Psycho Love Comedy
Mizuki Mizushiro Namanie
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04: Murder Anniversary And The Reverse Memorial

Prologue

0 Bình luận - Độ dài: 3,171 từ - Cập nhật:

Lời mở đầu – KHAI MÀN

Hôm ấy là thứ Hai, chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là kết thúc học kỳ, cũng là đến kỳ nghỉ hè.

Từ sáng sớm, tiền sảnh của tòa nhà cũ tại Học viện Cải tạo Luyện Ngục đã tấp nập học sinh ra vào. Không khí ngập tràn mùi mồ hôi nhọc nhằn toát ra từ những công việc chân tay nặng nhọc của họ.

"...Vừa kịp lúc đó nhỉ?"

Kyousuke thay đôi giày thể thao bằng dép đi trong nhà, nuốt khan một tiếng. Mồ hôi, không chỉ vì nắng nóng hay vận động mà còn bởi sự lo lắng, đang rịn ra, lăn dài theo sống lưng anh.

"Không sao đâu, anh hai! Đừng lo lắng mà!"

"Ơ... à, ừ. Chúng ta đã làm hết sức rồi, chắc là mọi chuyện sẽ ổn thôi nhỉ?"

Được Ayaka – cô em gái bé bỏng động viên, Kyousuke trấn tĩnh lại, bước tới trước. Anh đi về phía bảng thông báo trước tủ giày, nơi mọi người đang tụ tập.

Trên bảng chỉ dán duy nhất một tờ giấy, đủ lớn để phủ kín toàn bộ bề mặt. Một bầu không khí căng thẳng bao trùm, nặng nề đến nghẹt thở.

"À, Kyousuke, Ayaka!" Nhận thấy hai anh em, cô nữ sinh hàng sau quay lại, đôi mắt màu sợi lanh mở to.

Kyousuke giơ tay chào cô gái đang chắp hai tay trước ngực như cầu nguyện.

"Chào buổi sáng, Maina."

"C-chào buổi sá... ôi chao."

"......?"

Ayaka nhìn Maina, cô nàng vì lý do gì đó mà nói lộn xộn.

"Sao thế, Mèo Tinh Quái? Kết quả của cậu tệ lắm à?"

"K-không! Kết quả của mình không tốt cũng chẳng tệ. Thật ra, với mình thì thế này là khá ổn rồi. Mình đã cố gắng hết sức, nhưng mà—"

Maina bỗng ngậm chặt miệng như hoảng hốt, rồi nhìn sang người bên trái. Theo ánh mắt của Maina, Kyousuke và Ayaka cũng nhìn theo.

"...Hụ... hụ-hụ... bụ-hụ-hụ-hụ-hụ..."

Đứng bất động, đôi mắt nhìn chằm chằm tờ giấy với vẻ trống rỗng, vô hồn, là một nữ sinh khác. Cô ta phát ra những tiếng cười khan đầy quái dị. Dưới chân là một chiếc ba lô rơi lại, bị bỏ quên.

"Eiri, Eiri! Tỉnh lại đi, Eiriii!"

Renko, vẫn như mọi khi, đeo chiếc mặt nạ phòng độc màu đen, lay vai cô bạn đang thất thần. Nhưng Eiri không phản ứng. Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, cười vô thức. Vẻ thờ ơ, lãnh đạm thường thấy của cô đã tan biến không còn dấu vết.

"K-kinh khủng quá..." Ayaka lấy hai tay che miệng.

"Eiri..." Maina nghẹn ngào.

"Oaaah!" Renko bật khóc.

Chỉ nhìn dáng vẻ thảm hại của Eiri, Kyousuke đã cảm thấy bất an. "Khoan đã, khoan đã. Mình không nghĩ là có thể xảy ra chuyện này, nhưng liệu cậu ấy—?"

"Ôi, tại sao chứ...? Tại sao vậy, Eiri?!" Renko gào lên. "Mình đã hướng dẫn cậu rất nhiều, vậy mà...? Sao cậu lại ra cái kết quả này chứ?!"

Quay lưng khỏi tiếng than khóc của Renko, Kyousuke hít một hơi thật sâu, rồi ngước nhìn thứ có lẽ là nguồn cơn của thảm họa này—tấm bảng hiển thị kết quả bài thi cuối kỳ mà họ đã làm vào tuần trước.

"Ô, mình được hạng sáu cũng không tệ! Nhưng mà không thể vào top ba được."

"Đ-đó... là cái gì—? Hạng ba? Không thể nào!!"

Cả hai đều ngạc nhiên trước kết quả của mình, một người tốt hơn mong đợi, người kia thì tệ hơn. Tuy nhiên, hai anh em với phản ứng trái ngược nhanh chóng bị thu hút bởi một điểm duy nhất.

"Hạng nhất... Thật không thể tin nổi! Đạt điểm tuyệt đối một ngàn, cô ấy chắc phải có cái gì đó bất thường trên đầu mới làm được như vậy."

"Renko, cậu giỏiiiii quá! Chỉ có cô dâu của anh hai mình mới làm được như thế thôi!"

"Cô ấy không phải cô dâu của anh, nên..."

"Kksshh."

"So với cô ấy..."

""

Trong khi đó, Eiri, bỏ qua ánh mắt lườm nguýt của Ayaka, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào điểm số của mình với đôi mắt vô hồn.

Hạng ba mươi hai trên ba mươi ba. Tổng cộng 305 điểm cho mười môn học.

Chữ "die" (chết) viết cạnh điểm số cho biết số điểm liệt.

"Ôi trời... Ch-ch-chuyện gì đã xảy ra vậy, Eiri...?" Maina, người đạt thứ hạng trung bình, cất lời đầy lo lắng.

Trước khi kỳ thi bắt đầu, giáo viên chủ nhiệm của họ đã nói:

"Đừng tưởng rằng chỉ có bài thi của các em mới bị thấm đỏ nhé!"

...Nhưng chắc là không sao đâu.

Học viện Cải tạo Luyện Ngục là một ngôi trường không hề bình thường, nơi tất cả học sinh đều là những kẻ sát nhân.

Nếu giáo viên nói họ sẽ làm gì, họ sẽ làm điều đó bất kể chuyện gì xảy ra, và nếu họ nói sẽ giết ai đó—thì gần như chắc chắn Eiri, người đã đạt điểm thảm hại như vậy, đang đối mặt với một cuộc tàn sát đẫm máu.

Kyousuke không thể chịu đựng thêm được nữa. "E-Eiri—"

"Xin lỗi." Eiri cắt lời anh, cuối cùng cũng thoát ra khỏi trạng thái mê man. Cô quay lại nhìn Kyousuke và những người khác. "Tôi xin lỗi... Có vẻ như mọi chuyện đã kết thúc với tôi rồi. Cảm ơn vì tất cả những gì mọi người đã làm cho tôi. Mới chỉ chưa đầy bốn tháng kể từ khi chúng ta nhập học, nhưng mà rất vui. Tôi mừng vì đã trải qua khoảng thời gian đó cùng với tất cả các bạn. Thật sự, cảm ơn rất nhiều. Và tạm biệt... Hãy sống vì tôi và tốt nghiệp bình an nhé! Tôi sẽ cổ vũ mọi người từ dưới lòng đất."

"…………"

Khuôn mặt tươi cười của cô quá đỗi đáng thương. Không ai có thể đáp lời.

"—Vậy thì." Nhẹ nhàng thoát ra khỏi cái ôm chặt của Renko, Eiri nhặt chiếc cặp sách lên. Giọng điệu hoạt bát của cô nghe đầy gượng ép.

"Cứ đứng đây thế này cũng chẳng thay đổi được gì, tại sao chúng ta không nhanh chóng vào lớp? Chúng ta phải tận dụng tối đa khoảng thời gian ít ỏi còn lại của tôi chứ! Trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, tôi muốn tạo thêm vài kỷ niệm vui vẻ... Tôi hình dung khi các buổi học phụ đạo bắt đầu, sẽ chẳng có gì ngoài nỗi đau, đủ để khiến tôi muốn chết mất thôi! À-ha... à-ha-ha-ha-ha-ha-ha... à-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha!"

Một tràng cười điên loạn ép buộc trào ra từ khóe môi Eiri. Đôi mắt màu gỉ sét của cô không hề có chút ánh lửa nào.

Kyousuke quay mặt đi, không thể chịu đựng được cảnh cô ấy đã thay đổi hoàn toàn như vậy. "...Chúng ta đã hứa sẽ không để bất kỳ ai trở thành nạn nhân, đúng không?!"

"Eiri đã bị hủy diệt rồi..." Ayaka rùng mình.

"E-Eiri..." Maina lại bật khóc.

Renko lặng lẽ đổ sụp xuống sàn nhà.

"Lah, lah, laah." Bỏ lại Kyousuke và những người khác, Eiri một mình bước về phía lớp học, vừa nhảy chân sáo vừa ngân nga một giai điệu không lời. Khi bóng lưng cô khuất dần, không ai tìm được từ nào để gọi cô lại.

Tan học, Kyousuke và mấy người bạn ngồi lại trong căn phòng học gần như trống hoác, thấp thỏm lo lắng cho Eiri. Cậu lẩm bẩm: “Không biết Eiri có ổn không khi trở về đây nữa…”, đoạn ngước nhìn lên bầu trời bị những song sắt cửa sổ chia cắt thành từng vệt.

Dù mọi chuyện lúc đầu khá ầm ĩ, Eiri vẫn giữ thái độ vui vẻ khi bài kiểm tra được trả về. Ngoại trừ môn Đạo đức, cô bé rớt toàn bộ các môn còn lại. Cô giáo chủ nhiệm Kurumiya mắng sa sả, tuôn ra một tràng từ ngữ cay độc như đồ ngốc, ngu xuẩn, con ranh, nỗi ô nhục của lớp A, đồ con nít ngực lép, đầu óc cấp một, vú AAA mà điểm F, hay là "Chết đi, đồ khốn!", nhưng Eiri – người có điểm kém nhất nhì, chỉ sau Mohawk – lại chỉ cười toe toét.

Thái độ lạ lùng đó của Eiri đã khiến Kurumiya phải "câm nín" đi vài phần, và đến cuối tiết học giữa buổi sáng, cô giáo đã thôi không nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Dĩ nhiên, không đời nào cô ta lại bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như thế…

“—Eiri Akabane. Lại đây!”

Đến cuối tiết năm, Kurumiya túm cổ áo Eiri, lôi xềnh xệch cô bé đến phòng giáo viên.

Đã khoảng một tiếng trôi qua kể từ đó, nhưng cả hai vẫn chưa trở lại.

Thế nên, Kyousuke giờ đây cứ đứng ngồi không yên, lòng rối như tơ vò vì sự an toàn của Eiri.

“Khặc khặc…” Renko khẽ thở dài khi Kyousuke vẫn tiếp tục đi đi lại lại đầy bồn chồn trong lớp. “Thôi nào… Bình tĩnh đi, Kyousuke.”

“Chị ấy nói đúng đó. Bình tĩnh đi, anh hai.”

Ayaka đã xoay ghế lại và đang lia cây bút trên cuốn sổ của mình. Renko ngồi ngay phía sau cô bé. Cả hai, nói đồng thanh, đang hăng hái thảo luận.

“Đi mua sắm, karaoke, công viên giải trí, thủy cung, sở thú, trung tâm trò chơi, quán cà phê hầu gái, tiệc nướng, rạp chiếu phim, bảo tàng nghệ thuật, lễ hội mùa hè, bơi biển, triển lãm và bán sách fan-fic, triển lãm mặt nạ phòng độc… Còn chỗ nào cậu muốn đi nữa không, Renko?”

“Hmm… Để tớ nghĩ xem. Ôi, tớ muốn đi lễ hội mùa hè! Đại náo mùa hè! Nghe nói năm nay, nghệ sĩ bí ẩn với cái tên ‘Và Hơn Thế Nữa’ sẽ biểu diễn đó. Cuối cùng thì, sau bao lần xuất hiện trong danh sách biểu diễn – và hủy vào phút chót mỗi lần – ‘Và Hơn Thế Nữa’ sẽ tiết lộ danh tính và lên sân khấu!”

“Tuyệt vời quá, thật vậy sao?! Nhưng vé không phải đã bán hết rồi à?”

“Đừng lo, Ayaka cưng! Tớ có ‘mối’ đó.”

“Mối?! Đừng nói với tớ là cậu…”

“Khặc khặc. Chính xác. Nói thật thì, tớ là của GMK48—”

“Dân phe vé?!”

“Không!”

“…Hai người đang nói cái quái gì vậy?”

“Lịch trình nghỉ hè của chúng em đó, anh hai.”

“Tụi em đang lên kế hoạch cho các cuộc hẹn.”

“Hẹn hò?!” Giọng Kyousuke bỗng vút cao, lạc hẳn đi.

“Ê?!” Maina cũng thốt lên và ngã khỏi ghế.

“Vâng ạ. Cô Renko và em đều nằm trong top ba của khối, nên tụi em đã được ‘phê duyệt ân xá’! Vì tụi em đã rất cố gắng để có được điều đó, nên tụi em bắt đầu nói về việc nên đi chơi cùng nhau ở đâu—”

“Chúng ta đang quyết định những điểm đến. Chúng ta có khoảng một tuần nghỉ phép, nên có thể quẩy tưng bừng. Có thể đi đủ mọi nơi – không giới hạn!”

“Vâng, vâng! Tiếc quá anh hai sẽ không ở đó… nhưng có vẻ như đi chơi với cô Renko cũng sẽ rất vui. Hi hi hi! Em mong đến kỳ nghỉ hè quá đi mất!”

“Tớ cũng nóng lòng quá! Mùa hè ơi, mau đến đi thôi!”

RẦM!

Kyousuke đập bàn một tiếng giữa hai cô bé. “Khoan đã. Anh không nhớ mình đã ký duyệt cho bất kỳ kế hoạch nào trong số đó!”

“Hả?”

Ayaka và Renko ngước nhìn cậu.

“Tại sao chúng em phải cần sự cho phép đặc biệt?”

“Chị ấy nói đúng. Sự phê duyệt đến từ nhà trường, đúng không? Đâu phải từ anh.”

“Ể…?” Kyousuke hơi chùn bước trước đòn phản công bất ngờ.

Ayaka và Renko nhanh chóng nắm bắt lợi thế.

“Anh muốn em học cách tự lập mà không có anh, đúng không anh hai? Nếu đúng là vậy, thì trước tiên anh phải học cách tự lập mà không có em!”

“Em biết anh mắc bệnh ‘cuồng em gái’, nhưng anh không thấy mình đang can thiệp quá sâu sao? Hành vi như vậy đang thu hẹp thế giới của Ayaka đó!”

“Không, cái đó là—”

“Chắc chắn không phải là anh không tin tưởng cô Renko, đúng không anh hai? Hay là anh lo lắng khi tụi em ở riêng với nhau? Anh thật sự nói điều đó bây giờ, sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua sao?”

“Khặc khặc. Không đời nào đâu, Ayaka cưng… Kyousuke muốn em ‘kết bạn với mọi người’, nên anh ấy sẽ không bao giờ nói điều gì ích kỷ như vậy, đúng không?”

“Ư—.” Điểm yếu bị phơi bày, Kyousuke mất bình tĩnh. “N-nhưng mà… nhìn xem!” cậu trả lời, bực bội. “Hai đứa ăn mừng như vậy thật vô liêm sỉ khi Eiri đang gặp khó khăn. Hai đứa không lo lắng cho cô ấy sao?”

“Em có lo, nhưng đâu làm gì được. Dù sao thì, Eiri là người đã bị điểm kém mà.”

“Đúng vậy. Gieo nhân nào gặt quả nấy! Hơn nữa, em không nghĩ họ sẽ giết cô ấy chỉ vì bị điểm kém đâu. Anh và Maina lo lắng quá rồi đó. Eiri có rất nhiều chuyện phải đối mặt; chúng ta chỉ cần cho cô ấy một chút không gian thôi. Dù sao đi nữa, Renko, chúng ta nên đi đâu nữa đây?”

“…Thật hết thuốc chữa.”

Có vẻ như cả Renko và Ayaka đều đang bận rộn vắt óc nghĩ về những cuộc hẹn trong thời gian ‘được ân xá’.

Mặc dù Kyousuke tin tưởng Renko, cô bé vẫn là một kẻ giết người hàng loạt máu lạnh. Đương nhiên Kyousuke không đồng tình việc một người như vậy dành một tuần ở riêng với em gái mình, xa khỏi tầm mắt giám sát của cậu. Việc ‘ân xá’ của họ được cho là có điều kiện quản chế, nên cậu không nghĩ đó sẽ là một vấn đề nghiêm trọng, nhưng… ngay cả khi gạt mối lo cho Eiri sang một bên, những rắc rối của Kyousuke vẫn đang chồng chất. Cậu đã cảm thấy kiệt sức rồi.

“Á?!”

Ngay lúc đó, Maina đứng phắt dậy, tạo ra một tiếng động loảng xoảng.

Cánh cửa phía trước lớp học mở ra, và một học sinh bước vào.

“Eiri, cậu có sao không?!”

“Eiri! Cậu có bị thương không—úi chà!!”

“Gya?!”

Eiri né Maina, người đang lao tới và vấp ngã, suýt chút nữa thì ôm chầm lấy cô bé.

RẦM! Từ hành lang vọng lên tiếng va chạm lớn.

“Ư-ừ… Tớ không sao. Maina, cậu có ổn không?”

“Ôi trời. X-xin lỗi…”

Eiri nhìn Maina đang ôm đầu chỗ cô bé vừa ngã nhào, và rụt người lại. Sự vui vẻ giả tạo ban nãy của cô bé đã biến mất. Cô bé trông vẫn như thường lệ, hoàn toàn khỏe mạnh và không hề có dấu hiệu nào của hình phạt từ Kurumiya.

Kyousuke trông có vẻ lo lắng khi tiến lại gần Eiri. “Này, Eiri. Con ranh Kurumiya đó, cô ta… cô ta có làm gì cậu không?”

“Không hẳn. Chỉ là—”

Eiri lảng tránh ánh mắt của Kyousuke và những người khác.

“Tôi được miễn học thêm với thi lại rồi.”

“……Hả?”

Mọi người đồng loạt ồ lên kinh ngạc trước câu trả lời thản nhiên của Eiri. Đến cả Renko và Ayaka cũng phải ngừng câu chuyện dở dang để ngước nhìn cô.

Kyousuke săm soi gương mặt hơi cau có của Eiri. “Cậu được miễn ư…? Thật á?”

“Ừ. Cô ấy bảo hè này không cần học thêm hay thi lại gì sất… dù hình như là cô ấy giao cho tôi một đống bài tập về nhà thì phải.”

“Chà, hay quá! Thế là thoát nạn rồi!”

“Ối trời! Phù… may quá. Chúc mừng Eiri nhé!” Maina cũng xen vào.

“Tôi thì vui thật đấy, nhưng… lạ nhỉ? Cô Kurumiya có dễ cho qua bao giờ đâu.”

“Chắc cô ấy thấy em đau khổ quá nên thương tình? Hay là em đã ‘dâng hiến’ đổi lấy rồi?”

Eiri lườm Renko cháy mặt. “…Hả? Đương nhiên là không rồi!” Vừa lườm Kyousuke và cả bọn, cô vừa vuốt tóc ra sau.

“Tôi bị triệu về nhà.”

Cô bực bội thốt ra từng lời.

“Cái gì cơ?!”

Kyousuke, Maina và Renko đồng loạt thốt lên.

“Cậu nói ‘về nhà’… ý là về căn nhà cũ ư? Chẳng phải cậu đã bị tước quyền thừa kế rồi sao?” Kyousuke hỏi.

“Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng theo lời cô Kurumiya, hình như ngay cả bây giờ thỉnh thoảng họ vẫn hỏi thăm tôi… Thật là tệ hại! Thà đi học thêm còn hơn!”

“Ôi không!” Maina thêm vào. “Nếu đã bị triệu về thì chắc họ có việc gì với cậu đúng không?”

“Đúng vậy. Hình như là ‘muốn gặp mặt tôi’, nhưng tôi tự hỏi… đáng nghi lắm. Tại sao họ lại phải mất công gọi tôi về sau khi đã ép tôi vào học viện ngay từ đầu cơ chứ?”

“…Tiểu thư Eiri, nhà của cậu là nơi nguy hiểm sao? Kiểu như nhà xã hội đen chẳng hạn?” Ayaka, người duy nhất trong số họ không biết rõ tình cảnh của Eiri, nghiêng đầu hỏi.

“Cũng không hẳn.” Eiri cười cay đắng. “Gia đình tôi, qua bao thế hệ, đều làm sát thủ — là một gia tộc ám sát. Xã hội đen thì cũng chẳng đến nỗi tệ, nhưng — họ hàng tôi toàn là những kẻ giết người. Bàn tay họ vấy bẩn bởi máu me.”

“Hả?! Cái gì vậy trời, đáng sợ quá…” Giật mình, Ayaka lùi ra xa vì sợ hãi.

“Kksshh.” Renko bật cười. “Đừng lo, Ayaka bé nhỏ. Eiri không giết người được đâu. Giống như em và Kyousuke, cô ấy chẳng giết ai cả. Mặc dù công khai thì cô ấy giả vờ đã giết sáu người rồi.”

“Cái gì?! C-cái đó có thật không…?” Ayaka nhìn Eiri chằm chằm. “Giống bọn mình sao…?” cô lầm bầm, phồng má lên. “Thế mà mình đã cố gắng giữ ý biết bao…!”

Eiri hơi nhún vai. “Dù sao đi nữa… chuyện là như vậy. Khi về nhà nghỉ hè, tôi không thể tham gia các buổi học phụ đạo được. À, còn một chuyện nữa —”

Đột ngột, giọng điệu của Eiri thay đổi. Đôi mắt màu gỉ sắt, sắc như dao của cô, xuyên thẳng qua Kyousuke.

“Không chỉ có mình tôi. Còn có một người khác cũng bị triệu hồi… Kyousuke. Họ gọi cả cậu nữa.”

Mizuki Mizushiro

Viết trong lúc đang nghe Enter Shikari.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận