Phản Diện Tóc Vàng Trong...
Tử Dữ Ngã Phi Ngư - Ta với ngươi không phải là cá - 子与我非鱼
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Lễ Trưởng Thành

Chương 49: Cuộc đời này, đâu đâu cũng đầy kinh hoàng.

8 Bình luận - Độ dài: 1,756 từ - Cập nhật:

Dù không biết tại sao những năm qua tâm lý của Ann bị thay đổi ra sao mà lại có suy nghĩ nuôi dưỡng một đứa bé thành Giam Cầm PLAY, nhưng mà Muen biết rằng bây giờ mình phải thoát đi. Bởi vì cậu không biết Ann có thể bày ra những trò nào nữa.

Bị giam cầm như vậy vài ngày, cậu đã có cảm giác chịu không nổi.

Tâm mệt mỏi, thận còn mệt mỏi hơn.

Cậu muốn sống, còn muốn hơn là sống một cách tự do.

Nếu như có thể sống sốt, tốt nhất là một cuộc sống hạnh phúc.

Hoàng mao nhân vật phản diện, cậu cũng không muốn khuất phục như thế.

"Cố lên! Tatakai!"[note73685]

.....

Khi nhận ra đây là nơi mình đã từng đến, chính điều đó giúp cậu an tâm hơn rất nhiều.

Muen sợ nhất chính là việc Ann đem cậu nhốt ở một nơi xa lạ và phức tạp, nếu chuyện đó xảy ra thì cậu cũng không tìm được đường chạy trốn.

May mắn thay, Ann là nữ hầu riêng của chính cậu, hành động của cô ấy chắc chắn có tính hạn chế.

Cho nên việc đem một nhà kho bỏ hoang của Phủ Công tước thành lồng giam, đối với cô ấy đó chắc hẳn là cực hạn.

Nếu không thì chắc Ann sẽ trực tiếp xây dựng một tòa lâu đài giữa hồ để vĩnh viễn giam cầm cậu.

Đem cậu trở thành bế nguyệt giam[note73686] "công chúa", có lẽ đó là điều mà Ann muốn làm nhất.

"Tiếc thay, mình lại mong muốn trở thành hoàng tử hơn."

Muen tùy tiện lấy một con dao phay rỉ sét từ đống lặt vặt trong góc, nắm chặt nó rồi cẩn thận tiến đến lỗi ra theo trí nhớ.

Đồng thời, cậu cũng cảnh giác với những cạm bẫy có thể có.

Nhưng may thay là không có cạm bẫy.

Điều này khiến Muen thở phào nhẹ nhõm, hiện tại cậu không có khả năng phân biệt cạm bẫy, đặc biệt là cạm bẫy ma pháp.

Nhưng khi suy nghĩ kĩ lại, ở đây dù sao cũng là phạm vi của Phủ Công tước.

Nếu thực sự có người trong phủ lầm đường lạc lối rồi kích hoạt cạm bẫy, e rằng có thể gây ra rắc rối không nhỏ.

"Khoan đã, các nữ hầu trong phủ có biết chuyện này không?"

"Họ bị Ann che mắt, hay là... đồng phạm?"

.....

Muen di chuyển không được tính là nhanh, nhưng lối đi cũng rõ ràng sắp đến cửa ra ngoài.

Sau khi rẽ qua một góc ngoặt, ánh sáng đột ngột suýt chút nữa làm lóa mắt Muen.

Thế nhưng cậu căn bản không chịu nhắm mắt, dù bị kích thích đến chảy nước mắt ròng ròng, cậu vẫn muốn nhìn thẳng vào nguồn sáng chói lọi ở phía xa.

Giống như người sắp chết tìm thấy hi vọng.

LỐI RA!

ĐÓ CHÍNH LÀ LỐI RA!

Câu có thể ngay lập tức trốn thoát thành công!

Ngay trong khoảnh khắc, Muen nghĩ đến bầu trời, nghĩ đến biển cả, nghĩ đến việc mình cưỡi ngựa trên thảo nguyên xanh mênh mông!

Tự do, đây là mùi vị của tự do.

Tự do, ngay tại đó...

Cạch.

Tiếng bước chân giòn giã đột ngột vang lên.

Cùng lúc đó, ở nơi ánh sáng rực rỡ kia, một cái bóng đột nhiên xuất hiện, che khuất phần lớn ánh sáng.

Muen, vừa nãy còn đang hừng hực cảm thán về tự do, bỗng chốc như thể dịch chuyển tức thời đến vùng băng sơn tuyết nguyên, tiện thể còn bị dội một gáo nước lạnh.

Cậu vội vàng trốn vào góc ngoặt.

Việc đột ngột xuất hiện tiếng bước chân, đương nhiên việc đó chỉ có thể thuộc về một người duy nhất.

Ann.

Thế nhưng tại sao cô ấy lại nhanh chóng trở về như vậy?

Muen ước tính sơ bộ thời gian, từ lúc cậu mở khóa xiềng xích cho đến bây giờ, nhiều nhất cũng chỉ mới trải qua nửa tiếng.

Nửa tiếng!

Đối với một thiếu nữ đang yêu, nửa tiếng có lẽ còn không đủ để kẻ lông mày!

Tại sao Ann hoàn thành tắm rửa và thay quần áo một cách nhanh chóng đến như vậy?

Chẳng lẽ đây là sự chuyên nghiệp của nữ hầu? Nửa tiếng là đã có thể tắm rửa thơm tho, trắng trẻo sạch sẽ để chủ nhân nóng lòng thị tẩm sao?

Điểm này dễ thương, nhưng không cần thiết.

"Đáng ghét."

Mọi việc đến nước này, Muen cũng không thể không thừa nhận rằng cậu dường như đã hơi nóng vội.

Có lẽ nhẫn nại thêm một chút nữa, đợi đến tối mới là lựa chọn tốt hơn.

Nhưng tên đã bắn rồi, không có đường để quay đầu. Giờ đây, dù có chủ động quay về lồng giam tự nhốt mình lại, vở như không có chuyện gì, e rằng Ann cũng sẽ phát hiện ra điểm bất thường.

Chỉ có thể tìm đường khác thôi.

Muen nhanh chóng nhìn xung quang, tại trong một góc âm u, cậu phát hiện ra một cái tủ quần áo bị vứt.

"Hay là....."

Hai mắt của Muen sáng bừng lên.

.....

Cạch.

Cạch.

Cạch.

Trong một không gian tĩnh lặng bao trùm, tiếng bước chân ngày càng đến gần, mỗi bước đi giống như giẫm lên trái tim của Muen.

Muen cố gắng kiểm soát tâm trạng, không để tim đập quá nhanh. Đồng thời, cậu bịt chặt mũi và miệng, tạm thời nín thở.

Cậu bây giờ đang trốn ở trong tủ quần áo.

Cái tủ cũ kỹ cao khoản một người, vừa đủ để cậu trốn vào trong.

Tuy không biết ai để cái tủ ở chỗ này, nhưng thật sự nó đã giúp cậu rất nhiều.

Dù sao thì, con đường ra ngoài chỉ có một, nếu không có chỗ ẩn nấp thì chắc chắn sẽ đối mặt trực diện với Ann đang đi vào.

Nên như vậy thì xong đời.

Cảm tạ Tủ Thần, dù ngươi có tồn tại hay không.

Mong rằng mỗi hiện tường sắp bị bắt quả tang đều có một cái tủ quần áo để ẩn nấp.

Muen âm thầm cầu nguyện trong lòng.

"Đến rồi."

Cảm thấy rằng Ann đang tiếp cận, Muen quan sát động tĩnh bên ngoài thông qua khe hở của tủ quần áo.

Ann chậm rãi đi vào tầm mắt Muen.

Tư thế của cô ấy vẫn như vậy, vẫn cứ đoan trang ưu nhã, mỗi bước đi đều có một khoảng cách vừa vặn.

Cô ấy vừa tắm xong và đã thay một bộ đồ nữ hầu mới. Chỉ là, tóc cô ấy không búi lên như thường lệ mà xõa ra sau lưng, toát lên một vẻ quyến rũ mới lạ.

Nhưng khi nhìn thấy Ann, trái tim của Muen như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực một lần nữa.

Trong khoẳng khắc này, ở trong mắt Muen, Ann căn bản không phải là một nữ hầu xinh đẹp động lòng người, mà là một con quái vật hung tàn ăn thịt người.

Chình vì muốn tránh thoát quái vật nên cậu phải ẩn nấp trong tủ quần áo vừa cũ kỹ vừa đáng thương này.

Nếu bị phát hiện, chắc chắn mình sẽ chết.

Nghĩ như vậy, nhịp tim của Muen không khỏi tăng thêm mấy nhịp.

Cậu dán mắt vào Ann, nhìn cô từng bước di chuyển từ phía bên phải tầm nhìn sang bên trái.

"La la la...."

Ann có vẻ có tâm trạng khá tốt, cô ấy khẽ ngân ngã một giai điệu mà cậu không biết tên.

Muen nhớ rất rõ giai điệu đó, lúc mà cậu không ngủ được, Ann sẽ nhẹ nhàng hát ru bằng giai điệu đó.

Thật hoài niệm quá... Ann hình như đã lâu không hát ru... Không đúng, giờ có phải lúc để nghĩ về chuyện này không?

Ann Tiểu Thư, cô đừng ngân nga giai điệu của mình nữa, cô không phải là rất muốn đến gặp ta chứ? Đi nhanh hơn một tí đi, ta đang ở phía trong lồng giam nơi sâu nhất đó!

"A?"

Ann đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, rồi dừng lại.

Xem một màn này, Muen kém chút nữa thì trái tim nhảy ra ngoài.

Hả? Cái gì? Chẳng lẽ mình bị Ann phát hiện?

Thế nhưng chính mình trốn tốt như vậy, làm sao mà cô ấy có thể phát hiện sớm vậy được?

Hết rồi, kết thúc thật rồi, lần này trốn ra ngoài bị phát hiện, nhất định sẽ bị chặt đứt tứ chi rồi biên mình thành heo nái!

Tự do của mình, mình giục ngựa lao nhanh trên thảo nguyên, đời mình chắc kết thúc tại đây rồi!

"Kỳ lạ, tại sao dây giày lại bị tuột ra, mình nhớ rõ ràng là thắt chặt rồi mà ta."

Ann đột nhiên cúi người xuống, thắt lại dây giày.

"....."

"Thì ra..... chỉ là việc dây giày bị tuột ra thôi sao?"

Thấy vậy, Muen không nhịn được mà thở dài một hơi.

Kém chút thì bị sợ chết rồi.

Cũng may, mọi kết cục bi thảm trong dự liệu đều không xảy ra.

Sau khi Ann buộc lại dây giày, liền bước đi về phía trong, biến mất trong tầm mắt của Muen.

Rất nhanh sau đó, ngay cả tiếng bước chân đều biến mất.

"Đã đi rồi sao?"

Hình như là đi rồi.

"Nói cách khác..... là mình còn sống?"

Muen không nhịn được biểu lộ vui sướng sau khi thoát chết.

Thiếu chút nữa thì câu đã thật sự cho mình chắc chắn chết rồi!

Trời cao phù hộ, kết cục tồi tệ nhất đã không xảy ra.

"Đại nạn bất tử, tất hữu hậu phúc[note73687], sau đó thì ổn thỏa rồi!"

Muen hí hửng rồi chuẩn bị đẩy cửa tủ ta để rời khỏi nơi kỳ quái này.

"Hả, kỳ lạ."

Nụ cười của Muen đột nhiên ngưng đọng lại.

"Cửa tủ, tại sao lại không đẩy ra được?"

Không lẽ...

Cổ Muen cứng đờ, cậu ngẩng đầu lên và nhìn thấy...

Qua khe hở mà cậu nhìn trộm, có một đôi mắt đẹp đang nhìn chằm chằm cậu.[note73688]

Nhận thấy ánh mắt của Muen, con mắt đó cong lại thành hình lưỡi liềm.

"Thiếu gia ~ Ngài đang làm gì ở nơi này vậy ~"

Ghi chú

[Lên trên]
Tatakai ở đây có nghĩa là chiến đấu, ông tác ghi thế thì mình ghi kại theo
Tatakai ở đây có nghĩa là chiến đấu, ông tác ghi thế thì mình ghi kại theo
[Lên trên]
bế nguyệt giam có nghĩa là bị nhốt không nhìn thấy ánh sáng á, mình đã cố tìm từ nào phù hợp nhất với nó
bế nguyệt giam có nghĩa là bị nhốt không nhìn thấy ánh sáng á, mình đã cố tìm từ nào phù hợp nhất với nó
[Lên trên]
Đại nạn không chết, chắn chắn có hạnh phúc
Đại nạn không chết, chắn chắn có hạnh phúc
[Lên trên]
Sợ nha
Sợ nha
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Game kinh dị nhập vai à .🤣
Xem thêm
Vailoz game kinh dị à khác gì nửa đêm nghe tiếng lạch cạch gầm giường nhòm xuống thấy ma đâu💀
Xem thêm
Cm sợ thật
Xem thêm
Không có hình minh họa nhưng tưởng tượng thôi là đã thấy đáng sợ kinh hồn
Xem thêm
khác gì phim kinh dị ko :))
Xem thêm
hết truyện, bye ae :)))
Xem thêm
Gòi luôn, kết truyện :)))
Xem thêm
Tối ad có ra thêm chap không ad,
Xem thêm