Ta và trò chơi của thần v...
Bạch Phụng Hành Bạch Phụng Hành
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 9 - Khi thiếu nữ cất tiếng khóc

Chương 61 - Tu la [1]

0 Bình luận - Độ dài: 1,784 từ - Cập nhật:

Thanh âm của ta, sâu thẳm, nhói lên từng cơn —Là âm vang kéo dài không dứt của tiếng vỗ tay và reo hò,chói tai, the thé như thế.

———

Hoàn thành một lời hoang ngôn, thường thường cần thêm nhiều lời hoang ngôn khác để bù đắp những thiếu sót.Cứ lặp đi lặp lại như thế, hoang ngôn chỉ càng lúc càng chất chồng, thiếu sót cũng ngày một lớn thêm.Không phải không muốn dừng lại, mà là không thể...

Quyền lợi, cuối cùng cũng chỉ là bọt nước. Dù biết rõ nó sẽ vỡ tan, nhưng sắc màu giấc mộng lại khiến kẻ khác lạc thân vào trong, khó lòng dứt ra.

“Ha ha ha! Tiểu nha đầu Tsugaki kia vượt qua được thí luyện rồi! Gia tộc ta có hy vọng quật khởi a!”

“Đúng vậy đó, ai mà ngờ đứa bé kia lại có thể vượt qua được băng nguyên thí luyện? Hơn mười ngày trời a, trong đó sẽ xảy ra những gì ai có thể lường trước?”

“Tiểu thư... thật sự không sao chứ?”

“Ta nghe nói, lúc nàng rời khỏi băng nguyên, đối mặt với những quý tộc tới trao thưởng...”

“Nàng vậy mà lại đang cười a.”

Những đồng bạn kia đều đã biến mất. Còn nàng...

Bịch!

Trong phòng, thân hình hơi đơn bạc của thiếu nữ vừa muốn đứng dậy lấy một chút đồ ăn, đã suy yếu mà ngã sấp xuống đất.

Nàng cầm lấy một trái táo từ trên mâm trái cây. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tay nàng như bị điện giật, không tự chủ mà vứt trái táo rơi xuống sàn.

“Không, ta không cần ăn cái này!”

“Cái này không được! Không được!”

Thiếu nữ đột nhiên đổ luôn cả mâm trái cây, từ một bên trong mâm cầm lấy miếng thịt khô, không nhai, nuốt trọn.

Không đủ, vẫn chưa đủ.

Vẫn rất đói!

Rất nhanh, một bàn, hai bàn, đĩa trống chồng chất thành một đống cao như núi nhỏ.

Thế nhưng thiếu nữ, vẫn cảm thấy rất đói.

Thế nhưng chớp mắt sau, nàng lại đột ngột dừng lại, ngây người nhìn đôi tay dính đầy dầu mỡ của chính mình.

Nàng bấy giờ mới nhận ra — kẻ đói không phải là mình.

Mà là... bọn họ. Những người bạn đó.

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi. Thiếu nữ lại một lần nữa trở về phiến băng nguyên kia.

Trước bia đá lạnh lẽo, những người đồng hành của nàng bắt đầu tự tàn sát lẫn nhau.

Từng người, từng người một, như những con thú đói lao vào chính đồng đội của mình, chỉ vì hai chữ — sống sót.

Trong mũi thiếu nữ thoang thoảng mùi máu tanh. Nàng cúi đầu nhìn hai tay của mình — máu, đã sớm nhuộm đỏ.

Bằng hữu thân thiết nhất của nàng — Mana Ame, mang theo nghi hoặc, sợ hãi và kinh hoảng, gục chết ngay trước mặt nàng.

“Không...”

“Không, không phải ta... ta... chẳng phải ta đã rời đi rồi sao?” — Giọng thiếu nữ dần trở nên mất kiểm soát.

Đúng vậy, nàng đã rời khỏi phiến băng nguyên đó, nơi địa ngục nhân gian kia.

Thế nhưng tại sao... lại quay về?

Nàng, không còn phân biệt được rõ nữa.

Đây là hiện thực?

Hay là huyễn cảnh?

Cái nào là thật?

Cái nào là giả?

Nàng... không thể phân rõ nữa.

...

Dựa vào thôi miên chính mình, dựa vào việc mô phỏng tạo ra những nhân cách, nàng đã cùng những người bạn kia “sống sót” rời khỏi phiến băng nguyên.

Thảm kịch không hề xảy ra, ai nấy đều vẫn giữ được dáng vẻ xưa cũ.

Chỉ là...

Nàng phải liên tục trong thế giới tinh thần giả lập ấy, vượt qua băng nguyên một lần lại một lần nữa.

Nhưng hiện thực là: tất cả những người bạn ấy, đều đã chết nơi đó.

Cho dù có thôi miên bản thân thế nào, có lừa dối mình ra sao, sự thật vẫn là sự thật.

Tại sao những người thân thích, những bằng hữu còn lại lại buông lời mắng nhiếc nàng? Tại sao chỉ có mỗi mình nàng sống sót?

Hiện thực tàn nhẫn, đang dần nghiền nát tấm màn hoang ngôn mà thiếu nữ tự tay dệt nên.

Dù che đậy thế nào, nàng cũng không thể thoát khỏi băng nguyên thí luyện ấy. Thiếu nữ tự thôi miên, thiếu nữ tạo dựng nhân cách, thiếu nữ giả mạo... từng chút một bị hiện thực xâm lấn.

Giống như lúc này đây...

Cho dù có trốn trong thế giới giả lập thế nào, kết cục vẫn là bước vào cánh đồng tuyết kia, và rồi tự giết lẫn nhau.

Chỉ còn lại một mình nàng.

Hiện tại...

Băng tuyết tan rã, tan biến.Thế nhưng thi thể đồng bạn vẫn nằm nguyên tại chỗ.Từng người, từng người quay đầu nhìn nàng, hốc mắt mở to, gương mặt chi chít những vết thương không trọn vẹn.

“Tsugaki, ngươi nhất định phải trở thành Quỷ Kiếm kilou.”

“Đừng từ bỏ a...”

“...... Vì sao, sống tiếp là ngươi?”

“Ngươi không cảm thấy chúng ta đau đớn sao, Tsugaki?”

“Ngươi không xứng để trở thành Quỷ Kiếm kilou!”

“Câm miệng!”

Thiếu nữ gào thét, đập vỡ tất cả đĩa.

“Tất cả câm miệng cho ta!”

“Ta biết các ngươi đau! Khi tạo ra các ngươi, ta cũng phải chịu đựng tất cả những gì các ngươi chịu mà!”

“Các ngươi không chết! Các ngươi vẫn sống!”

“Vẫn sống! Không có gì thay đổi cả!!!”

Thiếu nữ phát cuồng đập phá hết tất cả gương soi, mọi vật có thể phản chiếu hình ảnh, vì nàng có thể nhìn thấy bóng dáng những người bạn đã khuất qua đó.

“Không có gì thay đổi cả, không có gì thay đổi...”

Thiếu nữ cô độc nằm rạp xuống đất, vùng vẫy tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được thanh quỷ đao của mình nơi góc phòng. Một lần nữa, nàng đưa mặt đao phản chiếu thẳng vào mắt mình.

Lưỡi đao in lên — một đôi Quỷ Đồng u ám, đầy mỏi mệt và thất thần.

Trừ phi ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, không ai nhìn thấy, không ai nghe đến, mới có thể mãi mãi đắm chìm trong cái thế giới kia.

Nhưng thiếu nữ, vẫn còn chấp niệm.

“Không sao cả, không sao cả, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi...”

Không biết là nói cho mình nghe, hay là dành cho những “đồng bạn” kia.

Dù nhân cách mô phỏng tạo ra đã hỏng mất...

Chẳng lẽ không thể tái tạo lại một cái khác sao?

Trong mắt thiếu nữ ánh lên tia điên cuồng.

Thật ra, nàng từng làm một lần rồi.

Nhưng lần này... lần này, nhất định phải thành công.

“A... ha ha ha...”

Nhìn thanh quỷ đao trong tay, đôi mắt thiếu nữ dần dần bị cảm xúc mang tên cuồng loạn chiếm cứ.

Đó là cách tự cứu mình — nhưng cũng là một vực sâu không đáy, như loài anh túc đỏ rực.

Mỗi lần mô phỏng tạo ra nhân cách mới, đồng nghĩa với việc giết chết nhân cách cũ.

Nhưng thiếu nữ không quan tâm.

Bởi vì, trong những nhân cách ấy... có chính nàng.

Nên nỗi đau họ chịu đựng, nàng cũng cảm nhận được.

Nàng, mãi mãi sẽ ở bên họ. Dù là trong cuộc sống thường nhật, hay nơi băng nguyên giá lạnh...

Họ, mãi mãi đồng hành. Đồng sinh cộng tử.

Rất nhanh thôi...

Một nhóm những gương mặt “mới lạ”, nhưng lại quen thuộc đến kỳ lạ, lần lượt hiện lên trước mắt thiếu nữ.

Mọi người, vẫn như trước.

Cười đùa, nói chuyện...

Mà nàng, vẫn là — Tsugaki.

......

Bành!

Một phụ nhân đẩy cửa bước vào, nhìn căn phòng hỗn loạn bên trong, lông mày liền nhíu lại.Ánh mắt nàng dừng ở thiếu nữ đang cuộn mình trong góc.

“Ngươi lại đang làm cái quỷ gì vậy?”

Giọng điệu của phụ nhân vẫn thô bạo như mọi khi.

“Cái này... liên quan gì đến ngươi?” — Tsugaki uốn éo đầu sang chỗ khác, không muốn phải đối mặt với mẹ kế của mình.

Quan hệ giữa hai người, vẫn luôn cứng nhắc như thế.

“......” Phụ nhân trầm mặc một lúc, rồi bất chợt quát lớn:“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, nếu như ngươi thật sự muốn trở thành Quỷ Kiếm kilou, thì đừng có mà thân cận với đám hồ bằng cẩu hữu của ngươi như thế! Ngươi vốn dĩ không xứng để có được bằng hữu!”

“Ngậm miệng! Ngươi thì biết cái gì!?”

Thiếu nữ cũng gầm lên đáp trả.

“Nếu không phải tại đám đó, ngươi nhìn lại xem bản thân mình thành ra cái dạng gì? Một bộ dáng như quỷ, còn không biết xấu hổ mà sống sót, trong khi bọn chúng thì đã... &%......*&@#¥#%@”

/// tạp âm vang loạn, như thể trí óc Tsugaki đang cố ý chặn lại mọi thứ ///

“Ồn ào quá!”

Tsugaki hôm nay đặc biệt bực bội, không muốn nghe thêm bất cứ lời lẽ độc địa nào nữa.

Nàng đứng dậy, đẩy mạnh phụ nhân ra rồi trực tiếp lao nhanh ra ngoài.

“......”

...

Tsugaki đi tới phía sau núi.

Hôm nay nàng cảm thấy rất phiền muộn, nhưng lại không thể nhớ nổi vì sao mình phiền muộn.

Vì điều gì cơ chứ?

Nàng muốn tìm Ruri để tâm sự. Cô gái nhỏ luôn dịu dàng đó luôn có cách dùng phương pháp riêng của mình để an ủi người khác.

Còn có Kohaku a di nữa...

Có lẽ, đó là người duy nhất nàng còn cảm thấy biết ơn?

Nhưng mà...

Ngôi nhà gỗ phía sau núi, giờ đã sớm vắng bóng người.

Ài?

“Lyly? Kohaku a di?” — Tsugaki cất tiếng gọi, nhưng không một ai đáp lại.

Lạ thật. Người đâu cả rồi?

Dù có chuyện gấp đến mấy, cũng phải để lại một lời nhắn chứ?

Các nàng, đã đi đâu?

Tsugaki lượn quanh sườn núi một vòng, cuối cùng chỉ có thể vô vọng trở về tay trắng.

...

...

...

Tí tách...

Tí tách! Tí tách! Tí tách!

Ngày thứ hai, Thần Thụ thí luyện.

Ba cây thần thụ — được Quỷ Tộc xưng tụng là những cội thiết mộc cứng rắn nhất — giờ đang chờ đợi người khiêu chiến.

Tí tách!

Một giọt máu rơi.

Cây... tại sao lại...đổ máu?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận