Tập 14: Bánh Croquette Kem và Sự Sụp Đổ Của Dị Giáo!
Chương 8-2
0 Bình luận - Độ dài: 3,378 từ - Cập nhật:
Tôi vẫn luôn biết rằng nghề thám hiểm là một công việc đầy khắc nghiệt, nhưng phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó khi còn là thiếu niên ư? Không ngạc nhiên khi hầu hết bọn họ đều bỏ cuộc! Nếu nói gì đi nữa, Gaudino thực sự xứng đáng được tôn trọng vì đã không từ bỏ sau chuyện đó.
"Thôi nào, chuyện cũ vậy đủ rồi. Điểm mấu chốt là tôi có một quá khứ không mấy vui vẻ với lũ mối sát thủ, và việc thấy chúng bị quét sạch dễ dàng như vậy... thực sự khiến tôi khó tin nổi."
[Ờm, tôi đoán là do linh thú của tôi mạnh thôi,] tôi nói, rồi nhanh chóng cạn lời. [Vậy... chúng ta đi tiếp chứ?]
"Khoan đã!" Gaudino lên tiếng. "Trông như chúng rơi ra cả đống hàm kìa. Cậu không định nhặt chúng sao?"
Tôi không nhận ra điều đó cho đến khi Gaudino chỉ ra, và quả thực có rất nhiều vật thể màu nâu nhạt, nhọn hoắt nằm rải rác khắp nơi. Nhưng tôi vẫn lắc đầu.
[Thôi, nhặt hết đống đó thì phiền lắm. Không đáng công đâu.]
Gaudino nhìn tôi như thể tôi vừa nói rằng trời là đất, đất là trời.
"Để cậu biết nhé, hàm của mối sát thủ đáng giá lắm đấy! Người ta xử lý chúng để làm dao. Loại dao này cực kỳ sắc bén, và nếu đánh bóng kỹ, chúng sẽ có độ sáng bóng rất đẹp, còn có thể dùng làm đồ nghệ thuật nữa."
Hả? Thật á?
[Hàm Của Mối Sát Thủ]: *Nhẹ, bền, rất thích hợp làm nguyên liệu chế tạo lưỡi dao. Khi được đánh bóng, nó có độ sáng bóng cao, thích hợp để làm đồ trang trí.*
Ồ, đúng y như lời Gaudino nói luôn.
[Ừm, vẫn không đáng để nhặt hết đâu, nhưng chắc tôi sẽ gom một bao vậy,] tôi nói.
"Thế còn chỗ còn lại?" Gaudino hỏi.
[Tôi cứ để đấy thôi. À, trừ khi các anh muốn lấy?]
"Cậu thực sự không phiền chứ?!" Gaudino lập tức chớp lấy cơ hội. Ba người còn lại—Gideon, Sigvard và Feodora—cũng quay sang nhìn tôi chằm chằm.
Áp lực ghê quá mấy người ơi!
[Umm, Dora-chan này, tôi có thể chia đống nguyên liệu từ bầy mối mà cậu hạ cho nhóm Ark không?] tôi hỏi.
[Ừ, lấy đi. Bọn đó đâu có ăn được,] Dora-chan đáp tỉnh bơ.
[Vậy thì được rồi! Mấy anh cứ lấy đi,] tôi nói với nhóm Ark, và họ lập tức cảm ơn rối rít trước khi nhảy xuống khỏi lưng Sui để thu thập chiến lợi phẩm.
[Chắc tôi cũng nên giúp một tay,] tôi nói, rồi trèo xuống đất.
Nhưng trước khi tôi kịp tham gia thu gom, Sui đã thu nhỏ lại về kích thước bình thường phía sau tôi.
[Này, Chủ Nhân? Sui có thể đi khám phá tổ kiến này không?] Sui hỏi.
[Hả, ý là đi một mình á?]
[Vâng!]
[Không đời nào! Nguy hiểm lắm!]
[Ư ư ư... nhưng Sui rất rất muốn mà! Đi màaaa? Sui đã phải chở mọi người suốt cả ngày rồi, còn chưa được 'pew pew’ cái gì cả! Sui chán lắm!]
[Ugh! Nghe vậy thì...] Tôi chợt lóe lên một ý tưởng, liền quay sang Fel. [Này, Fel, ông cũng chán mà đúng không? Sao không đi kiểm tra một tổ mối với Sui đi?]
Fel nhướng mày đầy hoài nghi. [Nhìn kỹ vào tổ đi, đặc biệt là lối vào của nó. Chúng có đủ rộng để ta chui vào không? Ngươi định bắt ta bò qua mấy cái đường hầm đó à?]
[À, tôi—]
[Ta e rằng mình cũng không thu nhỏ đến mức đó được,] Gon lên tiếng, chặn đứng ý tưởng của tôi trước khi tôi kịp đề xuất. Nghĩ lại thì, nếu Fel còn không vừa, chắc chắn Gon cũng thế.
[Rồi rồi, tôi hiểu rồi! Ta sẽ đi cùng,] Dora-chan nói.
[Cậu sẽ đi à, Dora-chan?]
[Yaaaay! Vậy đi thôi!]
[Chắc chắn rồi! Bọn ta sẽ quay lại ngay.]
[Sui sẽ về sớm thôi, Chủ Nhân!]
Và thế là trước khi tôi kịp nói thêm gì, hai đứa nó đã lao thẳng vào trong tổ mối.
[Ôi trời, Sui...] tôi thở dài.
[Sao lúc nào ngươi than thở nghe cũng phiền thế?] Fel lườm tôi.
[Ý tôi là, đó là Sui mà! Nhóc ấy vẫn còn là trẻ con! Ông không lo lắng cho Sui chút nào à?!]
[Sui có Dora đi cùng, không có gì đáng lo cả. Phải là một đối thủ ngang ngửa rồng thì mới có thể đe dọa được bọn chúng.]
[Ch-Chờ đã, nghiêm túc đấy à? Dù vậy... tôi vẫn không chắc lắm...]
[Giờ còn gì mà nghi ngờ nữa? Dù chỉ có một mình, Sui cũng chẳng có gì phải sợ mấy con kiến đó.]
[Sao ông tự tin vậy hả?! Ông có hiểu ý tôi khi nói Sui vẫn là một đứa trẻ không?!]
[Nó có thể là một đứa trẻ, nhưng ngươi lại quá bao bọc nó! Sui là con slime duy nhất mà ta từng công nhận là mạnh!]
[Tôi không quan tâm ông công nhận gì hết! Aaa, Sui ơi, mau quay lại đi mà!] Tôi than vãn, hoàn toàn quên mất chuyện nhặt hàm của lũ mối sát thủ.
[Fel...? Đây có phải là hành vi thường thấy của bệ hạ không?] Gon hỏi.
Fel thở dài [Đáng tiếc là có.]
[Chẳng lẽ bệ hạ không nhận ra rằng với sức mạnh của Sui, sớm muộn gì nó cũng sẽ trở thành một Hoàng đế Slime?]
[Cậu ta đã ở bên Sui từ khi nó mới sinh ra, và vẫn cứ nghĩ rằng nó chỉ là một đứa trẻ. Giá mà cậu ta bớt bảo bọc nó đi thì tốt biết mấy...]
Này, Fel, Gon? Tôi hoàn toàn có thể nghe thấy hai người đó nha? Và bảo bọc một chút thì có gì sai chứ?! Aaa, sao Sui vẫn chưa quay lại vậy?!
Tôi không ngừng bước qua bước lại trước cửa đường hầm nơi Sui và Dora-chan đã chui vào, cho đến khi bị đánh thức khỏi dòng suy nghĩ bởi tiếng hừ nhẹ của Gaudino. Anh ta quay trở lại với một chiếc bao tải nặng trĩu trên vai, rồi thả nó xuống đất. Gideon, Sigvard và Feodora cũng lần lượt trở về, mỗi người đều mang theo một bao tải đầy ắp không kém.
"Cảm ơn lần nữa nhé, Mukohda," Gaudino nói, ba người còn lại cũng đồng tình. Chỉ cần nhìn nét mặt họ là tôi biết họ đã thu hoạch được kha khá chiến lợi phẩm.
"Hử? Nhưng cậu không định nhặt chút nào sao?" Gideon thắc mắc khi nhận ra tôi chẳng có bao tải nào cả.
[À! Thực ra thì...] Tôi bắt đầu giải thích chuyện Dora-chan và Sui chui vào tổ mối, khiến tôi lo lắng đến mức không còn tâm trí đâu mà đi nhặt nguyên liệu quái vật nữa.
"Hả?" Gaudino chớp mắt. "Nhưng họ là linh thú của cậu mà?" Ông ta thì thầm với nhóm mình.
"Chẳng phải nhiệm vụ của linh thú là đi trước thăm dò những nơi nguy hiểm hay sao?" Gideon thì thầm đáp lại.
"Phải rồi," Sigvard gật đầu.
"Chính xác," Feodora nói.
Ờ thì, mấy tiêu chuẩn đó không áp dụng với tôi đâu nhé! [Tôi xem linh thú của mình như đồng đội, hay đúng hơn là gia đình! Nhất là Sui! Nhóc ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà!]
"À-Ờ... vậy sao...?" Gaudino nói.
Sao mặt anh ấy lại co rúm lại vậy?! Nghe tôi nói đi chứ!
[Kia, chúng về rồi,] Fel đột nhiên lên tiếng. Tôi lập tức quay phắt lại nhìn về phía tổ mối.
[Bọn ta về rồi!]
[Sui về rồi, Chủ Nhân!]
[Dora-chan! Suuiii!]
Hai linh thú bé nhỏ của tôi vừa ló ra khỏi tổ, và tôi lập tức ôm chầm lấy Sui, dụi mặt vào Sui.
[Hí hí! Chủ Nhân, nhột quá~!]
[Nhóc không biết ta lo đến mức nào đâu đấy!]
[À đúng rồi! Bọn Sui mang quà về cho Chủ Nhân nè!] Sui vươn một xúc tu ra, trên đó là một viên đá ma pháp nhỏ cỡ viên bi và một hòn đá trắng trông lạ mắt. Hòn đá có hình bầu dục, dài khoảng năm centimet và có độ bóng đặc biệt.
[Một con mối khổng lồ mà bọn ta hạ gục đã rơi ra mấy thứ này,] Dora-chan giải thích.
[Ồ, thế à? Cảm ơn cả hai nhé!] Tôi nói, nhưng thực ra tôi chỉ quan tâm việc chúng trở về an toàn hơn là chiến lợi phẩm.
.............
Sau khi xử lý xong lũ mối sát thủ, Sui lại hóa khổng lồ để cả bọn leo lên và tiếp tục hành trình. Nhân tiện, tôi cũng đã thẩm định hòn đá trắng mà Dora-chan và Sui đưa cho, hóa ra đó là một viên bạch ngọc. Tôi nghĩ nó sẽ là một kỷ niệm đẹp cho chuyến đi này, nên quyết định nhờ ngài Lambert chế tác thành một món phụ kiện để đeo.
Đi được một đoạn khỏi tổ mối, chúng tôi bắt gặp một đàn thú trông giống như những con thú ăn kiến khổng lồ dài khoảng mười mét, đang chậm rãi tiến qua hầm ngục. Việc gặp phải sinh vật này làm tôi nhớ đến một bộ phim tài liệu trên TV về loài thú ăn kiến sống ở vùng đất ngập nước. Mà dù sao đi nữa, Fel nhăn mặt rồi bảo rằng, [Thịt của lũ đó có vị cực kỳ kinh khủng,] nên chúng tôi quyết định bỏ qua. Thật lòng mà nói, tôi cũng thấy hơi ghê nếu phải ăn thịt thú ăn kiến, nên chẳng có gì phải phàn nàn.
Dù sao thì, cứ thế mà tiến lên thôi. Chúng tôi liên tục chạm trán những quái vật mà các linh thú của tôi cho là không đáng bận tâm. Không có thứ gì kích thích bản năng săn mồi của họ, nên cả nhóm cứ thế đi qua mà không bị cản trở gì cho đến khi trời tối, rồi quyết định dừng lại để nghỉ ngơi.
Dù đang ở sâu trong lòng đất, nhưng các tầng dã ngoại trong hầm ngục vẫn có chu kỳ ngày và đêm giống như thế giới bên ngoài, điều này luôn khiến tôi cảm thấy kỳ lạ. Dù vậy, chúng tôi vẫn tìm được một bãi đất khô ráo, có cỏ mọc tương đối thoải mái để dựng trại qua đêm.
Bữa trưa tôi đã nấu lẩu từ đầu đến cuối, nên bữa tối tôi quyết định dùng đồ ăn làm sẵn. Các linh thú ham ăn kia bắt đầu làm loạn đòi ăn thịt cá sấu chiên giòn (karaage), nhưng tất nhiên tôi lập tức bác bỏ ngay và thay vào đó phục vụ tô cơm bò hầm từ nguyên liệu hầm ngục. Các linh thú của tôi càu nhàu vì không được như ý, nhưng cũng chén sạch phần ăn của mình với tốc độ kỷ lục và còn xin thêm suất thứ hai.
Nhóm Ark cũng rất thích món cơm bò này, và khi tôi nói với họ thịt bò này đến từ đâu, họ bắt đầu bàn bạc nghiêm túc về việc tự mình đến hầm ngục thịt.
Feodora – nữ elf ham ăn – thì dường như chẳng quan tâm đến chuyện gì khác, miễn là có đồ ăn ngon. Cô nàng cứ lẳng lặng ăn ngấu nghiến tô cơm bò của mình, đôi mắt lấp lánh niềm vui sướng của một thực thần chân chính. Rồi như chẳng có gì đáng ngạc nhiên, cô ấy gọi thêm suất... nhiều hơn bất cứ ai có thể ăn trong một bữa ăn bình thường.
Sau bữa tối, cả nhóm ngồi thư giãn một chút trước khi chuẩn bị đi ngủ, và lúc đó tôi mới nhận ra nhóm Ark có cách làm hơi khác so với chúng tôi.
[Các anh chắc là muốn thay phiên canh gác đấy chứ?] Tôi hỏi.
"Chỉ là để phòng hờ thôi," Gaudino đáp.
[Nhưng Fel và Gon đã dựng lá chắn rồi mà! Trừ khi có chuyện điên rồ xảy ra, chúng ta hoàn toàn an toàn.]
"Cứ coi như đây là thói quen khó bỏ của dân thám hiểm đi, và đừng bận tâm quá."
Tôi đã nhờ Fel và Gon tạo lá chắn bao phủ tất cả mọi người, kể cả nhóm Ark, nhưng nếu họ cứ muốn vậy thì...
[Ngươi nghe rồi đó. Cứ để họ phí công sức đi,] Fel hừ lạnh.
[Thật khó hiểu không biết họ mong chờ sẽ gặp kẻ địch cỡ nào mà lại không tin tưởng nổi lá chắn của một Rồng Cổ và một Fenrir,] Gon gắt gỏng đầy mỉa mai.
Tôi hiểu vì sao hai người họ thấy khó chịu với quyết định của nhóm Ark, nhưng đồng thời, tôi cũng hiểu quan điểm của mấy nhà thám hiểm. Họ hẳn chưa bao giờ ngủ ngoài trời mà không có ai đứng gác. Đối với họ, làm vậy chẳng khác nào tự sát. Tôi đoán đó là suy nghĩ phổ biến của dân thám hiểm.
[Được rồi, ngừng tranh luận. Mau lấy chỗ ngủ ra đi,] Fel nói.
À đúng rồi, chăn đệm. Ừm, nhóm Ark cũng đã biết tôi có ItemBox rồi, và nếu tôi không lấy chăn đệm ra tối nay, tôi sẽ phải ngủ dưới đất suốt chuyến đi mất. Họ chắc cũng sẽ không thấy quá kỳ lạ nếu tôi lấy vài tấm futon ra đâu nhỉ? Nghĩ vậy, tôi liền lấy ra chăn đệm từ ItemBox. Các linh thú dường như đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, vừa thấy chăn đệm là lập tức nằm xuống ngay.
[Được rồi, bọn tôi ngủ đây,] tôi gọi với sang Gaudino.
"Rõ rồi. Ngủ ngon nhé," anh ấy đáp. Ba người còn lại cũng vẫy tay chào.
Tôi nằm phịch xuống chăn, tựa lưng vào bụng Fel và nhắm mắt lại. Có vẻ hầm ngục đã làm tôi mệt hơn mình nghĩ, vì chỉ trong chốc lát, tôi đã chìm vào giấc ngủ sâu.
*Bốp, bốp.*
[..-nhân…đói...]
*Bốp-bốp, bốp-bốp.*
[Mnhh... ?]
Cảm giác nhớp nháp từ một xúc tu vỗ nhẹ lên má làm tôi tỉnh giấc, và tôi chậm rãi mở mắt.
[Chủ Nhân ơi, Sui đói!] Sui nói. Nhóc slime đang ngồi trên ngực tôi, vẫn không ngừng chọc chọc vào má tôi.
[Chào buổi sáng, Sui,] tôi lầm bầm.
[Chào buổi sáng, Chủ Nhân! Sui đói quá!]
[Rồi rồi, chờ chút nhé.] Tôi nhấc Sui lên, đặt nhóc qua một bên rồi vươn vai. [Aaa... Đỡ hơn hẳn. Này Sui, trước khi ăn sáng ta muốn rửa mặt đã. Nhóc làm chút nước giúp ta được không?]
[Được ạ! Đây nè!] Sui tạo ra một quả cầu nước to cỡ quả bóng rổ. Tôi hất một ít lên mặt để rửa, rồi lau khô bằng khăn từ ItemBox.
[Tuyệt, sảng khoái hẳn! Cảm ơn Sui nhé. Giờ thì ta sẽ chuẩn bị bữa sáng ngay,] tôi nói rồi đứng dậy... và giật bắn mình khi thấy khuôn mặt u ám đến đáng sợ của Gideon hiện ngay trước mắt.
[Gah! Gideon?!]
"Ồ, chào Mukohda. Sáng rồi à..." Gideon rên rỉ.
[C-Chết tiệt, trông anh thảm quá! Có chuyện gì vậy? Anh có ngủ chút nào không đấy?] Tôi hỏi, nhìn quầng thâm đậm dưới mắt anh ta.
"Đừng lo, không sao đâu. Chỉ là một đêm mệt mỏi thôi," Gideon nói với giọng như thể sắp ngủ gục đến nơi.
Chắc anh ta kiệt sức vì phải đứng gác cả đêm? Tôi nhớ đã từng nghe đâu đó rằng ăn thịt heo có thể giúp phục hồi mệt mỏi nhanh hơn, thế nên tôi quyết định làm món tonjiru – canh miso thịt heo – cho bữa sáng. May thay, tôi đã nấu sẵn từ trước, nên giờ chỉ cần chuẩn bị thêm một chút nữa là xong.
...................
.............
........
Khi các thành viên của Ark tụ tập ăn sáng, tôi không khỏi lo lắng khi nhận ra trông ai cũng mệt mỏi chẳng kém gì Gideon. Gaudino và Sigvard đều có vẻ uể oải chẳng kém, và dù bình thường Feodora vốn ít nói, nhưng quầng thâm dưới mắt cô ấy đủ để chứng minh rằng ngay cả tinh thần thoải mái của cô nàng cũng không thể vượt qua chuyện gì đó đã xảy ra đêm qua mà không bị ảnh hưởng.
[N-Này, mấy người ổn chứ?] Tôi hỏi. Họ chỉ gật đầu như muốn nói rằng không sao, nhưng chẳng thể thuyết phục nổi ai. Chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ biết họ đã kiệt sức hoàn toàn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ việc canh gác lại mệt đến thế sao? Tôi cũng không rành vụ này lắm, nhưng rõ ràng tôi đã nói rằng chúng ta sẽ ổn mà không cần người canh gác cơ mà!
[Đây, ăn đi! Biết đâu sẽ thấy khá hơn đấy,] tôi nói khi dọn bữa sáng ra. Món chính là tonjiru – canh miso thịt heo hầm ngục, nấu cùng thật nhiều rau củ từ vườn của Alban. Món ăn kèm là cá cơm trắng rắc lên củ cải bào (cũng từ vườn của Alban), và cơm nắm trộn rong wakame cùng mè rang. Tôi từng nghe nói rằng cá cơm trắng, mè và wakame đều giúp phục hồi mệt mỏi, nên chúng có vẻ là lựa chọn hợp lý.
Nhóm Ark ăn sáng trong im lặng. Thậm chí Feodora, người bình thường sẽ nhìn các linh thú của tôi ăn với ánh mắt thèm thuồng, hôm nay lại tỏ ra bất thường – mà các linh thú ham ăn thì đang ăn cơm bò nướng làm từ thịt bò hầm ngục cao cấp cơ đấy! Bình thường, Feodora hẳn đã chảy nước miếng cả lít vì một món ăn sang chảnh như thế!
Thật sự... chuyện gì đã xảy ra với bốn người này vậy?
................
Góc nhìn của Ark
"Chà, đúng là một đêm tra tấn tinh thần theo nhiều cách khác nhau," Gaudino lẩm bẩm. Ba người đồng đội của anh đều gật đầu đồng tình.
"Một con nhện địa ngục đã bò sát ngay bên cạnh tôi trong lúc tôi đang canh gác. Tôi suýt hét toáng lên khi cuối cùng cũng nhận ra nó," Gideon uể oải kể lại.
Nhện địa ngục tuy chỉ to cỡ lòng bàn tay, nhưng chúng lại vô cùng hung hãn và sở hữu nọc độc chết người. Chỉ một vết cắn thôi cũng khiến nạn nhân chảy máu từ mọi lỗ trên cơ thể và chết trong đau đớn tột cùng.
"Ồ, cậu cũng gặp à? Tôi cũng thấy vài con – tận năm con cùng lúc..." Sigvard nói. "Có vẻ lá chắn ngăn chúng lại không cho đến quá gần, nhưng dù vậy, tôi cũng chẳng thể phớt lờ sự hiện diện của chúng được," Bộ dạng ngang tàng thường ngày của anh chẳng còn đâu nữa, và vẻ mặt nặng nề vì kiệt sức nói lên tất cả.
"Tôi thì gặp dơi ma cà rồng," Feodora nói, khuôn mặt vốn đã trắng giờ trông càng nhợt nhạt như ma.
Gaudino, Gideon và Sigvard trố mắt nhìn cô.
"Thật luôn á?" Gaudino thì thào.
Dơi ma cà rồng dài tận hai mét từ đầu đến chân. Chúng là quái vật họ dơi có kích thước khổng lồ, sở hữu nọc độc tê liệt cực mạnh và sẽ hút cạn máu con mồi của mình. Những xác chết khô quắt mà chúng để lại là một cảnh tượng kinh hoàng đối với bất kỳ ai chứng kiến.
Cả bốn người đồng loạt thở dài nặng nề.
"Vậy mà Mukohda lại ngủ ngon lành suốt cả đêm. Phải công nhận, có khi cậu ấy còn gan lì hơn tôi tưởng đấy," Gaudino lẩm bầm, trong khi cả nhóm quay sang nhìn người bạn đồng hành đặc biệt của mình.


0 Bình luận