Phản Diện Tóc Vàng Trong...
Tử Dữ Ngã Phi Ngư - Ta với ngươi không phải là cá - 子与我非鱼
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Lễ Trưởng Thành

Chương 63: Thần Tình Yêu thì thầm (3).

1 Bình luận - Độ dài: 1,547 từ - Cập nhật:

"Đây là tình yêu của sư phụ sao?" Đầu của Elka chìm trong vũng máu, nhưng đôi mắt cô lại mở to rạng rỡ như thể vừa giác ngộ được chân lý nào đó, tràn đầy niềm vui.

"Đúng là sư phụ mà, rõ ràng con đã cố gắng hết sức rồi, nhưng sư phụ vẫn luôn đi trước con một bước trong việc thấu hiểu tình yêu."

"Cái quái gì thế này..."

Ann lùi sát vào tường, không thể che giấu được nỗi sợ hãi tận đáy lòng lúc này.

"Thế giới này thật sự có người chỉ còn cái đầu mà vẫn sống sót được sao?"

"À, cái này ấy à."

Như thể nhìn thấy sự sợ hãi và nghi hoặc trong mắt Ann, đầu của Elka bắt đầu lăn. Lăn, lăn, lăn đến dưới chân Ann, rồi nheo mắt lại, nhìn Ann và khúc khích cười:

"Sư phụ, đừng sợ hãi, đây là sức mạnh của tình yêu đấy, chỉ cần có tình yêu, cái gì cũng làm được!"

"Cái gì cũng làm được... Đây chỉ là sức mạnh của tà thần thôi."

Ann cố gắng giữ bình tĩnh, nghiến răng nói: "Con chấp nhận mình trở thành ra nông nỗi này, con thật sự cảm thấy ổn sao, Elka?"

"Ổn chứ, sao lại không ổn? Con thấy mình trong bộ dạng này rất tốt mà? Con chưa bao giờ cảm thấy mình ở trạng thái tốt như vậy cả!"

"..."

"Được rồi, sư phụ đã nghiêm túc thể hiện tinh túy của tình yêu đến thế, con cũng không thể để công sức của sư phụ uổng phí được."

Elka đột nhiên mở to miệng, cười dữ tợn, trong mắt lóe lên những tia sáng kỳ dị:

"Sư phụ, người hãy cảm nhận tình yêu của con đi!"

Rầm rầm.

Rầm rầm.

Ngay khi lời của Elka vừa dứt, những chi thể bị chặt đứt của cô bắt đầu ngọ nguậy một cách rõ rệt bằng mắt thường.

Tuy nhiên, những chi thể đó không hề khớp vào đúng vị trí, và vết thương bị cắt cũng không liền lại.

Do đó, từ những vết thương vẫn còn chảy máu, những chi thể dị dạng và vặn vẹo không ngừng mọc ra, thịt và gân cốt không ngừng tái sinh, nối liền những chi thể cũ và các mảnh vụn cơ thể, tạo thành một thứ hoàn toàn không giống con người... "Quái vật"-

"Quái vật" nâng đầu của Elka lên, nhưng không đặt nó trở lại cổ.

Thay vào đó, nó ấn cái đầu xinh đẹp đó vào cái cơ thể phình to, không còn có thể gọi là cơ thể thiếu nữ nữa.

Thịt và máu ngọ nguậy, nuốt chửng cái đầu. Và dưới đầu của Elka, hai khuôn mặt khác dần dần xuất hiện.

Đó là khuôn mặt của bố mẹ cô ấy.

Ba khuôn mặt được gắn vào bụng của quái vật, tạo nên một cảm giác ghê tởm và rùng rợn không thể diễn tả bằng lời.

Đây mới thực sự là một gia đình đoàn tụ.

"A, cảm nhận được rồi... Một tình yêu chưa từng có!"

Khuôn mặt Elka lộ ra vẻ ửng đỏ méo mó, con quái vật đáng ghê tởm vươn ra những chi thể dị dạng với hàng chục ngón tay, hung hãn vồ lấy Ann.

"Yêu người, Sư phụ!"

"Đừng chạm vào ta!"

Ann gầm lên khe khẽ.

Một cây lưỡi hái kim loại khổng lồ ngưng tụ trong tay cô, ngay lập tức chém đứt những chi thể dị dạng đang vồ tới.

Đồng thời, một cột trụ kim loại đâm xuyên qua cơ thể quái vật, và dưới sự điều khiển của Ann, nó ngay lập tức biến thành vô số mũi kim sắc nhọn mảnh như sợi tóc, xuyên thủng thịt và máu từ trong ra ngoài.

Con quái vật lúc này giống như một cây xương rồng đã cứng lại trong chậu cây.

Thế nhưng, dù bị biến thành bãi kim từ trong ra ngoài, sức sống của quái vật không hề suy giảm một chút nào, hai con mắt của Elka bị những mũi kim loại sắc nhọn đâm xuyên vẫn quay cuồng không ngừng.

"A... hình như vẫn còn thiếu một chút..."

"Tình yêu như thế này vẫn chưa đủ..."

"Muốn nhiều hơn nữa..."

Đùng.

Đùng.

Đùng.

Từ bên ngoài cửa sổ căn phòng, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Rất mạnh.

Rắc.

Cùng với một tiếng động lớn chói tai, cửa sổ lập tức vỡ tan.

Những bóng người mặc trang phục dân làng bình thường, từ bên ngoài cửa sổ, ùn ùn kéo vào.

Qua khe hở giữa những bóng người, Ann có thể nhìn rõ. Trong ngôi làng chài nhỏ yên tĩnh, những ô cửa sổ đóng kín đồng loạt mở ra, những bóng người lảo đảo, như những xác sống, bước đi loạng choạng.

Khuôn mặt họ xanh xao, biểu cảm vô cảm hoặc khóc lóc đau đớn, nhưng khóe miệng họ, không ai là không nở một nụ cười hạnh phúc.

"Tôi yêu cô..."

Họ mỉm cười, và nói vậy.

Và rồi——

Như những con cá mắc cạn tìm đường ra biển lớn, họ vùng vẫy, ngọ nguậy, chen chúc từ bên ngoài cửa sổ vào phòng, không thể chờ đợi mà lao vào khối thịt máu phình to của quái vật.

Những chi thể cũ và chi thể mới vặn vẹo vào nhau, tạo thành một vật thể không thể gọi tên.

"Gâu."

Ann nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc.

Quay đầu lại, người đàn ông trần truồng bò từ bên ngoài căn phòng vào, từng bước từng bước bò về phía con quái vật.

"Dừng lại."

Ann không kìm được vươn tay, định ngăn người đàn ông lại.

Nhưng người đàn ông đột nhiên vặn người tránh né, rồi quay lại.

"Gừ..."

Hắn nhe răng.

Giống như một con chó thật, răn đe kẻ lạ mặt đang đến gần.

Và lợi dụng lúc Ann lùi lại, hắn bốn chân lao vào, nhập vào cơ thể quái vật.

"À, anh, anh đến rồi."

Elka vui vẻ kêu lên:

"Chúng ta... sẽ hợp nhất thành một nhé."

"Tại sao... lại thành ra thế này."

Ann chợt nhận ra. Mình không thể làm gì cả.

Không thể giết Elka, cũng không thể ngăn chặn tất cả những gì đang diễn ra.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn con quái vật trong phòng, do sự dồn nén của thịt và máu, dần dần phình to.

Và rồi sẽ nhanh chóng lấp đầy toàn bộ căn phòng.

Giống như tình yêu vô tận, muốn nuốt chửng tất cả của Elka——

.....

"A, ngọn núi này."

"A, dòng nước này."

"A, ánh nắng ấm áp của đầu thu này."

"A, và không khí tự do này."

"Thật sự là tuyệt vời nhất."

Dưới bầu trời xanh biếc, bên bờ suối trong vắt, Muen ngồi trên một tảng đá lớn bằng phẳng, ung dung tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi quý giá này với chiếc cần câu tự chế của mình.

"Không bị hầu gái Yandere đuổi theo, không bị thằng biến thái phiền phức quấy rầy, không phải lo lắng bị hạ thuốc, bị tấn công hay bị giam cầm, cuộc sống như thế này, thật tuyệt vời biết bao, ước gì mãi mãi được như vậy."

"Hay là cứ thế này ở ẩn trong núi sâu luôn đi."

Muen cắn một quả dại hái được từ cây gần đó. Vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, khiến cậu hạnh phúc đến mức muốn rơi nước mắt.

"A, câu được cá rồi."

Chiếc cần câu thô sơ trong tay đột nhiên nặng trĩu.

Muen tùy tiện ném quả dại đi, dồn khí vào đan điền, bắt đầu cuộc đấu tranh sinh tử và danh dự với con cá dưới sông.

Con cá nhanh chóng bị kéo lên.

"Ước gì có máy ảnh, muốn chụp ảnh chung kỷ niệm quá."

Nhìn con cá lớn nặng ít nhất vài cân trong tay, Muen không khỏi cảm thấy một sự thỏa mãn nặng nề.

Đối với một người câu cá, còn gì có thể phấn khích hơn việc câu được một con cá đủ lớn chứ?

"Nướng thôi."

Sau một thoáng suy nghĩ ngắn ngủi, Muen đã quyết định số phận của con cá này.

Và ngay lập tức một đống lửa được nhóm lên, con cá cũng được treo lên cành cây.

Nhìn ngọn lửa chạm vào thịt cá, mùi thơm của cá dần dần lan tỏa.

Cảm giác hạnh phúc trong lòng Muen tràn trề đến mức sắp trào ra ngoài.

Tuế Nguyệt Tĩnh Hảo.[note73853]

Muen khẽ ngân nga một giai điệu, khóe miệng không kìm được cong lên.

"Lúc này dù có thiên thạch rơi xuống, cũng không thể lay chuyển được trái tim hạnh phúc tuyệt vời này của mình đâu."

---Lời vừa dứt.

Muen nghe thấy một tiếng động lớn ngay gần đó.

Có thứ gì đó, đột nhiên bay tới, đâm vào ngọn đồi nhỏ phía sau Muen.

Khói bụi bay mù mịt.

"..."

Muen cứng người quay lại, khóe miệng giật giật.

"Đùa hả, thiên thạch, mình vừa nói xong mà, thật sự lại rơi xuống sao!"

Ghi chú

[Lên trên]
Năm thắng trôi qua tĩnh lặng thật tốt
Năm thắng trôi qua tĩnh lặng thật tốt
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Marriage trong sợ và đói à:))))
Xem thêm