Phản Diện Tóc Vàng Trong...
Tử Dữ Ngã Phi Ngư - Ta với ngươi không phải là cá - 子与我非鱼
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Lễ Trưởng Thành

Chương 67: Thần Tình Yêu thì thầm (7).

0 Bình luận - Độ dài: 1,727 từ - Cập nhật:

"Được rồi, ta sẽ đi cùng cô."

Không biết ma xui quỷ ám thế nào, Muen lại nói ra câu đó.

"Không được——"

Ann sửng sốt một chút, rồi lập tức kịch liệt phản bác:

"Thiếu gia không thể đi cùng tôi!"

"Tại sao?"

"Chuyện này không liên quan đến thiếu gia đúng không? Thiếu gia không cần thiết phải mạo hiểm lớn như vậy vì tôi!"

"Ai nói không liên quan, ai lại nói ta đi là vì cô chứ." Muen khẽ cười.

"Cái gì?"

"Thực ra ta đột nhiên nhớ ra, ta vẫn còn nợ Elka một bữa cơm ân tình đấy."

Muen quay đầu, nhìn con quái vật dị dạng khổng lồ.

Trong mắt lộ ra một tia bi thương.

Nghiêm túc mà nói, Elka là người bạn đầu tiên mà cậu quen kể từ khi đến thế giới này nhỉ.

Ừm, cũng đã ăn cơm ở nhà cô ấy rồi, coi như là bạn đi.

Chỉ là không ngờ chỉ trong chốc lát đi nướng cá, cô ấy lại biến thành bộ dạng này.

Số phận, thật khiến người ta phải thở dài.

Và chán ghét.

"Vì là bạn, vậy ta có nghĩa vụ tiễn cô ấy một đoạn đường cuối cùng." Muen chống nạnh, hào sảng nói.

"Không ai có quyền ngăn cản ta, ngay cả Ann cũng vậy."

"Nhưng... vẫn không được!"

Ann đứng dậy, kiên quyết chắn trước mặt Muen, nghiêm túc nói.

"Như vậy quá nguy hiểm, tôi đã hứa với lão gia và phu nhân là sẽ bảo vệ thiếu gia, tuyệt đối không để thiếu gia bị tổn thương!"

"Bảo vệ ta?"

Muen nghiêng đầu, khẽ nói:

"Nhưng Ann không phải luôn muốn làm hại ta sao?"

"Làm hại? Tôi không có."

"Hạ thuốc, đánh lén, giam cầm, thậm chí còn muốn chặt đứt tứ chi của ta, những chuyện này không phải Ann cô đã làm, hoặc muốn làm sao? Những điều này, chẳng lẽ không phải là làm hại sao?"

Ann khựng lại.

Tôi làm vậy vì tình yêu, vì tình yêu nên tôi mới đối xử với thiếu gia như vậy.

Nếu là Ann của ngày xưa, chắc chắn sẽ nói như thế.

Hiển nhiên đến vậy.

Nhưng, nhìn Muen với ánh mắt bình thản lúc này, nhìn con quái vật đang hoành hành không xa, bên tai vang vọng tiếng rên rỉ khàn đặc của hàng trăm người và những lời nói điên cuồng của Elka.

Những lời đó của Ann, lại không sao nói ra được.

Cứ như thể chỉ cần nói ra, Elka sẽ đứng giữa vũng máu chất đống xác chết, cười ghê rợn nói với cô:

"Xem đi, Sư phụ, người cũng giống con thôi."

Không giống.

Không giống.

Không giống.

"Xin người, thiếu gia."

Vì vậy, cuối cùng, Ann chỉ có thể biến thành lời cầu xin.

"Đừng đi."

"Nếu người cũng xảy ra chuyện..."

"Tôi chết cũng không tha thứ cho bản thân."

Ann nắm chặt vạt áo Muen, khóc lóc cầu xin.

"Xin người, thiếu gia..."

"Ann."

Muen cúi đầu nhìn Ann đang khóc.

Im lặng một lát.

Cẩn thận quan sát bộ dạng này của cô.

Rồi, đột nhiên cao giọng, quát lớn:

"Ann! Điều đầu tiên trong phép tắc của hầu gái nhà Campbell là gì, nói lớn cho ta nghe!"

"Vâng!"

Như một phản xạ có điều kiện.

Lời nói của Muen đã khơi dậy bản năng khắc sâu vào xương tủy của Ann qua bao năm tháng tích lũy.

Vì vậy, cô lại như trở về buổi sáng sớm hàng ngày, như khi cựu quản lí hầu gái huấn thị.

Ann thẳng lưng, đứng vững như cây tùng.

Cô ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, lớn tiếng nói:

"Điều đầu tiên trong phép tắc của hầu gái nhà Campbell, ngoài việc cúi chào chủ nhân và khách khứa, là phải luôn giữ thẳng lưng!"

"Đúng vậy, hãy thẳng lưng lên đi, Ann."

Muen vỗ vai Ann, rồi mỉm cười, vuốt thẳng mái tóc lộn xộn của Ann, vén những sợi tóc bám vào má ra sau tai, rồi chỉnh sửa bộ đồ hầu gái của cô, từng chút một làm phẳng những nếp nhăn.

Cho đến khi Ann trở lại dáng vẻ trong ký ức của cậu.

Đoan trang, duyên dáng, tinh tế, tự tại.

"Như thế này mới giống cô chứ, phải không?"

"Thiếu gia..."

"Được rồi, đừng khóc nữa, ta biết cô rất lo lắng cho ta, nhưng gần đây cô không phải thường nói sao? Ta đã khác xưa rồi."

Muen hơi cúi đầu, đối mắt với Ann, thần sắc dịu dàng nói:

"Không thể biến thành bộ dạng lý tưởng của cô, ta rất xin lỗi, nhưng cô cũng thấy rồi đấy? Bây giờ ta, đã không còn là thiếu gia vô dụng đó nữa.

Ừm, tuy rằng chiêu thức có thể dùng vẫn chỉ có ba chiêu cơ bản đó, nhưng ta có thể thoát khỏi tay cô Ann, cũng có thể thoát khỏi con quái vật kia đấy.

Chạy trốn, ta là dân chuyên nghiệp mà, nên dù đánh không lại, ta vẫn có thể chạy chứ.

Ở một mức độ nào đó, ta còn lợi hại hơn cả Ann cô đấy.

Cho nên, đừng lo lắng nữa, được không?"

"Nhưng..."

Ann ngây người nhìn chằm chằm Muen.

Cô còn muốn nói gì đó.

Nhưng Muen đột nhiên đưa ngón tay lên, chặn môi cô.

"Không được phản bác, đây là mệnh lệnh của thiếu gia."

Ann thoáng chút mơ hồ.

Dù là mệnh lệnh, nhưng lời nói lại vô cùng dịu dàng.

Cô nhìn Muen, có chút ngẩn người.

Ánh nắng chiếu lên mái tóc vàng của Muen, bao phủ một tầng ánh sáng mờ ảo.

Gió nhẹ thổi qua, cả khóe mắt và lông mày của cậu cũng thật sáng sủa.

Đôi mắt trong veo như hồ nước, dường như muốn kéo cả linh hồn cô vào đó.

Phải rồi, thiếu gia đã thay đổi.

Cậu ấy trong một đêm, hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo mà cô đã định sẵn cho cậu.

Trở nên cầu tiến, dịu dàng, xảo quyệt... và có chút ngốc nghếch.

Việc chủ động đối mặt với ô nhiễm tà thần, đối với cậu ấy trước đây, là điều hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Cứ như thể đã biến thành một người khác vậy.

Nhưng tại sao, bộ dạng hoàn toàn lệch khỏi lý tưởng của mình như vậy, lại có thể thu hút ánh mắt của cô đến thế?

Thật chói mắt quá, thiếu gia.

Ann lệ rơi, như thể đang nhìn thẳng vào mặt trời chói chang.

.....

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Thấy Ann cuối cùng cũng bị mình thuyết phục, Muen khẽ cười.

Cậu lắc lắc cánh tay, vận động gân cốt.

Rồi, không quay đầu lại mà đi về phía con quái vật đáng sợ kia.

Cậu nói:

"Để đi mang lại sự cứu rỗi cho đệ tử của cô, bạn của ta, quý cô Elka thân yêu của chúng ta!"

.....

"A a, mình lại đến nữa sao sao sao sao sao!?"

Trên độ cao trăm mét, Muen đứng trên một cây cột kim loại dài ngoằng, lợi dụng lúc xung quanh không có ai, như thể phát bệnh tâm thần, ôm đầu tự quay cuồng loạn xạ.

"Cái hội chứng tự tìm chết ngẫu nhiên đáng nguyền rủa của mình!"

Lúc đó, Cecilia cũng vậy, lần này cũng vậy.

Rõ ràng có con đường tốt hơn để chọn, nhưng lại cứ khăng khăng lao đầu vào con đường tự tìm chết.

Rõ ràng mình rất trân trọng tính mạng của bản thân, nhưng tại sao cứ đến lúc quan trọng lại không thể kiềm chế được mình?

"Hehe, thấy cô gái xinh đẹp chảy nước mắt là không bước đi nổi, mình cũng coi như là một tên biến thái già khóm rồi."

Muen khẽ thở dài.

Tuy nhiên, lần này, so với lần trước, vẫn có chút khác biệt.

Ít nhất, lần này, cậu sẽ không vô lực như trước nữa.

.....

"Nghe đây Ann, bây giờ ta nói cho cô biết, nên làm gì."

"Trước hết, sau khi bị tà thần ô nhiễm, Elka không thể bị giết bằng cách thông thường, ta nghĩ cô đã cảm nhận được điều này.

Cho nên, mục tiêu của chúng ta không phải là phí công cố gắng giết chết Elka, hoặc đánh thức Elka, mà là nguồn gốc của sự ô nhiễm tà thần, tức là vật môi giới mà tà thần đã dùng để giáng xuống sức mạnh.

Nhẫn, vòng cổ, tượng điêu khắc, chắc chắn sẽ có thứ như vậy, tà thần không thể phóng thích sức mạnh từ hư không, quy tắc của thế giới này không cho phép điều đó.

Nguồn gốc chắc chắn sẽ ở bên cạnh Elka, cho nên, ta cần Ann cô dùng năng lực của mình để mở đường cho ta.

Cô mở đường, giúp ta ngăn chặn sự tấn công của quái vật, còn ta dựa vào khả năng cơ động và linh hoạt của mình, tiếp cận Elka, tìm ra nguồn ô nhiễm, rồi phá hủy nó!

Đây chính là kế hoạch!"

.....

Trong đầu hồi tưởng lại kế hoạch vừa mới giảng giải cho Ann, Muen khẽ thở ra một hơi.

Lúc này, Muen có chút may mắn vì mình đã đọc qua cốt truyện, nhờ đó mới biết cách đối phó với tà thần.

Nhưng... vẫn không dễ dàng.

Bởi vì càng đọc qua cốt truyện, càng biết thứ đó đáng sợ đến nhường nào.

"...Chỉ có thể liều thôi nhỉ."

Muen dang rộng hai tay, dồn khí vào đan điền, rồi hét lớn về phía con quái vật vẫn đang nghịch nước không xa:

"Hey——"

Tất cả mọi ánh nhìn, hãy hướng về đây, ta có chuyện muốn tuyên bố!"

"A?"

Nghe thấy âm thanh, con quái vật vặn mình, hàng trăm khuôn mặt cùng lúc nhìn về phía cậu.

Rồi, nó lao thẳng tới.

Elka vui mừng la lớn: "Muen tiên sinh, người cuối cùng cũng chịu đến đón nhận tình yêu của tôi rồi sao?"

"Ta mới không đón nhận tình yêu của cô đâu."

Muen giơ ngón giữa lên, cười lớn:

"Bởi vì——

Ta là lính dù![note73960]

Hahahahaha!"

Nói xong, Muen nhảy vọt lên.

Ghi chú

[Lên trên]
Đây là câu nói bên Trung Quốc, không phải lính dù mà là sự bất cần đời
Đây là câu nói bên Trung Quốc, không phải lính dù mà là sự bất cần đời
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận