GT Volume 9
Chương 1: Xác định Lập trường – Chính nghĩa hay Tà ác.
0 Bình luận - Độ dài: 12,395 từ - Cập nhật:
Chương 1: Xác định Lập trường – Chính nghĩa hay Tà ác.
Phần 1
Cậu vẫn còn ý thức, nhưng chẳng thể nhìn thấy gì.
Cảm giác như thể cậu đang trôi nổi trong một làn nước ấm lờ lợ.
Cuối cùng, cậu nhận ra mình thậm chí còn không cảm thấy đau đớn.
Thứ đầu tiên kích thích tâm trí Kamijou Touma là thính giác của cậu.
"...không đủ...? ...renaline...thêm một...milli..."
Kamijou Touma dửng dưng lắng nghe.
Ngay cả khi có thứ gì đó đang được tiêm vào cơ thể mình.
Hoặc có lẽ, tình trạng của cậu đã nguy kịch đến mức ngay cả cảm giác hiểm nguy thông thường cũng không còn hoạt động.
Chuyện quái gì đang xảy ra với mình vậy?
Chỉ đến khi câu hỏi nhỏ nhoi đó lóe lên trong đầu, một sự thay đổi mới diễn ra.
Cậu cảm thấy đau. Những âm thanh rời rạc dồn dập đổ về giữa lồng ngực.
Một sự bùng nổ về mặt cảm giác.
Cậu bị thực tại tấn công dồn dập.
"Sốc điện!! Lần thứ ba rồi. Mau tỉnh lại ngay!!"
Kamijou Touma cảm thấy một cơn đau xé lòng ở giữa ngực, trong khi toàn bộ cột sống của cậu cong lên.
(Gặc... hộc...?)
Miệng cậu ngáp ngáp nhưng không thể hít đủ dưỡng khí.
Đủ loại ánh sáng nhảy múa trước đôi mắt mở to của cậu, trước khi cuối cùng hội tụ thành một hình ảnh rõ ràng. Cậu chìm ngập trong màu trắng toát vô trùng một cách bất thường của trần nhà và mùi thuốc khử trùng đặc trưng. Lượng thông tin quá tải khiến dạ dày cậu lộn nhào, suýt nữa thì nôn thốc nôn tháo.
Một chiếc mặt nạ nhựa cứng đang úp lên miệng và mũi cậu.
Nếu nôn ra trong mặt nạ, mọi thứ sẽ vương vãi khắp mặt. Ngay cả khi đang vật lộn để thở, cậu vẫn dồn hết chút sức lực cuối cùng để kìm nén cơn buồn nôn.
Nước mắt ứa ra ở khóe mắt, nhưng chỉ đến lúc đó cậu mới nhận ra điều gì đó.
…Mình đã hồi phục đủ để quan tâm đến vẻ bề ngoài rồi sao?
"Ưm."
Cậu nghe thấy tiếng гу đều đều của máy móc.
Và không chỉ một. Cậu bị chúng bao vây.
Kamijou Touma lập tức lấy lại ý thức.
"A!! Anna!? Anna Sprengel sao rồi!!??"
Cậu bật dậy trên giường và cố gắng chộp lấy bất cứ ai trong tầm với, nhưng lại cảm thấy một lực kéo mạnh khắp cơ thể. Đây không phải là ai đó đang giữ cậu lại. Dây truyền dịch, ống truyền máu, dây điện tâm đồ, và nhiều thứ khác đều đang nối vào người cậu. Vài tiếng chuông cảnh báo vang lên khi cậu ngã vật lại giường, chắc hẳn vài chiếc kim tiêm hoặc điện cực đã bị tuột ra.
Cơn đau cuối cùng cũng ập đến, nhưng điều đó chẳng là gì với cậu.
Một nữ y tá trẻ vội vã chạy vào rồi sững sờ chết lặng. Cô ấy có lẽ định gắn lại cây kim truyền dịch bị tuột... nhưng thay vào đó, cô lại nhìn Kamijou với khuôn mặt tái mét, đôi tay do dự lơ lửng giữa không trung. Cậu không biết có chuyện gì với cơ thể mình, nhưng cậu thật sự mong chuyên gia y tế này đừng tỏ ra đau đớn như vậy khi nhìn một bệnh nhân. Điều đó khiến cậu sợ hãi.
Đúng lúc đó, Kamijou cau mày.
Y tá? Chuyên gia y tế???
"Thật là. Thông thường, tôi mong cậu sẽ bắt đầu bằng việc hỏi mình đang ở đâu hoặc chuyện gì đã xảy ra với mình."
Cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Là vị bác sĩ mặt ếch. Chỉ có điều ông ấy không thực sự có mặt ở đây. Giọng ông phát ra từ một chiếc máy tính bảng gắn trên một cánh tay trông giống như cột đèn sàn.
Khoan đã.
Chẳng lẽ việc hồi sức tim phổi cực kỳ tinh vi vừa rồi được thực hiện từ xa!?
"Tôi thật sự muốn gặp trực tiếp khi cậu ở trong bệnh viện của tôi, nhưng không may là tôi đang hơi bận một chút. Năm mới đáng lẽ phải là một dịp vui vẻ, nhưng tôi lại có quá nhiều bệnh nhân cấp cứu. Hoặc có lẽ chính năm mới là nguyên nhân. Dù sao đi nữa, hy vọng cậu không phiền khi chúng ta nói chuyện từ xa."
"Vậy là tôi đang ở trong bệnh viện."
Vẫn là cái bệnh viện quen thuộc.
Điều đó có nghĩa là cậu đã được vận chuyển từ Khu 12 ở phía đông xa xôi của thành phố đến Khu 7 gần trung tâm?
Sau khi lẩm bẩm nhận ra điều đó, Kamijou nhìn quanh. Thay vì căn phòng bệnh quen thuộc, cậu dường như đang ở trong một phòng chăm sóc đặc biệt (ICU) được ngăn cách bằng những bức tường trong suốt. Điều đó hẳn có nghĩa là tình trạng của cậu khó lường hơn nhiều so với những lần trước.
Có gì đó không ổn.
Tình trạng của cậu khó lường? Tại sao cậu lại được bỏ lại một cách ổn thỏa đến vậy?
Làm thế nào cậu đến được bệnh viện trong tình huống đó? Christian Rosencreutz đã giết Alice và cả người phụ nữ pháp sư bí ẩn kia. Cả hai đều theo cách tàn bạo nhất có thể: người trước bị nghiền nát đầu, người sau bị cắt đôi thân mình.
Giọng nói độc ác của gã đàn ông đó lại vang lên trong tâm trí Kamijou.
"Nào, ta tin rằng đã đến lúc tàn sát những Siêu Việt Giả đã trót hứng thú với trò đóng vai thần thánh này."
Christian Rosencreutz đã nói rằng gã sẽ giết các Siêu Việt Giả vì trò chơi của riêng mình. Gã đang gieo rắc cái chết thật sự. Và cho cả những người khác ngoài Kamijou.
"Cần lý do để giết thời gian ư? Đây là hình phạt cho chúng vì đã đưa lão già này vào một thế giới buồn tẻ và nhàm chán như vậy. Chúng có thể xoa dịu sự mệt mỏi của lão già này bằng mạng sống vô giá trị của mình. Các ngươi còn có thể bù đắp cho những gì đã làm bằng cách nào khác nữa, hỡi các Siêu Việt Giả?"
Kamijou không thể tưởng tượng ra bất kỳ lý do nào để chỉ riêng cậu sống sót khi ở đó vào thời điểm ấy.
Suy nghĩ của cậu hướng về Nữ thần Phù thủy Aradia, nhưng...
"Không phải ta."
Cô ấy tự mình phủ nhận ý nghĩ đó trong khi đang tựa vào bức tường gần đấy.
Và cô ấy chắc chắn là một trong những mục tiêu trong trò chơi săn lùng Siêu Việt Giả của CRC.
"Ta quá bận để có thể cứu ngươi."
Vậy thì còn ai khác được nữa?
Kamijou chỉ có thể nghĩ đến một người mà cậu khá chắc đã có mặt ở đó.
"Là Aleister sao?"
Nhưng cậu không thấy người phụ nữ mặc áo tu sĩ màu be ở đây. Vị bác sĩ mặt ếch chỉ nhún vai. Có lẽ không ai trên thế giới này biết rõ mọi chi tiết. Lẽ nào Aleister đã tự đi lo việc của mình sau khi thoát khỏi Rosencreutz và đưa Kamijou cùng những người khác đến bệnh viện Khu 7?
"Dù con người đó cứ khăng khăng không tin vào lòng tốt của nhân loại, nhưng hắn ta lại không thể làm ngơ trước một bi kịch diễn ra ngay trước mắt," vị bác sĩ mặt ếch nói. "Tôi không biết lần này đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghi rằng hắn không thể ngoảnh mặt làm ngơ trước những người đang gục ngã trước mặt mình."
Những người. Số nhiều.
"Vậy Anna cũng ở trong bệnh viện này sao!? Cô ấy đâu rồi!?"
"Thực ra, ngay kia."
Trên màn hình LCD phẳng, vị bác sĩ mặt ếch thực sự chỉ tay ngay bên cạnh Kamijou.
Kamijou Touma quay phắt đầu lại nhanh đến mức gần như muốn gãy cổ.
Cậu chết lặng.
Giọng cậu không thể thốt ra được.
"..............................................................................................................................."
Phòng ICU, tức phòng chăm sóc đặc biệt, là một không gian đặc biệt dành cho những bệnh nhân của bệnh viện đang trong tình trạng đặc biệt nguy kịch, đòi hỏi sự theo dõi liên tục của bác sĩ. Sẽ không ai vào đây nếu họ đến bệnh viện vì bị sốt do cảm lạnh hay đau răng sâu.
Việc một học sinh trung học bình thường có mặt ở đây đã là bất thường, và Kamijou còn mới biết rằng các bệnh nhân trong cùng một phòng ICU được phân loại ưu tiên bằng phương pháp triage.
Cô ấy ở ngay đó, phía bên kia bức tường kính dày - không, là bức tường nhựa trong suốt.
Cậu thấy rất nhiều máy móc. Một chiếc mặt nạ dưỡng khí bằng nhựa cứng che gần hết khuôn mặt cô, vô số đèn LED nhấp nháy, các màn hình LCD đủ kích cỡ vây quanh, những ống dẫn chất lỏng màu đỏ và vàng, và tất cả các dây điện trông như một mớ tóc ướt. Những chiếc máy bơm lặp đi lặp lại nhịp co bóp cơ học của chúng là đáng lo ngại nhất. Máy bơm. Số nhiều. Có rất nhiều.
Đó là cái gì?
Cô ấy lúc nào cũng nhỏ bé như vậy sao?
Đó có thực sự là Anna Sprengel, người đã nhếch mép cười khẩy khi khuấy đảo cả hai phe khoa học và ma thuật của thế giới không? Sự tồn tại, hơi ấm, nhân tính của cô ấy đều đã biến mất. Nếu ai đó nói với cậu rằng thứ bị chôn vùi trong đống máy móc kia thực ra là một mẫu vật nhồi bông tuyệt đẹp, có lẽ cậu cũng sẽ tin.
"Về mặt y học, cô ấy không chết não. Đó là lý do tại sao cô ấy vẫn được kết nối với tất cả các thiết bị đó."
Vị bác sĩ mặt ếch nhìn qua màn hình để xem cùng một cảnh tượng với Kamijou.
Và hẳn là ông biết sự thật của vấn đề này chi tiết hơn nhiều so với cậu trai ngu ngơ này.
"Nói một cách đơn giản, cô ấy sẽ không thể thở và tim sẽ không thể đập nếu không có thiết bị đó. May mắn là hệ thống pháp luật quy định, một khi thiết bị hỗ trợ sự sống đã được sử dụng, nó không thể bị gỡ bỏ nếu không có sự đồng ý của bệnh nhân hoặc gia đình họ."
"..."
"Về mặt thể chất, cậu cũng có thể nói rằng cô ấy đã chết. Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy vậy? Cô ấy không có vết thương ngoài rõ ràng và cũng không có dấu hiệu bị điện giật hay trúng độc."
Là Thuốc Co Nhỏ.
Thứ linh cụ méo mó đó được tẩm một phần sức mạnh của Alice Anotherbible và được thiết kế đặc biệt để cướp đi sức mạnh và giết chết một Siêu Việt Giả.
Sau tất cả những chuyện này, vũ khí đó vẫn sẽ thực hiện mục đích của nó ư?
(Bởi vì Alice... đã chết rồi.)
Kamijou nhớ lại cái xác nhỏ bé nằm trên nền nhựa đường lạnh lẽo, với cái đầu hoàn toàn biến mất như thể đã bị nghiền nát bởi một lực cực lớn.
Quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc khiến cậu vẫn chưa thể sắp xếp lại mọi cảm xúc của mình.
Cậu đã tự mình chứng kiến kết quả, nhưng vẫn thấy khó tin rằng một người như Alice lại có thể thất bại.
(Nhưng ngay cả khi Alice đã mất, sức mạnh của cô ấy vẫn còn.)
Tim và phổi của Anna Sprengel đã ngừng hoạt động. Sức mạnh đó đến từ Alice Anotherbible, người giờ đã chết, nhưng Anna vẫn chưa thể thở lại, vậy điều đó có nghĩa là sức mạnh đó đã được tách rời khỏi chính Alice và được lưu trữ bên trong vũ khí sao? Giống như sạc pin từ ổ cắm điện?
Alice không còn nữa.
Chỉ Alice mới có thể cứu Anna.
Tình hình từ đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Chẳng có tia hy vọng nào hay một kết cục có hậu nào cả. Thất bại đó đã khởi đầu một phản ứng dây chuyền sẽ dẫn đến việc mất tất cả.
Chuyện này không thể ngăn cản sao? Chẳng lẽ không còn hy vọng nào trên thế gian này nữa ư?
"Xin lỗi, nhưng ngươi không có thời gian để ủ rũ đâu," Aradia nói, tựa vào bức tường lạnh lẽo. "Christian Rosencreutz vẫn còn ngoài kia. Dù ngươi đưa ra lựa chọn nào, hắn cũng sẽ tìm đến bệnh viện này."
"..."
Christian Rosencreutz đã thản nhiên tuyên bố rằng hắn sẽ giết tất cả các Siêu Việt Giả.
Điều đó có nghĩa là Aradia, Bologna Succubus, và cả Anna Sprengel, người thậm chí không thể tự thở.
Và hắn không giống kiểu người sẽ tha cho Kamijou chỉ vì cậu không phải là Siêu Việt Giả.
Hắn không phải là một con quái vật có lý lẽ như vậy. Hắn là loại quái thú cực đoan sẽ nuốt chửng mọi thứ nó nhìn thấy và đắm mình trong niềm vui đó.
Phần 2
Aleister Crowley không bay trên trời hay đi xuyên tường.
Sau khi đưa một cậu bé nhất định đến nơi tương đối an toàn, con người đó đã rời xa người bạn cũ của mình, vị bác sĩ mặt ếch.
Nhưng hắn thậm chí còn chưa ra khỏi hẳn bệnh viện.
Việc trên hành lang tình cờ không có một bóng người cũng chẳng giúp ích gì.
"Aaaaa."
Aleister đã đến giới hạn của mình.
Hắn loạng choạng, tựa vào tường và gào lên.
Giờ đây, khi không còn nhiệm vụ nào để bận tâm, hắn trượt người xuống sàn.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”
Tại sao tất cả những người tử tế đều phải chết?
Tại sao chỉ những kẻ như hắn lại ngoan cố sống sót?
Anna Kingsford. Hắn đã nghĩ rằng cuối cùng mình đã tìm thấy một chuyên gia nhân từ mà ngay cả một kẻ trái tính trái nết như hắn cũng có thể thành tâm kính trọng. Có thể việc bà ấy có thể nói chuyện nhờ vào những sửa đổi mà hắn thực hiện trên hài cốt được bảo quản của bà là không tự nhiên, nhưng điều đó không làm giảm đi nỗi thống khổ khi mất đi bà.
Có một thứ mà Con người Aleister đơn giản là không thể có được.
Với tư cách là kẻ phản diện vĩ đại nhất thế giới, hắn đã giành được mọi thứ mình muốn - danh tiếng, tài sản, học thức - nhưng hắn chưa bao giờ được ban phước cho một người phụ nữ thông minh và tử tế.
Trận chiến ở Blythe Road là cuộc chiến mà Aleister đã bắt đầu do số phận méo mó của vợ mình, Rose, và con gái, Lilith.
Khi còn ở trong Tòa nhà không cửa sổ với tư cách là Chủ tịch Hội đồng quản trị Thành phố Học viện, hắn đã sử dụng Mina Mathers làm hoa tiêu cho kế hoạch của mình. Bà là vợ của kẻ thù không đội trời chung của hắn, Mathers. Đây có thể là lý do tại sao hắn đã chọn một người khó xử như vậy cho vai trò đó.
Và bây giờ, chuyện đó lại xảy ra một lần nữa.
Tại sao?
Tại sao?
Tại sao?
Hắn có thể than khóc bao nhiêu tùy thích, nhưng điều đó sẽ không thay đổi những gì đã xảy ra. CRC – Christian Rosencreutz. Mùi tử khí vương trên người gã đó là thật. Aleister đã một mình chinh phục Trận chiến Blythe Road, được biết đến là cuộc xung đột vĩ đại nhất trong ma thuật phương Tây hiện đại, nên hắn có thể nhận ra.
Gã đàn ông đó lợi dụng cái chết giống như cách của Mathers và Westcott.
Và ở một cấp độ cao hơn.
Aleister thậm chí không thể tự quyết định nên chiến đấu hay bỏ chạy. Thông thường, hắn sẽ chọn chiến đấu và chiến đấu hết mình. Việc hắn đang do dự cũng giống như thừa nhận trái tim mình mong manh đến mức nào. Hắn không có tự do ở đây. Hắn phải chấp nhận rằng mình là một kẻ thua cuộc – rằng mình bị nỗi sợ hãi trói buộc.
Không chỉ là hắn không thể chiến đấu.
Hắn thậm chí còn thiếu can đảm để bỏ chạy và thấy mình chết trân tại chỗ.
Đây không phải là về cái chết của chính hắn.
Trong cuộc chiến chống lại CRC, mọi hành động theo mọi hướng đều chắc chắn sẽ cướp đi sinh mạng, vậy mỗi lựa chọn của hắn sẽ đưa bao nhiêu người xuống mồ?
"..."
Con chó golden retriever chọn cách im lặng.
Nó chỉ quan sát.
Kihara Noukan biết rất rõ rằng Aleister không hoàn hảo. Vì vậy, hắn chẳng bận tâm nếu Aleister là một kẻ khốn khổ và xấu xí.
Sâu thẳm bên trong, hắn biết rằng con người này cuối cùng sẽ đi đến quyết định đúng đắn.
"Ngươi không thất vọng về ta sao? Rằng ta đã chứng kiến tất cả những điều đó mà thậm chí không thề sẽ trả thù?"
"Đừng có ngốc. Không ai hiểu chuyện lãng mạn hơn ta đâu."
Vì vậy, hắn sẽ chờ đợi bao lâu cũng được.
Kihara Noukan đủ tế nhị để không nói ra phần đó.
Phần 3
Họ đứng đó, cao lớn và đáng sợ.
Họ là ai ư? Là Index và Misaka Mikoto.
"Anh giải thích đi."
"...............................................................................................................Vâng, thưa các cô."
Kamijou ngần ngại thảo luận về phe ma thuật khi có mặt Mikoto, nhưng cậu cũng cảm thấy nhận thức của công chúng về ma thuật đã thay đổi kể từ khi R&C Occultics nổi lên. Mọi người nghĩ về nó như một thứ gì đó gần gũi thay vì là một điều không thể. Nhưng điều đó không nhất thiết có nghĩa là Mikoto thực sự tin vào sự tồn tại của ma thuật.
Cậu kể cho họ nghe về linh cụ Thuốc Co Nhỏ được thiết kế để giết các Siêu Việt Giả.
Cậu kể cho họ nghe về mục tiêu của Giáo phái Thợ Xây Cầu.
Cậu kể cho họ nghe về Christian Rosencreutz, một kẻ thực sự độc ác.
Cậu kể cho họ nghe về cái chết của Alice Anotherbible.
Cậu kể cho họ nghe về Anna Sprengel đang phải gắn với các thiết bị y tế và không thể cử động.
"Như hai người có thể thấy, Rosencreutz là một kẻ tồi tệ nhất có thể. Con quái vật đó đã hạ gục Alice trong một đòn, người mà đã coi mặt tối của Thành phố Học viện như sân chơi và cũng chẳng bận tâm đến phe ma thuật. Tôi không thể đánh bại hắn. Chuyện xảy ra quá nhanh đến mức tôi thậm chí không thể phân tích tại sao mình lại thua. Tôi không nhớ rõ, nhưng tôi nghĩ mình đã chết chắc nếu Aleister không can thiệp. Hắn không có lý do gì để không giết tôi cả."
"..."
Khi câu chuyện của cậu tiếp diễn, đôi mắt của Index ngày càng trở nên u ám trong khi đôi mắt của Mikoto trở nên trống rỗng và vô cảm.
Cậu sợ.
Nhưng dù vậy, cậu biết họ sẽ tấn công ngay lập tức nếu cậu giấu giếm họ điều gì đó.
"Tôi có thể tự mình rời khỏi bệnh viện và đi trốn, nhưng như hai người thấy đấy, Anna bị mắc kẹt ở đây. Nếu Rosencreutz đang trên đường đến đây, thì tôi cần phải ra ngoài và ngăn hắn lại trước khi hắn đến bệnh việ... ưm, có chuyện gì không ổn à, hai người? Sao hai người lại cúi đầu và run rẩ-"
"Tou-ma!! Sao anh cứ mặc định là mình phải liều mạng chiến đấu vậy!?"
"Nghe này, tôi còn chẳng hiểu được một nửa những gì anh ta vừa nói, nhưng có một điều tôi biết rất rõ: tốt nhất cho tên ngốc này là tôi nên đấm anh ta một trận vì đã nói tất cả những điều này khi còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt."
Họ đánh cậu một trận. Rất nghiêm túc.
Cậu thấy một màu đỏ. Một nửa tầm nhìn của cậu bị nhuộm đỏ!
"Aghhhhh!! Tại sao em lại cạp đầu anh khi anh đã thiếu máu rồi hả Index!? Em định kết liễu anh luôn à!? Còn Misaka, em phải ngừng chích điện anh trong bệnh viện đi! Với tất cả những thiết bị mỏng manh này, em đang biến mình thành một mối phiền toái công cộng thực sự đấy!!"
Aradia không hề có ý định giúp cậu.
Cô chỉ quay mặt đi với vẻ mặt bực bội.
Bầm dập và máu me, Kamijou cố gắng nói thêm vài lời.
"Ý-ý tôi là, Rosencreutz là một con quái vật. Nếu hắn đang trên đường đến bệnh viện để bắt Anna, thì chúng ta cần phải ngăn hắn lại trước khi hắn đến. Bởi vì Anna đang trong tình trạng không thể di chuyển được. Điều đó loại trừ khả năng giấu cô ấy ở nơi khác, nên chúng ta phải ra tay chặn đánh phủ đầu Rosencreutz."
"?"
Cậu nghĩ rằng quan điểm của mình khá thẳng thắn, nên cậu thấy lạ khi không nhận được sự đồng tình.
Và không chỉ từ Mikoto, mà cả từ Index nữa.
Và…
"Được rồi, có lẽ đây là một điều tàn nhẫn khi nói ra với tư cách là người chỉ đứng ngoài quan sát tất cả chuyện này." Misaka Mikoto ngập ngừng lên tiếng. "Kẻ này muốn giết anh. Và chúng ta không thể phủ nhận khả năng rằng điều này sẽ khiến tất cả các bệnh nhân và bác sĩ khác tại bệnh viện này gặp nguy hiểm. Người phụ nữ độc ác đó có thực sự đáng để anh và rất nhiều người vô tội khác phải liều mạng bảo vệ không?"
Phần 4
Không chỉ cậu bé cần thời gian để thu thập suy nghĩ của mình.
Nữ thần Phù thủy Aradia cũng vậy.
Alice Anotherbible đã không còn nữa.
Không có Alice thứ hai hay thứ ba như cô.
Giáo phái Thợ Xây Cầu đã tan rã và không có khả năng được phục hồi. Mất đi nhân vật trung tâm là một đòn quá chí mạng và họ đã thấy kết quả của việc các Siêu Việt Giả tập hợp lại và cố gắng hết sức.
Christian Rosencreutz.
Họ có lẽ thiếu sức mạnh cần thiết để vượt qua thất bại kinh hoàng đó và tập hợp lại.
Nhưng thời gian vẫn trôi.
Sự hối tiếc và do dự của Aradia và những người khác chẳng làm chậm lại đồng hồ.
(Ta cũng cần phải quyết định xem mình sẽ làm gì.)
Aradia nghe thấy một tiếng loảng xoảng kim loại.
Thứ gì đó đã ngã đổ.
Cô nhìn vào một phòng bệnh gần đó và chỉ thấy một chiếc giường. Người duy nhất trong phòng là một cô bé 5 hoặc 6 tuổi mặc bộ đồ ngủ. Đôi tay gầy gò của cô bé yếu ớt buông thõng hai bên. Cô bé có thể đã ở trong bệnh viện này từ trước khi bắt đầu chương trình phát triển siêu năng lực gia của Thành phố Học viện.
Một màu đỏ vương vãi trên sàn.
Cô bé hẳn đã rút kim truyền máu ra.
"Không, đừng nhấn nút gọi y tá."
Giọng nói khô khốc của cô bé đã ngăn lại câu hỏi trên môi Aradia.
Trên bàn đầu giường có một vài vật dụng cá nhân, nhưng những con thú nhồi bông và quyển truyện tranh trông có vẻ phai màu. Cô bé có lẽ không được thăm nom thường xuyên như khi mới nhập viện.
Aradia liếc nhìn bìa cuốn truyện tranh.
(Cô bé Lọ Lem, hửm?)
"Phù thủy không có thật."
Cô bé thậm chí không nhìn về phía nó.
Chỉ còn lại quyển truyện tranh đã phai màu đó.
"Phép màu không xảy ra đâu. Dù cháu có làm gì cũng không thể khỏe hơn một chút nào. Cháu đã biết điều đó rồi. Cháu đã ngạc nhiên khi R&C Occultics xuất hiện, nhưng trang web đó đã bị đóng cửa không lâu sau. Bây giờ không ai có thể sử dụng-"
Cô bé dừng lại giữa câu.
Aradia thậm chí không cần phải búng tay.
Một cây kẹo mút xoắn ốc đã xuất hiện trong tay cô. Khi cô xoay nó, nó biến thành một con quạ, con quạ vỗ cánh biến thành một con thỏ, rồi con thỏ trở thành một con mèo con nhảy lên vai Aradia.
Cô bé trên giường nhoài người về phía trước.
"C-cô đã làm gì vậy? Đó là siêu năng lực à?"
"Không cần tài năng nào cho việc này cả. Bởi vì bất cứ ai cũng được tự do sử dụng ma thuật."
Với một cái vung que kẹo trong tay Aradia, con mèo trên vai cô bung ra như một dải ruy băng và trở lại thành một cây kẹo mút xoắn ốc.
"Không gì là không thể," cô tuyên bố. Đây cũng là một mệnh lệnh mà cô đưa ra. "Ta sẽ không bao giờ để rào cản 'không thể' cản đường ngươi. Ta sẽ để lại cho ngươi hy vọng cần thiết để sống. Và nếu ngươi thực sự quan tâm đến việc trở thành một phù thủy, hãy tìm đến ta khi ngươi đã chiến thắng bệnh tật của mình."
"Cô là... một phù thủy sao?"
"Không."
Aradia lắc đầu.
Cô trìu mến liếc nhìn cuốn truyện tranh đã phai màu trên bàn đầu giường.
Và cô với tay đến nút gọi y tá một lần nữa.
"Ta là nữ thần của tất cả các phù thủy. Ta tồn tại để bảo vệ và dẫn dắt tất cả những ai mong muốn trở thành một phù thủy."
Aradia rời khỏi phòng.
Ngay trước khi vài y tá vội vã chạy vào.
Một mình trong hành lang, vị Siêu Việt Giả thở ra một tiếng khẽ.
Cô biết mình không có quyền đưa ra những lời hứa như vậy. CRC đang trên đường đến đây, nên sự hiện diện của Aradia đang đe dọa mạng sống của tất cả mọi người trong bệnh viện.
Nhưng.
Nhưng điều đó thì có hề gì?
Cô chưa bao giờ tuyên bố mình hoàn toàn hiện thân cho cái tên mà mình đã mượn. Cô biết ngay từ đầu rằng mình thiếu sức mạnh để cứu thế giới. Đó là lý do tại sao cô không sử dụng tên ma thuật của riêng mình mà thay vào đó chọn con đường của một Siêu Việt Giả, nơi cô mượn tên của một vị thần và bắt chước cách ăn mặc và hành vi của họ.
Mọi chuyện đã bắt đầu từ đâu?
Chẳng phải đã có điều gì đó mà cô không thể để nó xảy ra, ngay cả khi cô không đủ sức cho nhiệm vụ đó sao?
Có lẽ cuối cùng cô sẽ thua trận chiến này.
Nhưng ai sẽ là người phải chịu đựng kết quả đó?
"Hừm."
Phần 5
Kamijou Touma loạng choạng đi xuống hành lang bệnh viện.
Cậu dường như không thể tập trung suy nghĩ.
Câu hỏi của Misaka Mikoto đã giáng vào cậu như một đòn nặng vào đầu.
Nhưng đó có lẽ là một "câu trả lời đúng" mà Kamijou không bao giờ có thể tự mình nghĩ ra. Đó là một lập luận hợp lý được đưa ra từ một góc nhìn khác. Mikoto chỉ xem Anna Sprengel như một kẻ phản diện đã gây ra bao nhiêu hỗn loạn ở Thành phố Học viện vào dịp Giáng sinh và lây nhiễm cho Kamijou những vi khuẩn chết người.
Một năm mới đã bắt đầu và bây giờ là tháng Giêng.
Những cô gái đó không biết gì về Anna mà cậu đã giải cứu khỏi cảnh bị giam cầm (?) như một hộp phim người và người đã cùng cậu chạy trốn khỏi Mut Thebes trên chiếc xe chiến đấu di động đó. Họ đã không nhìn thấy mặt khác của cô ấy, mặt mà đã phấn khích trong một cửa hàng giảm giá, xấu hổ và tức giận khi bị nhìn thấy trong tình trạng khoả thân, và đã phát triển sở thích với kẹo Nhật Bản.
Điều tương tự cũng đúng với hầu hết mọi người trên thế giới.
Đó không phải là lỗi của họ vì Anna đã giấu đi mặt đó của mình.
Nhưng Kamijou thì biết.
Cô không phải là siêu nhân. Cô đã run rẩy trong nỗi kinh hoàng đẫm nước mắt khi Kingsford xuất hiện và cô đã sử dụng một chiếc xe chiến đấu di động để cứu những người khác khỏi Mut Thebes mặc dù điều đó không mang lại lợi ích gì cho cô. Cô có những cảm xúc giống như bất kỳ ai khác và cô đã nỗ lực để vượt qua nỗi sợ hãi của mình và tiếp tục tiến lên.
Ngay lúc đó, Kamijou phát hiện ra ai đó.
"Này, Kami-yan. Lại mò đến đây để ngắm các chị y tá váy ngắn à? Hay cậu thích mấy em gái mặc pijama hơn?"
Là Aogami Pierce.
Cậu ta làm gì ở đây?
Kamijou Touma rùng mình.
"Giờ tôi mới nhớ. Không phải cậu đã phải nhập viện sau khi vớ lấy cái lót chuột ngực bự mà cậu đã ném vào lò vi sóng để cảm nhận chút hơi ấm con người giữa mùa đông sao? Nhưng khoan... chẳng lẽ cậu đã ở trong này suốt thời gian qua!? Đã năm mới rồi đấy!! Bây giờ có luật mới rồi!!"
"Đâu có. Tôi chán ngấy đồ ăn nhạt nhẽo của bệnh viện đến mức quyết định ăn mừng ngày ra viện bằng một chuyến đi đến Ramen Niro, nhưng nó là một cú sốc quá lớn đối với hệ tiêu hóa của tôi và nó đã đưa tôi thẳng trở lại đây."
"Hả!? Bọn con trai cấp ba có khẩu vị lớn đến mức chúng ta sẽ chọn một nhà hàng chỉ vì nó quảng cáo tặng miễn phí một phần cơm lớn kèm theo bữa ăn, nhưng cậu vẫn ăn nhiều muối và mỡ đến mức họ phải gọi xe cứu thương!? Mấy tô ramen thịt lợn mỡ siêu to đã trở nên lố bịch đến mức nào rồi!?"
"Hê. Kami-yan, chẳng có gì lố bịch về nó cả. Họ không thể nghiêm túc hơn về món ăn của mình. ...Giống như cậu không thể tạo ra một trò chơi video dở tệ lịch sử nếu cậu cố gắng, đồ ăn dở tệ thế này là một kỳ công thần thánh chỉ có thể đạt được với loại cân bằng kỳ diệu chỉ có ở một người đang cố gắng hết sức."
"Đừng gọi nó là đồ dở tệ. Nhất là khi chúng ta đang nói về thức ăn."
"Có chuyện gì mà cậu buồn bã thế? Hôm nay là ngày 5 tháng 1. Năm mới có thể đã qua, nhưng kỳ nghỉ đông của chúng ta vẫn còn. Sao thế, cậu buồn vì đã bỏ lỡ việc nhìn thấy cái bánh kagami mochi khổng lồ mà họ đã đặt ở sảnh à?"
Tất nhiên là không.
Kamijou cố gắng nói vậy, nhưng những từ ngữ không chịu rời khỏi miệng cậu.
Sau khi phải nhập viện quá nhiều lần sau những trận chiến sinh tử, cậu đã học được rằng các bệnh viện có xu hướng làm to những chuyện này lên. Điều mà đối với Kamijou có thể chỉ là một sự kiện theo mùa khác có thể lại có vẻ quan trọng hơn nhiều đối với một bệnh nhân sợ rằng họ có thể sẽ không còn ở đó để ăn mừng vào năm sau.
Đó là nơi mà Christian Rosencreutz đang tiến đến.
Hắn ta gieo rắc cái chết thật sự một cách hỗn loạn.
Ngay cả bây giờ, hắn chỉ làm điều đó cho vui. Vậy ai mới thực sự đang đặt những người này vào tình thế nguy hiểm: hắn ta hay là Kamijou?
"Nếu như?"
Kamijou biết đây là người không nên hỏi, nhưng những lời nói đã tuôn ra trước mặt cậu bạn cùng lớp.
Hoặc có lẽ cậu chỉ có thể nói ra vì đây là một người bạn.
"Nếu như có người sẽ bị thương dù cậu làm điều đúng hay không? Khi đó cậu sẽ chọn làm gì? Cậu có vẫn sẽ chọn điều đúng đắn không? Cậu có chọn bất cứ điều gì cho phép cậu cứu được nhiều người nhất không? Chắc hẳn có vô số cách để đưa ra lựa chọn."
"Dễ thôi. Tôi sẽ chọn bất cứ điều gì có thể mang lại nụ cười trên khuôn mặt một cô gái dễ thương."
Aogami Pierce thậm chí không cần suy nghĩ.
Nhưng cậu ta cũng không chỉ đưa ra một câu trả lời đùa cợt.
Cậu ta nhìn thẳng vào mắt Kamijou, cho thấy mình hoàn toàn nghiêm túc.
"Tất cả những thứ về thiện và ác đó quá khó để tôi có thể hiểu được. Cũng không phải là chúng ta có bất kỳ cách nào để tìm ra liệu định nghĩa của chúng ta về thiện và ác có chính xác hay không. Vì vậy, tất cả những gì tôi có thể làm là xem liệu người trước mặt có chạm đến trái tim yêu moe của tôi hay không. Nếu tôi không muốn thấy câu chuyện của họ bị hủy bỏ sớm, thì tôi sẽ ủng hộ họ ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải liều mạng. Ai quan tâm đến các bảng xếp hạng hay nó có bao nhiêu sao chứ? Nếu tôi nghĩ điều gì đó là tuyệt nhất, thì nó là thứ tuyệt vời nhất trên thế giới. Đó không phải là giáo lý duy nhất của tín ngưỡng otaku sao?"
"..."
Kamijou Touma nghẹn thở.
Phải.
Tại sao cậu cần sự cho phép của một vị anh hùng vĩ đại nào đó để cứu người trước mặt mình?
Cũng không phải cậu có một vị trí quan trọng hay phải chịu trách nhiệm cho bất cứ điều gì.
Chẳng phải cậu chỉ là một cậu học sinh cấp ba mà bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu sao?
"Có chuyện gì không, Kami-yan?"
"Không, chỉ là cậu đã nói cho tôi một điều mà tôi thực sự cần nghe. Giống như với Misaka, tôi nhận ra tầm quan trọng của việc lắng nghe ý kiến từ những người có quan điểm khác."
Kamijou ngượng ngùng gãi đầu.
Nhưng rồi có thứ gì đó rơi ra từ túi áo khoác của cậu.
Gói nhựa dẹt đó là một hộp game với tiêu đề được in rõ ràng ở mặt trước: Phiên Tòa Phù Thủy☆Lúc Lắc.
Aogami Pierce như bị sét đánh.
Kamijou biết rằng đây là một sai lầm nghiêm trọng.
"Kami-yan... đó là tựa game huyền thoại có giá cả gia tài tại các cuộc đấu giá trực tuyến và ngay cả phiên bản làm lại cho hệ máy OLED cũng phải được khóa trong tủ kính tại các cửa hàng game cũ..."
"Không, không, không!! Chết-chết tiệt, Anna Sprengel. Có phải cô ta đã lén bỏ thứ này vào giỏ hàng hồi ở cửa hàng giảm giá không!? Sao cô ta vẫn còn phá hoại cuộc đời tôi khi đang hôn mê bất tỉnh chứ!?"
"Hê. Tôi có một món quà để giúp cậu với sở thích mới tuyệt vời này đây. Các phiên bản gốc huyền thoại của JWT2 và JWT+!!"
"Ý cậu là trò chơi ít người biết này có nhiều phần tiếp theo ư? Aaa, Aradia đang quan sát từ góc hành lang kìa. Và tôi thực sự không thích cái cách mà mắt cô ấy đang sáng lên một cách đáng sợ đâu!!"
Phần 6
Index vẫn đứng trước phòng ICU.
Kamijou Touma đã rời đi.
Người duy nhất còn lại bên trong là Anna Sprengel, được bao quanh bởi rất nhiều máy móc.
Index nhìn chăm chú qua vách ngăn nhựa dày vào cô bé trông gần như không còn sự sống.
"Đùa nhau à?"
Chiếc mũ trùm của Index khẽ rung lên và có thứ gì đó chui ra trên vai cô.
Đó là Nữ thần Ma thuật Othinus cao 15cm.
"Ta để nó một mình vài ngày mà đây là những gì ta thấy nó đã làm sao? Mọi thứ diễn ra quá nhanh xung quanh con người đó."
"Anh ấy đã dính líu đến một nhóm những biểu tượng giả mạo được gọi là Siêu Việt Giả cũng như Christian Rosencreutz thật sự mà họ đã hồi sinh."
"Vậy thì chuyện này sẽ không dễ dàng. Nếu con người đó và Rosencreutz chiến đấu, dù ai thắng, ta cũng sẽ không ngạc nhiên nếu Thành phố Học viện không thể sống sót."
"Nhưng chúng ta có thể thực sự làm ngơ Rosencreutz sao?"
"Chà, ta nghi rằng một hành tinh nhỏ bé như Trái đất không đủ để chứa được tên lập dị đó."
Đến lúc này, Index đã có câu trả lời của mình.
Cô là một thư viện ma đạo thư thuộc Necessarius, một bộ phận đặc biệt của Giáo hội Anh giáo. Nếu một pháp sư đã chết từ lâu được hồi sinh và hắn ta sẽ ích kỷ phá hủy thế giới đầy những người vô tội này, thì cô không thể tưởng tượng ra lý do gì để không ngăn chặn hắn ta.
Nhưng có một vấn đề ở đây.
"Còn việc ngăn chặn hắn ta cũng sẽ cứu được Anna Sprengel thì sao?" cô hỏi.
"Thành thật mà nói, chuyện đó làm ta đau đầu. Nhưng từng vấn đề một. Để Rosencreutz tự do tung hoành sẽ không kết thúc tốt đẹp dù có chuyện gì khác xảy ra đi nữa."
"Khi nào thì Touma mới ngừng quen biết với những người phiền phức như vậy chứ?"
"Ngươi cũng không phải là người nên nói câu đó đâu, thư viện ma đạo thư."
Nữ thần Ma thuật kiêu ngạo khoanh tay có lẽ cũng không phải là người nên nói câu đó.
Phần 7
Misaka Mikoto đã đi ra sân trong bệnh viện để cố gắng làm dịu cái đầu.
"Misaka-san, đôi khi cô có thể có một quan điểm rất khắc nghiệt và lạnh lùng đấy, cô biết không?"
"Cô làm gì ở đây?"
Cô gái hạng 5 không phải là người sẽ trả lời mọi câu hỏi nghi ngờ của Mikoto.
Shokuhou Misaki có thói quen xuất hiện dường như từ hư không nhờ vào khả năng thao túng trí nhớ và nhận dạng khuôn mặt của mọi người.
Mikoto miễn nhiễm với tác dụng của Mental Out, nhưng Nữ hoàng của Tokiwadai vẫn tìm cách lẻn đến gần cô rất nhiều lần.
"Hối hận về những lời nói của chính mình à?"
"...Im đi."
Giọng của Mikoto trầm xuống.
Cô không thể quên được khuôn mặt sốc của cậu bé đó.
Anna Sprengel. Mikoto có thể nhận ra rằng, khi hai người họ nghĩ về cái tên đó, cô và cậu học sinh trung học đó đang viện đến những thông tin và trải nghiệm khác nhau. Và trong trường hợp xấu nhất, tên ngốc đó có lẽ sẽ cứu một người đang đau khổ trước mắt mình ngay cả khi mọi lý do để cứu người đó đều bị tước bỏ. Có thể đúng khi nói rằng cậu ta không có lý do gì để cứu một người phụ nữ độc ác như Anna, nhưng cảm giác thật sai lầm khi tưởng tượng cậu ta sẽ dừng lại những gì mình đang làm chỉ vì ai đó đưa ra một lập luận đủ tốt.
Cô đã không muốn nhìn thấy vẻ mặt đó trên khuôn mặt cậu.
Nhưng cô biết rằng ai đó phải trình bày vấn đề đó cho cậu.
Anna Sprengel, không nghi ngờ gì, là một kẻ phản diện.
Và với tiền đề đó được thiết lập...
"Giờ cô sẽ làm gì?"
"Vai trò của tôi là giúp đỡ anh ấy bất kể chuyện gì xảy ra. Nếu anh ấy quyết định đi theo con đường của cái ác, thì tôi sẽ dành tất cả khả năng hỗ trợ của mình cho việc đó."
"Tôi đã tự hỏi – tại sao cô lại cố chấp với tên ngốc đó đến vậy?"
"Cô có lý do của cô và tôi có lý do của tôi. Đó là tất cả những gì tôi phải nói về vấn đề này☆"
Mặc dù họ dường như đã đi đến những kết luận rất khác nhau về việc phải làm gì với nó.
Nếu Mikoto thấy ai đó đi theo con đường của cái ác, cô sẽ đưa họ trở lại con đường ngay thẳng ngay cả khi cô phải đấm họ. Dung túng và khuyến khích họ không phải là ý tưởng của cô về những gì một người bạn nên làm.
"Dường như cô không thực sự quan tâm đến những thứ tầm thường như việc tôi muốn làm gì."
Shokuhou Misaki cười trước khi hoàn thành suy nghĩ của mình.
"Chẳng phải cô quan tâm hơn đến việc mình sẽ làm gì sao?"
Phần 8
Mặt trời lặn nhuộm đỏ mái nhà bệnh viện.
Sau khi tặng cho Kamijou Touma một cú siết đầu (nhẹ nhàng) vì đã xem các phù thủy một cách khiếm nhã như vậy, Nữ thần Phù thủy Aradia đã bước ra không khí se lạnh.
Cô là một Siêu Việt Giả đã chọn "cứu tất cả các phù thủy bị bức hại" làm điều kiện cứu rỗi của mình. Khi Kamijou Touma sử dụng ma thuật để chiến đấu với Anna, biết rằng điều đó sẽ hủy diệt cậu, cậu đã trở thành mục tiêu cứu rỗi của nữ thần phù thủy. Nếu cậu định chiến đấu, Aradia sẵn lòng tham gia cùng cậu.
Nhưng cô biết rằng điều đó không đủ để chiến thắng.
Christian Rosencreutz đã dễ dàng giết chết các Siêu Việt Giả tham gia vào nghi lễ đó. Ngay cả Alice Anotherbible phi thường cũng bị phá hủy đầu, giết chết cô ấy.
Một Siêu Việt Giả bình thường của Giáo phái Thợ Xây Cầu sẽ không có cơ hội chống lại Rosencreutz.
Vậy cô có thể làm gì?
Kamijou Touma là mục tiêu cứu rỗi của cô, vì vậy cô không thể bỏ cuộc chỉ vì nó dường như là không thể.
Cô phải tìm ra cách nào đó để cứu cậu.
"Kh."
Cô nghe thấy một tiếng vỗ cánh.
Với âm thanh như những tấm ga trải giường đập vào không khí, một con quỷ quyến rũ hạ cánh xuống hàng rào mắt cáo. Siêu Việt Giả đó có mái tóc vàng gợn sóng dài, làn da nhợt nhạt, sừng thú trên đầu, đuôi nhọn hình mũi tên ở phía sau hông, và đôi cánh dơi lớn trên lưng.
Aradia nhìn lên người phụ nữ bay qua bầu trời trong bộ corset một mảnh - nói cách khác, trong bộ đồ lót của mình.
"Bologna Succubus."
"Hờ hờ hờ... Ta cho là ngươi cũng đã tìm được cách sống sót."
Bình luận thờ ơ của Bologna Succubus nghe có vẻ kỳ quặc vì giọng điệu thông thường của cô ta vẫn có phần không chuẩn.
Aradia khẽ thở dài.
"Ta nghe nói Alice đã chết."
"Ừ."
"Và tất cả các ngươi đã hạ Anna. Còn lại bao nhiêu Siêu Việt Giả bình thường?"
"Hửm? Có ta, Good Old Mary, Mut Thebes, và ta đoán là một vài người khác nữa. Phần còn lại của các ngươi không ở đó, nên ta là một ví dụ hiếm hoi về người đã ở tại bãi đất nghi lễ và sống sót. Ngươi nên tự hào về ta lắm đấy, thật sự."
"Còn H. T. Trismegistus thì sao?"
"Biến mất rồi."
Đó là một cách dùng từ kỳ lạ.
Điều đó có nghĩa là ông ta không chiến đấu và bị Christian Rosencreutz giết chết sao?
CRC vẫn còn ở trong Thành phố Học viện.
Hắn ta đã nói rằng hắn sẽ giết tất cả các Siêu Việt Giả.
Và không có lý do chính đáng nào cả. Không phải về đúng hay sai, hay thậm chí là thích hay không thích. Cô nhớ lại những gì Kamijou Touma đã chuyển tiếp, nghe có vẻ đầy hối lỗi.
Bologna Succubus thở ra một hơi dài nặng nề từ trên hàng rào.
"Bởi vì hắn ta chán. Để giết thời gian."
"..."
"Điều đó có nghĩa là hắn ta sẽ đến bệnh viện này cuối cùng. Sớm hay muộn, hắn ta sẽ nhắm vào Anna Sprengel. Nhưng nếu chúng ta biết mục tiêu của hắn, chúng ta có thể giăng bẫy hắn."
Những lời nói đó thấm đẫm sự chế nhạo và ác ý, thứ mà cứ ám ảnh trong tâm trí.
Bị một con quái vật như CRC truy lùng mạng sống chỉ vì vui đùa sẽ đủ để một người bình thường mất bình tĩnh, nhưng trước khi đến được điểm đó, có một khía cạnh của việc này mà Aradia khó có thể chấp nhận với tư cách là một Siêu Việt Giả.
"Ngươi có thể tin được không?"
"Chuyện gì?"
"Bộ mặt thật của 'đấng cứu thế' của chúng ta."
"Những gì ngươi thấy là những gì ngươi nhận được. Nếu hắn ta không làm gì để cứu những người bị vu oan, thì ta chỉ cần tìm một phương pháp khác. ...Hắn ta đơn giản không phải là những gì ta mong đợi. Chúng ta đã cố gắng hết sức để hồi sinh một người lẽ ra nên được chôn cất và chết đi."
Rosencreutz không có chính sách cứu rỗi nào cả.
Hắn ta sử dụng sức mạnh to lớn đó để làm gì?
Dù câu trả lời là gì, hắn ta đã loại bỏ lá bài "cứu rỗi" khỏi bộ bài của mình. Điều này sẽ không bao giờ kết thúc tốt đẹp.
Nữ thần Phù thủy Aradia thực sự tồn tại để cứu các phù thủy bị bức hại.
Dù cô đã từng là ai trước đây, cô đã tự tái tạo mình thành một sinh vật như vậy.
Nếu CRC không giúp đỡ điều đó và thực tế sẽ gây hại cho những người mà cô định cứu thì sao?
Không, đó không phải là một giả thuyết.
Đừng tự lừa dối mình nữa.
Hắn ta đã làm điều đó rồi. Vì Kamijou Touma đã sử dụng ma thuật để bảo vệ Thành phố Học viện, cậu được coi là một trong những phù thủy nhân hậu của Aradia.
Và Christian Rosencreutz đã tấn công cậu.
Hắn ta đã xâm phạm thánh địa của nữ thần đó.
"Ngươi và những người sống sót khác sẽ làm gì?"
"Chậc, ngươi có tài hỏi những câu khó đấy." Bologna Succubus ngồi xuống trên đỉnh hàng rào cao và nhìn xuống Aradia. "Thành thật mà nói, ta không quan tâm nếu hắn đến giết ta."
"Hừm."
Aradia dường như không đặc biệt ngạc nhiên.
Các Siêu Việt Giả chọn một người khác ngoài bản thân để cứu. Có thể nói rằng chỉ có người đã tự sửa đổi mình đến mức đó mới có thể nhận được danh hiệu này. Ngoại lệ duy nhất là Alice và Anna.
"Và ngay cả khi hắn ta nổi điên, thiệt hại mà hắn gây ra cũng không liên quan gì đến những lời buộc tội sai trái. Ta sẽ không cứu những kẻ xâm lược thuần túy, nhưng ta cũng sẽ không mở rộng điều kiện cứu rỗi của mình để bao gồm các nạn nhân thuần túy. Ta biết điều đó sẽ quá sức chịu đựng và ta sẽ chỉ tự hủy hoại bản thân mình thôi."
"..."
"Đừng nhìn ta như thế. Ngươi đã thu hẹp các điều kiện của mình chỉ còn lại những phù thủy bị bức hại. Ngươi hẳn phải biết rằng việc mở rộng các điều kiện đó một cách vô tận sẽ chỉ xé nát ngươi mà thôi."
Aradia nhận thức được điều đó.
Nhưng xác nhận điều đó sẽ không thuyết phục được Bologna Succubus giúp đỡ. Một mình Aradia không thể đối đầu với Rosencreutz, nghĩa là cô không thể cứu Kamijou Touma, vì vậy cô cần phải làm bất cứ điều gì có thể để kéo các Siêu Việt Giả khác vào chuyện của mình.
"Heh heh♪"
Bologna Succubus hẳn đã nhận ra điều này.
Cô ta đung đưa chân trên hàng rào và nhảy xuống.
Cô ta đặt một tay lên giữa ngực, nháy mắt, và nói bằng giọng nói nhẹ nhàng nhưng độc hại của một con quỷ quyến rũ.
"Good, Old Mary, Mut Thebes, và ta - chừng đó là đủ rồi. Ngươi có thể hình dung ra những sợi chỉ đan xen trong cái đầu của ngươi không, Aradia?"
Một người muốn mang lại phép màu cho những người đã bị đuổi khỏi một hạng mục đặc biệt.Một người muốn sử dụng nghệ thuật trừng phạt để bảo vệ nhóm mà cô ta đã chọn cho mình. Nhóm đó hiện tại là Giáo phái Thợ Xây Cầu.Và một người muốn cứu bất cứ ai bị vu oan."Ta không cần phải nói với ngươi rằng chúng ta, những Siêu Việt Giả của Giáo phái Thợ Xây Cầu, chỉ hành động dựa trên các điều kiện cứu rỗi mà chúng ta đã tự đặt ra cho mình. Vì vậy, nếu ngươi muốn chúng ta hành động, ngươi cần phải đáp ứng các điều kiện của chúng ta. Mỗi điều kiện của chúng ta, không một mâu thuẫn nào."
"..."
Aradia phải hiểu được đó là một thử thách lớn đến mức nào.
Chính sự không tương thích rõ ràng trong các điều kiện của họ đã khiến các Siêu Việt Giả hy vọng rằng Christian Rosencreutz được hồi sinh có thể cứu cả thế giới cho họ.
"Vậy ngươi sẽ làm gì, Aradia?"
Bologna Succubus chắp tay sau lưng và nghiêng người về phía trước.
Con quỷ mỉm cười ngọt ngào.
"Ngươi đã sẵn sàng để giải câu đố bất khả thi này để cứu cậu bé đó chưa?"
Phần 9
Đã là buổi chiều, qua giờ trưa nhưng chưa đến tối.
Khoảng thời gian giao thời này có lẽ là lúc vắng vẻ nhất. Kamijou ngồi một mình trong khu vực nghỉ ngơi với rất nhiều máy bán hàng tự động xếp dọc bên cạnh.
Lời nói của Aogami Pierce thật đơn giản và thể hiện một quan điểm mà Kamijou thiếu.
Đơn giản là bảo vệ những gì bạn yêu quý.
Đó phải là một câu trả lời đúng.
Đó cũng là một câu trả lời rất dễ bám víu đối với một cậu học sinh trung học như Kamijou.
"Nhưng."
Cậu có thể thực sự kéo tất cả mọi người vào chuyện này chỉ vì lý do đó không?
Anna Sprengel thực sự là ai?
"Giáng sinh vui vẻ, kẻ thù mất trí nhớ của ta. Hôm nay ngươi trông tuyệt lắm."
Cô ta chắc chắn đã là một kẻ thù lúc đầu.
Cuộc tấn công miệng-đối-miệng của cô ta đã mang hình dạng của những vi khuẩn chết người được gọi là St. Germain. Tệ hơn nữa, do mâu thuẫn với Imagine Breaker của Kamijou, đồng minh kỳ lạ của hội Rosicrucian này đã phải chịu số phận chết dù thắng hay thua.
"Ngươi đã dùng ma thuật sao!? Bằng cách biến St. Germain mà ta cấy vào ngươi thành đồng minh!?"
Ngay cả sau khi họ hợp tác để đánh bại cô ta, Anna Sprengel đã dễ dàng thoát khỏi sự giam giữ của Anti-Skill và bỏ trốn. Sau đó, cô ta gây ra một vụ việc lớn khác ở Los Angeles.
Cô ta gia nhập các Siêu Việt Giả của Giáo phái Thợ Xây Cầu và đùa giỡn với Alice Anotherbible để thành công đẩy giáo phái ma thuật bí ẩn đó vượt ra ngoài mọi sự kiểm soát.
Nhưng ngay cả Anna cũng có một kẻ thù không đội trời chung.
Aleister Crowley. Và Anna Kingsford mà hắn ta điều khiển.
Kamijou không thể giải thích tại sao cậu lại đưa tay giúp đỡ khi thấy Anna Sprengel bị biến thành một hộp phim bất lực. Cậu chỉ đơn giản là phản ứng với suy nghĩ trong đầu mình.
Phải, cậu ghét Anna Sprengel.
Nhưng kết quả đó sẽ không mang lại cho cậu niềm vui nào.
"Được rồi, được rồi. Chỉ lần này thôi, ta sẽ dùng con át chủ bài của mình."
Vậy thì điều cậu muốn là gì?
Cậu không thể diễn tả thành lời, nhưng cậu có thể nói chắc chắn rằng nó không tương thích với Mut Thebes, kẻ đã cố gắng xử tử Anna bằng Thuốc Co Nhỏ, hay với Aleister, kẻ đã cố gắng giết cô bằng Kingsford.
Có lẽ cậu không đúng.
Có lẽ cậu không có lý trí.
Nhưng cậu có thể ngẩng cao đầu.
"Ta không biết liệu có ai như vậy tồn tại không, nhưng nếu có, ta có thể thỏa hiệp với thế giới này."
Đúng.
Đúng vậy.
"Ta hy vọng họ ở ngoài kia đâu đó, đồ ngốc."
Chính là nó.
Vậy thì sao nếu cô ấy độc ác? Tại sao lại quan trọng khi cô ấy là một kẻ thù mạnh mẽ đến vậy?
Bất kể cuộc xung đột này kết thúc như thế nào và bất kể tất cả họ sẽ ở đâu, cậu không muốn nó kết thúc bằng cái chết của Anna Sprengel.
Điều gì kỳ lạ khi chắc chắn như vậy?
"..."
Nhưng. Dù vậy.
Kamijou đã quyết định, nhưng một cậu học sinh trung học bình thường không có cách nào thực tế để cứu Anna trong khi cô đang phải gắn với tất cả những máy móc đó trong phòng ICU.
Cậu thậm chí không thể đánh bại Rosencreutz đang trên đường đến đây.
Bệnh viện chứa rất nhiều bệnh nhân khác. Chưa kể các bác sĩ, y tá, và các nhân viên y tế khác đang chăm sóc cho những bệnh nhân đó. Những người bệnh đó đã bị tước đi cuộc sống hàng ngày của họ. Họ đều đang chiến đấu bằng tất cả sức lực của mình để đòi lại cuộc sống hàng ngày đó. Anna Sprengel không phải là người duy nhất ở đây đang cận kề cái chết. Cô không đặc biệt. Vậy làm sao cậu có thể đặt những người khác vào tình thế nguy hiểm?
Cậu muốn được giúp đỡ.
Nhưng cậu có thể nhờ ai giúp đỡ và làm thế nào để thuyết phục họ?
Ai đó đã đến gần trong khi cậu đang vật lộn với những câu hỏi này.
"Ồ? Tôi đang tự hỏi cậu đã đi đâu."
Đó là vị bác sĩ mặt ếch.
"Anna sao rồi ạ?" Kamijou hỏi theo phản xạ.
"Tôi không biết gì về Alice Anotherbible hay thứ Thuốc Co Nhỏ mà cậu đã đề cập."
Ông không nói dối. Những lời tiếp theo của vị bác sĩ mặt ếch rất đơn giản.
Và chúng xé toạc cốt lõi con người của Kamijou Touma.
"Vậy cậu sẽ làm gì?"
"..."
Kamijou nghiến răng.
Cậu cố gắng suy nghĩ, nhưng không có tác dụng gì.
"Anna là một kẻ phản diện. Không thể phủ nhận điều đó vào lúc này."
Cậu không thể kìm nén được mình.
Giọng cậu dường như tuôn ra từ trái tim nhiều hơn là từ miệng.
"Nhưng tôi vẫn không muốn cô ấy chết."
Vậy là đã quyết.
Không, chính cậu đã quyết định.
Cậu biết mình muốn đứng ở đâu, muốn đối mặt với hướng nào, muốn có lập trường nào.
Vì vậy, cậu đã trút bỏ tất cả.
Cậu giải phóng sự xấu xa bên trong.
"Ý tôi là, mọi người cứ gọi cô ấy là kẻ phản diện, nhưng cô ấy vẫn cứu tôi. Tôi sẽ không bao giờ có được chiếc xe chiến đấu di động đó nếu không có cô ấy ở đó. Thực tế, tôi có lẽ đã làm hỏng chuyện và tự giết mình ngay trong đêm đầu tiên. Chắc chắn, tôi đã giải thoát cô ấy khỏi cảnh là một hộp phim người, nhưng nếu tất cả những gì cô ấy muốn là sống sót, thì cô ấy có lý do gì để mang theo tôi hay Aradia? Cô ấy có thể đã lừa dối chúng tôi và tự mình chạy trốn. Cô ấy thích trêu chọc mọi người và cười nhạo họ, nhưng có những khoảnh khắc cô ấy đã đưa tay giúp đỡ mà không cần báo đáp! Không, đó không phải là vấn đề. Tôi không muốn cứu cô ấy vì cô ấy đã cứu tôi. Đây không phải là một giao dịch mà tôi chỉ đang trả ơn!! Thực sự không phải. Cô ấy trêu chọc tôi và không chịu để tôi yên trong cửa hàng giảm giá đó. Cô ấy cười vào miếng băng keo quanh mắt cá chân của Aradia tại trạm xăng và cô ấy thích món kẹo Nhật Bản mà cô ấy đã thử. Cô ấy là một cô gái bình thường. Cô ấy có thể là một Siêu Việt Giả bất thường với sức mạnh đặc biệt, nhưng cô ấy vẫn không khác gì những người khác. Tôi không thể để cô ấy chết. Tôi không thể!! Tôi không thể chấp nhận điều đó chỉ bằng cách nói cô ấy là kẻ thù và vẽ ra một ranh giới giữa chúng tôi! Tôi không muốn Anna chết!! Tôi thậm chí không muốn nghĩ về nó! Tôi không biết Christian Rosencreutz là một con quái vật vĩ đại đến mức nào. Chẳng quan trọng việc nghĩ đến chuyện chiến đấu với hắn là ngu ngốc đến đâu. Tôi sẽ không để hắn cướp cô ấy đi khỏi chúng tôi. Tôi không thể đứng yên khi biết hắn sẽ làm gì! Tôi sẽ làm gì đó với hắn. Tôi thề. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để giành lấy chiến thắng từ hắn và bảo vệ Anna! Nhưng điều đó không đủ. Đánh bại Christian Rosencreutz chỉ là một trận chiến thắng lợi. Nó không có nghĩa là tôi đã thắng tất cả và nó không thực sự cứu sống ai cả. Đó không phải là mục tiêu. Tất cả đều vô nghĩa nếu Anna không tỉnh lại!! Có những thứ cậu không thể đạt được bằng một cú đấm! Anna đã bị trúng Thuốc Co Nhỏ và bây giờ tay phải của tôi không thể cứu cô ấy. Khi Alice đã chết và không thể giúp đỡ, bác là tất cả những gì tôi còn lại. Kỹ năng y tế của bác đều dựa trên khoa học thông thường, nhưng bác có thể làm những điều tôi không bao giờ có thể!! Tôi không muốn bỏ cuộc. Tôi từ chối bỏ cuộc với Anna Sprengel!! Tôi không thể chịu đựng được việc bỏ cuộc với mạng sống của cô ấy ở đây!!! Không phải là về việc chúng ta đã dành bao nhiêu thời gian bên nhau. Tôi đã thấy nụ cười của cô ấy. Tôi không quan tâm đến 'nhà vua' bí ẩn của cô ấy. Chúng tôi sẽ tự mình kéo cô ấy ra khỏi bóng tối. Tôi muốn cô ấy mỉm cười. Tất cả chỉ có vậy thôi. Tôi muốn thấy lại nụ cười của Anna!! Tôi sẵn lòng ném đi mạng sống của chính mình vì điều đó!! Vì vậy, làm ơn. Khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ tự ra đầu thú với Anti-Skill. Nếu giúp đỡ một kẻ phản diện là sai, thì tôi sẽ chấp nhận bất kỳ hình phạt nào mà tôi đáng phải nhận. Họ có thể nói xấu tôi trên TV và trên mạng – tôi sẽ bước vào trại giáo dưỡng với đầu ngẩng cao!! Hức, a, vì vậy xin bác đừng bỏ cuộc với Anna!! Hức, a, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"
Mặt của Kamijou đã nhòe nhoẹt.
Cậu không thể tìm thấy sức lực của mình. Cậu bám vào vị bác sĩ trước mặt khi quỳ xuống.
Đáp lại, vị bác sĩ mặt ếch chỉ thở ra một tiếng nhanh.
Và ông nói.
Giống như ông luôn làm.
"Cậu đang nghĩ quá nhiều rồi đấy, nếu cậu hỏi tôi."
"..."
"Cứ suy nghĩ sâu sắc về chuyện này bao nhiêu tùy thích, chẳng ích gì khi cứ lo lắng vô ích khi không cần thiết. Tôi là bác sĩ, cậu không cần phải tìm bất kỳ lời biện minh dài dòng nào cả. Cậu chỉ cần nói hai từ đơn giản thôi: cứu cô ấy."
Đối với một bác sĩ, đó là một việc bình thường, tự nhiên và phổ biến.
"Nhưng... nhưng."
"Hửm?"
"Anna là một kẻ phản diện."
"Thì sao? Có gì sai khi muốn đưa tay giúp đỡ một người có mạng sống đang bị đe dọa bởi chính lời buộc tội đó?"
"Nhưng tôi đã nhờ mọi người giúp đỡ... và không ai chịu làm cả."
"Nếu cậu cần một bác sĩ, thì tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giúp đỡ. Nhưng cậu có thể làm gì để giúp?"
Cậu đã có sự giúp đỡ.
Cậu đã có một người sẵn lòng giúp đỡ ước muốn ích kỷ và xấu xí của mình để giữ cho một kẻ phản diện tầm cỡ thế giới được sống mặc dù điều đó sẽ làm tình hình tồi tệ hơn và đặt rất nhiều mạng sống không liên quan vào nguy hiểm.
Sự cống hiến của người đàn ông đó để bảo vệ sinh mạng không hề bị lung lay. Chưa bao giờ. Ngay cả trong trường hợp khẩn cấp khi mọi người khác đang hoảng loạn. Ngay cả khi việc đọc tình hình và khéo léo giả vờ không nhận ra có thể dễ dàng hơn nhiều. Phải chăng ông bị thôi thúc bởi niềm kiêu hãnh của một người chuyên cứu mạng?
Tận mắt chứng kiến điều đó đã nhen nhóm lại điều gì đó bên trong Kamijou Touma vô vọng và thiếu kinh nghiệm.
Điều đó khá nhỏ nhưng nó là một sự hiện diện vững chắc trong trái tim cậu.
Đó là cốt lõi của cậu. Giờ đây cậu đã có thứ gì đó để chống đỡ trái tim mình.
Vị bác sĩ này không nói dối.
Nếu ông nói ông sẽ cứu một bệnh nhân, thì bệnh nhân đó sẽ được cứu.
Kamijou có thể tin điều đó mà không cần bất kỳ bằng chứng thực tế nào bởi vì đã nhiều lần chính cậu được đưa trở về từ bờ vực của cái chết. Cậu không biết vị bác sĩ mặt ếch này là ai, nhưng cậu biết ông sẽ không phản bội một sinh mạng con người.
Câu trả lời thực sự không có gì đặc biệt. Cơ sở của nó được tìm thấy trong kinh nghiệm mà cậu đã tự xây dựng cho mình.
Và với điều đó đã được quyết định...
Cậu sẽ chấp nhận bất lợi của mình và làm bất cứ điều gì cần thiết để cứu Anna. Điều đó có nghĩa là ngăn chặn bất cứ ai sẽ xâm nhập vào bệnh viện và làm gián đoạn hành động của bác sĩ.
Làm được điều đó và cậu có thể giải quyết mọi thứ.
Khi đó cậu có thể một lần nữa nhìn thấy người phụ nữ độc ác nhỏ bé đó chế nhạo mình, lăng mạ mình, nổi cơn thịnh nộ, và gây rắc rối nói chung. Và cậu có thể một lần nữa nhìn thấy cô ấy mỉm cười.
Nếu vậy, đó là lý do tốt nhất có thể để cậu bé nhỏ bé siết chặt nắm tay phải của mình.
"Bác sĩ."
"Sao?"
"Cảm ơn bác."
Kamijou Touma cúi đầu thật sâu rồi quay người lại.
Cậu bước về phía lối vào chính của bệnh viện. Và thành phố nguy hiểm ở phía xa.
Giờ đây, khi đã có một mục tiêu trong đầu, cậu chỉ cần siết chặt nắm tay phải của mình và tiếp tục tiến về phía trước.
Christian Rosencreutz.
Cậu sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đánh bại kẻ thù vĩ đại nhất đó.
Giữa những dòng chữ 1
Cung điện Lambeth, London.
Một giọng nói trang nghiêm vang vọng khắp dinh thự của Tổng Giám mục, người đứng đầu Giáo hội Anh giáo.
"Chú ý, các con tốt."
"Bà gọi chúng tôi là gì!?"
Agnese Sanctis đã sẵn sàng chiến đấu, vì vậy các Sơ Lucia và Angelene phải giữ cô lại.
Dion Fortune, người đã đảm nhận vị trí Tổng Giám mục sau khi Lola Stuart từ chức một cách chưa từng có, thở dài bực bội trước những gì bà ta thấy trước mặt. Cụ thể là, một chiếc vali du lịch nhét đầy đến nỗi khóa dường như sắp bung ra.
Cô gái xấc xược nói với các thuộc cấp của mình.
"Không có ai trong số các nữ tu khó xử này biết điều cơ bản nhất về việc đi du lịch dài ngày à!? Ta sẽ không cần bộ đồ ngủ hay đồ dùng phòng tắm của mình ngay lập tức, vì vậy các ngươi có thể đặt chúng ở dưới đáy túi. Nhưng những cuốn cẩm nang ngoại ngữ mỏng manh, bài lá, và bất cứ thứ gì khác ta sẽ cần thường xuyên hơn nên được đặt ở trên cùng! Đây là những thứ cơ bản. Các ngươi đã dựa dẫm vào mẹ bề trên của mình cho mọi thứ ở tu viện cũ à!?"
"Bà có nghiêm túc không? Tại sao ngày nay chúng ta lại có một cuốn cẩm nang giấy khi mọi thứ đều được dịch bằng máy?"
"Đừng có ngu ngốc. Nếu điện thoại của ta bị hỏng, biến nó thành một cục chặn giấy đắt tiền thì sao? Và khi ta đang ở giữa một đất nước xa lạ, không hơn không kém!? Tất nhiên ta sẽ có thiết bị di động tiện lợi đó, nhưng ta cũng cần mang theo thứ gì đó bằng giấy để phòng trường hợp. À, và đảm bảo bộ bài có hai quân phăng teo. Không thể chơi một số trò chỉ với một quân đâu."
Agnese nhìn chằm chằm một cách lạnh lùng vào Dion Fortune, người đang tự mãn giảng dạy cho các nữ tu chiến đấu, những người nói hàng chục ngôn ngữ và được huấn luyện để hòa nhập vào bất kỳ nơi nào trên thế giới nếu cần.
"Tại sao bà lại vội vàng rời đi vào giữa đêm như vậy? Cố gắng chuồn khỏi thành phố à?"
"Ta không quan tâm đến các cơ cấu quyền lực hay sự giàu có. Ta biết ta chỉ là một cái xác để lấp vào vị trí cho đến khi Tổng Giám mục thực sự tiếp theo được chọn. Nhưng vì ta có quyền lực này tạm thời, ta cũng có thể sử dụng nó, phải không? Điều đó sẽ tốt nhất cho toàn bộ Vương quốc Anh."
"Vậy thì hãy đảm bảo bà không quên thứ này: hộ chiếu của bà. Nó đáng để có trong tay ngay cả trong khối EU vì cảnh sát đôi khi có thể cứng đầu một cách ngớ ngẩn. Vậy bà đang đi đâu?"
Dion Fortune đáp lại bằng một tiếng cười "ni hi hi".
Như thể bà ta đang bí mật chia sẻ kế hoạch cho một trò chơi khăm.
"Nuremberg, Bavaria, Đức."
"..."
"Nếu các ngươi có chút kiến thức nào về giáo phái Hoàng Kim, các ngươi nên có một ý tưởng tốt về những gì ta sẽ tìm kiếm. Gợi ý: Mathers và Westcott đã tự làm mình kiệt sức tìm kiếm nó nhưng không bao giờ tìm thấy, vì vậy họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuyên bố nó là một thứ tâm linh tồn tại trong một chiều không gian khác."
"Ngôi Đền Đầu Tiên?"
"Đúng vậy. Tên thật của nó là Đền Licht Liebe Leben. Anna Sprengel được cho là thuộc về và trực tiếp quản lý giáo phái ma thuật đó, thứ có thể được xem là điểm khởi đầu của giáo phái Hoàng Kim của chúng ta. Với sự xuất hiện của cô Sprengel và cả CRC, ta nghĩ đã đến lúc ta đào sâu hơn một chút ở đó. Tất nhiên, đây là một quyết định khá nguy hiểm đối với một pháp sư Hoàng Kim."
"..."
Đền Isis-Urania, ngôi đền đầu tiên được thành lập ở London, còn được gọi là Ngôi Đền Thứ Ba. Họ đã chọn không bắt đầu từ số một để tỏ lòng kính trọng đối với Ngôi Đền Đầu Tiên (được cho là) do Anna Sprengel điều hành.
"A ha ha!! Ấn tượng đến mức câm nín luôn à, các con tốt nữ tu ngớ ngẩn và vô dụng!? Chúng ta đang nói về Anna Sprengel và Christian Rosencreutz ở đây, vì vậy ta cần điều tra giáo phái Rosicrucian, thứ luôn có vẻ giống một huyền thoại hơn là bất cứ điều gì! Nó có thể là một công việc tạm thời, nhưng ta không giành lấy vị trí Tổng Giám mục mà không có lý do. Vì vậy, hãy làm công việc của các con tốt bằng cách chuẩn bị vali của sếp lớn và làm tròn phận sự của mình cho Vương quốc Anh và thế giới. Nào, đảm bảo các ngươi đặt ví, thẻ tín dụng và thẻ quá cảnh, thứ cũng có thể được sử dụng để mua sắm, ở những nơi khác nhau. Mất tất cả cùng một lúc sẽ là một cơn ác mộng. Các ngươi muốn ta bị mắc kẹt một mình ở Đức à!?"
Ngay lúc đó, chiếc điện thoại thông minh (thứ mà bà ta đã lên kế hoạch sử dụng để kiểm tra các bài đánh giá nhà hàng tại điểm đến của mình) rung lên. Dion Fortune chộp lấy thiết bị phát ra âm thanh lớn một cách đáng ngạc nhiên ngay cả ở chế độ im lặng.
"Alo? Ngươi cần gì ở vị Tổng Giám mục vĩ đại này? Ta bận túi bụi đây, nên ta hy vọng ngươi đã đặt lịch hẹn, đồ khố-"
"Ồ? Ngươi đã thăng tiến trên thế giới kể từ lần cuối ta gặp ngươi đấy, đồ đệ đáng thất vọng của ta. Thật khó tin đây là cùng một người đã dành hàng đêm khóc lóc vì sợ bị mèo hoang tấn công."
"!!!???"
Agnese và những người khác tò mò quan sát khi lưng của Dion Fortune thẳng tắp như một cây gậy mặc dù chỉ đang nói chuyện điện thoại.
"Ch-"
Nhưng vị Tổng Giám mục còn có những mối lo lớn hơn.
Bà ta đã ướt đẫm mồ hôi khi chấn thương cũ của mình bị kích hoạt.
"Mina Mathers? Ch-chủ nhân, hôm nay người có việc gì với tôi ạ? He he, e he he he."
Nhiều sự cố và xung đột đã được ghi lại trong lịch sử của ma thuật phương Tây hiện đại, nhưng có một trận chiến ma thuật gần như nổi tiếng ngang với Trận chiến Blythe Road của Crowley.
Những người biên soạn lịch sử đó gọi nó là trận chiến mèo ma thuật của Mina Mathers và Dion Fortune.
(Nhưng đó không phải là hai cô gái vật lộn với nhau một cách mơ hồ khiêu gợi. Ta đã bị tấn công bởi một thứ giống mèo khổng lồ đã xé một vết rách lớn trên lưng ta! Rợn cả người! Bà ta có gan tự gọi mình là phù thủy mèo đen. Đúng là lịch sử được viết bởi những người chiến thắng vì bà ta đã chọn viết lại bản thân thành một thứ dễ thương hơn nhiều so với thực tế!! Không phải tất cả các con mèo đều là mèo nhà nhỏ bé dễ thương đâu!!)
"Ta đã đoán rằng đồ đệ kém cỏi của ta sẽ tìm kiếm Ngôi Đền Đầu Tiên. Tình hình hiện tại, con người đó có thể sẽ làm điều gì đó liều lĩnh một mình. Với một người có thể chiến thắng bằng cách tự hủy hoại, không có gì trên thế giới này đáng sợ hơn khi họ thực sự nổi điên. Ta thành thật không thể chịu đựng được khi thấy điều đó xảy ra, vì vậy ngươi cần phải tham gia cùng ta để hỗ trợ hắn ta càng sớm càng tốt. Dù sao thì chúng ta cũng đang tìm kiếm cùng một thứ."
"He, e he he he. Chủ nhân của tôi, nếu như - hoàn toàn là giả thuyết, xin đừng xem nó là nghiêm túc! – tôi nói với người rằng quẻ tarot hôm nay xấu và theo yoga phương Tây - tức là, theo cách giải thích của Kabbalah - tôi nên khất lại và thử lại vào một ngày khác thì s-"
"Thì người chủ nhân nhân từ của ngươi có thể sẽ nổi nóng và giương móng vuốt lần đầu tiên sau một thời gian dài đấy."


0 Bình luận