Dù cho bước chân có chông chênh
Chỉ cần đường chân trời vẫn phẳng lặng, ngươi sẽ ổn thôi
Phân Bổ Điểm (Kìm Hãm)
Tại một nơi nào đó, ánh dương buổi xế chiều đang được tái tạo một cách nhân tạo.
Nơi ấy là không gian mênh mông bên trong Ariake. Một không gian kim loại bao la đến mức bốn bức tường xung quanh trông mờ ảo trong tầm mắt.
Không gian ấy hẹp về chiều ngang nhưng trải dài tít tắp, bên trong có tám ụ tàu được xẻ dọc. Trên các ụ tàu là những chiếc cần cẩu Goliath đồ sộ, những thanh dầm thép còn lớn hơn cả cần cẩu; và trong mỗi ụ là một con tàu mang tên “Musashi” cùng với một tên riêng đi kèm.
Ariake không có cửa sổ. Thay vào đó, những khung biển báo hiển thị cảnh sắc bên ngoài được bố trí dọc theo trần, tường và xung quanh các ụ tàu. Ánh sáng môi trường nhân tạo, mô phỏng theo thời gian bên ngoài, được tạo ra từ những thần chú đèn chiếu.
Khi Musashi đang được cải tạo bên trong, Ariake được bao trùm bởi ánh sáng của một buổi chiều đầu hạ.
Hầu hết âm thanh bên trong đều đến từ những chiếc cần cẩu đang di chuyển, những toa xe nối đuôi nhau chở vật liệu, hoặc từ công việc đang diễn ra giữa những mái che phủ một phần các con tàu hay bên trong các tòa nhà lắp ghép bằng gỗ.
Có tiếng búa, tiếng hàn, tiếng cưa, tiếng khoan, và tiếng hàng hóa được đặt xuống hay kéo lê. Thỉnh thoảng cũng có những tiếng reo hò vang lên khi một công đoạn nào đó được hoàn thành.
Nhưng rồi một âm thanh khác xen vào.
Nó phát ra từ phía sau Okutama, con tàu với vài khối nhà rộng đã bị tháo dỡ và bề mặt chi chít những lỗ hổng. Tiếng chuông của Học viện Musashi Ariadust đang vang lên.
Giờ tan học đã qua, tiếng chuông này là để thông báo cho cả con tàu biết bây giờ đã là 5 giờ chiều.
Ánh sáng nhân tạo chiếu rọi từ trên cao bắt đầu tối dần, nhưng tiếng làm việc vẫn tiếp diễn. Không ai về nhà, thậm chí cũng không ai nghỉ tay ăn tối sớm. Nếu có người rời đi, đó là để đi mua đồ ăn cho cả nhóm họ đang làm việc cùng.
Tất cả mọi người đều kiên trì bám trụ tại công trường.
“Này, có rảnh chút không?”
Một cuộc trò chuyện nào đó thỉnh thoảng lại bắt đầu ở một trong những công trường. Kể cả khi không ai đáp “có”, người hỏi vẫn tiếp tục như thể đang tự vấn.
“Chúng ta mà hoàn thành cái này thì sẽ thắng được chứ nhỉ?”
Họ sẽ nhận được vài câu trả lời khác nhau, nhưng phổ biến nhất là hai câu sau:
“Dĩ nhiên là được rồi. Cậu nói gì vậy?”
“Ngừng nghĩ vớ vẩn đi và làm nhiệm vụ của mình đi.”
Đôi khi người kia sẽ đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo im lặng hoặc cố lảng đi bằng một câu đùa, nhưng cuối cùng mọi chuyện luôn kết thúc theo cùng một cách:
“Nếu chúng ta không làm tất cả những gì có thể, sau này sẽ phải hối hận đấy.”
“Ừ.”
Sau đó, họ bắt đầu tán gẫu. Họ tự làm mình xao lãng khỏi những gì sắp tới và tương lai nào đang chờ đợi, nhưng vẫn luôn để những điều đó ở một góc trong tâm trí.
Một khi nơi nào đó bắt đầu trò chuyện, mọi người lại thấy khó rời đi; thế là tất cả lại cùng nhau tán gẫu một cách vui vẻ.
“Này, Hội trưởng Hội học sinh của Satomi chuyển đến rồi à?”
“Tôi cứ tưởng chúng ta có cùng gu, nhưng xem ra là tôi nhầm rồi.”
“T-tôi không có ý đó! Khoan đã, anh đang vu khống tôi để âm mưu cướp bộ sưu tập AsaShoots của tôi phải không!?”
“Này, hai người thôi trò tuốt kiếm dọa nhau đi và ra khiêng đống vật liệu này được không?”
Khi cuộc trò chuyện đó diễn ra trên bề mặt Takao, một Võ Thần Cơ hạng nhẹ được kích hoạt.
“Được rồi, Đội tàu phía Đông 3B-26. Đi nào!”
Tất cả họ đi theo Võ Thần Cơ và leo từ khoang dằn ở đuôi lên đầu nó.
“Này.”
Những cuộc trò chuyện của họ luôn bắt đầu bằng từ đó.
“Hội trưởng Hội học sinh Satomi tuyệt thật đấy nhỉ?”
“Gì!? Cậu đang coi thường sự hoàn hảo của cặp kính đến từ đàn chị hơn một tuổi và có lẽ còn ‘phẳng’ hơn đấy à!?”
“Nhưng dạo này Naomasa cứ ở lì trong khoang động cơ làm điểm của tôi trong giáo phái ‘ngực khủng’ suýt nữa thì đạt tới ngưỡng chuyển chức rồi. Tôi cứ phải chơi cái mini-game này trong lúc nghỉ giữa những chuyến chở vật tư cho đơn vị của cô ấy. Cái mini-game cải tạo Musashi này nhiều thứ thật đấy. Cứ chơi mãi, chơi mãi mà chẳng bao giờ kết thúc.”
“Đội trưởng! Mọi người trừ tôi ra đều nguy hiểm cả!”
Nhưng khi họ lên đến nóc ụ tàu, tất cả đều nhìn quanh.
Các con tàu của Musashi vươn cao hơn sàn ụ tàu, nhưng…
“Còn khoảng hai mươi phần trăm nữa. …Chúng ta phải nhanh chóng nhét mọi thứ vào trong thôi.”
Công cuộc cải tạo chắc chắn đang có tiến triển, và ngay lúc này họ vẫn có thể nghe thấy âm thanh xây dựng, nhưng…
“Chúng ta đang dần tập trung hơn vào những phần quan trọng nhất. Đây có phải là cái gọi là giai đoạn nước rút không?”
Vậy nên…
“Chúng ta phải làm gì đây?”
“Ừ, làm gì sau khi cải tạo xong nhỉ? Chúng ta cần phải tìm ra câu trả lời sớm thôi.”
Ngay khi có người nói vậy, hai vật thể lướt qua trên cao. Đó là hai người.
“Vợ chồng nhà Tachibana à? Sáng nào tối nào họ cũng vừa chạy bộ vừa đánh nhau thì phải?”
Gần đây, Tachibana Muneshige đã quyết định ăn tối ở ngoài.
Nơi ở của họ trên Musashi là ở tầng hầm thứ hai của Tama. Đó là một phần của ký túc xá sinh viên, và khu nhà rộng kế bên phía phải là một khu tự nhiên dưới lòng đất. Nữ hoàng Anh và Đặc Vụ Chuyên Trách số 1 sống ở gần đó, nên quan hệ hàng xóm của họ cũng khá tốt.
…Đúng là một nơi tuyệt vời.
Nhưng họ còn có việc phải làm chứ không chỉ ngồi không ở đó.
Đây không phải là luyện tập. Đây là một hình thức rèn luyện kỷ luật.
Họ đang ở độ cao tám mươi mét so với sàn ụ tàu, ngoài khơi mạn phải của Musashino, con tàu trung tâm phía trước của Musashi.
Muneshige đang trong quá trình phục hồi với sự giúp đỡ của Gin. Anh kiểm tra cảm giác của đôi chân khi chạy trên boong gỗ được gia cố, chạm những mảnh kim loại hình kiếm với Gin, và thực hiện huấn luyện chiến đấu trong tiếng tóe lửa.
“…”
Nhưng khi chạy song song và trao đổi đòn tấn công với Gin, Muneshige đã cố ý kìm hãm cơ thể đang muốn thử hết sức mình.
Anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Cơ bắp của anh vẫn chưa trở lại trạng thái như trước trận Mikawa. Nếu bây giờ anh cố gắng dùng toàn lực, sự chênh lệch giữa ký ức và thực tại sẽ đặt một gánh nặng không cần thiết lên cơ thể và khiến anh bối rối. Vì vậy…
…Ta sẽ kìm lại!
Sự sốt ruột sôi sục trong cơ thể, nhưng anh thuần hóa nó bằng cách tự nhủ rằng mình đang kiểm soát bản thân. Nếu có thể kiểm soát được chính mình, việc hồi phục chỉ là một nhiệm vụ đơn giản.
Anh chạy. Anh nhảy qua một đòn tấn công của Gin, lộn người để tránh nó, và tung ra đòn tấn công của riêng mình.
Dù họ chỉ đang chạy bộ, Gin không hề nương tay trong các đòn tấn công. Nếu anh lơ là dù chỉ một khoảnh khắc, những đòn tấn công đủ nhanh để để lại một vết thương mới sẽ bay chính xác vào những nơi anh biết là điểm yếu của mình.
Cô chỉ làm vậy vì cô tin tưởng anh, và vì cô đang cố gắng giúp anh loại bỏ những điểm yếu của mình.
…Và vì cô ấy muốn ta…
Cô muốn đưa anh trở lại vị trí Tây Quốc Vô Song.
Và vì anh hiểu điều đó, anh không hề nương tay với cô.
Với mỗi bước chạy, cảm giác từ bàn chân truyền lên khắp cơ thể, và anh thốt ra những lời tự nhiên nhất.
“Gin.”
“Có chuyện gì vậy, Muneshige-sama?”
“So với lúc ta gần như không thể cử động, bây giờ ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”
“Ngài vẫn chưa bình phục đâu. Bước chân của ngài vẫn còn cứng.”
“Ối.”
Anh cẩn thận đặt chân xuống thay vì chỉ để nó rơi tự do. Và ngay khi anh nhảy lên, một thanh kiếm kim loại đâm vào đúng vị trí chân anh vừa rời đi.
“Đòn tấn công của tôi đã quá chậm vì đã cảnh báo ngài trước,” Gin hoàn toàn không biểu cảm. “Tôi cũng còn nhiều điều cần cải thiện.”
Cô mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ son và khẽ gật đầu.
“Nhưng tôi đồng ý rằng đây là một khoảng thời gian hạnh phúc.”
“Jud.”
Muneshige gật đầu đồng tình, tránh một đòn tấn công nhắm vào đầu, và tự nhắc nhở bản thân rằng chiến thắng là lựa chọn duy nhất từ bây giờ. Suy cho cùng…
…Đây là cơ hội cuối cùng của Cực Đông và Musashi.
Musashi đã mất quá nhiều trong Trận Mikatagahara ba tuần trước, Muneshige nghĩ.
Hashiba đã gửi Lâu đài Azuchi đến Kantou, và nó vẫn đang lơ lửng trên Edo và Satomi. Chiến hạm không trung khổng lồ đó cùng lớp với Musashi và đang trấn giữ phía nam Kantou trong khi nhận tiếp tế từ Sagami.
…Có thể nói là nó đang ở trạng thái đỉnh cao.
Trong khi đó, Musashi đang neo đậu trên lãnh thổ thuộc gia tộc của Đặc Vụ Chuyên Trách số 5, Mitotsudaira. Nó nằm bên trong Ariake, một ụ tàu khổng lồ được thiết kế riêng cho Musashi, đã tạo ra một hàng rào phòng thủ ẩn mình xung quanh.
Các khu dân cư đã được sắp xếp lại thành các tàu vận tải, và hầu hết cư dân Musashi đang sống tại các cảng bộ trong lãnh thổ Mito. Tám con tàu đã được phân chia cho tám cảng bộ, vì vậy…
…Mọi người không thể tạo ra một chuỗi bất mãn hay âm mưu nổi loạn.
“Nhưng,” Muneshige lẩm bẩm một mình khi vừa chạy vừa dùng chuôi kiếm đỡ cú đâm của Gin. “Đây là cơ hội cuối cùng của họ.”
Điều tương tự cũng có thể nói về các thành viên của Lớp Mận. Với tình hình hiện tại, tất cả họ đều đang bận rộn di chuyển, nhưng mỗi người thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm về phía nam mặc dù không có gì để thấy ở đó.
Muneshige đã quen với cuộc sống trên tám con tàu này đến mức anh hy vọng đó là dấu hiệu cho ý chí chiến đấu với Hashiba chứ không phải là nỗi sợ hãi của họ.
Nhưng sự thật là đây là cơ hội cuối cùng của họ. Và vì thế họ không ngừng di chuyển. Gin trước đó chỉ dùng một tay, nhưng cuối cùng cô đã dùng đến tay thứ hai để tung ra cả hai thanh kiếm kim loại cùng lúc. Và Muneshige cũng dùng cả hai tay để đỡ chúng.
Hai người họ cũng đang chuyển động.
Nhưng dù họ đang chuyển động, đó không phải là sự chuyển động thực sự. Những chuyển động hiện tại của họ là sự chuẩn bị để đảm bảo họ sẽ chiến thắng một khi họ thực sự hành động. Đó là những gì họ phải làm bây giờ, vì vậy…
“Gin, dồn sát khí vào đi.”
“Jud.”
Gin gật đầu, nheo mắt lại, và tung ra những đòn tấn công liên tục.
Đây không phải là những đòn tấn công nhẹ nhàng. Chúng là những đòn tấn công nghiêm túc nhắm vào chân anh khi anh tiếp đất hoặc vào phía sau các khớp của anh. Muneshige tránh hoặc đối phó với tất cả chúng.
“Sát khí tốt lắm, Gin!”
Cô mỉm cười. Đó là một nụ cười lạnh lùng chứa đầy sát khí.
Tuyệt vời, Muneshige nghĩ. Anh không có nhiều cơ hội để thấy vẻ mặt đó của cô kể từ khi họ bắt đầu sống cùng nhau, vì vậy anh thực sự vui mừng vì họ đã chuyển đến Musashi.
Anh cảm thấy thành tựu thực sự khi chạy, nhảy và di chuyển cơ thể. Điều này sẽ tiếp tục ngay cả sau khi họ trở về nhà. Họ sẽ đọc sách hoặc các trang web thần thánh về các kỹ thuật chiến đấu tiên tiến và kiểm tra các loại vũ khí hiện đại nhất.
…Đúng vậy, ta thật biết ơn vì có quá nhiều việc phải làm.
Tất cả họ đều có rất nhiều việc phải làm. Những người sửa chữa Musashi đang theo đuổi điều đó, những người hỗ trợ nhóm đầu tiên đang theo đuổi điều đó, và những người “giữ cho Musashi hoạt động” đang theo đuổi điều đó.
Tất cả đều bắt nguồn từ ba tuần trước.
Muneshige đã thấy một điều gì đó trong trận thua ba tuần trước, mặc dù anh không chắc đó là một điều tốt hay không.
Đây là những người đang vận hành thế giới hiện tại, nhưng anh đã thấy họ khao khát nhiều hơn và theo đuổi chính bản thân mình.
Muneshige đã từng là một người mang Tên Kế Vị như họ.
Bây giờ thì không còn nữa.
Liệu anh có thể trở lại như thế một lần nữa không? Liệu anh có thể làm được điều gì đó như vậy hay thậm chí còn lớn lao hơn không? Anh kìm nén những nghi ngờ của mình bằng cảm giác đôi chân đang ép xuống mặt đất.
Anh dùng tâm trí để kìm hãm cơ thể đang sôi sục và dùng cơ thể để kìm hãm tâm trí đang sôi sục. Và khi anh lặp lại quá trình đó…
“Gin.”
“Có chuyện gì sao?”
“Ta sẽ trở nên mạnh hơn cả trước đây. Giống như khi ta tỏ tình với nàng vậy.”
“Đó không hẳn là ‘trở nên mạnh mẽ’ mà là ‘từ chối bỏ cuộc cho đến khi ngài chiến thắng’.”
“Ta chưa từng nghĩ đến điều đó.”
“Ngài đã quá mạnh nên không cần phải nghĩ đến điều đó.”
Cô gật đầu, đột nhiên cất kiếm đi, và sánh bước bên cạnh anh. Sau đó, cô mở chiếc giỏ đan gắn ở điểm cứng trên hông và cho anh xem chai nước và những nắm cơm được bọc trong lá tre bên trong.
“Muneshige-sama, đã đến giờ ăn tối rồi.”
Gin nhấc bọc lá lên bằng cánh tay giả khổng lồ của mình.
Đây là những nắm cơm đặc biệt. Cô không làm chúng bằng những cánh tay giả này. Trước khi Muneshige thức dậy vào buổi sáng, cô đã lấy ra những cánh tay giả dựa trên cánh tay nguyên bản của mình và làm chúng.
Cô cảm thấy mình không nên giấu những cánh tay đó khỏi anh vì anh đã tặng chúng cho cô và cô đã dùng chúng trong trận chiến với Phó Hiệu trưởng của Musashi. Những cánh tay đó đang dần trở nên bớt đặc biệt đối với cô, nhưng…
…Liệu mình có quá nhạy cảm khi ngần ngại sử dụng chúng ở nơi công cộng không?
Nhưng vì họ và Musashi đang đến gần cơ hội cuối cùng, việc ngần ngại sử dụng bất cứ thứ gì sẵn có sẽ là một điều nguy hiểm. Vì vậy, cô đang dần cố gắng làm quen với việc sử dụng chúng ở nơi công cộng, nhưng cô không thể thay đổi được phần vẫn cần một lý do để sử dụng chúng.
…Vậy nên tất cả là vì Muneshige-sama.
Ngài ấy chính là lý do vạn năng.
…Đúng là không hổ danh Muneshige-sama.
Hiện tại, cô dùng những cánh tay giả đó để chiến đấu và làm cơm nắm, nhưng cô cảm thấy đó là bằng chứng cho sự biến đổi của vạn vật. Mọi vật và mọi người đôi khi sẽ làm theo những gì người ta mong đợi, và đôi khi thì không. Mối quan hệ của cô với anh là một ví dụ hoàn hảo. Tương lai được định sẵn cho cô bởi Tên Kế Vị đã thay đổi rất nhiều với sự can thiệp của anh và của Musashi, nhưng…
“Hôm nay, tôi chủ yếu làm cơm nắm trứng lòng đào và giăm bông gà mà ngài rất thích.”
“Nàng có chắc nên làm vậy không? Nguồn cung trứng khá hạn chế mà.”
“Xin ngài hãy cảm ơn tôi.”
“Jud. Cảm ơn nàng rất nhiều. …Ta rất mong được thử.”
“Jud.” Gin gật đầu và liếc nhìn xung quanh. “Về chuyện mà Đặc Vụ Chuyên Trách số 1 đã liên lạc với chúng ta…”
“Jud. Ta không chắc liệu ngài ấy có nên nói với chúng ta về chuyện đó không. …Có vẻ như mọi thứ cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động. Một đại diện của gia tộc Date sẽ đến tối nay để họp không chính thức.”
“Jud. Và tất cả chúng ta được yêu cầu tập hợp tối nay để chuẩn bị. Muneshige-sama, điều này có nghĩa là chúng ta bây giờ là một trong số họ không? Tôi không nhớ là chúng ta đã đồng ý.”
“Ta có cảm giác những người đó nghĩ rằng tất cả mọi người đều là một trong số họ.”
“Đúng vậy.”
Gin thở dài vì cô không thể hiểu được lối suy nghĩ đó.
Nhưng khi cô nhớ lại những thông tin về các quốc gia xung quanh mà cô và Muneshige đã thu thập gần đây, cô ngẩng đầu lên với vẻ mặt đầy cảm xúc.
“Oushuu có nền tảng dựa trên sức mạnh của Qing-Takeda và sự ổn định mà Matsudaira sẽ mang lại trong tương lai, vì vậy họ đã hoàn thành việc tái hiện lịch sử của mình một cách tương đối hòa bình, gần như chỉ là một cuộc thảo luận. Nhưng…”
“Nhưng gia tộc Mogami ở phía tây Oushuu, Date ở phía đông, và Sviet Rus đều đã dừng lại mọi việc họ đang làm.”
Điều đó đã xảy ra chỉ vài ngày trước. Khi Gin chạy, cô nhìn lên khung biển báo tái tạo ánh sáng bên ngoài.
“Điều đó có nghĩa là Oushuu đã từ bỏ niềm tin vào sự ổn định trong tương lai của Matsudaira sau trận thua ba tuần trước.”
“Nghĩa là việc tái hiện lịch sử thực sự và thời kỳ Chiến Quốc thực sự đã đến với Oushuu.” Muneshige mỉm cười. “Vậy nên bây giờ đến lượt chúng ta nghiền nát tương lai mà ai đó nghĩ rằng đã được định sẵn.”
Anh đã từng làm chính xác điều đó với cô, vì vậy cô chỉ có thể tin anh khi anh nói vậy.
Gin hít một hơi thật chậm và gật đầu một lần để tự trấn an mình.
“Vậy thì chúng ta hãy ăn tối thôi.”
Nói xong, cô đặt chai nước và bọc lá tre lên cánh tay giả của mình.
“…!”
Và cô ném mạnh chúng lên không trung phía trước.
Muneshige thấy bữa tối của mình lơ lửng trên không một lúc lâu đến ấn tượng.
Cú ném từ cánh tay giả của Gin không chịu rơi xuống. Trong khi đó, anh gật đầu với cô.
“Nàng cứ đi trước đi, Gin.”
“Jud. Tôi có lộ trình riêng, ngài cứ đi mà không cần đợi tôi, Muneshige-sama. Mặc dù sau đó tôi cần phải chào hỏi vài người.”
Khi anh thoáng thấy vài giọt mồ hôi trên trán cô, anh mỉm cười với cô.
“Ta đã bảo nàng cứ đi trước mà, Muneshige-sama.”
“Ồ, ta chỉ đang nhận ra mình đã may mắn thế nào khi chuyển đến đây, vì nó cho phép ta thấy nàng tràn đầy sức sống như vậy, Gin.”
Cô nhíu mày, nhưng miệng cô khẽ cong lên. Má cô cũng ửng hồng.
“Lẽ ra tôi nên ném nó cao và xa đến mức ngài không thể thấy được.”
“Không cần lo. Ta có thị lực rất tốt.”
“Tôi nào biết được.”
Nhưng rồi cô gật đầu lần nữa và nhảy sang phải.
Cô không ngần ngại lao mình vào không trung ở độ cao tám mươi mét.
Khi rơi xuống, cô duỗi người ra và cúi chào giữa không trung với các Technohexen vận tải đang bay ngang qua.
Và rồi…
…Arcabuz Cruz.
Cô bắn đạn không đầu để phóng cơ thể mình bay trong không trung. Cô hướng mình đến lối đi bằng dây thừng dày dẫn sang mạn phải của Tama.
Cùng lúc đó, Muneshige bắt đầu chạy.
Anh không dùng hết sức. Anh tập trung vào lòng bàn chân và cẩn thận từng bước một. Đầu tiên, anh đặt gót chân xuống, khuỵu gối, và kéo cơ thể về phía trước. Sau đó, khi nghiêng trọng tâm về phía trước, anh sẽ dùng vòm bàn chân để đứng trên đầu ngón chân. Từ đó, anh sẽ đặt ngón chân cái xuống sàn và nhấn mạnh như thể đang xé toạc sàn nhà.
“…!”
Anh tự lấp đầy mình bằng gia tốc đáng tin cậy.
Không vội vã hay hấp tấp, Muneshige chỉ đơn giản là tăng tốc về phía trước như thể đang ghi nhớ từng bước chân.
Anh có thể thấy khu vực vận tải trên dãy nhà dài nhất ở phía cảng bên trái.
Bữa tối của anh đang rơi xuống và…
…Nó đang rơi ra khỏi mép tàu.
Chỗ đó quá xa để với tới và không có lối đi bằng dây thừng dày trong khu vực.
“Lần này mình sẽ phải chọn chỗ đặt chân thú vị đây. Đúng là không hổ danh Gin.”
Anh tăng tốc và nhảy.
Anh nhấc chân trái lên và nhảy.
Điểm đến đầu tiên của anh là mái nhà tầng một của một nhà kho trong khu vận tải. Đầu tiên, anh đặt chân trái lên một chiếc hộp gỗ nhỏ để trên mặt đất và dùng nó làm bệ phóng.
“…”
Như thể bước qua nó, anh nhảy về phía mái nhà kho.
Anh thực hiện một cú lộn người trên không khi lướt qua đầu các công nhân vận tải đang giúp cải tạo.
“Xin lỗi.”
Anh giơ một tay chào khi họ hét lên những tiếng “Ồ!” hay “Tuyệt vời!” và anh đáp xuống nóc nhà.
Anh tận dụng chuyển động của cú đáp đất để khom người về phía trước và dùng cơ thể như một chiếc lò xo.
Anh cảm nhận được động năng đang tích tụ trong cơ thể mình.
“Toh.”
Thế là anh đá ngang và thực hiện một cú lộn người khác trên không. Ngay khi chân anh quay vòng xuống lần nữa, anh nhảy về phía mái nhà tầng ba của nhà kho bên kia.
Anh đáp xuống, nghiêng người về phía trước, đưa chân phải lên và chạy băng qua mái nhà về phía bữa tối của mình.
Anh không dừng lại và nhanh chóng đến mép mái nhà dẫn ra mép tàu.
“Nào.”
Anh nhảy từ mái nhà cao và lao mình vào khoảng không gian trống rỗng bên ngoài mép tàu.
Mọi thứ biến mất dưới chân anh và chuyển động của gió thay đổi.
Đây là một hành động nguy hiểm, nhưng nó mang lại cho anh một cảm giác gần như hoài niệm.
…Suy cho cùng thì mình cũng đã giúp chuẩn bị cho Grande y Felicísima Armada.
Biết cách di chuyển giữa các con tàu trong một hạm đội lớn và được huấn luyện chiến đấu tay đôi trên biển đều là những điều cần thiết cho Tres España và việc tái hiện lịch sử Trận chiến Armada của họ.
Anh đưa một tay ra giữa không trung trong khi nhớ lại những ngày xưa.
Bữa tối mà Gin đã làm đang ở đó.
Anh với tới nó, tóm lấy, mở bọc lá tre ra khi kéo nó vào, lấy một trong những nắm cơm tự làm và bỏ vào miệng.
…Ồ, vị bánh ngô xì dầu.
Tuyệt vời, anh cảm thấy trong khi lộn người trên không và hướng chân xuống dưới. Anh giữ tư thế rơi khi lao xuống điểm đến của mình.
“Xin lỗi.”
Một chiếc tàu kéo đang ở đó để di chuyển các tàu vận tải dọc theo Musashi. Có lẽ Gin đã ném bữa tối của anh sau khi nhận thấy sự hiện diện của chiếc tàu. Muneshige đáp xuống sợi dây thừng Shinto có tác dụng giảm xóc ở hai bên mũi tàu và anh khom người xuống để chuẩn bị cho cú nhảy tiếp theo.
“Cảm ơn rất nhiều.”
Anh giơ một tay đáp lại những bàn tay giơ lên của các thủy thủ và thực hiện cú nhảy của mình.
Mục tiêu của anh là thân tàu bên ngoài của Musashino.
…Mình cần phải đáp xuống bức tường rồi…
Anh phải chạy lên đó. Đặc Vụ Chuyên Trách số 1 đã dạy anh hình thức luyện tập này và anh đã tiến bộ đủ để thực hiện được. Tuy nhiên…
“Ồ?”
Anh phát hiện một gương mặt quen thuộc trên giàn giáo công trình ở lưng chừng thân tàu Musashino.
Đó là Honda Futayo.
Futayo đặt một chân lên thân tàu ngoài giống như một bức tường của Musashino.
Cô cách boong tàu ở trên cùng bốn mươi mét, vậy nên nếu cô định leo lên độ cao đó chỉ bằng đôi chân của mình…
…Nó thực sự trở thành một “bức tường” ở khoảng mười mét.
Nhưng…
“Điều đó có nghĩa là tôi không thể thực sự leo lên bức tường này.”
Nếu cô không thể leo lên bức tường sau khi mất đi tốc độ ban đầu, điều đó có nghĩa là cô không thể leo hay giữ thăng bằng trên tường chỉ bằng cú đá ban đầu.
Nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực tế lại khá khó. Ninja đã dạy cô điều đó đã giơ ngón trỏ lên và nói với cô như sau:
“Muneshige-dono luyện tập theo cách này mỗi ngày.”
Nghe cứ như một quảng cáo bán hàng qua thư lừa đảo vậy. Nhưng…
“————”
Cô ngước lên và thực sự thấy Muneshige ở đó.
Futayo dõi theo Muneshige.
…Trông như ngài ấy đã nhảy lên tường từ chiếc tàu kéo đi ngang qua trên đầu.
Anh đang ở cao hơn cô khoảng mười lăm mét.
Anh đặt một chân lên trên chân kia trên tường và đứng đó. Anh đang nhìn cô, nhưng không phải là nhìn xuống cô. Anh hướng ánh nhìn quả quyết về phía cô.
Liệu có phải cô đang tự phụ khi cảm thấy như anh đang thách thức cô leo lên theo anh không?
Dù sao thì cô cũng đã định leo lên tường.
Cô muốn luyện tập. Cô luôn hoàn thành những bài tập của riêng mình, nhưng gần đây cô bắt đầu tự hỏi liệu mình có nên thử thêm một số bài tập khác hoặc bổ sung, dù đó là gì.
Nhưng cô không chắc mình nên thêm loại bài tập nào. Một phần trong cô cảm thấy mình có thể thêm một vài chương trình bắt nguồn từ bài tập bình thường của mình, nhưng…
…Liệu điều đó có thực sự hiệu quả không?
Cô không chắc phải diễn tả thế nào.
…Mình có thể làm gì để trở nên mạnh hơn? Đó là một câu hỏi mơ hồ. Cô không biết mình thiếu điều gì.
Cô biết mình phải tránh bất kỳ bài tập nào không có mối liên hệ trực tiếp đến sức mạnh của mình. Thời gian làm Phó Hiệu trưởng của Cực Đông và thời gian Musashi còn được an toàn đều ngắn ngủi. Vì vậy, cô đã hỏi ninja. Cô đã nhờ anh ta cho biết Muneshige và Gin luyện tập loại bài tập nào, vì cô đã từng chiến đấu với cả hai người.
“—————”
Futayo ngước nhìn. Muneshige đứng cách cô mười lăm mét và đang nhìn cô.
Nếu chỉ vì sự tự phụ của cô mà anh dường như đang thách thức cô, thì tại sao anh lại nhìn cô?
Cô không biết, nhưng…
“Tôi đến đây.”
Cô dồn sức để tạo tốc độ ban đầu.
Muneshige thấy Futayo đang lao lên.
Cô ấy nghiêm túc thật, đó là ấn tượng đầu tiên của anh.
Thần chú gia tốc của cô, Phi Tường Dực, loại bỏ mọi thứ thừa thãi để tăng tốc, nhưng lúc này nó không được kích hoạt. Cô định leo lên bằng sức mạnh và kỹ năng thuần túy của mình.
Và cô bắt đầu.
Cô lao lên với tốc độ của một vật rơi.
Cô ngay lập tức vượt qua khoảng bảy mét. Cô dường như đã ở trong tầm tay, nhưng đó là một ảo giác quang học. Tốc độ tiếp cận của cô đã gây ra sai sót trong phán đoán của anh về vị trí tương đối của cô so với anh.
Nhưng cô chắc chắn đang đến gần.
Cô đặt chân lên tường và để đầu gối chùng về phía trước để ép trọng lượng của mình vào tường.
“Hoo.”
Với một hơi thở, cô thả lỏng sức lực và kéo cơ thể lên bằng bàn chân bám vào tường. Thay vì đá xuống, cô cần phải kéo mình lên.
Cô đi được thêm ba mét với một bước chân duy nhất, vậy nên cô sẽ đến chỗ Muneshige trong hai bước nữa.
Thế là anh cũng bắt đầu.
…Nào.
Anh không thể chỉ đứng nhìn. Đây là thời gian để anh luyện tập.
Khi anh nhận ra cô và hiểu được cô đang cố làm gì, anh đã cảm thấy một điều gì đó.
Nếu anh nói ra cảm giác đó thành lời, nó có thể dễ dàng bị coi là tự phụ, vì vậy anh đã không nói ra và niêm phong nó sâu trong trái tim mình.
Anh biết mình cần phải làm gì bây giờ.
“…!”
Anh bắt đầu chạy lên tường như một phần tiêu chuẩn trong bài tập của mình.
Futayo thấy Muneshige bắt đầu leo lên phía trước.
Anh dường như đang thử thách cô, dường như đang phớt lờ cô, và dường như đang bảo cô hãy theo sau anh.
…Và…
Cô không hiểu, nhưng cô biết rằng người đang chạy phía trước cô đã từng mang một Tên Kế Vị.
Cô suy nghĩ về thuật ngữ “Tên Kế Vị”.
Cô đã chiến đấu với những người mang Tên Kế Vị vài lần và chỉ vừa vặn giành được chiến thắng. Cha cô đã mang một Tên Kế Vị và ông đã huấn luyện và dạy cô khá nhiều điều. Nhưng…
…Nó có ý nghĩa gì?
Cô tự hỏi Tên Kế Vị có ý nghĩa gì.
Cho đến gần đây, Futayo vẫn nghĩ về Tên Kế Vị như sách giáo khoa đã dạy cô.
Theo sách giáo khoa, những người mang Tên Kế Vị có trách nhiệm vận hành lịch sử và thế giới. Cha cô đã có một Tên Kế Vị, vì vậy cô đã tận mắt chứng kiến điều đó nhiều lần. Họ sống theo lịch sử được ghi lại trong cuốn sách lịch sử tự động cập nhật được gọi là Thánh Ước.
Tái hiện lịch sử của Thánh Ước là tất cả đối với họ.
Lịch sử của Thánh Ước rất dài.
…Rất lâu về trước.
Khi con người giáng trần xuống hành tinh này, mọi nơi trên thế giới ngoại trừ Cực Đông, nơi có các vị thần Môi trường, đã được phục hồi quá mức; vì vậy Cực Đông là nơi duy nhất có thể sinh sống. Thế là con người bắt đầu một cuộc chiến tranh giành vùng đất đó và suýt nữa lại tự diệt vong. Rút ra bài học kinh nghiệm, con người biết rằng họ không thể để tình trạng của thế giới cho con người quyết định và đã quyết định tuân theo lịch sử đã được chứng minh. Đó là những gì Futayo đã được dạy trong lớp.
Các quy tắc liên quan đến Tên Kế Vị đã được phát triển từ thời đó. Và khi họ tạo ra Thánh Ước để cung cấp hướng dẫn, họ đã đảm bảo rằng nó chỉ tự động tiết lộ một trăm năm lịch sử tiếp theo để đảm bảo không ai cố gắng nắm giữ quá nhiều quyền lực.
Bằng cách đó, con người có thể một lần nữa phát triển đến mức thăng thiên mà không tự hủy diệt mình.
Đó được gọi là Phong trào Chống Suy Tàn và Thúc Đẩy Điều Chỉnh, và do các vấn đề môi trường, một Cực Đông khác trong một không gian thay thế đã được tạo ra. Tất cả mọi người trừ người Cực Đông đã chuyển đến Thế giới Hài hòa đó và thực hiện các chỉ thị của Thánh Ước ở đó.
Và trước khi lịch sử được gói gọn trong Thánh Ước, các bản sao khác nhau đã được phân phát cho những người được xác định là tổ tiên của những gì sẽ trở thành các quốc gia vĩ đại trong tương lai. Bằng cách đó, những người mang Tên Kế Vị có thể hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ thế giới và giúp nó tái phát triển.
Futayo đã từng hỏi cha mình tại sao họ lại phải bận tâm thực hiện Tên Kế Vị và tái hiện lịch sử. Cô đã hỏi tại sao họ không tập trung vào phát triển công nghệ để có thể thăng thiên càng sớm càng tốt.
Đây là câu trả lời của cha cô:
“Này, Kazuno, tại sao lại thế nhỉ?”
…Cha mình thực sự rất thật thà về những điều ông không biết.
Sau khi Kazuno ném cho cha cô một cái nhìn đầy khinh bỉ, bà đã ngồi xuống một cách lịch sự và nói như sau:
“Bất kỳ hình thức cạnh tranh nào cũng mang lại xung đột. Và một số người ở vị thế tốt hơn những người khác. Suy cho cùng, Cực Đông là vùng đất an toàn duy nhất. Mọi nơi khác đã được phục hồi nhiều đến mức không ai có thể sống ở đó nữa.”
“Họ không thể cùng nhau hợp tác sao?”
“Đó là một câu hỏi hay, Futayo. Ta cũng đang nghĩ vậy, Kazuno. …Khoan đã, tại sao nàng chỉ lườm mình ta!?”
“Futayo-sama.” Kazuno ra hiệu về phía cha của Futayo. “Ngay cả ngôi nhà này cũng có một người chủ hộ. Về mặt lý thuyết.”
“Jud. Đó là cha tôi.”
“Jud. Nào, Futayo-sama. Nếu tất cả mọi người cùng hợp tác trong một nhóm duy nhất với vận mệnh của thế giới đang bị đe dọa, họ sẽ chọn ‘chủ hộ’ như thế nào? Và ngay cả khi họ tìm ra cách, liệu mọi người có thực sự hài lòng với sự lựa chọn đó không? Liệu mọi người có tin tưởng rằng sự lựa chọn đó sẽ cho phép họ thăng thiên không? Và…”
Và…
“Sự phát triển công nghệ chắc chắn sẽ mất nhiều thế hệ làm việc. Nhưng nếu họ phải chọn một ‘chủ hộ’ cho nhóm của mình, liệu họ có thực sự có thể tiếp tục chọn một cá nhân thỏa đáng qua nhiều thế hệ không?”
“Họ sẽ không biết cho đến khi họ thử…”
Đến lúc đó, cô đã hiểu ra.
Nếu họ đã thử điều đó, nó sẽ gây ra xung đột và họ sẽ tự hủy diệt lẫn nhau. Khi cô ngập ngừng, Kazuno đã nở một nụ cười hiếm hoi.
“Bây giờ tiểu thư đã hiểu chưa? Vì trách nhiệm với các thế hệ tương lai, những người thời đó đã gạt bỏ tham vọng tự xưng là người lãnh đạo và thay vào đó giao phó số phận của mình cho một thứ khác. Họ quyết định tham khảo lịch sử của thời đại quá khứ, khi con người thực sự đã thăng thiên.”
Đó là cơ sở mà cha cô và những người khác đã vận hành thế giới.
Những người bạn của cha cô ở Mikawa, những automaton mang Tên Kế Vị, và tất cả những người khác đều đã làm như vậy. Nhưng…
…Tại sao?
Sự hủy diệt của Mikawa đã cướp đi cha cô không phải là một phần của việc tái hiện lịch sử. Họ đã nghĩ gì? Và…
“—————”
Futayo nghĩ về cha mình, người đã chống lại việc tái hiện lịch sử, và về những người đã tuân theo nó.
…Họ đã biến mất.
Anne và Luynes của Hexagone Française, Matsunaga của P.A. Oda, Yoshitsune của Qing-Takeda, và Yoshiyori của Satomi đã tuân theo hoặc không tuân theo việc tái hiện lịch sử, nhưng quyết định của họ đều dẫn họ đến sự biến mất như cha cô.
…Nó có ý nghĩa gì?
Những người mang Tên Kế Vị được cho là có trách nhiệm tuân theo Thánh Ước và vận hành cả lịch sử và thế giới, nhưng…
“Nó có ý nghĩa gì?”
Futayo tự hỏi thầm khi cô nhìn vào lưng của người từng mang Tên Kế Vị đang di chuyển phía trước.
“Khi một người thừa kế một cái tên và đi theo thế giới và lịch sử của nó,” cô hỏi. “Cái chết của họ có phải là điều đã được giả định trước không?”
Futayo tăng tốc.
Cô vung người lên để chạy thẳng lên tường.
Cô có thể thấy lưng của Muneshige ở phía trước.
Cô có thể đuổi kịp. Cô chỉ cần di chuyển thêm một chút nữa. Nhưng cô cảm thấy nặng nề. Vật trong tay phải của cô cảm thấy nặng.
Đó không phải là Tonbokiri. Đó là một thanh dự phòng do Kantou IZUMO cung cấp. Nó tái tạo nhân tạo các chức năng của vũ khí và trí tuệ nhân tạo của nó chỉ dựa trên bản gốc.
Tuy nhiên, trọng lượng và sự phân bổ của nó giống hệt với bản thật.
…Mặc dù nó là một bản sao.
Nó là một bản sao, nhưng chỉ có trọng lượng là thật.
…Nó gần giống như…
Nó giống như cái gì? Suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu cô.
“——————”
Và trong khoảnh khắc đó, chân cô không còn bám được vào tường nữa.
“…”
Thăng bằng trên gót chân, cơ thể cô ngửa ra sau trên tường.
Cô không thể lấy lại thăng bằng.
Cô sẽ ngã ngửa xuống.
“Kh…”
Trong khoảnh khắc đó, Muneshige quay lại nhìn.
Anh đưa tay ra và cô cố gắng nắm lấy nó.
…Không.
Cô không biết mình đang từ chối điều gì, nhưng suy nghĩ đó chắc chắn đã đến với cô.
Và một lúc sau, cô rơi xuống.
Cô đã thất bại.
Gin đã chứng kiến điều đó từ boong tàu cảng của Tama sau khi băng qua lối đi bằng dây thừng dày.
Futayo ngã và lưng cô đập mạnh vào giàn giáo bên dưới.
Những người trên giàn giáo quay lại và chiếc tàu kéo dừng lại, nhưng Muneshige dừng lại trên tường và giơ một tay về phía tất cả họ.
Anh đang nói với họ rằng đây chỉ là một phần trong bài tập của họ. Điều đó đúng, và việc bảo vệ danh tiếng của Phó Hiệu trưởng của họ là quan trọng đối với Musashi vào lúc này. Nhưng…
“Cô ấy có vẻ kiệt sức kể từ sau trận Mikatagahara.”
Gin cau mày.
“Nếu cứ tiếp tục thế này, cô ấy sẽ không có tương lai.”
Futayo nằm ngửa trên giàn giáo bằng tre cứng và ván gỗ.
Cô thở hổn hển và mạch đập nhanh. Cả hai đều do sai lầm bất ngờ này và do nỗi sợ hãi khi ngã ngửa mà không thể nhìn thấy mình đang đi đâu.
Không thể tin được, cô nghĩ trong thâm tâm.
Có một thứ gì đó dường như đang vướng víu trong tim cô và thỉnh thoảng nó lại chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô. Vào những thời điểm quan trọng nhất hoặc khi cô đưa ra quyết định, một thứ gì đó dường như cắt ngang trước mặt cô, che khuất tầm nhìn của cô.
Đó là cái gì?
Cô không biết.
Khi nằm ngửa, cô có thể thấy thân tàu mạn phải của Musashino và trần nhà của Ariake được chống đỡ bởi các vì kèo. Những tấm ván sau lưng cô rung lên theo nhịp thở và cơn đau dần dần ập đến như một luồng hơi nóng.
Cô muộn màng nhận ra tay mình đang chạm vào thứ gì đó.
Đó là thanh Tonbokiri dự phòng. Nó có khả năng mở rộng và sức cắt nhân tạo sử dụng thần chú, nhưng cô vẫn chưa sử dụng tính năng sau. Hệ điều hành của nó được tạo ra để tương thích với bản thật, và…
…Tôi không thể sử dụng thanh Tonbokiri này cho đến khi nó nhận tôi là chủ nhân.
Đó là một chức năng cấp quyền phiền phức, nhưng những ràng buộc như vậy là cần thiết đối với một vũ khí có thể làm người khác bị thương. Ngoài ra, cô hiện đang sống trong Ariake chứ không phải đối mặt với kẻ thù.
Cô dự định cuối cùng sẽ để thanh Tonbo Dự Phòng nhận mình là chủ nhân và sau đó chờ đợi thanh thật quay trở lại. Tại thời điểm đó, cô đã lên kế hoạch chuyển ký ức của thanh dự phòng sang thanh thật để nó biết rằng cô chưa bao giờ rời xa nó.
…Nhưng liệu điều đó có thực sự thành công không?
Vì một lý do nào đó, cô không còn chắc chắn như vậy kể từ sau Mikatagahara.
“Mình…?”
Phải chăng cô đã trở thành một kẻ hèn nhát?


0 Bình luận