• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 14: Bánh Croquette Kem và Sự Sụp Đổ Của Dị Giáo!

Chương 8-1: Mukohda Dũng Cảm

0 Bình luận - Độ dài: 3,120 từ - Cập nhật:

Sau một cuộc trò chuyện dài dòng, cuối cùng tôi cũng giải thích được với nhóm Ark rằng tôi không có thói quen giết quái vật vô tội để kiếm điểm kinh nghiệm, mà chỉ là do Gon nhất thời nổi hứng mang con rắn đó về làm quà cho tôi. Như vậy là đã giải quyết được một hiểu lầm có thể trở nên vô cùng nghiêm trọng... tôi hy vọng vậy. Họ hiểu rồi, đúng không? Mọi chuyện ổn rồi chứ? Làm ơn đi, nhóm Ark, tin tôi lần này thôi mà!

Dù sao thì, tôi cũng lắc đầu bỏ qua chuyện vừa rồi và tập trung vào nhiệm vụ tiếp theo: chuẩn bị bữa trưa. Chúng tôi tìm được một khoảng đất khá khô ráo để dùng bữa, và Fel cùng Gon đã dựng lá chắn, đảm bảo rằng dù có chuyện gì xảy ra, chúng tôi vẫn sẽ an toàn tuyệt đối. Giờ thì chỉ còn mỗi tôi phải đáp ứng mong đợi của các linh thú háu ăn của mình—cộng thêm một nàng elf háu ăn của nhóm Ark—những người đang chăm chú dõi theo từng cử động của tôi với vẻ mong chờ thuần khiết.

Được rồi, tôi biết mà! Tôi nhớ rất rõ là mọi người đã yêu cầu tôi dùng hoàng đế dorado để làm lẩu. Thế là tan tành kế hoạch mang theo món ăn làm sẵn để có một bữa trưa nhàn nhã rồi. Haizz...

Lúc đó, tôi dành một khoảnh khắc để trầm ngâm. Hoàng đế dorado, với thịt trắng tinh khiết, có thể dùng cho hầu hết các phương thức chế biến lẩu mà tôi biết. Vì sẽ chiêu đãi cả nhóm Ark, tôi quyết định không làm món gì quá khác lạ, mà chọn một công thức truyền thống. Tuy nhiên, một nồi lẩu quá đơn giản với nước dùng đơn điệu thì cũng trở nên vô vị.

Hmm... Hay là thử xem qua Siêu Thị Online để tìm chút cảm hứng nhỉ?

Tôi nấp sau bếp ma pháp để chắc chắn rằng nhóm Ark không thể nhìn thấy mình, rồi mở danh mục kỹ năng, tìm đến trang liệt kê các loại nước dùng lẩu mà tôi thường sử dụng.

[Oh, cái này có vẻ ổn đấy!] Tôi lẩm bầm khi tìm thấy một loại nước dùng rau củ. Loại này có hương vị nhẹ nhàng, nhưng vẫn đủ đậm đà và phù hợp với cả thịt lẫn cá. [Được rồi, quyết định vậy đi! Hôm nay sẽ dùng nước lẩu rau củ!]

Tôi lập tức mua loại nước dùng này. Hầu hết nguyên liệu khác tôi đều đã có sẵn, chỉ trừ nấm. Nấm giúp tăng vị umami đáng kể cho lẩu, nên tôi coi chúng là nguyên liệu không thể thiếu. Vì thế, tôi cũng đặt mua vài gói nấm shiitake và nấm shimeji. Đơn hàng được giao ngay lập tức, và tôi mở thùng carton để lấy nguyên liệu ra—tất nhiên là vẫn nấp sau bếp ma pháp.

Giờ thì chỉ còn khâu chế biến nữa thôi! Tôi quyết định dùng cải thảo, hành lá và cà rốt—tất cả đều do Alban trồng trong vườn của mình. Alban xuất thân từ một gia đình nông dân và có vẻ rất thích làm vườn. Ông ta đã trồng đủ thứ trong thời gian rảnh và thường xuyên chia sẻ thành quả của mình với tôi. Thật sự quá tuyệt vời, nhất là khi rau củ của Alban ngon hơn hẳn bất cứ thứ gì tôi từng ăn!

Tôi bắt đầu sơ chế nguyên liệu. Đầu tiên là cải thảo—tách lá ra khỏi lõi, rồi xắt lá thành miếng vừa ăn và băm nhỏ phần lõi. Tiếp theo, tôi xắt hành lá theo đường chéo, rồi gọt vỏ cà rốt và cắt thành nửa khoanh tròn. Bình thường tôi sẽ cắt thành khoanh tròn đầy đủ, nhưng cà rốt của Alban to quá mức bình thường, nên cắt đôi là điều bắt buộc. Mà không chỉ cà rốt, tất cả rau củ của anh ta đều có kích thước khổng lồ như vậy.

Sau đó là phần nấm. Tôi cắt bỏ phần gốc của nấm shiitake rồi bổ đôi, còn với nấm shimeji thì chỉ cần tách chúng thành từng nhánh nhỏ.

[Xong phần rau củ rồi! Giờ thì chuẩn bị nồi lẩu thôi!] Tôi tự nhủ.

Tôi đổ nước vào nồi, thêm nước dùng rau củ rồi đun sôi. Khi nước sôi lăn tăn, tôi bắt đầu thả nguyên liệu vào và để chúng nấu đến khi chín mềm.

Nhìn nước lẩu sôi sùng sục, tôi đã có linh cảm rằng nó sẽ rất ngon. Nhưng để chắc chắn hơn, tôi múc một ít lên nếm thử.

[Ôi trời ơi, tuyệt vời quá! Đây có thể là nồi lẩu ngon nhất mà mình từng làm luôn ấy! Nước dùng không quá đậm vị, nhưng lại có độ ngon rất ấn tượng!]

Vị umami từ rau củ đặc biệt của Alban và nấm đã hòa quyện hoàn hảo với hoàng đế dorado, tạo nên một nồi lẩu tuyệt hảo. Tôi đứng yên một lúc để tận hưởng hương vị tuyệt vời này... rồi chợt nhận ra cả các linh thú tham ăn cùng với cô elf hấu ăn đang tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.

[Này, đừng có nhìn tôi như thế! Tôi sẽ dọn ra ngay đây, được chưa? Giải tán, giải tán!] Tôi phẩy tay xua đuổi.

Bọn họ bĩu môi đầy bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Mà khoan, có phải tôi tưởng tượng không, hay Feodora lúc nào cũng hòa vào nhóm các linh thú của tôi mỗi khi có đồ ăn vậy? Cái sức ăn của cô ấy đúng là không thể coi thường được.

............

[Quả nhiên, loại cá này ngon thật đấy!]

[Vậy đây là lẩu sao? Ngon như lời đồn thật đấy!]

[Ta biết mà! Lẩu là số một, mà con cá này cũng thật sự rất đặc biệt!]

[Cá ngon lắm, ngon lắm luôn ấy!]

[Đúng vậy, nhưng đừng quên ăn cả rau nữa nhé! Alban đã dốc hết tâm huyết để trồng chúng, và ông ấy đã làm rất tốt. Rau củ này ngon cực kỳ luôn!] Tôi nói. [Này, Fel! Đừng tưởng tôi không thấy ông chỉ toàn ăn cá thôi nhé!]

[Chúng ta thực sự phải lặp lại chuyện này mỗi bữa ăn sao?] Fel nhăn mặt khó chịu. [Bữa nào ngươi cũng bảo ta ăn rau, và bữa nào ta cũng nói ta ghét chúng.]

[Đúng thế, và bữa nào tôi cũng bảo ông rằng cần phải ăn uống cân bằng! Suốt ngày chỉ ăn thịt thì không tốt đâu. Nếu muốn giữ gìn sức khỏe, ông cũng phải ăn rau chứ!]

[Ta được các vị thần ban phước lành, sức khỏe của ta sẽ không bị ảnh hưởng bởi thứ ta ăn vào.] Fel nói, lườm tôi với ánh mắt đầy bất mãn.

Nhưng tôi chẳng hề bị thuyết phục chút nào. [Ông không thể dùng phước lành làm cái cớ để ăn uống vô tội vạ được! Tôi thì lại nghĩ rằng ăn uống đa dạng rất quan trọng.]

[Rau ngon lắm mà, Chú Fel!] Sui lon ton nói chen vào.

[Đúng không? Quá ngon luôn ấy!] Tôi đồng tình. [Tôi thật sự vui vì Sui không phải kẻ kén ăn... không như ai đó.]

[Hí hí! Sui thích thịt với cá, nhưng cũng thích ăn rau nữa!]

[Tốt lắm!] Tôi nói. Tôi cũng không chắc lắm về việc slime có thể bị bệnh hay không, nhưng vì Sui ăn đủ thứ, nên chắc chắn nhóc ấy sẽ nhận được tất cả các chất dinh dưỡng cần thiết, dù những thứ đó có là gì đi chăng nữa.

[Ta cũng không thích rau lắm đâu, nhưng phải thừa nhận là mấy món này ngon thật! Nếu lá cây lúc nào cũng ngon như thế này, ta có thể ăn chúng mỗi ngày luôn ấy!] Dora-chan vừa nhai ngấu nghiến vừa nói.

[Tôi cũng nghĩ vậy.] Tôi gật gù. [Cải thảo rất hợp để nấu lẩu. Nó hút hết hương vị của nước dùng, làm cho món ăn trở nên ngon không cưỡng lại được!]

[Trước khi gặp người, ta chỉ ăn mỗi thịt, nhưng ta vẫn chưa tìm ra món nào của người không ngon cả, dù nó làm từ nguyên liệu gì đi nữa.] Gon nhận xét.

Ôi trời, Gon! Ông đúng là biết cách làm người ta vui lòng đấy! [Nghe thế thật mừng! Cảm ơn nha!]

[Không cần cảm ơn đâu! Ta chỉ nói sự thật thôi.]

Đến đây, tôi, Dora-chan, Sui và Gon cùng quay sang nhìn chằm chằm vào Fel.

[Ugh... G-Gì chứ?]

[Nếu ông không ăn hết phần của mình, tôi sẽ không cho ông ăn thêm đâu.] Tôi bình thản nói.

[Grrrrrr!] Fel gầm gừ, ném cho tôi cái nhìn hầm hầm đáng sợ nhất của ông ta. Nhưng tôi chẳng hề nao núng. Hồi mới quen thì mấy biểu cảm này của Fel còn khiến tôi hoảng sợ, nhưng bây giờ tôi đã quá quen rồi, chẳng buồn nhíu mày nữa. Cuối cùng, trước sự kiên trì của tôi, Fel đành phải miễn cưỡng ăn rau, mặt vẫn cau có như thể tôi đang bắt ông ta nuốt độc dược vậy.

[Giờ thì cho ta thêm phần nữa! Không—mà thôi, ít rau thôi cũng được!] Fel tuyên bố ngay sau khi ăn xong phần đầu tiên. Có vẻ như ông ta đã nhận ra rằng tôi sẽ không bao giờ chịu phục vụ một nồi lẩu không có rau, nên đành xuống nước yêu cầu giảm bớt thay vì loại bỏ hoàn toàn.

[Đây đây.] Tôi đáp. Dĩ nhiên, tôi đã chuẩn bị sẵn tất cả các nồi lẩu với lượng rau củ như nhau, nên ông ta cứ việc chấp nhận mà ăn thôi!

Fel bắt đầu càu nhàu ngay khi nhìn thấy rau trong phần ăn thứ hai, nhưng tôi phớt lờ hoàn toàn. Thay vì nghe ông ta than vãn, tôi chọn đến ngồi cùng nhóm Ark, những người đang quây quần bên nồi lẩu của riêng họ.

[Thấy thế nào mọi người?] Tôi hỏi.

"Ôi trời, Mukohda," Gideon lên tiếng. "Món này tuyệt quá! Tôi chưa từng ăn lẩu bao giờ, nhưng nó ngon thật đấy!"

"Đồng ý." Gaudino gật đầu. "Ăn nhiều rau như thế này cũng thật tuyệt. Với tư cách là nhà thám hiểm, bọn tôi không có nhiều lựa chọn thực phẩm đâu, nên đây đúng là một sự thay đổi đáng hoan nghênh."

"Tôi thì thường thích ăn thịt hơn, nhưng con cá này cũng không tệ chút nào." Sigvard nhận xét.

Cả ba người họ đã dừng ăn để trò chuyện với tôi, nhưng tất nhiên, Feodora "Đại Thực Thần" thậm chí không thèm chậm lại dù chỉ một giây.

"Này, Feodora! Cô định ăn hết luôn hay sao hả?!" Gideon kêu lên.

"Làm ơn để phần cho bọn tôi với!" Gaudino than thở.

"Đặc biệt là cá! Tôi còn chưa ăn đủ đâu đấy!" Sigvard nói.

Cuối cùng, Feodora cũng ngẩng lên nhìn các đồng đội của mình... chỉ để đáp lại bằng một câu ngắn gọn. "Ai nhanh tay thì được ăn trước thôi."

Nói xong, cô ấy lập tức quay lại với cái bát của mình mà không thèm đoái hoài đến ánh mắt thất thần của ba người kia. Gideon, Gaudino và Sigvard ngay lập tức nhận ra rằng họ sẽ không thể thuyết phục cô ấy nhường phần, nên đành vội vàng ăn ngay khi còn cơ hội.

Cái dạ dày của cô ấy đúng là một hố đen không đáy mà. Tôi không hiểu sao một người gầy như thế lại có thể ăn nhiều đến mức này. Tôi cảm thấy hơi bất lực trước khả năng ăn uống khủng khiếp của Feodora, nhưng vẫn còn một điều quan trọng tôi cần nhắc nhở cô ấy trước khi nồi lẩu bị vét sạch.

[Nhớ để lại nước dùng nhé! Tôi sẽ dùng nó để làm một món đặc biệt sau khi mọi người ăn hết đồ trong nồi.] Tôi nói.

Chà, tôi cứ tưởng mình có thể ngồi xuống ăn một bữa thật yên bình với nhóm Ark, nhưng họ cũng chẳng khác gì các linh thú của tôi! May mà tôi đã nghĩ đến việc để riêng một phần cho mình ngay khi nấu xong món ăn, và bây giờ tôi có thể ung dung tận hưởng nó một mình ở góc bên kia. Món cháo tôi làm từ nước lẩu còn thừa và trứng đánh tan cũng được mọi người đón nhận nồng nhiệt, thế là ai nấy đều no nê và hài lòng sau bữa trưa.

...............

Sau khi ăn xong, chúng tôi lại tiếp tục hành trình khám phá hầm ngục. Cả nhóm cưỡi trên lưng Sui suốt một quãng đường khá dài mà không gặp phải con quái nào đáng chú ý, cho đến khi vùng đầm lầy phía trước bỗng nhiên bốc cháy ngùn ngụt.

[Whoa! Cái quái gì thế kia?!] Tôi thốt lên.

[Đó là ma pháp lửa của Dora,] Fel bình thản nói, mắt vẫn dõi theo đám cháy dữ dội.

[Hả? Vậy là cậu ấy tìm thấy gì đó à?]

[Chắc là kiến.]

[Khoan đã, kiến á?]

[Nhìn kìa. Ngươi thấy những cột đá trông như tháp ở phía xa không?]

[Ồ, đúng là có mấy cột đó. Chúng không phải chỉ là mấy tảng đá to thôi sao?] Tôi hỏi. Thực ra tôi đã nhìn thấy chúng trước khi Fel chỉ ra, nhưng cứ đinh ninh đó là mấy khối đá tự nhiên.

[Đó là tổ kiến.]

[Tổ kiến?!] Tôi sửng sốt.

Chưa kịp hoàn hồn, Dora-chan đã bay trở lại.

[Phía trước có một bầy kiến trắng, nhưng ta dọn dẹp xong hết rồi,] cậu ấy khoe.

Gon cũng đáp xuống lưng Sui ngay sau đó.

[Ta đã bảo rằng chỉ cần một hơi thở rồng là ta có thể quét sạch chúng ngay lập tức, nhưng Dora cứ khăng khăng muốn tự giải quyết,] lão ấy giải thích.

[Chứ làm sao để ông chiếm hết công lao được chứ?] Dora-chan cãi lại.

Còn tôi thì cố gắng hết sức để giữ khuôn mặt bình tĩnh. Gon, làm ơn đi, hơn ai hết ông phải hiểu hơi thở rồng của mình mạnh đến mức nào chứ! Nếu mà phun bừa bãi thế, ông sẽ nướng luôn cả bọn tôi chứ chẳng đùa đâu, nên làm ơn, đừng có thế nữa!

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã tới khu vực nơi Dora-chan vừa phun lửa. Đến gần mới thấy rõ những tổ kiến đã cháy đen, và khoảng mười con quái trông như kiến trắng dài một mét nằm rải rác xung quanh, dù đã cháy xém nhưng vẫn còn giật giật. Những tổ kiến trông như những tảng đá khổng lồ, nhưng lại cao đến mức chẳng khác nào tòa nhà mười tầng.

"Khoan đã, chẳng phải đó là 'mối sát thủ' sao?" Gaudino cau mày nói.

[Anh biết loài này à?] Tôi hỏi.

"Ừ, tôi biết. Tôi từng chạm trán với chúng ngay khi vừa trở thành nhà thám hiểm..."

Gaudino kể rằng ngày trước, khi mới bước chân vào nghề, anh đã từng gặp loài mối sát thủ này. Một ngôi làng nọ đã gửi báo cáo lên Hội Thám Hiểm về việc cánh đồng của họ bị lũ quái trông như kiến trắng tràn vào phá hoại, và nhờ cậy một nhóm nhà thám hiểm đến tiêu diệt chúng.

"Dù lũ kiến đơn lẻ không mạnh, nhưng nếu phát hiện ra một con, chắc chắn sẽ có cả tổ ở gần đó. Vì thế, Hội đã giao nhiệm vụ này cho một nhóm thám hiểm vừa lên hạng B sau một thời gian ngắn đầy ấn tượng."

"Họ chỉ lớn hơn tôi hai, ba tuổi, nhưng ai cũng nói họ sớm muộn gì cũng lên hạng A thôi. Thậm chí có người còn tin rằng họ sẽ đạt tới hạng S trong tương lai gần. Chính tôi cũng rất ngưỡng mộ họ," Gaudino trầm ngâm.

Anh ấy đã mong chờ tin chiến thắng của nhóm thám hiểm đó... nhưng rồi một tuần trôi qua, và chẳng có bất cứ tin tức nào từ họ.

"Hội đặt rất nhiều kỳ vọng vào nhóm đó, nên đã phát lệnh truy tìm. Nhờ vậy mà tôi và nhóm của mình khi ấy mới dính vào vụ này. Mà để tôi nói trước, đó là nhiệm vụ tôi hối hận nhất trong đời."

Khi Gaudino và đồng đội đến ngôi làng, nơi này đã bị bỏ hoang. Cảm thấy có điều bất thường, họ tiến sâu vào khu rừng phía sau cánh đồng bị tàn phá. Chẳng bao lâu, họ trông thấy một tòa tổ kiến khổng lồ vươn lên giữa khu vực, xung quanh là vô số xác của những con kiến trắng chết la liệt.

"Rất nhiều kiến... và cả những thi thể bị gặm nham nhở của nhóm thám hiểm hạng B đó," Gaudino nói, khuôn mặt tối sầm lại.

Một vài con kiến trắng vẫn còn sống, đang gặm dở xác những nhà thám hiểm xấu số. Gaudino vẫn nhớ như in cảm giác lúc đó, khi anh ấy lao vào chém giết trong cơn hoảng loạn.

"Chúng tôi lúc ấy chỉ là mấy đứa nhóc mới mười lăm, mười sáu tuổi, vừa rời khỏi trang trại, và cảnh tượng đó thực sự quá sức chịu đựng. Nhóm tôi khi đó có bốn người, nhưng sau nhiệm vụ đó, chỉ còn mỗi tôi tiếp tục theo nghề nhà thám hiểm."

Một thời gian sau, Gaudino mới biết rằng những con "kiến trắng" mà anh từng gặp thực ra là một loài quái vật được gọi là "mối sát thủ".

Mối sát thủ hung hãn và tham ăn hơn hẳn những con kiến quái thông thường, vì vậy cấp độ của chúng cũng cao hơn nhiều. Dù vậy, lần cuối cùng loài này xuất hiện trong khu vực đã là chuyện của ba mươi năm trước.

"Có thể nói một phần lỗi thuộc về Hội Thám Hiểm khi họ xếp chúng chung với những con kiến quái thông thường. Nhưng mặt khác, họ chỉ có đủ thông tin để xác nhận điều đó khi mọi chuyện đã quá muộn. Lúc ấy, họ cũng chẳng thể làm gì khác," Gaudino lắc đầu nói. Có vẻ đó cũng là lúc anh bắt đầu hình thành thói quen nghiên cứu kỹ các sách hướng dẫn về quái vật mỗi khi có cơ hội.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận