Phản Diện Tóc Vàng Trong...
Tử Dữ Ngã Phi Ngư - Ta với ngươi không phải là cá - 子与我非鱼
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Lễ Trưởng Thành

Chương 76: Thần Tình Yêu thì thầm (16).

5 Bình luận - Độ dài: 1,902 từ - Cập nhật:

Ánh hoàng hôn kéo dài những cái bóng.

Trong một làng chài nhỏ đã trở thành phế tích, Muen nắm lấy cán xẻng trong tay Ann, tìm nơi có nhiều ánh nắng nhất và bắt đầu đào đất mới.

Hố đất nhanh chóng thành hình, khi đào sâu khoảng nửa mét, Muen dừng lại.

Thế là đủ rồi.

Cậu lùi sang một bên, để Ann tiến lên, cẩn thận đặt đầu Elka đang cầm trong tay vào trong hố.

Hai mắt Elka nhắm nghiền, như đang ngủ say.

Khóe miệng cô khẽ cong lên một nụ cười.

Có vẻ như cô đã nhận được câu trả lời vừa ý, và khi ra đi không còn quá nhiều tiếc nuối.

Ann cẩn thận đặt đầu cô vào huyệt đất, rồi dùng tay xúc từng vốc đất lấp lại.

Muen không giúp đỡ, cậu dựa vào xẻng, nhìn về phía hoàng hôn xa xăm, đồng thời lắng nghe những lời thì thầm nhỏ nhẹ của Ann.

"Xin lỗi, ta không thể tìm được ai để chôn cùng thi thể của con nữa rồi."

Ann cụp mắt, vẻ mặt buồn bã.

Khi tà thần trực tiếp giáng lâm, tất cả cơ thể đều trở thành lương thực trong miệng thần, không để lại một mảnh tàn dư nào.

Cuối cùng, Ann đành phải đưa Elka về làng chài nhỏ không người này để chôn cất.

Điều đó cũng coi như là trở về quê hương.

Cái đầu xinh đẹp dần dần bị đất phủ kín.

Ann lấp vốc đất cuối cùng lên ngôi mộ nhỏ này, rồi dùng ý niệm dựng một tấm bia mộ bằng kim loại lên mộ.

Ann vươn tay, định viết gì đó, nhưng lại nửa tin nửa ngờ, cuối cùng không viết được chữ nào.

Có nên viết "Mộ của Elka" không? Như vậy thì có vẻ quá cô đơn.

Có nên viết tên làng chài nhỏ này không? Nhưng dưới mộ, ngoài cái đầu của cô gái ra, không còn gì khác.

"Thôi vậy."

Muen nhìn hoàng hôn, nhẹ giọng nói.

"Bi kịch không cần phải được ghi nhớ."

"Vậy sao?"

Ann vẻ mặt ngây ngẩn, rút tay lại.

"Vậy thì, hãy nghe lời thiếu gia vậy."

Làng chài yên tĩnh, giờ đây không còn chút hơi khói bếp nào.

Ann nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ trống trơn, suy tư rất lâu.

Cứ như đang suy nghĩ một chuyện gì đó rất nghiêm trọng.

Và khi cô chắc ccậu rằng mình không thể tìm được câu trả lời, cô khẽ hỏi, mang theo một chút bất an:

"Thiếu gia."

"Hửm?"

"Tôi, đã sai rồi sao?"

"Sai rồi? Sai cái gì?"

"Tình yêu của tôi."

Tình yêu là sự chiếm hữu.

Tình yêu là chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về người mình yêu.

Tình yêu là mãi mãi ở bên người mình yêu.

Tình yêu là không từ thủ đoạn.

Lúc trước cô vẫn nghĩ như vậy.

Đó chính là tình yêu.

Một tình yêu đẹp đẽ biết bao!

Nhưng ban ngày, khi nhìn thấy Elka như một con quái vật nuốt chửng người mình yêu mà không màng đến tất cả, Ann cảm thấy mình như đang nhìn vào gương.

Ann trong gương, cũng giống con quái vật đó, lẩm bẩm "yêu", một sự tồn tại xấu xí.

Người ta không khỏi tự hỏi, thứ kinh tởm như vậy, liệu có thật sự là tình yêu không?

"Thiếu gia, tình yêu của tôi đã sai rồi sao?"

"Có lẽ vậy."

Muen gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Hoặc, có lẽ cô chỉ đơn thuần nhầm lẫn ham muốn chiếm hữu với tình yêu mà thôi."

"Ham muốn chiếm hữu?"

"Đó là ham muốn nảy sinh khi bạn điên cuồng muốn sở hữu một thứ gì đó."

Muen nói.

"Ham muốn chiếm hữu thường bắt nguồn từ tình yêu, và rất giống với tình yêu. Dù bản chất khác nhau, nhưng người ta dễ dàng nhầm lẫn."

"Thiếu gia muốn nói, tôi đã nhầm lẫn ham muốn chiếm hữu và tình yêu... sao?"

"Ta cũng không biết."

Muen nhẹ giọng nói.

"Mỗi người trong lòng đều có những suy nghĩ khác nhau. Thứ ẩn chứa trong lòng là tình yêu hay ham muốn chiếm hữu, chỉ có bản thân mới biết."

"Nhưng, đáng tiếc là bản thân lại là người khó phân biệt nhất."

Ann tự giễu cười.

Ann nhìn khuôn mặt nghiêng của Muen. Gương mặt đẹp đẽ của cậu, trong bóng hoàng hôn, vẽ nên những đường nét khiến trái tim rung động. Điều đó khiến người ta muốn ôm khuôn mặt đó vào lòng.

Khoảnh khắc này, thứ trong lòng là tình yêu, hay ham muốn chiếm hữu?

"Tình yêu rốt cuộc là gì?"

Đây vốn là một vấn đề đơn giản nhất đối với Ann, nhưng chỉ sau một đêm, nó đã trở thành một nan đề lớn nhất trên đời.

Tuy nhiên, có lẽ, nếu suy nghĩ từ một góc độ khác, cô có thể hiểu được.

Nghĩ vậy, Ann khẽ ngượng ngùng.

"Thiếu gia, tôi nhớ ra lời ngài nói lúc trước rồi."

"Hả? Ta nói gì cơ?"

"Ngài đã nói..."

Ann đỏ mặt, khẽ nói.

"Cứ hẹn hò như những cặp đôi bình thường."

"Có lẽ anh đã nói vậy."

Muen nhớ lại. Đó là lời cậu nói khi ở trong ngục, để dỗ dành Ann.

Chỉ là, bây giờ Ann lại nhắc đến nó làm gì?

Muen nhíu mày, nhận ra sự việc không đơn giản.

"Nếu thiếu gia đã nói vậy, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được không?"

"Bắt đầu lại từ đầu..."

"Là như những người bình thường, trở thành một cặp đôi bình thường."

Hẹn hò.

Kết hôn.

Thậm chí sinh con.

Và từ đó, tìm hiểu xem tình yêu đích thực là gì.

"À, ta đại khái hiểu ý cô rồi."

Muen gật đầu, như thể bị hoàng hôn thu hút, không để ý lùi lại vài bước.

"Nhưng, để xác nhận lại... bây giờ cô định đưa ta về phủ Công tước sao?"

"Tất nhiên."

Ann gật đầu mạnh mẽ, ngượng ngùng nói.

"Tôi cũng lớn lên ở phủ Công tước, đó là ngôi nhà duy nhất của tôi... Đương nhiên, tôi không có ý định trở thành phu nhân Công tước. Tôi vẫn muốn tiếp tục làm hầu gái chăm sóc thiếu gia. Nhưng, bên cạnh việc chăm sóc thiếu gia, nếu như..."

Cô gái ngượng ngùng quay đầu lại, khuôn mặt đỏ bừng, ấp ủ những kỳ vọng lớn lao về tương lai.

Cùng thiếu gia tạo tổ ấm tình yêu ở phủ Công tước, làm đủ thứ chuyện đáng xấu hổ, có lẽ còn sinh ra mười, hai mươi đứa con... Chỉ nghĩ thôi đã thấy tim đập thình thịch rồi.

Rầm--

Ann nghe thấy tiếng gió vút qua.

Khoảnh khắc quay đầu lại, Ann nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của thiếu gia và——

Cái xẻng.

Không kịp phản ứng khác, cùng với tiếng động trầm đục, Ann ngã xuống, khuôn mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc, trước mắt tối sầm.

"Hừm, đồ đàn bà hư hỏng."

Nhìn Ann đang nằm bất động, Muen nhếch miệng, nở một nụ cười đầy quyến rũ.

"Lại muốn giam cầm ta trong phủ Công tước sao. Ta đâu có dễ bị lừa như vậy?"

"Thánh Đấu Sĩ không bao giờ ngã hai lần ở cùng một chỗ!"

"Phủ Công tước? Đến một con chó cũng không đáng để về!"

Dưới bầu trời đang dần tối, người đàn ông phá lên cười lớn.

Một đôi thủy điểu đang quấn quýt bên nhau ẩn mình trong bụi cỏ bên hồ, lén lút nhìn người đàn ông đứng cô độc trong gió lạnh với ánh mắt đồng cảm.

.....

"Đây là..."

Khi Ann tỉnh lại sau cơn hôn mê, điều đầu tiên đập vào mắt cô là trần nhà quen thuộc.

"Quản lí, người đã tỉnh rồi!"

Cô gái chờ ở bên giường vui mừng cúi người.

"Người cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?"

"Noel?"

Nhìn cô gái mặc đồng phục hầu gái trước mặt, Ann ánh mắt đầy bối rối.

"Em ở đây sao? Vậy... đúng rồi, thiếu gia đâu rồi?"

Ann vội vàng ngồi dậy, nhìn quanh: "Thiếu gia đâu rồi?"

"Đây là phủ Công tước mà, em ở đây là đương nhiên rồi."

Noelle chớp chớp mắt, ấp úng nói:

"Thiếu gia... sau khi đưa người về đây, đã thay quần áo rồi vội vã ra ngoài."

Vừa nói, má Noel hơi ửng hồng, lẩm bẩm: "Thiếu gia sao lại ăn mặc hở hang như vậy chứ. Cứ như chưa học được điều gì tử tế từ bên ngoài về."

"Thiếu gia đã ra ngoài rồi sao?"

Ann mở to mắt, lộ rõ vẻ tức giận: "Tại sao các cô không ngăn cậu lại?"

"Thiếu gia là thiếu gia mà, chúng em không thể ngăn cản được."

Noelle nói với vẻ mặt khổ sở: "Với lại, thiếu gia nói là đi học, nên chúng em cũng không có lý do gì để ngăn cản."

"Vậy, sao..."

Ann thất thểu đổ người xuống giường.

Đúng vậy, nếu thiếu gia thật sự muốn đi ra ngoài, thì những hầu gái bình thường không thể ngăn cản được.

"Vậy thì em xin phép. Quản lí, xin người hãy nghỉ ngơi."

Noel cúi chào rồi vội vã rời khỏi phòng.

Dường như nữ chủ nhân có vẻ không ổn. Mình nên nhanh chóng chuồn đi thì hơn.

Sau khi Noel rời đi.

Ann một mình đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.

Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Trong khu vườn, các hầu gái đang bận rộn chăm sóc cây cỏ, cắt tỉa chúng thành đủ hình dạng đẹp mắt.

Nhưng dù nhìn cảnh tượng đó, Ann vẫn cảm thấy phủ Công tước rộng lớn này, đột nhiên lạnh lẽo.

"Thiếu gia, vậy mà lại bỏ trốn rồi."

"Lại còn đến Học viện Thánh Maria, nơi cấm người ngoài ra vào. Thật là, thiếu gia xảo quyệt."

Ann áp trán vào cửa sổ, nhìn thật xa, thật xa.

Nhưng cô không còn nhìn thấy người mà cô muốn nhìn nữa.

"Tôi sẽ không từ bỏ đâu."

Ann dùng ngón tay vuốt trên mặt kính, rồi cào mạnh.

Một tiếng rít chói tai vang lên, ngón tay để lại những vết cào tàn nhẫn trên kính.

"Dù thiếu gia đi đâu, tôi nhất định sẽ đưa ngài về, và..."

Mãi mãi ở bên ngìa, không bao giờ rời xa nữa."

Trong mắt Ann, một sự cố chấp mạnh mẽ hiện lên. Vẫn mạnh mẽ như thường lệ.

"Nhưng mà..."

Ann từ từ ngồi xổm xuống.

Xuyên qua những sợi tóc rủ xuống, khuôn mặt thanh tú, tinh xảo của cô đỏ bừng như một quả táo chín.

Trên đó là sự ngượng ngùng và cả nỗi băn khoăn của một cô gái.

Không còn dòng chảy u ám nữa, mà tỏa sáng đẹp đẽ như một dòng suối trong veo.

"Mình dường như không thể làm tổn thương thiếu gia nữa rồi. Phải làm sao đây?"

Tôi yêu ngài, thiếu gia.

.....

[Tiến trình Ghen tỵ: 100%]

[Đã đạt mức độ cố định, bắt đầu can thiệp vận mệnh]

[Một phần ký ức đã được xử lý]

[.....]

[Xin hãy tiếp tục chịu đựng đau khổ, Muen Campbell]

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Cảm thấy rất là đồng cảm cho Ann và mong Ann có được tình yêu của main 😔😔
Xem thêm
20 đứa😅
Xem thêm
ưtf 20 đứa con
Xem thêm
Hm coi như còn cứu đc nhể :)))
Xem thêm
Ca này cứu dc mà bro 😅😅
Xem thêm
Hm coi như còn cứu đc nhể :)))
Xem thêm