Tập 14: Bánh Croquette Kem và Sự Sụp Đổ Của Dị Giáo!
Chương 1-1: Demiurge Chiếm Sân Khấu.
1 Bình luận - Độ dài: 3,763 từ - Cập nhật:
Tôi và các linh thú của mình đang trên đường đến Thánh Quốc Rubanov và đã dựng trại qua đêm trong khu rừng rộng lớn trải dài qua biên giới giữa Thánh Quốc và cụm quốc gia nhỏ lân cận. Chúng tôi khởi hành từ Karelina vào sáng sớm, và về lý thuyết, chúng tôi hoàn toàn có thể đến Thánh Quốc chỉ trong một ngày. Tuy nhiên, điều đó sẽ đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ đến ngôi đền chính của Giáo Hội vào lúc trời đã khuya.
Phá hủy nơi đó vào ban đêm sẽ khiến số nhân chứng ít hơn, và như thế, thông điệp mà chúng tôi muốn gửi đi sẽ không có tác động mạnh mẽ. Càng có nhiều người chứng kiến cảnh Rubanov bị hạ nhục, hiệu quả của việc này càng cao! Vì vậy, sau khi bàn bạc với các linh thú, chúng tôi quyết định nghỉ lại trong rừng và tiếp tục hành trình đến ngôi đền chính của Rubanov vào sáng hôm sau.
[Và bây giờ, khi đã thống nhất kế hoạch, đến lúc chúng ta ăn rồi!]
[Chính xác! Dù sao thì chúng ta cũng cần chuẩn bị kỹ càng cho ngày mai.]
[Mà chuẩn bị nghĩa là ăn cho no căng! Không gì tốt hơn một cái bụng đầy trước khi chiến đấu!]
[Sui sẽ ăn thật nhiều!]
[Mấy người nói cứ như thể bình thường không bao giờ ăn uống thả phanh ấy,] tôi châm chọc. [Chưa kể... chẳng phải sáng mai mấy người cũng sẽ ăn một bữa thịnh soạn nữa sao?]
[Chẳng có lý do gì để nói ra điều hiển nhiên cả.]
[Thật luôn, cần gì phải hỏi?]
[Ừ thì, bữa ăn sáng mai có liên quan gì đến bữa ăn tối nay đâu.]
[Sui sẽ ăn nhiều cả tối nay lẫn sáng mai!]
Mấy người đúng là không biết kiềm chế gì cả. Thỉnh thoảng tiết chế một chút cũng tốt mà, các cậu biết không? Nhưng mà chắc đó là yêu cầu quá cao đối với bốn tên tham ăn này, tôi nghĩ thầmvà bật cười khi bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Không phải là tôi cần làm gì nhiều. Chỉ cần lấy một số món đã nấu sẵn từ ItemBox là xong.
Tôi tin chắc rằng sẽ chẳng có chuyện gì có thể đe dọa đến các linh thú của mình trong cuộc tấn công vào Giáo Hội. Nhưng dù sao đi nữa, chúng tôi vẫn sẽ tạo ra một màn trình diễn hoành tráng, vì vậy tôi cũng không thể xem nhẹ nhiệm vụ này.
Fel và Gon có thể nói ngôn ngữ loài người, nên vai trò của họ sẽ đặc biệt quan trọng! Vì thế, tôi quyết định chuẩn bị một món ăn mà theo quan niệm của quê nhà tôi, sẽ mang lại chiến thắng trong mọi việc.
[Đây rồi, các cậu! Tối nay là đêm của katsudon!]
Tôi đặt xuống những chiếc bát khổng lồ của các linh thú, mỗi bát đều chứa đầy ắp katsudon nóng hổi. Cả bốn tên liền lao vào ăn ngấu nghiến như thể tôi đã bắt chúng nhịn đói suốt mấy tiếng đồng hồ. Đúng như tôi nghĩ, không gì tuyệt hơn katsudon trước một ngày quan trọng!
[Người gọi món này là 'katsudon' à, bệ hạ? Thật sự tuyệt vời!] Gon nói trong khi vẫn đang ngấu nghiến từng miếng.
Ồ đúng rồi! Đây là lần đầu tiên lão ta ăn món này. Katsudon là món ăn bao gồm những miếng cốt lết heo chiên giòn – hay trong trường hợp này là cốt lết orc – được nấu sơ qua trong nước sốt ngọt mặn thơm ngon làm từ xì dầu, mirin và đường. Sau đó, rưới trứng đánh tan lên trên và để nó chín vừa đủ, rồi dọn lên trên một bát cơm nóng hổi.
Một món ăn như thế này thì không thể nào không ngon được. Nhìn các linh thú ăn mà tôi cũng chảy nước miếng, nên tôi nhanh chóng bắt đầu phần của mình, dùng đũa gắp lên một miếng và cho vào miệng.
[Đúng là ngon hết sẩy!] tôi nói, rồi cắm đầu ăn cho đến khi hết sạch bát cơm chỉ trong chớp mắt.
[Phù! Katsudon của người thật sự rất tuyệt, thưa bệ hạ!]
[Đúng vậy, hoàn toàn có thể chấp nhận được. Tuy nhiên, ta vẫn thích ăn thịt riêng hơn.]
[Ý ông là cốt lết, đúng không? Ừ, đúng là món đó ngon thật!]
[Sui thích cả hai cách luôn!]
Chúng tôi đã dùng xong bữa tối và đang ngồi trò chuyện cùng nhau trong khi thưởng thức vài ly nước ngọt sau bữa ăn. Nhìn thấy Fel vẫn còn phàn nàn dù vừa chén sạch một bát katsudon khổng lồ, tôi chỉ biết lắc đầu. Thực tế là hôm nay ông ta còn ăn nhiều hơn bình thường, cũng như tất cả các linh thú khác.
Có lẽ họ đang tích trữ năng lượng để chuẩn bị cho ngày mai?
Họ ăn khỏe đến mức tôi đã có lúc lo rằng mình sẽ hết katsudon trước khi chúng cảm thấy no, điều này khiến tôi hoảng hốt một chút.
[Oh, đừng lo. Tôi đã làm sẵn nhiều miếng cốt lết chiên riêng, nên sáng mai các cậu có thể ăn thoải mái,] tôi nói, khiến cả nhóm phấn khởi hẳn lên. Dĩ nhiên, tôi vẫn sẽ chọn một bữa sáng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trong mắt bốn linh thú này, nhồi nhét thịt vào bụng ngay từ sáng sớm là chuyện đương nhiên, và chỉ cần có đủ thịt, họ chẳng mấy bận tâm đến cách chế biến. Khởi đầu ngày mới với thịt chiên dầu mỡ chẳng phải vấn đề gì to tát với họ cả.
Đôi khi tôi thực sự tự hỏi làm sao dạ dày của họ có thể chịu đựng nổi kiểu ăn uống vô tội vạ như thế. À, mà khoan, Sui vốn chẳng có dạ dày ngay từ đầu nhỉ? Chỉ mới tưởng tượng đến đống cốt lết tôi sẽ phải dọn ra vào sáng mai mà bụng tôi đã bắt đầu khó chịu rồi. Tôi vội nhấp một ngụm cà phê đen từ chiếc cốc yêu thích để xoa dịu dạ dày. Nhưng thôi, nghĩ về bữa sáng ngày mai thế là đủ rồi. Giờ quan trọng hơn...
[Này, Fel, Gon? Mấy ông vẫn nhớ những gì cần nói vào ngày mai chứ?] tôi hỏi. Suốt quãng đường di chuyển, tôi đã truyền đạt cho họ bằng thần giao cách cảm tất cả những gì cần phải nói và làm. Đây là một màn thị uy, và càng thể hiện được sức mạnh áp đảo, hiệu quả răn đe sẽ càng lớn. Đó là lý do Fel, Gon, Dora-chan và Sui sẽ đóng vai trò chính, còn tôi thì sẽ ẩn mình trên lưng Gon. Fel và Gon có vai trò đặc biệt quan trọng trong vở kịch này, nên tôi phải chắc chắn rằng cả hai thuộc lòng phần của mình.
[Hmph! Tất nhiên là ta nhớ,] Fel tuyên bố với vẻ tự tin tuyệt đối.
[Ta là tín đồ của Nữ thần Ninrir, Nữ thần Gió, người phụng sự Ngài Demiurge, Đấng Sáng Tạo vạn vật. Ta không đời nào làm hoen ố danh tiếng của nữ thần trước sự hiện diện của một vị thần vĩ đại hơn. Ta sẽ không thất bại.]
[Ta cũng đâu có ý định gây rắc rối gì. Chuyện này dễ như trở bàn tay!] Gon tự tin khẳng định.
[Vậy thì tốt rồi... Trông cậy vào hai cậu đấy, Dora-chan, Sui.]
[Cứ để đó cho ta!]
[Sui sẽ cố gắng hết sức!]
[Kỳ lạ thật, tôi lại cảm thấy lo lắng về hai kẻ luôn tràn đầy tự tin kia hơn là Dora-chan và Sui.]
Sáng hôm sau, sau khi cả nhóm nhồi nhét đến phát ngán một đống cốt lết để chuẩn bị cho cuộc viếng thăm, chúng tôi vượt qua biên giới và tiến vào Thánh Quốc Rubanov. Chẳng mấy chốc, đích đến của chúng tôi đã hiện ra trước mắt: ngôi đền chính của Giáo hội Rubanov.
Thực ra, tôi không hề biết chút gì về vị trí của ngôi đền này, nhưng lão Gon thì lại nắm rõ như lòng bàn tay. Theo lời lão ấy, [Nó nổi bật đến mức chướng mắt, vậy nên cũng có thể xem là một cột mốc hữu ích.]
Khi chúng tôi đáp xuống quảng trường trước đền thờ, tôi đã lập tức hiểu ý lão ấy muốn nói. Gon đã trở về kích thước thật của mình, vậy mà quảng trường vẫn rộng đến mức lão ấy có thể hạ cánh thoải mái mà không chật chội chút nào. Còn ngôi đền thì đúng là nổi bật theo một cách thái quá—đến mức thoạt nhìn, nếu không biết trước, tôi chắc chắn sẽ lầm tưởng đó là một tòa lâu đài. Nó còn to hơn cả Gon khi ở kích thước thật! Những hoa văn chạm trổ trên đó tinh xảo đến mức chỉ cần nhìn qua cũng đủ thấy chi phí xây dựng đắt đỏ thế nào. Ngay cả khung cửa sổ cũng được dát vàng lộng lẫy. Một công trình phô trương đến mức lố bịch.
Tôi đờ người ra trước sự xa hoa lộng lẫy quá mức của ngôi đền, nhưng tiếng la hét hoảng loạn vang lên đã kéo tôi trở về thực tại. Cùng lúc đó, một đoàn kỵ sĩ mặc giáp bạc lấp lánh đồng loạt tràn ra từ trong đền.
"H-Hỡi lũ dã thú hèn hạ! Chúng ta, các Thánh Kỵ Sĩ của Rubanov, sẽ dùng quyền năng thiêng liêng để tiêu diệt các ngươi!" một kỵ sĩ đứng giữa đội hình hô to. Hắn ta khoác trên mình bộ giáp còn hào nhoáng hơn cả đồng đội.
[Ngươi nói sao, hèn hạ?] Fel nhếch mép cười khẩy, gương mặt lộ rõ vẻ căm phẫn. [Ngươi dám gọi một Fenrir là loài súc sinh? Vậy thì, lũ nhân loại hỗn xược các ngươi hãy nhớ lấy: khi ta xé xác các ngươi ra từng mảnh, nghiền nát xương cốt của các ngươi thành bụi, thì đó là hậu quả do chính các ngươi chuốc lấy!]
[Oh? Đó là tất cả những gì ngươi định làm với bọn chúng sao?] Gon cất giọng trầm thấp, vẻ mặt cũng chẳng kém phần tức giận. [Dám gọi một Rồng Cổ Đại như ta là dã thú chẳng khác nào tự chuốc lấy diệt vong. Ta sẽ thiêu rụi các ngươi bằng hơi thở rồng của ta, đến mức ngay cả tro tàn cũng chẳng còn sót lại!]
Hai kẻ ấy trông như thể sắp lao vào xé xác đám kỵ sĩ ngay lập tức, khiến tôi hoảng hốt vội truyền ý nghĩ qua thần giao cách cảm.
[F-Fel, dừng ngay cái ý định tắm máu đó lại! Ông đã thề tối qua là sẽ không làm hỏng chuyện này mà, nhớ không?!]
[Mnhhh! N-Nhưng bọn côn trùng này thật đáng ghét!]
[Và ông nữa, Gon! Chẳng phải ông bảo chuyện này dễ như trò trẻ con sao?!]
[À thì... chuyện là...]
[Làm ơn đi mà, hai ông! Cả kế hoạch sắp đổ sông đổ biển rồi! Chưa kể Ngài Demiurge vẫn chưa được ra sân khấu đâu! Ngài ấy mới là nhân vật trung tâm của vở diễn này đấy! Nếu hai cậu mà nổi điên lên ngay bây giờ thì mọi thứ sẽ hỏng bét mất! Chỉ cần bám sát kịch bản thôi, được chứ?! Tôi van hai ông đấy!]
[Yeah, nghiêm túc đấy,] Dora-chan chen vào. [Chúng ta đã mất bao công sức tập luyện, thế mà hai người lại phá kịch bản ngay từ màn đầu? Vô dụng thật!]
[Fel với lão Gon vô dụng!] Sui nhại theo.
[Grrr...]
[Ugh...]
Sau tất cả sự huênh hoang tối qua, giờ đây hai người họ thực sự xứng đáng bị chê cười. Nào, Dora-chan! Sui! Hãy cho họ biết các cậu nghĩ gì đi!
[Dù sao đi nữa,] tôi truyền ý nghĩ, [cứ bám sát kịch bản đi! Đừng có tự ý biến tấu nữa! Nếu hai người làm hỏng chuyện, thì tối nay đừng mong có bữa tối đấy!]
[Ư-Ừm, ta nhớ mà!]
[V-Vậy được thôi!]
Có vẻ như việc lấy bữa ăn làm con tin cuối cùng cũng có tác dụng. Fel và Gon hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, rồi bắt đầu đọc những lời thoại tôi đã chuẩn bị sẵn.
[Ta là Fenrir, người hầu của Ninrir, Nữ thần Gió!] Fel tuyên bố. [Ta đến đây theo lệnh của Ngài Demiurge, Thần Sáng Tạo, đấng tối cao của các thần linh!]
[Và ta là Rồng cổ, thành viên của chủng tộc cổ xưa và hùng mạnh nhất, những kẻ đã trông nom thế giới này từ thuở sơ khai!] Gon tiếp lời. [Ta cũng đến đây để thực hiện sứ mệnh của Ngài Demiurge, Thần Sáng Tạo!]
[Hỡi con người, hãy lắng nghe lời của Ngài Demiurge!] Fel và Gon đồng thanh nói.
[Được rồi, Ngài Demiurge, đến lượt ngài đấy!] Tôi truyền thông điệp bằng thần giao cách cảm, tin chắc rằng Ngài Demiurge—vị thần thích đọc suy nghĩ—sẽ nghe thấy. Giờ quả bóng đã nằm trong tay ông ta.
[Ahem, ahem! Phải rồi, ta là Demiurge, Thần Sáng Tạo của thế giới này và là vị thần tối cao trong tất cả vị thần. Hôm nay ta cất lời vì có một số nghi vấn cần được giải đáp. Ngươi kia! Đúng rồi, chính ngươi đấy, Giáo hoàng! Đừng có run rẩy nữa, đứng dậy và ra ngoài mau!]
Giọng nói quen thuộc của Ngài Demiurge vang lên trong tâm trí tôi một lần nữa, nhưng lần này, tôi biết mình không phải người duy nhất nghe thấy. Tôi đã trình bày kế hoạch với ngài ấy trước đó, và ngài ấy đồng ý truyền đạt lời của mình đến toàn bộ giáo dân của Giáo hội Rubanov—tức là toàn bộ người dân ở Thánh Quốc Rubanov, cộng thêm những nhân vật cấp cao trong các tôn giáo khác không thờ phụng một trong bốn nữ thần hoặc các thần linh liên quan, cũng như hoàng tộc của vô số quốc gia xung quanh.
Ngài Demiurge nói rằng ông ta hoàn toàn có thể truyền thông điệp của mình đến tất cả mọi người trên lục địa này, nhưng chúng tôi cuối cùng quyết định rằng làm vậy là quá mức cần thiết và nên thu hẹp phạm vi. Dù vậy, ngay cả khi chỉ gửi thông điệp đến nhóm người giới hạn này, tôi vẫn có cảm giác chúng tôi đang làm hơi quá tay. Chúng tôi mới chỉ bắt đầu, mà tôi đã thấy được hiệu quả rõ rệt. Những người xung quanh trông cực kỳ sửng sốt—có người nuốt nước bọt lo lắng, có người khuỵu gối cầu nguyện ngay tại chỗ.
Mà cũng đúng thôi. Không phải ngày nào người ta cũng nghe thấy giọng nói của một vị thần vang lên trong đầu mình.
[Thế nào? Ta đang chờ đây.] Ngài Demiurge lên tiếng.
Lời nói đó có vẻ đã có tác dụng, vì ngay sau đó, một nhóm người đàn ông khoác áo choàng trắng thêu hoa văn vàng lộng lẫy vội vã chạy ra khỏi đền thờ. Một trong số họ—có lẽ là Giáo hoàng—ăn mặc còn xa hoa hơn cả những người khác, với vô số đá quý được khâu vào bộ y phục hào nhoáng.
[Cuối cùng thì các ngươi cũng chịu ló mặt rồi đấy! Vậy các ngươi là đại diện của Giáo hội Rubanov. Giờ thì hãy nói cho ta biết, Rubanov là ai?]
Phì! Đợi đã... Ngài Demiurge, ngài thực sự hỏi câu đó sao? Khoan, khoan đã... Chẳng lẽ chỉ mình tôi thấy Giáo hoàng và các giáo sĩ của ông ta tái nhợt cả mặt à? Nhìn họ như sắp ngất đến nơi vậy! Đừng nói với tôi là họ biết Rubanov không có thật nhé?
[Sao? Không ai định trả lời à?] Ngài Demiurge giục.
Sau một hồi do dự rất lâu, cuối cùng Giáo hoàng cũng lên tiếng.
Quảng trường đông nghịt người, nhưng bầu không khí lặng ngắt đến mức tôi có thể nghe rõ từng lời ông ta nói, dù ông ta không hề hét lớn.
"R-R-Rubanov là Đấng Toàn Tri và Toàn Năng, Thần của Nhân Loại! Nh-Nhân tộc được ban phước lành bởi vinh quang nhân từ của ngài!"
[Đấng Toàn Tri và Toàn Năng, Thần của Nhân Loại, sao? Hừm, hừm. Để ta nói cho rõ: ta chính là Thần Sáng Tạo, đấng tối thượng của toàn bộ thần linh. Sự tồn tại của bất cứ vị thần nào trong thế giới này đều không thể nằm ngoài kiểm soát của ta. Và ta có thể khẳng định rằng không hề có vị thần nào tên là Rubanov. Hơn nữa, thần linh không bao giờ gây hấn phân biệt giữa các chủng tộc, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào!] Ngài Demiurge tuyên bố chắc nịch, làm cả quảng trường xôn xao.
"Không thể nào—" Giáo hoàng bắt đầu cất lời phản đối, nhưng Ngài Demiurge sẽ không để ông ta dễ dàng thoát khỏi tình huống này.
[Nói dối trước mặt thần linh là vô ích! Các ngươi, những kẻ đứng đầu Giáo hội Rubanov, biết rất rõ sự thật mà ta nói. Các ngươi đã được dạy về điều đó khi nhận chức! Các ngươi biết rằng Giáo hội Rubanov là một giáo phái giả dối, được lập ra chỉ để tích trữ vàng bạc cho tầng lớp lãnh đạo của nó. Các ngươi biết rõ điều đó, vậy mà vẫn bám chặt lấy địa vị của mình! Nói cách khác, các ngươi chỉ là một lũ con buôn keo kiệt mà thôi!]
Khi Ngài Demiurge vạch trần sự thật về nguồn gốc của giáo hội, sắc mặt các lãnh đạo của Giáo hội Rubanov từ tái nhợt chuyển sang trắng bệch. Họ lảo đảo đến mức tôi thực sự nghĩ họ có thể ngã quỵ ngay tại chỗ bất cứ lúc nào.
[NHƯNG, điều đó tự nó chưa đủ để khiến ta phải can thiệp. Trong thời đại hiện đại mà các ngươi đang sống, tiền bạc là một nhu cầu thiết yếu. Ta sẽ không bận tâm đến việc các ngươi lừa đảo để làm đầy túi mình. Tuy nhiên...]
Chỉ là cảm giác của mình thôi sao, hay Ngài Demiurge thực sự đang rất, rất giận dữ vậy? Nổi cả da gà rồi đây này!
[Các ngươi còn làm những gì nữa?] Ngài Demiurge tiếp tục. [Các ngươi coi nhân thú, elf và người lùn như đồ chơi của mình. Các ngươi thậm chí còn buộc chính đồng loại của mình phải dâng con trai, con gái cho các ngươi mỗi khi các ngươi thích, đùa giỡn với họ cho đến khi chán chê, rồi đem họ bán làm nô lệ. Những hành vi ghê tởm này đối với các thành viên của giáo hội các ngươi chẳng khác nào chuyện thường ngày. Và trong số đó, kẻ đáng tội nhất chính là các ngươi—những kẻ đứng đầu giáo hội! Các ngươi đã bán chính đồng bào của mình cho Đế chế Geisler, dù biết rõ họ sẽ bị sử dụng làm bia sống cho quân đội của chúng luyện kiếm! Và các ngươi cũng biết về số phận còn kinh hoàng hơn nữa—một số phận quá khủng khiếp để có thể thốt thành lời—đang chờ đợi họ sau khi chết!]
Một số phận quá khủng khiếp để có thể thốt thành lời đang chờ đợi họ sau khi chết?
Chuyện này là sao? Và người đang mô tả nó lại là Ngài Demiurge?
Đáng sợ quá mức rồi đấy!
[Có vẻ đây cũng là thời điểm thích hợp để ta gửi vài lời đến những kẻ cầm quyền của đế chế. Ta biết các ngươi đang nghe ta, hỡi Hoàng đế! "Con đường đế quốc" của các ngươi là xem những kẻ ngoài lãnh thổ mình là hạ đẳng. Chính quan điểm đó đã dẫn các ngươi đến những hành vi ghê tởm này, và các ngươi phải chấm dứt ngay lập tức! Nếu còn tái phạm dù chỉ một lần nữa, ta sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu. Và nếu các ngươi nghĩ rằng hành động của mình có thể che giấu được, thì hãy biết rằng ta luôn dõi theo.]
Ôi trời, chết thật! Hóa ra Ngài Demiurge cũng nhắm đến đế chế nữa sao?
Tất cả những gì tôi biết về Đế chế Geisler là họ đã đóng cửa biên giới suốt hàng chục năm và có một nền quân sự cực kỳ hiếu chiến. À, và cả chuyện các nước giáp biên với đế chế thường xuyên có xung đột với quân viễn chinh của chúng nữa.
Chỉ riêng những thông tin đó cũng đủ khiến tôi không muốn dính dáng gì đến đế chế này rồi, và giờ khi biết Ngài Demiurge đang để mắt đến họ, tôi lại càng không muốn dính vào hơn bao giờ hết.
[Về phần Giáo hội Rubanov. Tội lỗi của giáo hội này đã chất chồng như núi. Các ngươi đã khoác lên mình danh hiệu thần thánh giả dối để gieo rắc những tội ác không thể dung thứ, và ta sẽ không còn nhắm mắt làm ngơ trước sự tà ác của các ngươi nữa.]
Một tội lỗi tột cùng ư? Lời phán xét đó lại đến từ Ngài Demiurge? Vậy thì đám Rubanov này đã hoàn toàn vô phương cứu chữa.
[Nói vậy là đủ rồi. Đến lúc trừng phạt các ngươi rồi. Ahem! Fenrir, Rồng cổ, dọn dẹp đống hỗn độn này cho ta.] Ngài Demiurge ra lệnh. [...Ho ho ho, ta luôn muốn nói câu đó!]
Ngài Demiurge... tôi đoán ông không định để chúng tôi nghe thấy câu cuối cùng đó đâu, phải không?
Và khoan đã, có phải ông vừa trích lời Mito Komon không đấy? Ông xem bộ đó à?
[V-Vâng!] Fel và Gon đồng thanh đáp, cố giữ vẻ nghiêm túc dù đang phải nhịn cười trước màn diễn của Ngài Demiurge.


1 Bình luận