Tập 01: Lễ Trưởng Thành
Chương 50: Kết quả của việc rèn luyện.
3 Bình luận - Độ dài: 1,640 từ - Cập nhật:
"Thiếu gia ~ Ngài đang làm gì ở nơi này vậy ~"
Đôi mắt đẹp như nguyệt nha loan loan.[note73713]
Nhưng tại thời điểm này, Muen như là một con thỏ trắng bị một loài săn mồi để mắt tới, toàn thân cứng đờ, và một cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng.
"Ann..... Làm sao cô, cô có thể tìm được ta?"
"Hehe, mùi của Thiếu gia, cách 10m thì tôi cũng có thể ngửi được mùi của Thiếu gia."[note73709]
Vậy ra là yandere lợi hại đến vậy, cứ như là hòa bình thế giới đều phụ thuộc vào mấy người phải không?
Không nghĩ được nhiều, Muen cảm thấy cơ bắp toàn thân chợt căng cứng lại.
Cậu đương nhiên không ngây thơ đến mức đem tất cả hy vọng vào việc "vụng trộm chạy đi", cho nên cậu đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với Ann mọt lần nữa.
Công sức rèn luyện cả ngày trong Hắc Thư, cũng không phải là uổng phí!
Bang!
Muen đột nhiên tung một cú đấm vào cửa tủ.
Vốn dĩ cái cửa tủ đã cũ kỹ, đột nhiên phát ra ken két như thể không chịu nổi, bung ra khỏi cái tủ, lao về phía Ann đang đứng ở phía trước.
Ann dường như không nghĩ tới việc Muen đột nhiên tấn công, hơn nữa cô cũng không ngờ được sức mạnh của cậu lại lớn đến vậy . Bị bất ngờ tấn công, cô đành phải liên tục lùi về phía sau.
Muen chớp lấy cơ hội, nhảy ra khỏi tủ, sau đó câu bay người lên và đá mạnh vào cánh cửa tủ.
Cánh cửa tủ bằng kim loại lập tức lõm vào, và Ann ở phía sau như là một con chim bị gãy cánh, bị cánh tủ hất căng và đập mạnh vào tường.
"Xin lỗi."
Muen khẽ nói một lời xin lỗi, rồi nhanh chóng quay người chuồn đi.
Nhưng Ann dường như cũng không để cậu trốn thoát đi một cách dễ dàng.
Bang một tiếng, bị giày vò nhiều lần, cánh cửa tủ đáng thương lại bị đánh bay đi một lần nữa với một lực kinh hoàng, cấp tốc bay vọt tới Muen đang chạy thục mạng, cậu đành phải dừng bước và nghiêng người tránh đi.
Và ngay khoảnh khắc cánh cửa tủ lướt qua cậu, cậu chợt nhận ra phía sau cánh cửa tủ còn dính chặt một bóng người tựa như quỷ mị.
Ann!
Ann mượn cánh cửa tủ để nhanh tróng tiếp cận cậu, trong tay nắm chặt lấy một lưỡi dao sắc lạnh, không chút lưu tình đâm về phía bụng của Muen.
"Yên tâm đi Thiếu gia, vì tôi đã lường trước được trường hợp như vậy, cho nên tôi đã học về kết cấu của cơ thể người, sẽ không đâm trúng vào điểm yếu đâu." Ann lạnh lùng nói, mặt không chút biểu cảm.
"Điều này còn đáng sợ hơn nữa!"
Muen hoảng loạn trong giây lát, nhưng lập tĩnh bình tĩnh lại.
Thậm chí không cần suy nghĩ, như một bản năng, con dao phay trong tay cậu tự động giơ lên, cản lại lưỡi dao đang lao tới.
Keng.
Keng.
Keng.
Lưỡi dao va chạm nhau, tia lửa tóe ra, vô số tàn ảnh dày đặc trong không trung, kín đến mức không lọt một kẽ hở.
Đòn tấn công của Ann như vũ bão, từng bước ép sát, lưỡi dao trong tay cô như một phần của cánh tay, mỗi một lần vung lên đều đạt đến sự hoàn hảo.
Nhưng.
Dù vậy, Ann bỗng nhiên phát hiện, chính mình lại không thể làm được gì Muen dù chỉ một chút.
Con dao phay trong tay Muen cứ như thể là đã được cậu sử dụng từ nhỏ đến lớn, nó nhanh nhẹn đến kinh ngạc. Cậu không chỉ hoàn hảo đỡ lại đòn tấn công như vũ bão của cô mà còn ẩn trong dó là những đòn phản công.
Nhưng Thiếu gia từ nhỏ đã lớn lên dưỡi sự giám sát bảo vệ của cô, ngay cả dao thái rau cũng chưa từng cầm bao giờ. Vậy sao mà giờ đây ngài ấy lại dùng dao phay một cách điêu luyện đến vậy?
Vô sư tự thông?[note73710]
Ann khó mà có thể lý giải được điều này.
Giống như việc Ann nghĩ làm sao Muen có thể từ trong lồng giam trốn ra ngoài được.
"Thiếu gia, ngài đã trở lên lợi hại từ khi nào vậy, hay là do lén tu luyện võ kỹ phải không?" Ann nheo mắt. Thiếu gia những ngày này thực sự đã thay đổi rất nhiều.
"Nhưng vì sao tôi lại không phát giác được?"
"Hehe, ai mà biết được, có lẽ là ta luyện tập cả trong mơ cũng không chừng." Muen nhếch mép cười một cách tà mị.
Chủy Thủ LV5!
Vô số lần vung dao găm trong không gian của Hắc Thư, trải qua vô số lần cái chết, cuối cùng vào khoảnh khắc này, cuối cùng cũng hái được thành quả thực sự.
Mặc dù dao phay không phải là chuỷ thủ, nhưng loại hình có lưỡi dao tương tự cũng không ảnh hưởng đến khả năng phát huy của Muen.
Cậu thật sự đã ngăn chặn được đòn tấn công của Ann, không, không chỉ là chặn lại.
Chiêu thức dao phay trong tay Muen đột nhiên thay đổi, không còn giữ thế phòng thủ ban đầu mà bắt đầu mở rộng và dứt khoát hơn.
Cùng lúc đó, Muen không lùi mà tiến, thậm chí còn ép Ann phải lùi lại.
"Cái gì...."
Trong đáy mắt của Ann hiếm thấy xuất hiện lên vẻ bối rối.
Dưới những đòn tấn công của Muen, cô lại có cảm giác là không kịp trở tay.
Chuyện này, làm sao có thể?
Võ kỹ của mình, mặc dù bởi vì thân phận nữ hầu riêng, mỗi ngày chỉ có thể dùng rất ít thời gian để tu luyện, nhưng cũng được coi như là kiên trì được vài năm.
Nhưng mà Thiếu gia Muen, mỗi ngày đều bị mình giám sát, thời gian đâu mà tu luyện?
Thật sự là tu luyện ở trong mơ sao?
"Kết thúc!"
Ngay tại Ann thất thần trong giây lát, Muen chớp lấy cơ hội, hất văng lưỡi dao ra khỏi tay Ann, rồi tiến sát tới, con dao phay trong tay chém mạnh về phía bụng Ann.
Vào khoảnh khắc dao phay sắp chém trúng, thấy Ann dường như là không thể tránh né, Muen nhíu mày và đổi hướng dao.
Đao Bối Hướng Nhân.[note73711]
Nhưng cho dù là Đao Bối, dưới sức lực toàn bộ của Muen, đòn đánh bằng lưng dao lập tức khiến cơ thể Ann co quắp lại, trên khuôn mặt xinh đẹp, đoan trang, tao nhã của cô ấy, vẻ đau đớn không sao giấu được.
"Kết thúc."
Muen cố đè nén nỗi xót xa trong lòng, gượng ép nghiêm mặt nói:
"Ann, kế hoạch của cô đã thất bại rồi."
"Haha, thiếu gia thật tốt bụng, hóa ra lại dùng Đao Bối sao?"
"Dù sao cô cũng không làm chuyện gì tổn thương đến ta, hơn nữa cô còn là nữ hầu riêng của ta mà."
Muen thở dài một hơi:
"Nói tóm lại, cô không còn cách nào để giam cầm tôi được nữa, hãy từ bỏ đi Ann, tôi sẽ đưa cho cô một án phạt nhẹ hơn."
"Thiếu gia, ngài... quả nhiên vẫn còn yêu tôi sao?"
Cứ như không nghe thấy lời khuyên của Muen, Ann ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp ửng lên một màu đỏ bất thường:
"Tôi cũng yêu ngài mà, Thiếu gia. Nếu đã như vậy, tại sao ngài lại không đến bên tôi và ở bên tôi mãi mãi?"
"Xin lỗi, kiểu tình yêu méo mó này ta chỉ có thể nói là xin miễn." Mu En lắc đầu.
"Vậy sao.... vậy thì không có cách nào khác, tôi chỉ có thể dùng tình yêu còn nóng bỏng hơn của mình để đi lay động thiếu gia thôi." Dù trên cơ thể vẫn còn cảm giác đau đớn, nhưng khóe môi của Ann lại nở một nụ cười điên cuồng.
Thật muốn.
Thật muốn.
Thật muốn được mãi mãi có được ngài, thiếu gia yêu quý của tôi.
"Hả?"
Nhìn sắc mặt càng trở nên điên cuồng của Ann, Muen đột nhiên có một loại dự cảm không ổn.
Chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ Ann còn có thủ đoạn nào khác sao?
Nhưng từ trận giao chiến vừa rồi, Muen đã cảm nhận được rằng cảnh giới của Ann thực ra cũng không quá mạnh, nếu không trước đó có lẽ cô ấy đã chẳng cần dùng đến thủ đoạn hạ độc và đánh lén.
Nghĩ lại thì điều này mới hợp lý, dù sao Ann cũng là nữ hầu riêng của cậu, phải lo liệu cuộc sống sinh hoạt hàng ngày cho cậu, làm gì có nhiều thời gian mà tu luyện.
Nhiều nhất thì cũng chỉ là sức lực có thể lớn hơn một chút.
Thế nhưng, lúc này, trong lòng Muen cảnh báo vang lên dữ dội, cứ như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
"Chết tiệt, tiên hạ thủ vi cường!"[note73712]
Không hề do dự, con dao phay trong tay Muen lại một lần nữa chém về phía Ann.
Vẫn là Đao Bối.
Nhưng mục tiêu lần này là cổ trắng ngần như thiên nga của cô ấy.
Phải đánh choáng cô ấy.
Muen đã nghĩ như vậy.
Nhưng mà.....
"Hả?"
Muen đột nhiên kêu lên tiếng kinh ngạc.
Bởi vì con dao phay trong tay cậu đang chém giữa chừng thì đột nhiên bị khựng lại.


3 Bình luận