Người đó đang thấy những gì
Và điều gì
Đang xảy đến với họ?
Phân bổ điểm (Tò mò)
Một hành lang đá nọ mờ tối, không một ánh đèn, nhưng lại sạch không vương hạt bụi, sàn trải một tấm thảm đỏ.
Hai người đang sải bước trên hành lang đó, không vội vã cũng chẳng dừng chân. Một người là gã đàn ông mảnh khảnh khoác bộ đồng phục rộng của M.H.R.R., người còn lại mặc phiên bản nữ của bộ đồng phục đó, kèm theo một chiếc mặt nạ khỉ.
Gã đàn ông nở một nụ cười nhạt có phần cay đắng bên dưới mái tóc hơi xoăn, cất tiếng nói với cô gái đeo mặt nạ khỉ.
“Hashiba, cô rời khỏi Edo có ổn không đấy? Có cô ở đây, ta có thể hoàn toàn tận hưởng vai trò con rối của mình, ta mừng vì điều đó, nhưng mà…”
“Testament. Thần, ừm, thích đồ ăn ở đây hơn, nên là, thần cũng mừng khi được ở đây ạ, Matthias-sama.”
“Đồ ăn của M.H.R.R. toàn thịt là thịt, mặn chát, xong lại kết thúc bằng bia. Cô chắc là mình thích thứ đó chứ?”
“Vị mặn có thể khử bằng cách luộc nó lên ạ. Và, ừm… người thần nhỏ bé.”
Hashiba vừa nói vừa cúi đầu, chiếc mặt nạ cũng theo đó mà chúc xuống. Cô đặt tay lên vai rồi trượt dần xuống bụng.
“Mọi người đều bảo thần nên tăng cân. Nhưng với cơ thể này thì…”
“Ta không nên nói vậy. Ta xin lỗi.” Nụ cười cay đắng của Matthias càng sâu thêm. “Hồi còn ở P.A. Oda, chắc cô có thể kiếm được vô số đồ ngọt dành cho con gái nhỉ. Ta chưa từng đến đó, nhưng đồ ăn ở đấy thế nào?”
“Ở đó ạ?”
“Ý ta là Edo, Hashiba.”
“Để tái hiện lịch sử, đồ ăn ở đó bị hạn chế khá nhiều.” Rồi cô như nhận ra điều gì đó. “Ồ, nhưng có rất nhiều hải sản ạ. Cả cơm nữa. Gia tộc Edo dường như đã dồn rất nhiều tâm huyết vào việc tái hiện lịch sử, nên họ đã điều chỉnh rất tốt khi chúng thần cho họ ‘nổ tung’ với lò phản ứng long mạch hôm trước. Ừm…”
“Chế độ ăn của Viễn Đông tập trung vào cá cũng tốt vì không bị tăng cân.”
“T-Testament. Đúng là tốt, nhưng, ừm, lựa lời mà nói thì… cá nhân thần mong họ có nhiều món ‘cơ bản’ hơn.”
“Cô có thể ăn ba bữa một ngày ở căng tin của A.H.R.S. cho đến lúc rời đi. Họ có các món thịt cừu và những thứ tương tự, cứ tự nhiên nhé.”
“Thần xin chân thành cảm tạ…”
Ngay khi cô dứt lời, một lernen figur hiện ra bên cạnh Hashiba. Bên trong hiện lên dòng chữ.
Nari Nari Nari: “Hashiba-sama, xin người hãy ăn uống như lời Matthias-sama đề nghị. Người có thể tìm thấy rất nhiều món ‘cơ bản’ ở đó. Ngay cả những hình nhân sống động như thật cũng có thể duy trì các chức năng khác nhau một cách hiệu quả hơn bằng cách hấp thụ chất dinh dưỡng từ thức ăn.”
“…? Hashiba? Ai vậy?”
Nari Nari Nari: “Rất hân hạnh được gặp ngài, Matthias-sama. Tôi là Ishida Mitsunari, một trong những phụ tá của Hashiba-sama. Hiện tại tôi là một chương trình, nhưng tôi dự định sẽ tiếp tục xây dựng nhân cách của mình để chính thức kế thừa danh phận.”
“Ồ?” Matthias nhìn Mitsunari bên trong lernen figur và khẽ cúi chào. “Xem ra ta sẽ còn tương tác với cô nhiều đây, rất vui được làm quen. Xin hãy giúp ta giữ vững vị trí con rối này càng lâu càng tốt. …Nhưng thế này có nghĩa là Hashiba-kun đã nghĩ đến trận Sekigahara rồi sao?”
Nari Nari Nari: “Tôi xác định rằng sẽ chính xác hơn nếu nói người đang nghĩ về những gì xảy ra sau sự biến Honnouji.”
“Này,” Hashiba ngắt lời, hai vai rụt lại. “Em không nên nói quá nhiều về chuyện đó, San-chan. Em là một cô gái thông minh, em hiểu tại sao mà, phải không?”
Nari Nari Nari: “Có vẻ như quá trình phát triển nhân cách của tôi vẫn cần phải hoàn thiện hơn nữa.”
Matthias mỉm cười khi Mitsunari cúi chào bên trong lernen figur của cô rồi biến mất.
“Ha ha. Thật là một cuộc trao đổi sôi nổi. Ta có chút ghen tị, nhưng cũng đặt nhiều kỳ vọng vào cô đấy, Hashiba. …Dù sao thì, vị trí con rối của ta đang được chống đỡ bởi những con người sôi nổi và tuyệt vời như vậy mà.”
“Testament. Vẫn còn nhiều vấn đề khác, nhưng, ừm, xin ngài hãy tin tưởng rằng chúng thần sẽ hỗ trợ ngài.”
Hành lang rẽ sang phải. Cùng lúc đó, những ô cửa sổ trên cả hai bức tường được dời lên vị trí cao hơn. Và những ô cửa sổ này được lắp kính màu.
Khi hai bóng hình một cao một thấp đi qua khúc quanh, người cao bước những sải chân dài thong thả trong khi người thấp phải chạy lon ton một chút, nhưng…
“Matthias-sama, đây là đường đến…”
“Testament. Chúng ta chưa từng xuống đây. Nhưng ta tin cô sẽ bảo vệ con rối của mình.”
“Testament. Không phải tự tay thần, nhưng mà, ừm, ờ…”
Vừa đi vừa đuổi kịp Matthias, Hashiba vươn tay ra phía trước. “Làm thế này đúng không nhỉ?” cô lẩm bẩm rồi vỗ tay.
“—————?”
Một người khác xuất hiện sau lưng họ.
Người mới đến là một cô gái mặc đồng phục M.H.R.R. không có áo khoác ngoài.
Cô gái tóc đen cao ráo với đôi mắt tập trung quỳ một chân sau lưng Matthias và Hashiba. Mái tóc đuôi ngựa đung đưa của cô được buộc cao trên đỉnh đầu bằng một chiếc kẹp tóc giống như một tấm bạc nằm ngang.
“Kính vấn an buổi sáng. Thần, Fukushima, đã đến theo lệnh triệu tập của ngài. Mệnh lệnh của ngài là gì ạ?”
“Fukushima-san… Cô không cần phải cố dùng những đại từ cổ xưa đó trong câu nói của mình đâu.”
“Thần không hề cố ép, vậy nên sự lo lắng của ngài là thừa thãi.”
Câu nói của Fukushima được nối tiếp bởi một sự im lặng khó xử. Để lấp đầy khoảng trống, Hashiba quay về phía Matthias, hai tay như thể đang nhào nặn không khí.
“Ừ-ừm, Matthias-sama? Ờ, Fukushima-san, t-thực sự là, ừm, một cô gái ngoan ngoãn và biết vâng lời ạ. Xin ngài đừng để ấn tượng đầu tiên về cô ấy ảnh hưởng quá nhiều.”
“Lựa lời mà nói thì, ta thấy P.A. Oda có rất nhiều nhân sự đa dạng. …Cô ấy là một trong Thập Bổn Thương dưới trướng cô, phải không? Là thủ lĩnh thực sự của nhóm, Fukushima Masanori, đúng chứ?”
“Ồ, ngài cũng biết cô ấy ạ, Matthias-sama? Ừm, vâng, đại khái là vậy. Nhưng, ờ, thần cá là ngài không biết điều này đâu: Cô ấy rất thích được gọi là Nori-chan đấy ạ.”
“T-Thần không có.”
“Nori-chan.”
“Đ-đừng gọi thần như vậy…”
“Đ-đấy thấy chưa? Nhìn cô ấy vui mừng chưa kìa!”
“Hashiba, đó quả là một nhận xét thú vị. …Nhưng hãy quay lại chủ đề chính nào.”
“Testament.”
Hashiba gật đầu, đứng trước mặt Fukushima, ngồi xổm xuống và đặt tay lên vai cô gái. Sau đó cô vỗ nhẹ vào vai vài cái.
“Được rồi, Nori-chan, em có thể xử lý mọi chuyện phía trước được không?”
“Thần đã vội vã đến đây, nhưng ngài cần thần làm gì ạ?”
“Chà, là về chuyện này.”
Matthias mở một lernen figur trong khi mỉm cười, đuôi mày hạ xuống. Ngài cầm chiếc lernen figur mỏng của Công giáo bằng một tay và cắm nó vào cánh cửa trước mặt họ. Ngay khi ngài làm vậy, cánh cửa từ từ bắt đầu mở ra.
“Căn phòng này thuộc về Giáo hoàng đương nhiệm của K.P.A. Italia, Innocentius X. Mặc dù nói cho chính xác thì nó không phải của ông ta. Nó thuộc về người chị dâu kiêm em dâu đã tạm thời kế thừa danh phận của ông ấy.”
Fukushima nhíu mày trước lời của Matthias.
“Chị dâu kiêm em dâu?”
“Testament. Cũng có những người như vậy đấy.”
“Tại sao các ngài cần thần vào phòng của bà ấy?”
“Chà, chuyện về bà ta – ồ, và tên bà ấy là Olimpia – là thế này, để đổi lấy việc bảo vệ K.P.A. Italia, bà ấy đã cho chúng ta quyền góp ý. Tuy nhiên, bà ấy không cho chúng ta gặp mặt. Tại sao ư? Hình như là vì bà ấy không chịu rời khỏi phòng mình.”
Và rồi…
“Vì lý do nào đó, bà ấy yêu cầu chúng ta đến gặp, nhưng…”
Một tiếng gầm gừ vang lên cùng với tiếng bước chân. Sau hai tiếng bước chân và tiếng gió của một vật gì đó bị đẩy về phía trước, một thứ gì đó đã đâm sầm vào bức tường ở phía bên kia của cánh cửa lớn.
Một con quái thú hai chân đứng trong đại sảnh bằng đá rộng lớn phía sau cánh cửa hé mở. Nó cao ít nhất bảy mét, có một chiếc sừng và một cái đuôi.
“…!!”
Tiếng gầm của nó làm rung chuyển những bức tường đá và cửa kính màu.
Khi Matthias nhìn thấy nó, ngài gật đầu với Fukushima.
“Nói cho rõ, đó không phải là bà ấy đâu.”
“Thần cũng đoán vậy. Nhưng nếu thế, nó là cái gì?”
“Đó là lý do chúng ta gọi cô đến đây. Tuy nhiên…” Matthias mỉm cười. “Hãy nhớ là không được giết nó. Nó dường như là một phần của bà ấy.”
Fukushima gật đầu, đáp một tiếng “testament”, rồi nghiêng người đang quỳ về phía trước.
Một khoảnh khắc sau, cô xé đôi ngọn gió và lao thân mình vào căn phòng có kẻ địch.
Cô bắt đầu trận chiến.
Fukushima thấy mình đang ở trong một không gian mở rộng lớn.
Nó kéo dài một trăm mét về phía sau và rộng năm mươi mét. Các hàng cột ở hai bên tạo thành những mái vòm để chống đỡ không gian rộng lớn. Một bục cao trải thảm đỏ được đặt ở phía sau cùng.
…Đây là một nhà thờ lớn sao?
Trong khi cô thầm bình luận, kẻ địch lao đến từ bên phải.
Đó là một con rồng. Loại quái thú này thường thấy ở Tân Thế giới và Ezo, nơi tái hiện lại nó. Đây dường như là loại không cánh sống trên cạn. Lớp vỏ của nó giống như áo giáp, nhưng Fukushima kết luận nó là một con rồng sống chứ không phải một con thú máy.
Cô hít một hơi và dang rộng hai chân trước sau để tỏ lòng tôn trọng đối thủ.
“Testament. Nó đến đây.”
Và nó đã đến.
Tuy nhiên, đòn tấn công đang đến gần không phải là một đòn vật lý.
Con rồng ngả người ra sau khỏi Fukushima, người đang chuẩn bị ở bên phải nó.
“—————!”
Nó ở quá xa để có thể chạm tới, nhưng con thú vẫn lao mặt về phía trước và hạ thấp xuống đất.
Răng nanh của nó không chạm tới, nhưng có thứ gì đó được bắn ra từ sâu trong cổ họng có thể nhìn thấy giữa cái mõm mở rộng của nó.
…Pháo rồng!
Ánh sáng trắng bùng nổ khắp nhà thờ.
Đòn tấn công dạng gầm thét này sử dụng ether tích tụ trong một cơ quan nội tạng và là một đặc điểm chung của tất cả các loài rồng.
Khi được bắn ra, một vòng hơi nước và một luồng ánh sáng chói lòa bắn ra từ miệng con rồng. Cột sáng dày một mét quét một chút trong không khí trước khi va vào Fukushima.
Ánh sáng phát nổ và bao trùm nhà thờ trong một màu trắng xóa.
Âm thanh gầm rú và các bức tường cùng sàn nhà rung chuyển, nhưng…
“————!!”
Con rồng biến hình. Ngay cả khi đang ép ra dòng ánh sáng, cái cổ dài của nó cũng co lại như thể rút vào thân mình. Và khi đôi chân trước mảnh khảnh của nó duỗi ra, khu vực từ cổ đến hàm của nó nở rộng.
Nó đã sắp xếp lại bộ xương của mình.
Để mang lại sự linh hoạt trong chuyển động và cho phép các lực thoát ra khỏi cơ thể một cách vô hại, hầu hết xương rồng đều có cấu trúc phức hợp và xương cổ cũng không ngoại lệ. Hầu hết các khớp cổ của rồng được chia thành trước và sau, và bằng cách giải phóng kết nối giữa trước và sau…
“…!”
Chúng có thể mở rộng đường kính của khẩu pháo.
Sử dụng đòn tấn công trước đó làm đòn dẫn và phương tiện để điều chỉnh sức mạnh, toàn bộ sức mạnh của phổi rồng được sử dụng để bắn ra một quả cầu ánh sáng khổng lồ.
Khối ánh sáng tập hợp ether xung quanh nó như một sự phóng điện và ngay lập tức di chuyển theo vệt sáng trước đó, thứ được liên kết với mục tiêu của nó như một sợi dây rốn.
Viên đạn ánh sáng năm mét lao xuống con đường của vụ nổ ánh sáng trước đó và do đó thẳng đến vị trí trước đó của Fukushima và xa hơn nữa.
Sức mạnh lao đến đích với âm thanh của sức nóng thiêu đốt.
Ánh sáng xóa nhòa cả những hình ảnh bóng mờ bên trong nhà thờ.
Một cơn gió nóng nổi lên và ánh sáng phân tán, nhưng…
“—————”
Một âm thanh nhỏ phát ra từ đích đến của tất cả sức mạnh đó.
Đó là một giọng nói. Nó bị át đi bởi âm lượng của vụ nổ và gió, nhưng Fukushima vẫn cất tiếng.
“————!”
Giọng nói đĩnh đạc của cô ngay lập tức được theo sau bởi một chuyển động nhất định.
Nó đến từ con rồng.
Sau khi bắn xong khẩu pháo của mình, nó cúi đầu xuống thấp hơn nữa và lao về phía xoáy hủy diệt phát sáng vẫn chưa lắng xuống.
Nhà thờ lớn đối với một con người, nhưng đối với con quái vật khổng lồ, nó chỉ cần vài bước chân.
Khi nó ngậm miệng lại và hướng trán về phía con mồi, sự biến đổi tiếp theo bắt đầu.
Lớp giáp trên lưng và eo của nó mở ra về phía sau và các cổng thoát nhiệt bên dưới lớp giáp lộ ra không khí phía sau nó. Và…
“…!”
Sức nóng tích tụ từ các vụ nổ pháo rồng bùng nổ về phía sau từ các cổng thoát nhiệt trên lưng nó. Tiếng gầm thứ cấp này đã tăng tốc cho cú lao của nó.
Sức nóng lung linh chứa đầy một số mảnh ether đã biến cú lao của con rồng thành một cú lướt tốc độ cao. Nó gần như thể đã bị đá về phía trước khi nhắm vào con mồi bằng chiếc sừng trên trán.
Chúng sắp va chạm.
Một cơn chấn động lớn truyền qua cánh cửa đóng kín như một âm thanh.
Khi cánh cửa rung lên trong khung và tạo ra những tiếng cọt kẹt và va chạm, Matthias hỏi Hashiba một câu.
“Hashiba, Fukushima làm cho chuyện này nghe có vẻ dễ dàng, nhưng cô ấy không phải là vừa vào đã bị giết ngay lập tức rồi chứ?”
“…Ôi trời.”
Matthias chết đứng tại chỗ trước câu trả lời lặng lẽ của cô gái đeo mặt nạ khỉ.
Một lúc sau, ngài hắng giọng.
“Cô không ngờ chuyện này sẽ xảy ra à?”
“Ừm, vâng, ờ, thần không thực sự tự tin đến thế, nhưng, ừm, ờ…”
Cô đan các ngón tay vào nhau trước ngực và tiếp tục nói nhỏ.
“Thần không nghĩ Nori-chan sẽ thua đâu…”
“Vậy thì,” Matthias nói khi đặt một tay lên cửa. “Trong trường hợp xấu nhất… lần này cô có thể gọi ba trong số các Thương của mình không?”
Ngài đẩy tung cánh cửa và để lộ những gì ở phía bên kia.
Cơ thể khổng lồ của con rồng đang nằm bất động dựa vào tường, và… “Ngài vội vàng quá đấy.”
Fukushima quay lại khi nhận ra họ.
Cô không hề hấn gì.
Lông mày của Matthias hơi nhướng lên.
…Ồ?
Ngài kinh ngạc.
Ngài không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong nhà thờ, nhưng con rồng chắc chắn đã nổi cơn thịnh nộ và nó chắc chắn đã tung ra một đòn kết liễu. Và thế nhưng…
“Ta cho rằng điều này có nghĩa là cô đã thắng.”
“Không, chiến thắng của thần là chiến thắng của Hashiba-sama.”
Fukushima cúi đầu.
“Đó là mong muốn thực sự của Thập Bổn Thương.”
Cô đang cầm một vũ khí nào đó.
Lông mày của Matthias nhướng lên khi ngài nhìn thấy vũ khí giống như ngọn giáo, cán dài, được trang trí bằng bạc.
“Đó là-…”
“N-ngài biết nó là gì sao, Matthias-sama!? Ngài, ừm, thật là uyên bác!”
“Không, ta chỉ định nói là nó đẹp thôi.”
Hashiba từ từ nhìn đi chỗ khác.
Tuy nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên. Đó là một tiếng cười cay đắng và nó đến từ Fukushima.
“Hashiba-sama. Sao người không coi đây là một cơ hội tuyệt vời để thử nghiệm Ichinotani?”
Thoạt nhìn, vũ khí Ichinotani mà cô xoay tròn trong các ngón tay của một bàn tay trông giống như một ngọn giáo, nhưng có một điểm đặc biệt rõ ràng là khác biệt.
“…Nó không có mũi nhọn à?”
“Thực ra là có, nhưng…”
Fukushima chĩa Ichinotani về phía Matthias. Một tấm bạc rộng mười lăm centimet và dài sáu mươi centimet được gắn vào đầu trước của cán dài.
Tuy nhiên, đầu của nó không nhọn. Nó hẹp như một lưỡi dao, nhưng lại được làm vuông.
Nó gần giống như một cái đục, Matthias ghi nhận khi Fukushima vung nó.
“————”
Nó nhanh chóng ngắn lại. Khi chiếc cán dài hai mét rưỡi co lại chỉ còn khoảng sáu mươi centimet, cô điều chỉnh lại cách cầm của mình.
“Như thế này, nó trông giống một vũ khí đập bằng tấm sắt hơn.”
“Testament. Nhưng chính xác thì nó có tác dụng-…”
Matthias nhìn sang con rồng đã gục ngã.
“Với tư cách là một con rối, có lẽ tốt nhất là ta không nên biết.”
“Việc đó thần sẽ để Hashiba-sama quyết định.”
Cô nhìn Hashiba, người đang điên cuồng vẫy tay qua lại.
“C-chuyện đó, ừm, vũ khí của em mà, N-Nori-chan, nên nó, chà, không phải quyết định của chị.”
“Vậy thì cứ gọi nó là vũ khí bí mật đi. …Hiểu chưa, Fukushima?”
“Testament. …Thần đã hiểu. Nhưng…”
Matthias dõi theo ánh mắt của Fukushima trở lại con rồng đã gục ngã bên bức tường.
Tuy nhiên, con rồng đang tan biến.
“Cái gì…”
Cô đặt một câu hỏi liên quan đến bức tường mà giờ đây không còn gì ở phía trước.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Fukushima nhớ lại cảm giác phản hồi qua Ichinotani, sự rung chuyển của mặt đất, tiếng gió và tiếng gầm, cũng như sức nóng và sự hiện diện của con rồng.
“Đó rõ ràng là một con rồng thật.”
“Chủng tộc của bà ấy sở hữu sức mạnh đó.”
Matthias vừa nói vừa tiến về phía trước. Ngài chọn đi xuống trung tâm của nhà thờ. Fukushima cúi đầu đi theo sau, nhưng cô đảm bảo bảo vệ Hashiba từ phía trước và bên trái.
Ngài ấy di chuyển cơ thể một cách rất có kiểm soát, cô đánh giá từ chuyển động vai của ngài. Nhưng với tư cách là Hoàng đế của Thánh Chế La Mã, có lẽ điều đó không có gì đáng ngạc nhiên.
Tuy nhiên…
“Matthias-sama, khi nãy ngài nói ‘bà ấy’, ý ngài là Olimpia-sama phải không?”
“Đúng vậy. Cô có thể đoán được phần lớn, nhưng bà ấy thuộc một chủng tộc tinh linh.”
Sức mạnh nào của bà ấy đã tạo ra và xóa sổ con rồng đó?
“Bà ấy khao khát giấc ngủ và lớn lên bằng cách tiêu thụ những giấc mơ mà bà ấy thấy ở đó.”
“…Lớn lên?”
“Phải. Sự tăng trưởng của bà ấy đòi hỏi một lượng giấc mơ không thể tin được, vì vậy khi thức, bà ấy phải mua tất cả mọi thứ cần thiết để duy trì hạnh phúc của mình. Tất nhiên, hạnh phúc đó không còn trong giấc mơ của bà ấy… Và nó vượt xa một cảm giác đơn thuần. Nó bao gồm gần như mọi thứ: phong cảnh, thức ăn, và cả sức mạnh của chính bà ấy nữa. …Nhìn xem.”
Nhà thờ biến mất.
…Cái gì?
Fukushima và Matthias đang đi về phía sau của nhà thờ, nhưng giờ đây một thứ khác xuất hiện trước mắt họ.
“Một phòng ngủ?”
Fukushima nhìn xung quanh.
Cô đứng bên trong một phòng ngủ hình tròn thiếu sáng với những bức tường gỗ.
Nó lớn, nhưng không bằng nhà thờ trước đó. Sàn trải thảm, các giá sách phủ kín tường, búp bê và các loại máy móc được đặt đây đó, và quần áo vương vãi khắp nơi. Và ở trung tâm của tất cả là một chiếc giường với màn che màu đỏ. Và…
“Ôi chao. Tiếng ồn ào đó đã đánh thức ta dậy. Các ngươi là ai?”
Một bà lão ngồi trong đó.
Bà mặc một chiếc áo choàng đỏ bên ngoài bộ đồ ngủ màu đỏ đơn giản, và bà có một vòng eo và lưng còng. Gương mặt nhăn nheo của bà cong lên thành một nụ cười khi bà nhận ra những vị khách.
“Ồ, các ngươi rất ngầu trong giấc mơ của ta đấy.”
Bà lão kéo chăn ra và bắt đầu bước xuống sàn, nhưng…
“A.”
Chân bà vướng vào một đống quần áo và bà bắt đầu vấp ngã.
…Ồ.
Giúp bà ấy sẽ là một việc nhỏ đối với Fukushima, nhưng…
“Cẩn thận.”
Matthias bước tới một bước và đỡ lấy vai bà với một nụ cười cay đắng trên môi.
Fukushima đồng tình với tiếng thở hắt kinh ngạc từ Hashiba phía sau cô, và cô từ từ quỳ một gối xuống. Cô biết đây sẽ là một cuộc thảo luận giữa những cá nhân quan trọng hơn cô.
Nhưng có một điều cô muốn hỏi trong khi tình hình vẫn còn chưa rõ ràng.
“Về con rồng đó…”
“Ồ, cái đó à. Đó là một giấc mơ ta đang có. Ta đã đọc một cuốn sách về việc tiêu diệt rồng trước khi đi ngủ, ngươi thấy đấy. Ta nghĩ con rồng có vẻ rất mạnh, nhưng có vẻ như còn có những người mạnh hơn nữa.”
Bà nở một nụ cười phiền muộn, nhưng nheo mắt khi nhìn về phía Fukushima.
“Ta không hoàn toàn chắc ngươi đã làm gì, nhưng cảm ơn vì đã không chém xuyên qua và giết chết nó. Chỉ đơn giản là hạ gục nó như vậy không gây ra bất kỳ thiệt hại nào cho ta.”
“Thần rất vinh dự khi nhận được lời khen của ngài.”
“Một cô gái thật trang trọng.” Nụ cười cay đắng của bà lão càng sâu hơn và bà nhìn về phía người đàn ông đang đỡ mình. “Hoàng đế mới của Thánh Chế La Mã trông thật không khỏe mạnh. Ngươi cần phải học theo ta nếu muốn khỏe mạnh. Ta nhìn và trải nghiệm rất nhiều thứ khác nhau, đi ngủ mỗi đêm mong chờ ngày mai, và trẻ ra.”
“Trẻ… ra?”
Fukushima buột miệng nói và bà lão quay về phía cô.
“Testament. Đúng vậy. Ta trẻ ra. Ta thậm chí còn là một bà lão nhăn nheo hơn khi mới sinh. Khi ta tiêu thụ ngày càng nhiều giấc mơ, ta càng trẻ lại. Rốt cuộc, một cô gái sẽ trẻ ra với những giấc mơ của mình. …Ta được sinh ra đã già, và khi ta có những giấc mơ trẻ trung và tiêu thụ những năm tháng của mình, ta sẽ trở thành một đứa bé và cuối cùng biến mất. Đó là số phận của ta với tư cách là Olimpia của Tộc Nghịch Lão.”
Bà mỉm cười và rời khỏi vai của Matthias.
“Giờ thì các ngươi cuối cùng đã xuyên qua giấc mơ của ta và đến được đây, ta có thể nói chuyện với các ngươi bên ngoài giấc mơ của mình. Đã đến lúc có một cuộc nói chuyện đàng hoàng với tư cách là Innocentius X mới như anh trai ta vẫn làm. …Vậy các ngươi muốn yêu cầu ta điều gì, người có thể dễ dàng trẻ lại đến mức quên hết tất cả?”


0 Bình luận