Vol 4-3: Kẻ bắt cóc (3)
Sau khi cuộc nói chuyện với hiệu trưởng kết thúc, tôi đã thực hiện một chuyến đi vòng đúng như dự định ban đầu. Bằng cách sử dụng【Tương Vị Liên Kết- Gate】, tôi đã nhanh chóng hoàn thành việc di chuyển.
Và tất nhiên, điểm đến đó là――
「Đúng như dự định nhỉ. Anh đã dợi đấy.」
「Xin làm phiền, Wiemlay Điện hạ.」
Là phòng riêng của Đệ Nhất Hoàng tử Wiemlay. Tức là ở trong Vương thành.
Trước lời chào của tôi, anh ấy hơi nhíu mày.
「Chẳng phải anh đã nói là đừng gọi là Điện hạ sao. Giữa anh và em mà. Không cần phải khách sáo.」
「Cũng không thể như vậ… em hiểu rồi, em hiểu rồi. Thế này được chưa?」
Khi tôi vừa mở miệng định từ chối, tôi đã bị Wiemlay lườm một cách gay gắt, nên tôi đã thay đổi ý kiến.
Như có thể đoán được qua cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi và Wiemlay đã trở nên thân thiết đến mức có thể gọi là bạn bè. Cùng nhau chung một thuyền và chiến đấu với các phe phái khác trong sáu năm, nên cũng là điều đương nhiên. Với tôi thì, thậm chí còn không có một người bạn nào cùng trang lứa cả. …Tự mình nói ra mà cũng thấy buồn.
「Hôm nay có chuyện gì vậy? Về em thì, chắc không phải chỉ đến chơi thôi đúng không.」
Sau một cuộc trò chuyện phiếm, Wiemlay đã đi thẳng vào vấn đề.
Quả là bạn tôi, anh ấy hiểu rất rõ tính cách của tôi.
Tôi gật đầu.
「Cũng có thể nói vậy. Có một vài báo cáo về những rắc rối ở học viện.」
「Này này. Chẳng phải mới nhập học được ba ngày sao? Vẫn như mọi khi, em được các rắc rối yêu quý nhỉ.」
「Thật đáng tiếc.」
Trước Wiemlay đang cất lên một tiếng cười ha hả, tôi thở dài. Đối với tôi, đây không phải là chuyện để cười đâu.
Lấy lại tinh thần, tôi giải thích nội dung của ba ngày qua. Chủ yếu là vụ việc mà Dũng giả Youdai đã gây ra. Thêm vào đó, tôi cũng kể lại câu chuyện của hiệu trưởng lúc nãy.
「Dũng giả-dono của khóa này, có vẻ như là một người có tính cách khá độc đáo nhỉ.」
Dù là một phát ngôn được bao bọc rất kỹ lưỡng, nhưng má của Wiemlay có hơi co giật. Cậu ta, người ca ngợi sự bình đẳng của nhân loại, có thể nói là kẻ thù của hoàng tộc. Một khi không thể loại bỏ Dũng giả theo thông lệ của đất nước, thì chắc chắn đó là một sự tồn tại khó xử.
「Vậy, cô gái tên Marina đó, em định bao nuôi à?」
「Bạn em dường như đã bị một căn bệnh làm tổn thương não rồi. Tương lai của đất nước này thật u ám.」
Nghe ở đâu mà lại đi đến một kết luận như vậy chứ. Tôi đã giải thích rõ ràng rồi mà. Rằng trong tình hình đó, chỉ có thể đặt dưới sự bảo hộ.
Ngay lập tức, Wiemlay nhún vai.
「Nói chuyện thật là quá đáng nhỉ.」
「Là một phản ứng tất yếu.」
「Dù nói vậy, nhưng em cũng có tiền án trong chuyện của Shion-kun mà. Cuối cùng, chẳng phải đến giờ cô ấy vẫn có cảm tình với em sao? Và, chính em cũng không hẳn là không thích.」
「Hự.」
Bị chỉ ra điểm đó thì không thể đáp lại được gì.
Đúng như lời anh ấy nói, về chuyện của Shion, có thể nói là tôi đã chấp nhận rồi. Bị thể hiện một tình cảm không đổi trong sáu năm qua, dù có là một kẻ khù khờ đến đâu cũng sẽ bị cảm hóa thôi.
Vì có chuyện của Caron, nên cho đến khi chuyện đó kết thúc, tôi không thể nói cho cô ấy biết được, nhưng tôi định sẽ trả lời lời tỏ tình trong thời gian tới.
Thấy tôi im lặng, Wiemlay nở một nụ cười khó ưa và nham hiểm.
「Anh muốn cho Shion-kun thấy bộ dạng ngại ngùng của em. Cứ trả lời sớm đi có phải tốt hơn không.」
「Ồn ào quá. Cho đến khi hoàn thành được mục đích, em không thể tập trung vào chuyện khác được.」
「Lần nào cũng nghe câu trả lời đó, nhưng có phải đó là một chuyện phải bảo vệ đến mức phớt lờ cả cảm xúc của mình và cô ấy không?」
「Chỉ có điều này là không thể nhượng bộ.」
Tôi đã trả lời ngay lập tức.
Lật đổ số mệnh phải chết của Caron. Đó là nguyện vọng của tôi suốt mười sáu năm qua. Dù có tạm thời làm tổn thương trái tim của Shion đi nữa, thì chỉ có niềm tin đó là không thể bẻ cong.
Nếu có một câu trả lời chính xác rằng『Làm điều này sẽ được cứu rỗi』, thì có lẽ tôi cũng có thời gian để lo chuyện yêu đương, nhưng đòi hỏi những thứ không có cũng chẳng ích gì.
「Shion cũng hiểu. Bây giờ cứ như thế này đã.」
「Mà, nếu hai người đã chấp nhận thì anh cũng không có ý kiến gì. Quan trọng hơn, vấn đề hiện tại là cô gái tên Marina đúng không.」
「Lại quay về chuyện đó à…」
「Đương nhiên rồi. Khác với Shion-kun, chẳng phải em vẫn chưa nhận được sự thấu hiểu của cô gái kia sao?」
「Đúng vậy.」
Đến mức tuyên bố sẽ làm cho tôi phải lòng. Thực tế thì, lại trở nên giống như một otaku cuồng nhiệt trước thần tượng của mình.
「Nếu vậy thì, nên ngồi xuống nói chuyện một lần đi. Đối với cả hai, đó lẽ ra là tốt nhất.」
「…Có lẽ vậy.」
Trước một lời khuyên nghiêm túc bất ngờ, tôi chỉ có thể gật đầu.
Đúng là, kể từ khi đưa cô ấy ra khỏi ký túc xá nữ, tôi vẫn chưa nói chuyện đàng hoàng. Lúc đó là một chuyện đột ngột, và có lẽ tôi nên đối mặt với cô ấy một cách nghiêm túc.
「Fufufu, Zechs từ xưa đã rất đào hoa nhỉ. Thật ghen tị.」
「Bên đó còn hơn chứ. Em nghe nói lúc ở học viện anh rất được yêu thích đấy.」
Bóng dáng yếu ớt của Wiemlay đã là chuyện của quá khứ. Sau khi được giải thoát khỏi lời nguyền, nhờ vào một kế hoạch mà tôi và Shion đã cùng nhau nghĩ ra, anh ấy đã dần dần trở lại một cơ thể khỏe mạnh. Dù không đến mức cơ bắp cuồn cuộn, nhưng bây giờ anh ấy đã có một vóc dáng trung bình.
Vì vốn dĩ đã có khuôn mặt ưa nhìn, nên nghe nói thời học sinh anh ấy đã rất đào hoa.
「Cũng có nhiều người bị thu hút bởi địa vị hoàng tộc của anh. Hơn nữa, anh chỉ cần được vị hôn thê của mình yêu thương là đủ rồi.」
「Vẫn như mọi khi, nồng nàn thật. Đừng vì quá say đắm mà gây ra rắc rối với các vị phu nhân thứ hai trở đi đấy nhé?」
Yêu một người phụ nữ là một điều tuyệt vời, nhưng hoàng tộc và quý tộc không thể chỉ có một người vợ được. Tôi không muốn bị cuốn vào những cuộc tranh giành bùn lầy đâu.
「Anh biết mà. Với những người thứ hai trở đi sẽ được quyết định trong thời gian tới, anh cũng sẽ dành tình yêu một cách đàng hoàng.」
「Nếu vậy thì, tốt rồi.」
Đến đó, cuộc trò chuyện tạm thời bị gián đoạn.
Sau một vài nhịp, Wiemlay đã mở lời.
「Quay lại câu chuyện… là chuyện học viên đang bị bắt cóc à.」
「Đúng vậy. Hoàn toàn không có manh mối.」
「Một vụ việc đã xảy ra ngay cả trong thời gian anh còn đi học, thật đáng sợ nhỉ. Dù muốn hợp tác, nhưng bên này cũng không có thông tin gì hữu ích. Xin lỗi.」
「Không, đừng bận tâm. Em chỉ báo cáo để phòng hờ thôi.」
Nói thế này thì cũng không hay, nhưng không thể nào một thông tin mà điệp viên của Foranada không có được lại có thể bị điệp viên của Hoàng gia có được. Sự chênh lệch về thực lực của hai bên là không cần phải nói.
Bỗng, anh ấy lẩm bẩm.
「Nhân tiện, anh có nghe được một tin đồn.」
「Tin đồn?」
「Không biết có liên quan đến vụ việc ở học viện không, nhưng có vẻ như giá của nô lệ thú nhân đang tăng lên.」
「A.」
Đó là sự thật. Tôi cũng đã nhận được báo cáo. Nghe đâu, thú nhân trong Vương đô đang bị mua lại gần như toàn bộ. Vì vậy mà nô lệ thú nhân trở nên khan hiếm và giá cả tăng vọt.
Nơi mua là một cửa hàng ở ngoài Vương đô, và không phải là một cửa hàng có vấn đề gì đặc biệt.
…Không, chờ đã. Lúc đọc báo cáo tôi đã không để tâm, nhưng việc cố tình mua ở Vương đô, nơi có giá cả đắt đỏ, thật không tự nhiên. Một sự khác thường như thế này, tại sao tôi lại không để ý nhỉ?
Nhận thức đã bị thao túng?
Nghĩ đến một dự đoán khó chịu, tôi có cảm giác như sống lưng mình lạnh buốt.
Nên kiểm tra lại một lần nữa những chuyện liên quan đến nô lệ.
Tạm thời cứ ra chỉ thị cho các thuộc hạ bằng【Niệm Thoại】và chờ đợi kết quả. Dù có cảm giác có mùi gì đó mờ ám, nhưng những gì tôi có thể làm bây giờ là rất ít.
Trái ngược với sự lo lắng của tôi, cho đến cuối tuần đã không có vấn đề gì lớn xảy ra.


1 Bình luận