• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 14: Bánh Croquette Kem và Sự Sụp Đổ Của Dị Giáo!

Chương 4-2

0 Bình luận - Độ dài: 2,360 từ - Cập nhật:

Ngay khi về đến nhà, tôi liền bắt tay vào thử nghiệm chiếc bếp mới bằng cách nấu một bữa ăn. Vì vẫn còn hơi sớm để ăn tối, nên tôi có đủ thời gian để làm một món cầu kỳ mà tôi đã ấp ủ từ khi cất phần cua luộc vào ItemBox.

Dĩ nhiên, khi nghe tôi bảo sẽ mất một lúc mới hoàn thành, các linh thú tỏ vẻ thất vọng ra mặt. Vì vậy, tôi lấy ra những bát cơm thịt lợn từ hầm ngục đã chuẩn bị sẵn để chúng ăn tạm. Những bát cơm này đủ lớn để no bụng vài người bình thường, nhưng với họ thì chỉ như món ăn vặt mà thôi. Dù sao thì, như vậy cũng đủ để tôi có thời gian làm món chính.

Trong lúc bọn họ đang xử lý phần khai vị, tôi bắt đầu chế biến món đặc biệt mà tôi đã lên kế hoạch: bánh croquette cua sốt kem!

Ngày trước, tôi từng được bạn bè ở thế giới cũ gửi cho một ít cua đóng hộp, và khi đó tôi đã tự tay làm croquette. Tất nhiên tôi hoàn toàn có thể mua sẵn ngoài tiệm, nhưng tự làm có cái hay riêng: tôi có thể điều chỉnh tỷ lệ giữa cua và sốt kem theo ý thích. Không có gì sánh được với một chiếc croquette tràn ngập thịt cua thơm ngon!

Làm croquette với loại cua này chắc chắn sẽ còn ngon hơn nữa! Croquette sốt kem với cua đóng hộp đã là một món tuyệt vời rồi, vậy thì croquette sốt kem với thịt cua cuồng bạo hảo hạng sẽ còn tuyệt đỉnh đến mức nào chứ? Chỉ tưởng tượng thôi mà tôi đã bắt đầu chảy nước miếng... Không, không, dừng lại ngay! Giờ tôi có việc quan trọng hơn, như là bắt tay vào nấu ăn chẳng hạn.

Căn nhà tôi thuê có một căn bếp khá ổn với một chiếc bếp ma pháp có thể đáp ứng nhu cầu nấu nướng mà không gặp vấn đề gì. Nhưng đương nhiên, tôi phớt lờ nó hoàn toàn để thử chiếc bếp mới của mình. Dù gì thì mục đích chính cũng là để kiểm tra nó mà!

Tôi cũng lấy ra một món đồ nhà bếp khác—chiếc tủ lạnh ma pháp mà tôi đã tìm thấy trong kho báu của tên vua cướp. Trước đó, tôi đã mua và lắp đặt đúng loại đá ma pháp cần thiết để vận hành nó khi còn ở Karelina, nên giờ có thể sử dụng bất cứ lúc nào. Nhà thuê cũng có một chiếc tủ lạnh tương tự, nhưng nó khá nhỏ, nên tôi quyết định dùng tủ của mình.

Nhắc đến đá ma pháp lại khiến tôi nhớ đến một chuyện xảy ra hôm qua. Khi Lão Gon đang ăn phần gạch cua, lão ấy vô tình cắn phải viên đá ma pháp của con cua cuồng bạo điên dại và hỏi tôi có phiền nếu lão ấy ăn luôn không. Tôi thuận miệng bảo cứ tự nhiên đi, rồi trố mắt nhìn lão ấy nhai viên đá thành từng mảnh nhỏ rồi nuốt chửng trong tích tắc.

Tôi hỏi liệu đá ma pháp có ngon không, và lão ấy giải thích rằng chúng chẳng có vị gì đặc biệt, nhưng ăn vào thì có thể bổ sung một chút ma lực. Gon sở hữu lượng ma lực tự nhiên khổng lồ, nên việc này gần như vô nghĩa với lão ấy, nhưng dường như lão thỉnh thoảng vẫn có hứng nhấm nháp vài viên đá cho vui.

Tôi chưa từng nghe nói đến ai ăn đá ma pháp bao giờ, nên tôi quay sang hỏi những người còn lại xem họ nghĩ gì về chuyện này. Fel bảo rằng trước khi gặp tôi, ổng cũng từng ăn chúng vài lần như Gon, nhưng giờ thì không thèm nữa. Fel còn cau có nói rằng ổng ghét cảm giác cứng lạo xạo của chúng trong miệng, mà nghĩ cũng đúng, vì dù sao chúng cũng là... đá mà.

Dora-chan thì hoàn toàn không có hứng thú với việc ăn đá ma pháp. Cậu ấy đã từng thử một lần khi lượng ma lực cạn kiệt, nhưng răng của một con rồng pixie tí hon như nó chẳng thể làm trầy nổi viên đá. Dora-chan cũng từng nuốt trọn một viên, nhưng sau đó bị đau bụng dữ dội đến mức thề sẽ không bao giờ thử lại nữa. Tôi không hỏi viên đá đó lớn cỡ nào, nhưng với cơ thể bé nhỏ của Dora-chan, chắc hẳn viên nào cũng quá khổ với cậu ấy.

Sui, dĩ nhiên, gặp tôi và Fel không lâu sau khi chào đời, nên chưa bao giờ ăn đá ma pháp. Khi tôi nhắc đến chuyện này, Sui chỉ nói:

[Nếu chủ nhân muốn Sui ăn thì Sui sẽ ăn, nhưng nếu không ngon thì Sui không muốn thử đâu.]

Tôi đâu có ý ép Sui ăn đá, nên chuyện đó coi như xong. Ngay cả Gon cũng chẳng thực sự thích chúng, lão ấy chỉ nuốt viên đá của con cua vì đã lỡ cắn trúng nó, mà nhổ ra thì cũng kỳ.

Xét đến việc đá ma pháp có thể bán với giá khá cao cho Hội Thám Hiểm, mà số tiền đó có thể dùng để mua nhiều món ăn ngon hơn, chúng tôi quyết định rằng tốt nhất là không ăn chúng nữa.

Dù ngày nào cũng ở bên các linh thú của mình, tôi vẫn thỉnh thoảng khám phá ra những điều mới về thói quen sống của họ.

Ôi chết, đây không phải lúc hồi tưởng! Tôi phải tập trung vào nấu ăn thôi, nếu không mấy đứa kia mà đói quá thì lại ồn ào lắm cho xem.

Trước tiên, tôi mở Siêu Thị Online và mua những nguyên liệu mình còn thiếu—mặc dù lần này chỉ có bơ và sữa mà thôi. Sau đó, tôi đeo găng tay cao su, lấy phần càng cua cuồng bạo điên dại còn dư ra, rồi bắt đầu moi thịt.

[Phù! Xong rồi, chắc gom hết được rồi đó,] tôi nói sau khi xử lý xong chiếc càng cuối cùng. Lượng thịt cua tôi thu được đủ để làm đầy bốn chiếc tô siêu lớn.

Bước tiếp theo là băm nhỏ hành tây đặc biệt do Alban trồng. Hành từ vườn của ông ấy có vị ngọt tuyệt vời khi nấu lên, và vì tôi sử dụng hành rất thường xuyên trong các bữa ăn, nên tôi thực sự biết ơn khi được ông ấy cung cấp cho nhiều đến vậy.

Tôi đổ dầu vào một chiếc chảo sâu lòng, cho hành băm vào xào đến khi mềm. Sau đó, tôi thêm thịt cua vào, đảo đều trong chốc lát, nêm nếm với muối và tiêu, rồi đổ thêm một chút rượu trắng. Tôi tiếp tục xào cho đến khi toàn bộ cồn bay hơi hết.

Tiếp theo là làm sốt béchamel. Tôi lấy một chiếc chảo sâu lòng khác, bật lửa nhỏ rồi cho bơ vào đun chảy.

Sau đó, tôi rây một ít bột mì vào, liên tục khuấy đều để bột không bị cháy và hòa quyện hoàn toàn với bơ, tạo thành hỗn hợp roux. Thành phần cuối cùng là sữa, tôi thêm vào từng chút một, khuấy mạnh mỗi lần để đảm bảo hỗn hợp mịn mượt. Khi sốt bắt đầu đặc lại, tôi đổ nốt phần sữa còn lại vào và tiếp tục nấu thêm một lúc, lần này dùng phới lồng để đánh đều, tránh bị khét.

Chẳng bao lâu sau, sốt đạt độ sánh mịn hoàn hảo. Tôi đổ hành xào và thịt cua vào, nêm thêm một ít muối và tiêu, rồi khuấy đều để mọi thứ hòa quyện. Sau đó, tôi đổ hỗn hợp vào một khay nông, để nguội một chút, bọc lại bằng màng bọc thực phẩm và cho vào tủ lạnh làm lạnh trong một tiếng.

Trong lúc chờ đợi, tôi chuẩn bị một tô bột chiên và một ít rau ăn kèm. Bột chiên được làm từ trứng, nước và bột mì, kèm theo một đĩa vụn bánh mì panko. Còn về rau, tôi bào nhỏ bắp cải và cắt cà chua thành từng múi. Tuy không phải là lựa chọn sáng tạo nhất để ăn cùng với korokke, nhưng theo tôi, đôi khi những lựa chọn kinh điển vẫn là tuyệt vời nhất. À, bắp cải và cà chua này cũng là từ vườn của Alban đấy nhé!

Sau khi sơ chế xong rau củ, tôi liếc nhìn đồng hồ.

[Hmm, vẫn chưa đủ một tiếng, nhưng chắc cũng mát đủ rồi,] tôi lẩm bầm, rồi lấy phần nhân croquette kem cua ra khỏi tủ lạnh. Lạnh hơn một chút giúp phần nhân đông lại, dễ chia và nặn thành từng viên croquette hình trụ hơn.

[Được rồi! Giờ chỉ cần chiên thôi!] Tôi reo lên sau khi hoàn thành bước tạo hình. Nhúng từng viên croquette vào bột, lăn qua vụn bánh mì panko rồi thả vào chảo dầu đã đun nóng đến khoảng 180 độ C. Khi lớp vỏ chuyển sang màu vàng ruộm, chúng đã sẵn sàng để thưởng thức!

[Mình nhất định phải thử một miếng!] Tôi tự nhủ. Đặc quyền của người nấu ăn là được ăn thử món đầu tiên mà! Cắn một miếng giòn rụm... và ngay lập tức tôi phải thốt lên.

[Agh! Nóng quá! Nhưng mà ngon dã man!]

Lớp vỏ bên ngoài thì giòn tan, phần nhân bên trong lại sánh mịn, béo ngậy. Tôi đã cho rất nhiều thịt cua vào, nên hương vị ngọt thanh của thịt vẫn nổi bật dù kết hợp với sốt béchamel đậm đà. Nói thế này có vẻ hơi tự mãn, nhưng phải công nhận rằng tôi đã làm ra một món ăn ngon xuất sắc. Nghĩ vậy, tôi liền tiếp tục chiên thêm từng mẻ croquette mới. Để đảm bảo chúng giữ được độ nóng giòn, tôi cất chúng vào ItemBox ngay khi vừa chiên xong.

[Phew! Cuối cùng cũng xong mẻ cuối cùng. Giờ chỉ cần bày biện lên đĩa nữa thôi!]

Tôi xếp bắp cải bào và cà chua lên đĩa, rồi chất croquette kem cua thành một kim tự tháp vô cùng hấp dẫn bên cạnh.

[Xong! Giờ thì mang đi phục vụ cái hội ăn thùng uống vại kia trước khi họ kêu la om sòm!]

................

[Cái gì đây?] Fel lập tức cau mày khó chịu khi thấy bắp cải và cà chua trên đĩa.

[Đây là croquette kem cua,] tôi giải thích. [Đám rau chỉ là để ăn kèm thôi, tôi biết ông ghét mà. Nhưng cứ ăn hết chúng trước đi, kẻo lại phí phạm.]

Fel vẫn bực bội, nhưng cuối cùng cũng nhét cả đống rau vào miệng một lượt rồi nuốt chửng, chỉ để nhanh chóng đến phần chính. Đúng là... ông không muốn tôi cho ít sốt mayo vào à? Ừ thì, tùy ông thôi.

[Người nói đây là croquette làm từ cua hôm qua sao?] Gon hỏi.

[Chính xác!] Tôi đáp. [Tôi đã nhồi đầy thịt cua mad berserker vào đó! Tin tôi đi, ngon lắm! À mà này, bắp cải và cà chua ăn với sốt mayo sẽ ngon hơn đấy!] Tôi nói rồi rưới một ít sốt lên phần rau của Gon, Dora-chan và Sui.

[Còn của ta thì sao?!] Fel lập tức phàn nàn.

[Ông có cho tôi cơ hội nói ra đâu! Với lại, tôi cũng không định lấy thêm rau đâu nhé, nên cứ ăn croquette để át vị đi. Cứ thử một miếng nguyên bản trước đi, không cần chấm gì cả, tin tôi đi, nó đủ ngon rồi. Nhưng cẩn thận đấy, nóng lắm!]

[Ồ? Vậy là món này làm từ cua hôm qua sao? Nghe có vẻ hấp dẫn đấy!] Dora-chan tỏ vẻ hào hứng.

Tin tôi đi, Dora-chan, nó ngon đúng như cậu tưởng tượng luôn đấy!

[Nhân bên trong mềm mịn, thơm lừng, Sui thích lắm!] Sui reo lên vui sướng, nhấp nhô không ngừng sau khi nếm thử croquette đầu tiên.

[Ối giời ơi, không đùa đâu! Vỏ giòn rụm, nhân kem tan chảy, mà vị cua thì vẫn đậm đà như hôm qua! Món này đúng là tuyệt phẩm!] Dora-chan hăng hái gật gù khi cắn miếng đầu tiên.

[Quả thực là mỹ vị! Ta chưa từng ăn thứ gì giống thế này bao giờ! Mà dường như mọi món ăn của bệ hạ đều mang đến những trải nghiệm mới lạ. Giờ thì ta càng chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ chán khi đồng hành cùng người! Thật may mắn khi ta đã quyết định đi theo người!] Gon tỏ ra xúc động trong khi tiếp tục ăn hết chiếc croquette này đến chiếc khác.

Tất nhiên, chuyện lão ta theo tôi cũng đồng nghĩa với việc khối lượng công việc của tôi tăng lên đáng kể, nhưng tôi quyết định không nhắc đến điều đó.

[Ta muốn ăn thêm! Và lần này không có rau!] Fel tuyên bố, đẩy chiếc đĩa sạch bong của mình về phía tôi. Dù không nói ra, nhưng nhìn tốc độ ông ta ăn, tôi chắc chắn Fel đã rất thích món này.

[Được rồi, được rồi! Có ngay đây.] Tôi nói, rồi mang ra thêm một phần croquette, lần này không kèm rau. [À, lần này có muốn cho thêm sốt Worcestershire không? Như tôi đã nói, ăn không cũng ngon rồi, nhưng thêm sốt thì lại càng tuyệt hơn!]

[Cho ta ngay lập tức,] Fel đáp dứt khoát. Tôi rưới sốt lên croquette của ông ta, và Fel lại tiếp tục ngấu nghiến. Ăn xong, ông ta liếm sạch sốt còn dính quanh miệng rồi quay sang nhìn tôi chằm chằm.

[Ngày mai, chúng ta sẽ đi săn cua nữa. Ta không chấp nhận bất kỳ lời từ chối nào.]

[Ta hoàn toàn đồng ý!]

[Đồng ý hai tay luôn!] Dora-chan hưởng ứng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận