Psycho Love Comedy
Mizuki Mizushiro Namanie
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03: Murder Maiden And The Fatal Final

Chapter 1

1 Bình luận - Độ dài: 10,822 từ - Cập nhật:

**Hy Vọng Nào Còn Đây?**

**CÂU HỎI MỘT – KHỦNG HOẢNG CỐT LÕI**

“—Đó chính là như thế đó! Em là Kamiya Ayaka, em gái của anh Kamiya Kyousuke. Em mười ba tuổi, nhỏ hơn anh hai tuổi. Em chưa giết một ai, mà đây cũng chẳng phải lỗi của em, là lỗi của khẩu súng thôi, nên anh đừng phán xét em nhé! À mà, cái mặt nạ ngựa với khí heli ban nãy là ý của cô Kurumiya đó! Em không có chọn đâu nha.” Với vẻ mặt tươi tắn, Ayaka hoàn thành màn tự giới thiệu của mình.

“……Cái này… không thể nào là thật!”

Anh cảm thấy mọi thứ như một cơn ác mộng.

Anh không thể chấp nhận cảnh em gái mình lại xuất hiện trong lớp học này.

—Anh tuyệt đối không chấp nhận.

Thế nhưng, Ayaka chỉ mỉm cười với Kyousuke, ngay cả khi anh đang chết lặng vì sốc.

“Là thật đấy!”

Cô bé cứ như đang cầm con dao của sự thật mà chĩa thẳng vào anh. “Em là hàng thật, là Ayaka thật nè! Chắc anh không tin nổi đâu, nhưng em đã rất dũng cảm đến để gặp anh đó! Hì hì hì! Anh không vui sao? Chắc chắn anh vui mà. Anh nhất định phải vui! Em siêu siêu vui luôn! Em rất hạnh phúc vì có thể gặp lại anh trai đó! Mà… anh nhìn tệ hơn lần cuối em gặp rồi. Anh có ổn không vậy? Anh cô đơn đến mức không được gặp em là lại ra nông nỗi này sao?”

Kyousuke không nói gì, không thể cất thành lời.

“…Ủa? Này, này, anh trai. Sao anh cứ im lặng vậy?”

“”

“Này! Sao anh lại ngó lơ em?! Dù em đã cố gắng hết sức để được đoàn tụ với anh mà—”

“Thôi nào, thôi nào. Bình tĩnh nào, tiểu thư Kamiya. Cô không thể thúc ép cậu ấy như thế được. Rõ ràng là cậu ấy đã quá bất ngờ. Cô nên thông cảm một chút chứ.”

May mắn thay, những lời của Kurumiya dường như đã làm cô gái đang kích động kia dịu lại.

“À, phải rồi! Anh ấy vui đến mức chẳng nói được lời nào luôn đó, đúng không ạ? Hì hì! Đúng là anh trai vô vọng của em… Mặc dù vậy, em lại thích điều đó ở anh ấy!”

Vỗ hai tay vào nhau, Ayaka nở một nụ cười rạng rỡ, cứ như thể đang xấu hổ. Giọng điệu của cô bé vẫn vui vẻ, không hề khác chút nào so với cô gái mà Kyousuke từng biết.

Không đúng rồi.

Nếu đây là một lớp học bình thường, anh sẽ hiểu. Tuy nhiên, đây lại là một lớp học tại Học viện Cải tạo Thanh tẩy. Bạn học của anh đều là những kẻ sát nhân, và đây là một nơi cực kỳ nguy hiểm. Kyousuke không tài nào hiểu nổi sự bình tĩnh đáng kinh ngạc của em gái mình trước những sự thật này.

Ít nhất thì cô bé cũng nên sợ hãi chứ…

Kyousuke ngạc nhiên khi bản thân lại có thể nghĩ những điều như vậy về em gái mình…

Bing, boong,

bang, boong…

Tiếng chuông khàn khàn ngân lên, đánh dấu thời gian trôi qua.

“Em có bạn trai chưa?” “Chưa ạ.” “Em thích kiểu con trai nào?” “Anh trai em.” “Món ăn em thích nhất là gì?” “Anh tra—à, đồ ngọt.” “Sở thích của em là gì?” “Nấu ăn cho người đàn ông của em.” “Món tủ của em là gì?” “Mấy món anh ấy thích. Như thịt hầm khoai tây, thập cẩm xào, và bắp cải cuộn.” “Gia vị bí mật của em là gì?” “Tình yêu (nếu cô hiểu ý em).” Vân vân.

Kurumiya kết thúc buổi hỏi đáp. “…Được rồi, thế là xong! Cô nghĩ em đã giới thiệu đủ rồi đấy.” Xem giờ trên đồng hồ đeo tay, cô xóa cái tên “Kamiya Ayaka” đã viết trên bảng đen. “Chúng ta hơi muộn, nhưng giờ thì vào học thôi. Tuần sau nữa là các em có bài kiểm tra rồi, nhớ không? Em cũng nhanh chóng về chỗ đi, tiểu thư Kamiya.”

“Vâng ạ!” Đáp lời một cách đầy năng lượng, Ayaka bước xuống từ bục giảng. Với dáng đi nhanh nhẹn, cô bé tiến về chiếc bàn bên phải Kyousuke. Chủ nhân của nó đã bị kỷ luật, và chỗ ngồi đó vẫn còn trống.

Như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời, Ayaka trượt vào bàn với một nụ cười tinh nghịch. “Hì hì hì! Em đã chiếm được chỗ cạnh anh trai rồi!”

“Ừm.” Kurumiya gật đầu hài lòng. “Đó sẽ là chỗ của em từ hôm nay trở đi, tiểu thư Kamiya. Nhưng chỉ được ghép bàn vào ngày đầu tiên thôi nhé! Khi sách giáo khoa của em đến, em sẽ trở lại chỗ cũ và học ở đó.”

“Vâng ạ!”

“Đừng có kéo dài câu trả lời.”

“Dạ, em xin lỗi!”

“Tốt.”

“…Hì hì hì. Cô ấy nghiêm khắc ghê.” Ayaka lè lưỡi. Biểu cảm của cô bé suốt thời gian đó vẫn là một nụ cười không hề thay đổi.

Lẽ nào Kamiya Ayaka không cảm thấy một chút nguy hiểm nào từ những người bạn học sát nhân hay giáo viên độc ác, bạo lực của mình?

Trong cái nơi kỳ lạ, méo mó này, ngồi bên cạnh anh trai mình, Kyousuke, cô bé có vẻ hoàn toàn và trọn vẹn hạnh phúc.

Tiếng chuông reo báo hiệu kết thúc tiết một.

Trước khi những người bạn học tò mò kịp tiếp cận Ayaka—

“…Đến đây.”

“Á?!”

—Kyousuke nắm lấy tay cô bé và lôi ra khỏi lớp học một cách mạnh bạo. Vượt qua trước mặt Kurumiya, người đang cất tài liệu giảng dạy, họ thu hút mọi ánh nhìn khi rời khỏi phòng, tập trung hoàn toàn vào việc đi ra hành lang.

“Anh ơi, nhanh quá—em bảo là đau mà! Tay em đau!”

Kyousuke phớt lờ lời than phiền của Ayaka.

“Trời ơi, viết bài kiểm tra đúng là một cực hình. Dù có sự giúp đỡ của bạn bè…”

“Làm ơn tránh ra.”

“Gì—?!”

Đẩy mạnh người đàn ông trung niên mặc vest khó coi vừa từ lớp B năm nhất bên cạnh bước ra, Kyousuke nhanh chóng kéo Ayaka lên tận sân thượng của tòa nhà trường cũ. Ở đó, anh cuối cùng cũng dừng lại và quay sang đối mặt với em gái mình.

Xoa xoa bàn tay vừa bị Kyousuke nắm chặt, cô bé lẩm bẩm, “Anh ơi, trời ạ, anh thô bạo quá… Em cứ tưởng cổ tay mình sắp đứt rời ra luôn rồi!”

Kyousuke nhìn chằm chằm vào cô bé. Ayaka nghiêng đầu và chớp mắt. “Vẻ mặt anh cứng đờ thế. Sao vậy? Anh mệt à?”

“”

Ayaka lại nghiêng đầu sang bên kia. “Hả…? Anh trai? Sao anh cứ im lặng vậy? Suốt nãy giờ anh cứ như thế đó! Trong lớp, em nói chuyện mà anh còn không trả lời! Em không hiểu!”

“…Anh biết.”

“Ơ? Anh nói gì? Anh nói nhỏ quá, em không nghe rõ—”

“Anh nói, anh cá là em mới chính là người không hiểu chuyện gì đang xảy ra!”

“……?!” Ayaka co rúm lại. “Ti-tiếng anh to quá…” cô bé phản đối, lấy tay bịt tai.

Bước thêm một bước về phía em gái mình, người dường như hoàn toàn không ý thức được sự thật về tình cảnh của họ, Kyousuke tuôn ra tất cả. Những cảm xúc mà anh đã cố kìm nén suốt thời gian ở trong lớp, những xúc cảm hỗn loạn, những lời mà anh đã kiên nhẫn nuốt vào—không thể kìm lòng, anh giải phóng tất cả.

“Đến một ngôi trường như thế này ư…? Xông vào lớp học bằng súng săn? Bắn học sinh? Em đã làm gì vậy hả...? Rốt cuộc em định làm cái quái gì?! Em có hiểu mình đã làm gì không? Nếu hiểu thì sao em còn có thể bình thản đến thế?! Em đã cố gắng… trở thành một kẻ giết người! Sao em còn có thể mỉm cười được—?”

“Oaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhh!”

Ayaka òa khóc, tiếng khóc lớn đến mức át cả tiếng gầm giận dữ của anh trai, rồi nhanh chóng níu lấy Kyousuke.

“Nhưng mà, nhưng mà… em cô đơn lắm! Cô đơn lắm luôn á! Tự dưng một ngày anh biến mất, bỏ em lại một mình… Em tưởng mình chết mất, em cô đơn khủng khiếp! Cô đơn, buồn tủi, đắng cay, đau khổ, chẳng biết phải làm gì, và ngày nào, ngày nào, ngày nào ngày nào ngày nào ngày nào ngày nào ngày nào ngày nào ngày nào ngày nào ngày nào ngày nào ngày nào ngày nào ngày nào ngày nào ngày nào em cũng lo cho anh! Em phải làm sao để anh quay về đây? Em phải làm sao để được gặp anh? Em phải làm sao…? Em có thể đến cùng một nơi với anh trai! Em lo lắng mãi, suy nghĩ mãi, tìm kiếm mãi, rồi em chợt nhận ra! Nếu em làm giống anh, em có thể đến cùng một nơi với anh, đúng không…? Nếu em cũng gây ra một vụ giết người hàng loạt, em sẽ được đưa đến cùng một nơi với anh trai, đúng không? Em đã nhận ra điều đó! Vì em cô đơn… cô đơn đến mức em tưởng mình chết mất! Em muốn gặp anh, dù có phải làm bất cứ điều gì đi nữa… oooohhh!”

Ayaka vừa cọ mặt vào ngực Kyousuke, vừa thổn thức trút hết lời. Cô bé ôm chặt lấy anh với một sức mạnh đáng kinh ngạc, xiết anh đến mức khó thở. “Khi khẩu súng không bắn, em tưởng như tận thế… Em thậm chí còn không giết được một người, nên em nghĩ em sẽ không thể đến cùng một nơi với anh trai đã giết mười hai người. Khi bị rất nhiều người giữ lại, em đã cố gắng hết sức để bằng cách nào đó giết một ai đó ngay cả khi không có vũ khí, nhưng vô ích… Em đã khóc suốt thôi. Anh sẽ không quay lại, em sẽ không thể gặp lại anh, em sẽ không thể đến cùng một nơi với anh… Em cứ khóc mãi, khóc mãi. Chính vì vậy… chính vì vậy, anh thấy không? Khi em nhìn thấy mặt anh trong lớp học đó, em đã hạnh phúc lắm. Em cực kỳ hạnh phúc! Dù nơi này có đáng sợ đến mức nào, dù có những người nguy hiểm thế nào xung quanh, dù cuộc sống hàng ngày có khó khăn ra sao chờ đợi em, em chẳng quan tâm một chút nào đến tất cả những điều đó, em hạnh phúc quá chừng—"

“Ayaka…”

“Em may mắn lắm đó, anh thấy không! Anh trai của em ở đây! Ở ngay bên cạnh em, gần đến mức có thể chạm vào… ở cùng với em. Và như vậy là đủ rồi. Ôi, em đã muốn gặp anh… Em đã muốn gặp anh lâu lắm rồi, anh trai ơi.” Khép mắt lại, Ayaka ôm lấy anh. Cơ thể cô bé đã hoàn toàn gầy gò ốm yếu. Chân tay vốn đã mảnh khảnh, giờ đây trông như những que củi khô, có vẻ như có thể vỡ vụn chỉ với một cái chạm nhẹ nhất.

Điều gì đã biến cô bé thành ra thế này?

—Chắc chắn không thể là ai khác ngoài Kyousuke.

Nỗi đau mất anh đã giày vò cô bé, đã vắt kiệt sức lực, đã gặm nhấm tâm hồn… cho đến cuối cùng, áp lực đã khiến cô bé đi xa đến mức thử làm một vụ án mạng.

Nguồn gốc của tội lỗi cô bé nằm ở Kyousuke, nhưng bất chấp điều đó, anh đã gào thét với cô bé mà không cho cô bé một cơ hội giải thích. Anh đã đổ lỗi cho hành động của cô bé mà không xem xét nguyên nhân. Anh muốn đấm vào cái bản thân vừa nãy của mình.

“……Anh xin lỗi.” Kyousuke áy náy ôm lại em gái. Anh siết nhẹ để không làm tổn thương cơ thể gầy gò của cô bé.

“Anh hai?” cô bé hỏi đầy bối rối.

“Anh xin lỗi, Ayaka… Anh thật sự xin lỗi vì đã khiến em phải chịu đựng như vậy. Dù anh có xin lỗi thì cũng không có nghĩa là em có thể tha thứ cho anh, anh hiểu. Nhưng dù sao, anh vẫn muốn xin lỗi em… Anh đã muốn xin lỗi từ rất lâu rồi. Kể từ ngày anh bị bắt, suốt thời gian qua… anh đã muốn gặp em và xin lỗi. Anh không ngờ là em sẽ đến gặp anh, nên anh đã rất bất ngờ, nhưng… bây giờ anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi. Anh cũng muốn gặp em, nhiều như em muốn gặp anh vậy. Từ rất lâu, rất lâu rồi, anh đã muốn gặp em.”

“Anh hai…” Ayaka hạ giọng đáp lại lời giãi bày chân thành của Kyousuke.

Dần dần, một cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp lồng ngực Kyousuke, kèm theo hơi ấm từ cơ thể Ayaka, một lời nhắc nhở cụ thể về sự hiện diện của thành viên gia đình không thể thay thế của anh. “May quá em không trở thành kẻ giết người…”

Nếu không may khẩu súng đó nổ súng… Nếu Ayaka đã giết người… Kyousuke không biết anh sẽ cảm thấy thế nào. Anh chỉ mừng là khẩu súng săn đã bị trục trặc, và Ayaka đã không giết hay làm ai bị thương. Lý trí của Kyousuke vẫn còn được giữ vững nhờ mảnh tin tốt nhỏ bé đó. Ngay cả như vậy, việc Ayaka đã cố gắng thực hiện hành vi giết người cũng đã đủ gây sốc.

Buông vòng tay ôm, Kyousuke lo lắng hỏi, “Này, Ayaka—đừng làm chuyện đó nữa nhé, được không?”

“Vâng ạ!” Cô bé gật đầu trấn an. “Em sẽ không làm nữa đâu. Em không có lý do gì để làm cả! Hơn nữa, em chưa bao giờ thực sự muốn làm điều gì khủng khiếp như vậy… Nếu nó không đưa em đến gần anh hơn, em không muốn giết ai cả. Em không phải là kẻ giết người. Giết người đáng sợ lắm, và em ghét nó khủng khiếp!”

“……Anh hiểu rồi.”

Thở phào nhẹ nhõm, Kyousuke cảm thấy sự căng thẳng trên vai tan biến. Nếu đúng như vậy, thì có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Điều anh nên làm bây giờ không phải là chỉ trích em gái, mà là xoa dịu trái tim đã gầy mòn của cô bé.

Kyousuke đối mặt với Ayaka để nói điều đó với cô bé. “…Tất nhiên rồi. Không đời nào em lại đi giết người chỉ vì em thích cả.”

“Hì hì, tất nhiên là không rồi! Em còn chẳng muốn lại gần ai đáng sợ đến thế—à!! Nhưng mà, anh thì khác, anh hai! Dù anh có là Thợ mổ kho hàng, kẻ đã giết mười hai người, em cũng không bao giờ có thể ghét anh! Em thậm chí còn không sợ anh nữa! Thay vào đó, em sẽ vui vẻ dâng cả đời mình cho anh.” Siết chặt nắm đấm, Ayaka cố gắng hết sức để trấn an anh.

Kyousuke tủm tỉm cười nhìn cô em gái, người mà dù trong hoàn cảnh nào cũng luôn nghĩ về anh trai mình. “Ôi, cảm ơn em. Anh cứ nghĩ nếu anh đã lấy đi mạng sống của cả tá người, em sẽ chẳng thèm nhìn mặt anh nữa chứ, nhưng hóa ra đó là nỗi lo thừa thãi phải không? Đúng là em gái của anh! Sẵn lòng để anh cướp đi sinh mạng mình—không, khoan đã! Anh còn chưa giết một ai cơ mà!”

Đột nhiên, Kyousuke nhoài người về phía em gái, cuống cuồng thanh minh mình vô tội.

Việc mười hai mạng người kia chỉ là tội danh oan sai; việc vì tội danh oan sai đó mà anh phải lâm vào tình cảnh vô cùng trớ trêu; việc ở học viện này anh phải giả vờ là một kẻ sát nhân… Kyousuke nhanh chóng kể lại mọi chuyện cho em gái nghe.

Thế nhưng, anh vẫn im lặng về bản chất thật của ngôi trường này. Kyousuke nghĩ nếu nói hết mọi thứ cùng lúc, cô bé sẽ chỉ thêm hoang mang mà thôi.

Nghe xong câu chuyện của Kyousuke, Ayaka đáp: “Nói cách khác… hai anh em mình là hai học sinh duy nhất ở trường này chưa từng giết ai, đúng không ạ? Em vui quá, anh em mình xứng đôi vừa lứa ghê, anh hai! Hi hi hi!” Cô bé tủm tỉm cười thật tươi rồi ôm chặt anh lần nữa.

“Khoan đã!” Kyousuke giật mình. “Trời ạ, em… đây là điều đầu tiên em phải nói sao? Anh cũng vui lắm, nên cũng ổn, nhưng mà…”

Bóng dáng của một cô bạn cùng lớp thoáng hiện qua tâm trí sửng sốt của Kyousuke. Mái tóc đuôi ngựa màu đỏ gỉ và đôi mắt cùng màu—một nữ sinh mà Kyousuke biết cũng có thành tích “không giết một ai”.

Không phải hai, mà là ba người…

Mình không có quyền tiết lộ bí mật của cô ấy, đúng không nhỉ?

Kyousuke quyết định giữ kín miệng.

Đôi vai Ayaka run run khi cô bé vùi mặt vào ngực Kyousuke. Cô bé hít hà mấy hơi rồi khẽ nói với giọng lí nhí:

“……Anh có mùi của một cô gái lạ.”

Cô bé nói lầm bầm nên anh nghe không rõ.

“Em nói anh có mùi gì cơ? Xin lỗi nếu anh bốc mùi mồ hôi… Sáng nào ở đây bọn anh cũng có cái gọi là lao động cải tạo ấy. Phải làm lao động chân tay gần bốn tiếng đồng hồ. Anh đã thay áo rồi, nhưng chắc là… đấy, đấy là mùi mà em đang ngửi, phải không?”

“A, thôi quên đi! Ayaka vừa tự nói một mình thôi, nên đừng bận tâm, làm ơn! Ayaka cũng sẽ không bận tâm đâu. Đúng vậy, em sẽ không lo lắng đâu, nên… đừng lo nhé…”

“…Ayaka?” Cô bé vừa lẩm bẩm gì đó, nhưng lại nói “xin đừng bận tâm”, nên anh sẽ không để ý nữa. Hiện tại, có điều quan trọng hơn cần xác nhận trước. “À mà, làm sao em lại có được thứ như một khẩu súng—”

Vừa lúc Kyousuke hỏi, tiếng chuông báo hiệu hết giờ giải lao vang lên. Ayaka ngẩng mặt khỏi ngực anh và nhìn lên Kyousuke. “Này, anh hai. Chỗ này nghiêm khắc hơn trường bình thường đúng không…? Không biết sẽ thế nào nếu mình đi học muộn nhỉ.”

“……A.”

Mặt anh tái mét trước mắt cô bé.

Điều gì sẽ xảy ra nếu họ đến muộn vào đầu giờ học?

Câu trả lời, dĩ nhiên là—

“…Được rồi. Anh nghĩ vậy là đủ cho hôm nay. Các em nhớ ôn tập thật kỹ để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ nhé! Vậy thì, ra chơi.”

Cô Kurumiya khép sách giáo khoa lại, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi lớp học.

Chỉ có hai chỗ trên bảng đen là không bị che phủ hoàn toàn bởi chữ viết: một vết nứt hình nan quạt và, bên cạnh đó, vệt máu tươi còn dính chặt.

Nhìn chằm chằm vào dấu vết kỷ luật của cô Kurumiya, Ayaka run lên.

“Tuyệt vời…”

Cô bé run lên không phải vì sợ hãi, mà vì phấn khích. “Cô Kurumiya ngầu quá! Cô ấy là một người mạnh mẽ và dịu dàng phải không ạ?”

“Ờ, chắc là… đúng vậy! Ha ha ha…”

Dù bên ngoài Kyousuke cười ha hả, nhưng trong lòng anh lại vô cùng khó hiểu.

Sau khi giờ giải lao trước đó kết thúc, Kyousuke và Ayaka đã trở lại lớp giữa giờ thứ hai, nhưng cô Kurumiya lại dễ dàng bỏ qua cho họ. “Chắc các em có nhiều chuyện để nói, không trách được,” cô ấy nói. Ấy vậy mà đó lại chính là Kurumiya, người sẵn sàng “tặng” học sinh vài đòn nếu chỉ muộn một giây.

Hơn nữa, vào cuối giờ học, một nhân vật nào đó đã trở về từ phòng y tế. “Hyahahaa! Ta sống lại rồi đây, gyahaha… ớ, cái gì?! Đứa nhóc này là ai? Đừng có ngồi vào chỗ người khác! Ta sẽ đập—”

“Chỗ của mày ở âm phủ! Nhanh lên mà chết đi để mà ngồi xuống, thằng khốnnnn!”

“Gyah?!”

Đánh trả Mohawk bằng cây gậy sắt của mình, cô Kurumiya đã bảo vệ “lính mới”. Hiểu được cảm xúc của Ayaka không phải là không thể; mắt cô bé đang lấp lánh.

“Nếu cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của mình thì có vẻ chúng ta sẽ chẳng phải lo lắng gì.”

“Ừm, có lẽ thế? Anh nghĩ hôm nay cô ấy chỉ đang có tâm trạng tốt bất thường thôi.”

“……Kyousuke.”

Đúng lúc đó, một trong số bạn cùng lớp đã lên tiếng gọi anh: nữ sinh tóc đỏ gỉ ngồi bên trái Kyousuke. Với ánh mắt đầy hứng thú, cô nàng liếc nhìn Kyousuke và Ayaka, người đang ngồi bên phải anh, qua lại.

“Tớ muốn một lời giải thích… nếu cậu không phiền?” cô hỏi một cách ngập ngừng.

“”

Nụ cười của Ayaka biến mất, và cô bé lập tức lườm. Nhưng Kyousuke, người đã quay sang phía cô bạn tóc đỏ, không nhận ra sự thay đổi đó. “Hả… Ồ, anh chưa giới thiệu em. Đây là em gái anh—”

“Em là Kamiya Ayaka. Rất vui được gặp chị!” Ayaka đứng dậy giới thiệu bản thân, bước vòng qua bàn học với một nụ cười. “Chị là người quen của anh hai em sao?”

Với đôi mắt hẹp lại một nửa, nữ sinh đó nhìn lên Ayaka. “…Ừm. Tớ là Akabane Eiri. Anh hai của em và tớ ngồi gần nhau nên cũng khá là hòa hợp… ở một mức độ nào đó. Hơn nữa, chúng tớ bằng tuổi.”

“Ồ, đúng vậy! Akabane Eiri-san, phải không ạ? Hừm…” Nghe những lời của nữ sinh—Eiri—Ayaka nhìn cô nàng chăm chú một hồi lâu.

Sau khi nhếch mũi vài lần, cô bé lẩm bẩm, “…Là người này,” và một nếp nhăn hiện lên trên vầng trán.

Tuy nhiên, Eiri dường như cảm nhận thái độ của Ayaka là thận trọng. Cô nàng bỏ chân đang bắt chéo xuống và ngồi thẳng lưng, cố gắng xua tan bầu không khí căng thẳng. “…Em không cần phải đề phòng như vậy; không có gì phải lo lắng đâu. Tớ không có ý định làm hại em. Dĩ nhiên, điều đó cũng áp dụng với anh hai của em.”

“—Em bảo sẽ không động tay vào, đúng không?”

“Đúng vậy, nên đừng có trừng mắt thế.”

“Phải đó, Ayaka. Eiri thoạt nhìn có vẻ hơi ghê gớm, nhưng thật ra cô bé ngây thơ và hiền lành lắm.”

“Hả?!” Eiri đỏ mặt. “Ý anh ‘thoạt nhìn’ là sao chứ?! Em đâu có ngây thơ!”

“Nếu không ngây thơ,” Ayaka hỏi, “vậy là… đồ chảnh chọe à?”

“Cái… cái gì?!” Eiri cứng họng.

Ayaka lè lưỡi tinh nghịch. “Em đùa thôi! Em đâu có nghĩ chị là đồ chảnh chọe chỉ vì nhìn chị giống vậy đâu.”

“…Xì.”

“Đừng có tặc lưỡi với em gái tôi!”

“…Sao anh lại nổi giận với em chứ? Chết quách đi cho rồi.”

“Đừng có bảo anh hai tôi ‘chết’!”

“Em đã bảo, sao anh lại nổi giận với em…?”

“Khụ khụ, xin lỗi nhé!”

Từ phía sau Eiri, người đang ngồi bĩu môi hờn dỗi, một nữ sinh khác liền nhoài người tới.

Cô bé tóc ngắn màu hạt dẻ, đôi mắt rộng màu vàng nhạt. Cô bé này, cũng nhỏ nhắn như Ayaka, đứng lên và cúi đầu, rồi rụt rè tự giới thiệu: “Dạ, xin chào! Em là Mai… Maina Igarashi, mười bốn tuổi! Cũng như Eiri, em luôn biết ơn sự đồng hành của Kyousuke-kun, ừm… luôn biết ơn sự đồng hành của cậu ấy! Á, em lỡ nói lặp lại rồi, chết tiệt. Ưm…”

“……Xảo quyệt.”

“Ể?!”

“Không có gì. Em không hề thấy chị phiền phức gì đâu!”

“Ôi chao! Thật tốt quá nếu chị không nghĩ vậy… Em nhẹ cả người!”

“Vâng, em cũng nhẹ cả người—vì chị là đồ ngốc.”

Kyousuke biết đôi khi lời nói của Ayaka có thể khá châm chọc, nhưng vì cô bé đang mỉm cười thân thiện nên có lẽ không có vấn đề gì. Còn Eiri thì lúc nào cũng có vẻ mặt cau có…

“Này, anh hai. Mấy cô bạn này là bạn thân của anh à?”

“Anh nghĩ là vậy. Họ là những người anh hợp tính nhất trong lớp.”

“Ưm…”

Sau khi nhìn Eiri và Maina, Ayaka quay mặt lại phía Kyousuke.

“Họ đang định gây chuyện sao?”

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn.

“…Cái gì?”

“…Hả?”

“Ể?”

“Suy cho cùng…” Ayaka đảo mắt quanh lớp nhìn đám đông đang bối rối. “Hai người này đang tranh giành vị trí nhất nhì hoa khôi của lớp, phải không? Anh có hai cô gái như vậy quấn quýt bên mình, kiểu gì cũng sẽ gây ra những cuộc chiến giữa đám con trai thôi! Nếu thêm cả em vào nữa thì mọi chuyện chỉ càng tệ hơn thôi! Anh có thể bị giết vì ghen tị đó, anh hai không nghĩ vậy sao?”

“…………”

Kyousuke, người trên thực tế đã vài lần suýt chết, nhất thời không thốt nên lời. Mặt khác, các học sinh khác trong lớp—

“Này, đúng rồi! Chuẩn không cần chỉnh! Thằng cha này có bị giết cũng chẳng có gì đáng để phàn nàn, tao nói thật!”

“Không thể độc chiếm cả thiên đường đâu!! Rớt xuống địa ngục đi! Chết đi!”

“Hì hì… Mọi người bao vây nó lại, xúm vào đâm nó, rồi đâm mấy con nhỏ kia… hì hì hì.”

“Hả? Tôi không hiểu. Kiểu, không đời nào. Mấy người không nghiêm túc đâu. Tôi mới là người chiến thắng duy nhất trong cuộc thi sắc đẹp này, thật đó!”

Và cứ thế, lời nói của Ayaka đã khiến cả lớp dậy sóng.

Mặc dù mọi người đều tỏ ra vô cùng tò mò về Ayaka, nhưng dường như không ai dám nói chuyện với cô bé vì có Kyousuke và những cô gái kia. Ba người họ, Kyousuke, Eiri và Maina, mỗi người vì những lý do riêng mà khó tiếp cận, và họ cũng không hòa đồng với các bạn cùng lớp; họ hoàn toàn là những người ngoài cuộc. Bầu không khí trong lớp đã thể hiện rõ điều đó.

Ayaka thì thầm khe khẽ vào tai Kyousuke. “…Anh hai, anh không phải đang giả vờ làm ‘Đồ Tể Nhà Kho’ ở đây sao? Anh chưa nói với mấy người này rằng anh chưa thực sự giết ai bao giờ sao?”

“……À.” Đáp lại câu hỏi nhỏ nhẹ này, Kyousuke khẽ gật đầu. Họ, và vài người khác nữa, cùng chia sẻ một bí mật mà những học sinh còn lại không hề biết.

Bản chất thực sự của Học viện Phục hồi Purgatorium không phải là nơi để cải tạo những kẻ giết người. Thay vào đó, nó là một tổ chức được thiết kế để đào tạo họ trở thành những sát thủ chuyên nghiệp; chương trình học thực sự của họ sẽ bắt đầu vào năm thứ hai. Và ngay cả khi tốt nghiệp, họ cũng sẽ không được phép trở lại xã hội lương thiện mà sẽ bị thả vào thế giới ngầm tội phạm.

Không một học sinh năm nhất nào được phép biết điều này, và đó là một trong những lý do Kyousuke cùng những người khác chủ động tránh kết nối với bạn bè cùng lứa. Nhưng trên hết, đây là một ngôi trường bất thường, nơi quy tụ những học sinh bất thường. Tốt nhất là nên coi tất cả mọi người, trừ những người mà họ biết rằng có thể tin tưởng, không phải là bạn học, mà là kẻ thù.

“Ưm… anh tin tưởng họ đến vậy sao?” Ayaka nhìn Eiri và Maina một cách dò xét.

“Phải. Họ đáng tin cậy. Và có những nơi anh không thể đi cùng em được, như phòng thay đồ nữ và ký túc xá nữ. Nếu có chuyện gì xảy ra, em có thể nhờ cậy họ!”

“Ồ… vậy nói cách khác, anh hai của em đã bị… bị hoạn rồi trở thành chị gái của em… có phải không?”

“Không! Em nói gì vậy chứ?!”

Ayaka đứng thẳng, mặt không chút biểu cảm, có vẻ rất hài lòng với chính mình.

Kyousuke chuyển ánh mắt sang Eiri và Maina, những người rõ ràng đang rất kinh ngạc. “Anh trông cậy vào hai em,” anh tiếp tục. “Xin hãy giúp đỡ em gái anh.”

Khi anh chắp tay lại và đưa ra lời thỉnh cầu, Eiri khịt mũi. “…Hừm… không cần anh nói chúng em cũng hiểu mà, thật là…”

“Thôi nào, vậy thì chúng ta cứ làm thân với nhau đi! Nếu có bất cứ điều gì mà mấy bạn không hiểu, hoặc có bất kỳ vấn đề gì, thì cứ hỏi bọn mình bất cứ lúc nào nha? T-tôi hơi lúng túng một chút nhưng…”

Kyousuke mỉm cười với Maina. “Em làm tốt lắm.” Anh rất biết ơn lời trấn an của những người bạn mình. “Cảm ơn cả hai em. Và, Ayaka…”

“…”

“…Ayaka?”

Ayaka đang nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó, đôi mắt đầy hận ý. Nhìn chằm chằm vào bàn tay của Kyousuke đang xoa đầu Maina—

“Ể? Ồ, xin lỗi… Anh hai nói gì vậy?”

—Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt dịu dàng của Ayaka đã trở lại. Cô bé nghiêng đầu sang một bên.

Biểu cảm của Eiri và Maina trở nên bối rối.

…Là do mình tưởng tượng ra sao?

“Không có gì, không quan trọng đâu…,” Kyousuke nói. “Điểm mấu chốt là, Ayaka, em cũng cố gắng hòa thuận với hai người này nhé! Dù không cần anh nói thì anh cũng nghĩ sẽ chẳng có vấn đề gì đâu.”

“Vâng! Em sẽ cố gắng hết sức ạ.” Ayaka cười tươi, quay lại đối mặt với Eiri và Maina. Đôi bím tóc đuôi ngựa của cô bé đung đưa theo nhịp cúi chào. “Bạn của anh hai, rất vui được gặp hai chị ạ! Chắc hẳn hai chị có rất nhiều chuyện muốn hỏi em, vậy mình nói chuyện riêng sau nhé? Khì khì!”

“Muốn hỏi cậu? Ý cậu là sao?”

“Có thể liên quan đến anh hai… hoặc không. Cứ để anh ấy không có mặt rồi mình nói chuyện.”

“Liên quan đến mình… hay không? Là sao nhỉ…?”

Chẳng lẽ đây là chuyện chỉ con gái mới hiểu? Mình chẳng biết gì cả. Mà thôi, miễn là bọn họ hòa đồng vui vẻ thì mình cũng chẳng bận tâm họ nói chuyện gì…

“…Được thôi, rất hân hạnh.”

“Rất vui được gặp cậu!”

Nhìn ba cô gái chào hỏi nhau, Kyousuke phút chốc thở phào nhẹ nhõm.

“À, đây rồi!” Một giọng nữ cao trong trẻo cất lên. “Cô bé đó chắc hẳn là nữ sinh chuyển trường lẫy lừng kia phải không? Kksshh.”

Nghe thấy tiếng “khạc” đặc trưng của động cơ xe, Kyousuke chợt nín thở.

…Đúng rồi. Mình đã hoàn toàn quên mất.

Vẫn còn một người nữa Ayaka cần phải gặp.

“Ô, ra các cậu đã làm quen rồi à?! Thiệt là bất công! Cho tớ tham gia với!”

Sôi sục vì ghen tị, chủ nhân giọng nói đó thẳng tiến về phía họ, băng qua lớp học dưới bao ánh mắt tò mò. Một đám đông nhỏ đã tụ tập ở hành lang, là học sinh từ các lớp bên cạnh hi vọng được nhìn thấy nữ sinh chuyển trường mới.

“Này, mọi người! Đây là Renko Hikawa yêu quý của Lớp B, hôm nay cũng tràn đầy năng lượng như mọi khi đây!”

Cô bé dừng lại trước Kyousuke và những người khác. Xoay người tại chỗ, cô dí ngón trỏ vào má, và với một tiếng “Ta-daa!” ngọt lịm, cô tạo dáng thật đáng yêu. Ayaka há hốc mồm kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt nữ sinh kia – vào mặt Renko.

“Ối trời ơi! Chắc hẳn em đã bị vẻ đẹp của chị hớp hồn rồi phải không? Gương mặt xinh đẹp này của chị, thứ có thể khiến ngay cả phái nữ cũng phải khuất phục trước sức hút của nó, thật đáng sợ làm sao! Chị xin lỗi, cô gái chuyển trường… Chị đơn giản là quá lộng lẫy! Kksshh.”

Gương mặt của Renko khoác lác bị che kín bởi một chiếc mặt nạ phòng độc đen tuyền. Nó có mắt kính nhựa mờ đục và một bình lọc hình trụ. Vì gương mặt thật của cô bị che khuất hoàn toàn bởi chiếc mặt nạ có hình dáng tựa côn trùng đó, nên vẻ đẹp mà cô tự nhận, cũng như bất kỳ đặc điểm nào khác về ngoại hình của cô, mãi chỉ là giả thuyết.

Cô còn đeo một cặp tai nghe, và nói tóm lại, ngoại hình của cô thật kỳ lạ.

Và trong khi Kyousuke cùng những người khác đã quen với cô, Ayaka, lần đầu tiên gặp mặt, thì tỏ ra kinh ngạc.

“……”

Renko tò mò nghiêng đầu nhìn Ayaka, người vẫn chưa kịp phản ứng. “Sao thế, cô gái chuyển trường? Đừng nói là em thật sự bị hớp hồn—”

“Xin đừng nói chuyện với tôi.”

“Kksshh?!”

Renko cứng đờ như bị điện giật.

“Ngoại hình của cô rất kỳ lạ, cách ăn nói và cư xử cũng khó hiểu. Cô giấu mặt sau một chiếc mặt nạ kỳ quái, thế mà lại khăng khăng mình ‘xinh đẹp’… Tôi không muốn dính dáng gì đến một kẻ quái gở như cô.”

Renko, người đã bị thẳng thừng từ chối, tức thì hoảng loạn. “Cá—?! Kh-kh-không đời nào! Chắc đây là một trò đùa thôi! Vì không thể nào em lại nói ra những lời đó được! Em không thể nhìn tôi như vậy…”

“…Hả? Vậy thì, thứ đó là một trò đùa à?”

Ayaka chỉ vào chiếc mặt nạ phòng độc của Renko.

“Đúng vậy. Vậy nên nếu cô không thật sự biến mất, tôi sẽ nghĩ cô có vấn đề trong đầu đấy. Kksshh… cô hiểu ý tôi không?”

“Ừm, vâng. Tôi rất hiểu rằng cô là một người mà tôi thật sự không hiểu.”

“V-vậy sao…? Còn tôi, tôi rất hiểu rằng cô chẳng hiểu gì về tôi cả.”

Vai của Renko xụ xuống thất vọng.

Kyousuke gãi gáy, nói “…Thôi nào,” và cố gắng hòa giải giữa hai người. “Ừm… Renko nhìn có vẻ hơi… khác thường một chút, nhưng bên trong thì cô ấy không hề kỳ lạ như vậy đâu! Với lại, cô ấy là bạn của anh, giống như Eiri và Maina. Cô ấy cũng là một người tương đối tốt, nên em cố gắng làm quen với cô ấy nhé.”

“……Hừm.” Ayaka bĩu môi không vui trước lời đề nghị của Kyousuke. “Lại là một cô gái nữa…” cô bé lẩm bẩm. “Thôi được, nếu anh hai đã nói vậy thì em sẽ cố gắng, nhưng… anh hai không nên kén chọn bạn bè hơn sao? Theo em thấy, một cô nàng lập dị cứ đeo mặt nạ phòng độc để đùa giỡn thì đúng là—”

“C-c-cậu vừa nói gì cơ chứ?!” Renko cắt lời, giọng nói the thé đầy hoảng loạn. Ayaka giật mình lùi lại, và Renko tức thì tiến sát hơn, nắm lấy cả hai vai cô bé.

“‘Anh hai’?! Không lẽ? Em… là em gái của Kyousuke?!”

Renko, người đã không nghe Ayaka tự giới thiệu trước lớp, dường như cuối cùng đã nhận ra cô bé là em gái của Kyousuke.

Quay mặt tránh khỏi chiếc mặt nạ phòng độc khi nói, Ayaka trả lời, “…V-vâng, đúng vậy ạ.”

Renko càng phấn khích hơn, cúi xuống nhìn chằm chằm vào mặt Ayaka. “Bây giờ em nói ra thì tôi mới thấy có nét giống nhau! Ánh mắt của em có gì đó giống hệt cậu ấy! Và còn nhiều nét khác nữa. Đúng vậy, đúng vậy! Em đích thị là em gái đáng yêu của cậu ấy. Kksshh.”

“Chỉ là… Này, tránh xa tôi ra đi! Cái mặt nạ của cô gần quá!”

Xoay người tránh thoát khỏi Renko, Ayaka núp sau lưng Kyousuke.

“Cái quái gì thế này đột ngột vậy?! Ayaka là em gái của tôi, vậy thì—”

“…………Ayaka?”

Renko phát ra một âm thanh trầm khàn, dữ tợn. Giọng nói trong trẻo của cô tức thì biến đổi, nhuốm màu cảm xúc đen tối, đầy đe dọa.

“……?!”

Ayaka giật mình trước sự thay đổi đột ngột.

Tim Kyousuke lỡ một nhịp.

—Ayaka.

Renko tuyệt đối không thể bỏ qua cái tên đó. Mặc dù cô đang đeo chiếc “thiết bị an toàn” là mặt nạ phòng độc, sát khí của Renko vẫn dâng trào dữ dội.

“Cậu vừa nói ‘Ayaka’ đúng không? ‘Ayaka’… Đó là tên cậu vừa nói ư?” Cô hạ thấp trọng tâm cơ thể như một con vật hoang dã vừa phát hiện con mồi. Mắt kính của cô phản chiếu ánh đèn huỳnh quang, sáng rực một cách đáng sợ.

“…Renko?” “Renko?” “GMK…?”

Mọi người đều ngỡ ngàng trước Renko, người đã khiến không khí bỗng chốc thay đổi hoàn toàn. Đây là lần đầu tiên họ thấy cô cư xử như vậy trong khi vẫn đang đeo mặt nạ phòng độc.

Nhận thấy sự việc khác thường này, Eiri đứng dậy và đặt tay lên vai Renko. “Khoan đã. Cậu bị làm sao đột ngột vậy?”

“Là Ayaka.”

“…Hả? Sao cậu lại biết tên của cô bé này—”

“Nói cho mà biết, là Ayaka đấy!” Renko gào lên, gạt tay Eiri ra. Trông cô ta cứ như sắp sửa giở trò ăn vạ đến nơi. “Eiri, cậu không biết à?! Đây là Ayaka, A-ya-ka! Là cô gái quan trọng nhất với Kyousuke trên đời này! Khi tôi tỏ tình với cậu ta, Kyousuke đã thẳng thừng từ chối tôi như thế này đây… Cậu ta nói: ‘Xin lỗi, Renko. Người tôi yêu là Ayaka. Vì thế tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu.’ Thấy chưa! Tôi đã thua Ayaka… thua chính cô em gái ruột của cậu ta! Oa oa oa!”

Sau màn thể hiện bi thương ấy, Renko bật khóc nức nở.

“……?!”

Ai nấy đều trố mắt nhìn Kyousuke đầy vẻ khó tin.

Mặt Ayaka đỏ bừng lên ngay trước mắt họ. “Cô gái quan trọng nhất trên đời…? Yêu, em…? Từ chối… tỏ tình ư? Hả? Hảááá?! A-a-a-anh nói gì thế hả anh hai?!”

“Hả?! Không, chuyện đó…” Kyousuke luống cuống hết cả lên. Không lẽ việc mình thích em gái lại bị phơi bày như thế này ư…

Eiri và những người khác cũng bắt đầu chất vấn chàng trai đang hoảng loạn kia.

“Kyousuke, cậu… đã từ chối một mối tình vì cậu thích em gái cậu ư? K-không thể nào…”

“Ayaka là em gái ruột của cậu mà?! Thế là sai! Hoàn toàn sai!”

“Oa oa oa! Đồ ngốc, đồ ngốc, Kyousuke, đồ ngốc nghếch! Cậu chọn em gái ruột thay vì tôi, đồ biến thái loạn luân! Rối loạn ám ảnh em gái, rối loạn ám ảnh em gái, rối loạn ám ảnh em gáiii!”

“A, im đi!” Kyousuke hét lên. “Tất cả các cậu, im lặng một chút thôi!” Anh cố phớt lờ cái nhìn lạnh lùng của Eiri, bịt tai khỏi những lời cấm đoán của Maina, và tự bảo vệ mình khỏi những cú đấm liên hồi của Renko.

Những tiếng nói khác văng vẳng khắp lớp học và hành lang. “Rối loạn ám ảnh em gái…” “Cô ta nói ‘rối loạn ám ảnh em gái’ à…?” “Anh ta bị bệnh nặng rồi.” “Có phải anh ta nói rằng mình đã từ chối GMK không?!” “Gi-ết anh ta! Gi-ết anh ta!” “Tôi hiểu cảm giác của anh ta… Em gái dễ thương lắm mà…” “—Không, em dâu mới là nhất!” “Tôi đã báo cáo anh với chính quyền rồi…” Mọi chuyện vừa mới dịu xuống thì giờ đây, anh lại trở thành tâm điểm chú ý một lần nữa.

“Anh hai!” Ayaka nhảy vào vòng tay Kyousuke đang chán nản. “Này này này này. Anh hai, anh có yêu em không? Anh có yêu em nhất trên đời này, hơn bất kỳ ai khác không?!”

“”

Những học sinh ồn ào lập tức im bặt, ghé tai lắng nghe câu trả lời của Kyousuke.

“Ưm, à thì… chuyện đó, thì…”

Ayaka ngước nhìn Kyousuke, đôi mắt tràn ngập mong đợi.

Mình muốn trả lời con bé, anh nghĩ. Với anh, Ayaka là một báu vật không thể thay thế. Không có gì giả dối trong cảm xúc đó; chỉ có sự ngượng ngùng mà thôi. Anh không cần phải nghĩ xem cảm xúc nào lớn hơn.

“……Anh hai?”

“Đương nhiên rồi.”

“Hả?”

“Anh yêu em, Ayaka! Anh yêu em nhất trên đời này, hơn bất kỳ ai khác! Đúng vậy, anh mắc chứng ám ảnh em gái!” Hét lên từ tận đáy lòng, anh thú nhận tình yêu của mình dành cho em gái. Anh không nghĩ gì khác ngoài việc: Nếu mình có thể khiến Ayaka vui lên dù chỉ một chút bằng cách này, thì mọi thứ đều đáng giá.

“”

Im lặng đột ngột.

Kyousuke nhút nhát mở mắt ra, trước đó anh đã nhắm nghiền.

“Ooohhh!”

Một tràng reo hò vang dội nổ ra. Các học sinh vỗ tay tán thưởng Kyousuke, người đã đưa ra một câu trả lời thành thật mà không hề hổ thẹn. Giữa những người tò mò và phấn khích, Eiri thì sốc—“…Hả?”—còn Maina thì run rẩy: “Ôi trời, ôi đất ơi!”

“Anh hai!” Ayaka hét lên, giọng đủ lớn để át cả tiếng ồn ào. “Em cũng yêu anh! Em yêu anh nhất trên đời này, hơn bất kỳ ai khác! Em thật sự rất yêu anh, anh hai… Hee hee hee. Em mắc chứng ám ảnh anh trai, vậy là tình yêu đôi bên rồi, phải không anh?!” Ayaka ôm chặt lấy anh bằng tất cả sức lực.

“Đ-đúng vậy! Đúng là tình yêu đôi bên, ha ha ha!” Lần này, Kyousuke không thể che giấu được sự ngượng ngùng của mình.

“……Tình yêu đôi bên ư?”

Nước mắt Renko rơi nặng hạt khi cô đứng trước cặp anh em đang âu yếm. Một bóng đen u ám bao trùm tầm nhìn của cô, che khuất biểu cảm trên khuôn mặt…

“”

Siết chặt nắm đấm, Renko đứng bất động. Ánh mắt ai cũng dễ dàng nhận ra luồng sát khí kinh hoàng từ cơn ghen tuông đang bốc lên từ cơ thể cô.

“Anh hai?”

“Hửm?”

“Em yêu anh!”

“A á á á!!”

Ayaka nhảy bổ vào Kyousuke, suýt nữa khiến anh đánh rơi bát cơm. Anh nhìn xuống cô bé đang dụi má vào cánh tay mình ôm, rồi chỉnh lại “bát cơm thập cẩm hôm nay” trên khay.

“Trời ơi em… Lần này là lần thứ mấy rồi?”

“Bốn mươi ba lần!”

“Ô-ô…”

Quán ăn đông nghịt những kẻ đang ăn trưa. Kyousuke và Ayaka ngồi gần nhau ăn uống. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn vào cô bé đang vô tư nũng nịu anh trai mình.

Những lời thì thầm như “ám ảnh anh trai” và “ám ảnh em gái” nghe lờ mờ nhưng Ayaka không để ý. Vui vẻ bám víu lấy Kyousuke, cô bé nói “Em yêu anh” lần thứ bốn mươi bốn.

Ngồi đối diện họ, Eiri xoa xoa thái dương. “…Hai người thân thiết thật đấy.”

“Trông họ giống người yêu hơn anh em ruột thì phải…?” Maina, ngồi cạnh Eiri, cũng ngây người nhìn Kyousuke và Ayaka, đũa vẫn lủng lẳng trong miệng.

Ayaka rời khỏi Kyousuke và phổng mũi tự hào. “Ưm ưm. Bởi vì em và anh hai là người nhà, hơn nữa còn đang yêu nhau! Chúng em gắn kết bởi một mối liên hệ bền chặt hơn cả những cặp tình nhân—đúng không anh hai?”

“Ô-ô…”

“Đó không phải là một câu trả lời! Anh chưa nói gì khác mà!”

“…Thật à?”

“Thật! Đó là lần thứ hai mươi tám đấy!”

“Ô-ô…”

“Hai mươi chín! Thế mà từ nãy đến giờ, em mới chỉ nghe anh nói ‘Anh yêu em’ có bảy lần thôi… Anh phải nói ‘Anh yêu em’ nhiều hơn nữa chứ!” Phồng má, Ayaka lườm Kyousuke, người đang cố nghĩ ra lời đối đáp với cô em gái đang giận dỗi.

“Thật khó chịu.”

Renko, ngồi ở bàn bên cạnh, lẩm bẩm đủ lớn để mọi người đều có thể nghe thấy. “Kyousuke, cậu cũng nghĩ vậy mà, đúng không? Ít nhất thì đó là cảm nhận của tôi, hừm?”

“……”

Kyousuke, Ayaka và tất cả mọi người xung quanh đều ngừng ăn và quay sang nhìn Renko. Giữ im lặng, Renko nghiễm nhiên chấp nhận những ánh nhìn câm lặng của họ khi quán ăn briefly chìm vào một sự im lặng kỳ lạ và bất an.

Anh hai! Kệ con chó thua cuộc nó sủa đi, mau mau ăn đi chứ!" Ayaka nói, giọng điệu vừa rạng rỡ vừa chan chứa sự cay nghiệt. Cô bé múc một muỗng cơm từ "suất rác đặc biệt hôm nay" của Kyousuke.

"Nào, há miệng ra!"

Cô bé đưa thìa kề sát môi Kyousuke.

"..."

Đằng sau chiếc mặt nạ phòng độc, đôi mắt xanh băng giá như rực lửa của Renko dán chặt vào họ, gần như có thể nhìn xuyên thấu qua lớp kính.

"...Sao vậy, anh hai? Tay em mỏi rồi nè." Giục giã người anh đang lúng túng, Ayaka rung rung cái thìa.

Ayaka thì sốt ruột, Renko thì sôi sục giận dữ. Kyousuke kẹt giữa hai cô bé, sống lưng vã mồ hôi hột, tự hỏi không biết nên làm hài lòng ai.

"Chụt."

"Hoan hô!"

Ayaka kêu lên một tiếng chiến thắng khi đẩy muỗng cơm vào miệng anh.

"Kksshh..."

Renko, người không được chọn, thấy lòng tan nát, chán nản. Các bạn học cùng bàn cố gắng an ủi cô khi cô bày ra mấy gói thạch và ống hút, chậm rãi chuẩn bị ăn. Ai cũng thấy rõ cô buồn đến mức mất hết cả năng lượng.

Ayaka lại đưa miếng thứ hai cho Kyousuke, người đang tự nhủ trong đầu những lời xin lỗi Renko. "Nào, anh hai. Há miệng ra 'a'!"

"L-lại nữa sao...?"

"Đúng vậy! Anh không thích à?"

"Anh không ghét, nhưng..."

Bị em gái đút ăn ngay trước mặt mọi người thật sự quá xấu hổ. Eiri và Maina nhìn anh bằng ánh mắt khó tin khiến Kyousuke đỏ mặt tía tai, hoàn toàn bối rối.

"...Đúng là một ca vô vọng bị em gái chi phối mà, phải không?"

"...Một ca vô vọng bị em gái chi phối."

Cả hai cùng lúc thở dài, rồi mỗi người lại cắm cúi ăn bữa trưa "đồ bỏ đi" của mình. Đây là lần đầu tiên cả bốn người cùng nhau ăn, nhưng Ayaka chỉ quan tâm đến Kyousuke mà thôi.

—Nhưng có lẽ điều đó là không thể tránh khỏi. Đây là một cuộc đoàn tụ gia đình đã mong chờ từ lâu – một cuộc đoàn tụ mà cô bé sẵn sàng giết người để có được. Chẳng có gì lạ khi cô muốn chiều chuộng anh trai mình, bất kể nó trông như thế nào. Renko gọi đó là "đáng ghét", nhưng Kyousuke không đồng ý. Anh, một cách nào đó, hạnh phúc khi được em gái cưng chiều như thế này...

"Chụt."

"Hoan hô!"

Kyousuke, không còn quan tâm người khác nghĩ gì, nuốt thêm một thìa nữa.

Ayaka cười khúc khích vui vẻ, giọng nói lanh lảnh. "Hi hi hi. Ngon không ạ? Ồ, xin lỗi... không ngon phải không? Mấy món rác rưởi này..."

"Ngon mà."

"Eh?"

"Miễn là em đút cho anh, thứ gì cũng ngon hết."

"Thật sao?! Cảm ơn anh, em vui quá!"

"Em cũng vậy... Nào, há miệng ra 'a'..."

"Chụt."

"Ngon không?"

"Vâng, ngon ạ! Dù là đồ dở tệ cũng ngon tuyệt vời khi anh hai đút cho em!"

Eiri và những người khác đều ngừng ăn và giờ chăm chú nhìn cặp đôi tiếp tục đút cho nhau một cách thân mật.

"C-cái này... Hai người họ thật sự quan tâm đến nhau quá mức phải không? Cô bé bị bệnh 'cuồng anh trai' hay 'cuồng đút ăn cho anh trai' vậy?"

"Chỉ nhìn thôi đã xấu hổ muốn chết rồi... Ôi trời đất ơi."

"..."

Mặt Eiri co giật, Maina đỏ mặt, còn Renko thì cứng đờ.

Đúng lúc đó, Ayaka kêu lên, "A?!" "Anh bị dính cơm lên má kìa! Thiệt tình, chăm sóc anh tốn công quá... liếm." Cô bé gạt hạt cơm dính trên má Kyousuke bằng lưỡi.

"Hyah?! Này, em làm cái gì vậy?!"

"Cái gì? Em gạt hạt cơm trên má anh đi rồi mà? 'Hyah?!' anh nói vậy đó! Phản ứng đáng yêu như mọi khi, hừm. Hi hi!" Ayaka thè lưỡi cười toe toét.

"Không, phải lấy tay mà gạt chứ..." Kyousuke dụi má.

—Soạt.

Renko nghiền nát một gói thạch, khiến phần thạch màu xanh lá cây, nửa lỏng bắn tung tóe khắp đồng phục cô.

"Trời ạ. Renko, thiệt tình..." Cô bạn bên cạnh lấy khăn mùi soa ra lau giúp cô. Renko đấm mạnh xuống bàn, rồi bật dậy.

"Gyah?!" Cô bạn to con bị hất văng, bao bột mì trên đầu cũng rơi xuống khi cô ngã nhào. Renko hoàn toàn phớt lờ. Cô quăng gói thạch xuống sàn, rồi xông ra khỏi nhà ăn, bỏ mặc những học sinh khác đang ngơ ngác.

"..."

Dừng lại một thoáng khi bước ra, Renko quay đầu nhìn Ayaka, người có thể cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm, đầy sát khí xuyên qua cả mặt nạ phòng độc...

"A... anh hai!" Ayaka bám vào áo Kyousuke, ngước nhìn anh khi anh đứng dậy.

"Đứng yên đây." Nhẹ nhàng gỡ tay cô bé ra, anh vuốt đầu cô. "Anh sẽ quay lại ngay. Em cứ chờ ở đây cùng Eiri và Maina nhé. Được không?"

"N-nhưng mà..." Ayaka làu bàu.

Bỏ lại cô em gái và những phản đối của cô, Kyousuke đuổi theo Renko. Cô bé vẫn còn đeo chiếc mặt nạ phòng độc "thiết bị an toàn"; trong khi cô đang đeo thiết bị được thiết kế để kìm nén những ham muốn hung bạo, tàn nhẫn của mình, Renko dường như không thể ra tay sát nhân một cách lạnh lùng.

Kyousuke không biết mình sẽ làm gì nếu điều đó có thể thay đổi. Anh đẩy những người cản đường sang một bên, vội vã đuổi theo Renko.

"......Anh theo đến đây làm gì?" Renko hỏi vặn, quay lại nhìn anh từ chiếu nghỉ ở đỉnh cầu thang dẫn lên tầng hai của khu trường cũ.

Mặc dù chiếc mặt nạ phòng độc che khuất biểu cảm của Renko, Kyousuke cảm thấy cô đang nhìn anh một cách thờ ơ. Giọng nói của cô, thường ngày đầy cảm xúc, giờ rất nhỏ, và cô dường như không còn giống như kẻ sát nhân khát máu ban nãy. "Không phải anh đang vui vẻ tình tứ với Ayaka đáng yêu của mình sao? Tại sao anh lại phải mất công theo dõi em? Theo dõi một cô gái mà anh còn không yêu?"

"Một cô gái anh còn không yêu—?"

"Ô, vậy, anh có yêu em sao?"

"Ư, c-cái đó thì..."

"...Anh không yêu em, phải không? Không, anh yêu Ayaka. Nếu vậy, thì anh nên ở bên Ayaka. Anh nên ở bên cô gái quan trọng nhất đối với anh. Anh nên để em yên, vì em không phải là số một của anh, và hai người cứ việc tán tỉnh nhau..."

Renko siết chặt nắm đấm. Lời nói của cô nghe lạnh lùng và thờ ơ, nhưng đôi tay lại tố cáo những cảm xúc dữ dội mà cô không thể che giấu. "Có lẽ anh nghĩ rằng em sẽ giết Ayaka? Rằng em sẽ bóp cổ cô ta đến chết, để xoa dịu sự khó chịu này..."

Cô trách Kyousuke, người đứng đó, bị choáng ngợp bởi cường độ cảm xúc của cô. "Đó là lý do anh đuổi theo em, phải không?"

"...Ư."

“Ra là vậy… Quả đúng như tôi đã nghĩ. Anh không đến vì lo cho tôi. Chắc tôi trông ngu ngốc lắm khi cứ ôm ấp dù chỉ một chút hy vọng… khặc khặc…” Renko thở dài, chầm chậm bước xuống cầu thang. “…Đúng vậy. Nói thật, tôi muốn giết Ayaka! Dù bộ giới hạn vẫn còn, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình muốn giết người. Mà này, Kyousuke à—”

Sau khi đi xuống bốn bậc, cô dừng lại. Đưa tay lên tai, Renko tháo chiếc tai nghe vẫn đeo thường ngày, rồi cất lời:

“Tôi không nghe thấy khúc nhạc giết chóc của mình nữa.”

“……Hả?”

“Tôi thực sự muốn giết cô ta, nhưng giai điệu đó không hề vang lên… Đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện này. Lúc tôi nhìn thấy anh và Ayaka hạnh phúc bên nhau, tôi cảm thấy ghê tởm và giận dữ đến phát điên! Tôi muốn khóc, muốn la hét, muốn nổi giận, muốn đập phá, muốn giết người! Nhưng tôi không nghe thấy gì cả. Mọi thứ thật tĩnh lặng, sự tĩnh lặng đó thật đáng sợ, tôi không thể kiểm soát được và không hiểu tại sao… Tôi không thể chịu đựng nổi, nên đành phải bỏ đi…”

Khẽ rên rỉ, cô hầu gái sát nhân Renko trông thật đau khổ. Được tạo ra như một cỗ máy giết chóc, bản chất của Renko gắn liền mọi cảm xúc với hành động giết người — cô bị thúc đẩy bởi khao khát giết chóc mãnh liệt, và cô trải nghiệm những xung động chết người ấy dưới dạng một giai điệu có thể nghe thấy.

Chiếc mặt nạ phòng độc mà Renko đeo hoạt động như một thiết bị an toàn — một bộ giới hạn — được thiết kế để trấn áp giai điệu đó. Thế nhưng Renko lại cảm thấy thôi thúc muốn giết người ngay cả khi không có khúc nhạc sát nhân. Chắc hẳn cô đã rất bối rối trước tình huống lạ lùng này.

“Tôi đã giết biết bao người! Khúc nhạc của tôi vang lên và ra lệnh cho tôi làm vậy. Nhưng giờ đây, khúc nhạc ấy im lặng rồi. Lặng lẽ mách bảo tôi giết người ư…? Không. Không phải do những xung động giết chóc thúc đẩy tôi, mà là những cảm xúc chân thật của chính tôi. Tôi muốn giết người.”

“Renko…”

Khi lần đầu tiết lộ bản chất thật của mình với Kyousuke, Renko đã nói rằng ngay cả khi không có khúc nhạc giết chóc, cô vẫn có thể cảm nhận được những cảm xúc chân thật, bao gồm cả khao khát giết chết một đối thủ đáng ghét – đó cũng là một cảm giác tuyệt vời, cô đã giải thích.

“Xin lỗi. Sự thật là, có một điều anh đã nói dối em.”

“……Sao cơ?” Renko hỏi.

Đối mặt với chiếc mặt nạ phòng độc màu đen của cô, anh nhìn vào đôi mắt đang khuất lấp bên trong. “Những cảm xúc anh dành cho Ayaka không phải là kiểu cảm xúc em nghĩ. Anh không yêu cô ấy như một người khác giới, mà là như một thành viên trong gia đình. Đúng là anh coi cô ấy là điều quan trọng nhất trên đời, nhưng… em không thể tự so sánh mình với cô ấy.”

“Cái gì?! Nhưng, Kyousuke, anh đã từ chối lời tỏ tình của tôi—”

“Đúng vậy. Đó là lý do, à… Anh xin lỗi. Anh nghĩ mình đã nói nghe như thể Ayaka là nguyên nhân, nhưng không phải vậy. Chuyện đó hoàn toàn không liên quan gì đến Ayaka. Dù Ayaka có tồn tại hay không, anh không nghĩ câu trả lời của mình sẽ thay đổi.”

“…Nếu là thật, vậy tại sao anh lại cố ý từ chối tôi theo cách đó?”

“Bởi vì em đã hiểu lầm anh — và có vẻ điều đó đã làm dừng khúc nhạc giết chóc của em. Và rồi anh không thể vụng về sửa chữa. Không phải là anh muốn chết…”

Renko nhìn chằm chằm xuống sàn khi Kyousuke giải thích.

“Khặc khặc…” Một tiếng thở dài thoát ra từ lỗ thông khí của cô. “Là vậy sao? Anh nhận ra sự hiểu lầm của tôi nhưng lại để mặc nó, rồi lấy sự tồn tại của Ayaka làm lá chắn để chống đỡ tình cảm mãnh liệt của tôi — anh đang nói vậy phải không?” Tiếp tục bước xuống, Renko lại chầm chậm đi từng bậc cầu thang.

“……A-anh xin lỗi.” Cảm thấy tội lỗi, Kyousuke không dám nhìn thẳng vào cô.

“Giờ thì tôi đã rõ. Tôi hiểu rất rõ. Tôi hiểu những gì anh muốn nói với tôi, những gì anh muốn xin lỗi. Tuy nhiên, thật đáng tiếc—”

Ngay lúc đó, thái độ của Renko thay đổi hẳn.

“Ràaaa!!” Cô đạp mạnh vào bậc cầu thang, bay về phía Kyousuke, hất anh ngã văng ra chiếu nghỉ.

“…Ugh?!”

Kyousuke rên lên đau đớn khi đầu anh bị đập mạnh.

Đè nghiến cơ thể anh dưới thân, Renko cười khẩy. “Khặc khặc. Thật đáng tiếc, phải không, Kyousuke à? Anh đã không chống đỡ nổi tình cảm mãnh liệt của tôi! Tôi sẽ không cho phép Ayaka, hay bất cứ điều gì khác, che chắn anh khỏi cảm xúc của tôi! Thật sự, tôi cũng giống như anh thôi. Dù Ayaka có tồn tại hay không, tình cảm của tôi sẽ không thay đổi… Tôi vẫn sẽ, không nghi ngờ gì, mê hoặc anh và giết anh. Vậy nên anh thấy đó, chẳng cần phải xin lỗi đâu.”

“……Renko.”

Giọng nói u ám của cô hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho giọng điệu vui vẻ thường ngày. “Thay vào đó, tôi muốn cảm ơn anh! Ý tôi là, ngay cả khi có một cô gái quan trọng hơn đối với anh, tôi cũng không định bỏ cuộc! Chỉ là, khi anh thể hiện màn yêu đương nồng thắm như vậy, tôi có một chút cảm giác tan nát cõi lòng. ‘Dù cố gắng thế nào, mình cũng không thể thắng được,’ tôi đã nghĩ vậy. Nhưng tôi đã sai. Đó là một sai lầm!”

Renko, vẫn ngồi chồm hổm trên người anh, cúi xuống, đưa chiếc mặt nạ phòng độc của mình lại gần. Trong các ô kính, khuôn mặt của chính Kyousuke được phản chiếu. “Tôi đâu cần phải đánh bại cô gái đó, phải không? Anh không coi Ayaka là người khác giới, mà chỉ là một thành viên trong gia đình. Nói cách khác, đối thủ lớn nhất của tôi đã biến mất mà tôi thậm chí còn chưa phải động một ngón tay! Giờ thì tôi có thể hạ gục anh mà không chút e dè nào, Kyousuke. Khặc khặc.”

“Ờ, ờ…” Kyousuke, nhận thức rõ mối nguy hiểm cho bản thân, lúng túng cố gắng chuyển chủ đề. “Đúng rồi! Và vì chúng ta đã giải tỏa hiểu lầm đó, em có thể hòa giải với Ayaka—”

“Không đời nào.”

“……”

Đề xuất của anh lập tức bị bác bỏ. Renko kéo mặt ra khỏi Kyousuke và lắc đầu. “Cho đến tận bây giờ, tôi không thể nghĩ được gì khác ngoài việc giết cô ta! Gần gũi với một người như vậy là điều không thể. Tôi không bao giờ làm được! Ngay cả một thiếu nữ dịu dàng cũng sẽ gặp khó khăn!”

Renko nhún vai để kết thúc lời phản đối của mình.

“…Chắc vậy,” Kyousuke rên rỉ, miễn cưỡng chuẩn bị từ bỏ ý định hòa giải giữa hai cô gái.

“—À, dù sao thì, đó là điều tôi muốn nói.”

Giọng Renko bỗng trở nên vui vẻ.

“Hả?” Kyousuke nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ phòng độc của cô.

“Cô gái đó là em gái anh… là gia đình anh, phải không? Cô ấy là người mà tôi, với tư cách là vợ sắp cưới của anh, thực sự nên trở thành bạn tốt. Ít nhất, tôi muốn giao tiếp với cô ấy như những thành viên trong cùng một gia đình. Chẳng lẽ cô dâu và em chồng lại có bầu không khí căng thẳng, đúng không?”

“À-à thì… không phải…” Kyousuke có một phần không đồng tình với những gì Renko vừa nói, song anh vẫn ngoan ngoãn gật đầu hùa theo cô. Cưới xin gì tầm này, anh chỉ mong bạn bè và người nhà mình hòa thuận với nhau thôi. “Ayaka không như tôi; con bé không có thể lực mạnh… Nó thật sự là một cô gái bình thường, nên nếu cô đứng về phía con bé, cũng là giúp đỡ cả hai chúng tôi rồi.”

“Được thôi, cứ giao cho tôi! Tôi sẽ cố gắng hòa hợp với em ấy còn hơn cả Eiri và Maina cho mà xem!” Chống tay lên hông, ưỡn ngực, Renko khí thế hừng hực.

“Được rồi. Tôi tin cô, Renko!… Mà này, cô có thể bỏ ra được rồi đấy không?”

“Không đời nào.”

“……Tại sao?”

“Kksshh.” Renko cười một cách quyến rũ. “Đằng nào tôi cũng mất công đẩy anh xuống rồi, nhân tiện thế này chi bằng cứ hành động luôn đi. Nghĩ đến chuyện anh ve vãn em gái mình, tôi cũng muốn ‘hôn hít’ anh lắm đấy chứ, biết không… Thế nào, Kyousuke? Thay vì ‘a~h’ cho em gái, anh có thể ‘ư~hm, ư~hm’ với tôi này—”

“Tôi từ chối.”

“……Tại sao?” Renko đang nằm đè lên anh khẽ nhổm dậy, vẻ mặt rõ ràng bất mãn.

Kyousuke chỉ vào mặt Renko. “…Tại cái thứ đó nên tôi mới thấy mất hứng.”

“Ô, ra đấy là chướng ngại vật à… kksshh. Thứ duy nhất ngăn cản anh yêu tôi điên cuồng khi tôi mặc bikini trong chuyến đi cắm trại ở nhà tù, chắc cũng là cái mặt nạ này nhỉ… Trời ạ! Đúng là phiền phức mà. Khi nào mẹ về, mình phải nhờ mẹ làm gì đó mới được…” Renko vừa lầm bầm vừa vuốt ve bề mặt chiếc mặt nạ phòng độc.

Mặc dù vẻ ngoài lúc này của cô nàng có chút kỳ dị, nhưng gương mặt thật của Renko lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nên cô nói cũng không sai chút nào. Kyousuke, người sẽ bị xé xác ngay khi anh ta phải lòng cô, cảm thấy biết ơn vì có chiếc mặt nạ này.

“…Thôi bỏ đi! Tôi sẽ cho anh thấy tôi có thể vượt qua ‘trở ngại’ này. Tình yêu càng mãnh liệt hơn khi có nhiều thứ cản đường… Nếu tấn công trực diện không được, tôi đành phải thử một cuộc tấn công bao vây cẩn thận vậy. Nếu tôi có thể cải thiện mối quan hệ với em gái anh, khiến em ấy thích tôi, rồi lôi kéo em ấy về phe mình, thì chẳng phải anh sẽ dễ dàng bị ‘hạ gục’ hơn sao? Kksshh.”

Renko bật ra một tiếng cười kỳ lạ. Giọng cô bị bóp nghẹt, khó nghe rõ, nhưng…

“Dù sao thì! Anh cứ yên tâm đi, Kyousuke. Giờ tôi đã hiểu rằng cô bé ấy không phải tình địch của mình, tôi có thể trở thành bạn bè thân thiết thật sự với em gái yêu quý của anh. Tôi sẽ gọi đây là ‘Chiến dịch Hạ gục em dâu AYAKA’! Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ xây dựng một mối quan hệ khăng khít với em ấy đến mức anh phải ghen tị với tôi đấy! Kksshh!”

Renko nắm chặt tay và nói với giọng đầy phấn khởi. Dường như ‘sát khí’ của cô đã chuyển hóa thành quyết tâm. Kyousuke cảm thấy biết ơn vì bất kỳ sự trấn an nào lúc này.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

nổ rồi cac chau oi
Xem thêm