**Theo Dõi 1: Bảy điều kỳ bí của trường học sát nhân**
「Kẻ nào nhìn thấy bức vẽ nguệch ngoạc đó, sẽ chết──」
Trong căn phòng học hoang tàn, những bức tường bê tông trần, trần nhà, sàn nhà, bàn ghế đều bị che phủ bởi vô vàn những nét vẽ nguệch ngoạc và hình graffiti. Tan học, Renko – cô gái đeo chiếc mặt nạ phòng độc đầy vẻ chết chóc – đến lớp 1-A của Kyousuke và đám bạn, rồi khẽ lẩm bẩm bằng giọng trầm:
「Đây chỉ là một tin đồn thôi, nhưng mà… Nếu ai đó lỡ nhìn thấy bức vẽ nguệch ngoạc đó, vốn được đồn là nằm ở đâu đó trong khu trường học cũ, thì kết cục là sẽ phải đối mặt với một cái chết thê thảm và tàn khốc. Thật ra, năm ngoái từng có chuyện một học sinh năm nhất, vì lỡ nhìn thấy “thứ không nên nhìn” đó, đã bị sát hại dã man ngay trong trường đấy.」
「…Sát hại dã man ư? Là bạn cùng lớp à?」
Kyousuke vừa cất dụng cụ học tập vào cặp vừa hỏi, Renko gật đầu đáp “Ừm”, rồi nói tiếp:
「Hình như là bị giết trong phòng vệ sinh cá nhân, nơi thầy cô không để ý tới… Kẻ thủ ác và nạn nhân đều là con gái. Sau khi bị tra tấn dã man bằng những trận đấm đá tàn bạo, cô bé còn bị một chiếc bút chì bấm đâm thẳng vào mắt! Xoạc! Rắc! Chết ngay tại chỗ chỉ trong chớp mắt.」
Bất kể cách nói của Renko, việc học sinh giết hại lẫn nhau không phải chuyện bình thường, cực kỳ hiếm khi xảy ra, mà nếu có thì chắc chắn sẽ là một vấn đề lớn. — Đúng vậy, đó là chuyện sẽ không bao giờ xảy ra ở một nơi "bình thường".
Thế nhưng, trớ trêu thay, ngôi trường Kyousuke đang theo học lại là một nơi hoàn toàn khác biệt so với lẽ thường.
《Học viện Cải tạo Purgatorium》— Nơi này mang ý nghĩa “Luyện Ngục” (nơi những người đã khuất rửa sạch tội lỗi của mình) trong tiếng Latin, thực chất là một nhà tù tập trung những tên sát nhân vị thành niên. Vì vậy, việc học sinh tự sát hại lẫn nhau ở đây cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
「Và người ta đồn rằng cái “thứ không nên nhìn” đã gây ra cái chết của nạn nhân kia chính là bức vẽ nguệch ngoạc đó. Không ai biết nó được vẽ ở đâu. Người ta đồn rằng nó nằm ở một nơi khó tìm thấy, hoặc địa điểm của nó thay đổi mỗi khi có người tìm thấy… Nghe nói đó là một thông điệp cuối cùng được viết bằng máu, ghi lại nỗi oán hờn và căm phẫn của những kẻ sắp chết. Chết đi, chết đi, chết đi, chết đi— Chết đi AAAA!」
「Há á á á á!?」
Renko đang nói khẽ thì đột nhiên hét lớn và giật phắt hai tay lên. Maika, cô gái đang ngồi cạnh Renko nghe chuyện mà run bần bật, giật mình ngã ngửa ra sau.
「Phù— Há á á!?」
Cô ta vô tình thúc khuỷu tay vào vùng hõm ức của Eiri, người đang ngáp ngắn ngáp dài ở bàn gần đó. Eiri kêu lên một tiếng đau đớn và đổ ập xuống bàn.
「Eiri ơi!? Cậ—cậu có—có sa—」
「Dừng lại! Đừng đánh nữa!」
Kyousuke vội vàng đứng dậy, ôm Maika bằng đòn khóa cánh để ngăn cô ta xông tới Eiri.
Maika cứng đờ người một lúc, rồi lí nhí: 「…Xì. Chu, chu em xiin.」 Eiri cắn môi, rơm rớm nước mắt run rẩy nói: 「Đâu, đâu có sao đâu…」
「Maika chẳng có lỗi gì cả. Kẻ có lỗi là—」
「Ừm, nào nào… Bức vẽ tử thần ở đâu nhỉ~?」
Trong lúc Eiri đang trừng mắt nhìn chằm chằm, Renko đã di chuyển đến góc lớp và giả vờ tìm kiếm bức vẽ nguệch ngoạc đang được đồn thổi kia. Eiri “chậc” một tiếng bực bội.
Trên gương mặt khó chịu của Eiri vẫn còn hằn rõ những vết trầy xước và vết cắt chưa lành hẳn. Hơn nữa, xương sườn nơi Maika thúc khuỷu tay vào đã bị Renko – người tháo chiếc mặt nạ phòng độc 《Thiết bị an toàn limiter》 – bẻ gãy hai tuần trước đó. Tuy hai người đã làm lành nhưng do bản chất vốn đối đầu nhau nên mối quan hệ giữa họ vẫn cực kỳ tệ. — Chỉ là,
「…Sshhh. Tớ, tớ xin lỗi… Tớ chỉ muốn làm cho câu chuyện thêm phần kịch tính thôi. Tớ không hề muốn làm cậu tổn thương. Thật lòng xin lỗi nhé. Tớ xin lỗi…」
Đeo mặt nạ phòng độc nên không nhìn rõ biểu cảm, Renko hơi rụt vai xuống và xin lỗi có vẻ quá đà.
Eiri “ừm—” một tiếng đầy vẻ ngán ngẩm, ngượng ngùng né tránh ánh mắt rồi thở dài.
「…………Haizz. Được rồi được rồi, không sao đâu. Nếu không phải cố ý—」
「Eiri ơi á á á á!」
Renko ôm chầm lấy Eiri. Vừa cọ chiếc mặt nạ phòng độc vào má Eiri, cô bé vừa nói:
「Trời ơi, cái đồ cậu này! Tớ yêu Eiri hiền lành lắm đó, Eiri ơi á á á á!」
「Đau á!? Đồ ngốc… Đau mà, đau! Đau—chết đi!」
「Ối trời á!?」
Đẩy Renko đang làm nũng ra, Eiri giận dỗi quay mặt đi. Renko 「…Sshhh」 đứng dậy, đội lại mũ áo khoác.
「Ôi, lại làm cậu ấy giận rồi…」
Renko và Eiri hầu như lúc nào cũng như vậy, xung đột rồi làm lành, rồi lại xung đột nhiều lần trong một ngày. Vậy mà họ vẫn ở bên nhau, chẳng rõ là bạn tốt hay bạn xấu nữa.
Chắc vì cảm thấy có lỗi trước Renko đang ngồi khoanh chân dưới đất, biểu hiện "ăn năn" ra cả toàn thân, Eiri bỗng dịu giọng: 「À mà nhắc đến—」
「Nhân chuyện Renko kể, có phải cái 《Manako-san》 được đồn là xuất hiện trong nhà vệ sinh ở nhà thể chất… chính là con gái của nạn nhân mà Renko vừa nói không?」
「…Manako-san? Cái gì vậy?」
Kyousuke chưa từng nghe đến. Renko và Maika có vẻ biết chuyện, 「Ách, đúng là vậy thật!」「Há wà wà. Đú, đúng là như vậy thật…」, cả hai người đều tỏ vẻ thấu hiểu.
Eiri giải thích cho Kyousuke đang nghiêng đầu thắc mắc:
「Một câu chuyện ma quái liên quan đến nhà vệ sinh nữ ở nhà thể chất. Phòng vệ sinh cuối cùng bẩn đến mức kinh khủng… Có những vết bẩn giống như vết máu, tường chỗ thì lõm vào, chỗ thì bị thủng, chỉ riêng phòng đó là tan hoang đến đáng sợ. Nghe nói năm ngoái có một học sinh bị sát hại dã man ở đó nhưng mà—」
「…À」
Là học sinh đã nhìn thấy "thứ không nên nhìn" và bị bạn cùng lớp sát hại đó ư? Eiri khẽ cụp nửa mắt, hạ giọng tiếp lời:
「…Vào buổi chiều tan học, lúc 4 giờ 44 phút, nếu có ai đó bước vào phòng vệ sinh nơi cô nữ sinh bị sát hại mà không một bóng người… thì từ đâu đó sẽ vọng lại một giọng nói: 『Mắt phải hay mắt trái?』Nếu trả lời thì con mắt được chọn, còn nếu không trả lời thì cả hai mắt… sẽ bị Manako-san móc ra mà chết. Chỉ có một cách duy nhất để sống sót… đó là nếu nghe thấy giọng nói hay cảm thấy ánh nhìn của Manako-san, phải rời khỏi nhà vệ sinh trong vòng tám giây.」
「…Thì ra là vậy. À mà, tại sao lại là tám giây?」
「Không biết.」
「À, đó, đó là… số lượng người bị giết bởi tiền bối đã giết Manako-san đó! Bảy người trước khi nhập học, và một người sau khi nhập học… Há há.」
「Ôi, nhiều vậy…」
Năm ngoái là học sinh năm nhất, vậy thì năm nay là năm hai— Tức là có một tên sát nhân hàng loạt kinh hoàng đến vậy đang học trên Kyousuke và đám bạn một khối. Nghe vậy còn đáng sợ hơn cả câu chuyện ma quái kia.
Renko ngừng khoanh chân, đứng dậy khoanh tay rồi 「Ưm~」 một tiếng.
「Vì môi trường học như vậy, nên những lời đồn đại đẫm máu kiểu này cứ ù ù truyền đến tai nhỉ… nào là hồn ma sát nhân lang thang trong trường mỗi đêm, nào là những bức tường chôn sống học sinh…」
「Nào là mô hình cơ thể người và bộ xương ở phòng thí nghiệm là thật, nào là cầu thang bị hổng và được dùng để treo cổ học sinh… đúng không?」
「Nào là tiếng gào rú chói tai không phải của con người vọng ra từ phòng âm nhạc vắng vẻ, nào là hầm ngầm không cửa vào nơi giam giữ tên sát nhân biến thái cuồng loạn tàn độc… Ối á!」
「Chà~. Cũng có khá nhiều nhỉ?」
Kyousuke sống ở ký túc xá phòng đơn (xà lim) và cố gắng hết sức không giao du với người khác nên cậu khá xa lạ với những tin đồn kiểu này, hầu như chẳng biết gì cả…
「Nhân tiện, hay là chúng ta chọn ra vài tin đồn rồi tạo thành 《Bảy điều kỳ bí》 không?」
Nghe lời đề nghị bâng quơ của Kyousuke, Renko 「Hay đó!」 lập tức hưởng ứng.
「Thật tình thì cũng chẳng có việc gì làm mấy… Nếu đã quyết định bảy điều kỳ bí rồi, thì mọi người cùng nhau xác nhận từng cái một xem sao. Như vậy chẳng phải là cách giết thời gian tuyệt vời nhất sao?」
Học viện Cải tạo Purgatorium hoạt động theo chế độ năm ngày một tuần. Vào những ngày cuối tuần không có tiết học, mọi người có thể tự do sinh hoạt. Thường ngày cũng có hai giờ tan học, thời gian nghỉ giải lao cũng có vẻ khá nhiều.
Thế nhưng, trong học viện hầu như không có hoạt động giải trí nào, nên những việc có thể làm cũng rất hạn chế. Kyousuke và đám bạn đã sớm cảm thấy nhàm chán. Eiri 「…Phù á~」 một tiếng ngáp dài.
「…Thôi được, đúng là có thể dùng để giết thời gian thật. Dù sao thì, tớ nghĩ hầu hết đều là chuyện bịa đặt thôi.」
「Ha ha. Vâng, đúng là vậy… Thật ra, hầu hết đều là chuyện tầm phào nhỉ! Nào là cái đầu lâu bị rút khỏi thân người, vẫy vẫy tủy sống bay lượn tứ tung, nào là nửa thân trên của học sinh bị cắt đôi đang bò lê bò lết khắp hành lang để tìm nửa thân dưới của mình—」
「Bùm AAAA!」
Không biết từ lúc nào Renko đã di chuyển ra phía sau và dọa Maika.
Maika 「Há á á á!?」 nhảy dựng lên rồi ngã ngửa ra sau,
「Ối trời ơi AAAA—Hựu!?」
Lần này Maika kéo theo cả Renko cùng ngã lăn ra sàn nhà. Bị Maika đè lên người, Renko 「Ưm…」 rên rỉ vì đập mạnh đầu xuống đất. Eiri nhìn xuống Renko với ánh mắt khinh bỉ như nhìn rác rưởi.
Cô ta đổi tư thế bắt chéo chân, thản nhiên lẩm bẩm:
「Điều kỳ bí đầu tiên, cứ thế này đi… 『Tại sao Renko lại ngốc đến thế』」
「Vậy thì, điều thứ hai chắc chắn là 『Tại sao Eiri lại lép đến thế』!」
「Thế thì, điều thứ ba là 『Tại sao mấy đứa ngực to lại phiền phức đến thế』!」
Lại bắt đầu rồi. Tại sao hai người này cứ cãi nhau suốt thế nhỉ…?
Sau cùng. Bốn mươi hai điều kỳ bí (thực chất là những lời chế nhạo) được nêu ra cho đến khi Renko và Eiri làm lành đều bị Kyousuke và đám bạn bác bỏ, những điều kỳ bí mà họ chọn là—
**●Bảy điều kỳ bí của Học viện Cải tạo Purgatorium**
1. Thông điệp cuối cùng của cái chết
2. Lò thiêu giống lò hỏa táng
3. Manako-san trong nhà vệ sinh
4. Thịt trong suất ăn trưa thay đổi mỗi ngày
5. Tường bê tông ~ Bức tường chôn sống học sinh ~
6. Sát nhân lang thang
7. Tại sao Kurumiya lại ngây thơ đến vậy
Tổng cộng là bảy điều. Tên của các điều kỳ bí chủ yếu do Renko đặt và được ghi thành danh sách trong một cuốn sổ. Kyousuke và đám bạn dự định sẽ dùng thời gian nghỉ để điều tra xem từng tin đồn có phải là sự thật hay không, và vén màn những bí ẩn này.
—Thế nhưng. Lúc đó, họ không hề nghĩ rằng. Trong quá trình điều tra bảy bí ẩn, Kyousuke và đám bạn sẽ biết được “bí mật” của Học viện Cải tạo Purgatorium, một bí mật không bao giờ được phép biết— Và phải nếm trải nỗi kinh hoàng rợn tóc gáy cùng sự tuyệt vọng đến thấu xương…
× × ×
**●Lời khai của nam sinh S, người tỏ ra kiểu cách**
「Đó là chuyện xảy ra vào buổi chiều tan học, khi tôi đang lang thang trong khuôn viên trường. Một mùi lạ mà tôi chưa từng ngửi thấy bao giờ phảng phất trong làn gió ấm áp. Một mùi hôi thối nồng nặc vừa khét lẹt vừa tanh tưởi… Tôi tò mò lần theo mùi đó, thì thấy một chiếc lò thiêu đang bốc cháy, nhả ra những làn khói đen kịt. Đó là một chiếc lò thiêu lớn một cách bất thường. Tôi không biết họ đang đốt cái gì. Chỉ là mấy ngày sau, tôi bất chợt nhớ lại, và khi nó không hoạt động, tôi đã thử mở cửa ra xem. Và rồi, tôi thấy có thứ gì đó màu trắng, thon dài nằm trong đống tro tàn… Tôi, khẽ đóng cửa lại.」
「Đây chính là chiếc lò thiêu được đồn đại đây sao… Đúng là to thật.」
Chiều hôm sau tan học. Kyousuke và ba người bạn đã đến chiếc lò thiêu nằm ở giữa khu trường học cũ và trường học mới. Đó là một chiếc lò thiêu màu xám, dính đầy bồ hóng. Nó đủ lớn để hai, ba người lớn có thể chui vào, phía trên mặt trước có một cánh cửa sắt kiểu lật. Sau khi đi một vòng quanh chiếc lò thiêu cũng đầy rẫy graffiti như những tòa nhà khác, Renko quay trở lại phía trước, thở dài 「Sshhh…」
「Ở đây cũng không có 《Thông điệp cuối cùng của cái chết》 nhỉ… Xung quanh lò thiêu cũng chẳng có gì đáng nghi cả. Hay là mở ra xem sao?」
「Ờ, ừm…」
Vừa tìm kiếm bức vẽ nguệch ngoạc mà ai nhìn thấy sẽ chết, điều đầu tiên Kyousuke và đám bạn quyết định điều tra là chiếc 《Lò thiêu giống lò hỏa táng》 này. Chiếc lò thiêu lớn bất thường để đốt rác này được đồn thổi rất nhiều.
Người ta nói rằng, 「Vì nó đốt cả những thứ không phải rác, nên mới lớn đến vậy.」
「Ồ. Các em đang làm gì ở đây vậy?」
「…………HỰ!?」
Lúc Kyousuke đang nhấc cánh cửa nặng nề lên và nhìn vào bên trong lò đốt rác, bỗng một tiếng nói từ phía sau vang lên khiến cậu giật nảy mình. Kyousuke đập mạnh gáy vào khung cửa trên, đau điếng. Trong khi cậu còn đang ôm đầu rên rỉ, một nam sinh trông như tiền bối khóa trên tiến lại gần.
“Mấy em là học sinh năm nhất phải không? Đến đổ rác à?”
Đó là một nam sinh ưu tú, gương mặt hiền lành, giọng điệu và thái độ đều rất mực nhã nhặn. Đôi mắt hẹp như sợi chỉ của anh ta nhìn Kyousuke cùng các em khóa dưới đang tụ tập trước lò đốt. Đối mặt với tiền bối mà bình thường hiếm khi có dịp tiếp xúc, Kyousuke căng thẳng đáp:
“Dạ… vâng ạ! Đúng vậy, bọn em đến đổ rác…”
“Ấy ấy. Đừng có nói dối nữa.”
Lời nói dối bị phát hiện trong nháy mắt. Đôi mắt tiền bối hơi mở ra.
“Ngày đổ rác của học sinh năm nhất là hôm qua mà. Sao mấy em lại nói dối?”
“Ưっ!? Chuy-chuyện đó thì… à… ưm…”
Mắt tiền bối mở rộng thêm, trong đồng tử ánh lên tia nhìn sắc lạnh.
“…Có chuyện gì mờ ám sao? Tôi chẳng thấy rác ở đâu cả, cũng không có vẻ là nhầm ngày. Rốt cuộc sao mấy em lại ở chỗ này…?”
“Rác thì có đây chứ đâu.”
Eiri thản nhiên chen vào, chỉ tay vào Kyousuke. Dĩ nhiên Kyousuke bị chỉ vào, ngay cả tiền bối cũng “hả?” một tiếng ngạc nhiên.
“…Cậu ta là rác ư?”
“Vâng. Em định thiêu cậu ta ngay bây giờ ạ.”
“…………Eiri. Em nói cái quái gì thế?”
“Chuyện đó thì một nửa là đùa thôi ạ—”
“Nửa còn lại là thật hả trời!?”
Bỏ qua Kyousuke đang lườm nguýt càu nhàu, Eiri tiếp tục:
“…Em nghe được tin đồn nên chỉ muốn điều tra thử thôi. Có vẻ ở lò đốt rác này, người ta thiêu cả những thứ không phải rác—mà là con người nữa đấy.”
Nghe Eiri nói, tiền bối nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt. Anh ta đang xách hai túi rác căng phồng, mỗi tay một túi. Cả hai đều là túi ni lông đen, không thể nhìn thấy bên trong.
Nụ cười nhạt nhẽo xuất hiện trên khóe môi người tiền bối vốn hiền lành.
“…Ồ? Tin đồn thú vị đấy nhỉ. Nếu đó là sự thật, vậy thì trong mấy túi rác tôi đang cầm đây, có chứa thi thể của học sinh bị phân xác thì cũng không có gì là lạ phải không?”
Vừa nói, tiền bối vừa chậm rãi tiến lại gần. Mana “hú vía!?” một tiếng, ôm chặt lấy Rena. Trong khi đó, Eiri vẫn bình thản vuốt tóc.
“Vâng, có thể lắm. Anh có thể cho em kiểm tra bên trong không?”
“Haha. Không thành vấn đề, nhưng nếu bên trong đúng là thi thể người… và tôi đang định lén lút xử lý nó, thì e rằng em, người đã biết sự thật này, cũng sẽ phải cùng bị thiêu rụi mất thôi.”
Tiền bối đứng đối mặt với Eiri, nụ cười trên môi đã biến mất. Và rồi:
“Haha. Đùa thôi mà. Đùa đấy.”
—Anh ta nở một nụ cười rạng rỡ, pha chút tinh nghịch.
“Ở một cơ sở chuyên cải tạo những kẻ giết người, làm sao có chuyện giết chóc được phép xảy ra chứ? Toàn là lời đồn vô căn cứ thôi.”
“…Nhưng có rất nhiều học sinh nói là đã ngửi thấy mùi hôi thối lạ thường mà? Lại có cả học sinh tìm thấy những thứ giống như xương trắng trong tro nữa—”
“Vì chúng tôi đốt nhiều loại rác mà không phân loại đó. Mùi khó chịu là chuyện không tránh khỏi… Còn xương thì có thể là rác thải sinh hoạt sau khi xử lý thịt hoặc xương của động vật nhỏ thôi. Tôi nghĩ đó không phải xương người đâu.”
Vừa cười, tiền bối vừa đẩy túi rác vào lò đốt. Anh ta lấy diêm ra quẹt, rồi nói:
“…Thắc mắc đã được giải đáp chưa? Giờ tôi bắt đầu đốt rác đây, mùi khói sẽ bám vào quần áo nên tốt hơn hết là mấy em nên tránh ra xa. Mùi kinh khủng lắm đó.”
× × ×
●Lời khai của Nữ sinh G cao lớn cả về chiều dọc lẫn chiều ngang
“Khoảng hai tuần trước thì phải. Hôm đó tôi vừa thất tình, đang khóc một mình trong buồng vệ sinh vắng tanh. Bỗng tôi cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình… Hình như còn nghe thấy ai đó nói gì đó nữa, nhưng tôi nghĩ là mình đã bị lộ chuyện đang khóc rồi! Thế là tôi vội vàng hoảng hốt chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Tôi biết được tin đồn về 《Meko-san》 vào ngày hôm sau. Nếu lúc đó tôi cứ ở trong buồng, không biết có khi nào tôi đã bị giết rồi không nhỉ? Lại còn nhắm vào một cô gái vừa thất tình nữa chứ, thật là máu lạnh hết chỗ nói… Meko-san, cô bé ấy đáng sợ thật!”
Nhà vệ sinh gần nhà thể chất ít được học sinh nam lẫn nữ sử dụng, nên thường rất vắng vẻ.
Vì vậy, đây cũng là nơi lý tưởng để làm những việc mà học sinh không muốn người khác biết: khi đột nhiên đau bụng, khi muốn khóc, khi ăn trộm trong nhà vệ sinh…
—hoặc giết người.
“Khoảng một năm trước, có một học sinh bị giết ở đây đó nhỉ…”
“Ừm. Aidameko-san, hưởng dương mười lăm tuổi. Mình đã hỏi cả giáo viên nên không sai đâu.”
Sau khi chia tay với tiền bối đang bắt đầu đốt rác, trên đường trở về tòa nhà cũ. Thấy thời gian cũng vừa phải, Kyousuke và ba người bạn ghé qua nhà vệ sinh được đồn là có “ma Meko-san” xuất hiện.
Rena mở cuốn sổ tay đang cầm.
“Học sinh đã giết Meko-san là tiền bối Tanaka Gevaudan Haruyo. Cô ấy nổi tiếng là một tay đầu gấu trong khối năm hai, và số người giết trước khi nhập học là bảy người. Đúng như lời đồn luôn.”
“Ôi không. Còn khoảng mười lăm phút nữa là đến bốn giờ bốn mươi tư phút chiều, giờ Meko-san xuất hiện rồi… Mà, ai… ai sẽ vào buồng đây ạ?”
“…Kyousuke thì sao nhỉ?” “Chắc là Kyousuke rồi…”
“Không không. Đó là nhà vệ sinh nữ mà.”
Kyousuke nhanh chóng phản bác Eiri và Rena đang đồng thanh. Dù gì cậu cũng không muốn vào.
Thế nhưng vì không còn nhiều thời gian, nên người vào chứng thực tin đồn về Meko-san sẽ được chọn bằng oẳn tù tì. Và kết quả là—
“Rena-chan, Eiri-chan, Kyousuke-kun… Từ trước đến giờ đã nhờ cậy mọi người rồi ạ. Tạm biệt ạ.”
Mana, người đã thua oẳn tù tì, cúi gập người. Rena vỗ vai Mana, người đang cười với đôi mắt vô hồn, và nói đầy năng lượng: “Không sao đâu, không sao mà!”
“Cũng giống như lò đốt rác thôi, dù sao cũng chỉ là lời đồn đại thôi mà. Ma quỷ làm gì có thật? Cứ nghĩ là ‘nếu dám giết thì cứ thử giết đi!’ là được.”
“…Lỡ có chuyện gì thì cứ ra khỏi nhà vệ sinh ngay là được thôi mà. Đừng lo lắng.”
“Tụi này sẽ đứng ở xa một chút, nhưng nếu cậu hét lớn thì tụi này sẽ chạy đến nhanh như chớp. Đừng lo, không để ma giết cậu đâu. —Nha?”
“…Au au. Ca-cảm ơn ạ…”
Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi, Kyousuke và ba người kia bỏ Mana lại và rời khỏi nhà vệ sinh.
Đồng hồ điểm bốn giờ ba mươi ba phút chiều. Nếu không có chuyện gì, họ sẽ gặp lại nhau ở cửa ra vào của tòa nhà cũ lúc năm giờ chiều. Kế hoạch là sẽ thong thả chờ đợi, tiện thể kiểm tra mấy dòng graffiti trên tường nữa…
“““……………………”””
Bốn giờ bốn mươi mốt phút chiều. Kyousuke và ba người đang nín thở ngay cạnh buồng vệ sinh nữ vừa rời đi — ngay bên cạnh buồng trong cùng, có ba buồng xếp hàng. Cảm giác sợ hãi của Mana truyền đến qua cánh cửa rách nát. Kyousuke vô thức nhìn sang Eiri, và cậu thấy Eiri đang liếc nhìn Rena, người duy nhất có vẻ rất hào hứng, bằng ánh mắt ngờ vực như muốn nói gì đó. Kyousuke khẽ thở dài.
Nguyên nhân là năm phút trước, khi Kyousuke và Eiri rời nhà vệ sinh và định đi về tòa nhà cũ.
“Này. Đi đâu thế?”
Rena bất ngờ quay người lại, bắt đầu đi về phía nhà vệ sinh. Khi Kyousuke gọi lại, Rena có vẻ bồn chồn, nói:
“…Hả? À, ừm… Trên tường nhà thể chất cũng có rất nhiều graffiti phải không? Tớ định tìm ở đó xem sao. Chia nhau ra tìm có phải hiệu quả hơn không?”
Kyousuke và Eiri cảm thấy có điều gì đó không ổn từ thái độ đó, nên không đi về tòa nhà cũ mà đi theo Rena. Quả nhiên, Rena đã đi vào nhà vệ sinh nơi Mana đang ở. Rena nhẹ nhàng đi chân trần, bước từng bước lại gần buồng trong cùng để Mana không nhận ra. Khi cô ấy nhận ra Kyousuke và Eiri đang theo sau, cô ấy đưa ngón trỏ lên miệng khẩu trang phòng độc, ra hiệu ‘Suỵt! Suỵt!’.
Kyousuke không thể lên tiếng trách mắng, nhưng cũng không thể cứ để mặc cô ấy được… Thế là, họ cứ thế theo dõi hành động tiếp theo mà Rena định làm.
Kyousuke không muốn ở trong nhà vệ sinh nữ lâu, nhưng bất đắc dĩ phải làm vậy. Cậu nghĩ lỡ có chuyện gì thì sẽ trốn vào một buồng gần đó, và rồi, một phút trôi qua, hai phút trôi qua…
Bốn giờ bốn mươi bốn phút chiều.
Không khí trong nhà vệ sinh trở nên căng thẳng, Mana “Ưm…” một tiếng, nín thở.
Ngay khoảnh khắc đó.
“Mắt phải tốt không?”
“““…………!?”””
Đột nhiên, một giọng nói vọng đến từ hư không. Giọng nói run rẩy, tưởng chừng như sắp biến mất nhưng lại có một sự trong trẻo kỳ lạ, vang lên như từ bên trong chứ không phải từ bên ngoài, đó là một giọng nói ảo diệu của một cô gái trẻ.
—Chẳng lẽ, thật sự là Meko-san xuất hiện!? Kyousuke suýt chút nữa đã run rẩy vì sợ hãi, nhưng rồi:
“Mắt trái tốt không?”
Giọng nói vang lên ngay bên cạnh Kyousuke, từ bên dưới chiếc khẩu trang phòng độc màu đen. Giọng điệu cố tình được giả rất tài tình, chất giọng hoàn toàn khác. Eiri nhíu mày, đờ người, dùng tay xoa trán với vẻ mặt “…Quả nhiên là vậy”. Nhưng Mana, người không hề biết đây là trò đùa của Rena, thì:
“Hự—”
Chắc là cô ấy đã bị giật mình và đập người vào tường, một tiếng “Bịch!” lớn vang lên từ bên trong buồng. Tưởng chừng cô ấy sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn, nhưng bất ngờ thay:
“A, hahaha… Giọng này là của Rena-chan phải không? Đừng có hù dọa em nữa chứ, thiệt tình… Em sẽ không bị lừa đâu nha!”
Mana lại bất ngờ bình tĩnh. Từ phía sau cánh cửa buồng, Mana thở dài.
“Re-Rena-chan trêu chọc em suốt nên… em có hơi đoán trước được là cậu ấy sẽ hù dọa em kiểu này. Thật đáng tiếc cho Rena-cha—”
“Mắt phải tốt không?”
“Hahaha. Lì lợm thật đấy, Rena-chan. Nếu đi cùng thì Eiri-chan cũng nói gì giúp em đi! Kyousuke-kun… thì nếu có ở đây thì là đồ biến thái rồi. Dù sao thì—”
“Mắt trái tốt không?”
…Vẫn định tiếp tục nữa hả? Đằng sau lưng Kyousuke đang định đi ra khỏi nhà vệ sinh, Rena vẫn kiên trì diễn trò Meko-san.
“Thôi đi được rồi đó, Rena-chan! Em sắp nổi giận rồ—”
Khi Mana sắp không thể chịu đựng thêm nữa mà lớn tiếng, bất ngờ:
“Không chọn được à?”
Đột nhiên, giọng điệu của Meko-san (do Rena lồng tiếng) thay đổi. Giọng nói trong trẻo trở nên trầm đục, sự yếu ớt biến mất. Mana “—hả?” một tiếng đầy nghi ngờ.
“Re-Rena-chan… phải không? A, hahaha… Đừng, đừng thế nữa mà! Thiệt, thiệt tình đáng sợ lắm đó! N-Nếu có tài diễn xuất như vậy, cậu ấy nên làm diễn viên lồng tiếng ngay lập tức đấ—”
“Không chọn được àaaaaaa!?”
“Hííí!?”
—RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM! Cùng lúc với tiếng la hét the thé, Rena bắt đầu đập cửa buồng Mana đang ở với vẻ mặt vô cùng hung dữ. Cô ấy đứng ở vị trí không thể nhìn thấy thân hình qua lỗ trên cửa, điên cuồng lay mạnh cánh cửa buồng.
Mana, người vẫn còn nghi ngờ đây là trò đùa của Rena, cũng không thể chịu nổi sự áp lực này nữa.
“A, ôi… Ôi không!? Ha-h-h-hết tám giây rồi aaaah! Em bị giết mất! Mắt em sẽ bị khoét cả hai cái rồi aaaah!”
“Khoan!? Nà-này—”
“Làm quá rồi đó, đồ ngốc! Chết đi!”
Kyousuke và Eiri vội vàng ngăn Rena lại, gọi to, nhưng Mana đã hoàn toàn hoảng loạn.
“Bình tĩnh đi, Mana! Tất cả chỉ là trò đùa của Rena thôi mà—”
“Ôi không ôiiiii. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ, ôiiiii…”
Có vẻ như cô ấy không nghe thấy tiếng mọi người xung quanh, và giây tiếp theo.
“NHAAAAAAA!?”
Cánh cửa buồng vỡ tan như thể bị nổ tung. Kyousuke và Eiri cố gắng tránh được, nhưng Rena, người đang đứng đối diện, bị cánh cửa bật ra đẩy bay đi,
“ÁI CHÀ!?”
Cô ấy đập mạnh vào bức tường phía sau. Mana lao ra khỏi buồng,
“—à.”
Cô ấy nhìn thấy Rena và trợn tròn mắt. Ngay sau đó:
“RẦMMM!”
“Á Á Á Á Á! X-xin tha mạng!”
Mana, bị phân tâm bởi sự hiện diện của Rena, ngã sấp mặt và bổ nhào vào bụng Rena. Giống như cái lần Onogi và Usami trong lớp đã bị tấn công liên tiếp, liên tiếp, họ suýt chút nữa đã biến thành một thảm họa lớn, với một nạn nhân thứ hai xuất hiện.
× × ×
●Lời khai của Nam sinh O luôn đeo kính râm ngay cả trong nhà
**Lời kể của một nam sinh viên có tên bắt đầu bằng U, thích bóng tối và sự quái đản:**
“Món tủ của trường mình là món “Cơm suất Thức Ăn Thừa thay đổi hằng ngày” dở ẹc ấy mà… Nào là lõi rau, vỏ củ, mỡ thịt, nội tạng cá… Gọi là đồ thừa thì hơi quá, rõ ràng là rác thải sinh hoạt thì đúng hơn, phải không? Nhưng mà hôm nọ, một phép màu không thể tin nổi đã xảy ra. Miếng thịt được cho vào suất ăn thừa hôm đó, thật sự, ngon kinh khủng khiếp luôn ấy! Mềm mọng nước, tan biến trên đầu lưỡi trong nháy mắt… cứ như một ảo ảnh vậy. Không phải thịt bò, thịt heo, cũng chẳng phải thịt gà, đó là loại thịt mà tôi chưa từng nếm qua bao giờ. Rốt cuộc thì đó là thịt gì nhỉ?”
“Ấy chà, Mana hôm nay cũng đáng yêu quá đi mất! Dễ thương dễ thương, dễ thương cực kỳ! Sao em lại có thể đáng yêu đến thế chứ? Đáng yêu đến nỗi chỉ muốn ôm chầm lấy thôi à!”
“Đừng có động vào người tôi.”
“…Shuko.”
Đó là buổi trưa ngày hôm sau, kể từ khi Mana nổi cơn thịnh nộ vì trò đùa dai của Renko khiến nhà vệ sinh bị phá hỏng một nửa, và cả bốn người họ bị liên đới trách nhiệm, phải chịu “huấn luyện” cùng nhau. Mana lạnh lùng hất tay Renko đang định ôm mình rồi quay phắt mặt đi. Kể cả Mana, người hiếm khi giận dỗi, dường như vẫn chưa tha thứ cho trò nghịch dại hôm qua của cô bạn. Bỏ mặc Renko đang xụ mặt, Mana bước vào nhà ăn và xếp hàng cùng các học sinh khác. Khi lướt qua, Reiri lẩm bẩm: “…Đáng đời”, còn Kyosuke vỗ vai Renko động viên: “Cố lên!”
Renko không hề nản chí mà tiếp tục trêu chọc Mana.
“Này Mana~ Làm lành đi mà? Tớ xin lỗi chuyện hôm qua rồi mà~ Nè, nè, nhìn đây nè!”
Renko khom người xuống, dùng hai tay ép cho vòng ngực đầy đặn của mình thêm nổi bật. Mana nhìn cô bạn bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Đây là cái nè nào cơ chứ?”
Giữa khe ngực đầy đặn được ép đẩy lên cao kia, có một cái phiếu ăn được kẹp ở đó.
“Hôm nay tớ sẽ bao cậu suất “Cơm suất Thức Ăn Thừa thay đổi hằng ngày” này nhé! – Nha?”
“Haizz. Renko-chan, cậu toàn dùng gói thạch của riêng mình thôi mà… cần gì phiếu ăn chứ? Mà thôi, nếu cậu muốn bao thì tớ sẽ ăn ké vậy.”
Vừa càu nhàu, Mana vừa nhận phiếu ăn.
“Không được bỏ lại đâu đó! Ăn như heo ấy, cái đồ heo con này!”
Mana nhận lấy suất “Cơm suất Thức Ăn Thừa thay đổi hằng ngày” kèm theo lời chửi rủa, rồi ngồi vào bàn. Ngay khi Renko vừa đặt mình xuống cạnh bên trái của Mana, cô bạn liền dịch sang chỗ khác… Và giữa một sự kiện khó xử như vậy, thì Kyosuke cùng mọi người mới bắt đầu dùng bữa trưa của mình.
“…………Ư!?”
Đột nhiên, Mana giật mình bật nảy người lên và đứng hình. Kyosuke ngồi cạnh và Reiri đối diện cũng ngừng đũa, nhìn chằm chằm Mana đang đờ đẫn với đôi mắt mở to.
“...Sao thế em?”
“Có gì lạ trong đó à? Xương hay…”
“Thịt ạ…”
Mana khẽ thốt lên bằng giọng run run.
“Thịt ngon tuyệt hảo luôn ạ!”
“…………Ư!? Khoan đã, chẳng lẽ đó là—“
“Miếng thịt trong “Cơm suất Thức Ăn Thừa thay đổi hằng ngày””. Đây chính là một trong bảy điều kỳ bí mà Kyosuke và bạn bè đang tìm hiểu. Renko đang buồn bã vì bị Mana lạnh lùng từ chối cũng hào hứng hỏi lại: “Cái gì cơ chứ!?”
“Mùi vị sao? Mana, em đoán đó là loại thịt gì?”
“Ư, ưmm… Nó tan chảy ra như muốn rời rã vậy nên em cũng không chắc lắm ạ. Nhưng nói chung thì là một loại thịt rất ngon! Về mùi vị… có lẽ gần giống thịt bò. Nhưng lại có một hương vị kỳ lạ nào đó, em cảm giác không phải là thịt bò. Này, nó là gì vậy ta… au au…”
Chắc là nó ngon lắm, bởi nước dãi của Mana đã chực trào ra khỏi khóe miệng khi cô bạn nhớ lại hương vị của miếng thịt. Reiri hiếm khi thấy hứng thú cũng tò mò hẳn, nhổm người lên khỏi ghế và nhoài về phía trước.
“Này Mana, hình như chỉ có một miếng thịt thôi phải không? Thử tìm kỹ xem nào?”
“Dạ, dạ! Ưmm…”
Mana đảo đũa trong món xào thập cẩm của suất “Cơm suất Thức Ăn Thừa thay đổi hằng ngày” để tìm kiếm miếng thịt đó.
“—A! Đây rồi, em tìm thấy một miếng rồi ạ!”
“Thật á!?”
Mana dùng đũa gạt các món ăn khác sang một bên, cẩn thận đặt miếng thịt xuống. Miếng thịt dày khoảng một centimet, được cắt thành từng miếng vừa ăn, lõi thịt hơi đỏ hồng, độ chín vừa là medium-rare. Nhìn kỹ hơn có thể thấy rõ những thớ mỡ đan xen đều đặn, đẹp mắt.
“Miếng thịt này là sao vậy… Cứ thấy lạc quẻ kinh khủng.”
“Đây không phải là thịt bình thường… phải không? Chẳng lẽ lời đồn là thật sao. Người ta nói rằng thịt của những học sinh bị giết trong trường được dùng để làm suất ăn thừa…”
“Thường thì đồ ăn ngon hơn thịt bò, thịt heo hay gà thì phải là thịt người mà. Đặc biệt là phần mỡ trông chất lượng thật đấy… Thế nào, Mana? Có vị giống thịt người không em?”
“Ư, ư ư ư ư ư ư ư ư ư như thế thì làm sao mà biết được cơ chứ!”
Bị hỏi, Mana bỗng cuống quýt lên. Cô bạn tái mặt, bụm miệng lại.
“A a a a… em đã, đã đã đã đã ăn rồi… em đã ăn thịt người rồi sao!”
“K, không sao đâu! Vẫn, vẫn chưa chắc là thịt người mà…”
Renko, người đã bao Mana suất ăn thừa, cũng cuống quýt theo.
“Ưmm, ưmm… Reiri, cậu đã từng ăn thịt người chưa?”
“Làm gì có chuyện đó chứ.”
“Kyosuke thì sao?”
“Không.”
“Shuko… Tớ cũng chưa từng nữa.”
Thở dài, Renko bất chợt nghĩ ra điều gì đó, rồi bật đứng dậy.
“Trong số những người ở đây, có ai đã từng ăn thịt người rồi không!?”
Cô bạn bắt đầu gọi lớn như thế. Các học sinh đang dùng bữa trong nhà ăn quay lại nhìn Renko không biết có chuyện gì. Cô bạn cất giọng lớn, như một tiếp viên hàng không đang tìm bác sĩ trên máy bay.
“Làm ơn! Nếu có ai đã từng ăn thịt người thì hãy khẩn cấp đến bàn này ngay! Làm ơn đi mà!”
“…………Thịt à?”
Lúc đó, một cô gái nhỏ nhắn có mái tóc đen dài và đôi mắt đỏ ngầu đang ngồi ở bàn gần đó tỏ vẻ hứng thú. Cô gái dừng bữa ăn dở, lướt nhẹ đến gần. Nắm lấy vạt áo hoodie của Renko, cô bé nói:
“…………Có thịt người à? Cho tớ đi! Cho tớ cho tớ cho tớ cho tớ cho tớ cho tớ cho tớ cho tớ— cạp!”
“Á, đau quá!”
Cô bé cắn vào ngón tay của Renko. Với đôi mắt đỏ ngầu lấp lánh và hàm răng nanh phát triển, cô bé đó khiến Renko phải gỡ ra và hét lên: “Không phải tớ, không phải tớ!” Rồi chỉ vào chỗ Mana.
“Trong món xào thập cẩm mà con bé đó đang ăn có vẻ có thứ đó đấy! Cậu hãy ăn thử miếng thịt đó để xác nhận xem đó có phải thịt người không!”
“…Ực. Được rồi!”
Lau vệt nước dãi chảy dài, cô gái chui xuống gầm bàn và di chuyển đến chỗ Mana. Mana “Huhu!?” ngạc nhiên. Cô bé xuất hiện từ phía chân Mana, ngồi chễm chệ lên đùi Mana, rồi chăm chú nhìn miếng thịt trên đĩa. Cô bé ngẩng đầu nhìn Mana:
“…………Đây hả?”
“Dạ, vâng…”
“…………Tớ ăn được không?”
“Dạ, vâng…”
“Cảm ơn! Tớ ăn đây!”
Ngay sau khi hàm răng nanh “nhe” lên lóe sáng, cô gái liền nhanh chóng quay đầu lại, không dùng đũa mà trực tiếp cắn vào miếng thịt. Cô bé ngẩng mặt lên, khuôn mặt dính đầy nước sốt và thức ăn, nhắm mắt lại, rồi từ tốn nhai.
“““……………………”””
Kyosuke và mọi người nín thở, chờ đợi lời nhận xét của cô bé.
Cuối cùng…
“…………Ưm.”
Cô gái đã ăn xong miếng thịt, khẽ gật đầu. Cô bé mở đôi mắt đỏ ngầu và thì thầm.
“Không biết.”
—Aizzz!? Cả bốn người Kyosuke đồng loạt ngã bổ nhào một cách vĩ đại.
“Không biết là sao chứ!? Cậu đã từng ăn thịt người rồi mà!?”
“…Ưm. Tớ đã ăn rồi? Ba người. Tổng cộng khoảng năm mươi cân?”
“Vậy thì—“
“Nhưng. Thịt người, mười người thì mười vị mà.”
“…………Thật hả?”
“Ưm. Khác với thịt bò, thịt heo hay thịt gà, mỗi người ăn những thứ khác nhau đúng không? Vì vậy tớ nghĩ hương vị của thịt cũng dễ có sự khác biệt… Nó còn thay đổi theo tuổi tác và giới tính nữa. Tớ thích nhất là thịt mông của phụ nữ trẻ và trẻ con! Bởi vì nó rất mềm… Ực.”
“Huhu!? Đ, đ, đ, đừng có sờ tôi!”
Cô gái vòng tay ra sau mông Mana xoa nhẹ, nước dãi chảy đầy.
“…Chỉ là. Dù nói là khác, nhưng thịt người vẫn có những đặc điểm chung đấy nhé?”
Cô gái lau nước dãi cùng nước sốt và bắt đầu giải thích. Cô bé giơ các ngón tay của bàn tay còn lại lên.
“Thứ nhất… mùi.”
“Có mùi ư!?”
“…Ưm. Nó có một mùi đặc trưng ấy. Có lẽ là gì nhỉ… tớ nghĩ là do ăn nhiều đồ có hóa chất tổng hợp, chất phụ gia thực phẩm, v.v.? Thịt của động vật ăn tạp thường không ngon. Và, thứ hai… ngấy.”
“Thối và ngấy ư!? Thế thì tệ quá rồi…”
“Không phải ngấy mà là nhiều mỡ thì đúng hơn? Kiểu như bò Wagyu ấy… Mỡ giắt, giống như thịt thăn bò, khiến môi dính bết lại. Mỡ này có mùi và không giữ được lâu đâu… Thịt cũ thì cho thật nhiều gia vị rồi làm xúc xích thì ngon lắm! Mà thịt của một người thì ăn vài ngày không hết đâu, nên làm giăm bông hoặc thịt xông khói từ thịt đùi hay ba chỉ cũng là một lựa chọn tuyệt vời! Thịt tươi là ngon nhất rồi phải không? Như bít tết, thịt quay hay áp chảo ấy.”
“Ch, chuyện là vậy ư…”
Nhờ cô gái mà những kiến thức không mong muốn cứ thế tăng lên… Những lời nói của cô bé, người đã thực sự giết người và ăn thịt, quá khác biệt về sức thuyết phục, và đôi mắt long lanh đầy vẻ dữ tợn ấy cũng quá đáng sợ.
“…Miếng thịt tớ vừa ăn có cả hai đặc điểm đó. Có mùi hôi đặc trưng mà thịt bình thường không có, và mỡ tan chảy trong miệng. Dựa trên những điểm trên thì – tớ không thể khẳng định đó là thịt người… Nhưng việc đó là thịt người thì… hoàn toàn có thể xảy ra, phải không? Ngon lắm. Cảm ơn vì bữa ăn!”
***
**● Lời khai của nam sinh U, một người u ám và đáng sợ:**
“Hí, hí hí… Khối u bất thường trên bức tường sau tòa nhà cũ… Nhìn từ đâu cũng là người… bị chôn sống, chắc chắn luôn… Hí hí. Hôm nọ tôi đã áp tai vào đó khoảng hai tiếng đồng hồ mà không nghe thấy gì cả. Chắc là đã chết từ lâu rồi, đành chịu thôi. Hí hí hí… Sao lại bị chôn nhỉ… Vì dám chống đối giáo viên à? Vì đã biết những bí mật không nên biết à? Nếu đào sâu quá thì các cậu cũng có thể bị chôn theo đấy? Hí hí… Nếu vậy thì tôi sẽ vỗ về các cậu nhé? Hí hí hí hí hí.”
Buổi trưa ngày hôm sau, sau khi nhận được một kết luận đáng sợ từ cô bé ăn thịt người. Bốn người Kyosuke mua bánh mì từ cửa hàng tiện lợi rồi tập hợp tại một phòng học trống để họp bàn kế hoạch sắp tới.
Bởi vì, chiều hôm qua—tiếp nối vụ “miếng thịt trong Cơm suất Thức Ăn Thừa thay đổi hằng ngày”, họ định bắt đầu điều tra một trong bảy điều kỳ bí khác là “Bức tường sơn — Bức tường chôn vùi học sinh”, nhưng…
“…Shuko. Có lẽ là không được phải không?”
“Không được đâu. Thử làm thế một lần nữa đi, lần này chắc chắn sẽ bị giết chết luôn đấy.”
Khuôn mặt Kyosuke thẫn thờ, đầy vết bầm tím. Bên cạnh, Reiri với miếng gạc lớn dán trên má, bực tức thốt ra.
“…Đương nhiên rồi. Thế nên, ngay từ đầu tớ đã phản đối… Phá hủy một phần của tòa nhà thì chắc chắn sẽ bị “huấn luyện” thôi. Cậu ngu à? Hay là một tên M (tự hành xác) vậy?”
Reiri liếc nhìn Renko, người khởi xướng, bằng ánh mắt hằn học.
Chuyện là, vào chiều hôm qua, khi mọi người đang cố gắng xác nhận tính chân thực của “Bức tường sơn” — chỗ lồi ra kỳ lạ trên bức tường sau tòa nhà cũ, được đồn rằng có “học sinh bị chôn sống” vì hình dạng giống người — thì Renko xuất hiện với một cái xẻng, búa, cuốc chim, và xà beng không biết từ đâu ra.
“Nào mọi người, dùng mấy cái này phá bức tường đó đi! Đào hài cốt của học sinh bị chôn lên để nhanh chóng xác minh sự thật nào!”
Renko đã nói như vậy. Kyosuke và những người khác đương nhiên là phản đối, nhưng vì Renko đã bắt đầu đào bới một cách nửa ép buộc, nên họ không thể rút lui, đành vội vàng bắt đầu công việc một cách lén lút.
—Một phút sau, bị Kurumiya phát hiện.
Kết quả như thế nào thì… khỏi phải nói. Mana “Au au…” vừa xoa cái u sau đầu vừa nói.
“K, chúng ta từ bỏ chuyện bức tường đó đi thôi… Không thể nào xác minh được đâu.”
“Ưm, đúng vậy nhỉ… Việc cô Kurumiya xuất hiện quá nhanh cũng đáng ngờ đấy, nhưng tớ không phải M, nên đành chịu thôi.”
"...Đúng thế. Thà là giết thời gian, chứ bị nó hành cho ra bã thì tôi không thiết đâu. Một tên maso thứ thiệt, nếu là gã Mohican ấy thì chắc nó sẽ hớn hở xông vào làm ngay thôi..."
"Đúng rồi, Kyousuke! Có chiêu này mà không nghĩ ra!"
"...Hả?"
Kyousuke nhíu mày, còn Renko thì bật dậy, hai tay chống bàn, nói như reo:
"Hay là chúng ta nhờ cậu ta đi! Nhờ cậu ta đập tường hộ mình. Cái người đó chẳng phải ngày nào cũng bị cô Kurumiya "huấn luyện" sao?"
"À..."
Quả là một ý hay. Chỉ có điều...
"...Tôi không nghĩ cái tên học sinh cá biệt đó lại chịu nghe lời người khác đâu?"
Eiri nói đúng. Tiếc thay, gã đó không phải kiểu người biết điều.
Thế nhưng, Renko lại vô cùng tự tin.
Cô nàng tự tin đung đưa bộ ngực đầy đặn, rồi khẳng khái tuyên bố:
"Không đâu, bắt cậu ta làm theo dễ ợt! Chỉ cần chỉ điểm thế này là được—"
Sau giờ học.
"…Cậu có biết là ở bức tường phía sau khu nhà cũ có một chỗ nhô ra không? Cậu nghĩ là có gì được chôn trong đó? Là bí mật của cô Kurumiya đấy. Lần trước chúng ta định đập tường thì cô ấy đã phi vèo vèo tới... Chắc chắn có thứ gì đó cô ấy không muốn người khác thấy được giấu ở trong đó! Nếu mà bị đào ra thì cô Kurumiya sẽ xấu hổ lắm đây. Lần đó cô ấy giận điên lên mà. Rốt cuộc là cái gì được chôn nhỉ... Tớ tò mò ghê, nhưng mà tớ còn yêu quý mạng sống của mình lắm. Chắc đành chịu thôi. Tiếc quá đi mất! Dụng cụ thì có đủ cả thế này rồi! Haiz, tiếc ơi là tiếc..."
"HYAH HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA! Bí mật của cô Kurumiya là của Ô-LÊ-SA-MAAAA!"
Nghe xong câu chuyện về bức tường, Mohican lập tức giật lấy dụng cụ từ tay Renko rồi lao ra ngoài.
Gã vừa chạy vừa cười vang "Gya ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" rồi biến mất sau khu nhà. Renko nhìn theo bóng lưng gã, khẽ "phù" một tiếng. Cô nàng quay sang Kyousuke và cả bọn đang đứng ngơ ngác ở lối ra vào, ưỡn ngực đầy vẻ đắc ý.
"Thấy chưa? Cậu ta đã nghe lời rồi đấy thôi."
"Ờ... ừ..."
Đúng là chiêu độc. Thứ được chôn không phải người mà là "bí mật của Kurumiya". Kyousuke vừa ngao ngán vừa có chút ngưỡng mộ Mohican, gã đã tin sái cổ lời nói dối của Renko và lập tức hành động.
"Đúng là tên này mê Kurumiya quá mức rồi... Hành động gì mà nhanh như điện. Đáng lẽ phải nghi ngờ một chút chứ."
"Á ủa. Cái người đó, hễ cứ liên quan đến cô Kurumiya là y như rằng... có khi còn chẳng nghĩ đến cái gì khác ngoài cô ấy."
"...Chắc là vậy. Tôi chưa từng thấy gã làm gì khác ngoài 'gây sự với Kurumiya'. Không khéo rồi gã sẽ bị chôn sống vào tường thật đấy chứ?"
"Đúng thế. Thậm chí còn lấy làm lạ là sao gã vẫn còn sống được..."
"Hmm, có lẽ chúng ta nên thêm cậu ta vào danh sách Bảy điều bí ẩn của trường thì hơn nhỉ?"
Tai Kyousuke và mọi người, giờ đây đã chuyển từ kính trọng sang rùng mình, vang vọng tiếng "rầm rầm rầm rầm!" phá tường từ phía sau khu nhà. Và chẳng bao lâu sau...
"MOHICAAAAAAAAN!? Thằng khốn, mày lại làm cái quái gì nữa thế!? Chết đi, cái thằng lợn béo rác rưởi chó đẻ này!"
Kurumiya với gương mặt hung tợn như quỷ lao ra từ khu nhà, trút cơn thịnh nộ xuống phía sau khu nhà, và rồi...
"GIAAAÁC HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA!?"
Tiếng kêu thảm thiết của Mohican vang dội. Rốp! Rốp! Rốp! Choang! Ẩn mình sau lối ra vào, Kyousuke và mọi người lắng nghe âm thanh cơ thể người bị phá hủy thay cho bức tường, chờ đợi màn "huấn luyện" của Kurumiya kết thúc. Chẳng mấy chốc sau,
"...............Phù."
Kurumiya trở về, người dính đầy máu vương, tay nắm tóc gã Mohican đang bất tỉnh nhân sự, máu me be bét, rồi kéo lê đi. Cứ thế cô định đưa gã vào "Phòng Trừng Phạt" và tra tấn thỏa thích—
"Này, lũ lợn kia!"
Đúng lúc tưởng như vậy, Kurumiya dừng lại. Cô ấy liếc nửa mắt nhìn vào góc khuất lối ra vào nơi Kyousuke và mọi người đang ẩn mình.
"—Là do các ngươi xúi giục sao?"
Cô ấy hỏi với giọng nói trầm đục, đầy ám khí.
Một tay Kurumiya cầm theo dụng cụ của Renko, đôi mắt to sáng quắc.
Chắc hẳn đã dùng để "huấn luyện", đầu chiếc xẻng dính đầy máu. Kurumiya buông Mohican ra, vác xẻng lên vai, chầm chậm tiến lại gần.
"Hôm qua các ngươi cũng định làm điều tương tự phải không? Các ngươi đang làm gì ở đó? Chẳng lẽ lại xúi giục Mohican phá hoại khu nhà hay sao...?"
"Khụ!? Khụ, khụ khụ khụ khụ, không thể nào—"
"Làm gì có chuyện đó ạ!"
Kyousuke vội vã tiến lên phía trước Renko đang cuống quýt, cố gắng thanh minh.
"Cái tên Mohican ngay cả lời cô Kurumiya còn không nghe, bọn cháu làm sao mà làm gì được chứ! Cái trò bắt thằng đó nghe lời thế này..."
"Đúng vậy, đúng vậy ạ, không thể nào đâu! Bọn em gánh không xuể đâu ạ!"
"À thì—"
Mana lập tức phụ họa, và Eiri mở lời.
"...Chỉ là tự thằng đó hiểu lầm thôi. Nghe bọn em nói là cô đã phi tới khi bọn em định đập tường, nên chắc nó hứng thú ấy mà. Đằng nào thì nó cũng muốn bị cô 'huấn luyện' thôi. Đúng là một tên lợn đáng đời mà."
Kurumiya trừng mắt nhìn Eiri đang nhún vai. Sau một hồi im lặng,
"...Hừ. Thôi được rồi, tạm tin là vậy đi."
Cô ấy khịt mũi, rồi quay gót, túm lấy cổ áo Mohican. Kéo lê cái cơ thể khổng lồ bải hoải lướt qua Kyousuke và mọi người, cô ấy ngoảnh lại, nheo mắt nói đầy răn đe:
"Nhưng đừng quên đấy?"
"Nếu lần sau ta còn bắt gặp các ngươi giở trò kỳ quặc, ta sẽ không bỏ qua đâu... Ta không biết lũ lợn các ngươi đang âm mưu gì, nhưng đừng làm phiền tay ta thêm nữa! Nếu không, lần tới các ngươi sẽ chịu chung số phận đấy. Khắc cốt ghi tâm đi!"
× × ×
● Lời khai của nam sinh S, người tự nói chuyện với cánh tay mình
"Trong đêm không trăng, linh hồn những kẻ xấu số lang thang trong luyện ngục ẩn mình trong bóng tối—Ta đã từng một lần gặp gỡ kẻ được gọi là 'Kẻ theo dấu trong đêm Tăm tối'. Đó là một tuần trước, vào một đêm mưa như trút nước... Hả? Cả tuần nay trời toàn nắng à? Hứ, cái đồ phù du! Im lặng mà nghe đi! Khi ta cùng 'Thiên thần tử thần một cánh Azrael' đang tận hưởng giây phút bình yên ngắn ngủi vào giờ sửu, ta đã cảm nhận được một sự hiện diện. Một sự hiện diện của 'kẻ của quỷ' không thuộc về thế giới này... Đó đích thị là sự hiện diện đáng sợ nhưng cũng đầy thân thuộc, gợi nhớ về quê hương linh hồn ta, 'Thế giới số không Ground Zero'... Này, này, đi đâu đấy? Đợi đã. Đừng đi chứ, Kaminomiya Kyousuke! Câu chuyện của ta vẫn chưa kết thúc. Chẳng phải là ngươi đã hỏi ta sao!? Nghe đây, nghe kỹ đây. Thực ra 'Thế giới số không Ground Zero' là—"
"............Ưm."
Nửa đêm. Kyousuke đang ngủ trong phòng ký túc xá thì chợt tỉnh giấc. Đó là một đêm tháng Năm oi ả, mưa phùn lất phất. Cậu gạt bỏ chiếc chăn dày cộm rồi nhắm mắt lại ngay.
Sau khi thoát khỏi màn "huấn luyện" của Kurumiya—dù rốt cuộc chẳng có gì được tìm thấy trong bức tường bị Mohican phá—cậu đã đi hỏi thăm các học sinh lớp 1-B, nhưng họ lại nói chuyện vẩn vơ quá nhiều, khiến cậu phải ở lại cho đến tận lúc gần bắt đầu "công việc lao động". Nhờ đó mà cậu cảm thấy mệt mỏi hơn thường lệ. Kyousuke muốn chìm vào giấc ngủ càng nhanh càng tốt, ngủ càng nhiều càng hay, nhưng...
"............Khát nước quá."
Cậu lẩm bẩm, rồi lại mở mắt ra. Tuy nhiên, cậu lười đến tận bồn rửa mặt. Sau khoảng mười giây do dự, Kyousuke thở dài, định ngồi dậy. Chính lúc đó...
—Bịch.
Tiếng bước chân vang lên. Phản xạ tự nhiên, cậu co cứng người lại, lắng tai nghe ngóng.
Khi cậu nín thở dò xét sự hiện diện,
—Bịch. Tiếng bước chân lại vang lên một lần nữa từ phía đầu giường. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Kyousuke. Cậu nhớ lại câu chuyện ma về hồn ma mà Renko đặt tên là "Kẻ sát nhân lang thang".
Vào đêm khuya tối mịt không trăng, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, một linh hồn oán hận của tên sát nhân sẽ xuất hiện—hắn ta khi còn sống là một kẻ sát nhân bệnh hoạn cực kỳ hung ác, không bao giờ để con mồi chạy thoát, sau khi giết xong còn ăn nội tạng của chúng... Nghe đồn là vậy. Vì quá tàn bạo, hắn đã bị giáo viên tiêu diệt, nhưng ngay cả khi chết, hắn vẫn lang thang khắp khuôn viên học viện mỗi đêm, tìm kiếm con mồi mới. Nếu vào nửa đêm, bạn nghe thấy tiếng bước chân của ai đó, hãy giả vờ ngủ để không bị phát hiện, và chờ hắn đi qua... Nếu không, hắn sẽ xuyên qua chấn song sắt để tấn công, và trong tình thế không lối thoát, bạn sẽ bị hắn ăn sạch nội tạng...
—Bịch. Tiếng bước chân trộn lẫn trong nhịp đập tim như đánh trống và tiếng mưa rơi. Tiếng bước chân vang lên chậm rãi, cách nhau khoảng năm giây, từ phía đầu giường, hành lang.
Và hơn nữa, nó đang dần tiến lại gần.
Trong góc mắt Kyousuke là chấn song sắt đối diện hành lang. Đằng sau đó là bóng tối đặc quánh hơn cả trong phòng. Cổ họng Kyousuke khô khốc khi cậu co cứng người, mắt mở trừng trừng.
(M-Mình phải làm sao đây... Phải làm sao đây, mình? Cứ thế này mở mắt ra, vạch trần thân phận của một trong bảy điều bí ẩn à? Ma quỷ làm gì có thật, chắc không sao đâu... Không, nhưng lỡ mà là thật thì mình sẽ bị giết mất. À, mình sẽ không gặp lại Ayaka được nữa mất...)
Trong lúc đang phân vân, tiếng bước chân đã đến rất gần.
—Bịch. Tiếng bước chân trần vang lên. Ký túc xá học sinh cũng có giám thị, nhưng họ đều đi giày cẩn thận. Học sinh bị nhốt trong phòng, và giáo viên cũng phải đang nghỉ ngơi ở khu nhà tập thể.
Rốt cuộc, đó là tiếng bước chân của ai...?
—Bịch. Càng nghĩ, sự lo lắng càng tăng lên. Trong Kyousuke, sự tò mò và nỗi sợ hãi, hai cảm xúc đối lập, giằng xé nhau. Giây phút tiếp theo.
—Bịch. Trong góc mắt, từ mép chấn song sắt, một bóng đen hiện ra.
"............!?"
Kyousuke nuốt tiếng hét sắp trào ra, nín thở. Chầm chậm dịch ánh mắt, cậu nhìn bóng đen đứng phía sau chấn song sắt. Bóng tối quá sâu nên chỉ có thể thấy lờ mờ, nhưng đường nét rõ ràng là của con người. Từ vóc dáng, chắc hẳn là nam giới. Cao gần 190 cm, khá lớn.
Máu trong người Kyousuke đông cứng lại. Kỳ lạ. Rõ ràng là kỳ lạ. Giờ này, học sinh không thể ra ngoài được. Nhà vệ sinh có sẵn trong phòng, và phòng bị khóa từ bên ngoài. Giám thị cũng không cao lớn đến vậy. Vậy thì, giáo viên... chăng? Vẫn còn nhiều giáo viên cậu chưa từng thấy, nên cũng không phải là không có khả năng. Thế nhưng, đúng lúc đó—
"............C-có ai không...?"
Bóng đen rên rỉ. Hắn ta bước một bước, bịch, rồi lại rên rỉ:
"............Mày... ở đâu... vậy... hảaaaaaa...?"
"Hự—"
Lần này, một tiếng thét nhỏ lọt ra từ miệng Kyousuke.
"Á!" — cậu kịp nghĩ thế, nhưng đã quá muộn. Bóng đen đột ngột ngừng cử động. Trong bóng tối, Kyousuke cảm nhận được một ánh nhìn sắc như dao đang đổ dồn vào mình. Cậu không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, trái tim tràn ngập tuyệt vọng. Ngay sau đó,
—Rầm!
Bóng đen lao vào chấn song sắt. Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! — và lắc mạnh chấn song. Kyousuke giờ đây thậm chí không thể thốt ra một tiếng nào tử tế. Trong suốt thời gian bóng đen rung lắc chấn song, cậu không thể run rẩy được nữa mà co rúm lại, quên cả thở và chớp mắt vì quá sợ hãi. Thế rồi, chẳng bao lâu sau—
"Này, ngươi đang làm gì thế!?"
Từ hành lang phía bóng đen xuất hiện, tiếng quát giận dữ chói tai của giám thị vang lên. Ngay lập tức, bóng đen ngừng cử động.
"Im lặng đi, Kaminomiya Kyousuke!"
Người giám thị vội vàng chạy tới. Chiếc đèn pin trong tay chiếu sáng vào bên trong chấn song nơi Kyousuke đang đứng. Bóng đen đứng trước cửa phòng đã biến mất, như một ảo ảnh.
Giám thị bực bội nói:
"Đừng có gây rối! Vừa rồi là năm điểm phạt đấy. Đủ mười điểm là vào 'Phòng Trừng Phạt' nên chuẩn bị tinh thần đi—"
Giọng giám thị đột ngột ngắt quãng. Anh ta nín thở, giọng run rẩy hỏi:
"N-này... Cái gì thế này... Máu ở đâu ra...?"
—Máu? Kyousuke chuyển ánh mắt nhìn, rồi...
"Ôi TRỜI ƠI!?"
Vừa trông thấy cảnh tượng đó, Kyousuke lập tức ngã lăn khỏi giường. Trên một phần song sắt hướng ra hành lang, có dính một vệt máu đặc quánh. Đúng vào chỗ cái bóng khi nãy đã dùng hai tay vịn vào... Không chỉ có vậy.
“Ối trời đất ơi!”
Người cai ngục ngửa mặt lên trời kêu thét, rồi khuỵu phịch xuống. Kyousuke tò mò chuyện gì mà lại gần nhìn xem thì,
“C-C-Cái quái gì thế này!?”
Tiếp lời cai ngục, cậu ta cũng choáng váng cả người. Trên lối đi mà người cai ngục vừa qua – cũng là hành lang nơi cái bóng xuất hiện, còn lưu lại những vệt máu. Như thể có kẻ nào đó đã lê lết cơ thể đầm đìa máu qua vậy...
“A… a… aaa…”
Cả người Kyousuke run cầm cập. Chắc thấy Kyousuke sợ đến tái mét, không liên quan gì đến chuyện này nên người cai ngục vội vàng đứng dậy, liên lạc với giáo viên. Trong tiếng còi báo động chói tai vang lên sau khi nút khẩn cấp được ấn, Kyousuke vẫn ngồi sụp gần song sắt, yếu ớt lẩm bẩm.
“C-C-Chuyện này là thật… Câu chuyện về *Kẻ sát nhân lang thang* là có thật… Nguy rồi… N-Nếu người cai ngục không đến, chắc tôi đã… đã thế rồi…”
× × ×
●Lời khai của nam sinh S không có khả năng học hỏi
“Á á á á~n? Kurumiya-chan tí hon là vì lí do bé xíu à? Gahahaha! Chuyện đó, đương nhiên là rõ rành rành rồi còn gì. Vì Kurumiya-chan tí hon mà! ... Á á á á~n? Bảo không phải là lí do à? Chẳng phải đúng là lí do sao. Kurumiya-chan lùn tịt, con nít, lolita, còn như học sinh tiểu học, mẫu giáo, bé tý tẹo là vì... Hiahahaaa! Quả nhiên là em đến rồi, Kurumiya-chaaan!? Đúng là có đôi tai thính nhạy mà, gahahahahahahaha! Vẫn như mọi khi, chẳng lớn thêm được milimet nào cả~? Tên này quả thực là Bảy điều kỳ quái── Ôi chết tiệt!?”
Sáng hôm sau. Khi Kyousuke và mọi người đến trường, trước cửa thang máy là gã Mohican đang bị đóng đinh trên thập tự giá.
Hắn ta chỉ mặc độc chiếc quần lót, gần như khỏa thân, hai cổ tay và cổ chân bị đóng những cây đinh to tướng, cố định trên cây thập tự bằng gỗ. Từ đầu đến chân Mohican toàn là vết bầm tím và máu me, gục xuống bất động. Nhìn lên gương mặt gã Mohican méo mó vì đau đớn nhưng vẫn mãn nguyện, Renge đứng bên phải Kyousuke bật cười “...Phùuu”.
“Anh ta đúng là đỉnh thật… Mỗi ngày phải bị “huấn luyện” bao nhiêu lần thì mới chịu nhỉ? Hôm qua tôi còn nói nên thêm anh ta vào Bảy điều kỳ quái, nhưng mà, đâu cần thiết đâu. Anh ta đã là một trong Bảy điều kỳ quái rồi mà!”
“...Phải đó.”
Bên trái Kyousuke, Eiri mệt mỏi ngáp một tiếng “...Fwaaa”.
“Nửa đêm tự dưng còi báo động vang lên, tưởng chuyện gì hóa ra… gã này vượt ngục đấy à? Đáng lẽ bị “huấn luyện” tan nát rồi chứ, sao vẫn còn thừa sức khỏe vậy nhỉ?”
“Hự hự. Xem ra cuối cùng anh ta còn chẳng được chữa trị, mà bị vứt xó trong phòng nữa. Nếu Kyousuke-kun không phát hiện ra, có lẽ anh ta đã tấn công lúc cô Kurumiya đang ngủ thật rồi!”
“...Phải đó.”
Nghe Mana lẩm bẩm, Kyousuke cúi gằm mặt. Cái bóng bí ẩn mà Kyousuke gặp tối qua – không phải là hồn ma học sinh đã chết, mà là tên Mohican đang hấp hối đó.
Tiện thể nói luôn, đây không phải lần đầu tiên gã Mohican vượt ngục, và có vẻ như nguồn gốc của những tin đồn cũng chính là hắn. Kyousuke thấy thật xấu hổ vì đã sợ hãi. Ký túc xá nam và nữ khác nhau, lại thêm Kyousuke ở phòng đơn nên không học sinh nào biết, nhưng nghĩ đến việc mình đã trùm chăn run lẩy bẩy cho đến khi phát hiện ra danh tính của *Kẻ sát nhân lang thang* chính là gã Mohican vượt ngục thì Kyousuke xấu hổ muốn chết đi được. May mắn trong cái rủi là Kurumiya bận rộn “huấn luyện” và tra tấn hắn nên không có mặt trong công việc lao động nhà tù sáng nay…
“Phùuu. Dù sao thì, bây giờ chỉ còn hai điều kỳ quái nữa thôi – đó là *Tại sao Kurumiya lại trẻ con như vậy* và *Lời nhắn tử vong*? Về cái sau thì mãi không tìm thấy, hay là chúng ta tìm hiểu cái trước trước nhỉ!”
“Được thôi, nhưng mà làm sao mà làm được?”
“Ừm. Hay là chiều nay, chúng ta trực tiếp hỏi cô ấy luôn thì sao?”
“Thôi thôi… Ít nhất cũng phải ngày mai hay ngày kia đi? Hôm nay thì không ổn rồi. Mày cũng muốn bị đóng đinh như cái tên không sợ chết kia à?”
Chắc chắn hôm nay Kurumiya đang cực kỳ khó chịu, điều đó rõ như ban ngày. Hỏi cô ấy "Tại sao cô Kurumiya lại nhỏ bé như vậy?" vào lúc này chẳng khác nào ném bom vào lửa. Tệ nhất là có thể bị đánh chết ngay tại chỗ.
Thế nhưng, Renge vẫn “chít chít” lắc ngón trỏ sang hai bên và nói,
“Hỏi thì bây giờ chính là cơ hội đấy. Tối qua cô Kurumiya đã bị hắn phá giấc ngủ, lại còn thức trắng cả đêm nên chắc chắn là đã rất mệt mỏi rồi. Nếu chúng ta "tấn công" vào giờ tan học, khi cô ấy đã mệt đến đỉnh điểm, có lẽ sẽ giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất!”
“...Hóa ra là đã có kế hoạch sẵn sàng chấp nhận bị thiệt hại rồi à.”
“Đương nhiên rồi… Chẳng phải chúng ta đã biết đủ rõ rằng ngoại hình là điều cấm kỵ của cô ấy rồi sao. Mà nói thật, tại sao lại cho chuyện này vào Bảy điều kỳ quái chứ.”
“Hự hự. T-Thì đó là –”
“Bởi vì tớ tò mò chứ sao!”
Thay vì Mana đang ấp úng, Renge hét toáng lên. Eiri bực bội vuốt tóc “...Haizzz”, Renge tiến sát lại, hạ giọng thì thầm,
“...Cô ấy, nhìn vậy thôi chứ nghe nói đã ngoài hai mươi rưỡi rồi đó. Cậu tin được không? Nhìn thế nào cũng ra một đứa trẻ mà! Chắc chắn có lí do nào đó. Có rất nhiều suy đoán được đưa ra, nhưng chưa ai xác minh được cả. Tại sao cô Kurumiya lại trẻ con như vậy… Cậu cũng tò mò đúng không, Eiri?”
“Ừm –”
Bị hỏi, Eiri cau mày. Vừa né tránh ánh mắt qua ô cửa sổ nhỏ, cô vừa nói,
“Thì… nói không tò mò thì là nói dối rồi.”
“Đúng đúng! Phải không, cậu cũng tò mò đúng không~. Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau khám phá sự thật nào! Đừng lo lắng. Chỉ cần viết những lí do được đồn đại ra giấy rồi hỏi “Có lí do nào trong đây là sự thật không?” thôi mà. Chúng ta đâu có phải là người đồn đại đâu, nên tớ nghĩ cô ấy sẽ không tức giận quá đâu… Cùng lắm là bị hét lên “Đi chết đi!” thôi mà? Phùuu.”
× × ×
“Đi chết đi!”
Trong phòng giáo viên sau giờ học, tiếng quát tháo của một giọng lolita vang lên. Kurumiya mặt đỏ gay, tay phải nắm chặt một ống sắt méo mó dính máu tươi,
“…………Giật giật.”
Tay trái cô ta nắm gáy Renge đang toàn thân đầm đìa máu. Renge đã bất tỉnh sau nhiều lần bị đánh, người chỉ còn co giật yếu ớt.
“Không được chạy!”
Kyousuke và những người khác đang lùi dần về phía cửa, cả ba đồng loạt giật mình đứng khựng lại. Eiri khẽ nói “...Tệ hại hết sức” rồi nhổ toẹt. Mana thì run lập cập.
Kurumiya “hừm” một tiếng, rồi tùy tiện quẳng Renge xuống. Renge rơi đánh "độp" xuống chân Kyousuke đang trợn mắt, đầu bị vỡ nát, từ hộp sọ vỡ chảy ra chất lỏng đỏ sẫm. Nhìn vũng máu lan rộng trên sàn, Kyousuke cảm nhận được cái chết đang cận kề.
Với bàn tay trái đã được tự do, Kurumiya nắm lấy mảnh giấy trên bàn làm việc,
“Tại sao Kurumiya lại trẻ con như vậy –”
Như đọc một bản án tử hình, cô ta bắt đầu đọc nội dung.
“Lí do thứ nhất: “Thiếu canxi. Việc ngày nào cũng bực bội cũng là do nguyên nhân này.”… Lí do thứ hai: “Tập luyện quá sức. Do tập quá nhiều cơ bắp trong thời kỳ trưởng thành, nên chiều cao không phát triển được nữa.”… Lí do thứ ba: “Gian lận tuổi tác. Chỉ là một cô gái giả vờ là người lớn.”… Lí do thứ tư –”
Càng đọc, những nếp nhăn trên trán cô ta càng sâu thêm, tay cầm tờ giấy run lẩy bẩy. Sự tức giận không thể kìm nén lộ rõ, giọng nói dần dần trầm xuống…
“Lí do thứ mười: “Là sinh vật được tạo ra nhân tạo. Vì thế, dù có già đi cũng không phát triển.”… Nghe có vẻ thú vị đấy chứ, lí do cuối cùng này. Đương nhiên là sai rồi, nhưng mà ở đây lại có cái gọi là *Cơ quan sát hại: Murder Maid* có chút gần giống như thế mà.”
– Vậy thì sao? Kurumiya nhìn Kyousuke và mọi người.
“Các lũ lợn kia, bảo ta biết những lời đồn đại rác rưởi này để làm gì? Hình như Renge có giải thích gì đó, nhưng ta bận đọc nên không nghe lọt tai. Đến khi nhận ra thì đã lỡ tay đánh chết nó rồi. Này, các lũ lợn kia… Muốn bị giết không?”
Tờ giấy bị vò nát thành cục, đôi mắt Kurumiya ánh lên sát khí. Dưới mắt cô ta có quầng thâm nhàn nhạt. Chắc chắn là đang mệt, nhưng lại càng bực bội hơn. Dự đoán của Renge đã trật lất hoàn toàn, Kyousuke và mọi người đang rơi vào tình thế hiểm nghèo tuyệt vọng.
“K-Không… không muốn bị giết…”
“Đó là Bảy điều kỳ quái ạ.”
“…………Bảy điều kỳ quái?”
Kurumiya cau mày. Eiri gật đầu “Vâng”, rồi nói,
“Là bảy điều kỳ quái được đồn đại sôi nổi tại Học viện Cải tạo Purgatorium ạ. Tên Renge đã mang đến, và tên Renge đã nói “Chúng ta hãy điều tra đi”. Hôm trước, việc phá bức tường của tòa nhà trường, và hôm nay việc đến hỏi như thế này, đều là để xác minh tính xác thực của lời đồn… Tất cả đều là Renge lên kế hoạch. Những lí do được viết trên mảnh giấy đó cũng là do Renge thu thập được ạ.”
“Này này…”
Đổ hết tội cho Renge quá rồi đó. Mặc dù, trên thực tế thì hầu hết đúng là do Renge làm. Nghe xong lời Eiri nói, Kurumiya “hừm” một tiếng, đặt tay lên cằm.
Cô ta ném ống sắt đi, quay lại bàn làm việc, tiếp tục bữa ăn đang dang dở,
“– Nội dung là gì?”
Cô ta hỏi. Bất ngờ là cô ta lại tỏ ra hứng thú. Kyousuke trả lời Kurumiya đang dùng dao và dĩa cắt miếng bít tết thịt bò Wagyu cao cấp nhất.
“Ơ, ừm… điều kỳ quái đầu tiên là *Lời nhắn tử vong* ạ. Nghe nói ai nhìn thấy bức vẽ đó thì sẽ chết…”
Cuối cùng. Nghe xong câu chuyện và ăn xong bữa ăn, Kurumiya “À, ra vậy” rồi gật đầu. Cô ta lau miệng bằng khăn ăn, và nói một câu.
“Thật là vô nghĩa.”
“““……………………”””
Nhìn ba người Kyousuke đang im lặng,
“Không tồn tại cái kiểu vẽ bậy nhìn một cái là chết, cũng không có chuyện đốt người trong lò thiêu. Làm gì có ma của học sinh đã chết, và cũng không có bức tường nào nhốt học sinh cả. Thịt lẫn trong suất cơm thức ăn thừa thì –”
Đến đó, cô ta dừng lại một chút, nhấp một ngụm đồ uống trong ly rượu vang to bất thường.
“Là thứ ta đôi khi bỏ lại. Thịt thăn bò vân cẩm thạch tuy ngon nhưng hơi ngán… Ba ngày trước ta cũng bỏ lại sườn cừu. Chắc chắn nó đã được dùng vào bữa trưa hôm sau.”
“Á –”
Mana buột miệng kêu lên. Bữa trưa ngày hôm kia, miếng thịt lẫn trong *suất cơm thức ăn thừa đổi món* của Mana có lẽ không phải thịt người, mà là thịt cừu cao cấp nhất. Nghe nói mỡ cừu có mùi hôi đặc trưng. Mana biết được sự thật chậm hai ngày, thở phào nhẹ nhõm.
“Híc híc… M-May quá ạ. Chuyện đó ám ảnh đến mức em không ăn thịt được nữa. Em cứ tưởng hoàn toàn là thịt người…”
“Làm gì có chuyện đó. Người chết được mổ xẻ rồi bán cho các nhà buôn mà.”
“Ahaha. Ờ, ừm… Cô nói đùa thôi đúng không ạ?”
Kurumiya im lặng trước nụ cười gượng của Mana. Cô ta nghịch ly rượu vang và hỏi,
“– Các lũ lợn kia, biết không?”
Cô ta hỏi, nở một nụ cười tàn bạo,
“Ở học viện này, năm nào cũng có những lời đồn thổi truyền tai giữa các học sinh mới nhập học, rồi những điều kỳ quái mới ra đời… Nhưng có một điều kỳ quái, năm nào cũng là một lời đồn giống nhau. Muốn biết không?”
“Không.”
“Khụ khụ. À, muốn biết chứ! Điều kỳ quái đó là –”
Phớt lờ câu trả lời lạnh nhạt của Eiri, Kurumiya nở nụ cười sâu hơn. Cô ta làm ra vẻ thần bí, ngừng một lát, rồi nhìn Kyousuke và mọi người, giây phút tiếp theo.
“Học sinh nào biết hết tất cả bảy điều kỳ quái, sẽ biết được điều kỳ quái thứ tám không nên biết… và sẽ bị giết!”
– Xoẹt!
Cùng lúc bàn tay phải của Kurumiya chuyển động nhanh như cắt, một tia sáng trắng lướt qua tầm nhìn. Tiếng gì đó đập vào cánh cửa phía sau. Mồ hôi ấm nóng chảy dài trên má Kyousuke. Cậu ta rụt rè quay lại.
“Á!”
Nhìn thấy con dao găm vào cánh cửa, Mana ngồi phịch xuống đất. Chạm vào má trái nơi ánh sáng lướt qua, màu đỏ tươi làm bẩn tay cô. Mồ hôi lạnh toát ra sau lưng Kyousuke.
Cậu ta quay lại nhìn Kurumiya, người vừa ném con dao bít tết. Ngay sau đó,
“Để ta dạy cho!”
“Uwaaa!?”
Không biết từ lúc nào đã di chuyển, Kurumiya đã rời khỏi bàn làm việc, áp sát ngay trước mặt Kyousuke và mọi người, cười khúc khích để lộ răng nanh sắc nhọn. Cô ta dí chiếc nĩa vào cổ Kyousuke đang kinh ngạc,
"Bí mật thực sự của Học viện Cải tạo Purgatorium—nơi mà, nói là cơ sở ‘cải tạo’ sát nhân, nhưng lại tràn ngập những chuyện quái đản!"
「「「...Cái gì!?」」」
Lời Kurumiya nói ra thật bất ngờ, khiến Eiri và Kyousuke không khỏi hoảng hốt. Đôi mắt Kurumiya nheo lại.
"Cái học viện này, không phải nơi để cải tạo tội phạm giết người đâu… Dù có tốt nghiệp, tụi bay cũng chẳng thể trở về xã hội bên ngoài, quay lại nơi chốn cũ thì càng là điều không tưởng."
Bởi vì──.
"Đám học sinh các ngươi, tất cả đều là ‘tử tù’. Vừa kết thúc ba năm, các ngươi sẽ ‘vinh dự’ bị hành hình, và chính thức ‘tốt nghiệp’ khỏi cõi đời này AAAAAAÀ!"
「「…Hả?」」
Đôi mắt Eiri và Kyousuke đều tròn xoe. Toàn bộ học sinh là ‘tử tù’ ư…? Kurumiya rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy? Sau khi nhìn nhau, Kyousuke rụt rè hỏi.
"Kh, không phải… Kurumiya-sensei. Cô nói đùa phải không?"
"Không phải đùa."
"...Không không."
Không đúng mà. Sự thật về học viện mà Kyousuke và đồng bọn biết là──.
"...Đ, đúng rồi ạ..."
Đúng lúc đó. Mana đang ngồi bệt xuống sàn, buông ra một giọng nói gần như biến mất. Cô bé mở to đôi mắt màu hạt lanh hết mức có thể, mặt mày tái mét.
"Hư, hư cấu ạ… Không thể nào, nhất định là giả dối mà… Hư cấu thôi..."
Mana cứ lặp đi lặp lại như người mê sảng. Kurumiya nhìn xuống Mana đang choáng váng vì sốc, khẽ "Khà khà" bật cười.
"Không phải bịa đâu. Ta ghét ngươi lắm, Igarashi Mana à──"
Hắn khom người, ghé sát miệng vào tai Mana. Giọng nói nặng trịch thì thầm:
"...Ngươi tưởng chỉ cần học ba năm là một kẻ sát nhân có thể đường hoàng ra ngoài xã hội sao? Ngươi đã giết ba mạng người đấy. Hãy dùng chính mạng sống mình mà trả giá cho tội lỗi, đồ heo bẩn thỉu!"
"────────"
Cơn run rẩy và nước mắt của Mana dừng lại, ánh sáng trong đôi mắt cũng tắt hẳn. Ngay sau đó, Eiri "Khoan đã!" lên tiếng trách móc, còn Kyousuke thì "Kurumiya AAÀ!" gầm lên đầy phẫn nộ.
"Ư… Oa oa oa!"
Mana hét toáng lên, bật dậy và chạy ra khỏi phòng giáo vụ. Cánh cửa bị mở tung ra một cách thô bạo, tạo nên tiếng động đinh tai nhức óc, và chiếc dao găm theo đó mà tuột khỏi vách.
"Mana!"
Eiri vội vàng đuổi theo, lao ra khỏi phòng.
Kyousuke bị bỏ lại, "…Này," lườm Kurumiya với ánh mắt khinh thường rồi hỏi:
"...Cô đang nói dối cái quái gì vậy?"
"Ta đâu có nói dối?"
"Không phải nói dối sao AAÀ!?"
Kyousuke nắm chặt cổ áo Kurumiya, chất vấn.
"Sự thật về cái học viện này là nơi biến sát nhân thành sát thủ phải không!? Tất cả học sinh đều là ‘tử tù’, và sẽ bị giết ngay khi tốt nghiệp ư──"
"Ta đã nói là không phải bịa đặt rồi. Đừng bắt ta phải nhắc lại nhiều lần, đồ ngốc nghếch này!"
"──Hả?"
Kyousuke không hiểu mình vừa bị làm gì. Trong khoảnh khắc hắn nghĩ Kurumiya đã nắm lấy tay mình, khung cảnh xung quanh quay cuồng, và khi ý thức trở lại thì hắn đã nằm lăn trên sàn. Rinko đang bất tỉnh vì mất máu cũng "Phụt!?" mà tỉnh giấc khi Kyousuke đè lên cô bé. Kurumiya "Hừ!" một tiếng, rồi quay về bàn làm việc.
"Những kẻ hoạt động như sát thủ sẽ bị xóa sổ hộ khẩu. Nói cách khác, bọn chúng sẽ chết trong thế giới ngầm. Cái ‘cõi đời này’ mà ta nói, chính là thế giới xã hội kia đó. Thế nên, ta chẳng hề nói dối. Hết chuyện."
"……………………"
Cái này chẳng phải là ngụy biện sao. Kyousuke đứng dậy với đôi mắt tam bạch, giúp Rinko đang bám lấy ô cửa bị vỡ mà gào lên "Mắt! Mắt tớ AAÀ!?" Hắn đã khá lo lắng Rinko thực sự đã chết, nhưng có vẻ cô bé không bị thương nặng.
"Nhưng mà──"
Kurumiya tựa vào ghế, phì phèo điếu thuốc, khóe môi nhếch lên.
"Có vẻ như ngươi vẫn chưa nói cho Igarashi Mana biết, đúng như ta đã dặn dò nhỉ? Khà khà… Ban đầu ta còn định tùy theo phản ứng của nó mà huấn luyện cả ngươi, nhưng… ‘được’ đấy. Nhờ cái miệng kín như bưng của ngươi, hôm nay ta sẽ tha cho. Cút ngay đi."
"À──"
À, thì ra là có ý đó. Kyousuke thở dài một hơi vừa ngao ngán vừa nhẹ nhõm khi Kurumiya xua tay "Xí xí". Rinko ghé sát tai hắn, "Này Kyousuke à…"
"Cuối cùng cậu đã hỏi được lý do Kurumiya-san lại là lolita chưa?"
"──CÁI GÌ!?"
"Ưi daaa! C-c-c-cái gì đâu ạ!"
"Suỵt, suỵt suỵt suỵt, tôi xin lỗi AAAA!"
Bị lườm bằng ánh mắt đầy sát khí, Kyousuke và Rinko vội vã lăn ra khỏi phòng. Và sau khi chỉ còn lại một mình, Kurumiya thì──.
"Tại sao Kurumiya lại là một cô bé lolita à…?"
Hắn mở tờ giấy vo tròn trong tay, đọc lại nội dung từ đầu đến cuối,
"...Hừ!"
Rồi nắm chặt vo nát nó. Với toàn bộ sức lực, hắn ném nó vào tường,
"Chuyện đó, ta mới là kẻ muốn hỏi AAAAAAAAAA!"
──Chết đi cho rồi EEEEEEEÈ! Kurumiya gầm lên. Hắn dốc một ly sữa đầy tràn trong chiếc ly rượu vang ngoại cỡ, uống cạn một hơi sảng khoái.
× × ×
"Ôi dào. Đúng là gặp vận đen mà."
"...Ừm, nhưng tất cả là lỗi của cậu đấy?"
Trên đường từ tòa nhà mới trở về tòa nhà cũ, đi ngang qua một phòng học bỏ trống. Eiri liếc nhìn Rinko đang lẩm bẩm rồi vuốt ve đầu Mana. Mana dụi đôi mắt sưng húp, trông rất tiều tụy.
Sau khi khóc lóc chạy khỏi phòng giáo vụ, Mana được Eiri an ủi, và Kyousuke cùng những người khác động viên nên đã phần nào bình tĩnh lại, nhưng,
"Ái chà. Sự thật về học viện mà Kurumiya-sensei nói, có thật là chuyện đùa không ạ?"
"Ừ, là đùa đấy. Chuyện đó, nhất định là bịa đặt rồi."
"Đúng vậy. Một trăm phần trăm không thể xảy ra."
"...Tại sao, cậu lại có thể khẳng định như vậy chứ?"
Là bởi vì họ biết ‘sự thật’ mà──nhưng đã bị cấm tiết lộ, nên không thể nói cho Mana biết. Thay cho Kyousuke đang lúng túng, Rinko vỗ vai Mana.
"Xùy xùy. Cậu biết tớ là ‘thực thể được tạo ra để giết người’ đúng không Mana? Kurumiya-san cũng biết điều đó. Hơn nữa, ông ta cũng biết Kyousuke chưa từng giết ai, và Eiri là sát thủ không thể giết người. Vậy thì án tử hình là vô lý mà!"
"...À. Một nơi để cải tạo tội phạm giết người cũng kỳ quặc đúng không? Nói vậy mới nhớ, tôi cũng chưa từng nghĩ sâu xa, nhưng học viện này có quá nhiều điều kỳ lạ thì phải?"
"Nhiều lắm chứ. Bảy điều bí ẩn thì không đủ đâu! Có lẽ phải đến một trăm điều bí ẩn ấy chứ? Dù sao chúng ta vẫn còn thời gian, cùng nhau điều tra thêm nhiều thứ nữa đi! Tên là ‘Những điều kỳ lạ của Học viện Cải tạo Purgatorium’!"
"N-này, cậu… Nên biết sợ một chút đi chứ."
"...Hà. Đồ ngốc không chết thì không chừa à?"
Nhìn Rinko dù bị đập vỡ đầu nhưng cả thể xác lẫn tinh thần đều hoàn toàn bình thường, Kyousuke và Eiri không khỏi ngao ngán. Thấy vậy, Mana khẽ "À ha ha…" cười khổ.
"Có lẽ trên đời này, có những chuyện không biết thì hơn. Chuyện đó… chúng ta đừng tìm hiểu và xác minh những điều bí ẩn nữa được không? Nếu vì thế mà gặp nguy hiểm, rồi bị thương như lần này, hoặc thậm chí là chết, thì chẳng còn gì nữa đâu..."
"...Tớ đồng ý. Cứ bình yên mà sống thôi."
Thoát khỏi cái học viện giống như nhà tù này, trở về nơi cũ──căn nhà của mình nơi em gái đang chờ, đó chính là mục tiêu và mục đích của Kyousuke. Giống như câu nói ‘tò mò giết chết con mèo’, từ nay trở đi, hắn sẽ tuyệt đối ngừng những hành động tự mình rước họa vào thân.
Kyousuke hạ quyết tâm, và khi hắn tình cờ đưa mắt nhìn xuống.
YOU WILL DIE
"……………………Hả?"
Một dòng chữ nguệch ngoạc nhỏ xíu màu đỏ máu trên bức tường gần sàn nhà đập vào mắt.
──Ngươi sẽ chết YOU WILL DIE. Ngay khi hiểu ý nghĩa của dòng tiếng Anh đó, Kyousuke nín thở. Một luồng ớn lạnh ghê rợn bò dọc sống lưng, đóng băng mọi suy nghĩ. Cơ thể hắn bắt đầu run rẩy bần bật.
"…………Kyousuke?"
Eiri nhíu mày. Rinko và Mana cũng quay lại dừng bước, hỏi với vẻ khó hiểu.
"Sao vậy? Nhanh lên đi chứ."
"Quên chuyện bảy điều bí ẩn đi, mình chơi bài--"
"T-tớ vừa tìm thấy..."
"Hả?"
"Tớ vừa tìm thấy, một dòng chữ nguệch ngoạc mà hễ nhìn thấy là sẽ chết đó!"
Kyousuke hét lên, nhìn ba người đang ngẩn tò te. Eiri "…Hả?" một tiếng, Mana "Hụi chà!?" kinh ngạc, còn Rinko thì "C-c-c-c-cái gì cơ AAAAAA!?" giật mình ngửa ra sau. Cả hai vội vàng chạy lại chỗ Kyousuke đang đứng.
"Thật sao!? Đâu!? Nó ở đâu vậy!?"
"Chính đó, ngay chỗ chân cậu đang đứng! Có dòng chữ máu viết ‘YOU WILL DIE’──"
"Để xem nào."
Rinko dịch một chân sang một bên, tìm kiếm dòng chữ nguệch ngoạc. Tuy nhiên,
"Ưm, ừm… xin lỗi, ở đâu cơ?"
"Thì đó! Nó nhỏ nên khó thấy, nhưng nhìn này, ở đây──"
Kyousuke gạt Rinko đang nghiêng đầu ra, bực bội cúi xuống,
"──Ơ?"
Ngón tay hắn dừng lại giữa chừng khi định chỉ. Mở to mắt,
"Không có!? Kì, kỳ lạ thật… Lúc nãy tớ thấy nó chắc chắn ở đó mà, ơ…? Đâu, nó đi đâu rồi?"
Hắn tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy. Chỗ mà dòng chữ nguệch ngoạc vừa xuất hiện trước khi Kyousuke rời mắt, giờ đã trống không, biến mất một cách đột ngột. Rốt cuộc là tại sao──.
"...Không phải là cậu nhìn nhầm đấy chứ?"
Eiri nói với giọng lạnh nhạt, "…Fuwaa" ngáp một cái. Kyousuke giận dũi đáp.
"Không phải, tớ thấy nó thật mà! Dòng chữ nguệch ngoạc màu đỏ chói viết ‘YOU WILL DIE’ đó..."
"…………Vậy sao bây giờ lại không có?"
"Ch-chuyện đó thì──"
"Có lẽ là vị trí của nó đã thay đổi rồi."
"──Vị trí?"
"Đúng vậy. Cậu còn nhớ tin đồn không? Người ta đồn rằng nó ở một nơi rất khó tìm, và mỗi khi có ai đó nhìn thấy dòng chữ nguệch ngoạc ấy, vị trí của nó sẽ thay đổi… Nếu chuyện sau là thật, thì lý do dòng chữ biến mất cũng hợp lý."
"À──"
Với lời nói của Rinko, Kyousuke lần này thực sự đông cứng. Eiri "…Hừ!" một tiếng.
"Ngớ ngẩn… Chuyện như vậy làm gì có thật. Phi thực tế quá."
"Hờ hờ. Nhưng mà, t-tớ nghĩ đó chính là lý do nó là chuyện ma ám… Và, thực tế là dòng chữ nguệch ngoạc đã biến mất rồi mà."
"Không phải biến mất mà là nhìn nhầm thôi đúng không? Vớ vẩn."
"...Ái chà. Ước gì đúng là như vậy."
Eiri lại bắt đầu bước đi, Mana rụt rè đi theo. Kyousuke không tin đó là do mình nhìn nhầm, nhưng cũng không thể tin lời Rinko, hắn chỉ đứng bất động nhìn chằm chằm vào chỗ mà dòng chữ đã biến mất. Rinko "Xùy xùy" cười khẽ. Cô bé ôm lấy Kyousuke đang ngẩn ngơ.
"Đây là chuyện đó đúng không. Sắp tới, cậu sẽ đáp lại tình cảm của tớ, rồi sẽ bị giết chết đúng không? E hèm. Tương lai tươi sáng lắm!"
Từ túi quần của Rinko, một chiếc khăn tay bị nhét vội thò ra ngoài. Ở mép khăn có vết bẩn màu đỏ như máu.


0 Bình luận