Quyển 9 - Khi thiếu nữ cất tiếng khóc
Chương 77 - Song hồn
0 Bình luận - Độ dài: 1,537 từ - Cập nhật:
Giống như mặt trăng bị xuyên thủng đang thở dài — trắng bệch.Giống như chiếc bóng bị Thôn Phệ trong đêm tối — đỏ tươi.Giống như băng giá buông lời cảm thán — trắng bệch.Giống như hận thù bị hòa tan — đỏ tươi.Dưới ánh sáng — trắng bệch.Tất cả đều đã tan biến — đỏ tươi.
——————
“...Ngươi vừa gọi ta là gì?”“Ba Ba!”“Tại sao lại gọi thế? Chúng ta hình như... chỉ mới gặp nhau có một, hai lần thôi mà? Xưng hô này có hơi tiến triển nhanh quá không?”“Ân? Ba Ba chính là Ba Ba mà!”“Chờ chút! Để ta suy nghĩ cái đã.”“Ân!”
Vì sao...Chưa nói đến chuyện tự nhiên bị tăng bối phận vô căn cứ như thế, thì dáng vẻ của Tsugaki sao lại biến thành Ruri? Hơn nữa còn là biểu hiện như vậy?
Trong ấn tượng của kilou, lần đầu gặp Ruri, và cả sau đó, tính cách đối phương luôn thuộc kiểu trầm lặng, ít nói, mang theo chút kiêu ngạo lạnh nhạt. Nhưng về sau mới biết đó là do Tsugaki giả dạng, nên dáng vẻ ấy cũng có thể bỏ qua.
Nhưng bây giờ là cái tình huống gì đây?Trước mắt là một Ruri hoàn toàn khác hẳn người mà hắn từng quen biết.Đôi mắt Carslan to tròn kia dường như chỉ thiếu chút nữa là phát sáng ra ngoài, rõ ràng là một cô bé chưa hiểu sự đời, sống biệt lập lâu ngày, đầy hiếu kỳ với thế giới bên ngoài.
Điều này hoàn toàn lật đổ nhận thức ban đầu của kilou.
Hơn nữa... chẳng lẽ Tsugaki, thật sự đã...
Ngươi có thể tưởng tượng được không — một đại tiểu thư nhà giàu, bình thường sống trong biệt thự tiêu tiền như nước, nhưng cuối tuần lại đều đặn ngồi chờ trước siêu thị vùng ngoại ô để tranh hàng giảm giá, rồi còn tranh cãi với các bà cô trung niên vì một gói khuyến mãi?Tsugaki mà có thể làm ra vẻ mặt ngây thơ như thế thì đúng là có quỷ!
Thấy kilou ngẩn người, ánh mắt trống rỗng không phản ứng, Ruri liền tiến tới rúc vào lòng hắn, dụi người như một con thú cưng nhỏ, dùng mặt áp vào ngực kilou cọ cọ như mèo con.
Điều này khiến kilou hơi bối rối.Hắn vội vàng nắm lấy bờ vai của nàng, nhấc dậy cho đứng ngay trước mặt mình.
“Oa ô!?” Ruri rõ ràng bị dọa cho hết hồn.Kilou bắt đầu cẩn thận quan sát ngoại hình của Ruri.
Tóc đen, mắt đen giống hệt mình — nhìn bề ngoài thì đúng chuẩn nhân loại.Ngay cả trọng đồng tử đặc trưng của Quỷ Tộc cũng hoàn toàn biến mất không dấu vết.Hiện tại Ruri chính là một cô bé nhân loại bình thường.
Kilou biết rõ mình vẫn đang ở trong tinh thần thế giới, nhưng tinh thần thể của Tsugaki thực sự đã bị thay thế trước mặt hắn bởi Ruri.Phải biết, trong thế giới tinh thần, hình thể phản ánh chính xác nhất bản chất của một cá thể — mà biến hóa như thế này...
“…Hô.”Kilou càng nghĩ càng không hiểu nổi chuyện quái lạ này, nhưng điều khiến hắn đau đầu hơn cả vẫn là cách xưng hô của Ruri dành cho mình.
“Này… Ta gọi ngươi là Ruri, được chứ?”“Ân! Ba Ba thích gọi thế nào cũng được mà.” Ruri vẫn ngoan ngoãn đáp.
“Ta mạo muội hỏi một câu, ngươi… biết ta là ai không?” kilou chỉ vào mặt mình, định để Ruri nhìn thật kỹ.
“Ân! Ta đã gặp Ba Ba trong ký ức của mụ mụ!”...Mụ mụ!?
Chỉ một câu thôi đã khiến kilou hoàn toàn không biết phản ứng thế nào.
Khoan đã, đừng nói là...
“Trong lời ngươi, ‘mụ mụ’ là chỉ... Tsugaki?”“Ân!” Ruri lại gật đầu.
Trời ơi!Kilou ôm trán.Tsugaki... rốt cuộc ngươi đã làm những gì vậy?
“À, đúng rồi Ba Ba, mụ mụ đâu rồi?” Ruri ngó nghiêng xung quanh, tìm bóng dáng người quen thuộc kia.
Là bởi vì nàng... đã hoàn thành ngươi sao?
Quả thực... là như thế sao?Tsugaki, thật sự đã...
Quá khứ của nàng, nguyện vọng của nàng — nàng không nói.Tất cả đều tan biến cùng những bí mật sâu thẳm nhất trong thế giới tinh thần này.Nàng không để lại gì cả.Chỉ để lại... một "nữ nhi".
Vì vậy, dù chỉ một chút, kilou cũng muốn biết — cô gái đã liều mạng nhờ hắn giúp đỡ ấy, rốt cuộc có ý định gì trong lòng.
“Mụ mụ từng nói...” Ruri đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm kilou, “Là muốn để ta tìm được nơi thuộc về mình, muốn để ta có thể ôm lấy hạnh phúc, sống vui vẻ!”
Có thể... đó thực sự là ý nghĩ chân thật của nàng sao?
Dù đến cuối cùng kilou vẫn không hiểu rõ mục đích của Tsugaki, nhưng từ sự thay đổi từ Tsugaki sang Ruri, hắn đã có một giả thuyết.
Có câu nói: ý thức quyết định hình thể, linh hồn quyết định hình thái.Dù ở thế giới của hắn, khái niệm linh hồn vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, nhưng ở đây — quỷ đao của Quỷ Tộc chính là minh chứng rõ ràng nhất.Linh hồn là có thật.
Tsugaki nhất định đã trải qua điều gì đó — ở nơi mà mắt người không nhìn thấy được.Có lẽ nàng bị thương nặng, hoặc tự lựa chọn giải thoát, khiến linh hồn bản thể của Tsugaki triệt để tan biến, và từ đó lại sinh ra một linh hồn mới — Ruri.Một "nữ nhi" do chính nàng sáng tạo ra.Vẫn luôn hiện diện trong hình dạng nhân loại, điều đó nhất định mang một ý nghĩa sâu xa nào đó — là nguyện vọng? Là chấp niệm?
Dù sao thì... chữ “Ba Ba” này của Ruri, không thể nói là không có căn cứ.
Hai người này... thực sự hoàn toàn không giống nhau.
Kilou không khỏi buột miệng chửi thề.
“Nơi này không an toàn, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.” Kilou đưa tay về phía Ruri.
Nhưng ít nhất, nếu ngươi đã lựa chọn để Ruri xuất hiện trước mặt ta — hẳn phải mang theo một dụng ý nào đó?
Nếu đó là tâm nguyện của ngươi...Vậy thì ta, kilou, có chơi có chịu.
Dù phải liều mạng, ta cũng sẽ bảo vệ Ruri an toàn, đưa nàng đến nơi yên ổn.Đã hứa, thì không thể dễ dàng phản bội.
Hai người nắm tay nhau, bước về phía rìa thế giới tinh thần.
Bước về phía — một thế giới hoàn toàn mới với cô gái nhỏ ấy.
“Đây là Tinh Linh, đây là Ma Tộc, đây là Nhân Tộc, còn đây là...”
Trong lòng nàng, một đốm sáng nhỏ như con đom đóm lấp lánh giữa ánh sáng trên cao.Nó thỉnh thoảng rúc vào lòng nàng, như làm nũng, như đang thăm dò xem “mụ mụ” trông như thế nào.Như thể trong nó đang tồn tại một sinh mệnh.
“Ruri...”
Thiếu nữ nhẹ nhàng nâng đốm sáng ấy lên lòng bàn tay, nâng niu cẩn thận.Nhưng rất nhanh, ánh sáng ấy bắt đầu dao động bất ổn, rồi... tan biến.
Nhìn ánh sáng tiêu tan, thiếu nữ lại ngồi thẫn thờ trên ngai vàng.Thân ảnh cô đơn giữa vùng đất hoang hiện ra vô cùng hiu quạnh.
Nàng đã không nhớ rõ đây là lần thất bại thứ mấy.
Tội nàng phạm, nàng tự trừng phạt.Nàng... đang cố tạo ra một linh hồn hoàn toàn mới.
Một linh hồn, vốn không nên tiêu tan — một linh hồn nhân loại, lẽ ra nên vui vẻ sống giữa thế gian.
Mỗi lần thất bại, là mỗi lần nàng phải chịu đựng cơn đau như chính tay bóp chết chính mình và đối phương.
“Ruri...”
Nơi xa kia là quá khứ của chính nàng — bị phong ấn trong không gian này.
Nhưng những “cô gái” ấy không thể nói chuyện cùng nàng.Bởi vì trong không gian tinh thần, chỉ có thể tồn tại một ý thức duy nhất — nếu gặp nhau, sẽ xóa nhòa lẫn nhau.
Thiếu nữ ngồi lặng trên ngai vàng, như một nhà điêu khắc cô độc.Từng lần, từng lần xé rách linh hồn mình, rồi lại từng lần “điêu khắc” nên một linh hồn mới.
“Tỷ tỷ hứa, nhất định sẽ để ngươi được hạnh phúc... Tỷ tỷ cam đoan...”
“Ba Ba, bên ngoài lạnh lắm không?”“Lạnh, nhưng nếu đi về phía nam thì sẽ ấm áp hơn.”“Ba Ba, bên ngoài có nhiều người không?”“Có rất nhiều, đủ mọi kiểu người.”“Có cả người tốt và kẻ xấu sao?”“Có, nhưng... người tốt vẫn chiếm đa số.”
“…Cô, Tsugaki... mụ mụ của ngươi, đã nhìn nhầm.”“Hắc hắc ~ Ba Ba, bên ngoài có đáng sợ không?”“Đáng sợ. Có một đám người xách đao chạy loạn, chẳng chịu nghe lý lẽ gì cả.”“Ngô ~ Ruri hơi không muốn đi bên ngoài.”“Sợ sao?”“Không sợ!”“Tại sao? Không phải nói không muốn đi à?”“Vì có Ba Ba và mụ mụ ở đây rồi, nên không sợ nữa!”


0 Bình luận