Tập 14: Bánh Croquette Kem và Sự Sụp Đổ Của Dị Giáo!
Chương 3-1: Cua cho bữa tối
1 Bình luận - Độ dài: 2,511 từ - Cập nhật:
"Hả? T-Tôi xin lỗi, cậu có thể nhắc lại lần nữa không?" Hội trưởng Orson nói, miệng há hốc.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi trở về thị trấn và đến thẳng Hội Thám Hiểm để báo cáo. Một nhân viên tiếp tân đã gọi hội trưởng xuống, tôi thông báo rằng chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, và cằm của ông ta lập tức rớt xuống đất, đưa chúng tôi quay lại với tình huống hiện tại.
[Như tôi đã nói, chúng tôi đã hạ con cua cuồng bạo, kelpie, và cá sấu bạo chúa đen,] tôi lặp lại.
"Cả ba con luôn á?"
[Đúng vậy.]
"Thật hả?"
[Ừ.] Xem ra chuyện này khó tin đến mức ông ta phải kiểm tra ba lần cho chắc. [Tôi có cảm giác là cách nhanh nhất để giải quyết chuyện này là cho ông xem xác của chúng, nên nếu không phiền thì ông có thể bắt đầu quá trình thu mua đi chứ?] tôi gợi ý.
Điều ấy đã đánh thức Hội trưởng Orson khỏi cơn mơ màng. "À-Ừ, tất nhiên," ông ta nói, sau đó dẫn chúng tôi đến một khu vực của Hội mà tôi đã quá quen thuộc qua các chi nhánh khác nhau: nhà kho.
[Được rồi, tôi sẽ bắt đầu với con cua cuồng bạo,] tôi nói, rồi chọn một góc trống trong nhà kho để lấy xác con cua ra. Nó rơi khỏi ItemBox của tôi và đáp xuống sàn với một tiếng rầm nặng nề.
Hội trưởng Orson chỉ đứng đó, miệng há hốc, nhìn chằm chằm vào con cua trong im lặng đầy sững sờ. [Ừm, thật ra thì chúng tôi định ăn con này vào bữa tối, nên tôi sẽ mang nó về, nếu không có vấn đề gì,] tôi nói thêm.
"Hả? Cậu định ăn nó á?!" Hội trưởng Orson hét lên, mắt mở to như đĩa ăn.
Chẳng lẽ người ở khu vực này không ăn cua sao? [Ừ, đó là kế hoạch. Luộc lên là ngon lắm đấy,] tôi trả lời.
"Không, nhưng- khoan đã, đó không phải vấn đề!" Hội trưởng Orson nói. "Không thể chỉ đơn giản là đem luộc nó được! Mai của cua cuồng bạo là một nguyên liệu vô cùng quý giá! Giáp trụ và khiên làm từ nó rất được săn đón!"
Theo lời Hội trưởng Orson, mai cua cuồng bạo trong tay một thợ thủ công lành nghề có thể trở thành giáp còn cứng hơn so với trạng thái tự nhiên của nó. Chúng tạo ra những bộ giáp hạng sang có giá trị cao ngất ngưởng. Mai cua nhẹ hơn hầu hết các kim loại nhưng lại bền hơn da thuộc đáng kể. Thực tế, nó thậm chí còn được cho là ngang ngửa với ma thiết về độ bền. Giáp hoặc khiên làm từ nó là loại trang bị mà mọi nhà thám hiểm cấp cao đều khao khát sở hữu.
Hội trưởng Orson rất muốn mua lại con cua từ tôi và cố gắng thuyết phục hết sức, nhưng đáng tiếc là tôi đã có kế hoạch khác.
[Xin lỗi, nhưng đồ ăn ngon là ưu tiên hàng đầu của nhóm tôi.]
[Chính xác. Chúng ta sẽ ăn cua, còn mai của nó muốn làm gì thì mặc kệ.]
[Nói hay lắm! Tôi nghe nói loài này cực kỳ ngon, và tôi đã chờ rất lâu để được thử nó.]
[Đúng rồi đó! Không đời nào tôi lại để một gã như ông nẫng tay trên!]
[Sui sẽ ăn cua!]
Áp lực từ bộ tứ háu ăn của tôi rõ ràng đến mức có thể cảm nhận được.
Tôi nhún vai với Hội trưởng Orson. [Nên là, ông cũng hiểu rồi đấy. Cứ xác nhận xong thì tôi sẽ mang nó đi. Đây đúng là con cua cuồng bạo mà chúng tôi cần săn theo nhiệm vụ, đúng không?]
"Ừ-Ừm, đúng vậy," Hội trưởng Orson trả lời. "Không thể nhầm lẫn được với kích thước này."
[Tuyệt! Vậy tôi sẽ cất nó lại.] Tôi lập tức nhét con cua trở lại ItemBox. Hội trưởng Orson rên rỉ một tiếng tiếc nuối, khiến tôi cảm thấy khá khó xử, nhưng chúng tôi đã quyết định sẽ ăn nó rồi. Chuyện này không thể thay đổi nữa, và tôi cũng sẽ không để bị áp lực mà đổi ý.
[Tiếp theo là con kelpie,] tôi nói tiếp, lấy con ngựa thủy quái ra và đặt xuống đất. Nó không lớn bằng con cua, nhưng vẫn to hơn một con ngựa bình thường khoảng năm mươi phần trăm (và ngựa ở thế giới này vốn đã to hơn ngựa đua ở thế giới cũ của tôi). [Tôi nghe nói thịt nó dở lắm, nên cái này là của ông nếu ông muốn.]
Ngay khi tôi vừa dứt lời, Hội trưởng Orson đã lập tức gọi một nhóm nhân viên Hội vào kéo cái xác đi. Nhìn họ làm tôi có cảm giác như thể họ sợ tôi đổi ý và lấy lại con kelpie vậy, nhưng tôi thực sự không có nhu cầu với nó, nên họ không cần vội đến vậy.
Theo lời Hội trưởng Orson, "Da là phần duy nhất đáng thu hoạch từ kelpie, nhưng đồng thời, chúng cũng cực kỳ giá trị." Hầu hết nhà thám hiểm đều tránh né loài quái vật này, nên trên thị trường không có nhiều da kelpie được bày bán, mặc dù chúng lại rất thực tiễn. Da kelpie hoàn toàn không thấm nước và là vật liệu tuyệt vời để làm mái che xe ngựa, vì vậy thương nhân rất ưa chuộng chúng.
Hừm! Đây là lần đầu tôi nghe về chuyện đó. [Mà, con cuối cùng cũng là con to nhất,] tôi nói. [Đây, cá sấu bạo chúa đen! Thịt nó nghe bảo rất ngon, nên tôi sẽ giữ phần đó, cùng với một ít da.]
Tôi chợt nhận ra rằng một ít da cá sấu bạo chúa đen sẽ là món quà lưu niệm tuyệt vời cho ngài Lambert, nên tôi quyết định giữ lại một chút. Tôi cũng muốn lấy một ít cho bản thân nữa. Khi còn làm nhân viên văn phòng, tôi luôn thích ý tưởng có một món phụ kiện làm từ da cá sấu, nhưng vì nó quá đắt nên tôi chưa bao giờ thực hiện được mong muốn đó. Việc săn con cá sấu này đã khiến tôi nhớ lại tham vọng cũ, và giờ khi tôi có sẵn da trong tay, tôi nghĩ mình có thể tận dụng cơ hội để làm thứ gì đó từ nó.
"Hiểu rồi," Hội trưởng Orson nói. "Vậy bây giờ, về phần thưởng nhiệm vụ và khoản thanh toán cho các nguyên liệu chúng tôi sẽ thu mua..."
Có vẻ như Hội trưởng Orson có thể xử lý phần thưởng ngay lập tức, nhưng việc định giá số nguyên liệu tôi mang về sẽ mất khoảng hai đến ba ngày. Tôi quyết định đơn giản hóa mọi thứ và yêu cầu gộp tất cả các khoản thanh toán lại để tôi đến nhận sau ba ngày. Dù sao thì tôi cũng đang vội, vì đợt "tấn công từ thần giao cách cảm" không ngừng nghỉ của bộ tứ háu ăn trong nhóm.
Họ thật sự không ngơi nghỉ một giây nào. Tôi liên tục nhận được những câu như [Ngươi vẫn chưa xong à?] hay [Mau lên!] hoặc [Giờ mà có cua ăn thì tuyệt biết mấy!] vang vọng trong tâm trí. Nhưng tệ nhất là giọng điệu đầy bi thương của Sui: [Chủ nhân ơi, Sui đóiii!] Cả nhóm hợp lực đẩy tôi vào tình thế phải gấp rút kết thúc cuộc nói chuyện với Hội trưởng Orson, hứa hẹn sẽ quay lại sau ba ngày, rồi lao nhanh ra cửa.
Theo sự thúc giục của các "thần ăn ", tôi leo lên lưng Fel, còn Sui và Dora-chan nhảy lên lưng Gon. Sau đó, cả nhóm lao như tên bắn xuống con phố chính của Ronkainen. Đường phố khá đông người đi bộ, nhưng với Fel và Gon chạy song song, mọi người trước mặt đều vội vã dạt sang hai bên tạo lối đi.
Trong lúc đó, tôi đang bận suy nghĩ xem làm cách nào để luộc con cua cuồng bạo. Thẩm định cho biết nó "cực kỳ ngon khi luộc," nên tôi quyết tâm nấu theo cách đó bằng mọi giá. Cách duy nhất tôi nghĩ ra là chặt nó thành từng khúc rồi luộc, nhưng tôi biết rằng cắt cua trước khi luộc sẽ làm mất vị ngọt tự nhiên và khiến món ăn bị nhạt, nên tôi muốn tránh trừ khi không còn lựa chọn nào khác. Nhưng nếu không chặt ra thì làm cách nào đây...?
[Sui rất mong được ăn cua đó, Chủ nhân!] Sui vui vẻ truyền ý nghĩ vào đầu tôi khi cả nhóm tiếp tục chạy.
Ha ha! Tất nhiên rồi. Chờ đã...!
Đúng lúc đó, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi: hồi còn ở hầm ngục Dolan, thì phải?
Trong một hầm ngục nào đó, chúng tôi đã chạm trán một đám quái vật giống ong tên là ong sát thủ. Khi ấy, chúng tôi đã tiêu diệt cả tổ của chúng bằng cách giam chúng trong một khối nước khổng lồ. Có lẽ tôi có thể áp dụng cách đó ở đây?
[Này, Fel, Gon,] tôi nói. [Tôi vừa nảy ra một ý hay! Đưa chúng ta ra ngoài thị trấn lần nữa đi.]
[Hm? Không phải chúng ta đang định quay về trọ để ăn cua sao?]
[Ừ, chính là chuyện đó. Tôi vừa nhận ra là muốn nấu được con cua này thì phải ra ngoài mới làm được!]
[Fel, bệ hạ sẽ không ra lệnh như vậy nếu không có lý do. Cứ làm theo đi,] Gon lên tiếng.
[Ừ, miễn là chỗ đó có cua để ăn thì ta không quan tâm. Chứ cứ kéo dài thế này chắc ta chết đói mất!] Dora-chan càu nhàu.
Ngay khi cậu ta nói xong, bụng của cả nhóm đồng loạt réo lên như thể được kích hoạt cùng một lúc.
[Chúng ta sẽ ăn cua, và nó sẽ rất ngon!] Fel hô vang, rồi lập tức đổi hướng, dẫn cả nhóm ra khỏi thị trấn.
..................
[Chúng tôi lại một lần nữa lao vào vùng hoang dã, và cuối cùng dừng lại ở một bãi trống cách không xa sông Eremej.]
Tôi không muốn quá gần con sông, vì sợ quái vật sẽ mò tới phá đám, nhưng đồng thời cũng cần một chỗ để xả nước luộc cua. Tôi nghĩ rằng khoảng cách này đủ xa để chúng tôi có thể nấu nướng mà không bị làm phiền.
Giờ thì bắt tay vào việc thôi. Trước tiên, tôi lấy xác cua cuồng bạo ra khỏi ItemBox!
[Vậy, chính xác thì ngươi định làm gì với nó?] Fel hỏi.
[À thì... để tôi làm mẫu luôn cho nhanh. Này, Sui, lại đây một chút nào!]
[Gì vậy, Chủ nhân?] Sui vui vẻ nhảy khỏi lưng Gon và nảy tưng tưng về phía tôi.
[Nhóc có thể dùng ma pháp Nước để tạo một khối nước thật to không? To đủ để nhét con cua vào ấy.]
[Okaaay!] Sui reo lên. Nhóc tập trung sức mạnh trong giây lát, phát ra một tiếng hự dễ thương, rồi triệu hồi một khối cầu nước khổng lồ ngay trước mặt chúng tôi.
[Vậy được chưa, Chủ nhân?]
[Ừ, hoàn hảo luôn! Giỏi lắm!]
Bước tiếp theo là gì nhỉ...? Trước tiên, tôi rắc một ít muối vào khối nước, ban đầu chỉ rắc nhẹ tay thôi. Tôi chấm ngón tay vào nước, rồi liếm thử để kiểm tra vị.
[Hmm, mình nên biết trước là chừng đó không đủ cho một khối nước lớn thế này,] tôi lẩm bầm, rồi đổ thêm muối vào và thử lại. [Giờ thì hơi mằn mặn rồi! Không nên quá tay, vậy chắc là ổn.]
Giờ thì đến phần quan trọng...
[Fire Ball (Cầu Lửa)!] tôi niệm chú, tạo ra một quả cầu lửa to cỡ quả bóng chuyền và phóng nó vào khối nước...
Nơi mà nó tắt ngấm với một tiếng xèo thảm hại.
[Chuyện quái gì vậy?] Fel lắc đầu ngán ngẩm. [Ta hiểu ngươi đang cố làm gì rồi, nhưng một ngọn lửa nhỏ như thế thì hoàn toàn không đủ đâu.]
[Đúng vậy, ta cũng nghĩ thế,] Gon đồng tình. [Người định làm nóng quả cầu nước, nhưng hỏa cầu của bệ hạ bé quá.]
[Ugh! T-Tôi biết mà, được chưa?! Đó chỉ là thử nghiệm thôi!] tôi hét lên. Đó chỉ là thử nghiệm thôi mà!
[Ồ, thì ra đó là thứ ngươi định làm à? Chuyện nhỏ!] Dora-chan nói, rồi tạo ra một quả cầu lửa đường kính tận ba mét.
[Khoan— Ôi trời, không, dừng lại ngay, Dora-chan!] tôi hoảng loạn hét lên.
[Hả? Sao thế?]
[Vì chúng ta đang cố đun sôi nước, chứ không phải làm nó bốc hơi ngay lập tức!]
[Haiz, rắc rối ghê. Vậy giờ làm thế nào?]
[Cứ giảm bớt sức mạnh lại là được! Đây là một quá trình cần sự tinh tế. Cả ba—Fel, Gon, Dora-chan—đều biết dùng ma pháp Lửa đúng không? Vậy tập trung quanh quả cầu nước nào. À khoan đã… Gon, ông có thể dùng ma pháp Lửa không?]
[Tất nhiên là có.]
Cả ba người họ cùng tôi—tất cả thành viên trong nhóm có thể sử dụng ma pháp Lửa—tụ lại xung quanh quả cầu nước khổng lồ.
[Được rồi, giờ hãy tạo ra hỏa cầu cỡ này,] tôi nói, tạo ra một quả cầu lửa cỡ bằng quả bóng rổ để làm mẫu.
[Cái gì, bé thế á? Ngươi chắc chứ?] Dora-chan hỏi.
[Đây chỉ là thử nghiệm thôi, cứ làm đi.]
Dora-chan là một bậc thầy ma pháp, dễ dàng tạo ra hỏa cầu theo đúng kích cỡ tôi yêu cầu. Nhưng Fel và Gon thì…
[Như thế này có được không?] Fel hỏi, tạo ra một hỏa cầu đường kính hơn một mét—rõ ràng là ổng không hề để ý tôi làm mẫu.
[Không, to quá rồi,] tôi thở dài.
[Grr… Mnhh… Đây! Như thế này thì sao?]
[Vẫn hơi lớn, nhưng chắc là ổn rồi.] Lần thứ hai, hỏa cầu của Fel vẫn to hơn bất cứ quả bóng rổ nào tôi từng thấy, nhưng tôi đành chấp nhận.
[Còn ta thì sao, bệ hạ?]
[Trời—Gon, ông nghiêm túc đấy à? Cái đó còn to hơn cái của Fel hồi nãy nữa!] Rõ ràng là lão nhìn quả cầu tôi chê Fel làm quá lớn rồi nghĩ: [Ta còn làm được to hơn thế!]
[Vậy là chưa được? Hừm... Grrah... Hah! Vậy thì sao?]
[Vẫn hơi lớn, nhưng chắc cũng được rồi.] Gon đã thu nhỏ hỏa cầu xuống cỡ của Fel, nên tôi quyết định coi như vậy là ổn. [Được rồi, bắt đầu thôi!]


1 Bình luận