Điều thực sự quan trọng...
...là những gì xảy ra sau khi ngươi gặp họ
Phân Bổ Điểm (Phong Cách Sống)
Fuwa đang chạy cùng Toshiie.
Dù đang di chuyển ra xa Oichi, nàng vẫn không chắc việc chạy về phía kẻ địch có phải là một ý hay không. Nhưng khi ngoảnh lại, nàng thấy một cơn lốc đen đang tiến đến gần.
"Ể? C-cái gì thế kia?"
Kẻ địch đang vây chặt xung quanh họ. Chúng đang tập trung dọc theo tuyến giữa từ cả hai bên trái phải.
Đối với cái bóng đen cúi gằm đầu đang cướp vũ khí, lao đi và xé toạc mọi thứ, tuyến giữa chính là nơi tập trung nhiều vũ khí nhất.
Và đúng như Fuwa dự đoán, Oichi đang đến gần.
Những kẻ địch áo trắng tản ra hai bên theo một đường đi ngoằn ngoèo và nhanh như chớp, còn bóng đen cúi gằm kia vẫn tiếp tục tăng tốc và gào thét.
...Chà.
Lũ quỷ binh của Sviet Rus ở hai bên và phía trước run rẩy lùi lại và giơ vũ khí lên phòng thủ.
"Đến đây!"
Nhưng đó không phải là mệnh lệnh thúc giục đám binh sĩ tiếp tục xung phong.
Những chiến binh đã chết của Novgorod tự mình lao lên một cách vô cảm.
Họ là những Tử thi Sống, nhưng trong chất xúc tác gắn kết cơ thể, họ vẫn còn lưu giữ một chút ký ức.
Họ cất cao giọng khi đối mặt với sự hủy diệt đang tăng tốc đến mức gần như bùng nổ.
"Славу…Марфа."
"Славу…Марфа!!"
Vinh quang cho Marfa.
Họ giơ cao vũ khí, hô vang tên Marfa và đối mặt với kẻ thù.
Họ dùng thân thể cải tạo của mình như thể đang hiến tế bản thân.
"...!!"
Bằng một tiếng thét, họ hòa mình vào sự hủy diệt.
Họ va chạm và tan nát.
Họ bị phân tán, vỡ vụn, xé toạc, chém nát, nhưng lại hành động như thể đây là lẽ thường tình của kẻ đã chết. Họ không bao giờ dừng lại, và những kẻ còn cử động được thì tỏ ra thích thú. Trong lúc đó, chúng vây quanh Oichi và trở về với trạng thái tử vong.
Lũ quỷ binh cũng theo sau. Niềm kiêu hãnh của chiến binh không cho phép chúng tụt lại, nên giờ đây chúng quay sang đối mặt với Oichi thay vì Fuwa và Toshiie.
Chúng chạy vụt qua hai người trên đường đến chỗ Oichi, nhưng...
"Éc... a... á á á á!!"
Sau tiếng hét đó, cả nhóm bùng nổ trong ngọn lửa trắng.
Oichi đã kích hoạt thần thuật hỏa diễm của Sviet Rus trên những món vũ khí cô đang sử dụng.
Cô làm vậy với từng món vũ khí vung ra rồi bỏ lại giữa không trung.
"...Kh!?"
Như thể đang đếm số, những thanh kiếm cắm xuống đất thành một vòng cung.
Một khoảnh khắc sau, một chuỗi vụ nổ nối liền vòng cung đó và lan qua đám chiến binh đang tụ tập.
"...A!"
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Fuwa thấy bóng đen nhảy vọt lên.
...Lên trên!?
Oichi cầm hai thanh đại đao.
Cô đã lợi dụng vụ nổ để thực hiện một cú nhảy cao và xoay người cực nhanh. Trước đó cô chủ yếu tấn công theo phương ngang, nhưng bây giờ cô dùng một cú xoay người theo trục dọc để vung kiếm.
Và đòn tấn công hướng thẳng về phía Fuwa và Toshiie.
Fuwa thấy Oichi đang xoay vòng về phía mình.
Cô ta đang đến đây.
Cái đầu cúi gằm và mái tóc đang lợi dụng ngọn lửa bùng nổ của thần thuật để tạo lực nhảy.
"Éc... a!!"
Cô ta đang tiếp cận rất nhanh.
Fuwa đang bỏ chạy, nhưng nàng sẽ không kịp. Vòng xoay của Oichi sẽ đưa cô ta đáp xuống chính xác ngay sau lưng nàng.
...Đến rồi!!!
Cô ta đáp đất nhưng không dừng lại. Cô ta thực hiện một cú lộn nhào về phía trước để triệt tiêu đà rơi.
Fuwa cảm nhận được cơ thể mình đang nằm ngay trên quỹ đạo mà hai thanh kiếm của Oichi sẽ quét qua.
Với kích thước của những thanh kiếm đó, nàng sẽ bị chém làm đôi.
Chúng đã được vung lên bởi cơ thể đang xoay tròn của cô ta.
Fuwa biết mình không kịp nữa rồi và sẽ bị trúng đòn.
"Ốồồồồ!"
Nhưng một giọng nói và một luồng gió đã cắt ngang.
"Sassa!"
Chính là ngài ấy rồi. Ngài ấy đã bắt kịp Oichi và chuẩn bị vượt qua, nhưng vẫn liếc mắt sắc lẹm về phía Fuwa.
"Thủ!!"
"V-vâng!"
Ngay khi nàng quay về phía ngài ấy và bắt chéo hai tay, một đòn tấn công giáng vào chính giữa.
"Lily Flower!"
Fuwa bị đánh văng về phía sau.
Đó chỉ là một cú đánh nhẹ từ Lily Flower, nhưng cũng đủ khiến xương cốt nàng kêu răng rắc và cảm thấy vai phải của mình lệch ra sau. Trật khớp rồi, nàng nhận ra trong lúc bay đi.
Nàng lơ lửng giữa không trung khi gia tốc giảm dần, và đó là lúc nàng nhìn thấy.
Oichi đang lao đến ngay sau Sassa. Cô ta đã hoàn thành cú lộn nhào đầu tiên và đang chuẩn bị cho cú tiếp theo để chém xuyên qua Sassa. Vậy nên...
"Sassa, sau lưng ngài!"
Nàng cố gắng hét để ngài ấy né, nhưng thời điểm quá tệ. Biểu tượng Israfil của ngài ấy sẽ không kịp kích hoạt lại.
Trong lúc bay đi, Fuwa cố gắng điều chỉnh để mình sẽ tiếp đất bằng mông xuống nền tuyết và dồn sức vào đôi chân.
...Mình phải làm gì đó!
Nhưng ngay khi nàng nghĩ vậy...
"Ta rất cảm kích việc cô xông vào đây với ý định hoàn toàn dựa dẫm vào ta đấy, Na-chan."
Ba hành động diễn ra ngay sau lời nói đó.
Thứ nhất, Maeda trong bộ quân phục đỏ của M.H.R.R. bước đến bên phải Fuwa.
Thứ hai, vô số cánh tay xương xẩu mọc lên từ mặt đất để đỡ lấy nàng khi nàng rơi xuống.
Và cuối cùng...
"Na-chan, ta chỉ cần câu giờ là được, đúng không?"
Những khúc xương trắng trồi lên giữa Sassa và Oichi.
Tổng cộng có ba bộ, nhưng chúng ngay lập tức bị lưỡi kiếm của Oichi đập nát.
Tuy nhiên, chúng đã kịp ôm lấy những lưỡi kiếm đó, làm chúng chậm lại trong giây lát.
"Lily Flower!!"
Ba bộ xương tan tác, biểu tượng của Sassa kích hoạt lại, và ngài ấy nhảy qua đầu Fuwa, tất cả diễn ra cùng một lúc.
Nàng ngạc nhiên ngước nhìn lên từ những bộ xương đang nâng đỡ mình khi ngài ấy lộn nhào trên không, nhưng ngài ấy lại nhe răng về phía nàng với vẻ mặt vui sướng.
"Đồ ngốc! Chạy đi mau!!"
"Đừng có ác ý thế chứ," nàng nói trước khi nhận ra ý của ngài ấy.
Oichi đã lại tăng tốc về phía họ.
Fuwa hét lên và vội vàng cố gắng đứng dậy, nhưng Toshiie đang chạy phía sau đã gọi với tới.
"Ôi, Michi, cô chậm chạp lắm, đừng cố di chuyển làm gì."
"Ể?"
Câu hỏi của nàng được trả lời bởi những giọng nói từ mặt đất.
Đó là những bóng ma.
Những bóng ma này được tạo ra từ ether của những bộ xương bị thiêu cháy và chúng trồi lên thành từng lớp sóng. Chúng nâng Fuwa lên ở phần hông và lưng.
"——————!!"
Chúng chuyền nàng từ hàng này sang hàng khác để đưa nàng về phía sau.
Nàng được những người chết đang trỗi dậy vận chuyển nhanh hơn cả chạy hay nhảy. Nàng mở to mắt và cúi đầu trong khi được những bóng ma khiêng đi.
"C-cảm ơn..."
Những bóng ma bắt đầu vỡ vụn, bắt đầu từ phía sau, nhưng đối với Oichi, chúng là một hàng rào nữa bên cạnh đám quỷ binh đang tụ tập.
Tất nhiên, cả lũ quỷ lẫn những bóng ma đều không thể ngăn được mái tóc đen bay phấp phới của cái đầu cúi gằm đó.
Tuy nhiên, những bóng ma đang khiêng Fuwa đã đáp lại cái cúi đầu của nàng bằng cách giơ ngón tay cái xương xẩu lên. Khi chúng vỡ tan, nàng lại cúi đầu và vẫy tay chào.
Nàng lấy lại thăng bằng khi được chúng khiêng đi và lại nhìn về phía cơn gió dữ dội phía sau.
Loạt nhát chém và tiếng gào thét đen ngòm vẫn đang càn quét khắp chiến trường.
Tiếng khóc không bao giờ ngớt.
Fuwa không biết tại sao vì nàng không biết rõ về Oichi.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thần có nghe tin đồn, nhưng tại sao Oichi-sama lại làm thế này?"
"À, phải rồi. Cô ở lại học viện của Saitou một thời gian sau bọn ta, nên không biết là phải."
Nàng nghiêng đầu trước lời bình của Toshiie và có một chuyển động từ bên phải.
Là Sassa.
Ngài ấy giảm tốc độ để đi ngang hàng với họ.
"Ta chuyển đến sau, nên mới chỉ thấy có một lần và Shibata thì chẳng chịu giải thích rõ ràng. Ta có hiểu sơ sơ, nhưng chính xác thì đó là gì vậy, Toshi?"
"Shaja."
Toshiie nhún vai trước những tiếng gào thét và va chạm vang lên phía sau, trong khi đôi chân đang biến mất của anh chạy trên đồng tuyết. Anh nhìn thẳng về phía trước khi mở miệng.
"Sự thật là, đó chính là hình dạng thật của Oichi-sama."
"Gì cơ?" Narimasa hỏi từ giữa Toshiie và Fuwa, người đang được những bóng ma khiêng đi. "Hình dạng thật của ngài ấy?"
"Shaja. Đúng như vậy đấy... Ban đầu, Oichi-sama đã cố gắng kế thừa một danh hiệu trong P.A. Oda, nhưng ngài ấy đã cải tạo năng lực thể chất của mình để làm điều đó."
Một tiếng gào khác vang lên phía sau họ.
"Chắc hẳn ngài ấy đã là một người tốt bụng. Một khi khao khát sức mạnh vượt quá một giới hạn nhất định, ngài ấy nhận ra mình cần phải gạt bỏ lòng tốt đó, nếu không sẽ không thể sử dụng được sức mạnh. Và đó là lý do tại sao ngài ấy có thể 'chuyển đổi' sang một nhân cách khác như vậy."
Và khi chuyển đổi, ngài ấy biến thành thế kia sao? Narimasa tự hỏi khi nguồn cơn của những tiếng hét đang nghiền nát kẻ thù cách đó vài chục mét.
Oichi mà Narimasa biết luôn mỉm cười và thích nấu ăn, làm vườn.
Anh có thể nhớ lại vài lần cô đã mang thức ăn cho mọi người ở sân tập mà không cho Shibata biết.
"Nhưng," Toshiie nói. "Một ứng cử viên sáng giá hơn xuất hiện và Oichi-sama đã mất đi mục tiêu của mình. Có lẽ ngài ấy cũng đã kiệt sức vì phải chuyển đổi sang phiên bản có kỹ năng chiến đấu chết người như vậy. Thế nên..."
Thế nên...
"Ngài ấy rút khỏi việc kế thừa danh hiệu, nhưng vì quá xuất sắc trong mọi lĩnh vực ngoại trừ chiến đấu nên đã kế thừa danh hiệu Oichi. Ngài có biết chuyện gì xảy ra với Oichi không?"
"Không," Sassa nói.
Nhưng Fuwa thì có, nên nàng đáp "shaja". Khi Sassa lườm nàng một cái giận dỗi vô cớ, nàng giả vờ không biết và quay sang Toshiie. Anh có vài suy nghĩ về thái độ của nàng, nhưng...
...Chà, cũng chẳng sao.
Họ vẫn hành động như mọi khi dù đang ở trên chiến trường với một cơn gió gào thét và hung tợn đang đến gần từ phía sau. Anh cho rằng đó là minh chứng cho sức mạnh của họ khi một tên ngốc không quen chiến trường lại có thể vô tư đến vậy.
"Nói đi, Fuwa. Chuyện gì xảy ra với Oichi-sama?"
"Shaja. Oichi-sama là em gái của Nobunaga. Để thành lập một liên minh nhằm củng cố phòng tuyến của gia tộc Oda, ngài ấy đã được gả cho Asai Nagamasa, tộc trưởng gia tộc Asai. Nagamasa đối xử rất tốt với ngài ấy, nhưng gia tộc Asai đã phản bội Oda và Nagamasa bị giết trong một cuộc tấn công của quân Oda. Oichi-sama đã cố gắng tuẫn tiết theo chồng, nhưng đã được khuyên can và trở về với gia tộc Oda."
Narimasa biết chuyện xảy ra sau đó vì anh đã tham gia vào đội quân tấn công Asai.
"Sau đó, Oichi kết hôn với Shibata, người cũng đối xử rất tốt với cô, nhưng..."
Anh cảm thấy mình thật vô dụng nếu chỉ chuyện này cũng khiến anh do dự.
"Sau khi chủ nhân của chúng ta qua đời, Shibata chống lại Hashiba. Cuối cùng, ông ta tự thiêu lâu đài của mình và tự sát cùng Oichi. Đó là tái hiện lịch sử của Shibata và Oichi."
"Đúng vậy."
Narimasa nghe Toshiie nói khẽ.
Giọng anh dường như quá nhẹ nhàng so với sự hủy diệt đang diễn ra sau lưng họ.
"Oichi-sama dường như đã chọn kế thừa danh hiệu hiện tại của mình vì Oichi di chuyển từ nơi này sang nơi khác nhưng luôn được đối xử tốt cho đến phút cuối cùng."
"Vậy cái chúng ta thấy trong cuộc tấn công Asai là gì?"
Narimasa nhớ lại Học viện Asai sâu trong khu rừng. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phá hủy nó khi nó nổi dậy chống lại P.A. Oda để tái hiện lịch sử và vì những lý do hiện tại.
Kẻ thù cuối cùng của họ đã chờ đợi trên nóc học viện kiểu pháo đài đang cháy.
"Oichi đã ở đó, gào thét với cái đầu cúi gằm và đầu của Nagamasa trong tay phải. Chúng ta chỉ chiến đấu với những chiến binh ở lối vào. Đáng lẽ có ba nghìn chiến binh bên trong học viện đang cháy, nhưng tất cả đều đã bị hạ gục."
Và...
"Trong khi gào thét, Oichi đã dễ dàng xử lý những chiến binh ma của ngươi."
"Đừng nhắc ta về sự thảm hại của mình lúc đó, Na-chan."
Toshiie cười cay đắng và quay mặt về phía trước khi chạy.
"Na-chan, ngươi xử lý chuyện này đi."
Narimasa cũng nhìn về phía trước. Họ đã ở giữa đồng tuyết. Lũ quỷ binh dường như đang trên đường đến đối mặt với Oichi, nhưng chúng vẫn tỏ ra thù địch hơn mức cần thiết khi chạy ngang qua.
Narimasa tiến lên và va chạm với kẻ thù, nhưng anh không phải là người duy nhất đối đầu với chúng.
Anh nghe thấy một âm thanh lớn từ trại phía sau. Đó là tiếng gầm rú như sóng vỗ của một cuộc xung phong.
"Vậy là Shibata cuối cùng cũng ra tay!"
Đội hình của kẻ thù đã tan vỡ nhờ cuộc tấn công của Oichi, nên các chiến binh của P.A. Oda đang săn lùng phần còn lại.
Nếu vậy thì, Narimasa nghĩ khi tiếp tục tiến lên, vung tay và bơm đầy gia tốc vào cơ thể.
"Lily Flower!"
Một đòn tấn công bắt đầu từ đầu ngón tay phải của anh thổi bay trung tâm hàng ngũ đầu của địch.
Hàng ngũ của chúng cong oằn và phồng lên. Cuối cùng, vài con quỷ khổng lồ bị hất tung lên trời. Nhưng...
"Na-chan!"
Tiếng của Toshiie trùng với một vụ nổ ánh sáng thứ hai phía sau họ.
Cơn gió dường như được ánh sáng đó khuấy động và bay vút qua bầu trời đêm để đáp xuống trước mặt họ.
"Oichi!?"
Narimasa thấy mái tóc đen uốn lượn và bay phấp phới lướt qua trên đầu.
Luồng tóc đen lao xuống trước mặt anh với những chuyển động của một con rắn lướt trên sông.
Cú rơi rõ ràng nhanh hơn gia tốc trọng trường đơn thuần, nhưng động lượng hỗn loạn đó đã đưa nó vào ngay đội hình địch phía trước. Và nó làm điều đó theo một quỹ đạo đi qua những kẻ mà Narimasa đã hất tung lên trời.
"...A."
Trong nháy mắt, Oichi chém xuyên qua tất cả những hình hài khổng lồ mà anh đã ném lên, và những lưỡi kiếm mọc ra từ cơ thể chúng. Trước khi chúng kịp rơi xuống đất, Oichi đã nhảy sâu hơn vào trung tâm.
"Á á á á!"
Cô ta di chuyển.
Cô ta xoay toàn bộ cơ thể, xoay cánh tay, và phóng những thanh kiếm giấu kín đi gần như mọi hướng xung quanh mình.
Đây không chỉ là những thanh kiếm. Chúng có những ống bùa trên chuôi kiếm mà Oichi chạm vào và kích hoạt bằng một vòng xoay khác.
"Aaa éééééé!!"
Lửa bùng nổ tứ phía ngay tại trung tâm của đơn vị địch.
Những âm thanh xé toạc vang lên khi lũ quỷ và chiến binh xác sống bị đập nát, thiêu cháy hoặc thổi bay. Theo sau tiếng lửa nướng cháy, hơi nóng thiêu đốt tràn ngập không khí và sức nóng lung linh biến các nạn nhân thành than.
Ngay cả khi đó, nó vẫn chưa kết thúc.
Khi Oichi xoay người, những kẻ địch đã lọt qua được ba trăm sáu mươi độ lửa vội vàng lao về phía cô.
Chúng tận dụng vị trí, số lượng, động lượng và ý chí của mình cho cuộc tấn công cuối cùng này. Oichi đã không còn vũ khí sau khi tung ra hết, nhưng một suy nghĩ nhất định lóe lên trong đầu Narimasa khi anh cũng tiếp cận Oichi.
...Ôi, không!!
Linh cảm của anh đã chứng tỏ là chính xác.
Vài món vũ khí đã đến tay Oichi khi cô xoay người ở trung tâm của những con quỷ đang tấn công. Đó là tất cả những thanh kiếm đã nướng chín kẻ thù giữa không trung. Cô đã phóng chúng ra ngoài, nhưng phản lực của vụ nổ đã đẩy chúng trở lại với cô trước khi những chiến binh địch có thể tiếp cận.
"Hyaaaaah!"
Thuật ngữ "phản công" dường như không đủ để mô tả độ chính xác của những thanh kiếm được phóng đi tứ phía.
Oichi đang di chuyển.
Cô xoay vòng và giơ tay cao hơn cái đầu đang cúi gằm.
"...!"
Và cô chém xuyên qua kẻ thù của mình.
Đây không chỉ là một cuộc tấn công diện rộng. Cô cắt và chém một cách kỹ lưỡng từng kẻ địch một. Cô không hề nương tay khi đòn tấn công này nối tiếp đòn tấn công khác.
Lưỡi kiếm bay đi, đâm tới, xoay ngang hoặc dọc, chém, đập, đâm, và được rút ra.
Với mỗi món vũ khí, một kẻ địch ngã xuống.
Chúng được hướng đến mọi hướng và mọi vị trí, và chiến trường đang sụp đổ dường như nở rộ như một bông hoa xung quanh Oichi. Những âm thanh tràn ngập không khí là tiếng xương thịt vỡ vụn cộng với những làn sóng của các vật thể sụp đổ xuống nền tuyết.
Kẻ thù bị thổi bay, xé nát, và thiêu cháy trước khi ngã gục xuống tuyết.
Trong suốt thời gian đó, mái tóc và cơ thể xoay tròn không bao giờ dừng lại.
Cô thả vũ khí, ném chúng lên cao, và không bao giờ dừng lại ngay cả khi không còn ai cao hơn cô ở xung quanh.
"Éc."
Những ngón chân, vai, lưng cong và hông xoay của cô đều hướng về một hướng nhất định: phía nam.
Trại của P.A. Oda ở đó, cũng như Narimasa, Fuwa, và Toshiie.
Khi cô quay cái đầu cúi gằm và cơ thể về hướng đó, cô dang rộng những móng vuốt của mình không chút do dự.
"...A!!"
Cô sắp di chuyển. Cô sẽ lao về phía trước trong khi gào thét và xé nát cả địch lẫn ta. Nhưng...
"Oichi!"
Ai đó đã đá tung tuyết lên khi họ lao thẳng về phía cô.
Đó là Narimasa khi anh nghiêng toàn bộ cơ thể về phía trước để lao đi.
"Tôi sẽ ngăn cô lại!"
Narimasa không do dự.
...Ta sẽ ngăn cô ta lại!
Việc cô ta là vợ của Katsuie không quan trọng ở đây. Nếu không làm gì cả, cô ta sẽ phá hủy doanh trại sau lưng anh.
Vậy nên anh lao thẳng vào Oichi đang chạy về phía họ.
Sau một, hai, ba bước, khoảng cách giữa họ biến mất.
Kẻ địch đang đến gần hiện không có vũ khí, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể lơ là. Rốt cuộc, Oichi cũng đã tay không vào lúc bắt đầu mớ hỗn độn này.
Anh cũng không có vũ khí, vì vậy đây sẽ là một trận cận chiến. Vậy nên để tăng tốc...
"Lily Flower!"
Anh mở các biểu tượng hoa lily trắng trên chân, đầu gối, hông, vai và lưng.
"Orahhh!!"
Bước chân tăng tốc của anh nghiền nát mặt đất đóng băng bên dưới.
Anh không có dấu hiệu nương tay vì anh đã từng nghe nói rằng, nếu không phải vì cách tấn công bừa bãi này...
...Oichi sẽ ngang hàng với Ngũ Đại Đỉnh và Lục Thiên Ma Quân.
Những gì anh đã thấy ở Học viện Asai đủ để không cảm thấy bị xúc phạm bởi sự so sánh đó. Cũng như những gì anh đã thấy ở đây.
...Cô ta là một con quái vật.
Là một con người, cô có thể "tắt đi" sự thật rằng mình là con người và bước vào một cõi phi nhân. Và sau khi trở thành một "con quái vật", cô không cố gắng kiểm soát bản thân như một con người. Cô buông thả bản thân theo tất cả sức mạnh tích tụ bên trong và thống trị chiến trường mà không phân biệt địch, ta, thiện, hay ác.
"Chết tiệt..."
Nếu mình có thể làm được điều đó, Narimasa nghĩ, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nếu có một rào cản bên trong anh, anh cảm thấy nó phải là thứ đó. Phá vỡ bức tường đó cuối cùng sẽ mang lại cho anh sức mạnh lớn hơn nữa và đưa việc tái hiện lịch sử của anh đến hồi kết.
"...!!"
Anh tiếp tục tiến lên.
Narimasa dùng toàn bộ cơ thể để tấn công Oichi.
Trong nháy mắt, màu đen chảy qua tầm nhìn của anh.
Trong lúc chạy, Oichi đã xoay toàn bộ cơ thể sang một bên và phóng mái tóc bay lượn về phía anh.
Một vệt sáng sẫm hơn cả bầu trời đêm lướt qua trước mắt anh.
Nó không trúng anh. Mái tóc chỉ lướt qua trước mặt. Nó gần như là một lời cảnh báo hoặc một cảm biến. Dường như nó muốn nói rằng cái chết sẽ đến với bất kỳ ai chạm vào đó.
Nhưng Narimasa không do dự.
Anh chọn tiến lên, nhưng rồi một màu sắc khác ngoài màu đen xuất hiện trong tầm nhìn của anh từ bên dưới.
Đó là màu trắng của tuyết đang che phủ mặt đất.
Phía sau mái tóc lượn của mình, Oichi đã đá tuyết lên mặt anh.
"...!"
Tầm nhìn của anh bị tuyết bay lên che khuất.
Cô ta hoàn toàn điên rồi sao? anh tự hỏi.
Cô ta đã hướng sự chú ý của anh sang một bên bằng chuyển động ngang của mái tóc đen và sau đó đá tuyết tương phản lên theo một chuyển động dọc. Ngoài ra...
...Vậy ra đó là thứ ngươi muốn!!
Oichi đang cố gắng kiếm một vũ khí, và chỉ có một thứ cô có thể lấy được khi tay không ở đây.
"Băng!"
Nhờ sức nặng của tuyết bên trên và độ ẩm đã ngấm xuống và đóng băng lại, một lớp băng đã hình thành bên dưới. Bình thường nó sẽ không vỡ và chỉ tan ra vào mùa xuân.
...Nhưng mình đã giẫm lên nó!
Israfil mượn sức mạnh của trái đất và tích hợp nó vào thần thuật hoặc chuyển động của mình. Khi được sử dụng để tăng tốc hoặc tấn công, anh sẽ làm rung chuyển mặt đất bằng một cú giậm chân hoặc nhảy mạnh mẽ.
Oichi đã thấy và hiểu rằng Israfil đã phá hủy mặt đất.
...Cô ta thực sự hoàn toàn tỉnh táo sao!?
Cô đã lao vào tay không để dụ anh tấn công.
Cô không chỉ đơn thuần là đang nổi cơn thịnh nộ. Cô sẽ gào thét và phản ứng với chiến trường bằng những quyết định trong tích tắc, nhưng đối với những điểm quan trọng nhất, cô sẽ dự đoán trước một vài bước.
Vũ khí của cô bây giờ là một mảnh băng cô đã đá lên từ mặt đất.
Nó dài hơn một mét và tạo thành một ngọn giáo sắc nhọn có chức năng như một vũ khí đâm.
Bên ngoài mái tóc xoay tròn và bay phấp phới, tay phải của cô nắm lấy ngọn giáo băng đang lơ lửng.
Cô đâm thẳng nó vào mặt anh và Narimasa há hốc miệng trước đòn tấn công chính xác.
"Ồ..."
Nhưng anh không gào thét.
"Ốồồồ!!"
Với một tiếng gầm gần như giận dữ, anh hành động.
Anh xoay toàn bộ cơ thể và đâm cẳng chân phải đang giơ lên về phía mặt đất tuyết.
"Lily Flower!!"
Anh tung ra một đòn tấn công toàn lực về phía Oichi.
Narimasa giậm gót chân phải về phía trước và xoay toàn bộ cơ thể một chút sang phải.
Anh hạ thấp hông, đưa tay phải ra phía trước, và từ từ đâm thẳng nắm đấm đang giơ lên.
Đây không phải là một cú đấm đơn thuần. Cánh tay anh vẫn còn cong một nửa ở khuỷu tay và nó giống như một cú húc với tay giữ ra trước một chút.
Nhưng việc chịu đựng tốc độ cho phép sức mạnh của toàn bộ cơ thể anh lao về phía trước.
Anh kết hợp hoàn hảo thời điểm giậm chân với khoảnh khắc va chạm, vì vậy đòn tấn công đặt toàn bộ động năng của anh vào phía trước cơ thể. Việc hạ thấp hông đặt điểm tựa của anh gần mặt đất hơn, khiến lực không có nơi nào để thoát ra, và ngăn chặn chuyển động của anh, nhưng...
...Mình chỉ cần chạm vào cô ta để truyền toàn bộ lực của cú đánh vào người!
Kỹ thuật này cho phép anh sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình trong khoảng cách ngắn.
Việc hạ thấp hông khiến tầm với của anh gần như bằng không, nhưng anh đã ngay lập tức quyết định rằng đối thủ này không cho anh lựa chọn nào khác. Cô di chuyển thất thường, vì vậy anh đã đưa ra quyết định trong tích tắc rằng một đòn phản công tạo ra một cú đánh mạnh từ một cái chạm sẽ tốt hơn một cú đấm thông thường.
Anh tích tụ sức mạnh và giải phóng nó.
Anh để lại dấu chân trên mặt đất bên dưới và phần còn lại của mặt đất đóng băng đó vỡ tan.
Trong vòng hai trăm mét xung quanh anh, mặt đất bật lên vì cú giậm chân và tuyết trở thành một màn sương trắng. Và ở trung tâm...
"Ta không quan tâm cô có vũ khí hay không!!"
Anh biết phải làm gì bây giờ khi cô đã từ bỏ chiến đấu tay không và chuẩn bị một vũ khí.
"!"
Ngọn giáo băng vỡ tan và biến mất khi nắm đấm đẩy của anh đánh vào nó.
Từ đầu ngọn đến tay cô, nó ngay lập tức biến thành bụi, như thể bị nuốt chửng, và sau đó cú đánh của anh tiếp tục hướng về phía tay cô.
...Trúng cô ta!
Một cái chạm đơn giản sẽ cung cấp một lượng lực tương đương với lực đã làm mặt đất bật lên trong vòng hai trăm mét. Cú giậm chân ngăn anh di chuyển. Ngay cả khi anh dịch chuyển tư thế cứng nhắc của mình về phía trước để mở rộng tầm với, nó cũng chỉ cho anh thêm vài centimet.
Đòn tấn công này chỉ có tác dụng như một đòn phản công.
Trong khi đó, Oichi không có thứ gì giống như thần thuật tăng tốc. Anh đã chuyển đổi đòn tấn công ngay lập tức và cô không thể né tránh, vì vậy nó sẽ trúng. Nhưng...
"Éc...!"
Narimasa thấy tiếng gào thét đen biến mất khỏi trước nắm đấm phải của mình.
"...!?"
Anh ngay lập tức nhìn thấy một thứ khác trước mặt.
Một đường trắng dọc đã rơi xuống từ ngay trên đầu.
...Một thanh kiếm!?
Đó là một trong những thanh kiếm được sử dụng bởi các chiến binh Sviet Rus.
Đó là một trong những thanh Oichi đã cướp, sử dụng, và ném đi.
Cô đã ném nó lên cao trên bầu trời, đã dự đoán được cú lao tới của Narimasa.
Nó đang rơi thẳng theo con đường lao tới của anh, vì vậy nếu anh tiếp tục kế hoạch của mình sau khi bị che khuất tầm nhìn và bị dụ tấn công, nó sẽ chém thẳng qua cơ thể anh.
Nhưng anh đã thay đổi kế hoạch trong tích tắc.
Điều đó giữ cho nó không chém xuyên qua anh và thay vào đó nó rơi ngay trước mắt anh.
Oichi đã trượt, nhưng Narimasa cũng vậy.
"Kh!"
Nắm đấm của anh sắp đâm vào thanh kiếm cắm trên mặt đất trước mặt.
Nhưng trước khi nó kịp làm vậy, Oichi đã hành động. Cô đặt chân lên chuôi kiếm và phóng mình lên cao trên bầu trời.
"A...!!"
Cô nhảy qua Narimasa.
"...Đùa chắc."
Từ khoảng hai mươi mét sau lưng Narimasa, Fuwa theo dõi chuyển động của Oichi. Người phụ nữ thực hiện một cú nhảy lớn và tránh được đòn tấn công của Sassa.
"Ý là cô ta đang nhắm vào mình!?"
Câu trả lời cho câu hỏi của nàng sắp đáp xuống ngay trước mặt.
Đó là Oichi.
Chắc hẳn cô đã vừa vặn thực hiện được cú nhảy vì vòng xoay dọc của cô nhẹ hơn bình thường, nhưng đôi chân của cô đã ở vị trí chéo. Khoảnh khắc cô đáp đất, cô định xoay người và đứng dậy.
Cô cũng đang rơi chính xác về phía một vật thể nhất định: một con quỷ trước đó đã bị một thanh kiếm đánh trúng và gục ngã.
Hắn vẫn còn thở nhưng không cử động và thanh kiếm Oichi đã đâm vào lưng hắn vẫn còn đó.
Điểm đáp đất của Oichi sẽ cho phép cô nắm lấy chuôi kiếm đó.
...Cú nhảy không nông vì cô ta gặp khó khăn trong việc lên cao hơn.
Cô đã điều chỉnh cú nhảy một cách hoàn hảo ngay cả khi di chuyển như vậy.
"...Kh."
Chuyện này không ổn, Fuwa nghĩ.
Ở phía trước, Sassa vẫn chưa triệt tiêu được đà tấn công của mình, vì vậy ngài ấy thậm chí còn chưa thể quay lại.
Về phần Maeda ở bên trái nàng...
"Michi! Qua đây! Nhanh lên!"
Fuwa nhìn sang thì thấy Maeda không biết vì sao lại đứng cách nàng cả hai mươi mét về bên trái. Nàng nghĩ về lý do tại sao anh ta lại ở đó và tìm thấy một câu trả lời.
"Ngươi đã bỏ chạy, để mặc con gái nhà người ta gặp nguy hiểm!?"
"Ai mà chẳng chạy khỏi cái đó chứ!! Chỉ có Na-chan mới kỳ quặc thôi!"
Anh ta nói cũng có lý, nàng nghĩ trong khi Oichi chuẩn bị đáp xuống trước mặt mình.
"——————"
Nàng xác định được việc mình cần làm, vì vậy nàng bước một bước về phía Oichi.
...M-mình cần phải chuẩn bị!
Với suy nghĩ đó, Fuwa bước lên phía trước.
Điều này có thể không hiệu quả. Không, có lẽ là không, nàng cũng nghĩ vậy.
Nhưng nàng là một cô gái của P.A. Oda, vì vậy có một điều nàng phải làm. Nếu cố gắng chạy, Oichi sẽ chỉ đuổi kịp, vì vậy nàng phải tiến lên một chút, và...
...Lấy thanh kiếm đó!
Nếu nàng có thể loại bỏ vũ khí, nàng có thể ngăn Oichi tấn công. Ít nhất, nếu nàng xóa bỏ khả năng chết ngay lập tức vì một lưỡi kiếm, nhiều khả năng hơn sẽ mở ra.
Nhưng đó có thực sự là lựa chọn tốt nhất ở đây không?
Nàng không biết. Nhưng theo như lựa chọn tốt nhất của Thủ quỹ địa phương Fuwa Mitsuharu...
"Đây là tất cả những gì mình có thể nghĩ ra!"
Nàng có thể cảm thấy nước mắt trào ra ở khóe mắt.
"...!"
Tuy nhiên, nàng vẫn nghiêng người về phía trước và bước đi.
Nàng đã quyết tâm làm điều này, nhưng rồi...
"Ồ, đây mới là tinh thần chứ. Ngươi nên học hỏi Fuwa một hai điều đấy, Toshiie."
Một bức tường di chuyển đến trước mặt nàng.
...Ể?
Đó là Katsuie.
Tất cả kết thúc bằng một chuyển động đơn giản.
Bóng đen phấp phới đang rơi xuống về phía vũ khí.
"Ta yêu sự nồng nhiệt của nàng, Oichi-sama... Đó chính là phong cách sống tối thượng!"
Với những lời đó, Katsuie tóm lấy cô từ trên không bằng cơ thể ma quỷ và cánh tay phải của mình.
Sau đó, ông hít một hơi và hét lên một tiếng vang vọng khắp bầu trời.
"Trận chiến này đã kết thúc!! ...Vì chúng ta đã thắng!!"
Narimasa nghe thấy Shibata tuyên bố chiến thắng của họ sau lưng.
Narimasa không kìm được mình mà ngoảnh lại.
...Chết tiệt.
Khi đứng dậy, anh nhìn khắp chiến trường.
"Cô ấy thực sự đã cho chúng một trận ra trò."
Katsuie hoàn toàn đúng về việc trận chiến đã kết thúc.
Cuộc tấn công và sự hủy diệt của Oichi đã phá vỡ trung tâm của các chiến binh quỷ và khiến phần lớn còn lại hỗn loạn.
Khoảng một phần năm trong số chúng đã bị tiêu diệt, nhưng những chiến binh địch đó đã bù đắp cho sự thiếu tốc độ và kỹ thuật của mình bằng số lượng. Giờ đây, chúng buộc phải dựa hoàn toàn vào số lượng đó, và...
...Điều đó vô nghĩa khi nhóm chỉ huy trung tâm của chúng đã bị nghiền nát.
Đơn vị mặt đất được cử ra từ trại P.A. Oda đang dọn dẹp những chiến binh đã mất cấp chỉ huy của mình.
Chúng có lẽ sẽ tiếp tục kháng cự. Không có tàu để rời đi, việc kết thúc kháng cự có nghĩa là cái chết hoặc bị kẻ thù giam cầm, nhưng...
"Chúng không có cơ hội chống lại chúng ta với chuỗi chỉ huy rối loạn."
Narimasa hít một hơi và nhìn về phía trước nơi Katsuie đang hạ Oichi xuống tuyết.
Anh lo lắng về điều đó, nhưng tư thế của cô đã trở lại bình thường.
Cô ấn trán vào ngực Katsuie và từ từ ngẩng đầu lên nói.
"Katsuie?"
Cô mỉm cười với đôi lông mày hơi hạ xuống.
"Hạnh phúc của em có thể tiếp tục thêm một chút nữa không?"
"Có thể." Katsuie gật đầu. "Nó có thể tiếp tục rất, rất lâu nữa. Rốt cuộc, chúng ta là vợ chồng son, phải không? Nếu nhìn vào khoảng thời gian."
"Vậy sao ạ? Ha ha. Em nghĩ có lẽ đã có quá nhiều chuyện xảy ra để có thể tính như vậy nữa rồi. Như chuyến thăm của chúng ta đến những di tích lịch sử của M.H.R.R. ấy."
"Ừ, bữa trưa của nàng ngon lắm..."
"Vậy thì em sẽ làm thêm cho chàng... Nếu chàng có bao giờ chán chúng, xin hãy nói với em. Và nếu chàng có bao giờ chán ở bên em..."
Sau đó...
"Hạnh phúc của em sẽ kết thúc, vì vậy xin hãy giết em."
"Ta sẽ làm. Ta chắc chắn sẽ làm. Rốt cuộc, nàng sẽ không tìm thấy ai trên thế giới này ngoài ta có thể giết được nàng đâu... Đó là những gì ta đã thề ở Asai!"
"Ha ha. Chàng có thể đã giết em lúc đó, nhưng chàng đã rất tốt và chàng vẫn có thể di chuyển ngay cả sau khi bị xiên ba mươi lần. Chàng đã làm em bất ngờ khi chàng phản công em..."
Oichi thở dài và nới lỏng chiếc khăn quàng cổ.
Điều này để lộ vết sẹo do cổ cô bị cắt gần đứt. Cô nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo từ một vết thương suýt chết và cô nheo mắt lại.
"...Thật đáng yêu."
Rốt cuộc thì...
"Chàng đã đánh dấu em bằng bằng chứng rằng chàng có thể giết em. Nó thật đáng yêu."
"Ốồồồ! Oichi-sama vừa khen ta. Thế nào hả, lũ tép riu!? Ghen tị chứ!?"
"Không có đâu, đồ ngốc."
Narimasa nhổ nước bọt xuống nền tuyết, vuốt tóc, và đi ngang qua hai người họ.
Oichi đột nhiên nhìn anh và nheo mắt lại.
"Sassa, cảm ơn vì đã không chết. Anh không được phép để mình chết đâu, được chứ?"
"Shaaajaaa. Tôi sẽ cố gắng về việc đó."
Bên cạnh đó...
"Tôi có vị trí cao hơn, vì vậy cô không cần phải lo lắng về những chuyện như vậy."
Anh quay lại và cúi chào khi bước đi.
"Đừng đánh giá thấp tôi, Oichi."
"Ồ, ồ? Naru Naruuuu? Sao ngươi không nhìn thẳng vào mắt cô ấy? Ngượng à?"
"Đồ khốn!"
Narimasa nhe răng, nhưng vai anh chùng xuống khi Oichi bảo anh bình tĩnh lại.
Anh hít vào.
"Chà... sao cũng được."
Anh ngẩng đầu lên với vẻ mặt thường ngày và lại bắt đầu đi về phía trại.
Anh không có dấu hiệu giúp dọn dẹp kẻ thù. Đây không còn là chiến trường của anh nữa.
Narimasa bắt đầu bước đi dù trán nhăn lại.
Tuy nhiên, anh đột nhiên dừng lại.
"Ngươi có vấn đề gì à?"
Anh đang đối mặt với một chiến binh quỷ gục ngã trên tuyết bên trái. Chiến binh mặc quân phục Sviet Rus, nhưng anh ta có làn da khô của loại sa mạc.
Bụng anh ta đã bị một thanh kiếm đâm chéo, nhưng anh ta vẫn còn thở.
"Aruj?"
"Là Sassa Narimasa."
"Ta hiểu rồi," con quỷ nói. "Ngươi đã nhận lấy cái tên đó theo chỉ thị của Lãnh chúa Suleiman, phải không? Và em gái của đại vương cũng đã đến Viễn Đông..."
"Suleiman là kẻ đã phản bội chúng tôi."
"Chắc chắn Liên Minh Giao Ước đã ra lệnh cho cái chết của em gái ngài ấy... Ta sẽ nói rằng điều đó khiến cả hai người giống nhau, nhưng ta cho rằng nó khác đối với ngươi."
"Tất nhiên là khác rồi," Narimasa nói. "Chắc chắn có thể ngăn chặn được. Nhưng ai là người đã không làm điều đó, bỏ lại tôi, và để tất cả kích hoạt cuộc nổi loạn?"
Anh siết chặt nắm đấm cho đến khi nó trắng bệch và từ từ hít một hơi.
"Bây giờ tôi sẽ đi trên con đường lịch sử của riêng mình... Đó là những gì tôi đã thề với đóa hoa lily."
Anh hít một hơi nữa và nhìn lại phía sau.
"Này! Fuwa, đồ ngốc! Chúng ta về thôi. Đây là chỗ của Toshi rồi... Sao cô lại ngồi trên mặt đất vậy?"
Narimasa thấy Fuwa ngước lên nhìn anh với một nụ cười cay đắng từ khoảng chục mét xa.
"Ể?"
Cô hoảng hốt bắt đầu khuấy động tuyết xung quanh mình.
"T-tôi sẽ về sau! Anh cứ đi trước đi! Vâng, anh cứ làm vậy đi!"
"Đừng nói là cô tè ra quần đấy nhé..."
"Tại sao anh lại nói thẳng ra như vậy!? Anh thật là tệ!"
"Thôi được rồi."
Anh đến gần cô với đôi vai lại chùng xuống.
Sau đó, anh tóm lấy cổ áo sau của cô và kéo cô theo sau.
"A, đợi đã! Anh đang làm gì vậy!?"
"Cô nên mừng vì tôi không đá cô về như một quả bóng đá đấy. Thật tình."
Anh thở dài và đi qua những tàn tích của chiến trường tuyết.
"Phần còn lại giao cho cậu đấy, Toshi. Đi gặp bà già tự xưng là thị trưởng Novgorod đi."
"Vâng, tôi biết, Na-chan."
Toshiie triệu tập thêm một vài chiến binh linh hồn đã chết để giúp dọn dẹp kẻ thù trong khi anh mỉm cười về phía Narimasa đang kéo Fuwa đi cùng.
Bây giờ anh chỉ cần đàm phán với Novgorod, nhưng...
...Chà, mình gần như biết chuyện này sẽ đi đến đâu rồi.
Anh liếc sang Katsuie đang ngồi cùng Oichi trên một tấm thảm chống thấm nước mà họ đã trải ra lúc nào không hay.
"Nhìn kìa! Nhìn kìa! Oichi-sama! Đơn vị đó đã bị thổi bay hoàn toàn! Upupu. Đó là những gì xảy ra khi các ngươi không dồn sức vào hông! Khi tất cả các ngươi trở về, các ngươi sẽ phải thực hiện năm hiệp một trăm cú giậm chân lốc xoáy!!"
"Katsuie? Nói 'a' đi."
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa."
Khi người ta trở nên mềm yếu, họ sẽ mềm yếu đến cùng, phải không? Toshiie nghĩ.
"Nào, vậy thì."
Anh ngước nhìn thành phố nổi Novgorod đang lơ lửng trên đầu như một bóng đen trên bầu trời.
Ai đó đang ngồi thoải mái trên mép cầu cảng phía nam với đôi chân đung đưa.
"Thị trưởng Marfa, P.A. Oda đã tạo ra đúng tình huống mà bà mong muốn."
"Ồ? Thật là một điều kỳ lạ."
Một sankt okno mở ra hiển thị khuôn mặt của Marfa khi bà mỉm cười với đôi lông mày nhướn lên.
"Tất cả những chiến binh đã chết mà tôi cử ra đều đã bị đánh bại. Và những chiến binh quỷ của Ikkou-Ikki và lính biên phòng của Sviet Rus đã bị xóa sổ. Tôi chỉ đơn thuần là đau buồn."
Bà nhìn về vùng đất phía đông.
Khói đen vẫn còn bốc lên từ những con tàu vận tải mà bà đã bắn hạ vào đầu trận chiến.
"Sự giúp đỡ từ Sviet Rus sẽ không đến kịp và tôi đã mất đi những chiến binh và đồng đội xuất sắc của mình."
Bà vẫn giữ đôi lông mày nhướn lên và mỉm cười.
"Có thể nói chúng tôi đã bị cô lập ở đây."
"Vậy bà sẽ làm gì?"
"Testament. Rất đơn giản."
Bà đứng dậy trên cầu cảng và nhìn xuống anh. Ánh mắt trực diện nhưng mỉm cười của bà đổ xuống một cách tử tế.
"Testament," bà nói lại. "Nếu chúng tôi bị cô lập, thì chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Để bảo tồn lợi ích của Novgorod cho Sviet Rus, chúng tôi sẽ đồng ý hỗ trợ P.A. Oda nếu các người đồng ý không xâm lược chúng tôi."
Marfa sử dụng một sankt okno để xem người thủ quỹ của P.A. Oda ở rất xa bên dưới.
Bà nói với một người khác khi nhận thấy người thủ quỹ đó đang nhìn lại bà mà không hề sợ hãi.
"Toby, ông có thể cho tôi biết tên anh ta bây giờ được không?"
"Tất nhiên rồi," người đàn ông lớn tuổi đứng sau bà trả lời.
Ông thấp và gầy, nhưng ông im lặng đi đến sau lưng bà và nhìn xuống.
"Đó là Thủ quỹ của P.A. Oda, Maeda Toshiie."
"Hê. Anh ta đã sửa đổi thần thuật mà tổ tiên của ta đã hoàn thành và sử dụng nó trên những bóng ma... Cũng làm cho mọi thứ trở nên sống động đấy. Còn ông thì sao?"
"Tôi không có nhiều hậu duệ... Theo những gì tôi nghe được, một số người trong số họ đã đến Kantou, vì vậy tôi quan tâm đến điều đó hơn."
"Ta hiểu rồi," Marfa nói với một cái gật đầu và một hơi thở.
Hơi thở của bà không hiện ra màu trắng trên bầu trời. Đó là một đặc điểm của các chủng tộc Tử thi Sống và bà dùng hơi thở lạnh đó để nói chuyện với Maeda.
"Hẳn là cô đã hiểu ý của chúng tôi về việc 'chi viện' rồi chứ?"
"Testament. Các người sẽ cho chúng tôi mượn binh lực, sẽ thay chúng tôi giao chiến với Sviet Rus, nhưng chúng tôi không được can dự vào, đúng chứ? Đa tạ."
"Testament," nàng gật đầu thêm lần nữa.
Nàng ngoảnh lại nhìn thành phố của những Thây ma sống chỉ đang lẳng lặng qua lại vận chuyển hàng hóa. Thành phố này không được bảo quản tốt và đã bắt đầu mục nát, nhưng ánh mắt nàng dừng lại tại tòa thị chính bằng đá ở trung tâm.
"Thành phố này vốn là biểu tượng của sự kháng cự từ rất lâu rồi. Mỗi đời thị trưởng đều cùng người dân tuyên thệ bảo vệ nơi này. …Vậy mà, P.A. Oda đã quên chuyện đó rồi sao? Hay là đang cố tình giấu nhẹm đi?"
"Tôi có biết. Ít nhất là qua lời kể lại."
"Ồ?" Marfa nhướng mày. "Nếu đã biết thì cứ im lặng đi. Ngài sẽ cản trở tình yêu của tôi đấy."
"...Tình yêu của cô?"
"Chưởng Ấn Viện kiêm Hội trưởng Hội Học sinh hiện tại của Sviet Rus, Ivan Hung đế, tức Uesugi Kagekatsu là bạn học của tôi. Dù đã chia xa, nhưng ngài ấy vẫn nhờ vả tôi mấy chuyện phiền phức như cuộc thanh trừng nọ, hay việc tập danh một kẻ phiến loạn. Tôi thì chẳng ngại chết đâu, có điều dạo này ngài ấy chẳng thèm ghé thăm gì cả. Cho nên..."
Marfa bật cười.
"Tôi muốn có chút địa vị xã hội. Này Maeda, Liên Minh Thánh Phổ bây giờ thuộc về các người cả rồi, đúng không? Nếu Novgorod đồng ý không đối đầu với các người, ngài có trao cho tôi một tập danh không?"
"Cô đã tập danh Thị trưởng Novgorod Marfa và Nagao Kagetora, nên tôi nghĩ hầu hết mọi cái tên cô muốn đều có thể tập danh được. Cô muốn cái tên nào?"
"Testament. Chà... Để chọc tức ngài Hung đế một phen, tôi lấy tên Shibata Shigeie, vị tướng đã phản bội Uesugi để về phe Oda, ngài thấy thế nào? Và..."
Nụ cười của nàng càng thêm sâu.
"Gán cho Novgorod cái tên Thành Nanao thì sao nhỉ?"
Fuwa kinh ngạc thở dốc khi bị Sassa kéo đi.
...Thành Nanao!?
"Không được đâu, Maeda-dono! Cuộc rút lui của quân Shibata dẫn đến vụ ám sát Nobunaga bắt nguồn từ Trận Tedorigawa, mà nguyên nhân chính là do Thành Nanao về phe Oda! Nếu Novgorod được xem như Thành Nanao trong lúc chi viện cho P.A. Oda, việc này sẽ dẫn đến vụ ám sát Nobunaga mất!"
"Ta cũng đang nghĩ vậy, nhưng nó còn mang một ý nghĩa khác."
Cụ thể là...
"Với tư cách là quân Shibata, chúng ta có thể tấn công quân của Sviet Rus mà không cần nương tay. Có Liên Minh Thánh Phổ đứng về phía mình, chúng ta có thể tự diễn giải 'trận chiến rút lui' và 'cuộc phản công rốt cuộc lại thành rút lui' theo ý mình. Thậm chí chúng ta có thể thiêu rụi Sviet Rus thành tro rồi mới rời đi nếu muốn."
Toshiie quay sang nói với Marfa.
"Thị trưởng Marfa, cô yêu cầu tập danh Thành Nanao là để bảo vệ Novgorod khỏi cả P.A. Oda và Sviet Rus, có phải không?"
"Ồ? Ngài cũng nhạy bén đấy chứ," Marfa nói. "Hoàn toàn chính xác. Nếu chúng tôi trở thành Thành Nanao đào tẩu sang phe Oda, thì lỡ như P.A. Oda có ý định tấn công, chúng tôi có thể nhân danh việc ngăn chặn các người vi phạm Thánh Phổ để cầu viện Sviet Rus. Nhưng nếu Sviet Rus định xâm lược, chúng tôi lại có thể cầu viện P.A. Oda. …Kẻ thù của kẻ thù ta cũng là kẻ thù của ta. Đó là lối tư duy của chúng tôi."
"Tôi hiểu rồi," Maeda đáp. "Đây là một vấn đề phức tạp, nên tôi muốn để một đại diện khác xem xét. Dĩ nhiên, với những vấn đề còn lại, tôi nghĩ chúng ta nên có câu trả lời nhanh chóng. Tức là việc các người giữ trung lập và tập danh Shibata Shigeie. Có khả năng chúng tôi sẽ yêu cầu cô xuất quân chiến đấu để chứng tỏ thành ý, nếu đến lúc đó, xin hãy hợp tác."
Hiểu chứ?
"Chắc hẳn ngài làm được từng đó mà, cựu Phó Chưởng Ấn Viện Sviet Rus."
Marfa cười khổ trước những lời của Maeda.
"Ta hiểu rồi. …Cậu ta có biết thứ mà ta được trao lúc trước như một món quà chia tay không nhỉ? P.A. Oda quả là thú vị."
Nàng mỉm cười và nói với Maeda, người đang cúi đầu bên trong sankt okno.
"Vậy, Novgorod sẽ tuyên bố trung lập và rời khỏi khu vực này cho đến khi các người có tin tức. …Hãy tiến lên, hỡi P.A. Oda. Người dân Novgorod sẽ dõi theo hành trình an toàn của các người."
Nàng cười cay đắng, đảo mắt nhìn một lượt vùng đất bên dưới rồi đứng dậy khỏi cầu tàu.
"Xin cáo từ. Tôi sắp phải tiếp một vị khách, không thể để họ đánh hơi được mấy thuật thức này. …Tôi sẽ chờ tin tốt."
"Novgorod... đã rút lui?"
Bên trong Lôi Tấn Đời Đầu, Masazumi cau mày trước thông tin từ mẹ của Mitotsudaira.
"Tình hình đang trở nên nguy hiểm. P.A. Oda đang tiến vào Sviet Rus từ phía tây nam."
Vẫn Ngon Chán: "Testament. Tình hình chưa rõ, nhưng Novgorod đã rút lui dựa trên một thỏa thuận nào đó. Nhiều khả năng là P.A. Oda đã hứa sẽ không tấn công họ. Và giờ P.A. Oda đang đẩy tiền tuyến của mình vào sâu hơn."
Nguồn tin có lẽ là từ Tomoe Gozen hoặc Suleiman. Tin tức về hành động của Novgorod được dựa trên thông tin hình ảnh, nên dù chưa rõ lý do thì độ tin cậy vẫn cao.
Mitotsudaira nghiêng đầu.
"Không lẽ tuyến phòng thủ phía tây của họ lại có thể phản bội vào đúng lúc này sao?"
Gin cũng nghiêng đầu đáp lại.
"Dựa trên các miêu tả trong Thánh Phổ thì có khả năng đó. Đây có thể là tái hiện lịch sử về cuộc nổi loạn của gia tộc Shibata. Gia tộc Shibata trấn thủ phía tây Jouetsu, nhưng họ đã đạt được thỏa thuận với gia tộc Oda về vấn đề bồi thường, việc này đã thổi bùng ngọn lửa chiến tranh một thời gian dài sau đó."
"Thị trưởng Novgorod Marfa có lẽ đã tập danh một người của gia tộc Shibata để làm 'bảo hiểm' trước Oda. Bà ấy đang cố gắng giữ vị thế trung lập giữa P.A. Oda và Sviet Rus."
Vẫn Ngon Chán: "Đúng vậy. Mẹ nghĩ hợp lý nhất là Novgorod muốn giành lại nền độc lập mà họ từng có trong quá khứ. Nhưng thế dường như vẫn chưa đủ. …Nào Nate, mẹ thấy mẹ cũng chưa đủ đâu, nên mẹ sẽ đi xâm lược cha con đây. Hôm nay từ phía tây nam nhé!"
Masazumi thầm nghĩ trong lúc Mitotsudaira xóa hết các khung ký hiệu liên tục hiện lên.
...Sự kiềm chế của Hashiba, phản ứng của Oushuu, gia tộc Date cắt đứt mọi quan hệ với chúng ta, Novgorod phản bội Sviet Rus, và cuộc xâm lược của P.A. Oda...
Nàng cảm thấy như có một biến cố lớn đang diễn ra.
Tất cả dường như có liên kết với nhau, nhưng nàng vẫn cảm thấy thiếu mất ít nhất một mảnh ghép nào đó.
Trong lúc nàng đang tự hỏi đó là gì, Crossunite gõ nhẹ vào vai nàng.
"Hửm? Có chuyện gì vậy, Crossunite?"
"Judge. Tôi vừa nhận được tin báo liên quan đến sự vắng mặt của Neshinbara-dono."
Hắn đặt một tay lên cằm và chậm rãi nói tiếp.
"Dường như dấu vết của ngài ấy kết thúc tại khu vực chứa hàng bị sập ở đuôi tàu Musashino."
"Ý cậu là...?"
Mọi người đều cau mày, tập trung vào vị Nhẫn giả Đặc Vụ Quan hạng Nhất.
"Để phòng hờ, tôi sẽ đi trước đến đó để kiểm tra. Nếu có thời gian, Masazumi-dono cũng nên ghé qua xem sao. Dù gì ngài ấy cũng là một thành viên trong Hội Học sinh."


0 Bình luận