Tập 01: Lễ Trưởng Thành
Chương 52: Mới ra khỏi hang hổ, lại vào ổ sói
9 Bình luận - Độ dài: 1,668 từ - Cập nhật:
Tịch Dương Đảo Ánh Tại Hà Diện, Tượng Thị Kim Sắc Diệp Phô Sái, Ba Quang Lân Lân.
Tảo Thu Vi Phong Khinh Phủ Trứ Thụ Lâm, Tốc Tốc Tác Hưởng, Đái Lai Thịnh Hạ Hậu Đệ Nhất Mạt Hàn Ý.
Giá Mạt Hàn Ý, Hữu Ta Tiêu Sát.[note73734]
"Hừm, cô em, nếu khôn hồn thì giao thứ quý giá ra đây!"
Trên con đường ven sông, vài gã đàn ông vạm vỡ mặc váy da thú, với vẻ mặt hung tợn như những con sói săn nai con, vây quanh một cô gái yếu ớt.
Kẻ dẫn đầu là một gã có vết sẹo lớn trên mặt, nhìn cô gái đáng yêu trước mắt, khóe miệng không kìm được nở một nụ cười gian xảo.
"Nếu cô biết điều, có lẽ chúng tôi sẽ không làm gì cô. Nhưng nếu không... Haha, đừng trách chúng tôi thô lỗ."
"Tôi là một mạo hiểm giả."
Cô gái bị vây quanh siết chặt cây trượng trong tay, ánh mắt không hề có chút khuất phục nào.
"Nếu các người muốn cướp thứ gì đó từ tôi, các người đã hiểu rõ hậu quả chưa?"
"Haha, ta đương nhiên biết cô là mạo hiểm giả rồi."
Gã đàn ông mặt sẹo cười khẩy, dường như không hề bận tâm đến thân phận mạo hiểm giả của thiếu nữ kia.
"Nhưng cô là một pháp sư. Cứ nhìn việc cô không hề có chút đấu khí nào thì đủ biết cô là một pháp sư thuần túy."
"....."
Thấy cô gái im lặng, nụ cười của gã mặt sẹo càng trở nên kiêu ngạo hơn:
"Nếu cô có đồng đội, dù chỉ có thể cầm chân được chúng ta dù chỉ một khắc, chúng ta nhất định phải chạy càng xa càng tốt. Nhưng cô lại đơn độc.
Một pháp sư đơn độc, dù ở đâu, cũng là một món tráng miệng hoàn hảo."
Ánh mắt của gã mặt sẹo dán chặt vào cây trượng trong tay cô gái, để lộ sự thèm muốn không thể che giấu: "Chỉ riêng cây trượng này thôi cũng phải bán được rất nhiều tiền."
"...Chết tiệt."
Cô gái vô thức giấu cây trượng ra sau lưng, lùi lại vài bước, cố gắng nặn ra một biểu cảm ác ý rồi nói:
"Các người cướp bóc giữa ban ngày ban mặt như vậy, không sợ gặp phải người hiệp nghĩa đi ngang qua ra tay vì lẽ phải sao?"
"Người hiệp nghĩa? Ha ha ha ha ——!"
Gã mặt sẹo và đám thuộc hạ liếc nhìn nhau, rồi lập tức cười ngả nghiêng.
"Cô gái này, sao mà ngây thơ thế?"
"Làm sao... ơ, tôi có nói sai à?"
"Hừm, đương nhiên là sai to rồi."
Gã mặt sẹo vung con dao lớn sáng loáng trên vai, nở một nụ cười ngông cuồng nói:
"Mỹ nhân, cô vẫn chưa nhìn ra sao? Chúng ta là những tên cướp chuyên nghiệp!
Chuyên nghiệp! Cô có biết chuyên nghiệp nghĩa là gì không?"
"Lập kế hoạch trước!" Tên cướp A hét lên.
"Xác định rõ ràng lộ trình làm việc!" Tên cướp B nói.
"Xác định chính xác mục tiêu!" Tên cướp C cười.
"Đảm bảo không có vấn đề gì!" Các tên cướp đồng thanh.
"Đúng vậy, đúng vậy, chuyên nghiệp, đây mới gọi là chuyên nghiệp!"
Tên mặt sẹo vẫy tay, cười nói:
"Chúng ta đã khảo sát khu vực này từ trước, sẽ không có ai đi ngang qua. Những người hiệp nghĩa trong miệng cô đương nhiên là không thể có rồi."
"....."
Má cô gái giật giật.
Đây không phải chỉ là mất tên cướp thôi sao, sao lại biến thành tội phạm IQ cao thế này?
"Vậy vạn nhất có người nào đó mà các người không để ý thì sao?" Cô gái vẫn còn chút do dự nói.
"Vạn nhất? Haha, nếu cô nói vạn nhất, thì ta nghĩ rằng chỉ có con sông này là chưa được điều tra thôi." Tên mặt sẹo nháy mắt ra hiệu, nói với vẻ khoa trương:
"Chẳng lẽ người hiệp nghĩa trong miệng cô sẽ từ dưới sông chui lên sao. Ha ha ha ha, đừng làm tôi cười, người hiệp nghĩa có khi lại là một nàng tiên cá sống dưới đáy sông..."
Ào ào!
Lời nói của gã mặt sẹo đột ngột bị gián đoạn bởi một tiếng sóng vỗ dữ dội.
Dưới ánh hoàng hôn, một người đàn ông tóc vàng đột nhiên vọt ra khỏi sông, nửa thân trên nhô lên khỏi mặt nước.
Mái tóc ngắn vàng óng được vuốt ra sau đầu một cách sảng khoái, để lộ khuôn mặt điển trai, những giọt nước trong vắt nhỏ xuống bộ ngực săn chắc vừa phải, lấp lánh dưới ánh sáng lung linh.
"Mỹ... mỹ nhân ngư!"
Tên cướp A hét lên kinh ngạc.
"Đẹp trai cóc khô!"
Gã mặt sẹo tát vào đầu tên cướp A: "Nhìn rõ ràng vào, đó là một người đàn ông!"
"Ưm..."
"Mình cuối cùng... thoát được rồi!"
Trên mặt sông, người đàn ông tóc vàng đột nhiên ngẩng đầu và dang rộng hai tay, như muốn ôm lấy bầu trời.
"Cuối cùng thì mình cũng được tự do rồi!"
Giọng nói của anh ta không hề kìm nén, như một linh hồn đã bị giam cầm quá lâu cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, từ xa, tên mắt sẹo và nhóm của hắn cũng cảm nhận được niềm vui sướng của người đàn ông tóc vàng.
"Rốt cuộc là cái quái gì vậy?"
Người đàn ông tóc vàng đột nhiên nhìn về phía tất cả mọi người trên bờ, ánh mắt thẳng thắn khiến gã mặt sẹo, kẻ luôn khoe khoang về sự bình tĩnh của mình, cũng có chút hoảng sợ.
Anh ta đột nhiên bơi qua.
Sau đó, khi nước cạn dần, ngày càng nhiều bộ phận cơ thể lộ ra, và những người trên bờ đã phát hiện ra...
Anh ta khỏa thân!
"Lão... lão đại."
Giọng điệu của tên cướp B hơi run rẩy.
"Chúng ta sẽ không phải là gặp biến thái đi."
"Khả năng cao là vậy."
Tên mặt sẹo trở nên nghiêm nghị.
Nếu hôm nay hắn gặp một kẻ biến thái, mà lại là một kẻ biến thái đẹp trai như vậy, thì kế hoạch của hắn sẽ thay đổi một chút.
Hắn quay lại nhìn cô gái.
Hắn thấy cô gái đang che mặt đỏ bừng, lắc đầu lia lịa.
Rất tốt, có vẻ đó không phải là cái gọi là người hiệp nghĩa.
"Chào."
"Chào."
"Anh cũng tốt đấy."
Người đàn ông tóc vàng không bận tâm đến việc mình khỏa thân, bước lên bờ và nhiệt tình bắt tay với mọi người.
"Hôm này thời tiết coi như không tệ nhỉ."
"Ăn uống gì chưa?"
"Anh bạn, bộ đồ này thật đẹp đó."
"Anh có biết đây là đâu không?"
"Đây là..."
Nhìn người đàn ông tóc vàng tự biên tự diễn, tên cướp C không kìm được mà nuốt nước bọt.
"Vùng hoang dã phía tây Beland."
"Phía Tây, vậy là mình đã trốn đủ xa để Ann không thể đuổi kịp."
"Dù sao, để đề phòng, mình đã trôi nổi trên sông cả ngày lẫn đêm."
Người đàn ông tóc vàng, cũng chính là Muen, tự lẩm bẩm một mình.
Sau khi dựa vào Chiếu Minh Thuật để tạm thời làm lòa đi mắtcủa Ann, Muen trực tiếp nhảy xuống sông và trốn thoát dọc theo dòng chảy.
Vì không thể hiểu được máy cảm biến thiếu gia của Ann đáng sợ đến mức nào, Muen đã ẩn mình dưới sông cả ngày lẫn đêm, và nhờ con sông đã xóa sạch mọi hơi thở và dấu vết của cậu.
May mắn thay, sau khi bước vào nhị giai, dưới sự bảo vệ của đấu khí, cơ thể không bị mất nhiệt ngay cả trong cái lạnh nhẹ của đầu thu, và việc trôi nổi theo dòng sông cũng không đòi hỏi quá nhiều thể lực.
Xác định rằng Ann không thể đuổi kịp, Muen tìm một nơi nước chảy lặng để chuẩn bị lên bờ.
Cũng chính là ở đây.
Chỉ là cậu không ngờ rằng vừa lên bờ đã đụng phải người khác.
Và, trong tình cảnh này, có vẻ như một vụ cướp ư?
Sau một lúc suy nghĩ, Muen nhận ra rằng đối tượng mà mình nhiệt tình bắt tay lại là một nhóm cướp?
Thật là cái vận may chết tiệt gì vậy.
—— Tốt nhất là nên tránh xa.
Không có vũ khí, song quyền nan địch tứ thủ, làm anh hùng lúc này là một điều vô cùng không khôn ngoan.
"Hả, cảm ơn lời khuyên. Tôi đi trước đây."
Muen mỉm cười cảm ơn họ, quay người và khéo léo bỏ đi.
"Khoan đã."
Ai mà ngờ rằng, vừa bước được hai bước, giọng nói của tên mặt sẹo đã vang lên từ phía sau cậu.
"Hả? Đại ca có vấn đề gì sao?"
Muen quay lại, nặn ra một nụ cười.
"Hừm, tiểu tử, cậu đã biết chúng tôi đang làm gì rồi phải không?" Gã mặt sẹo cười khẩy nói.
Chết rồi.
Khóe miệng Muen giật giật, anh ta cười nhạt: "Đừng lo, tôi sẽ giả vờ như không thấy gì cả."
"Ta không có ý đó."
"Vậy thì anh..."
"Ý ta là, chúng ta là cướp, và cướp gặp người...."
Gã mặt sẹo nhìn chằm chằm vào Mu En, chậm rãi nói từng chữ: "Thế thì tất nhiên là phải cướp rồi."
"Cướp?"
Muen nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu. cậu nhìn xuống mình đang khỏa thân, rồi lại nhìn người đàn ông mặt sẹo. "Anh nghiêm túc đấy à?"
"Hừm, ai nói tôi cướp tiền của ngươi?"
Gã mặt sẹo lè lưỡi, liếm con dao lớn sắc bén, nhìn Muen với ánh mắt nóng bỏng và nói:
"Bố mày cướp sắc!"


9 Bình luận