Chẳng quan trọng ai đến trước
Cũng chẳng quan trọng ai đến sau
Mà là... ai đã không biến mất?
Phân Bổ Điểm (Đôi Bên)
Mùi thơm của bơ và bột mì nướng quyện vào nhau, lan tỏa khắp không gian.
Nơi đây là một quán cà phê với những chiếc bàn dành cho hai hoặc bốn người, và giữa những chiếc bàn đó…
“Này Aoi, về bộ đồ đó…”
Masazumi cất tiếng gọi chàng trai giả gái chỉ mặc độc một chiếc tạp dề đang đi lại phục vụ. Cô nàng lườm một cái rồi chỉ tay về phía cậu ta từ chỗ bàn bốn người, nhưng lại ngập ngừng không biết nói gì.
“Cậu điên rồi à?”
…Làm ơn hãy nói phải đi. Thế thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Gần lối vào, Asama cũng đang lườm cậu ta trong khi gửi một loại tài liệu nào đó đến trạm gác. Chắc là sắp xếp cho cuộc họp tối nay. Có lẽ vậy.
Trong khi đó, chàng trai giả gái mặc tạp dề đặt một chiếc pizza dài lên bàn.
“Ăn đi. Chắc là tôi sẽ bao mọi người.”
“Đây không phải quán của cậu sao?”
“Nói đúng ra thì đây là nơi mẹ tôi dùng lúc đầu. Tôi chỉ là quản lý bán thời gian thôi.”
“Ra vậy,” Mary, người ngồi đối diện Crossunite ở chiếc bàn gần cửa sổ nhất, nói. Cô nhìn qua lại giữa Aoi và Crossunite rồi tiếp lời. “Trên đường đến đây họ đã giải thích cho tôi rồi. Ngài Người Ướt đã tùy hứng mở lại nơi này khi ngài ấy không còn lui tới Quán Gà Rán Tama nữa.”
“Phải, phải. Mẹ tôi vốn ở đây, còn quán kia do người khác quản lý, nhưng vì một vài lý do mà quán kia bị bỏ trống nên mẹ đã đóng cửa chỗ này và chuyển sang dùng bên đó. Có một thời gian tôi toàn ăn sáng ở bên kia, nhưng từ sau khi chúng tôi mất Horizon thì tôi không đến nữa. …Và khoảng hồi cấp hai, tôi cũng không muốn cứ đi lang thang sau giờ học.”
“Đúng vậy,” Aoi tỷ vừa rót những ly nước gừng vừa chen vào.
Cô liếc nhìn những lọ gia vị trên quầy bếp, rồi nhìn ra cửa sổ, và cuối cùng là nhìn Asama.
“Ở đây cũng xảy ra nhiều chuyện lắm. Và trong lúc đứa em trai ngốc nghếch của tôi còn đang băn khoăn không biết phải làm gì, thì văn phòng chính phủ tìm đến, yêu cầu tất cả các tòa nhà trên mặt đất phải thực hiện một nghĩa vụ nào đó. Lúc đầu chúng tôi chỉ bán đồ tồn kho của mẹ, nhưng sau đó vì có sẵn dụng cụ nên nó cũng bắt đầu nấu nướng ở đây luôn.”
“Tôi hiểu rồi,” Masazumi cũng nói y như Mary.
Cô từng nghe kể về quá khứ của hai chị em nhà này khi còn ở Mikawa, nhưng đây là lần đầu tiên cô được nghe cụ thể về chuyện này. Nếu lúc nãy cô không tình cờ gặp Aoi…
…Chắc phải còn lâu lắm mình mới có dịp đến đây.
Con người thật đúng là chứa đầy những bất ngờ, cô nghĩ. Dù có cố gắng thấu hiểu đến đâu, cũng chẳng bao giờ là đủ.
Và thế là cô cứ dõi mắt nhìn Aoi.
“Cậu cũng suy nghĩ nhiều chuyện ra phết nhỉ?”
“Ừ, đặc biệt là mấy trò đùa của tôi.”
Chàng trai giả gái mặc tạp dề bày mấy chiếc bánh tart lên bàn.
Masazumi nghe thấy tiếng cười khúc khích từ bên cạnh. Đó là Mitotsudaira, cô quay sang nhìn Mary.
“Lần trước lúc Margot kể cho cậu nghe về quá khứ của cô ấy, cậu đã không nhận ra cô ấy đang nói về nơi này, đúng không?”
“Jud. Tôi thật sự bất ngờ… Vậy đây có thể xem là một dạng căn cứ bí mật của mọi người không?”
“Đúng vậy,” Aoi đáp. “Tenzou, cậu phải kể cho Mary mấy chuyện này chứ. Không cần phải lo cho cảm xúc của tôi đâu. Tôi biết Mary sẽ không có mấy suy nghĩ kỳ quặc hay gì đâu.”
“Ờ thì…”
Crossunite gãi đầu, và Mary mỉm cười với anh.
“Nhưng tôi rất trân trọng việc ngài Tenzou luôn quan tâm đến cảm xúc của người khác.”
“Nghe vậy tôi mừng lắm…”
“Ha ha,” chàng trai giả gái cười lớn trong khi mang ra thêm một chiếc pizza nữa.
Thật là một bầu không khí hài hòa, Masazumi nghĩ. Và…
…Đây có phải là dáng vẻ thường ngày của họ không?
Họ thường tụ tập ở trường, ở chiến trường, hoặc ở một nơi nào đó rất giống chiến trường. Cô chỉ có thể nhớ được duy nhất một lần khác họ tụ tập ở một nơi riêng tư như thế này.
…Phải rồi, là lúc chúng ta tập trung trước Quán Gà Rán sau khi chiến thắng ở Mikawa.
Hôm nay là một địa điểm khác, nhưng vẫn là Quán Gà Rán.
Nhưng đây vẫn chưa phải là con người thật của họ, cô quyết định. Từ “bình thường” khó có thể áp dụng trong tình trạng của Musashi và hoàn cảnh xung quanh hiện giờ.
Ít nhất thì…
“Chúng ta cần phải nỗ lực để lật ngược tình thế.”
Và nhiệm vụ của chúng ta là phải đảm bảo điều đó xảy ra, cô vừa dứt lời thì tên ngốc gõ nhẹ một cái vào đầu cô.
Cô tự hỏi cậu ta đang làm gì, nhưng…
…Ồ.
Cô nhớ ra cậu ta đã đội tóc giả lên đầu mình trong trận Mikatagahara.
“—————”
Cô quyết định thả lỏng đôi vai và tự nhủ rằng mình sẽ không bao giờ làm điều gì khiến những người khác mất lòng tin vào mình nữa.
Cô gật đầu trong lòng, và tên ngốc đưa một con dao cắt pizza cho Horizon đang ngồi đối diện. Rồi cậu ta nắm lấy tay cô.
“Cắt bằng cái này nhé, Horizon. Hiểu chưa? Đừng làm trò gì kỳ quặc làm tôi sợ đấy, được không?”
“Ồ? Nhưng làm thế này sẽ hỏng hết vị bánh, vậy nên ngài có thể buông tay tôi ra trước được không, Toori-sama?”
“Chậc. …Mà thôi, chúng ta không thể để nó nguội được. Vậy nên Horizon, Nate, Bell-san, Mary, và người kia nữa, cứ tự nhiên bắt đầu đi. Còn lại…”
“Jud.” Heidi giơ tay và chỉ ra ngoài trong khi đang thao tác trên một khung hiển thị ở cạnh tường. “Chúng tôi có kế hoạch sau vụ này rồi. …À, cũng liên quan đến ăn uống cả nên mọi người không cần lo đâu.”
Muneshige mỉm cười bên cạnh Gin.
“Bọn tôi ăn rồi.”
“Vậy tôi sẽ gói lại một phần bánh tart giống hệt thế này, các vị có thể mang về nhà ăn sau.”
“Cảm ơn,” Heidi nói.
Masazumi hiểu rằng cô ấy không có ý định ăn nhiều ở nơi mình sắp đến.
Bên phải Horizon, Suzu mỉm cười nhẹ khi nhận lấy đĩa pizza mà Horizon chuyền cho.
“Đã lâu lắm… rồi mới được… ăn bánh tart… của Toori-kun… Cho tớ… một cái được không?”
“Được chứ, được chứ. Tôi sẽ chừa chỗ cho năm người rồi nướng luôn, còn ai muốn ăn nữa không?”
Dường như mọi người đều giơ tay, nên Masazumi cũng làm theo.
Một khung hiển thị hiện ra giữa phòng như thể đáp lại hành động của cô.
Mal-Ga: “Làm cho bọn này một cái nữa! Làm xong việc bọn này qua liền!”
Tôi: “Nếu cô đã nài nỉ. Có lẽ tôi sẽ đãi thêm món há cảo mà tôi đang luyện tay nghề dạo gần đây.”
Mal-Ga: “Thôi khỏi, cảm ơn!”
Chàng trai mặc tạp dề khỏa thân gật đầu khi Naito gửi tin nhắn nói rằng họ thực sự muốn ăn há cảo.
“Hừm, vậy chắc tôi phải cắt ra thôi. Được không, Bell-san? Tôi sẽ chuẩn bị sẵn một phần cho cả ba mẹ cô mang về nữa nhé.”
“Ể!? À, v-vâng… đ-được ạ.”
Masazumi cố gắng hiểu xem đôi tay đang vẫy lia lịa của Suzu có ý nghĩa gì.
Dù sao đi nữa, Gin hạ cánh tay giả khổng lồ của mình xuống và nghiêng đầu khi đang đứng cạnh Heidi và Shirojiro.
“Các vị mời chúng tôi đến, nhưng có lý do gì để chúng tôi phải ở đây không?”
Bên cạnh cô, Muneshige dường như cũng có cùng câu hỏi. Họ đang cố không nói những điều không cần thiết, nhưng Masazumi đã trả lời cho câu hỏi thực sự của họ.
“Jud. Có chứ.” Cô đối mặt với Muneshige. “Vấn đề đầu tiên trong cuộc họp khẩn cấp này liên quan đến ngài, Tachibana Muneshige. Hiện tại ngài đang là một học sinh bình thường, nhưng Hội Học sinh và Hội Đồng Hiệu trưởng của Musashi mong muốn đề cử ngài làm trợ lý tạm thời cho Phó Hiệu trưởng. Vì là đề cử nên vẫn chưa được quyết định, nhưng ít nhất hãy hiểu rằng chúng tôi đang tiến hành các công tác chuẩn bị cần thiết. Nói cách khác…”
Nói cách khác…
“Tôi muốn cử hai vị ra tiền tuyến nếu có thể.”
Người phản ứng đầu tiên là Gin chứ không phải Muneshige. Cô lắc chiếc mũ nhỏ đặc trưng của bộ quân phục mùa hè Tres España.
“Các vị đang định thu nạp Tres España để khôi phục quyền lợi cho Musashi sao?”
…Mình đã có cảm giác là họ sẽ cảnh giác.
Thế nên Masazumi liền đưa ra lời phản bác đã chuẩn bị sẵn.
“Việc bổ nhiệm cựu Sĩ quan Đặc nhiệm số 1 và số 3 của Tres España làm trợ lý cho Phó Hiệu trưởng của chúng tôi thì sẽ khôi phục quyền lợi bằng cách nào chứ?”
Đó hẳn là điều Gin đã lường trước, vì cô chỉ nói “Tôi hiểu rồi” và chỉnh lại tư thế. Như thể cô chỉ muốn biết chắc rằng Masazumi hiểu rõ điều đó.
Một tiếng thở dài phá vỡ sự im lặng sau đó.
“Sự khác biệt về cấp bậc có ý nghĩa khác nhau đối với những người khác nhau, phải không?”
Đó là Mitotsudaira, người ngồi đối diện Masazumi, bên trái Horizon. Cô với lấy một miếng pizza và mũi cô khẽ động khi chàng trai giả gái mặc tạp dề bưng ra một nồi trứng và rau chân vịt.
“Mục đích thuần túy chỉ là để tăng cường lực lượng chiến đấu của chúng ta thôi, đúng không? Dù gì thì…”
Cô bị phân tâm trong giây lát khi Horizon quạt mùi thơm tỏa ra từ cái nồi và chiếc đĩa mà tên ngốc đưa cho, nhưng cuối cùng cô cũng lấy lại được mạch suy nghĩ.
“Xin lỗi. …Ờm, nói thẳng ra thì, Phó Hiệu trưởng của chúng ta đã mất đi vũ khí chủ lực, nên chúng ta rất cần sự giúp đỡ của một người đã chiến đấu ngang ngửa với Shibata Katsuie tại Magdeburg.”
“Jud. Tôi hiểu rồi.” Gin giấu đi mọi biểu cảm. “Khi nào thì Tonbokiri sẽ được sửa xong?”
Câu trả lời đến từ Naomasa, người đang tựa vào bức tường đối diện Gin và bên trái Masazumi.
“Chúng tôi đã để nó lại cho IZUMO Kantou, nhưng họ còn chưa đưa ra được thời gian ước tính. IZUMO Musashi của chúng tôi cũng đã thu thập thông tin hết mức có thể, nhưng nó được chế tạo đặc biệt ở Mikawa. Với việc lõi bị hư hỏng, việc sửa chữa chẳng khác nào tái tạo lại một Logismoi Óplo cả.”
Một nụ cười cay đắng vang lên khi Naomasa nhún vai và nhìn về phía Masazumi.
“Masazumi, Futayo đâu rồi? Tôi cứ phân vân mãi không biết nên là người báo tin xấu hay nên giấu cô ấy đây.”
“Ồ, Futayo nhầm đường đến Quán Gà Rán Tama rồi. …Sao mọi người lại cúi gằm mặt xuống thế?”
Mình đã giải thích cho con bé rồi, nhưng vì nó có hơi cứng đầu nên chắc đã nghĩ mình nhầm. Nhưng mà thôi…
“Giờ mà bảo con bé qua đây thì phiền phức lắm, nên tôi bảo nó cứ ăn ở đó đi. …Asama.”
“Vâng, tôi đang ghi lại biên bản cuộc họp, tôi sẽ gửi nó cho tất cả những người liên quan kèm theo một bùa chú bảo mật. Khi mọi người tham gia qua khung hiển thị, có khả năng sẽ bị ai đó theo dõi.”
“Hửm? Tomo, có ai đó có thể theo dõi qua mạng lưới thần thánh sao?”
“Jud,” Masazumi đáp trong khi lắc đầu.
Đây có phải là ý nghĩa của cử chỉ mà Mukai đã làm lúc trước không? cô tự hỏi với một nụ cười cay đắng trong lòng.
“Thông thường, hầu hết các cuộc họp của Hội Học sinh và Hội Đồng Hiệu trưởng đều được gửi đến ủy ban đại diện, hội đồng lâm thời, bất kỳ ủy ban liên quan nào khác và các đội làm việc dưới quyền Sĩ quan Đặc nhiệm.”
“Tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó đâu,” Crossunite nói, “nhưng có nghĩa là mọi người đều thấy hết những điều khủng khiếp mà chúng ta nói và làm sao?”
“Crossunite, các cuộc họp thường tập trung vào tôi đấy, cậu biết không?”
“Jud.” Horizon gật đầu không cảm xúc. “Ngài không cần phải lo lắng đâu, Masazumi-sama. Chỉ vì những câu đùa của ngài nhạt không có nghĩa là ngài thực sự mất đi bất cứ… thứ… gì…”
Cô ngập ngừng, và một giọt mồ hôi kỳ lạ bắt đầu túa ra trên khuôn mặt vô cảm của cô. Một lúc sau, cô nhìn sang Asama đang đứng cạnh tường.
“Xin hãy giúp tôi với. Hãy nói gì đó hài hước đi. Vâng, tính mạng của Masazumi-sama phụ thuộc vào đó.”
“Ể!? T-tại sao lại là tôi!? Tôi đâu phải là một cô gái hài hước!”
“Chắc hẳn tiêu chuẩn về ‘hài hước’ của ngài Asama-sama rất cao. …Nào, lên đi.”
“Ể? Lên? Ừm, đợi đã…”
Cảm nhận được sự tập trung của mọi người đổ dồn vào mình, Asama đỏ mặt và ép lưng vào tường. Cuối cùng, cô siết chặt hai tay quanh ngực để làm nổi bật hai gò bồng đảo và khe ngực ở giữa.
“Nhìn này, tôi có một cái mông trên ngực.”
Mal-Ga: “Cô ta là vu nữ mà sao lúc nào cũng nghĩ ra mấy trò đùa kiểu đó vậy? Cô ta muốn tôi ghi chép lại à?”
Chư Hầu Ngực Lép: “Ừm, tôi đang làm nhiệm vụ gác ở ngoài, nhưng tôi có thể tặc lưỡi một cái được không?”
Chính Nghĩa: “Tôi cũng đang gác đây, mọi người làm ơn quay lại chủ đề chính được không?”
Asama: “Aaaa, xin lỗi mọi người…”
“Đúng vậy,” Masazumi nói.
Cô đưa một miếng pizza vào miệng và ước gì mình nên đi tắm sau khi chuyện này kết thúc.
…Hiện tại, Hội Đồng Hiệu trưởng và Hội Học sinh có thể chia sẻ tình hình đang diễn ra.
“Thư ký Neshinbara không có ở đây… nhưng chúng ta cứ bắt đầu thôi.”
“Jud,” Heidi đồng ý. “Neshinbara có lịch kiểm tra các tài nguyên thu hồi được ở phía sau Okutama, nên cậu ấy sẽ đến sau khi xong việc. Chắc là đang bới tung đống doujinshi lên rồi.”
“Thôi nào, Auge-chan, Neshinbara không phải loại người đó đâu. …Nếu cậu ấy đang lục lọi chúng, chắc chắn cậu ấy sẽ tường thuật lại cho chúng ta với giọng điệu cực kỳ phấn khích rồi. Chắc là có chuyện gì khác giữ chân cậu ấy thôi.”
“Hừm, cậu ấy có thể đang làm gì nhỉ?”
Heidi và Erimaki, chú Chuột trên vai cô, cùng nghiêng đầu, và Shirojiro đứng bên cạnh lên tiếng.
“Heidi, làm mới lại các sắp xếp cho hàng hóa và các vấn đề khác đi.”
“Jud. Asama-chi, có thể đợi năm giây rồi hẵng bắt đầu cuộc họp được không? …Xong, hoàn tất rồi!”
Ngay khi Heidi mỉm cười và nhấn vào dấu “phê duyệt” trên khung hiển thị của mình, Asama gật đầu.
“Vậy tôi sẽ đặt một kết giới quanh căn phòng này và khu vực xung quanh. Tôi sẽ đảm bảo Naito và Naruze được tự động thêm vào ngay khi họ đến.”
Gold Mar: “Rõ.”
Hanami: “Kiến tạo kết giới. Chập tay!”
Một vài khung hiển thị bung ra và Masazumi cảm thấy xung quanh mình sáng lên một chút. Sau đó cô nghe thấy một âm thanh xa xăm như tiếng lá tre xào xạc.
…Kết giới chặn thông tin, hử?
Đột nhiên, cô nghe thấy giọng của Asama.
“A! Xin lỗi! Thế này! Đợi đã! Xin hãy để mọi thứ y nguyên!!”
Masazumi quay lại và thấy Asama đang chỉ về phía họ. Ngón tay của cô và ánh mắt của Mitotsudaira và Naomasa đều hướng về một thứ.
“Khung hiển thị của Horizon!”
Asama nhìn thấy nó rất rõ. Khung hiển thị hình chữ thập torii bên cạnh mặt Horizon đang bị nhiễu, nhưng nó không biến mất.
Thỉnh thoảng nó sẽ xuất hiện độc lập với ý muốn của Horizon.
…Nó thực sự hiện ra sao!?
Các khung hiển thị của Horizon đến từ hệ điều hành điều khiển cơ thể người máy của cô, vì vậy chúng không thuộc về Đền Asama, nơi chủ yếu quản lý hệ thống điều khiển Thần đạo của Musashi.
Đó là lý do tại sao hệ điều hành của Horizon đã phản ứng với kết giới chặn thông tin của Asama.
Một hệ điều hành độc lập thông thường sẽ bị chương trình phòng thủ bắt được và tự động bị từ chối.
Tuy nhiên, cái này lại đang cưỡng ép phủ nhận điều đó, ngay cả khi nó đã bị nhiễu đi phần nào.
…Nhưng kết giới chặn thông tin này sử dụng cùng định dạng với hệ thống tàng hình của Musashi.
“Đây là gì vậy, Asama-sama?”
Chính Horizon cũng tập trung vào Asama mà không có vẻ gì là lo lắng. Nếu đó là một chương trình chú thuật, Asama có kiến thức chuyên môn để hiểu ý nghĩa của nó. Nhưng quan trọng hơn…
“Ừm, cô có thể điều khiển khung hiển thị đó giúp tôi không? …Hanami.”
Hanami nhảy từ vai Asama về phía Horizon. Cô bé rút ra vài khung chương trình từ tay áo và giơ lên cho Horizon xem.
“Hiện tại tôi chỉ có thể đoán, nhưng đó rất có thể là một chương trình nhằm liên kết các khung hiển thị của Horizon với mạng lưới truyền tin thần thánh của chúng ta. Nếu hệ điều hành của cô ấy được tạo ra ở Mikawa, tôi có thể đồng bộ hóa với nó bằng cách sử dụng một lời cầu nguyện hệ điều hành kiểu Asama, vì Mikawa thuộc thẩm quyền của chúng ta. Horizon, cô có thể khởi động và cài đặt nó không?”
“Jud. Ngài cần quyền quản trị của tôi, phải không?”
“Đúng, chính xác. Cô có thể cài đặt nó như vậy.”
Asama hít một hơi và tiếp tục.
“Nhưng đây là quyết định của cô, Horizon. Chương trình này nhằm đồng bộ hóa các khung hiển thị của cô với mạng lưới truyền tin thần thánh của chúng ta, điều này sẽ giúp cô tham gia vào các cuộc họp của chúng ta thuận tiện hơn nhiều. Nhưng thông tin điều khiển có thể có các ứng dụng khác tùy thuộc vào cách nó được sử dụng, vì vậy nó có thể dẫn đến điều gì đó mà cả hai chúng ta đều không mong muốn. Cho nên…”
“Asama-sama.”
Horizon dùng ngón tay trượt biểu tượng torii trên bùa chú mà Hanami đang giơ ra cho cô và đặt khung hiển thị của chính mình lên trên nó.
“Tôi không muốn trở thành một con búp bê chỉ có thể được người khác nói chuyện cùng. Tôi tin rằng các khung hiển thị của tôi bắt đầu xuất hiện vì tôi đã quen với cảm xúc của mình và khả năng của tôi đang được tăng cường. Nếu tôi có thể sử dụng thứ này, tôi đã xác định rằng mình nên làm vậy ngay cả khi nó không dễ dàng.”
Khung hiển thị của cô và biểu tượng đều di chuyển. Biểu tượng biến thành vô số khung hiển thị và khung chữ thập torii của Horizon hấp thụ tất cả chúng trong khi kiểm tra nội dung.
“Bắt Đầu Xác Nhận.”
Mọi người đều nhìn vào dòng chữ hiển thị. Asama biết chúng khá rõ.
“Nó đang thực hiện kiểm tra cách ly. Nó phải chắc chắn rằng chương trình tôi tạo ra là an toàn.”
“Xác Thực: Lời Cầu Nguyện Chính của Đền Asama.”
“Kiểm Tra: Kiểm Tra Giới Tính – Chưa Hoàn Thành, Kiểm Tra Biến Thái – Chưa Hoàn Thành, Kiểm Tra Xếp Hạng R – Chưa Hoàn Thành.”
“Wow…”
Những người khác lùi lại và một giọt mồ hôi lạnh xuất hiện trên mặt Asama.
…Đây là tiêu chuẩn! Tôi thề đây là một bài kiểm tra tiêu chuẩn!
Horizon giơ ngón tay cái lên một cách bí ẩn, nhưng Asama không biết phải đáp lại thế nào.
Dù sao đi nữa, việc kiểm tra nhanh chóng kết thúc và bùa chú đã được tích hợp. Tất cả các khung hiển thị đóng lại và của Horizon cũng biến mất.
“Nó thất bại rồi sao, Asama-sama?”
“Không, nó chỉ cần khởi động lại thôi. Horizon, hãy tưởng tượng cô muốn nói chuyện với ai đó và giơ tay phải lên như thế này.”
Horizon giơ tay phải lên và một khung hiển thị xuất hiện ở đầu ngón tay cô. Nhưng…
“Đền Asama?”
“Không, nó chỉ sử dụng một trong các khung bùa chú của chúng ta để gọi lên khung của cô thôi. Thấy không?”
Khi cô nói, khung hiển thị tiêu chuẩn của Đền Asama biến mất và khung chữ thập torii của Horizon mở ra.
Hài lòng với những giọng nói đầy ấn tượng từ những người khác, Asama giải thích cho Horizon.
“Nó không được cài đặt trực tiếp vào hệ điều hành của cô. Thay vào đó, tôi đã cài đặt nó vào bộ nhớ dự phòng của hệ điều hành. Vì vậy, khi nó khởi động, nó sẽ kích hoạt một trong các bùa chú của chúng ta, bùa chú đó sẽ gọi đến và ổn định khung hiển thị của cô. Quá trình xử lý nội bộ chỉ đơn giản là ghi lại quy trình ủy quyền của cô và sẽ không can thiệp vào tiến trình chính, vì vậy nó sẽ an toàn hơn.”
“Ồ?” Naomasa nhướn mày khi nhìn vào khung hiển thị của Horizon và bình luận cùng những người khác. “Asama-chi, cô cũng có vài tài năng đáng ngạc nhiên đấy.”
“Phải, tôi ngạc nhiên là cậu có thể làm được việc này đấy, Tomo.”
“Biết ngay mà? Thật sự rất đáng ngạc nhiên khi Asama có thể làm được điều này.”
“Ừm, tôi có cảm giác mọi người đang chối bỏ một phần lớn con người tôi thì phải.”
Horizon lại giơ ngón tay cái lên, nên Asama cũng làm theo.
Horizon sau đó làm khung hiển thị của mình xuất hiện và biến mất vài lần, nhưng…
“Jud. Hiểu rồi. …Cảm ơn ngài rất nhiều, Asama-sama.”
“Không, không. Với một hệ điều hành độc nhất như của cô, sẽ an toàn hơn cho cả hai chúng ta nếu có một cách để nói chuyện với nhau. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể nếu cô gặp bất kỳ vấn đề gì, vì vậy rất mong được hợp tác. …Được rồi, ừm, Masazumi, xin lỗi vì đã làm gián đoạn.”
Masazumi mỉm cười cay đắng và gật đầu với cô, nhưng…
“Xin lỗi đã đến muộn!”
Cánh cửa quán cà phê mở ra và hai màu sắc cùng với không khí bên ngoài tràn vào. Một đen một vàng trong bộ quân phục mùa hè và cả hai đều có sáu đôi cánh.
“Ồ, Naito và Naruze đến rồi. …Xin lỗi vì đã mất nhiều thời gian cho việc chuẩn bị, Masazumi. Cậu có thể bắt đầu cuộc họp ngay bây giờ.”
“Được thôi.”
Masazumi hít một hơi thật sâu.
Cô mở miệng sau khi nhận thấy sự tập trung của mọi người đã chuyển trở lại phía mình sau khi quay sang nhìn Naito và Naruze khi họ ngồi xuống cạnh tường.
“Đối với cuộc họp bí mật sắp tới với gia tộc Date, tôi muốn tập hợp Hội Học sinh và Hội Đồng Hiệu trưởng của Học viện Ariadust Musashi để kiểm tra lại các chính sách hiện tại và tương lai của chúng ta.”
Cô tin chắc rằng tất cả họ đều gần như biết đó là những gì.
“Hiện tại, chúng ta đang đối phó với những ảnh hưởng mà thất bại tại Mikatagahara sẽ gây ra cho Musashi và các quốc gia khác. Sau đó, chúng ta cần phải biết phải làm gì với Oushuu.”
“Seijun, cậu đã quyết định về những bước tiếp theo chưa?”
“Jud,” Masazumi nói. “Oushuu đã liên tục phải vật lộn giữa Sviet Rus, Mogami và Date, nhưng Nga hiện đang chiến đấu với P.A. Oda, còn cả Mogami và Date đều đã ngừng mọi hoạt động kể từ khi Hashiba ghé qua hai tuần trước để ‘kiểm tra việc tái tạo lịch sử’ của họ.”
Nhưng…
“Theo các mô tả trong Di Chúc, cả Sviet Rus và Mogami đều bắt đầu suy tàn sau Sekigahara. Đồng thời, gia tộc Date chinh phục Oushuu. Vì vậy, kế hoạch dự kiến của tôi là duy trì hợp tác với Date như một tiêu chuẩn thành công tối thiểu của chúng ta ở đây. Chỉ sau khi có được Date về phía mình, chúng ta mới tiến tới Mogami và Sviet Rus.”
Nói cách khác…
“Tại cuộc họp bí mật tối nay với Date, chúng ta cần phải thiết lập một đường dây liên lạc với gia tộc Date bằng bất cứ giá nào. Trong suy nghĩ của tôi, đó là bước đi tốt nhất có thể của chúng ta ở đây.”


0 Bình luận