Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 4A

Chương 8 Người bản địa vùng Bình nguyên trắng

0 Bình luận - Độ dài: 7,300 từ - Cập nhật:

thumb

Thứ mãi mãi trắng tinh

Thứ vĩnh viễn đen tuyền

Nằm giữa cánh đồng và bầu trời

Phân Bổ Điểm Số (Không Khí)

Dưới màn đêm là một khoảng không trắng xóa.

Đó là một cánh đồng tuyết. Ánh trăng phản chiếu trên mặt tuyết, phần lớn đã tan chảy rồi lại đông cứng.

“Mới đầu hè mà đã phải chiến đấu trong một Lãnh Địa Hài Hòa lạnh cóng ư? Musashi đang đi nghỉ mát ở Thái Bình Dương, còn tụi mình thì phải kẹt lại ở Sviet Rus. …Làm học sinh khổ thật đấy, Toshi nhỉ?”

“Cậu thì muốn ra biển làm gì khi còn chẳng biết bơi hở, Na-chan? Hơn nữa, năm ngoái cậu cứ khăng khăng thích núi hơn biển cơ mà. Nên Shibata-san mới đưa cậu đến đây đó.”

“Phải nói là lôi cổ tớ đến đây mới đúng! Tỉ lệ lên lớp của tớ đã tệ lắm rồi, thế mà cái thằng ngốc tân hôn đó còn ghé qua lớp tớ với nụ cười giả tạo rồi bảo, ‘Naru-Naru-kuuun? Cậu nghỉ học một chút cũng được mà phải không? Vậy nên đi lẹ đi, đồ ngốc’.”

Chàng trai da ngăm mặc áo khoác da đen quay sang chàng trai vận đồng phục đỏ của M.H.R.R. đang đứng cạnh. Cả hai đều có số “4” màu trắng trên trang phục, và người mặc đồ đỏ là một bóng ma với đôi chân đang tan biến.

“Cậu giả giọng Shibata-san chẳng giống chút nào, Na-chan.”

Một cô bé ma nhỏ nhắn trên vai cậu gật đầu đồng tình.

“Dở tệ.”

“Im đi. Tớ báo cáo tình hình chiến trường cũng có giỏi giang gì đâu.”

“Biết mà. Cái lần cậu báo cáo chuyện chúng ta đột phá con đèo hôm nọ, cậu chỉ nói mỗi câu, ‘Tớ xông vào như này, dùng Lily Flower, rồi — bùm — hết.’ Bọn này biết vẽ sơ đồ tác chiến dựa vào cái đó kiểu gì? May mà có tớ ở đó giải thích phụ đấy, nên lần tới cậu phải khao tớ ở nhà ăn một bữa. Món gì cũng được, trừ cà ri.”

“Không cà ri à? Kể cả tandoori cũng không được sao?”

“Tớ không thể lơ là cảnh giác được, nên tớ sẽ cấm tiệt mọi loại cà ri cho đến ít nhất là khi thời Chiến Quốc kết thúc.”

“Vậy thì chúng ta phải kết thúc nó sớm hơn dự định thôi.”

“Không, cứ để sau cũng được. Dù gì chúng ta cũng sẽ còn lang bạt ở phương Bắc này một thời gian nữa mà.”

Chàng trai mặc đồng phục đỏ cười khổ, cô bé trên vai cậu gật đầu thật sâu, và rồi có ai đó bước đến từ phía sau.

“Ồ, ra là Maeda-kun, Matsu-chan, và Sassa-kun ở đây à.”

Maeda Toshiie quay lại và thấy một người mặc đồng phục nữ sinh đang đeo kính.

Cô khoác một chiếc áo choàng nam rộng thùng thình bên ngoài bộ đồng phục nữ sinh của P.A. Oda, tay cầm một tấm insha kotob, nhưng Toshiie lại nhìn về phía vài làn khói bếp trắng tỏa ra từ những chiếc thiết giáp hạm màu đen của P.A. Oda phía sau cô.

“Michi, trông cậu không có vẻ lo lắng lắm, nhưng chúng ta làm vậy có ổn không?”

thumb

“Không lo.”

Cô gái gật đầu trước bình luận của Matsu trên vai cậu, rồi thở dài trong khi kéo lại tấm băng tay ghi “Thủ Quỹ Vùng Hokuriku – Fuwa Mitsuharu” bị tuột xuống.

“Shibata-sama nói rằng thỉnh thoảng làm thế này sẽ cho chúng biết quy mô quân đội của ta lớn đến mức nào.”

“Ra vậy,” Toshiie nói.

Anh ta vẫn chẳng thay đổi gì cả.

Tiền bối của họ, Phó Hiệu Trưởng P.A. Oda Shibata, tài năng xuất chúng và nắm trong tay một đội quân hùng hậu, nhưng anh ta chưa bao giờ lơ là cảnh giác. Và anh ta có xu hướng tập trung vào một hướng nhất định.

“Kệ. Chẳng qua là đang khoe mẽ thôi.”

“Sao cậu không tập trung vào việc liệu nó có gây áp lực cho kẻ địch hay không, thay vì lo chuyện anh ấy có khoe mẽ không?”

Fuwa hít một hơi, lờ đi tiếng làu bàu của Narimasa. Sau đó, cô nhìn về phía làn khói bếp ở xa và những con hươu bị mùi hương dẫn dụ từ các khu rừng xung quanh.

“Cách này đúng là rất giống phong cách của anh ấy.”

“Phải, anh ấy thích lễ hội mà.”

“Chiến tranh mà cũng tính là lễ hội được à, Toshi?”

“Được chứ. Cậu có thể xem chúng như một lễ hội dùng để quyết định các vấn đề chính trị. …Và đó chính là điều khiến chúng trở nên phiền phức.”

Toshiie nối tiếp những lời đó trong lòng.

Nhưng không biết.

Cậu thầm thở dài.

Lễ hội này sẽ còn kéo dài bao lâu nữa?

Ngay khi cậu đang suy nghĩ, Fuwa bước lên phía trước. Đầu tiên, cô nhìn những con tàu đen xếp thành hàng như một dãy núi phía xa sau lưng, rồi quay lại nhìn những ngọn núi trắng ở phía bắc.

“Các lãnh địa hài hòa của Sviet Rus lạnh thật đấy.”

“Cậu nói cứ như thể từ trước đến giờ chưa ra ngoài lần nào ấy. Cậu lại ru rú trong phòng nghiên cứu thêm kỹ năng gì mới à?”

“Ừm, đây là lần đầu tiên tớ ra ngoài. Kể từ khi đến đây, tớ đã tính toán các sự kiện của vùng Hokuriku cho đến tận vài bước sau nữa. Nhưng vừa rồi tớ thấy hai cậu qua cửa sổ nên quyết định ra ngoài một chút.”

“Cậu làm việc chăm chỉ quá.”

“Không, là cậu đó, Matsu-chan. Tớ còn chưa ra tiền tuyến lần nào.”

Fuwa thở ra một hơi dài, trắng xóa.

“Lạnh thật đấy.”

“Này.”

Toshiie thấy Fuwa chỉ về dãy núi trắng ở phía bắc.

“Sassa-kun, có thứ gì đó đang di chuyển ở đằng kia.”

“Hả? Ồ, đó không phải là chuyện mà một thủ quỹ chỉ quen làm việc văn phòng, suốt ngày trong nhà, suýt trượt môn thể dục phải lo đâu.”

“Thủ quỹ địa phương vừa bị một kẻ suýt trượt toán, môn Viễn Đông hiện đại và âm nhạc lên lớp đấy à? …Ồ, nhưng cậu lại đạt điểm tuyệt đối môn mỹ thuật, phải không?”

“Ừ… Na-chan có vài ưu điểm đáng ngạc nhiên, nên khó mà biết phải làm gì với cậu ta.”

Toshiie quay về phía Fuwa trong khi lờ đi cặp kính râm đang lườm cậu, như thể muốn hỏi ý cậu là gì. Rồi cậu cũng liếc nhìn về phía bắc như cô.

“Giờ đã ở đây rồi, tớ cũng cần phải có chút hữu dụng chứ.”

Trong đầu cậu chứa đầy những kiến thức chiến trường đã thu thập được trước khi đến đây, vì vậy cậu đối chiếu bản đồ địa hình, bản đồ lãnh thổ, và bản đồ đường đi với địa thế xung quanh.

“Tớ không nghĩ Sviet Rus sẽ có bất kỳ hành động đáng kể nào ở nơi chúng ta có thể thấy. Nhưng mà cái kia thì…”

Một đám mây khổng lồ trôi lơ lửng trên bầu trời cao ở phía tây bắc. Đám mây dường như bao bọc dày đặc quanh một thứ gì đó, nhưng ở trên đỉnh…

“Cậu thấy thành phố đổ nát đó chứ? Vẫn còn cách đây cả chục cây số, nhưng sự hiện diện của nó thật đáng nể. Thành phố phía tây Sviet Rus đó là thành phố cổ nhất của Nga, Novgorod.”

“Ồ, tuyệt. Tên ngốc này lại bắt đầu lảm nhảm rồi.”

“Hoan hô!”

Làm tốt lắm, Ma-chan!

Toshiie và Matsu siết chặt nắm tay phải, và Toshiie ngước nhìn về phía Novgorod ở đằng xa.

“Theo như các mô tả trong Di Chúc, thành phố thương mại đó đã bị thanh trừng tám năm trước. Cậu có biết cuộc thanh trừng đó lớn đến mức nào không? …Trong số tám mươi nghìn dân, sáu mươi nghìn người đã bị giết.”

“Tự hỏi tự trả lời thì có ích gì chứ? …Nhưng con số đó còn nhiều hơn cả những người chết ở Magdeburg, phải không?”

“Đúng vậy. Cuộc thảm sát đó do Hiệu Trưởng Sviet Rus Ivan IV, hay còn gọi là Ivan Bạo Chúa, ra lệnh. Hắn cũng kế thừa danh phận của Uesugi Kenshin, nhưng hắn đã dùng sự kiện đó để chia rẽ Cuộc Vây Hãm Otate, một cuộc xung đột tranh giành quyền thừa kế, và để kế thừa danh phận của người cai trị tiếp theo của gia tộc, Uesugi Kagekatsu. Hắn đã thanh trừng thị trưởng nữ của Novgorod là Marfa và những cư dân đã chết của thành phố dưới danh nghĩa đối thủ của mình, Uesugi Kagetora, cùng những người theo Kagetora. Đó là cách hắn báo cáo với Liên Minh Di Chúc.”

“Thật là một hành động tàn nhẫn… Nhưng điều đó cho thấy Ivan Bạo Chúa đã nhìn xa trông rộng.”

Fuwa nói có lý.

“Đúng vậy. …Gia tộc Takeda của Qing-Takeda sụp đổ cực kỳ nhanh chóng, nhưng trong lúc đó, Lãnh chúa Uesugi Kenshin đáng lẽ đã phải chết, tạo ra một cuộc nội chiến được gọi là Cuộc Vây Hãm Otate. Nhưng Ivan Bạo Chúa đã tái tạo trước một nửa sự kiện đó và chuyển đổi ngay lập tức sau khi Qing-Takeda sụp đổ. Hắn đã cho Uesugi Tứ Thiên Vương cũ từ chức và đưa ‘Người Đàn Ông Của Tình Yêu’ Naoe Kanetsugu lên làm Phó Hiệu Trưởng và Phó Chủ Tịch mới. Honjou Shigenaga, người đã di chuyển từ chiến trường này sang chiến trường khác, được bổ nhiệm làm Sĩ Quan Đặc Vụ số 2 và mọi thứ được chuyển sang một trạng thái rõ ràng là để chuẩn bị cho Sekigahara và xa hơn nữa. Và họ đã củng cố tuyến phòng thủ phía tây trong khi chúng ta kết thúc trận Magdeburg và tiến đến đây. Nhưng…”

Novgorod đang từ từ tiến lại gần họ trên bầu trời đêm. Những đám mây đen bao bọc mang theo một tiếng gầm chậm rãi nhưng sâu lắng.

“Thị trưởng Marfa là một người khó đối phó. Chính bà ta đã sắp xếp cuộc thanh trừng tám năm trước và để tất cả người dân thành phố tự sát để trở thành Tử Thi Sống. Thành phố bây giờ có thể trông như một đống đổ nát, nhưng các khu vực thương mại ở rìa ngoài vẫn hoạt động và thành phố vẫn đóng vai trò là cửa ngõ phía tây của Nga.”

“Không biết bà ấy có cô đơn không.”

“Ai biết được. Nhưng sau khi đàm phán với bà ta qua thư, Hashiba-dono nói rằng bà ta chắc chắn sẽ bảo vệ Novgorod.”

“Hashiba-dono à? Cô ấy chuyện gì cũng phải nhúng tay vào nhỉ? Tôi thề là có ngày cô ấy sẽ làm việc quá sức đến mức biến mất luôn cho xem.”

Toshiie trả lời câu hỏi của Narimasa bằng một nụ cười khổ và một tiếng “đúng vậy”.

“Theo những gì tớ nghe được, thành phố nổi Novgorod có nền móng được xây dựng từ thời tiền sử. Nói cách khác là Kỷ Nguyên Bình Minh. Trung tâm thành phố đã được bảo vệ bởi mỗi nhà quản lý lịch sử của thành phố và hình như ngay cả Marfa cũng chưa từng mở nó ra.”

“Cậu chắc đó không phải là chuyện bịa đặt để làm cho họ trông ấn tượng hơn không? Mà cho dù họ có mở ra, tớ cũng không nghĩ họ sẽ tìm thấy được gì nhiều. Vả lại, ngày nay có rất nhiều vùng đất nổi với IZUMO và Anh Quốc. À, còn ở Aki nữa.”

“Đúng vậy. Nhưng Novgorod là thành phố cổ nhất của Nga và dường như nó đã trông như vậy từ bên trong Thế Giới Hài Hòa. Chúng ta cũng có một phỏng đoán khá chắc chắn về nguồn gốc của nó, nhưng câu trả lời đó có thể là một câu trả lời tồi tệ.”

“Câu trả lời gì vậy?”

“Cứ cho là một phần kháng cự của Viễn Đông đi. Và nó cũng không quan trọng lắm đối với chúng ta ở thời hiện đại. Chỉ đáng biết vì nó vẫn đứng về phía Sviet Rus sau khi bị họ thanh trừng và bị gia tộc Uesugi xem là kẻ thù trong vấn đề thừa kế của họ.”

Sau đó, Toshiie nghe thấy một âm thanh phía sau.

Vài chiếc tàu vận tải của Shibata đang bay lên và chuyển hướng về phía đông nam.

“Đến Kantou?”

Khi Toshiie nhìn những chiếc tàu vận tải, cậu nhận ra Fuwa cũng đang nhìn về cùng một hướng.

Bên cạnh cậu, cô đẩy gọng kính và nói.

“Họ sẽ đến hỗ trợ Takigawa-dono, người đang quản lý Houjou. Ý tớ là Houjou ở vùng Edo. Đây sẽ là một thời gian khó khăn cho Takigawa-dono.”

“Kệ. Cứ để cô ta vượt qua chuyện này với cái tính cách đó đi. …Nhưng mà Edo, hử? Nếu cô ta ở đó, không phải cô ta có thể nhờ sự giúp đỡ từ nơi đó sao? Ý tớ là, cậu biết ở đó có gì để đối phó với Oushuu, phải không?”

“Đó là địa phận của Hashiba-dono rồi, Na-chan. Và cậu biết Hashiba-dono đã buồn rầu thế nào khoảng hai tuần trước, phải không?”

Narimasa lườm cậu một lúc, nhưng rồi…

“Xin lỗi.”

“Nói câu đó với Hashiba-dono ấy, không phải tớ. Cô ấy đã bị phiền lòng bởi những gì cậu nói.”

“Cô ấy gánh vác quá nhiều trách nhiệm.”

Narimasa lại làu bàu một tiếng “kệ”, nhưng Fuwa và Matsu đều mỉm cười.

“Cô ấy là một đàn em thật dễ thương. Ít nhất là cho đến bây giờ.”

“Đôi khi tớ không hiểu nổi cô ấy,” Narimasa nói. “Mọi người cũng vậy, phải không? Ít nhất thì, cô ấy tự dồn mình vào thế khó đến mức nực cười như thể đang cố tự hủy hoại bản thân. Cô ấy nói đó là vì chúng ta, nên tớ muốn bảo cô ấy dừng lại đi vì điều đó thật kỳ quặc.”

“Một người sẽ dừng lại chỉ vì bị bảo thế sẽ không bao giờ được giao phó Ngũ Đại Đỉnh và Lục Thiên Ma Quân. Cá nhân tớ, nếu tớ không có hối tiếc thực sự nào khi ngày tận của Hashiba-dono đến…”

Khi nhận thấy ánh mắt của Fuwa và Narimasa, Toshiie ngập ngừng, và Matsu vỗ nhẹ vào má cậu.

“Không sao đâu.”

Cậu không chắc cô bé muốn nói theo nghĩa nào, nhưng cậu quyết định rằng miễn là ổn thì không thành vấn đề.

Vì vậy, cậu nói “đúng vậy” với Matsu và thấy Fuwa mỉm cười.

Rồi Fuwa dường như nhớ ra điều gì đó.

“À, nói mới nhớ…”

Cô giơ tấm insha kotob mình mang theo lên.

“Chúng ta đã nhận được tin từ đội quan sát. Gia tộc Date đã bắt đầu có hành động liên quan đến Musashi. Hình như một trong những người cấp cao của họ đã một mình đến gặp Musashi để họp.”

“Kệ. Vậy nghĩa là chúng ta cũng phải tăng tốc lên.”

Toshiie suy nghĩ một chút về những gì Narimasa nói.

Ra là vậy.

“Điều đó giải thích tại sao chúng ta được yêu cầu đón một vị khách quan trọng trên đường từ M.H.R.R. đến đây.”

“Khách? Ai vậy?”

“Oichi-sama. Phu nhân đã mang theo một thùng lạnh chứa đầy suất ăn đóng hộp đủ dùng trong ba năm cho Shibata-sama. Sassa-kun, lúc nãy phu nhân đã đến chào chúng ta đó. Cậu đang ngủ à?”

“Im đi. Đúng là tớ đang ngủ đấy, đồ ngốc. Mà khoan, cậu nghiêm túc chứ? Oichi-sama đang ở đây à? Trên tiền tuyến ư?”

Vẻ mặt của Narimasa thay đổi khi Fuwa gật đầu. Lông mày anh ta nhướng lên và anh ta quay lại nhìn những con tàu đen đang đậu ở phía nam.

“Nhưng tớ nghi là phu nhân sẽ không thực sự xuất hiện đâu. Chuyện này sẽ thú vị đây. Liệu Shibata có dốc toàn lực không nhỉ?”

“Dù sao thì đây có lẽ cũng sẽ là một trận chiến khốc liệt,” Toshiie bắt đầu. “Xét cho cùng, gia tộc Uesugi của Sviet Rus bao gồm những con quỷ không gặp khó khăn gì với vùng đất băng giá này. Vũ khí thông thường không đủ để xuyên qua lớp giáp của chúng, và ấy thế mà…”

Cậu đối mặt với cánh đồng tuyết phía bắc khi nói.

“Đây là những gì chúng ta bắt gặp ngay khi vừa đến nơi.”

Một cơn gió nhẹ thoảng qua cánh đồng tuyết, nhưng nó còn hơn cả một cơn gió đơn thuần.

“Thuật ẩn thân cá nhân sử dụng dịch chuyển không gian cục bộ.”

Một nhóm bóng người dưới ánh trăng đổ ra từ chuyển động nhẹ nhàng của không khí.

Đây là kẻ địch. Những chiến binh quỷ của Sviet Rus bất ngờ rơi từ trên không xuống cánh đồng tuyết.

Nhóm địch tiếp tục tăng lên. Fuwa chứng kiến số lượng của chúng vượt quá một trăm, hai trăm, và cuối cùng là một nghìn.

“Ể? K-khoan đã? Ba nghìn… bốn nghìn… ểểể? Vẫn còn nữa à!?”

Đó là một diễn biến bất ngờ, nhưng Fuwa há hốc mồm khi nhận ra nó hoàn toàn có thật.

Một cuộc tấn công bởi hàng nghìn kẻ địch!?

Cô quyết định cất cao giọng để liên lạc với đơn vị chính phía sau, nhưng cảnh tượng trước mắt quá đáng sợ.

Chúng đang đến.

Những bóng đen xuất hiện từ từ tiến về phía trước như thể đang bóc tách hay trút bỏ cơn gió. Tất cả chúng đều cao hơn hai mét và nhiều con có hơn bốn chi.

Chúng là quỷ.

Bình thường, một nhân viên văn phòng như cô sẽ không bao giờ phải đối mặt trực tiếp với những thứ như thế này, nhưng bây giờ hàng nghìn con đã xuất hiện chỉ cách khoảng một trăm mét và số lượng của chúng vẫn tiếp tục tăng lên.

Mỗi một con trong số chúng đều mặc đồng phục Sviet Rus.

Toshiie và Sassa đứng trước mặt cô, và chính họ là người giải thích chính xác kẻ địch này là ai. Toshiie vừa đếm số lượng của chúng trên ngón tay vừa nói.

“Đây là Ikkou-Ikki, một nhóm được cấp lãnh thổ ở vùng đệm phía nam của Sviet Rus. Ban đầu chúng là những con quỷ sa mạc phục vụ cho Hiệu Trưởng Mlasi Suleiman, nhưng giờ đây Giáo hội Chính Thống chấp nhận chúng như một tín ngưỡng bản địa.”

“Sao không phải là lực lượng chính của Uesugi chứ? Đây là một kẻ địch phiền phức đối với tớ.”

“Phiền phức,” Matsu đồng tình.

Fuwa thậm chí không thể gật đầu đồng ý. Đôi chân cô cũng không chịu cử động khi đột nhiên thấy mình ở trên tiền tuyến.

Chà.

Thông tin về kẻ địch mà cô đã thu thập với tư cách là thủ quỹ địa phương hiện lên trong đầu cô.

Ừm, trong kỳ thi tiêu chuẩn hóa quốc tế mà Liên Minh Di Chúc tổ chức hàng năm…

Tốc độ trung bình chạy một trăm mét của các học sinh từ Kremlin Kasuga Gora, học viện chính của Sviet Rus, là khoảng năm giây mà không cần hỗ trợ phép thuật. Tức là khoảng bảy mươi cây số một giờ. Với những con quỷ nặng hơn ba trăm kilôgam, chỉ riêng tốc độ đó thôi cũng đủ để phá vỡ một đội hình chiến binh con người.

Trong khi đó, tớ nặng năm mươi hai kilôgam và thành tích chạy một trăm mét của tớ là — xin lỗi — hai mươi mốt giây. Chậm quá.

Nhưng cô đã dùng kỹ năng thủ quỹ của mình để tính toán những gì sắp xảy ra.

Nếu mình chạy bán sống bán chết từ đây về đơn vị chính…

“Nào.”

Trong bao nhiêu giây thì Fuwa sẽ quay lại, trong bao nhiêu giây thì cô ấy sẽ bắt đầu chạy, trong bao nhiêu giây thì chúng sẽ đuổi kịp cô ấy, trong bao nhiêu giây thì chúng sẽ giày xéo cô ấy, trong bao nhiêu giây thì chúng sẽ làm đủ thứ chuyện tồi tệ với cô ấy, trong bao nhiêu giây thì cô ấy sẽ làm dấu hiệu niết bàn kép, và trong bao nhiêu giây thì đoạn phim đó sẽ được lan truyền khắp mạng lưới thần thánh? (Phân Bổ Điểm Số: Làm mọi chuyện thú vị hơn)

“Này, Fuwa, sao cậu cứ ngọ nguậy với hai tay ôm má thế? Bộ não của cậu lại hoạt động vô ích nữa à, đồ ngốc?”

“C-cậu gọi người khác là đồ ngốc thì chính cậu mới là đồ ngốc! Quan trọng hơn, chúng ta sẽ làm gì với chuyện này đây!?”

“À, phải rồi.” Giọng Toshiie hoàn toàn bình tĩnh. “Michi, cậu có thể đứng yên tại chỗ được không?”

“Ể?”

Fuwa nghiêng đầu trước yêu cầu của Toshiie.

Làm sao mà tớ có thể đứng yên tại chỗ với tình hình này được chứ?

Nhưng Toshiie không để ý đến cô. Cậu đang nhìn xuống những ngón tay mình dùng để đếm quân địch.

“Ừ, tớ không muốn bất cứ thứ gì làm rối loạn tính toán của tớ. …Ồ, cậu cứ xông vào đi, Na-chan. Cậu không nằm trong tính toán của tớ, nhưng cậu có thể né bất cứ thứ gì suýt trúng mình, phải không?”

“Cậu lại nghĩ ra chiến lược vớ vẩn nào đó nữa rồi, phải không?”

Sassa lườm Toshiie và Fuwa hỏi một câu.

“Chiến lược?”

“Đúng vậy. Chúng ta biết có thứ gì đó đã bị phát hiện trên cánh đồng tuyết này… nhờ Shibata-sama. Và vì chúng ta đã hội ngộ với mọi người sau một thời gian, Shibata-sama đã bảo chúng ta ‘dùng lũ tép riu này để khoe với binh lính của chúng ta rằng chúng ta đang làm việc chăm chỉ như thế nào’. Nói cách khác, anh ấy đã giao cho chúng ta nhiệm vụ chặn đánh kẻ địch. Mặc dù tớ phải thừa nhận là tớ không ngờ Shibata-sama lại dụ địch bằng khói bếp.”

“Ừm, vậy thì, tớ…”

“Đúng vậy.” Sassa chuyển ánh mắt từ Toshiie sang Fuwa. “Đó là lý do tại sao Toshi nhận xét rằng cậu không có vẻ lo lắng khi xuất hiện. Shibata-sama không nói gì với cậu à?”

“Nghĩ mà xem, Na-chan. Bình thường thì một thủ quỹ địa phương sẽ không bao giờ ra ngoài đâu.”

“N-nhưng tớ đã gặp lại hai cậu sau một thời gian dài…”

“Đoàn tụ,” Matsu nói thêm.

“Đúng vậy.” Fuwa gật đầu cùng cô bé ma nhỏ và cảm thấy bớt căng thẳng phần nào. “Nhưng Maeda-kun… cậu hứa là tớ ở đây sẽ ổn, phải không?”

“Ha ha ha. Cậu quên ai đã cạnh tranh với cậu cho vị trí thủ quỹ chính rồi à?”

“Không, tớ không quên.”

“Trời ạ, hai người phiền phức thật đấy.”

Với một nụ cười khổ trên môi, Narimasa bước lên một bước và xắn tay áo khoác lên.

“Làm thôi.”

Ngay lúc đó, cánh đồng tuyết phía trước họ nổ tung.

Lũ quỷ đã bất ngờ lao về phía họ.

Một quyết định xuất sắc, Toshiie nghĩ.

Khi toàn bộ hàng quỷ phía trước bắt đầu lao lên, chân của chúng đá tung tuyết lên, tạo ra một thác tuyết ngược trước hàng quỷ phía sau.

“Chúng có lẽ sẽ tấn công và đi đường vòng phía sau bức tường đó. Nhưng…”

Toshiie quay nụ cười về phía hàng ngũ địch đang đến gần cũng như tiếng súng và những con quỷ đang xông lên từ phía sau.

“Đêm nay là cuộc diễu hành của những kẻ sống. Đã đến lúc các ngươi biết mình thuộc về cõi nào.”

Có thứ gì đó trồi lên từ bên dưới và phá hủy bức tường tuyết mà kẻ địch đang tạo ra.

Đó là một đám đông.

Đám đông người chết này bò lên từ lòng đất với số lượng khổng lồ.

“Tạm thời cứ cho là năm mươi nghìn đi.”

Khi cậu thả tiền xuống, người chết xuất hiện. Xương người đã bị bóp méo và kết hợp lại để tạo thành một đội quân xương khô đều cầm vũ khí.

“———!!”

Kẻ địch đang lao tới đủ mạnh để đập tan chúng thành từng mảnh, nhưng những bộ xương vẫn tiến lên với số lượng lớn.

Chúng va chạm và bị nuốt chửng. Toshiie mở miệng cười khi quan sát sự tàn phá và làn sóng đang đến gần.

“Được rồi, Na-chan, ra đi. Tớ sẽ ở lại phía sau.”

“Cậu không phiền nếu tớ phá hỏng chúng chứ?”

“Nếu cậu phá chúng theo nhóm mười con, chúng có thể biến hình lên cấp độ tiếp theo, nên thực ra tớ sẽ rất cảm kích đấy.”

“Giờ tớ phải làm việc vặt à?” Sassa phàn nàn khi bắt đầu chạy.

Vào lúc một cột tuyết bị đá tung lên bên cạnh Toshiie, Sassa đã xé nát ba con quỷ bằng đòn tấn công nhảy vọt của mình.

“Sassa vẫn điên như ngày nào.”

“Phải, nhưng gần đây tớ mới biết rằng chúng ta thực ra khá bình tĩnh so với mặt bằng chung. Nên tớ cần phải đẩy mình ra tiền tuyến nhiều hơn nữa.”

Matsu gật đầu trên vai cậu và cậu thả vài đồng bạc từ chuôi thanh kiếm cuộn tiền ở hông xuống.

“Vậy thì…” Toshiie bước lên một bước trong khi nở một nụ cười không sợ hãi với kẻ địch đang lao tới. “Tạm thời, tớ nghĩ mình sẽ thêm một ít nữa. Mình cần phải cố gắng hết sức ở đây.”

Dù sao thì…

“Musashi lại bắt đầu hành động rồi. Và lần này, là với gia tộc Date.”

***

“Cuộc đụng độ ở Hokuriku giữa Sviet Rus và P.A. Oda đã bắt đầu rồi ư?”

Masazumi nói với Mitotsudaira bên trong một thang máy lớn dọc theo bức tường bên trong của Ariake. Thang máy kiểu cổng torii chỉ chở Naomasa, người đang vận hành nó, và các sĩ quan hiệu trưởng cùng hội học sinh khác, nên cô không cần phải lo lắng về những gì mình nói.

“Chúng ta sắp gặp Phó Hiệu Trưởng của Date ở trên đỉnh, nên chuyện này hơi đột ngột. …Thông tin này từ đâu ra vậy?”

“Những người theo đạo Tin Lành của M.H.R.R.”

Chắc hẳn nó đã đi qua Hexagone Française và IZUMO, Masazumi quyết định. Thông tin từ Kantou IZUMO sẽ đến chỗ Mitotsudaira, người cai trị Mito và là một trong những Sĩ Quan Đặc Vụ, đầu tiên. Mitotsudaira sẽ nói với Tenzou và sau đó nó sẽ đến với mọi người, nhưng…

“Với tình hình hiện tại, Sĩ Quan Đặc Vụ số 1 sẽ đợi cho đến khi cậu ra hiệu lệnh mới thông báo cho mọi người.”

“Judge. Tôi cần phải cảm ơn Phó Hiệu Trưởng của Hexagone Française vì thông tin này.”

“M-mẹ em chỉ chuyển tiếp nó thôi ạ.”

Vẫn Phong Độ: “Ôi chà. Nate, con đến tuổi mà lòng tốt của mẹ làm con xấu hổ rồi à? Hì hì. Mẹ sẽ phải liên hệ với một nhà hàng tốt ở đó và nhờ họ gửi cho con một ít thịt đỏ thay cho xôi gấc nhé.”

“Tại sao người có thể gửi truyền tin thần thánh cho chúng con!? Và người đã theo dõi chúng con, phải không!?”

Vẫn Phong Độ: “Ồ, trời. Theo dõi ư? Ai lại làm thế chứ? Bố con và mẹ chỉ có thể nghe thấy những gì con nói thôi.”

“K-không thể tin được! Mấy cái cài đặt truyền tin thần thánh này đúng là tệ hại!!”

Thôi thì, Mito là nơi bắt nguồn danh phận kế thừa của cô ấy và nó cũng có một số liên hệ với Hexagone Française, Masazumi tự lý giải.

Masazumi di chuyển đến cạnh Mitotsudaira, người đang mở một khung hiển thị và truy cập trang cài đặt.

Phó Chủ Tịch: “Dù sao thì, tôi rất cảm kích thông tin được chuyển tiếp, thưa Phó Hiệu Trưởng Hexagone Française. Xin hãy chuyển lời cảm ơn của tôi đến Chủ Tịch của IZUMO và Thư Ký của M.H.R.R.”

Vẫn Phong Độ: “Ôi chà. Ta chỉ chuyển tiếp một vài tin đồn địa phương cho con gái mình thôi, nên ta không nhớ đã làm gì đáng để được cảm ơn cả.”

Phó Chủ Tịch: “Vậy thì tôi muốn nhờ thủ quỹ của chúng tôi gửi cho người một món quà để cảm ơn vì món thịt đỏ mà người đang gửi cho Mitotsudaira. Một chiếc thùng lạnh mà người có thể sử dụng như một cách diễn giải của phe Mouri thì sao? Kỹ thuật làm lạnh gần đây đã tiến bộ rất nhiều, nên người sẽ có thể bảo quản được một ít thịt tuyệt hảo.”

Vẫn Phong Độ: “Testament. Nhưng với một chiếc thùng lớn, ta sẽ phải nghĩ chỗ để đặt nó.”

Sói Bạc: “Ừm, mẹ ơi? Mẹ định dùng nó ở nhà ạ?”

Vẫn Phong Độ: “Đúng vậy, nó được gửi đến để cảm ơn cho ‘xôi gấc’ của con mà. …Nào, Nate, mẹ chắc rằng con sẽ tham gia cuộc họp sắp tới, nhưng đừng làm gì bất cẩn nhé, được không? Mẹ đã lên kế hoạch cho một đêm bận rộn sử dụng bố con, nhưng con cũng cần phải làm việc chăm chỉ để lớn lên thành một người trưởng thành tuyệt vời với một cuộc sống bận rộn.”

Masazumi muốn hỏi người phụ nữ đó ý “một đêm bận rộn” và “sử dụng bố con” là gì, nhưng cô quyết định không làm vậy khi thấy vai Mitotsudaira chùng xuống và đầu cô cúi gập gần chín mươi độ.

Naomasa quay lại trong khi vận hành bảng điều khiển kiểu cổng torii của thang máy.

“Chúng ta sắp lên đến đỉnh rồi. Trên đó lạnh lắm, nên…”

Cô chỉ vào điểm cứng trên cổ mình. Mitotsudaira bắt đầu vận hành một khung hiển thị chứa các cài đặt bảo hộ thần thánh của mình và con thú ăn kiến Mouse của Masazumi trên vai cô cũng tự làm điều đó.

“Maa.”

Một hơi ấm lan đến sau lưng cô như thể có ai đó đặt tay lên.

“Xem ra cậu đã quen với việc đó rồi,” Naomasa nhận xét.

“Đó là vì tôi đã phải đối phó với quá nhiều chuyện rồi. Tạm thời, tôi sẽ thêm vào một trong những phép phòng thủ mà Asama đã cho tôi.”

“Judge. Như vậy là đủ cho ở đây rồi. …Tôi sẽ đợi ở dưới, nên nếu có chuyện gì xảy ra thì gọi tôi nhé. Tôi sẽ đảm bảo Suzaku sẵn sàng khởi động.”

“Judge. Xin nhờ cậu. Đặc biệt là vì đó là Phó Hiệu Trưởng của Date thay vì Phó Chủ Tịch. …Mặc dù cũng vì cô ta cẩn trọng như chúng ta nên chúng ta mới tổ chức cuộc họp trên nóc của Ariake.”

Thực tế, đó có lẽ là lý do họ cử Phó Hiệu Trưởng của mình đi.

Ngay cả khi có chuyện gì xảy ra, một Phó Hiệu Trưởng có đủ thẩm quyền để đưa ra quyết định cho quốc gia của mình và có nhiều khả năng sống sót trở về.

“…Date Narumi, hm?”

Masazumi biết Phó Hiệu Trưởng Gia Tộc Date, Date Narumi, là người lãnh đạo quân sự của gia tộc Date. Nhân vật lịch sử là em họ của Masamune, người đứng đầu gia tộc Date, nhưng một cô gái đã đảm nhận vai trò này trong việc tái tạo lịch sử.

Nếu tôi nhớ không lầm, gia tộc Date có rất nhiều mối quan hệ huyết thống, điều này làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn.

Cô không muốn dính líu vào chuyện của gia tộc khác, nhưng một số điều đó là không thể tránh khỏi khi liên quan đến các mô tả trong Di Chúc. Họ đã can thiệp vào chuyện của Mary và Elizabeth ở Anh, và sự hiện diện của Mitotsudaira ở phe Viễn Đông cũng đủ để tạo ra một mối liên hệ với Hexagone Française. Nhưng…

Vẫn Phong Độ: “Ồ, ta quên nói với con một điều.”

Phó Chủ Tịch: “Chuyện gì vậy, thưa Reine des Garous?”

Vẫn Phong Độ: “Testament. Vì con đã gọi ta như vậy, ta sẽ nói cho con biết. …Là về gia tộc Date. Con có biết chuyện gì xảy ra với họ trong cuộc xung đột tranh giành quyền thừa kế không?”

“Judge,” Masazumi trả lời vì điều này đã được đề cập trong cuộc họp trước của họ.

Phó Chủ Tịch: “Cuộc xung đột xảy ra giữa Masamune và em trai ông ta, Kojirou. Họ đã sống như anh em, nhưng Masamune đã giết Kojirou vì mẹ của họ quyết định Kojirou sẽ là người đứng đầu gia tộc tốt hơn.”

Nhưng…

Phó Chủ Tịch: “Tôi tin rằng việc tái tạo lịch sử đó vẫn chưa được thực hiện.”

Vẫn Phong Độ: “Nhưng họ hẳn đã bị buộc phải đẩy nhanh lịch sử của mình… nhờ một quốc gia nào đó đã thua một trận chiến nào đó.”

Sói Bạc: “Mẹ!”

Masazumi ra hiệu cho Mitotsudaira, bảo cô đừng lo lắng về điều đó.

Dựa vào cách bà ấy nói, tôi nghi ngờ Reine des Garous cũng không có bằng chứng thực sự nào.

Đó là lý do tại sao bà ấy đã dụ họ tiếp tục cuộc trò chuyện cho mình. Bằng cách đó, bà ấy tránh nói bất cứ điều gì bất cẩn. Nếu vậy thì, Masazumi quyết định.

Phó Chủ Tịch: “Cảm ơn lời cảnh báo của người, thưa Reine des Garous. …Ý người là những sự kiện gần đây đã khiến người dân Oushuu mất đi những gì họ đã hy vọng từ chúng tôi, phải không?”

Họ không được chấp nhận như một nguồn hòa bình hay một rào cản chống lại P.A. Oda. Tất cả những gì họ có là những lời hứa trong các mô tả của Di Chúc và…

“Nào.”

Một con tàu khổng lồ đang được tu sửa bên trong Ariake ở phía dưới.

Đó là tất cả những gì chúng ta có.

Phó Chủ Tịch: “Thưa Reine des Garous, đã đến lúc của chúng tôi rồi. Chúng ta có thể ăn mừng cùng nhau sau đó.”

Cô ngước lên đúng lúc thấy Naomasa dừng thang máy. Tốc độ của nó giảm dần và cửa nóc bắt đầu mở ra phía trên.

Trần nhà màu trắng tách ra và vòm không gian ẩn mình mờ ảo hiện ra.

Gió lùa vào, nhưng không cảm thấy lạnh.

Masazumi tập trung lại tinh thần khi cảm nhận được sự rung lắc nhẹ của thang máy tiếp tục đi lên.

Chúng ta lại bắt đầu.

Đây là một cuộc họp không chính thức với gia tộc Date, nhưng đồng thời…

“Hãy bắt đầu bước đầu tiên của một khởi đầu mới nhỏ bé nhưng chắc chắn.”

thumb

Date Narumi chờ đợi trên lớp giáp của bề mặt trên của Ariake.

Những cánh tay giả của cô buông thõng hai bên và chân cô đứng rộng bằng vai với chân phải hơi nhích về phía trước. Tư thế này cho phép cô di chuyển ngay lập tức trong khi cũng phân tích thông tin truyền đến qua đôi chân cơ học của mình.

Sự rung lắc của thang máy đã dừng lại.

Cửa thang máy sắp mở.

Cô cảm nhận được một rung động với tần số nhất định do thang máy dừng lại tạo ra và sự biến dạng trong rung động cho cô biết có tám người trên đó. Có bốn cô gái và bốn chàng trai… không, một người là một cô gái với cánh tay giả. Rất có thể là Sĩ Quan Đặc Vụ số 6 của Musashi.

Cô đọc cấu trúc bên trong của Ariake theo cùng một cách và phát hiện ra phần trên được chia thành bốn phần và phần dưới được chia thành tám phần. Trong số các kho hậu cần chứa vật tư, có mười sáu kho lớn và một trăm hai mươi tám kho nhỏ.

Hoạt động tu sửa nhẹ ở phía trước và nặng ở giữa.

Rất có thể, hai con tàu đầu tiên ở mạn phải và mạn trái có rất ít hoạt động tu sửa vì chúng đã được hoàn thành.

Họ đã tu sửa hai con tàu vận tải đó để có thể xây dựng các nhà kho chứa vật liệu và chỗ ở cho công nhân. Họ có lẽ đang tập trung công việc vào từng con tàu riêng lẻ thay vì làm mọi thứ cùng một lúc. Trong trường hợp đó…

“Có lẽ Musashi không chỉ được trang bị thêm giáp. Có lẽ mỗi con tàu đều được trang bị một thứ gì đó độc đáo.”

Narumi lẩm bẩm và đột nhiên nhận thấy ánh mắt của Đơn Vị Canh Gác Viễn Đông đang bao vây cô ở một khoảng cách xa như một “đội hộ tống”.

“Ối.”

Một nụ cười đã nở trên khóe miệng cô mà cô không hề nhận ra.

Mình đúng là hết thuốc chữa, cô nghĩ với một nụ cười tự giễu trước khi quay mặt về phía trước.

Có người đang đứng cách đó khoảng ba mươi mét. Đồng phục Viễn Đông của họ là sự kết hợp giữa đồng phục mùa hè của nam và nữ.

“Tôi là Phó Chủ Tịch Hội Học Sinh Học Viện Musashi Ariadust, Honda Masazumi.”

“Testament. Tôi là Phó Hiệu Trưởng Học Viện Oushuu Sibir Sendai Date, Date Narumi.”

Nào, Narumi nghĩ. Ước gì Phó Chủ Tịch Katakura không giao cho mình nhiều việc đến thế.

Nhưng có một điều cô phải làm chắc chắn.

Định vị gia tộc Date một cách thuận lợi cho tương lai.

Để làm được điều đó, cô mấp máy đôi môi được tô son nhẹ.

“Tuy không chính thức, nhưng chúng ta hãy bắt đầu cuộc họp giữa Date và Matsudaira.”

***

Masazumi để Mitotsudaira đứng bên phải mình. Cô gái kia quỳ một gối xuống, đặt chiếc hộp hình tháp nhọn bằng bạc chứa dây chuyền của mình xuống sàn, và đối mặt về phía trước với đôi lông mày cau lại một cách nhẹ nhàng.

Date Narumi đang ở cách đó khoảng hai mươi mét, và…

Asama: “Ồ, để em dựng một kết giới cách âm nhé.”

Tất cả âm thanh xung quanh họ lập tức biến mất.

Asama: “Ừm, chị có muốn không ai đọc được khẩu hình không ạ? Em có thể che miệng chị bằng khảm thần, tia nhìn thần, hơi nước thần, hoặc kính mờ thần cộng với thay đổi giọng nói.”

Sói Bạc: “Tại sao lại có nhiều lựa chọn thế?”

Sẹo Nữ: “Judge. Nhưng nhìn chung không cần phải che giấu điều gì cả. …Phải không, Tenzou-sama?”

\

Đây không phải là một khởi đầu tốt cho cuộc họp. Và điều đó không có nghĩa là mọi người đều có thể thấy chuyện này sao?

Trong khi tự hỏi, Masazumi chỉ thị cho Tsukinowa ghi lại biên bản cuộc họp. Sau đó, cô đối mặt về phía trước nơi Narumi đang đứng trong cùng một tư thế như trước.

“Xin lỗi vì đã để cô phải đứng không.”

“Không sao, tôi có thể thu được khá nhiều thông tin chỉ bằng cách đứng ở đây. Nhưng…” Narumi nghiêng đầu. “Chủ tịch của cô đâu?”

“Anh ta là một trường hợp vô phương cứu chữa.”

Narumi cau mày trước câu trả lời ngay lập tức của cô và cuối cùng hỏi một câu khác.

“Còn hiệu trưởng của cô thì sao?”

“Ngài ấy cũng là một trường hợp vô phương cứu chữa.”

Thực ra với chúng tôi thì hai người đó là một. Nói cách khác, anh ta là một trường hợp vô phương cứu chữa kép.

Masazumi gật đầu trong lòng nhưng rồi đột nhiên nhận ra.

Ể? Kép ư? Như vậy không phải là khá tệ sao?

Phó Chủ Tịch: “Này! Mọi người! Tôi biết là hơi muộn, nhưng tôi vừa nhận ra chúng ta có một điểm yếu khá lớn!”

Tớ: “Ể!? Gì vậy? Có chuyện gì tệ lắm sao!? Tớ đang bận chỉnh lại vị trí của cái quần lót thể thao, nên để sau được không?”

Phó Chủ Tịch: “Là cậu đấy!!”

Cô thấy các khung hiển thị từ những người khác bảo cô bình tĩnh lại và cô thấy Narumi đang nghiêng đầu phía sau các tấm màn hình trong suốt.

“Chủ tịch và hiệu trưởng của cô là một trường hợp vô phương cứu chữa?”

Ồ, không. Có sự hiểu lầm rồi. Người Viễn Đông đã quen với những chủ tịch và hiệu trưởng vô dụng, nhưng ở các quốc gia khác thì họ thường có ích. Mặc dù nghĩ lại thì, tôi không nghĩ mình đã gặp nhiều người như vậy.

Nhưng…

Phó Chủ Tịch: “Ồ, tôi hiểu rồi. Điều đó có nghĩa là các sĩ quan hiệu trưởng và hội học sinh của Date thực sự có ích.”

Vàng Mar: “Không phải chúng ta là một tập thể vô phương cứu chữa nếu chỉ một tin tức như vậy cũng đủ làm chúng ta phấn khích sao?”

10ZO: “Và cô không được phô bày điểm yếu của chúng ta, Masazumi-dono!!”

Chắc là không, cô nghĩ trong khi kiểm tra một vài thứ trên khung hiển thị của mình và lại đối mặt với Narumi.

“Xin lỗi, có vẻ đã có một sự hiểu lầm.”

Masazumi cẩn thận lựa chọn từ ngữ của mình.

“Không phải chủ tịch và hiệu trưởng của chúng tôi là một trường hợp vô phương cứu chữa. Ý tôi là…”

Một khung hiển thị hiện ra cho thấy tên ngốc đang cười toe toét trong bộ đồng phục mùa hè của nữ sinh Tres España.

Mình sẽ giết hắn!

Khi Masazumi trở nên tức giận một cách vô cảm, Narumi gật đầu thúc giục cô, vì vậy cô diễn đạt lại câu nói trước đó của mình.

“Anh ta chưa bao giờ có phương để mà cứu chữa ngay từ đầu.”

Cô lờ đi những người khác khi họ la hét với cô.

Đừng trách tôi. Ai cũng có giới hạn của mình.

Dù sao đi nữa, Chủ Tịch và Hiệu Trưởng Date Masamune dường như là một nhà lãnh đạo đúng đắn. Và trong trường hợp đó, mọi thứ có lẽ sẽ diễn ra tốt đẹp nếu Masazumi làm tốt công việc đàm phán của mình.

Điều đó có nghĩa là cô cần tập trung vào việc xử lý cuộc họp này với Narumi để lôi kéo Masamune ra mặt.

Mục tiêu của chúng ta là xây dựng một mối quan hệ có tương lai với Date!

Sau khi xác nhận những gì mình cần làm, Masazumi nói.

“Bây giờ, tôi muốn hỏi cô muốn đạt được điều gì trong cuộc họp này.”

“Testament. Rất tốt. Tóm lại là…”

Narumi nói với một nụ cười.

“Gia tộc Date muốn cắt đứt mọi mối quan hệ với Matsudaira. Như vậy có được không?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận