản anh ta bằng cách nhắm vào những nơi không cho phép anh ta đánh bật đòn tấn công.
…Đó là cách duy nhất!
Các đòn tấn công của cô không có tác dụng.
Cho đến ngày hôm qua, tám ngọn Sasamura của cô đã phá tan vô số đối thủ và mở đường cho cô, nhưng hôm nay chúng hoàn toàn vô dụng.
Chúng bị đánh bật, né tránh, trở nên vô dụng.
Cô hiểu rằng võ thần của Mori là một khối cơ bắp nhân tạo.
Thay vì rắn chắc, nó giống như một bó sợi cơ được bó chặt lại và bao phủ bởi một lớp chất nhầy dính.
Điều đó làm cho nó có độ đàn hồi và trơn trượt, vì vậy Sasamura không thể đâm vào và bị đánh bật ra.
Cô đã ghi được một vài cú đánh trúng đích, nhưng đó là một võ thần. Một đòn tấn công của Sasamura có thể bị chặn bởi sức mạnh to lớn của người khổng lồ, vì vậy nó chỉ bị chặn lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Cô thật sự ấn tượng.
“Thật kinh ngạc!”
Võ thần này đã cho cô biết giới hạn của mình ở đâu và giúp cô hiểu lý do tại sao.
Cô đã nhận ra điều đó nhanh hơn có lẽ nhờ vào tất cả những trận chiến mà cô đã trải qua gần đây.
Cô đã chiến đấu với Yoshiaki, Phó Chánh văn phòng của Musashi, và Reine des Garous. Cô không phải là đối thủ của ai trong số họ. Cô luôn cố gắng làm hết sức mình, nhưng nỗ lực của cô vẫn chưa đủ.
Mục tiêu của cô sẽ đòi hỏi phải “cố gắng hết sức” nhiều hơn chỉ một vài lần.
Cố gắng hết sức chỉ là một bước duy nhất để đạt được mục tiêu đó.
Mỗi khi cô cố gắng hết sức, cô đã tiến thêm một bước.
Cô không cần bất kỳ phần thưởng nào cho việc cố gắng hết sức ngoài việc cô đã làm như vậy.
Cô phải cố gắng hết sức trong bao lâu? Cho đến khi cô đạt được mục tiêu của mình. Không thể đơn giản hơn được nữa. Cố gắng hết sức giống như đi bộ – nó chỉ là một phương tiện để đạt được mục đích.
Cô không thể hài lòng với việc chỉ cố gắng hết sức. Cô biết điều đó bởi vì…
“Cha mẹ đã dạy mình điều đó!”
Cha mẹ cô điều hành một cửa hàng rau quả. Họ nhập hàng và bán rau mỗi ngày, nhưng điều đó không hề đơn giản. Họ phải hỏi trưởng làng về giá thu mua tại địa phương, tự mình điều tra, chọn người để mua, rồi sau đó thương lượng.
Họ phải làm việc đến tận đêm khuya, nhưng họ cũng phải dậy sớm. Nhìn họ thôi cũng đủ biết công việc đó vất vả đến mức nào, nhưng cô đã từng hỏi họ tại sao họ lại làm tất cả những điều đó. Và họ sẽ tiếp tục làm điều đó trong bao lâu.
Cha cô đã xoa đầu cô và trả lời.
“Con sẽ giống như chúng ta khi con biết câu trả lời cho câu hỏi đó.”
Cô đã coi đó là một điều gì đó của người lớn, nhưng cuối cùng cô đã tìm ra câu trả lời. Nó xảy ra khi cô bắt đầu học trung học. Cô được tặng một bộ đồng phục và cặp sách mới tinh cùng với sách giáo khoa. Đó là lúc cô nhận ra.
Đó là điều mà bất kỳ ai sống trong một khu mua sắm cũng sẽ hiểu. Không có món đồ nào trong số đó là miễn phí.
Chúng tốn tiền.
Nhưng tiền đó từ đâu ra?
Người ta đã làm gì để kiếm được số tiền đó? Và quan trọng nhất là…
“Mẹ, cha!”
Sau khi trở về từ ngày đầu tiên đi học trung học, cô đã gọi cha mẹ mình trước cửa nhà.
“Nuôi con vất vả lắm phải không ạ!?”
Cha cô đặt tay lên đầu cô như thường lệ.
“Tất nhiên rồi.”
Nhưng…
“Cuộc sống lúc nào cũng vất vả. Nên con biết không?”
“Gì ạ!?”
“Công việc chúng ta làm vì con chỉ là một phần của công việc mà chúng ta làm mỗi ngày từ khi sinh ra cho đến khi chết. Nhưng công việc vì con khác với tất cả những công việc khác. Nó tạo ra một sự thay đổi nhịp độ dễ chịu và nó rất vui. Chúng ta đổ rất nhiều công sức vào con, nhưng nó không kết thúc ở con. Đừng cho rằng những gì chúng ta làm chỉ dành cho con. Con có hiểu ý ta không?”
Cô đã hiểu. Nhưng cô không chắc mình có nên hiểu hay không. Cảm giác như ông chỉ đang chiều chuộng cô.
Nhưng cô đã đưa ra một quyết định lúc đó.
“Con sẽ cố gắng hết sức!”
Giống như cha mẹ cô đã cố gắng hết sức mà cô không hề hay biết.
“Con sẽ cố gắng hết sức!”
Để họ có thể tự hào về cô và cô có thể tự hào về chính mình.
Vì vậy, cô đã cống hiến hết mình cho mọi việc. Cô có thể không chắc chắn về bản thân, cô có thể không hiểu điều gì đó, và cô có thể dừng lại, nhưng cô sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để biến điều đó thành một phần nỗ lực của mình.
Cô biết cha mẹ cô, ông bà của họ, và cứ thế tiếp nối qua nhiều thế hệ, vì vậy cô đã cố gắng hết sức để đạt được mục tiêu của mình ngay cả khi cô không chắc chắn hoặc tức giận.
Mỗi ngày là một thử thách mới cần được vượt qua.
Cô coi đó là điều bình thường phải làm. Chừng nào cô còn từ chối coi mình đã kết thúc, cô luôn có thể rút ra sức mạnh mà mình cần. Vì vậy…
“Con sẽ cố gắng hết sức!”
Kani thực hiện một đòn tấn công khác. Cô đã có một mục tiêu trong đầu.
…Bên trong khuỷu tay trái của võ thần!
***
Fuwa cảm nhận được âm thanh hơn là nghe thấy nó.
Một loạt các cú va chạm vô lý được theo sau bởi một số bình luận tràn đầy năng lượng bất thường từ Mori: “Khoan, không! Không phải chỗ đó! Đúng, chỗ đó! Đánh mạnh hơn vào đó đi!” Ngôi làng gần đó thậm chí còn gửi khiếu nại: “Ừm, chỗ của Shibata-san ạ? Mọi người có thể nhỏ tiếng hơn một chút được không?”
Cô đến đây để chuyển những lời phàn nàn đó và vì sắp đến giờ ăn tối, nhưng…
…Làm sao họ có thể làm vậy khi trời tối như thế này?
Tuy nhiên, cô không muốn họ nhận ra mình đang đến gần.
Kani là người mới, nhưng cô là một người kế thừa danh hiệu. Việc huấn luyện của cô rất quan trọng và Fuwa muốn cô tập trung vào nó.
Mình hy vọng con bé có thể cải thiện bản thân mỗi ngày, Fuwa nghĩ trước khi nghe thấy một giọng nói từ bên cạnh.
“Nhắm vào cánh tay trái đi.”
“Cậu làm gì ở đây thế, Maeda?”
“Ồ, tôi chỉ đang xem vì chuyện này khá hấp dẫn, nhưng che giấu sự hiện diện của mình đúng là một cực hình. Tôi mừng là cô ở đây, Michi. Bây giờ tôi có thể thư giãn và xem thôi.”
Maeda đang ngồi dưới một gốc cây và anh ta búng ngón trỏ phải về phía khoảng đất trống.
“Đúng rồi đó, Kani-kun.”
***
Kani nhận thấy điều gì đó về hành động của Mori.
…Cánh tay trái của anh ta!
Khi anh ta vung cánh tay phải – để tấn công hoặc phòng thủ – anh ta luôn gập cánh tay trái lại để kéo nó về.
Đó là để giữ thăng bằng, nhưng anh ta không làm điều tương tự với cánh tay phải khi vung cánh tay trái.
Điều đó có vẻ lạ, nhưng nó phải là một trong những đặc điểm riêng của anh ta.
“Cô có thấy cách Mori-kun gập nhẹ cánh tay phải của mình không? Tôi nghi là chính cậu ta cũng không nhận ra.”
“Tôi vẫn luôn thắc mắc. Tại sao cậu ta lại bắt chước chuyển động của con người khi không có xương trong thứ đó?”
“Có lẽ là do môi trường sống của cậu ta.”
“Cũng có lý, nhưng tôi thực sự không mong đợi một câu trả lời.”
Kani thấy võ thần của Mori di chuyển cả hai cánh tay.
Rất có thể, anh ta đang đấm bằng tay phải và kéo tay trái về.
Nhưng chuyển động của cánh tay trái mới là điều quan trọng đối với cô.
Nó cho cô biết cánh tay phải của anh ta sắp di chuyển, và…
…Anh ta gập khuỷu tay!
Bên trong khuỷu tay gập lại phải là nơi hoàn hảo để đâm bằng Sasamura. Không có áo giáp và các bó sợi cơ tập trung lại tạo ra một đường nối. Vì vậy…
“Chỗ đó!”
Kani tấn công bằng Sasamura.
***
Mori đã không lường trước được đòn tấn công của Kani.
Cô gái nhỏ dường như chìm vào bóng tối khi cô cúi xuống để né cánh tay phải của anh, nhưng điều đó cũng giống như thường lệ.
Kiểu tấn công thông thường của cô là phóng một ngọn thương về phía thân của anh sau đó. Cô sẽ phóng ra một hoặc nhiều ngọn thương ở cự ly gần để cố gắng đâm xuyên qua đường nối giữa bụng và ngực của võ thần.
Nhưng điều đó không có tác dụng.
Và với ánh sáng đang nhanh chóng tắt dần, đây sẽ là cơ hội cuối cùng của cô để tấn công. Vì vậy, Mori đưa ra một dự đoán.
…Con bé sẽ tấn công vào một nơi khác ngoài bụng mình!
Anh đã chứng minh cho cô thấy rằng một cú đánh vào mặt anh là vô hiệu. Vậy nên chỉ còn lại…
…Cánh tay hoặc chân!
Có một vài vị trí khác đáng để tấn công, nhưng cô không thể xử lý tất cả chúng theo cách cô đang chiến đấu hôm nay.
Vì vậy, Mori mong đợi cô sẽ nhắm vào cánh tay phải đang vung ra hoặc cánh tay trái của anh. Về phần chân, anh xoay chân phải đang bước về phía trước ở đầu gối để lấp đầy tất cả các khoảng trống ở các đường nối giữa các cơ nhân tạo.
Anh đã sẵn sàng.
Cô không thể tung ra bất kỳ đòn tấn công nào vào các khớp hoặc đường nối của anh.
Điều đó sẽ hoàn tất chiến thắng hoàn hảo của anh hôm nay.
“Mời cô ra tay!”
Anh cảm thấy cần phải lịch sự.
Nhưng anh vẫn sẽ đánh bại cô.
Kani đã đến đội Shibata để trở nên mạnh mẽ hơn.
Mạnh mẽ hơn có nghĩa là gì?
Mori không nghĩ mình mạnh mẽ. Sau cùng, mình chỉ là một xúc tu nhỏ bé dễ thương. Mình có một quy trình chăm sóc da hàng ngày để giữ cho mình luôn hồng hào và mịn màng.
Nhưng có những điều ngay cả anh cũng biết.
Anh đã từng lạc lối trong một lối sống không trong sạch ở một nơi tối tăm dưới lòng đất. Công bằng mà nói, mình bị ép buộc. Mình không thể phủ nhận một số điều cảm thấy rất tốt, nhưng quan trọng hơn… chà, loại chuyện đó không lành mạnh.
Nhưng nếu anh không sống cuộc sống đó, anh sẽ nghĩ gì về bầu trời xanh khi được giải cứu?
Nếu anh chỉ sống trong rừng mưa ẩm ướt, liệu anh có coi màu xanh đó không hơn gì một màu sắc không? Liệu anh có coi mặt trời rực rỡ không hơn gì lý do khiến trời nóng bức không?
Nhưng anh đã không nhìn nó như vậy.
Anh đã sống một cuộc sống khác.
Anh không bao giờ có thể quay trở lại cuộc sống tự buông thả đó. Anh muốn yêu như một người bình thường và anh muốn một cuộc sống bình thường nơi anh sẽ không đánh mất con người thật của mình.
Bầu trời xanh đó là một bước ngoặt đối với anh.
Cô gái này chắc hẳn cũng có điều gì đó tương tự trong quá khứ của mình.
Một ký ức dẫn đến sức mạnh hiện tại của cô. Nếu không, cô không bao giờ có thể làm việc chăm chỉ đến vậy để cố gắng hết sức mình.
Nhưng, Mori nghĩ.
…Đó là lý do tại sao ta phải đánh bại con bé ở đây!
Có lẽ không có gì có thể vượt qua ký ức của anh về bầu trời xanh. Có lẽ ấn tượng ban đầu sẽ lấn át tất cả những thứ khác, ngay cả khi chúng tồi tệ.
Nhưng có chúng cho phép bạn vượt qua được khoảng cách thứ hai và thứ ba.
Nếu cô biết cách cố gắng hết sức, thì cô cần biết nhiều hơn là hương vị của chiến thắng.
“…!”
Ngay khi anh quyết định cho cô nếm mùi thất bại, đòn tấn công cuối cùng của cô đã trúng anh.
Nó trúng vào cánh tay trái của anh, nhưng không phải một trong các khớp như khuỷu tay.
“Bàn tay!?”
Một ngọn thương lớn đâm xuống từ trên cao vào bàn tay trái đang nắm chặt của anh.
***
Đòn tấn công của Kani làm Fuwa bối rối.
Nó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc, nhưng cô đã quen với việc nhìn thấy các đòn tấn công tốc độ cao nhờ Sassa, Shibata và Oichi trước Novgorod. Thành thật mà nói, hầu hết các đòn tấn công khác đều không thể sánh được với những gì cô đã thấy Oichi làm.
Nhưng ở đây, Fuwa thấy ngọn thương của Kani đâm vào bàn tay trái của võ thần Mori.
…Hử?
“Tại sao con bé lại tấn công vào đó?”
Trong khi đó, ngọn thương của Kani trượt đi và bị đánh bật ra.
Đó là những gì xảy ra với võ thần của Mori, Fuwa nghĩ, nhưng Toshiie đã làm cô ngạc nhiên.
"Hướng đi của con bé đúng rồi đấy."
"Ể?"
Vẫn còn đang ngơ ngác, cô nhìn về phía bàn tay trái của vị võ thần.
Đòn tấn công của Kani đã không thể xuyên thủng nó.
Nhưng chính việc trúng đòn và hất văng ngọn thương đã buộc ông ta phải siết chặt nắm đấm hơn nữa.
Và khi sức mạnh được dồn cả vào đó thì sao?
"Siết nắm đấm trước sẽ khó gồng khuỷu tay hơn. Ngược lại, gồng khuỷu tay rồi mới siết nắm đấm thì lại ổn. Và một khi bàn tay đã bị ghim chặt, ông ta cũng không thể rụt khuỷu tay lại để giảm thiểu sát thương được nữa."
Vậy, cảnh tượng cô đang thấy đây là gì?
Fuwa chứng kiến những ngọn thương mới được phóng ra.
Hai ngọn thương nữa được bắn vào bàn tay trái của Mori.
Và hai ngọn nhắm thẳng vào khuỷu tay trái của ông ta.
Cả bốn ngọn thương đều trúng đích.
Fuwa chỉ nghe thấy một tiếng va chạm duy nhất, đồng nhất, chứ không phải bốn tiếng riêng lẻ.
Điều đó cho thấy các đòn tấn công của Kani chuẩn xác đến mức nào.
Thế nhưng, dù đã có hai ngọn thương ghim chặt bàn tay và hai ngọn khác công kích khuỷu tay...
"Không một mũi nào lọt vào được!"
Và ngay trước khi bốn ngọn thương bị hất văng lên không trung...
"Cô có thể tăng độ chính xác lên nữa không, Kani-kun?"
Ngọn thương thứ sáu được phóng ra.
Nó nằm ngay giữa hai ngọn thương đã được bắn tới khuỷu tay.
Nó lao vào khe hở đó, nơi mà chắc chắn nó sẽ bị kẹp giữa hai ngọn kia và bị thay đổi quỹ đạo.
Tia lửa tóe lên khi ngọn thương thứ sáu lướt qua giữa hai ngọn đi trước. Ma sát làm nó giảm tốc độ, nhưng Fuwa đã hiểu ý đồ của Kani.
...Hai ngọn đầu tiên chỉ là để dẫn đường sao!?
Cách này giúp tăng độ chính xác lên cực điểm. Hai ngọn thương đầu vốn không phải để gây sát thương. Chúng chính là thanh ray dẫn đường để đưa ngọn thứ sáu găm thẳng vào kẽ hở của khớp nối.
Nó men theo đường ray ấy và đánh một đòn trúng đích, tạo ra một âm thanh chắc nịch. Nhưng...
"Chừng đó vẫn chưa đủ đâu!" Mori tuyên bố.
Hai ngọn thương dẫn đường bị thổi bay, và vị võ thần của Mori đẩy cơ thể đang nghiêng của mình về phía trước.
Rồi hai ngọn cuối cùng trong tám cây Sasamura bay tới.
Một ngọn nhắm vào mặt Mori.
Ngọn đó là để ngăn Mori tiếp tục tiến lên. Còn ngọn kia...
...Tất cả nằm ở độ chính xác!
Fuwa đã thấy chính xác những gì mình dự đoán.
Ngọn thương cuối cùng được phóng ra từ hư không để đâm sầm vào phần chuôi của ngọn thương đã được dẫn đường vào khuỷu tay trái của ông ta.
Những thanh ray đã định vị sẵn một mũi thương vào khuỷu tay, và mũi này sẽ đập từ phía sau để đóng nó vào sâu hơn nữa.
Kani không chỉ dựa vào sức xuyên phá của một ngọn thương duy nhất.
Đây chẳng khác nào dùng thanh dẫn để đặt một chiếc đục vào đúng vị trí, rồi lấy búa đóng mạnh vào.
Một đòn tấn công xuyên phá ở cự ly gần được kết hợp từ độ chính xác hoàn hảo.
"...!"
Nó đã trúng.
Cú "đóng đục" ấy tạo ra một tiếng kim loại vang vọng khắp khu rừng.
Lá cây xào xạc, những con chim đang say ngủ trong rừng cũng giật mình bay vút lên.
Nhưng tại tâm điểm của tiếng động đó, hai bóng hình vẫn đang đối diện nhau.
Một bên là cô gái đang quỳ một chân giữa khoảng rừng thưa, thân trên đổ rạp về phía trước.
Bên còn lại là một vị võ thần đang đối mặt với cô ở khoảng cách không xa.
Vị võ thần đang trong tư thế chiến đấu, khuỷu tay trái gập sâu.
Cánh tay đó đáng lẽ phải được duỗi thẳng hoàn toàn, nhưng...
"Giờ cô đã thấy vẻ đẹp của cơ bắp nhân tạo của ta chưa, Kani-kun?"
Ông ta dùng tay phải nắm lấy nắm đấm trái của mình và làm cho cơ bắp cánh tay trái phồng lên.
"Trong nghệ thuật thể hình, vốn có nguồn gốc từ Ấn Độ thế kỷ 11, tư thế này được gọi là side chest. Và..."
Cùng lúc đó, có thứ gì đó rơi xuống giữa hai người.
Đó là một ngọn thương.
Nó là một ngọn thương, nhưng đồng thời cũng là hai.
Một ngọn thương đã đâm xuyên qua chuôi của một ngọn khác, chẻ nó ra làm đôi đến khoảng nửa thân.
Rồi vị võ thần di chuyển.
Ánh sáng lập lòe của bốn ngọn lửa soi rõ từng chuyển động.
Bắt đầu từ tư thế side chest, ông ta xoay người thẳng về phía trước và từ từ đưa cả hai cánh tay lên trên.
"––––"
Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy khuỷu tay trái của ông ta không hề hấn gì. Nó hoàn toàn vô sự.
Sau đó, ông ta giơ một nắm đấm lên trời rồi dang rộng hai tay sang ngang.
"Ta thắng, Kani-kun."
Kani đáp lại bằng cách chống hai tay xuống đất và cúi đầu.
"Cảm ơn vì đã chỉ giáo!"
Và như thể bị chính giọng nói của mình đẩy ngã, cô đổ vật ra sau.
Hai tay hai chân dang rộng.
"Em hiểu rồi!"
Cô nằm dài trên mặt đất, hai tay dang ra như thể muốn ôm trọn bầu trời trên cao.
Giọng nói của cô nghe thật thanh thản và trên gương mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.
"Sasamura của em không có tác dụng với một người kế thừa danh hiệu!"


0 Bình luận