Tập 01: Lễ Trưởng Thành
Chương 29: Nguy hiểm ngầm đang lớn mạnh.
2 Bình luận - Độ dài: 1,508 từ - Cập nhật:
Lohn Campbell. Một trong Tứ Đại Công Tước của Đế quốc, là đương kim gia chủ của gia tộc Campbell.
Đồng thời, là người đã đoạt được danh hiệu vinh dự "Sư Vương", cũng là một cường giả đăng quang!
Gần gũi như vậy, kinh nghiệm phong phú, thực lực mạnh mẽ, một người cha có thể vô tư truyền thụ tất cả tri thức mà không đòi hỏi bất cứ giá nào, chẳng có ai xứng đáng làm sư phụ hơn được nữa.
Không!
"Muen Campbell a Campbell, ngươi đáng đời có kết cục thảm hại như vậy. Thật sự là của quý, mà ngươi lại không hề hay biết."
Muen vui vẻ nhìn chằm chằm cái tên viết trên giấy, lần nữa cảm thấy tương lai của mình thật xán lạn.
Với sự chỉ dẫn cá nhân của người cha "tiện nghi", một cường giả đỉnh cấp, cùng với Cuốn Sách có thể thực chiến bất cứ lúc nào, chẳng phải thực lực của cậu sẽ tăng lên vùn vụt sao?
"Và còn có điểm thứ hai."
Muen cầm bút, tiếp tục viết lên giấy:
Một: An toàn.
So với một người thầy tốt, an toàn lại là chuyện liên quan đến tính mạng của Muen, thực ra lại là chuyện quan trọng nhất.
Nhưng về phần tại sao lại đặt ở mục thứ hai, là vì Muen đột nhiên nhận ra, vấn đề không khẩn cấp đến vậy.
Tại sao ư?
"Đương nhiên là nhờ bố rồi!"
Từ trước đến giờ, Muen đã rơi vào một điểm mù, luôn cho rằng cái gọi là an toàn, đều phụ thuộc vào sức mạnh của bản thân.
Nhưng khi nhớ đến cái tên trấn an lòng người của bố, cậu ấy đột nhiên phát hiện ra...
"Tại sao phải vội vàng đến vậy? Bố mình mạnh như thế, chỉ cần mình ngoan ngoãn trốn ở phía sau ông, còn ai có thể làm hại được mình chứ?"
Việc Celicia bị ám sát lần này, tuy suýt chút nữa khiến Muen mất mạng, nhưng chính vì vậy, phủ Công tước hiện tại, có thể nói là được canh gác nghiêm ngặt đến mức một con muỗi cũng không bay vào được!
Hừm, muốn cắt mình thành ngàn mảnh à? Cha đã bẻ gãy hết dao rồi!
"Từ giờ trở đi, cứ trốn ở nhà là được!"
Muen càng nghĩ, càng hưng phấn, cứ như một người bị nợ nần dồn đến bước đường cùng, đột nhiên biết được bố để lại một khối tài sản lớn, không khỏi thở dài rằng nhân sinh thật đúng là tràn đầy bất ngờ.
"À, dựa vào hai nền tảng này, vạch ra kế hoạch như vậy hẳn là đúng rồi."
Muen nhìn bản vẽ mới vạch ra trên giấy, hài lòng gật đầu.
→ Có lẽ sẽ "trốn ở nhà". (Đi học ư? Trường nào? Trường có nữ hầu đáng yêu không?)[note73369]
→Học võ đạo từ cha.
→ Rèn luyện bản thân, rồi thông qua Cuốn Sách để mài giũa.
→ Trước khi ra khỏi nhà, nếu trở thành cường giả ít nhất là cấp năm, sẽ khiến mọi người kinh ngạc!
"Với kế hoạch này, hãy xem cái vận mệnh tàn khốc và không thể đoán trước kia sẽ thế nào, mình sẽ làm được!"
"Hừm, ha ha ha, thật không thể không muốn xem, vài năm sau khi nhân vật chính tìm đến phủ Công tước của mình, cô ta sẽ đột nhiên phát hiện ra rằng, tôi đã không còn là tên phản diện tóc vàng vô dụng như cô nghĩ nữa rồi!"
.....
Đúng lúc Muen đang hưng phấn với kế hoạch hoàn hảo đến mức không kiềm chế được, thì nghe thấy giọng Ann từ ngoài cửa.
"Thiếu gia, ngài dậy chưa ạ?"
"Ừm, à, dậy rồi. Có chuyện gì sao?"
"Lão gia đang tìm ngài ạ."
"Hả? Lúc này bố tìm tôi sao?"
Muen liếc nhìn thời gian, vừa đúng sáng sớm, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn.
Sao lại đến sớm vậy?
Dù sao đi nữa, cho dù có quan trọng, hẳn cũng không phải chuyện lớn. Hẳn là do vụ ám sát Celicia trước đây.
Muen không nghĩ nhiều, nên đáp lời Ann, vội vàng rửa mặt mũi rồi ra khỏi phòng.
Ann đã đợi sẵn ngoài phòng.
"Đi thôi."
"Vâng."
Sau khi chào Ann, Muen bước về phía thư phòng theo ký ức, nơi mà bố cậu ấy buổi sáng luôn đọc thời báo mới nhất của Đế quốc.
Nhưng lần này, Ann đột nhiên kéo Muen lại:
"Thiếu gia, lão gia không ở thư phòng ạ."
"Hả? Thế ở đâu?"
"Ở cổng ạ."
"Cổng ư, sáng sớm vậy, làm gì ở đó?"
Muen có chút khó hiểu, nhưng vẫn đi theo Ann về phía cổng phủ.
"Chào Thiếu gia Muen, chào quản lí."
Dọc đường, các nữ hầu đều cung kính chào Muen, Muen cũng gật đầu đáp lại.
Nhưng rất nhanh, cậu ấy cảm thấy có gì đó không đúng.
"Quản lí?"
Muen kinh ngạc nhìn Ann: "Họ gọi cô sao?"
"Vâng, Thiếu gia ạ."
Ann cúi chào, nói:
"Cách đây không lâu, tôi đã được Lãnh chúa bổ nhiệm làm quản lí mới."
"Quản lí mới... quản lí cũ đâu rồi?"
"Cô ấy đã từ chức rồi ạ."
"Thì ra là vậy."
Muen chợt hiểu ra.
Vì tất cả việc sắp xếp nhân sự cho lễ trưởng thành đều do quản lí phụ trách, sau khi chuyện đó xảy ra, đương nhiên quản lí cũ khó lòng thoát khỏi trách nhiệm.
"Thật xin lỗi, đều là do mệnh lệnh của ta."
"Thiếu gia không cần tự trách bản thân. Đó không phải lỗi của ngài."
Ann yên lặng an ủi.
"Và cho dù không có chuyện đó, vị quản lí đó cũng đã lớn tuổi rồi, vốn dĩ định hai năm nữa sẽ nghỉ hưu. Còn chuyện này chỉ là giúp cô ấy nghỉ ngơi sớm hơn thôi."
"Bố hẳn là rất buồn nhỉ."
Muen yên lặng thở dài.
Giống như quản hiện tại là Ann, thị nữ chuyên trách, thì quản lí đời trước đương nhiên cũng là thị nữ chuyên trách của bố. Khác với Ann được nuôi dưỡng từ nhỏ, tuổi tác xấp xỉ Muen, còn quản lí trước lại hơn bố hơn mười tuổi, đối với bố, người mất cha mẹ từ nhỏ, cô ấy giống như một người mẹ.
Bố hẳn là đã rất do dự khi làm vậy.
"Nhưng, chúc mừng cô nhé, Ann." Muen mỉm cười.
"Chúc mừng ạ."
Ann rất khiêm tốn, trông không vui vẻ như Muen tưởng tượng:
"Việc làm quản lí bận rộn quá, nên bình thường tôi sẽ có ít thời gian ở cạnh Thiếu gia hơn rất nhiều."
"Đó là chuyện tốt mà. Chúng ta không còn là trẻ con nữa, chẳng phải lúc nào cũng phải tự mình trưởng thành sao?"
"Tự mình... trưởng thành."
Ann đột nhiên cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy.
Không hiểu sao, Muen đột nhiên cảm thấy giọng điệu của Ann hơi lạnh lẽo.
Nhưng cậu không quá để tâm.
"Thiếu gia, có phải ngài nói rằng rồi sẽ có ngày chúng ta chia ly sao?"
"Đó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"
Muen quay người, hai tay ôm gáy, ngẩng đầu nhìn trời xanh trong vắt và mây trắng ngoài cửa sổ.
Hôm nay thời tiết thật đẹp.
"Chúng ta luôn phải có cuộc sống riêng của mình, Ann. Còn cô, không nên bị ràng buộc bởi thân phận nữ hầu này."
Là một thanh niên tốt của thời đại mới được nuôi dưỡng dưới chủ nghĩa xã hội, Muen cảm thấy, cho dù cô ấy là nữ hầu, thì đó cũng chỉ là một nghề nghiệp, Ann không nên gọi mình là Chủ nhân, cũng không nên trói buộc vận mệnh của mình vào một tên pahnr diện tóc vàng, người không biết khi nào sẽ đăng xuất. Giống như trong cốt truyện, kết cục của cô ấy là bị treo cổ.
"Vậy thì, Ann."
Khi Muen quay đầu lại, nụ cười tiêu chuẩn đó rất hợp với khuôn mặt tuấn tú thừa hưởng từ mẹ cậu ấy, rất rực rỡ, như ánh mặt trời ban mai ngoài cửa sổ.
"Nếu có người mình thích, nói cho tôi biết, tôi sẽ cho cô đi."
"Dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của bản thân, đó là điều ta mong muốn ở cô, cũng là sự đền đáp của ta với cô, người đã giúp ta rất nhiều."
.....
"Chia ly ư?"
Khi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Muen, đột nhiên, trong mắt Ann, một màn đêm dày đặc, lạnh lẽo cuộn trào.
"Tại sao... ngài có thể nói ra lời như vậy, Thiếu gia Muen?"
"Chúng ta không thể chia ly."
"Không thể..."
"...không thể,...... Tuyệt đối."
Ann cắn móng tay, đột nhiên khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lẽo.
"Chúng ta... hãy mãi mãi ở bên nhau, Thiếu gia Muen."


2 Bình luận