Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9 - Khi thiếu nữ cất tiếng khóc

Chương 29 - Thí luyện cuối cùng của Quỷ Kiếm Cơ

0 Bình luận - Độ dài: 1,158 từ - Cập nhật:

Kilou nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt đang ngủ của Hilde, ánh mắt lại nghi hoặc nhìn miếng lương khô trong tay—trên đó có dấu răng rất nhỏ.

Giống... quá giống.

Vậy thì... tại sao——?

“Uy, Hilde, dậy đi ~”

Thì ra, nàng thật sự đói bụng quá rồi.

Chỉ một lúc sau khi rời khỏi chủ thành Hakoi, Hilde đã tỉnh lại. Trong suốt khoảng thời gian đó, nàng chưa ăn gì. Kilou thì một đêm không ăn đã cảm thấy không chịu nổi, huống hồ gì là nàng.

Không thể để Kilou phát hiện ra...Sẽ bị mắng, sẽ bị ghét bỏ...

Mang theo tâm trạng như vậy, Hilde chỉ có thể giả vờ ngủ tiếp. Dù Kilou có làm gì, nàng cũng quyết không mở mắt.

Thậm chí chính bản thân nàng cũng không nhận ra, vì quá khẩn trương, hai tay đã vô thức siết chặt lại.

Xú nha đầu này...Đã tỉnh thì nói một tiếng, suýt chút nữa làm ta lo chết! Lại còn định lén lút ăn vụng?

May mà Kilou biết, Hilde hoàn toàn không có ác ý. Đứa nhỏ này xưa nay vẫn vậy, luôn làm mấy hành động chẳng đầu chẳng đuôi để thu hút sự chú ý của mình—chỉ mong mình có thể nhìn nàng thêm một chút.

Hiểu rồi... hiểu rồi...

Nhưng mà!

Hừ! Đã bị ta nhìn thấu hết trò vặt rồi, lần này phải khiến ngươi “có đi mà không có về”!

Kilou biết rõ điểm yếu của Hilde là gì.

Đột nhiên, cậu đưa tay siết lấy eo Hilde và bắt đầu cù nách nàng.

Không tệ! Một trong số ít điểm yếu của Hilde chính là... rất nhột!

Đến đây đi, lộ sơ hở ra đi! Bật cười đi nào, muội muội ngốc nghếch của ta!

Nhưng kết quả lại khiến Kilou trợn mắt——Cù nách cả nửa ngày mà Hilde vẫn nhịn được!?

Quái thật...

Thực ra chỉ cần quyết tâm, Hilde có thể nhẫn nhịn rất nhiều thứ.

Đúng vậy—rất nhiều chuyện...

Nhưng Kilou không phải loại người dễ từ bỏ.

Cậu “tiếc nuối” tựa người vào vách xe, ngó xuống tay mình:

“Chậc, có vẻ lên cân rồi, toàn là mỡ thừa.”

“Ôi chao, tiếc quá... ăn nhiều quá mà ra cả thịt.”

“Cô nàng... bự béo ~”

“Ta đâu có!!!”

Hilde đang định hét lên phản bác, nhưng nghĩ đến việc có thể đánh thức Kazeyoi Buraya đang ngủ bên cạnh, nàng đành hạ thấp giọng, lẩm bẩm với vẻ đầy bất lực.

Bốp!

Thấy Kilou cười cợt đầy gian xảo, Hilde lúc này mới hiểu ra——mình đã bị lừa!

Trận tiệc rượu hôm trước, nàng còn chưa kịp giải thích rõ với Kilou. Khi trận pháp truyền tống mở ra, nàng cũng không kịp nói với cậu lấy một lời.

Tối hôm đó, đúng là nàng có chút thất thố.

Nhưng... nàng không hề thấy bản thân làm sai.

Nàng thật sự hy vọng, Kilou mãi mãi ở bên nàng.

Tuy nhiên, Kilou sớm đã không còn để tâm đến chuyện đó nữa. Trong những ngày Hilde hôn mê, cậu luôn chăm sóc nàng tận tình, đặt sự an nguy của nàng lên hàng đầu. Những chuyện không vui kia, cậu thậm chí chẳng buồn nhớ đến.

Bởi tính cách của Kilou vốn vậy—cậu không thích bị vướng bận bởi những thứ tiêu cực.

Ít nhất thì... “gã ngốc” ấy là như vậy.

“Ai, ngươi tỉnh từ khi nào?”Kilou hỏi.

“... Mới vừa thôi.” Hilde lúng túng đáp.

“... Khi tỉnh lại, thấy mọi người đang rời khỏi một tòa thành.”

Kilou bật cười bất lực, rồi bất ngờ đưa tay ra.

Hilde giật mình co người lại, cứ tưởng Kilou tức giận—nhưng không, cậu chỉ đưa cho nàng một miếng lương khô, là miếng vừa nãy chính cậu cũng ăn.

Kilou không hề có ý định trách móc nàng. Dù sao thì...

Ai kêu Hilde là muội muội của mình chứ?

Hilde cúi đầu, tay vòng ra sau chống nạnh rồi bóp nhẹ phần bụng mềm mại của mình:

“Ta... không muốn béo.”

“Không! Chắc chắn sẽ mập lên!”

Tinh linh hình như rất quan tâm đến vóc dáng của mình...

“Thật chẳng hiểu nổi nữa rồi.”

Quả nhiên, muội muội... vừa phiền phức, lại vừa đáng yêu.

Kilou cũng cầm lấy một miếng và bắt đầu ăn.

——Ừm?

……

Sáng sớm.

Uryuu Ishi nhẹ đẩy Touka đang buồn ngủ bên cạnh. Hai người đã thay phiên điều khiển xe suốt cả đêm—đến lúc đổi ca.

Nàng dừng xe, vòng ra phía sau mở cửa thùng xe. Một tia nắng sớm chiếu xuyên qua khe cửa, rọi lên gương mặt Kazeyoi Buraya.

Nhưng cả Uryuu Ishi và Touka đều lặng người, mặt đầy kinh ngạc.

Bởi vì ánh nắng ấy không rọi trực tiếp vào Kilou, mà chỉ phản chiếu lại, giúp họ nhìn rõ cảnh tượng bên trong:

——Một cô bé nhỏ đang rúc vào ngực Kilou.

Hai người dựa vào nhau, như đang gối đầu nhau mà ngủ.

Giờ phút này, họ không còn là “người hầu” và “công chúa” nữa.

Chỉ là một đôi huynh muội, nương tựa lẫn nhau mà thôi.

Vậy mà hắn lại có thể... giao tiếp bình đẳng với Tsugaki điện hạ?

... Không thể nào.

Còn mình thì không. Từ đầu đến cuối, mình chưa từng chạm tới được nội tâm của nàng, chứ đừng nói đến chuyện nhìn nhau như hai người bình đẳng.

Nhưng hắn... lại có thể.

“Làm sao bây giờ? Đánh thức bọn họ à?”Uryuu Ishi bất đắc dĩ hỏi.

“Không được...”Kazeyoi Buraya lắc đầu, đáp nhẹ:“Đâu có gì sai đâu, đúng không?”

……

Hai ngày ròng rã không phân biệt ngày đêm, cuối cùng đoàn người cũng đi được nửa chặng đường.

Từ Hakoi chủ thành đến Hoàng Thành, khoảng cách không quá xa. Nhưng dù sao thì, một Thần Tộc cũng như một quốc gia—lãnh thổ đâu thể nhỏ được?

Lạ là, dù luôn cảnh giác đề phòng, rắc rối vẫn chưa hề xảy ra.

Điều đó khiến mọi người càng thêm bất an.

Mà nàng—người ấy—cũng quả thật, đã nghe được một vài tin đồn kỳ lạ.

Quỷ Kiếm Cơ—thí luyện cuối cùng.

Tsugaki cũng đến!?”Kilou sửng sốt. Cậu nhớ khi trận pháp truyền tống sụp đổ, hình như đã mơ hồ nghe thấy giọng nàng.

“Phải gọi là ‘Điện hạ’!”Kazeyoi Buraya nhắc nhở bên cạnh.

Thế nhưng ngay sau đó, lông mày hắn nhíu chặt lại.

Bởi lẽ ngay cả hắn cũng không biết “Quỷ Kiếm Cơ thí luyện cuối cùng” rốt cuộc là gì.

Chưa từng nghe nói bao giờ...

Chỉ có Uryuu Ishi, mắt khẽ nheo lại, tranh thủ lúc đang nghỉ ngơi đứng thẳng, len lén gọi Kilou đến.

Sau đó, nàng ghé sát tai cậu, nói nhỏ một câu——

"Tsugaki nha đầu kia... chỉ e là đang rất nguy hiểm."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận