CÂU HỎI THỨ HAI – MỖI TAY MỘT CÀNH HOA CHẾT CHÓC
Im Lặng Là Tự Sát?
"Anh hai à, sao mỗi học sinh năm nhất lại phải chôn chân ở cái xó xỉnh này vậy?"
Ánh nắng chiều rọi qua cửa sổ hắt xuống hành lang tầng một đổ nát của khu nhà học cũ những vệt bóng ô vuông. Khắp các bức tường, chỗ nào cũng chi chít hình vẽ bậy.
Học viện Cải tạo Purgatorium có ba tòa nhà, hai tòa nhà bốn tầng mới cáu cạnh, và một tòa nhà hai tầng cũ kỹ, sắp sập. Trong ba tòa nhà đó, chỉ có tòa cuối cùng là mở cửa cho học sinh năm nhất.
Kyousuke hầu như chẳng bao giờ bén mảng đến hai tòa nhà mới. Đó là lãnh địa của đám đàn anh đàn chị. "Hả? À, thì là..."
"Tại tụi em là cam thối đó mà!" Renko vui vẻ cắt ngang câu trả lời của Kyousuke. "Học sinh năm nhất chưa được cải tạo như mấy anh chị khóa trên, tụi em mà lây nhiễm cho các anh chị thì hỏng mất. Một quả cam thối làm hỏng cả giỏ cam, cách ly tụi em là biện pháp phòng ngừa đó mà."
"...Em hình như đang hỏi anh trai em thì phải?" Nụ cười của Ayaka tắt ngấm, thay vào đó là một cái lườm sắc lẻm.
"Đừng có xù lông thế chứ. Xin lỗi chuyện lúc nãy nha, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi mà. Mình làm bạn được không, Ayaka bé bỏng?!"
"Ái chà chà, đừng có bám lấy em! Khó đi quá!" Ayaka gỡ Renko ra rồi trốn sau lưng Kyousuke.
"Hu hu." Renko cụp hai tay xuống. "Có vẻ ai cũng ghét mình hết rồi... Khụt khịt."
"Thì tại cậu gây ấn tượng đầu quá tệ đó thôi... nhưng vẫn còn cơ hội sửa chữa mà!"
"...Hừ." Ayaka phồng má khi Kyousuke cố gắng kéo Renko ra khỏi cơn tuyệt vọng. Hai người họ đang dẫn Ayaka đi tham quan học viện sau giờ học. Kyousuke một mình dẫn em gái đi cũng được, nhưng Renko nhất quyết đi theo, hi vọng có thể nhân cơ hội này làm lành.
Ayaka tỏ vẻ không hài lòng chút nào, suốt ngày hậm hực. "Em muốn đi chơi với anh hai thôi, chỉ hai anh em mình," cô bé lầm bầm. "Với lại, cái kiểu ăn mặc đó là sao? Bộ cậu định diễn hài hả? Định làm trò hề đó hả?"
"A, cuối cùng em cũng móc mỉa mình rồi! Đúng đúng! Mình mượn của Kurumiya đó, hi vọng sẽ kéo chúng ta lại gần nhau hơn. Em thích không?" Renko chỉ vào chiếc mặt nạ ngựa trông như thật. Chiếc mặt nạ ngựa mà Ayaka đã đội vào sáng nay giờ đang nằm trên đầu Renko. Với lớp da bóng loáng, bờm ngựa mượt mà, và hai con mắt thủy tinh trái phải nhìn hai hướng khác nhau – trông thật ghê tởm.
Ayaka càng phồng má to hơn. "Em tuyệt đối không thích cái đầu ngựa bị chặt lìa. Đâu phải em thích đội cái thứ vớ vẩn đó đâu – thiệt tình!"
Nhanh nhẹn, Ayaka vươn tay giật lấy chiếc mũ trùm đầu trên đầu Renko.
"Gì –?! Ch-ch-chết tiệt!"
Mặc cho Renko cố gắng chống cự, Ayaka vẫn lột được chiếc mặt nạ trên đầu cô nàng.
"He he! Đáng đời. Gương mặt thật của cậu... cuối cùng mình cũng..." Ayaka cười toe toét, nhảy nhót trước mặt Renko. "...Không nhìn thấy." Khuôn mặt của Renko, như mọi khi, vẫn bị chiếc mặt nạ phòng độc đen kịt che kín.
Renko cười hề hề, giả vờ che mặt. "Khụt khịt! Đáng tiếc nha! Mình đội nó lên trên mặt naaạ rồi. Mình lừa được cậu rồi, mình lừa được cậu rồi~! Mình nhìn thấu cậu rồi nha~!"
"......!"
Mặt Ayaka đỏ bừng. Cô bé trừng mắt nhìn Renko, người vẫn tiếp tục chế nhạo cô một cách đắc thắng nhưng có lẽ hơi trẻ con, vừa hát vừa nói, "Em mách anh hai đó!" Không nói một lời, Kyousuke gõ vào đầu Renko bằng một cú đấm.
"Á đau!! Kyousuke! Hãy yêu chứ đừng gây chiến!"
"Đó là vì cậu chọc phá người ta đó. Anh đã bảo đừng trêu Ayaka rồi mà."
"...Cuồng em gái."
"Argh!"
Renko che đầu khỏi Kyousuke khi anh giơ nắm đấm lên lần nữa.
Ayaka khúc khích cười, vẻ mặt khoái chí thường thấy rồi trốn sau lưng Kyousuke. "Đáng đời cậu! Anh hai em đứng về phía em mà... Đúng không anh hai?"
"Ừ, tất nhiên rồi. Anh luôn đứng về phía em dù có chuyện gì đi nữa."
"E he he he! Anh hai, em yêu anh! Em yêu anh nhiều lắm!" Vứt chiếc mặt nạ ngựa sang một bên, Ayaka ôm chầm lấy người anh duy nhất của mình.
Renko nhìn cô bé nũng nịu Kyousuke, cọ mặt vào ngực anh. "Khụt khịt... Ayaka à, em thực sự yêu anh ấy nhỉ?"
Giọng nói cô nàng tràn ngập sự ngưỡng mộ.
"......Hử?" Có lẽ vì thấy phản ứng đó có phần bất ngờ, Ayaka ngẩng mặt lên khỏi ngực anh trai, nhìn Renko một lượt từ trên xuống dưới rồi lại vùi mặt vào ngực anh như cũ. "Tất nhiên rồi! Không từ ngữ nào diễn tả hết được em YÊU anh ấy nhiều đến nhường nào! Chỉ cần có anh hai thì em không cần gì khác nữa. Chỉ cần anh hai ở bên cạnh em là đủ rồi—"
"...Ayaka?"
Ayaka ôm chặt lấy Kyousuke, lẩm bẩm gì đó như đang đọc thần chú khi anh nhìn xuống cô bé.
Renko, không hề nao núng, cũng khẳng định tình cảm của mình: "Ờ há, mình hiểu rồi. Mình hiểu hoàn hảo cảm xúc của em! Vì giống như em, mình YÊU – YÊU – YÊU – YÊU Kyousuke! Khụt khịt."
"...Cái gì?" Ayaka lên tiếng, giọng đầy giận dữ. Buông Kyousuke ra, cô bé trừng mắt nhìn chiếc mặt nạ phòng độc. "Giống như em? Cậu đang nói cái quái gì vậy? Làm ơn đừng đem tình yêu của em dành cho anh hai ra so sánh với những ham muốn bẩn thỉu của cậu."
"Không có bẩn thỉu! Tình yêu của mình vô cùng tàn bạo...nó nặng nề và mãnh liệt. Và mình thấy khó chịu khi nó bị so sánh với một tình yêu nhẹ nhàng, hời hợt và đầy cảm xúc như vậy. Nó giống như sự khác biệt giữa death metal và nhạc pop. Tình yêu của mình sẽ thổi bay màng nhĩ và thổi tung đầu óc của cậu!"
Với Renko, cũng có khả năng cô nàng sẽ theo nghĩa đen mà thổi bay đầu óc của bạn. Tình yêu của cô nàng có thể đủ nặng để nghiền nát bạn, hoặc đủ mãnh liệt để xé toạc bạn thành từng mảnh...
Tuy nhiên, Ayaka, người không biết về bản chất thật sự của Renko, không có lý do gì phải e dè. "Ồ, chỉ có vậy thôi à? Thật là kinh khủng...nhưng em không nghe death metal hay những thứ tương tự," Ayaka chế nhạo. "Loại nhạc đó, ngoài tiếng ồn ngu ngốc ra thì chẳng có gì... Em đoán nó hoàn hảo với cậu đấy nhỉ? Cá nhân em thích những bài hát pop dễ nghe hơn."
Ngay lập tức, Renko cất cao giọng. "Chẳng có gì ngoài tiếng ồn?! Chẳng có gì ngoài tiếng ồn?! Khụt khịt...có vẻ em không hiểu gì cả, Ayaka à. Tất nhiên, ngay cả trong màn trình diễn tiếng gầm chết chóc, mà đối với một người không chuyên, có thể nghe như tiếng la hét đơn thuần, cũng có rất nhiều sắc thái tinh tế—"
Renko bắt đầu thao thao bất tuyệt một tràng dài. Nào là gầm gừ đối chọi khò khè, thét lóc đối đầu rít gào, giọng hát cống rãnh đọ với giọng ngạt nước, hít vào chen lẫn thở ra…
Cuối cùng, sau khi Renko đã giảng giải cặn kẽ mọi ngóc ngách vấn đề, Ayaka mới chen vào được vài lời: “Chị nói gì em chẳng hiểu một chữ nào cả.”
“Cái gì cơ?!” Renko gầm lên bằng cái giọng death growl, rồi lao như vũ bão về phía Ayaka, hệt như đang nhảy mosh.
“Cậu đang làm gì Ayaka đấy?!”
Kyousuke kịp thời dùng đầu húc Renko một phát, y như đang headbang.
“Á á á!!”
Renko ngã nhào ra đất.
Vừa đỡ Ayaka dậy, Kyousuke vừa quay sang cô bé với ánh mắt trách móc. “…Trời ạ. Anh tưởng em muốn hòa thuận cơ mà.”
“Ặc… Em tuyệt đối không đời nào hòa thuận với cô ta! Cô ta đang định giả vờ thân thiện, rồi tìm cơ hội giết chết em đó! Dưới cái mặt nạ kia là nụ cười man rợ đấy, anh à!”
“Người không muốn hòa thuận là cậu đấy, Ayaka… Thôi được rồi, tùy cậu vậy,” Renko lầm bầm, phủi đất cát dính trên người.
Vì đã đến cửa thoát hiểm, Kyousuke vẫn quyết định tiếp tục chuyến tham quan. Họ thay dép đi trong nhà bằng giày ngoài trời rồi ra sân. Kyousuke dẫn Ayaka đi khắp khuôn viên rộng lớn, lần lượt chỉ cho cô bé xem nhà thể chất, võ đường, khu bảo tồn thiên nhiên nhỏ mang tên Purgatory Park, và tất cả những điểm đặc biệt khác của trường.
Trong lúc đó, Renko và Ayaka lại—
“Này, này. Ayaka yêu quý, em có môn thể thao nào đặc biệt giỏi không?”
“Em giỏi tất cả các môn thể thao cá nhân. Nhưng em tệ với các môn tập thể, như mấy trò bóng bánh ấy ạ.”
“Ồ, tôi cũng không giỏi chơi bóng. Bởi vì ngực tôi đã nặng trĩu rồi.”
“…À. Nhưng nếu chúng quá to thì thật đáng ghét. Đúng không, anh trai?”
“Ồ-ồ…”
“Lại thế rồi đấy.” Renko thở dài. “Mặc dù cậu lúc nào cũng chơi với ‘hai quả bóng’ của tôi.”
“Khoan đã, đừng có nói bậy bạ chứ! Ánh mắt của Ayaka đáng sợ lắm đấy nhá!! Thật ra, ánh mắt cô ấy tối sầm lại rồi… ừm, Ayaka bé bỏng? Em định làm gì với cái gậy đó—?”
“Anh trai, anh… đồ ngốc!”
“Á á á!!”
“Đồ của anh chết chắc rồi!”
“Ở Purgatory Park, có rất nhiều loài động vật được nuôi. Gà, thỏ và—”
“Và rắn như thế này ư?” Ayaka hỏi Renko.
“Á á á!! Con r-r-rắn đó… á á á!!”
“Hì hì. Sao chị la hét ghê thế? Nó màu hồng và em thấy nó đáng yêu mà… Ồ, chị sợ rắn à? Nhìn này, nhìn này, nhìn này.”
“Hả?! D-dừng lại… đừng làm thế! Con rắn đó có độc đấy!”
“Ối, tay em trượt mất rồi.”
—Chụt.
“Á á á!! T-tôi bị cắn rồi!!”
“Renko?!” Kyousuke la lên. “Đợi ở đây, anh đi tìm thầy Busujima ngay để lấy thuốc giải—”
“Đừng có nhát gan thế chứ, anh trai! Anh không nghĩ hút nọc độc ra sẽ nhanh hơn sao?”
“Hả?! Không đời nào anh có thể, ừm… h-hút nó ra được!!”
Cứ mỗi chặng của chuyến tham quan, lại có chuyện gây ra cảnh náo loạn. Đến cuối cùng, Kyousuke và Renko kiệt sức, mình mẩy đầy thương tích. Hiện tại, họ đang nằm bẹp dí trên hai chiếc giường ở phòng y tế sau khi đi chữa trị.
Chỉ riêng Ayaka là vẫn tràn đầy sức sống. “Này, anh trai. Chúng ta không được đi xem các tòa nhà mới của trường sao?” Cô bé nhìn vào tấm bản đồ trong cuốn sổ tay học sinh, ánh mắt tràn đầy tò mò.
Kyousuke rên khẽ “…Ưm” rồi cố gắng ngồi dậy. “Không, không có quy định nào cấm chúng ta đi cả… nhưng chắc chắn chúng ta sẽ lạc lõng. Chúng ta là học sinh năm nhất… Anh nghĩ chúng ta sẽ nổi bật một cách không hay ho gì đâu. Thôi bỏ đi.”
“Hừm—” Ayaka bĩu môi. “Nếu không cấm thì cứ đi thôi!” Cô bé lay vai Kyousuke.
Thấy vậy, Renko không chần chừ một giây, lập tức bật dậy và lay anh từ phía bên kia. “Đúng đó, đúng đó, đi thôi!” Chắc là cô bé đang cố gắng xây dựng thiện cảm bằng cách đồng tình với Ayaka.
“Aiz, được rồi, được rồi… trời ạ, anh hiểu rồi.” Thế là Kyousuke đành chịu thua vì bị áp đảo hai chọi một.
Ayaka reo lên sung sướng. “Hoan hô!”
Renko vung tay hô "Banzai": “Chúng ta làm được rồi, Ayaka! Yay cho—”
“Vậy, chúng ta đi thôi, anh trai?”
“…Kkksshh.” Cú đập tay “banzai” của Renko bị lơ đi một cách rõ rệt. Cô bé từ từ, chầm chậm hạ cánh tay phải đang giơ cao xuống, rồi lủi thủi theo sau Kyousuke và Ayaka, trông vô cùng buồn bã. “Á à à… Cậu cứ đợi đấy, Ayaka bé bỏng! Đừng có quên tôi đấy nhá!”
“…Ồ, xin lỗi. À mà, hình như tên cậu là gì nhỉ?”
“Hả?! Tôi là Hikawa Renko! Mặc dù cậu chưa bao giờ gọi tôi như vậy cả!”
“Trước giờ chưa bao giờ, và sau này cũng không bao giờ.”
“Đồ vô tâm! Đồ vô tâm, Ayaka bé nhỏ… hic hic…”
“Đừng có nói ‘hic hic’ bằng miệng chứ. Chị đâu có khóc thật đâu?”
Có vẻ như hai người này còn phải mất khá nhiều thời gian nữa mới hòa thuận được.
“Oa… một tòa nhà đẹp thật! Hoàn toàn khác hẳn với khu dành cho năm nhất!”
Tòa nhà trắng muốt, lấp lánh có một mặt tiền trang nhã. Trông nó mới tinh, và được xây cách khá xa tòa nhà cũ. Những hàng cây và khóm hoa được chăm sóc cẩn thận điểm xuyết bên ngoài, không một mẩu rác nào vương vãi trên lối đi. Ngay cả không khí cũng có vẻ khác biệt so với khu nhà cũ kỹ, đổ nát kia.
Họ dừng lại ở quảng trường phía trước lối vào, Kyousuke đảo mắt nhìn xung quanh. “…Được rồi. Vậy thì…”
“Chúng ta vào thôi!”
Vừa lúc Kyousuke quay người định rời đi, Ayaka đã túm cổ áo anh, bắt đầu kéo lê anh về phía lối vào, mặc cho anh giãy giụa và la hét.
“Khoan đã, khoan đã! Em đi nhầm đường rồi!! Chúng ta không vào, chúng ta là đang điiiii về mà!”
“…Tại sao?”
“Tại sao…?” Lặp lại câu hỏi, Kyousuke nhìn quanh. Các lớp đã tan, và họ bị vây quanh bởi những học sinh đang đi lại. Không ngoại lệ, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Kyousuke và hai cô bé. Hay nói đúng hơn là, họ nhìn vào—
“Kkksshh. Đã đến đây rồi, sao không vào xem bên trong luôn chứ. Này, cứ tự tin mà đi, chẳng ai nhận ra chúng ta là năm nhất đâu nhỉ? ưỡn ngực ra, ưỡn ngực ra!” Renko ưỡn mạnh bộ ngực đầy đặn của mình về phía trước. Chúng nhấp nhô rung lắc theo lời cô, trông thật mềm mại.
Hầu hết các anh chị khóa trên đi ngang qua đều dán mắt vào vòng một và khuôn mặt của cô bé. "Này, có một cô gái đeo mặt nạ chống độc kìa!!" "Cô ta thích trò trói buộc à?" "Không lẽ là một vụ tấn công bằng khí độc?" "Ai đó liên hệ với Ban Đạo đức Học đường ngay!" "Ngực cô ta bự chảng luôn!" "Size áo ngực cỡ nào vậy trời?" "Hình như mình từng thấy cái mặt nạ và cặp bưởi đó rồi thì phải?" "Tớ thì chưa." "Nếu có thì tớ không đời nào quên được!" "...Dù sao thì, họ là học sinh năm nhất à?" "Chắc chắn rồi." "Ôi, đúng là năm nhất rồi, khỏi phải nói." Các anh chị khóa trên vẫn tiếp tục xì xào bàn tán.
Renko, với chiếc mặt nạ chống độc và bộ ngực đồ sộ của mình, nổi bần bật ngay cả trong ngôi trường mới. Dù muốn hay không, Kyousuke và những người còn lại đã bị lộ thân phận học sinh năm nhất.
Giờ mà đi vào trong thì thật là khó xử, đằng nào cũng thế. Các anh chị khóa trên sẽ dán mắt vào họ, và nếu họ có ý định gây rắc rối—
"Kyousuke?! Có phải Kyousuke yêu dấu của em không?!"
Một giọng nữ the thé, quen thuộc đến mức khó chịu, vang vọng khắp quảng trường. Tiếng xì xào của các anh chị khóa trên khác đột ngột im bặt, và sự im lặng bao trùm đám đông. Kyousuke giật mình, cứng đờ người, ngập ngừng quay mặt về phía giọng nói.
"A, đúng là Kyousuke rồi! Kyousuke, Kyousuke yêu dấu!" Một nữ sinh thò người ra ngoài cửa sổ tầng hai, vẫy tay loạn xạ.
"Trời ạ?! Cô Shamaya..."
Khoảnh khắc cô ta chạm mắt với Kyousuke, cô ta nhảy xuống – cứ như thể đi qua tòa nhà sẽ quá phiền phức vậy – và tiếp đất một cách duyên dáng bên ngoài. Rồi cô ta ba chân bốn cẳng chạy về phía Kyousuke. "Kyousuke!"
"Guh?!"
Cô ta ôm chầm lấy cậu mà không hề giảm tốc. "Đã hai tuần trôi qua kể từ chuyến cắm trại ở trường trại giam, mà em vẫn chưa có một cơ hội nào để gặp lại gương mặt yêu dấu của anh! Ôi, em cô đơn quá xá là cô đơn! Cô đơn quạnh quẽ!!! Thế mà em chưa từng dám mơ rằng anh sẽ ban cho em vinh dự đến gặp em! Oh-ho-ho! Em hạnh phúc quá chừng... Ôi, Kyousuke yêu dấu! Em đã nhung nhớ anh biết bao, Kyousuke thân yêu của em!"
Xoa má vào ngực Kyousuke, cô gái ngập tràn hạnh phúc. Cô có mái tóc màu mật ong hơi gợn sóng và đôi mắt màu ngọc lục bảo lấp lánh như đá quý.
Đây là Saki Shamaya. Kyousuke và những người khác đã gặp cô ta trong chuyến cắm trại. Cô ta là tiền bối của họ, một học sinh năm ba.
"Chỉ... chỉ cần bình tĩnh thôi mà! B-bình tĩnh đi—"
Shamaya hình như không nghe thấy Kyousuke nói gì. Cô ta vẫn tiếp tục ôm chầm lấy cậu. "Kyousuke, Kyousuke yêu dấu...hức. Thật là một mùi hương quyến rũ...hức."
"Chết quách đi." Một cú đá savate thẳng vào miệng Shamaya đang chảy dãi.
"Gyaaahhh, Ối Chúa ơi!!" Shamaya đổ sập xuống, quằn quại trên mặt đường nhựa sau khi bị đá vào đầu.
"Kksshh!" Renko vào thế chiến đấu. "Trời ạ, cô đang làm gì Kyousuke vậy hả? Tưởng cô đã bỏ cuộc rồi chứ... Xem ra cô thật sự muốn tôi cho cô một trận ra trò, Shamaya yêu dấu!"
"Nó tới rồi! Quái vật!"
"Ai là quái vật hả?! Cô ăn nói kiểu gì với một thiếu nữ thế hả?! Có muốn tôi đâm não cô ra làm đôi không?!"
"Êk! Ối Chúa ơi!!" Gần như khuỵu xuống vì sợ hãi, Shamaya lùi lại, bám víu vào một học sinh gần đó. Khi cô ta đang run rẩy, một bàn tay đặt lên vai cô ta.
"Chị gái?"
"...Ể? Chuyện gì vậy?" Nháy đôi mắt đẫm lệ, Shamaya ngẩng mặt lên.
Chủ nhân của giọng nói cúi xuống, nhếch mép nhìn cô tiền bối đang bám chặt lấy chân mình. "Chị có mối quan hệ gì với anh hai của em vậy hả?"
Bằng cả hai tay, người nói túm lấy cổ áo Shamaya.
"Cái gìạ?!" cô gái tóc vàng hét lên, ngỡ ngàng trước sự tương phản giữa nụ cười trên gương mặt cô bé và hành động thô bạo.
Vùng quanh mắt Ayaka co giật, gồng mình hết sức. "Em. Hỏi. Chị—chị có mối quan hệ gì với anh hai của em hả?!"
"A-anh hai? Kyousuke yêu dấu của tôi là... anh hai của cô sao?! Vậy cô là—"
"Chuyện đó không quan trọngggg!!!"
Ayaka gào lên một tiếng chói tai, và lắc Shamaya một cách mạnh bạo.
"X-x-x-x-xin lỗi tôi!" Bị xốc mạnh tới lui, Shamaya xin lỗi mà không hiểu tại sao.
"...Vậy thì? Anh hai của em và chị, có mối quan hệ gì—"
Đúng lúc Ayaka định tiếp tục truy hỏi cô gái, người lúc này đang còn choáng váng vì bị chấn động, thì Renko, người vẫn kiên nhẫn đứng chờ và quan sát, lên tiếng với giọng điệu nghiêm túc. "Mà này Ayaka, cô tiền bối đó... là một kẻ giết người hàng loạt tàn bạo, đã sát hại đến hai mươi mốt mạng người đấy."
"Ếh?!" Ayaka ném Shamaya sang một bên, và lùi lại một cách thận trọng. "Hai mươi mốt người? N-nhiều đến thế ư... Khó tin quá."
"Đúng vậy. Cô ta có vẻ mặt hiền khô như không làm hại ai, nhưng thật ra là một tên điên nguy hiểm, giết người như ngóe. Được biết đến với biệt danh Nữ hoàng Sát thủ, cô ta là một kẻ giết người đáng sợ, đáng sợ vô cùng! Hic hic hic!!!" Renko ôm vai, run rẩy một cách khoa trương.
Shamaya nhìn cô gái đeo mặt nạ chống độc, khó hiểu. "...Hả? Này cô kia! Giấu diếm bản chất thật của mình, mà còn trơ tráo—!"
"—Cái gì đó?"
"Ối Ối!! Không có gì hết!" Khoảnh khắc Renko đe dọa, Shamaya co rúm lại. Nỗi kinh hoàng đã khắc sâu vào tâm trí cô ta trong chuyến cắm trại ở trường trại giam rõ ràng vẫn còn đeo bám.
Ayaka chỉ vào Shamaya, người đang cắn lưỡi vì sợ hãi với vẻ mặt ngây người. "...N-nhưng cô ta trông yếu ớt đến buồn cười mà."
"Đó là tất cả một màn kịch thôi. Cô ta là một kẻ lừa đảo xảo quyệt, sẽ làm bất cứ điều gì để giết người. Cô ta đang dùng một mánh khóe cũ, giả vờ yếu ớt để khiến nạn nhân mất cảnh giác. Hầu hết mọi lời nói và hành động của ả ta đều là dối trá... nói cách khác, tốt nhất là cô cứ coi mọi thứ ả làm đều là một cái bẫy." Lợi dụng sự im lặng kinh ngạc của Shamaya, Renko nói tất cả những gì cô muốn nói.
Ayaka lùi xa hơn khỏi cô gái tóc vàng đang run rẩy và lấy hai tay bịt miệng. "Waaah... độc ác thật! Cô ta rốt cuộc muốn gì ở anh hai của em—?"
"Cô ta muốn giết anh ấy."
"Ếh?!"
"Em thấy đấy, Ayaka bé nhỏ," Renko bắt đầu, "cái cô ả này... ả ta định dùng lời lẽ ngon ngọt để mê hoặc Kyousuke ngây thơ của chúng ta, quyến rũ cậu ấy, rồi cướp đi mạng sống! Ả ta sẽ bất ngờ ôm chầm lấy cậu ấy như vừa nãy, ép ngực vào người cậu ấy, thỉnh thoảng còn trần truồng xông vào phòng tắm, tấn công cậu ấy kiểu đó... Ả ta muốn làm gì thì làm! Trái tim, thân thể và cả mạng sống của cậu ấy—ả ta định cướp sạch!"
Đôi mắt Ayaka vụt tắt khi cô bé trừng trừng nhìn Shamaya.
"Không, chính là chị..."
Lời lẩm bẩm của Kyousuke không ai để ý.
Quả nhiên, Shamaya không thể im lặng. "Khoan đã nào!" Cô xen vào. "Tôi tuyệt đối không thể im lặng để mặc cho cô muốn nói gì thì nói..." Cô ta trừng mắt nhìn Renko, đứng phắt dậy và chắn trước mặt Ayaka.
Ngay lập tức, vẻ giận dữ của ác quỷ trên mặt Shamaya biến mất, thay vào đó là nụ cười thiên thần. "Em gái Kyousuke yêu dấu của tôi... Cho phép tôi gọi em như vậy nhé? Lời của cô Hikawa chẳng qua chỉ là những lời nói nhảm vô trách nhiệm. Em đừng để tâm làm gì—đều là những lời dối trá vô căn cứ."
"...Dối trá."
"Đúng vậy, toàn là dối trá! Từ tận đáy lòng, tôi yêu Kyousuke—"
"Dối trááá!" Ayaka hét lên, đẩy Shamaya ra.
"Ôi chao!"
Shamaya ngã nhào.
"Cô nghĩ rằng cô có thể lừa được Ayaka sao, thưa cô?" Cô bé tiếp tục lạnh lùng. "Nói rằng cô yêu anh trai tôi... Đừng có mà ăn nói lung tung như thế! Ayaka thấy ghê tởm."
"Đúng đấy, đúng đấy! Có những chuyện có thể nói, và có những chuyện thì không!" Renko hùa theo, lên án Shamaya.
"Hả hả?!" Shamaya đứng thẳng dậy, đối mặt với cả hai. "Sao hai người lại tấn công tôi như vậy?!"
"Bởi vì chị chạm vào anh trai em."
"Bởi vì cô ôm Kyousuke, còn gì."
"Hả hả?! Chỉ vì chuyện đó—"
"'Chỉ vì chuyện đó'?!" Renko và Ayaka cùng nhau the thé.
"Tôi đã nói rồi đấy, Ayaka. Cái cô này chẳng coi việc ôm ấp người khác phái ra gì cả. Xem ra ả ta quen với những mối quan hệ thân mật về thể xác rồi. Đúng là một con hồ ly tinh không ai tưởng tượng nổi."
"Đúng thế, đúng thế. Cô ta chẳng hiểu cái ôm với anh trai của Ayaka có giá trị như thế nào cả! Đúng là ngọc trai cho lợn ăn, vàng cho mèo phá! Đúng là hồ ly tinh."
Shamaya, bị cả hai lăng mạ, đỏ bừng mặt và cố gắng cãi lại. "Tôi...tôi không phải hồ ly tinh! Tôi vẫn còn trong trắng! Tôi chưa có kinh nghiệm gì về XX hay XX hay XXX hay XXXX, và XXX và XX và XXXX vẫn chỉ là những ý nghĩ hoang đường! Mỗi đêm, tôi đều XXX và XXXX cho Kyousuke yêu dấu của tôi, nhưng đó là một phần của việc trở thành người phụ nữ cậu ấy yêu. Rồi sớm muộn gì, tôi cũng sẽ thực sự... Heh-heh-heh..."
"K-kyaaaa...?" Ayaka và Renko đều ngơ ngác.
"Sao hai người lại lùi lại thế?!"
"X-xin lỗi...ghê tởm quá đi mất."
"Cái kiểu 'heh-heh-heh' đặc biệt ghê. Đó không phải là khuôn mặt mà một cô gái nên làm."
"Ôi trời ơi!" Shamaya ngửa đầu ra sau kinh ngạc. Gục ngã yếu ớt, cô tự hỏi, "Mình...ghê tởm lắm sao?"
"Đúng thế. Ghê tởm."
"Ừ. Ghê tởm!"
"Hả hả hả hả?!"
Hai cô bé không hề nương tay.
Mặt Shamaya trắng bệch. Trông cô ta thật đáng thương.
"...Này. Hai người quá đáng rồi đấy! Dừng lại đi." Kyousuke chen vào giữa họ.
"Kyousuke thân yêu..." Đôi mắt Shamaya lấp lánh khi Kyousuke chìa tay ra với cô—
"Á!"
—Nhưng khi cô cố gắng đứng dậy, Ayaka đã tấn công Shamaya từ bên cạnh, bẻ gãy tay Kyousuke.
Mất đi chỗ dựa, Shamaya ngã nhào. "Gyaaa—ôi trời ơi!!"
"Đau... Này, em đang làm gì vậy?!" Kyousuke cáu kỉnh, kinh ngạc.
Ayaka nhướng đôi lông mày thanh tú. "Ayaka phải hỏi anh mới đúng, anh trai. Anh đang làm gì vậy?! Giúp cái cô này—?!"
"Thôi nào, thôi nào, Ayaka bé nhỏ." Renko bước vào can ngăn. "Kyousuke quá tốt bụng, nên cậu ấy giúp mọi người mà không suy nghĩ. Cậu ấy là một tâm hồn thuần khiết, nên dễ bị lừa bởi những lời dối trá... Cậu ấy đánh giá người khác quá cao và không thể nói cho họ biết rằng những đặc điểm khó chịu của họ là khó chịu. Cô ta chỉ đang lợi dụng bản tính tốt của Kyousuke mà thôi."
"Không đời nào," Kyousuke đáp. Rồi nói thêm: "Hai em thực sự ghét cô Shamaya nhỉ."
"Ồ, vậy anh thích cô ta sao, Kyousuke?" Ayaka hỏi.
"À..." Kyousuke không trả lời.
Giống như Shamaya suýt chút nữa đã bị Renko giết, Kyousuke và những người khác cũng có thể bị Shamaya giết bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, vì Shamaya, không giống như Renko, không có thiết bị giới hạn, nên sẽ không rõ liệu cô ta có cố gắng giết họ nữa hay không. Kyousuke không thích cô ta, mà đúng hơn là sợ cô ta.
"Nhìn kìa, anh ấy thậm chí còn không trả lời được! Đấy là câu trả lời rồi đấy, Ayaka bé nhỏ. Kksshh."
"Em hiểu rồi. Em hiểu hết rồi. Cô ta cứ bám theo anh ấy mặc dù anh ấy thực sự không thích cô ta và thấy cô ta phiền phức... Tội nghiệp anh trai em. Lợi dụng lòng tốt của anh ấy để cố gắng thu hút sự chú ý của anh ấy... Tiền bối này đúng là tệ hại nhất! Xin đừng bao giờ lại gần chúng tôi nữa."
"Hả? Hai người, chờ đã—"
"Anh trai à, cô ta là một kẻ giết người hàng loạt đã sát hại hai mươi mốt người! Em lo cho anh... Em lo cho tính mạng của anh! Nhưng anh lại cứ phớt lờ cảm xúc của em... Phớt lờ em và kết bạn với vị tiền bối sát nhân này?! Thật tàn nhẫn."
"...Ừm." Kyousuke do dự trước ánh mắt đẫm lệ của Ayaka. Khi anh nhìn quanh tìm đường thoát, anh thấy Shamaya đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Kyousuke thân yêu? Những gì cô ấy nói...về việc anh ghét em...đó là dối trá...phải không?"
Giọng nói và biểu cảm trên khuôn mặt cô trống rỗng và vô hồn.
Kyousuke cảm thấy điều đó thật đáng báo động. Anh nói cẩn thận, chắc chắn rằng mình đang mời gọi rắc rối. "À, ừm...thật ra thì, ghét thì không hẳn là—"
"Waaaahhh, không!"
—không phải là từ chính xác!
Trước khi anh có thể nói hết câu, Shamaya đã bật dậy và bỏ chạy, bỏ lại Kyousuke và những người khác. Nước mắt tuôn rơi, trong nháy mắt cô đã biến mất vào trong bóng tối.
"Nữ Hoàng Sát Nhân bị đánh gục bởi...một cậu bé năm nhất?"
Một trong những tiền bối đang theo dõi cảnh tượng lẩm bẩm ngạc nhiên. Sự im lặng bao trùm bấy lâu vỡ tan, và quảng trường trở nên náo động.
"Cô Shamaya...k-không thể tin được. Ý tôi là, mối quan hệ của họ là gì vậy?!"
"Tin đồn là thật sao? Rằng Saki đã yêu một cậu bé năm nhất..."
"Ngu ngốc!! Cô ấy là thần tượng của mọi người mà... Cô ấy là Madonna của chúng ta!"
"Fan club của cô ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu! Họ sẽ chết hết!"
“Tao đi lấy khẩu Tokarev.”
“Tao vác AK-47.”
“Để ta mang katana đến.”
“Tớ đem lồng sắt trinh nữ.”
“Giải quyết nhanh gọn trước khi lũ thầy cô đến!”
“Được, khi nào thịt bọn nó?”
“Ngay bây giờ!”
“Chạy mau!”
Vừa hét lớn, Kyousuke túm lấy tay Ayaka, dốc toàn lực mà chạy.
“Oa! Anh hai chạy nhanh quá—”
“Ayaka, mau lên! Bị bọn nó bắt được là chết chắc!!”
Ngay sau lưng Kyousuke và đồng bọn, một đám đàn anh đàn chị hùng hổ đuổi theo. Mắt ai nấy đỏ ngầu giận dữ, trên tay lăm lăm vũ khí. Đúng như lời Renko, nếu để chúng tóm được, bọn họ nhất định sẽ bị trả thù không trượt phát nào.
Giờ ra chơi sau giờ học biến thành trò đuổi bắt sinh tử.
“Chết tiệt, chạy nhanh thật… Lũ khốn đó trốn đi đâu rồi?! Tao cho chúng mày thủng người!”
“Hết giờ tự do mất rồi. Không còn thời gian hành hạ chúng nó nữa à?!”
“Ha ha ha! Lũ sâu bọ kia trốn đâu rồi?! Ta đếêếếếếến đây!”
“Ối! C-coi chừng—Hình như vừa có cái xe máy độ lao qua phải không? Dân chơi đồ cổ…”
“Này thằng kia, cái thằng đầu trọc kia! Đừng có mà chạy xe quý giá của bố mày lượn lờ!”
“Hả… Loli-miya kìa! Anh em ơi, vứt hết vũ khí, chạy mau!! Nếu bả mà thấy thì toi đời!”
“Cái gì hảááá?!” Cô ta rống lên như sấm dậy. “Thằng chó chết nào vừa dám gọi bà là ‘Loli’?! Muốn bà cho nát xương không hả?!”
“……”
Tiếng ồn ào dần tắt. Tất cả nín thở, im thin thít một hồi lâu, đến khi không còn nghe thấy gì nữa. Có vẻ đám đàn anh đàn chị đã bị Kurumiya nổi trận lôi đình đuổi sạch.
“…Anh hai, giờ chắc ổn rồi hả?”
“Ừ, chắc vậy. Chuồn lẹ trước khi chúng nó quay lại—khụ, khụ.”
“A?! Kyo-Kyousuke… anh sờ soạng chỗ nào vậy?! Đừng có thế, chỗ đó là…”
“Anh haiiii?!”
“Chỉ là… Đừng có động tay động chân, Ayaka! Bụi tro—khụ, khụ, khụ.”
Không chịu nổi nữa, Kyousuke cậy nắp ra. Cả hai vùng vẫy thoát ra ngoài ánh sáng, người ngợm dính đầy tro trắng từ đầu đến chân.
“Hự, hự!” Ngay sau lưng hai anh em đang ho sặc sụa, Renko, người cũng trắng toát như hai người kia, ung dung chui ra. “Hai người trông vất vả nhỉ. Chắc bụi tro bay hết vào phổi rồi hả? Đùa thôi!”
“Hừ. Chơi không đẹp, cô có mặt nạ phòng độc… khụ, khụ.” Ayaka, mắt rơm rớm vì ho quá nhiều, căm hờn liếc Renko.
Renko cười khì khì, “Khsss,” rồi phủi phủi lớp tro dính trên quần áo. “Ayaka giãy giụa làm tình hình tệ hơn thôi! Ở trong lò đốt thì phải nằm im chứ.”
“Xin lỗi nha! Tại ai mà tôi phải—khụ, khụ… hự!”
“Trong đó tối om, lại còn chật chội nữa chứ, phải không? Đâu phải lỗi của tôi. Va chạm là chuyện khó tránh, Ayaka thân mến à.” Renko vỗ lưng Ayaka để xoa dịu cơn ho.
Đến khi đã thở ổn định trở lại, Kyousuke và em gái phủi tro cho nhau.
“Nhưng mà chui vào lò đốt trốn là một ý hay đó chứ bộ,” Renko nói.
“Ừ, ừ. Quá thông minh! Nhờ vậy mà thoát chết trong gang tấc,” Kyousuke đáp lời.
“Hê hê hê.” Ayaka tươi rói. “Em đâu có bền sức, cứ tưởng sẽ bị bắt trong trò đuổi bắt đó chứ… nhưng mà em tự tin vào khả năng trốn tìm của mình lắm! Mà… sao lại nhiều tro thế nhỉ?”
“Ờm. Thì là do…”
Bởi vì lò đốt không chỉ dùng để đốt rác…
Đó là lời đồn, nhưng cậu sợ em gái hoảng sợ, nên đành im lặng. Chắc hẳn là họ đã tưởng tượng ra những hình thù dài dài, trắng trắng bị vùi trong tro tàn…
“Khsss… thôi được rồi. Phủi sạch bụi bẩn rồi, chuồn lẹ trước khi bị phát hiện.”
“Ừ, phải nhanh chân quay lại thôi!” Kyousuke lên tiếng. “Đám kia chắc cũng không dám mò đến khu trường học cũ đâu…”
“Hy vọng là anh nói đúng, chứ chắc chúng nó cay cú lắm, không dễ bỏ cuộc đâu!”
“Ước gì tớ bắt được con nhỏ quý tộc kia một mình,” Ayaka lẩm bẩm. “Đám tay sai của nó dai như đỉa ấy.”
“Ừ, ừ. Thối hoắc mùi cáo mượn oai hùm, giật dây bọn kia một cách tiện lợi ghê,” Renko đồng tình.
“Thối, thối hoắắắấc! Hi hi.”
“…Hai người không thấy hối hận gì hết hả?”
Trên đường trở về khu trường học cũ, Ayaka và Renko càng nói càng hăng về ả Shamaya. Nội dung cuộc trò chuyện có hơi đáng ngờ, nhưng—họ đã có chung một kẻ thù là Shamaya, và nhờ cùng nhau trốn thoát khỏi đám đàn em đàn anh, khoảng cách giữa hai cô gái đã tự nhiên thu hẹp lại. Kyousuke mừng vì thấy cả hai nói chuyện hòa hợp, dù cậu cũng cảm thấy hơi áy náy cho Shamaya. Cậu sẽ cố gắng dàn xếp và bảo họ xin lỗi sau.
“Này Kyousuke. Sắp hết giờ tự do rồi đó, biết không?” Renko chỉ tay về phía đồng hồ trong sân trường.
“…Ừ.” Đã 5:39 chiều. Giờ tự do sau giờ học sẽ kết thúc khi ca lao động buổi tối bắt đầu lúc 6:00 chiều. Học sinh phải tập trung, thay đồ thể dục và sẵn sàng làm việc, chậm nhất là 5 phút trước 6:00. “Đã muộn thế rồi à? Không được trễ giờ, mau đến phòng thay đồ—”
Nói được nửa câu, cậu chợt nhớ ra, vì đang trong tuần thi cử, nên ca trực lao động đã bị hủy, bắt đầu từ chiều nay. Thay vào đó, tất cả học sinh bắt buộc phải về phòng ký túc xá chậm nhất là 6:00 chiều để học bài. “…Không, về ký túc xá thôi.”
Cũng may, vì họ đã để cặp sách ở ký túc xá sinh viên, nên không cần phải ghé qua lớp học nữa. Đám đàn anh đàn chị hình như cũng đã quay về khu vực của mình, vậy là chỉ còn việc thong thả trở về.
Renko duỗi người—“Khsss”—cả bầu ngực đồ sộ và giọng nói tươi tắn của cô đều nảy lên một cách mạnh mẽ. “Uầy, sướng quá không phải đi lao động chân tay! Cái mặt nạ này bí bách kinh khủng, lại còn hạn chế tầm nhìn nữa, làm gì cũng khổ sở hết á.”
"Thế bỏ ra thì có sao đâu nhỉ...? Dù không đi quá xa thì cũng là trò đùa khá hay mà. Cậu là diễn viên hài à? Hay mặt mộc của cậu xấu đến thế?" Ayaka nghiêng đầu nhìn chiếc mặt nạ phòng độc của Renko. Như mọi khi, cô nàng ra đòn khá nặng, có lẽ vì vẫn còn dè chừng người bạn đồng minh bất đắc dĩ này.
Nhưng Renko chẳng tỏ vẻ gì buồn bã, còn lắc lắc ngón tay. "Tsk, tsk, tsk. Hoàn toàn ngược lại đấy, Ayaka bé nhỏ."
"...Ý gì?"
"Gương mặt thật của tớ quá xinh đẹp, nên tớ cố tình che giấu đi thôi!"
"...À, ừ, được thôi. Cậu đùa đấy à?"
"Không. Tớ không đùa, đó là sự thật. Không phải tớ không muốn tháo mặt nạ ra—mà là tớ không thể tháo ra. Dù có bất tiện hay nóng bức đến đâu. Cậu có biết vì sao không?"
"Này, Renko! Chủ đề đó thì—"
Renko dùng lòng bàn tay bịt miệng Kyousuke, ngăn cậu ta nói.
Nếu nhắc đến chuyện mặt nạ phòng độc, họ không thể tránh khỏi việc tiết lộ bản chất thật của Renko. Đó là một chủ đề quá sức để bàn, đặc biệt là khi Ayaka cuối cùng đã bắt đầu mở lòng với cô. Khoảng cách mà họ đã cố gắng thu hẹp sẽ lại nới rộng ra, và nó sẽ đặt một gánh nặng không cần thiết lên tâm trí của Ayaka.
Tuy nhiên, Renko nói không chút do dự:
"Lý do tớ không thể tháo chiếc mặt nạ này: Vì gương mặt mộc của tớ quá nguy hiểm."
"...Hả?"
"Kksshh." Renko thở dài nhìn hai anh em nhà kia, miệng há hốc.
Vuốt ve bên ngoài chiếc mặt nạ phòng độc, cô quay đầu nhìn về phía mặt trời đang lặn. "Chẳng phải có một thứ gọi là hồng nhan họa thủy sao? Vẻ đẹp của tớ là như thế đó. Tớ quyến rũ trái tim mọi người và khiến họ phát điên. Những người đã bị tớ đánh cắp trái tim sẽ cần phải đánh cắp lại thứ gì đó của tớ, và cả hai ta sẽ cướp đoạt sinh mạng của nhau...vì vậy, tớ không thể tháo mặt nạ. Tớ không thể chịu đựng được khi thấy mọi người bị tổn thương vì tớ. Ôi...tớ, tớ là—"
"......Phụt."
Renko nhìn Ayaka. "Hửm?"
Ayaka dừng bước, giờ đang khom người, vai run rẩy. Rồi, như thể đã đạt đến giới hạn chịu đựng, cô nàng bật cười phá lên. "Ah-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha! C-cái gì vậy...? Cậu buồn cười quá! Vừa rồi là diễn theo trường phái ái kỷ đấy à? Hee-hee...okay, tớ hiểu rồi, cậu là một mỹ nhân thực thụ! Mặc dù khả năng đó là một phần triệu. Ah-ha-ha! Cậu đúng là một kẻ kỳ quặc!"
Renko đứng đó, vẻ mặt bối rối. "Ummm...Tớ có cảm giác như cậu đang chế nhạo tớ thì phải!"
Ayaka lau đi những giọt nước mắt đang trào ra ở khóe mắt. "Tại cậu nghe ngốc quá đi!! Thật á, hồng nhan họa thủy á?!" Cô nàng tiếp tục cười lớn.
Đúng lúc cuộc trò chuyện trở nên quá nghiêm túc—đúng là phong cách của Renko mà! Kyousuke cảm thấy đây là lần đầu tiên kể từ khi đến học viện mà Ayaka nở nụ cười thật sự với người khác. "...Cảm ơn cậu, Renko."
"Hửm?"
"Không có gì..." Kyousuke quay mặt đi khỏi người bạn học phổng phao đang nghiêng đầu khó hiểu. Cảm thấy ngượng ngùng vì sự biết ơn mà cậu đã vô thức thể hiện, cậu có một cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực. Cảm xúc này thật ấm áp và nhồn nhột—
"Anh hai!"
Cảm giác đó tan biến khi Ayaka mạnh mẽ ôm lấy cậu. Cô vòng cả hai tay ôm lấy ngực Kyousuke và mỉm cười. "Ngày mai và ngày kia là ngày nghỉ ở trường đúng không? Anh muốn làm gì để dành thời gian cho em?"
"...Hm? Ờ phải, mai là thứ Bảy rồi..."
Học viện Cứu Rỗi Luyện Ngục tuân theo lịch trình năm ngày một tuần. Học sinh có thể chọn nhiều cách khác nhau để trải qua những ngày cuối tuần khi không có lớp học.
Họ có thể chơi thể thao trên sân trường, hoặc đọc sách trong phòng riêng, hoặc siêng năng tập luyện, hoặc nhồi nhét trong căng tin, hoặc tập luyện nhạc cụ trong phòng âm nhạc, hoặc ngủ cả ngày trên giường...
Mặc dù bị giới hạn trong không gian trường học, các học sinh vẫn có thể tận dụng tối đa thời gian rảnh rỗi dồi dào của mình. Tuy nhiên, điều này hóa ra lại khó khăn đến đáng ngạc nhiên. Kyousuke và các học sinh khác, khi phải đối mặt với thời gian giết chóc, luôn gặp rắc rối.
Nhanh hơn cả việc Kyousuke có thể trả lời, Renko đề nghị, "Chúng ta sắp có bài kiểm tra rồi, vậy hãy tổ chức một buổi học nhóm với mọi người đi!" Cô nhảy bổ vào cậu từ phía đối diện Ayaka và nắm lấy cánh tay cậu theo cách tương tự. Cánh tay trái của Kyousuke trượt giữa bộ ngực đầy đặn của cô và bị vùi lấp.
"Hả?! Chờ đã, cậu đang làm cái gì vậy, lợi dụng anh ấy như thế hả?!" Ayaka buông cánh tay Kyousuke ra đủ để kéo Renko ra xa. Đôi mắt cô bừng bừng lửa giận. "Đừng có dí mấy thứ đó vào anh hai thân yêu của tôi chứ!"
Nụ cười mà cô nàng vừa mới nở, biến mất không dấu vết, và tâm trạng cô tụt dốc không phanh.
Rướn bộ ngực lên, Renko thở dài. "Kksshh...bộ ngực của tớ làm cậu khó chịu đến thế à, Ayaka bé bỏng?"
"Không! Chính cậu mới làm tôi khó chịu!"
"Ehh?! Tớ cứ tưởng chúng ta đã trở thành bạn bè rồi chứ..."
Ayaka lè lưỡi trêu chọc Renko đang tiu nghỉu một tiếng "Bleh!" Cô giữ chặt cánh tay mà Renko vừa nắm lấy, như thể để đòi lại nó cho riêng mình. "Cậu hăng hái quá và lại gần quá mức rồi đấy! Không quan trọng cậu làm ầm lên đến đâu, xin đừng chạm vào anh ấy một cách tùy tiện như vậy. Quá quen thuộc rồi đấy! Hay cậu cũng là đồ lẳng lơ?"
"Tớ không phải đồ lẳng lơ—tớ là đồ độc!"
"Vâng, vâng, đúng thế đấy. Những cô gái đeo mặt nạ phòng độc và những thứ tương tự không thực sự được ưa chuộng ở mọi nơi, đúng không? Tất nhiên, họ rất bí ẩn...nhưng tôi sẽ không giao anh hai của mình cho một người khó dò như cậu đâu! Tuyệt đối không đời nào tôi giao anh ấy cho cậu đâu!" Ayaka siết chặt hơn, nhấn mạnh quyết tâm của mình.
Renko cúi đầu. "Cậu đúng là một người em dâu ghê gớm..." Tuy nhiên, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Nhưng tớ không nản lòng! Nếu bị cấm đẩy, tớ sẽ kéo, và nếu tớ không thể chơi đẹp, tớ sẽ chơi lầy. Để mở lòng cậu, trước tiên tớ phải mở chân ra!"
"Một khi cậu mở ra, thì sao?"
"Chẳng phải câu đó sượng trân sao..." Không bỏ lỡ một nhịp nào, Renko lái câu đùa đi hướng khác. Kyousuke sững sờ. Sức lực trong cánh tay của Ayaka dường như biến mất. "Kksshh. Thì là thế đó, nên chúng ta hãy cố gắng hết mình nhé! Tớ không biết cậu nghĩ gì, Ayaka, nhưng tớ muốn chúng ta trở thành bạn tốt của nhau! Nào, cùng đi thôi!" Renko đưa tay về phía Ayaka.
Ngay trước mặt họ là một ngã ba. Bên phải dẫn đến khu ký túc xá nữ, còn bên trái thì tiếp tục đến khu ký túc xá nam. Khu ký túc xá của khác giới bị cấm tuyệt đối, vì vậy Kyousuke phải chia tay hai người họ ở đây. Ayaka run rẩy, siết chặt cánh tay anh hơn.
"Anh hai..."
"Không sao đâu. Renko là bạn anh mà. Em sẽ không bị bắt cóc rồi ăn thịt đâu."
"Đúng đó. Tớ bình thường đến phát chán ấy, biết không. Tớ không có thói quen đi tấn công rồi ăn thịt con gái đâu nhé."
"...Thế cậu có tấn công rồi ăn thịt con trai không?"
Renko cười khẩy "kksshh" rồi im lặng không đáp.
Ayaka thở dài, buông tay Kyousuke ra. "Thôi được rồi. Dù sao em cũng có cả đống chuyện muốn hỏi chị Mặt Nạ..."
"Chuyện muốn hỏi à? À há, số đo vòng một của chị là cỡ G..."
"...Anh hai." Bỏ qua câu trả lời của Renko, Ayaka nhìn thẳng vào Kyousuke. Đôi mắt đen láy của cô dao động lo lắng, hệt như mặt nước trong đêm. "Em sẽ sớm gặp lại anh chứ? Ngày kia, rồi ngày kia nữa, em đều sẽ được gặp anh, đúng không?"
"Ừ, tất nhiên rồi. Anh sẽ đợi em ở đây mỗi sáng." Gật đầu, anh xoa đầu cô bé.
Ayaka nheo mắt lại như thể xấu hổ. "...Vâng, em hiểu rồi. Nếu vậy thì không sao cả." Mỉm cười, cô bước đến chỗ Renko, coi như không thấy bàn tay đang chìa ra của cô nàng. "Ngày mai gặp lại anh hai nhé! Anh mà dám trốn học để ôn thi thì em không tha đâu!"
"Biết rồi, biết rồi... Em cố gắng hòa đồng với mọi người nhé, được không? Với cả..." Anh quay sang nhìn Renko, người vừa rụt tay lại với vẻ tiu nghỉu. "Anh giao Ayaka cho cậu đó! Cùng với Eiri và Maina, giúp đỡ em ấy mọi thứ nhé."
Nói rồi, anh cúi đầu chào.
Những tiếng thở dài của Renko biến thành sự phấn khích, cô nàng bật dậy. "Kksshh! Cứ giao cho tớ, Kyousuke! Chẳng cần phải nhờ đến Eiri hay Maina đâu... chỉ cần Renko này còn tồn tại trên đời, thì không ai được phép động vào Ayaka yêu quý đâu!"
"Cậu cũng không được phép động vào em ấy đấy, biết chưa."
"C-c-cậu nói cái gì thế hả?! Hyaaa!!" Renko chìa những ngón tay về phía Ayaka.
"Ôi, tiếc quá đi," Ayaka trêu chọc khi né tránh đòn tấn công của Renko. "Trượt rồi! Hi-hi!"
Kyousuke cười gượng gạo, chỉ vào ngã ba phía trước. "Vậy anh đi đây. Hai đứa đừng cãi nhau nhiều quá đấy nhé?"
"Vâng, chúc ngủ ngon! Anh đừng lo, tụi em sẽ không cãi nhau đâu."
"Chúc anh hai ngủ ngon! Ngày mai mình đi chơi riêng cả ngày hai người thôi nha, được không anh?"
"Phản đối! Em không được chiếm anh ấy một mình, Ayaka! Mai chúng ta sẽ có một buổi học nhóm với tất cả mọi người chứ—"
"Không có đâu."
"Em nói gì cơ hả?! Bước ra đây, con cuồng anh trai!"
"Em đang ở ngoài này rồi mà. Đừng có nói linh tinh, đi thôi nào!"
"À, ừ."
"...Anh rút lại lời vừa nói. Anh giao Renko cho em, được chưa?"
Ayaka dẫn đầu, cả hai hướng về phía ký túc xá nữ.
Xin đừng có chuyện gì xảy ra khi mình không ở bên cạnh... Mong ước tha thiết, Kyousuke bắt đầu đi về phía ký túc xá nam.
"......Hừ."
Nắm chặt chiếc bút chì kim, Ayaka phồng má.
Sáng thứ Bảy - sáng hôm sau - Ayaka mang một tâm trạng tồi tệ. "Nhưng em muốn có thời gian riêng với anh hai, đặc biệt là bây giờ..."
"Thôi nào, thôi nào," Renko xoa dịu cô gái đang càu nhàu. "Như thế này không phải là tốt hơn sao? Chắc chắn là tất cả chúng ta sẽ tiến bộ hơn khi học cùng nhau! Kksshh."
"Đúng đó, đúng đó! Nếu hai cái giường tốt hơn một, thì năm cái chắc chắn là tuyệt vời hơn nữa! Không có vấn đề nào mà chúng ta không thể giải quyết được!"
Maina nhiệt tình vẫy cây bút chì của mình khi Kyousuke chế nhạo cô.
"...Fwah." Trong khi đó, Eiri ngáp dài một tiếng.
"Grrr..." Ayaka nghiến răng. "Với cái kiểu này thì chúng ta sẽ chẳng tiến bộ được đâu!" cô hét lên, chỉ tay một cách nghiêm khắc vào Renko, Eiri và Maina. "Thậm chí, chúng ta còn đang thụt lùi ấy chứ. Các người đều là đồ bỏ đi! Cái neo A, B và C!"
"Thôi nào." Kyousuke khiến cô hạ cây bút xuống. "Không phải là em đã thân thiện hơn với mọi người trong ký túc xá rồi sao…?"
"Không đời nào!"
"Ừa!"
"Thật tuyệt nếu chuyện đó xảy ra."
"Chưa đâu..."
"Sao câu trả lời của mấy đứa lại khác nhau hết vậy..."
Chuyện này bắt đầu từ một giờ trước. Sáng sớm hôm đó, Kyousuke đã đến chỗ Ayaka và cả hai đã đến một lớp học mở để ôn thi. Họ đã nói về ký túc xá nữ - về việc phòng của cô dường như là một xà lim đơn, về việc cái giường khó chịu như thế nào, về việc những cai ngục thì thần kinh và phiền phức ra sao, về việc cô đã tắm cùng với Eiri và Maina, về việc Renko thậm chí còn không tháo mặt nạ ngay cả trong ký túc xá, vân vân. Ayaka đã kể cho anh nghe tất cả những điều này trong khi họ học.
Buổi sáng đã thành công cho đến thời điểm đó. Nhưng rồi, chưa đầy một giờ sau khi Kyousuke và Ayaka bắt đầu buổi học, Renko và những người khác đã xuất hiện với tài liệu trên tay và tham gia vào. Kết quả là…
"…Hừ." Ayaka hậm hực, xé vụn cục tẩy của mình.
Kyousuke và những người khác mỗi người đều bày tài liệu học tập của mình trên một hòn đảo được tạo thành từ bốn chiếc bàn ghép lại với nhau. Kyousuke và Ayaka ngồi cạnh nhau, và đối diện với họ lần lượt là Renko và Maina. Chỉ có Eiri là ngồi ở một chiếc bàn riêng, chống khuỷu tay lên đó với vẻ chán chường.
"Cô nương ăn nói kém duyên quá đấy."
"Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì từ cô."
"Cô nương ăn nói kém duyên" mà Ayaka vừa nhắc đến, tất nhiên, là Eiri. Ayaka rõ ràng đã đặt cho cô biệt danh này trong bồn tắm tối hôm trước.
"Kksshh… Đừng nói với tôi là một cô bé ít hơn cậu hai tuổi lại phát triển hơn nhé?"
"...Ý tôi là về cách cư xử!" Vẫn chống khuỷu tay lên bàn, Eiri gật đầu nhìn những gì mà tay Ayaka đang làm.
Thả cục tẩy bị xé nát và vò nhàu, Ayaka cười. "Tee-hee! Cô nương ăn nói kém duyên, cô hoàn toàn phẳng lì, phải không? Tôi có thể nhầm cô với một cậu con trai hoặc cái gì đó ấy chứ."
"...Cô vừa nói cái gì?"
"H-này...thôi đi, Ayaka! Vòng một là một vấn đề nhạy cảm đối với Eiri..."
"Ồ, vậy là cô ấy nhạy cảm về nó à? Tôi tìm ra điểm yếu của cô nương ăn nói kém duyên rồi!"
"Nghĩ kỹ thì, không phải em còn phẳng hơn sao, Ayaka? Chị biết là em mới mười ba tuổi, nhưng mà - em chẳng có đường cong nào cả! Em chẳng khác Eiri là mấy..." Maina xen vào.
“Đồ Mèo quỷ quyệt này! Nói không mặc gì mà trông vẫn đẹp là quá láu cá rồi đấy.” Ayaka ném một cục tẩy vụn vào Maina.
“Mèo quỷ quyệt” ý là ám chỉ sự láu cá của Maina, thêm chữ “mèo” vào cuối cho nghe dễ thương. Đó là một biệt danh khá độc địa, giống như việc gọi Eiri là Cô Ngực Lép vậy.
“Ôi trời ơi, em xin lỗi mà, Ayaka… Tại vì khi mặc quần áo, trông em nhỏ nhắn hơn so với thực tế ấy mà.”
Dù có chút ủ rũ, Maina vẫn giữ được vẻ mặt tươi tắn. Cô bé rõ ràng chẳng hiểu ý nghĩa thực sự của biệt danh kia là gì, dù có vẻ lại rất thích thú.
“Ôi chao… thích ghê! Mình cũng muốn được tắm cùng mọi người! Để mình tha hồ khoe thân hình bốc lửa của mình! Khụt khịt…”
“Thân hình ‘bốc lửa’ của cậu chẳng quan trọng, đồ Cô Mặt Nạ kia,” Ayaka vặn lại. “Cái tôi muốn thấy là mặt mộc của cậu kia kìa. Đi tắm thì phải tháo mặt nạ phòng độc ra chứ, đúng không?”
“Khụt khịt. Đương nhiên là không rồi. Kể cả đi tắm tôi cũng vẫn đeo mà.”
“Nói dối,” Kyousuke trêu chọc. “Cô đã tháo nó ra rồi còn gì?”
“……?!”
Mọi người đồng loạt quay phắt lại nhìn Kyousuke, mắt chữ O mồm chữ A đầy ngạc nhiên – và tức giận.
“…Hả? Cậu ấy ‘tháo nó ra’? Anh đang nói cái gì vậy…? Đừng nói với em là anh đã rình tắm con gái đấy nhé—”
“Vô đạo đức! Vô sỉ! Tội phạm! Tôi đã nhìn lầm anh rồi…”
“Này anh hai… có một chuyện em muốn anh kể cho em nghe quan trọng hơn cả việc học đấy!”
Eiri ngạc nhiên, Maina thất vọng, còn Ayaka thì đã lăm lăm cây bút chì bấm của mình. Kyousuke cuối cùng mới nhận ra mình đã lỡ lời.
“Á?! Khoan đã, không phải thế! Lời tôi vừa nói không phải có ý đó—”
“Chúng tôi đã tắm cùng nhau.”
“Đúng, đúng thế! Tôi đang tắm một mình thì cô ấy xông vào, rồi áp thẳng bộ ngực trần của mình vào người… thôi không nói nữa!”
Chẳng khôn ngoan chút nào nếu chia sẻ trải nghiệm đó. Kyousuke đột nhiên thấy mình vã mồ hôi như tắm.
Ayaka dí mũi bút chì vào mắt trái của anh. Để anh không thể trốn thoát, cô ghì chặt gáy anh bằng tay kia. “…Anh hai đang nói cái gì vậy?”
Cạch. Với nụ cười toe toét, cô đẩy ngòi chì mỏng manh ra.
“A-Ayaka…? Ừm, mắt tôi hơi sợ đấy, nên—”
“Em muốn anh trả lời nhanh. Nào, nhanh lên! Nếu không…”
Cạch. Vẫn mỉm cười, cô lại đẩy ngòi chì ra một lần nữa, dí sát hơn vào nhãn cầu của anh.
“Này, đợi đã, đùa thôi… đùa thôi mà, Ayaka! Chỉ là cách nói ẩn dụ—”
“Ồ, thật sao? Nếu anh nói dối, Ayaka… sẽ tức giận đấy!”
Cạch, cạch. Nụ cười của cô biến mất. Mũi kim màu đen chỉ còn cách mắt anh vài milimet.
“……”
Đôi mắt Ayaka bình yên như mặt nước hồ tĩnh lặng, nhưng ẩn sâu bên dưới là một bóng đen phẫn nộ như chực chờ bùng nổ bất cứ lúc nào. Nuốt nước bọt ừng ực với cổ họng khô khốc, Kyousuke đang định mở miệng nói thì—
“Đùa thôi mà!”
—Một ngón tay chọc vào giữa họ, làm gãy ngòi bút chì ngay tại gốc. “Đương nhiên là không phải thật. Khó khăn lắm mới vào được ký túc xá khác giới, làm sao mà có thể rình tắm được chứ. Còn chuyện tắm cùng nhau thì hoàn toàn không thể! Không đời nào!” Đặt cả hai tay lên bàn và rướn người về phía trước, Renko kiên quyết phủ nhận toàn bộ sự việc.
Kyousuke, người không muốn ai biết sự thật, lập tức hùa theo. “Đúng, đúng, hoàn toàn không thể! Tôi đùa thôi mà. Đừng coi trọng quá… ha ha ha…”
“Hừm.” Ayaka nghi ngờ săm soi hai người.
“Cái gì? Đương nhiên là đùa rồi!!”
“…Thôi được rồi, tôi cũng đùa thôi mà.” Ayaka nở một nụ cười thật tươi rồi đột ngột buông Kyousuke ra, hạ bút chì bấm xuống.
“Khụt khịt…” Renko cũng ngồi lại vào chỗ. Cuộc tranh cãi xem chừng đã kết thúc – tạm thời là vậy.
“…Trời ạ. Kể cả là đùa thì cô cũng đi quá xa rồi đấy, Ayaka! Bút chì của cô không phải để đâm vào mắt đâu, nó là để viết cơ mà. Tôi cứ tưởng cô định làm thật rồi chứ, trời ơi…”
“Đúng vậy. Nếu là thật, tôi đã định đâm vào mắt anh y như thế này đấy!”
“Ưm…”
“Tôi bảo là đùa rồi mà! Hì hì!”
“……”
Một trò đùa thật tệ.
Kyousuke nhăn nhó. Ayaka tựa vai vào anh, cùng nhìn vào mấy tờ bài tập và vở ghi đang trải ra trước mặt. “Thôi mấy chuyện đó đi. Chúng ta mau học thôi, anh hai. Anh không muốn bị điểm liệt đâu nhỉ?”
“…Ừm.” Dù sao thì hôm nay họ cũng tụ tập lại để học. Không thể cứ mãi tán gẫu được.
Các bài kiểm tra của Học viện Phục hồi Purgatorium không chỉ là kỳ thi mà còn là kỳ tử. Lằn ranh mỏng manh giữa sự sống và cái chết được vạch ra ở mức “dưới một nửa điểm trung bình”, một tình huống đáng lo ngại. Bất kỳ học sinh nào muốn tránh khỏi hình phạt của Kurumiya chắc chắn sẽ học như thể mạng sống của mình đang bị đe dọa. Nếu mọi người đều học, điểm trung bình sẽ cao, và nếu điểm trung bình cao, sẽ có nhiều chỗ để thất bại hơn. Tệ hơn nữa, Kurumiya chính là người ra đề. Họ không thể biết được những câu hỏi lắt léo và tàn nhẫn nào có thể xuất hiện.
Tỉnh táo lại, Kyousuke cầm bút lên. “…Bài kiểm tra có rất nhiều nội dung, tốt hơn hết là chúng ta nên bắt đầu nghiêm túc đi thôi.”
“Đúng vậy.” Ayaka gật đầu. “Nếu có gì không hiểu, cứ hỏi nhé! Em có thể dạy anh.”
“Dạy chúng tôi? Cô ư? Cô quên rằng mình mới chuyển trường à?”
“Đương nhiên!” Ayaka đáp, ưỡn ngực ra. “Các lớp học ở trường này là cấp trung học cơ sở đúng không? Vậy thì chẳng thành vấn đề với em. Kiến thức có thể khác, nhưng những trọng tâm chính thì vẫn vậy. Với lại, có vẻ chủ yếu là ôn tập thôi.”
“Ồ, vậy sao…?”
Học viện Phục hồi Purgatorium tuân theo chương trình giáo dục trung học cơ sở bắt buộc. Vì tuổi của học sinh rất đa dạng nên tài liệu được soạn theo cấp độ thấp nhất, nhưng có rất nhiều học sinh đã hoàn thành chương trình học ở thế giới bên ngoài, và đây sẽ là kỳ thi lớn đầu tiên kể từ khi học kỳ bắt đầu.
Ayaka mỉm cười ngọt ngào với Kyousuke, người có vẻ hài lòng với câu trả lời của cô. “Vậy, anh hai. Sao anh không cùng em đặt mục tiêu lọt vào top ba của khối chúng ta nhỉ?”
Quả là một mục tiêu táo bạo!
Kyousuke định bụng hỏi "Sao cậu lại muốn đạt được cái thứ đó chứ?!" – nhưng cậu nhanh chóng tự mình tìm ra câu trả lời. Ba học sinh đứng đầu khóa sẽ được phép tự do ra ngoài khuôn viên trường. Kể từ khi không còn động lực gặp Ayaka, Kyousuke chẳng còn hứng thú đạt điểm cao nữa, nhưng...
"Nếu cả hai chúng ta đều được phép ra ngoài, mình có thể đi hẹn hò! Chúng ta có thể hát karaoke, hoặc đi công viên giải trí, hay đi mua sắm. Chúng ta có thể đi bất cứ đâu mình thích, thỏa thích luôn!"
"......?!"
Renko, người đang gõ bút theo điệu nhạc lọt qua tai nghe, khựng lại. Maina, người đang dán mắt vào tờ bài tập, ngẩng phắt đầu lên. Eiri ngáp ngắn ngáp dài. Tiếng lẩm bẩm phát ra từ miệng mỗi người, theo thứ tự.
"...Karaoke."
"...Công viên giải trí."
"...Mua sắm."
Câu trả lời lấp lửng của Kyousuke vang vọng trong lớp học gần như im lặng. "Nghe thì hay đấy, nhưng không đủ để tớ cày như trâu đâu... Cái ngưỡng để lọt vào top ba của khóa cao ngất với tớ, chưa kể đến cậu, Ayaka ạ!"
Sự khác biệt trong động lực của cậu giữa lúc vừa nghe tin về kỳ thi và bây giờ lớn như trời với đất. Kyousuke đã nghĩ đến chuyện bỏ cuộc trước khi thi.
Ayaka khuyến khích cậu, "Em đã bảo rồi, em sẽ giúp anh! Với thái độ đó, anh quên top ba đi – anh có nguy cơ trượt ấy chứ!! Anh không muốn hẹn hò với em à, anh hai?"
"Ờ thì..."
"Tớ sẽ dạy cậu!" Renko lao người về phía trước khi Kyousuke còn đang ấp úng. Cô đưa cái mặt nạ phòng độc gần sát mặt cậu, và cất giọng át đi tiếng xả của nó. "Khục khục! Tớ có thể giả vờ ngốc nghếch, nhưng tớ tự tin vào IQ của mình lắm. Chẳng có lý do gì cậu không lọt được vào top ba cả! Cậu muốn tớ dạy cái gì trước? Toán? Anh? Hay là...thể dục? Ô hô!"
"Đừng có 'ô hô' kiểu đấy. Với lại, tớ sẽ nhờ Ayaka dạy, nên không cần cậu."
"Hả?! Cậu định học thể dục từ chính em gái ruột của mình á?!"
"Trời ạ, tránh ra đi, cậu vướng víu quá!" Ayaka hét lên, đẩy mạnh mặt Renko sang một bên. "Tránh xa ra, cô Nương Mặt Nạ!"
Nhưng Renko không bỏ cuộc, cô vòng quanh Kyousuke, kéo theo một cái ghế. "Khục khục. À, cậu đang mắc kẹt ở bài này à? Cái này là..." Ngồi xuống bên phải Kyousuke, cô bắt đầu giảng giải cho cậu.
Mặt Ayaka đỏ bừng và cô đứng dậy, tiến tới kéo Renko ra khỏi cậu. "Thôi mà! Em sẽ dạy anh hai em, em đã bảo rồi mà! Trả anh em lại cho em! Trả lại đi, trả lại đi!"
Trong khi Ayaka đứng la hét, Maina hoàn thành chiếc băng đô mà cô đang làm. Trên nền vải trắng, bằng bút lông đen, dòng chữ "ĐƯỢC THA RA NGOÀI" được viết bằng chữ to tướng.
Ánh mắt tràn đầy quyết tâm, Maina đối diện với tờ bài tập. "Top ba của lớp... Có lẽ thật ngu ngốc khi một người ngốc nghếch như mình lại cố gắng. Nhưng dù sao, mình vẫn sẽ cố gắng hết sức! Vì Kyousuke đã bảo mình 'hãy làm theo cảm xúc của mình'... Mình sẽ không bỏ cuộc! Mình sẽ cố gắng hết mình và nhắm tới việc được tha ra ngoài!" Maina vung bút một cách dữ dội. Lớp học trở nên khá ồn ào.
Liếc nhìn sự hỗn loạn, Eiri lên tiếng từ chiếc ghế đơn biệt lập của mình. "...Được tha ra ngoài không đáng để lo lắng đến vậy. Các cậu ngốc à?"
Không hề quyết tâm, cô ngáp nhẹ. Thay vì cầm bút, cô đã bắt đầu làm móng chân, và đã bận rộn sơn móng rồi.
"Ôi, anh tính sai rồi! Nhìn này, và cả chỗ này nữa. Cách giải nằm ngay đó, nhưng vô ích thôi...anh không đủ cẩn thận ở bước cuối cùng, anh hai à."
"Từ giờ, chúng ta cần kiểm tra tất cả các bài làm của anh, được không? Nếu anh nhắm đến top ba, em nghĩ sự bất cẩn có thể là sai lầm chết người của anh đó."
Bên trái Kyousuke, Ayaka đang kiểm tra đáp án của cậu, trong khi bên phải cậu, Renko đang cho cậu lời khuyên. Hai tiếng đã trôi qua kể từ khi buổi học nhóm bắt đầu. Kyousuke nghĩ rằng với tất cả những cuộc trò chuyện, việc học hành của họ sẽ chẳng đi đến đâu, nhưng chúng đang tiến triển đáng ngạc nhiên.
Ngay cả Renko và Ayaka, những người đã tranh cãi xem ai sẽ dạy cậu, đặc biệt là lúc đầu, đã đạt được thỏa hiệp, quyết định rằng "hiện tại, ưu tiên của chúng ta là việc học của Kyousuke." Họ đang hợp tác để huấn luyện cậu.
Nhưng điều ngạc nhiên thật sự là khả năng học thuật của Renko.
Không giống như Ayaka, người vừa giảng vừa kiểm tra sách, Renko ngồi nghe nhạc. Cô đã vẽ những bức chân dung khủng khiếp về mỗi người trong cuốn sổ tay bỏ xó của mình. Tuy nhiên, bất cứ khi nào bút của Kyousuke dừng lại trên tờ bài tập, cô sẽ ngay lập tức giải đáp mọi thắc mắc — "À, xem này, cái này là..." — và giải thích các điểm một cách hoàn hảo.
Ngay cả Ayaka cũng kinh ngạc trước trí thông minh của cô. "Em cứ tưởng, không còn nghi ngờ gì nữa, cậu bị thiểu năng trí tuệ... Đúng là ranh giới giữa kẻ ngốc và thiên tài rất mong manh." Không rõ cô đang khen Renko hay hạ thấp cô.
Renko đã nói, "Vì chỉ số thông minh của tớ là năm trăm ba mươi nghìn mà!" nhưng chẳng ai biết đường nào mà lần với cô cả.
Đeo chiếc băng đô của mình, ánh mắt tràn đầy quyết tâm, Maina rên rỉ. "Ôi trời! Năm trăm ba mươi nghìn thật là quá kinh khủng... Mình không thể đánh bại được con số đó! Ôi không..." Cô nhìn xuống cuốn bài tập phủ đầy dấu X, tuyệt vọng.
Kyousuke hiểu rất rõ cảm xúc của cô. Xem Renko — người dường như là một thiên tài thực sự — khiến cậu cảm thấy những nỗ lực tuyệt vọng của mình обречены thất bại một cách khó xử. Ayaka có lẽ là người duy nhất trong số họ có thể theo kịp Renko, mặc dù có một người khác thể hiện sự dũng cảm không lay chuyển dù biết khả năng học thuật của Renko.
"...Tớ buồn ngủ quá." Với vẻ không quan tâm, Eiri dụi mắt. Sơn xong móng, cô ngáp ngắn ngáp dài, và nhìn ra ngoài cửa sổ. Eiri hầu như chưa bắt đầu làm bài tập, cuốn vở của cô bị chôn vùi dưới đống dụng cụ làm móng.
Ayaka kiểm tra xong đáp án của Kyousuke. "Cậu không học bài à, Cô Hai Lúa?" cô hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"...Không cần thiết."
Renko tỏ ra hứng thú. "Ồ?" Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Có lẽ Eiri cũng thông minh. IQ của cậu là bao nhiêu?"
“…Tôi cũng không biết nữa. Có ai kiểm tra tôi bao giờ đâu.”
“Ồ, ra vậy à? Tiện thể thì của tôi là năm trăm ba mươi ngàn đấy.”
“Ờ ờ…” Eiri xua tay, như thể xua đi cái chuyện vô lý ấy.
Đôi mắt Maina mở to như hai cái đĩa. “G-ghê vậy… Nghe con số đó mà chị ấy chẳng hề nao núng!” Mọi người đều hiểu đó chỉ là một câu đùa, nên chẳng ai ngạc nhiên cả.
“Hửm? Hóa ra Cô Nàng Ván Ép cũng thuộc loại thiên tài à…? Được thôi, tôi đâu dễ bị đánh bại.”
“…Không quan trọng. Dù sao thì tôi cũng chẳng hứng thú với việc cạnh tranh.” Eiri tỏ ra chẳng hề quan tâm đến những lời khích bác của Ayaka. Cô nàng lắc lắc đôi chân trần, tranh thủ hong khô móng tay.
“Grừ…” Ayaka gầm gừ với Eiri, nhưng vẻ điềm tĩnh của cô nàng vẫn không hề lay chuyển. “Cái quái gì thế? Cô định nói là tôi không xứng để làm đối thủ của cô à?!”
“Thôi nào thôi nào. Eiri có lẽ là một đối thủ đáng gờm đấy Ayaka! Tất cả dinh dưỡng đáng lẽ phải dồn hết lên ngực thì lại chạy hết lên não rồi còn gì. Tôi ước tính IQ của cô nàng vào khoảng…một trăm hai mươi triệu điểm!”
Nghe Renko nói vậy, Maina ngã luôn khỏi ghế. “Ể?! M-m-một trăm hai mươi triệu?!”
Eiri cau mày. “…Hả? Ồn ào quá đi. Có thời gian ngồi buôn dưa lê thì lo học bài đi.”
“…Cậu mà cũng nói được câu đó à Eiri…”
“Đúng đó! Trời ạ!” Ayaka xua xua tay về phía Eiri.
“…Xí. Tôi ổn.” Eiri hất tóc. “Tôi chẳng cần học làm gì. Tốn thời gian—”
“Để tớ xem nào!” Renko giật lấy quyển bài tập của cô. “Tiến độ tới đâu rồi?”
Ngay lập tức, mặt Eiri biến sắc. “Chỉ là…!!”
Cô nàng hốt hoảng vươn tay ra định giật lại quyển bài tập, nhưng Renko nhanh nhẹn né được. Cô nàng chộp lấy quyển vở từ dưới đống dụng cụ làm móng, rồi vụt chạy khỏi chỗ Eiri.
“……Gh-ghê thật.” Lật giở quyển bài tập toán của Eiri, Renko lẩm bẩm đầy kinh ngạc. Rồi cô nàng hét lên đầy phấn khích.
“Kinh khủng quá, sai hết cả rồi!”
“Hả?”
…Đáp án của cô ấy sai… Sai hết á?
Chẳng thèm để ý đến Kyousuke và những người khác đang há hốc mồm kinh ngạc, Renko tiếp tục. “Không chỉ là sai số học đơn giản đâu; cách cậu tiếp cận vấn đề cũng kỳ quặc nữa! Ối…ngay cả những bài toán cơ bản nhất mà cậu cũng tạch hết à? Đúng là…ngược đời hết sức! Cậu không chịu nghe giảng trên lớp hả?”
“Eiri…”
“Eiri…”
“Cô Nàng Ván Ép…”
“”
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về Eiri, người đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau một hồi, cô nàng bắt chéo chân và gác một đầu gối lên bàn. “C-cái gì chứ… Mấy thứ này có liên quan gì đến giết người đâu! Mà cũng chẳng có ích gì cho cuộc sống thường ngày của tôi! Mấy thứ này chẳng quan trọng với tôi. Phương trình thì có tác dụng gì cơ chứ?” Cô nàng phẩy tay bác bỏ những lời của họ.
Cô nàng nói đầy tự tin, nhưng cuối cùng thì chỉ là đang cố tỏ ra mạnh mẽ thôi.
“Eiri!” Renko lắc vai cô nàng. “Cậu không thể trốn tránh thực tế được đâu! Cứ thế này là cậu rớt lại học thêm đấy nhé!! Rồi chắc chắn sẽ trượt luôn cả kỳ thi lại cho xem!! Cái vụ được thả chung với Kyousuke chỉ là giấc mơ giữa ban ngày thôi—”
“Im đi!” Hất tay Renko ra, Eiri trừng mắt vào chiếc mặt nạ phòng độc của cô nàng. Dù đôi mắt lộ vẻ cứng cỏi, nhưng những giọt nước mắt lớn đã bắt đầu trào ra nơi khóe mắt. “Tôi bảo rồi, vô ích thôi… T-tôi có hiểu gì đâu! Nhưng tôi không muốn mọi người nghĩ tôi là đồ ngốc, mà phiền các cậu dạy tôi thì phiền phức quá, mà chỉ còn chưa đầy một tuần nữa thôi… Dù có được ít hơn nửa điểm trung bình đi chăng nữa, thì tôi nghĩ mình vẫn xoay sở được thôi, nên là—” Eiri cắn môi và cúi gằm mặt xuống.
“Eiri…” Renko thì thầm đầy thông cảm. “Cậu vừa không có ngực, vừa không có trí thông minh… Vậy dinh dưỡng của cậu chạy đi đâu hết rồi?”
“Mấy bài của lớp sáu cũng không hiểu… Cô Nàng Ván Ép, cô ngốc quá đấy.”
“Eiri…không phải là cậu không muốn được thả, mà là cậu không thể.”
“Thôi đi mấy cậu! Cô ấy có, ừm… đủ loại lý do mà.”
Ví dụ như hoàn cảnh gia đình chẳng hạn. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình sát thủ, nếu Eiri có thời gian để học hành, thì chắc chắn cô nàng đã dành thời gian đó để mài giũa kỹ năng giết người rồi. Cũng giống như Kyousuke, chẳng có thời gian học hành gì ngoài việc đánh đấm và tập thể hình cả—chắc vậy.
“C-cái quái gì thế… Mấy người thôi nhìn tôi kiểu đó đi! Toán là môn dở nhất của tôi, các môn khác sẽ khá hơn thôi, hay đúng hơn là, ý tôi là, ừm…”
“Đủ rồi.”
“…Hả?”
Renko lên tiếng với giọng buồn rầu, và đặt tay lên vai Eiri. “Cậu không cần phải gồng mình lên nữa đâu Eiri. Tớ sẽ dạy cậu. Tớ sẽ xua tan mọi nghi ngờ, xoa dịu mọi lo lắng của cậu. Nên vui lên đi nhé? Học thi với tớ.”
“Renko…” Đôi mắt mở to, Eiri quay mặt đi.
Khi cô nàng lên tiếng, giọng nói có vẻ khó khăn và khẽ gật đầu. “T-tớ…cảm kích cậu lắm.”
Tiếng chuông báo giữa trưa vang vọng khắp phòng học vào ngày thứ Bảy, vắng bóng những học sinh thường lệ vì là ngày nghỉ. Kyousuke viết xong những từ vựng tiếng Anh trong cuốn vở, đặt bút xuống và thở dài. Anh chàng duỗi người cho đỡ mỏi, rồi nhìn xem những người khác thế nào.
Renko đang nhiệt tình hướng dẫn Eiri tại bàn của cô nàng, giờ đã được ghép lại với những bàn khác. Đứng với cuốn sách giáo khoa cầm chặt trong cả hai tay, Eiri đọc to những câu tiếng Anh.
“The death of one is a tragedy.”
“Không không, giọng cậu nhỏ quá. Lại nào!”
“The death of one is a tragedy!”
“Chưa được, cảm xúc của cậu chưa truyền tải được gì cả!”
“The death of one is a tragedy!!”
“Đúng rồi đấy! ‘The death of one is a tragedy’! Tuy nhiên—”
“The death of a million is just a statistic!!!”
“Cuối cùng thì cậu cũng hiểu rồi! Cậu đã nhớ được câu tiếng Anh rồi đấy!”
“Yay, giỏi lắm! Chúc mừng nha!”
Dù chỉ mới một tiếng trôi qua, việc học của Eiri đã có tiến triển tốt. Maina cũng đang chú ý lắng nghe lời chỉ dẫn của Renko, nên Ayaka có Kyousuke cho riêng mình.
“…Tee-hee. Đúng là một chuyện tốt khi Cô Nàng Ván Ép là một kẻ ngốc.” Vừa khoái trá, Ayaka vừa xích lại gần anh trai mình.
Nhưng rồi bụng cô nàng réo lên, khiến cô nàng thét lên và lùi lại, mặt đỏ bừng. “Eee?! Ư…a-anh có thể làm như chưa nghe thấy gì được không?”
“Đừng cố quá sức, ngốc ạ! Dù sao thì đây cũng là một điểm dừng tốt, hay là chúng ta nghỉ giải lao ở đây nhé?”
“…Ô…” Ayaka cúi gằm mặt và ôm bụng, trông có vẻ xấu hổ.
Chúng tôi sống chung từ bé đến giờ, mà giờ cô ấy lại ngại cái bụng kêu á? Kyousuke mỉm cười đứng dậy. "Này, mọi người tính ăn trưa thế nào? Tớ đi mua ở căn tin trường đây."
"Hả?" Renko ngước lên nhìn đồng hồ treo tường. "...À ha, đến giờ ăn trưa rồi kìa!"
"Ừ. Mọi người có vẻ bận, nên tớ đi mua đồ ăn nhé. Muốn tớ mua gì cho?" Về lý thuyết thì có bánh mì yakisoba, nhưng mỗi ngày chỉ giao một chuyến nên thường bán hết rất nhanh. Chắc chắn cậu không kịp mua rồi.
"Tớ không cần gì đâu. Tớ có mấy gói thạch quen thuộc rồi, cậu mua cho tớ đồ uống là được!"
"...Tớ thì cơm nắm nhé. Với lại trà để uống."
"Tớ muốn, ừm...bánh mì với sữa dâu!" Maina hớn hở nói.
"A ha! Lại nữa rồi! Sữa dâu, đúng là Mèo Con Tinh Nghịch." Giọng Ayaka đầy mỉa mai.
Maina tiu nghỉu, không thoải mái. "Đ-đâu đến nỗi..."
"Được rồi. Vậy bọn mình đi làm nhiệm vụ đây."
"Chắc gì lúc về đã còn là bọn mình như cũ đâu. Đừng hiểu lầm đó!"
Sau khi chốt đơn của mọi người, Kyousuke và Ayaka rời khỏi lớp học. Họ sóng vai nhau đi dọc hành lang vắng vẻ, hướng về phía căn tin ở tầng một.
"—Ối, chào Kamiya-kun!"
Khi họ đang xuống cầu thang, họ gặp một học sinh quen thuộc. Cô nàng cao mét tám, rộng mét lẻ. Thân hình đồ sộ của cô chiếm trọn tầm nhìn của họ như một bức tường gạch.
Ayaka hét lên—“Á?!”—và nhảy vào vòng tay của Kyousuke.
Từ hai lỗ mắt khoét trên bao tải bột mỳ trùm đầu, đôi mắt tròn xoe hiền lành nhìn xuống Ayaka. "Cô bé đáng yêu này là em gái học sinh mới chuyển trường của cậu à?"
"A-anh hai...người này là ai vậy?" Vẫn bám chặt lấy Kyousuke, Ayaka ngước lên nhìn nữ sinh lạ mặt. "Hay phải hỏi...là cái gì mới đúng?"
Cô bé rõ ràng là rất sợ hãi.
"À, đây là Bob. Cậu ấy học cùng lớp B với Renko. Nhìn thì có vẻ đáng sợ, nhưng bên trong tốt bụng lắm, đừng lo. —Còn đây là em gái tớ, Ayaka."
"Vâng. Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ? Rất vui được làm quen, Ayaka-chan?!"
"...R-rất vui được làm quen..." Ayaka rụt rè bắt lấy bàn tay to lớn đang chìa ra một cách thân thiện.
"Ố hô hô!" Bob cười khi họ bắt tay.
"...Em gái của...Kyousuke."
Một cô bé khác đột nhiên thò mặt ra từ phía sau Bob. Cô bé nhỏ nhắn, tóc dài, và đôi mắt đỏ như máu dán chặt vào Ayaka. Nước dãi nhỏ giọt từ khóe miệng hơi hé mở. "Không được đô con cho lắm...nhưng trông ngon đấy...ực." Nhe ra cặp răng nanh sắc nhọn, cô bé liếm môi.
Ayaka lại hét lên—“Á?!”—và trốn sau lưng Kyousuke lần nữa.
"A...thôi đi mà! Giới thiệu kiểu gì thế hả, Chihiro? Thô tục quá!" Hoảng hốt, Bob nhấc bổng cô bạn cùng lớp nhỏ xíu của mình lên—Chihiro Andou. Lau vội nước dãi cho cô bé bằng khăn tay, Bob nhanh chóng xin lỗi. "Xin lỗi Ayaka-chan nhé. Chihiro...à thì, em ấy đặc biệt thích thịt người."
"Hả?! T-thịt...người?"
"...Ừm. Béo ngậy và ngon tuyệt! Thịt má, thịt đùi...xì xụp!"
"A-anh hai...cô bé này hơi đáng sợ."
Ayaka run rẩy khi Chihiro đói khát nhìn ngắm cô bé từ trên xuống dưới. Có vẻ như cô bé sẽ xông vào tấn công bất cứ lúc nào nếu không bị Bob giữ lại.
Đôi mắt đỏ như máu của Chihiro lấp lánh khi Bob lục lọi trong túi xách. "Ôi trời! Em đói lắm đúng không? Chị có thứ này cho em, ngoan nào!" Từ trong túi, cô lôi ra không gì khác ngoài chiếc bánh mì yakisoba trứ danh. Nhìn thấy món hàng hiếm có khó tìm, món ăn huyền thoại hiếm khi được thưởng thức, đôi mắt của Chihiro sáng rực lên.
"Nhồm nhoàm."
"Á, á á á á!!"
Bỏ qua chiếc bánh mì, cô bé cắn vào ngón tay của Bob. Cắm phập răng nanh vào lớp da dày, cô bé bắt đầu nhai. "...Nhồm, nhồm, nhồm."
"Trời ạ," Bob thở dài, và nhặt chiếc bánh mì bị vứt bỏ lên. "...Thôi được rồi, sao cũng được. Dù sao thì, cậu cũng đang ôn thi à, Kyousuke?"
"Ừ...ừm..." Kyousuke gật đầu khi Chihiro tiếp tục gặm ngón tay của Bob. "Ở một trong những phòng học mở trên tầng trên, với Renko và những người khác. Bây giờ bọn tớ đang đi mua đồ ăn trưa."
"Ôi trời, vậy à? Nếu thế thì xin lỗi vì đã giữ chân cậu lâu nhé! Chihiro và tớ đang học ở phòng lớp B, nếu cậu thích thì cứ qua chơi."
"Ừ, tớ sẽ nói với Renko và những người khác. Ờ...Michirou có ở đó không?"
Michirou Suzuki. Hay còn được biết đến với cái tên Kuuga Makyouin. Có gì đó kỳ lạ về cánh tay trái của cậu ta; "Azrael," như nó được gọi, có thể khá ồn ào. Cậu ta không có vẻ là một bạn học lý tưởng cho lắm.
"Tớ không biết nữa..." Bob nghiêng đầu. "Tớ không rõ. Michirou khá là đơn độc."
"T-thật sao..." Nghe như là họ chỉ dính với nhau trong chuyến đi cắm trại vì họ được xếp chung đội.
"...Bạn của anh à?" Ayaka hỏi.
"Bạn bè...? Không, tớ không nghĩ vậy..."
"Ôi trời!" Bob cười mỉa mai. "Michirou thật đáng thương..." Cô bế Chihiro lên. "Thôi, bọn tớ đi đây! Chăm chỉ học nhé! Tạm biệt, Ayaka-chan. Khi nào rảnh, mình cùng nhau uống trà thư giãn nhé? Ô hô hô!"
"Ừ, hẹn gặp lại. Mọi người cũng cố gắng nhé."
"Tạm biệt. Tiếc là, tớ không nghĩ là chúng ta sẽ có cơ hội uống trà đâu."
Bob vẫy tay chào Kyousuke và Ayaka khi cô bước lên cầu thang. Khi họ rời đi, Chihiro hét lên, "Tạm biệt!" và chiếc răng nanh dính đầy máu của cô bé lấp lánh.
Chẳng mấy chốc, hai bóng người đã biến mất.
"Hahhh..." Như thể cô bé đang vắt kiệt không khí ra khỏi phổi, Ayaka thở dài một hơi thật sâu. Rồi cô bé bước vòng quanh Kyousuke, quay phắt lại trừng mắt nhìn anh bằng đôi mắt ngước lên.
"Anh hai, nói em biết đi...tại sao anh chỉ có bạn là nữ vậy?"
Đôi mắt sắc bén của cô bé dường như nhìn thấu cả anh.
Kyousuke choáng ngợp trước sự dữ dội đột ngột trong ánh nhìn của em gái. "Hả? Chỉ có con gái, thì là..."
"Toàn là con gái! Anh không có bạn là con trai à?"
"Có chứ!!"
"Ví dụ?"
"V-ví dụ như là..."
Mohawk, Shinji, Usami, Oonogi... Kyousuke hệ thống hồi tưởng lại từng học sinh nam mà anh biết, và cuối cùng anh có—
"...Michirou."
"Người mà anh vừa nói—vừa mới nói—chắc chắn không phải là bạn của anh?"
"Hả?! Đ-đúng vậy..." Kyousuke rên rỉ, kinh ngạc trước khả năng quan sát của cô bé.
Ánh mắt Ayaka ngày càng trở nên gay gắt, đôi mày cô bé cau lại đầy vẻ khó chịu. “Này, anh hai… sao anh chỉ có bạn bè là con gái vậy?”
Ayaka ghé sát mặt mình vào anh. Đôi mắt đen láy của cô bé dường như muốn nuốt chửng bóng hình đang run rẩy của Kyousuke.
“Thì tự nhiên nó thế! Mà nói đúng hơn là tự họ tìm đến anh…”
“Họ tự tìm đến anh ư? Chà, anh hai của em nổi tiếng thật đấy!” Ayaka khúc khích lặp lại lời Kyousuke nói. Tuy vậy, ánh mắt cô bé vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, không hề có lấy một tia cười.
“N-này… thôi đi, anh đang giả vờ là kẻ đã giết mười hai người, đúng không? Điều đó khiến anh trở thành sát thủ số một trong lớp mình. Nếu đây là một ngôi trường bình thường, anh sẽ bị xa lánh, nhưng…”
Kyousuke, người đã từng được đặt biệt danh là “Bệnh than” hay “Metallica,” luôn khiến các bạn nữ cùng lớp sợ hãi mỗi khi anh nhìn họ, luôn làm họ khóc mỗi khi anh cố gắng bắt chuyện, luôn nhận được tiền khi anh hỏi xin địa chỉ email, và luôn nhận được lời xin lỗi đầy kinh hãi sau những lời tỏ tình của mình. Tuy nhiên, tại ngôi trường kỳ lạ này, mọi thứ đều khác biệt. Hoàn toàn trái ngược.
“Mỗi học sinh đều tỏ ra mê hoặc hơn là sợ hãi ‘Kẻ Sát Nhân Nhà Kho’. Và vì các cô gái đều cố gắng tiếp cận anh, nên mấy cậu con trai đều ghen tị…”
“Vậy là anh đã biến tất cả bọn họ thành kẻ thù của mình, phải không?”
“Ừ, đại khái là vậy.”
“Hừm…” Ayaka lảng mắt khỏi Kyousuke, nhìn xuống đất. Sau một thoáng, cô bé từ từ ngẩng mặt lên và nhìn anh trai mình một cách sắc lạnh.
“—Anh có vui không?”
“…Hả?” Anh nhìn cô bé bối rối trước một câu hỏi khó hiểu.
Nắm chặt ngực áo Kyousuke, Ayaka tha thiết hỏi anh, “Việc nổi tiếng như vậy có làm anh vui không? Các cô gái luôn xa lánh anh, nhưng bây giờ anh lại được vây quanh bởi họ… anh có vui không? Không hiểu sao họ đều đẹp đến lạ lùng, nên tất nhiên—”
“À, có lẽ vậy.”
“…Hả?”
“Ý anh là, nổi tiếng cũng không hẳn là tệ, nhưng… họ đều là những kẻ giết người! Hầu hết bọn họ đều bị hấp dẫn bởi một tội ác mà anh thậm chí còn chưa gây ra! Thành thật mà nói, điều đó hơi khó chịu…”
“Khó chịu ư?! Khó chịu sao, anh hai?”
Kyousuke cười gượng với em gái mình, người đang tròn xoe mắt ngạc nhiên, khi anh nhớ lại vô số những cách kỳ quái mà các cô gái đã dùng để chiếm lấy tình cảm của anh. “Tất nhiên rồi! Anh là một người bình thường… Đương nhiên anh không thích những thứ bệnh hoạn đó.”
“Và dù anh có nổi tiếng đến mấy,” anh càu nhàu mệt mỏi, “thì nếu anh chết cũng chẳng có nghĩa lý gì.” Những lần anh bị mưu sát không phải là chuyện đùa. Nếu có cơ hội, anh đã lập tức muốn đổi chỗ cho người khác rồi.
Xúc động trước nỗi khổ của Kyousuke, Ayaka khẽ nhăn mặt. “Em hiểu rồi…” Tuy nhiên, nụ cười của cô bé lập tức trở lại. “Đương nhiên! Anh thực sự không muốn nhận sự chú ý từ những cô gái như vậy… Thật khó chịu, phải không? Đương nhiên rồi! Anh đã làm em lo lắng đấy, anh hai! Em cứ chắc là anh đã trở thành một công tử đào hoa rồi cơ. Hihi!”
Cô bé buông Kyousuke ra và bắt đầu đi trước với bước chân nhanh nhẹn. Bầu không khí u ám bao trùm lấy họ đã tan biến, thay vào đó là một vẻ tươi vui rõ rệt.
Dù bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột, Kyousuke vẫn nhanh chóng bước theo. “Ước gì anh có thể trở thành một công tử đào hoa,” anh than vãn khi họ đi cùng nhau. “Thế thì anh chẳng phải lo lắng gì cả.”
“Hihi! Nhưng anh chưa bao giờ có bạn gái, suốt cả đời luôn!”
“Suỵt! Em cũng thế thôi…”
“Đúng vậy, nhưng em có anh hai rồi, nên em đâu cần bạn trai!”
“Ồ-ồ…”
“Anh hai ngượng ngùng gì vậy? Đừng nói là anh muốn biến em thành bạn gái của mình—”
“Không đời nào! Em là em gái anh chứ không phải người yêu anh! Mối quan hệ đó sẽ không bao giờ thay đổi đâu.”
“A-ha-ha, đúng vậy! Chắc chắn, chắc chắn sẽ không bao giờ thay đổi đâu nhỉ?”
“Đúng. Bất kể thế nào. Đó mới là ý nghĩa của ‘gia đình’, đúng không?”
“Đúng vậy! Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.”
Họ vừa trò chuyện vừa nắm tay nhau đi dọc hành lang.
“…Ừ. Anh sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với em, dù phải trả giá bằng cả mạng sống này,” anh thì thầm.
Kyousuke nhẹ nhàng siết chặt bàn tay ấm áp của cô bé, bàn tay dường như mỏng manh đến mức có thể vỡ tan dưới áp lực nhỏ nhất. Bị bao vây bởi những kẻ lệch lạc và sát nhân từ mọi phía, Kyousuke tuyệt vọng muốn bảo vệ bàn tay bé nhỏ ấy.


0 Bình luận