Tập 13: Thịt Viên Sốt Đậm Đà và Nghề Nhà Thám Hiểm!
Chương 8-1: Không Gì Tuyệt Bằng Một Bồn Tắm Thư Giãn
2 Bình luận - Độ dài: 2,629 từ - Cập nhật:
Tôi thực sự đã rất đắn đo về việc có nên kể cho mọi người nghe về lời truyền sấm vô lý và không may mắn của Ngài Demiurge hay không. Cuối cùng, tôi quyết định tạm gác nó lại. Dù sao thì ngài ấy cũng đã nói rằng tôi có thể xử lý chuyện này khi nào hứng thú, nên rõ ràng nó chẳng phải ưu tiên hàng đầu đối với ngài ấy. Hơn nữa, bây giờ tôi cũng đang khá bận rộn. Tôi nghĩ rằng mình sẽ lo xong tất cả các việc cần làm trước, rồi mới suy nghĩ nghiêm túc xem phải xử lý yêu cầu của ngài ấy như thế nào.
Nói ngắn gọn, tôi quyết định trì hoãn.
Dù sao thì, tôi vẫn còn một đống việc khác cần giải quyết trước mắt!
Trước tiên là việc mở rộng phòng tắm. Hôm nay là ngày người của thương hội xây dựng sẽ đến để khảo sát nhà của tôi. Tabatha và Peter đang làm nhiệm vụ canh cổng, nên tôi đã giải thích tình hình cho họ và dặn rằng nếu một người thợ xây dựng tên Bruno đến, thì hãy đưa ông ta thẳng đến chỗ tôi.
Sau đó, tôi ăn sáng cùng với các linh thú, rồi đang thưởng thức một tách cà phê sau bữa ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Mukohda! Ngài có nhà chứ? ngài Bruno đến rồi này!" Peter gọi từ bên ngoài.
[Tuyệt! Tôi ra ngay!] Tôi đáp lại.
Khi mở cửa, tôi thấy Tabatha, Peter, cùng với ba người lùn râu rậm, thân hình rắn chắc đứng bên ngoài.
[Chào!] Tôi lên tiếng. [Tôi là Mukohda. Cảm ơn mọi người đã đến đây hôm nay.]
"Không có gì." Một trong số họ lên tiếng. "Tên tôi là Bruno, và cảm ơn ngài đã tin tưởng bọn tôi. Hôm nay bọn tôi chỉ đến để khảo sát thôi, nhưng tôi có dẫn theo vài người để hỗ trợ đánh giá."
[Không sao! Mời mọi người vào trong.] Tôi nói, dẫn ông Bruno và các thợ xây của ông ta vào nhà.
"Vậy thì bọn tôi sẽ quay lại vị trí canh gác." Tabatha bảo tôi.
[Được rồi.] Tôi đáp.
"Đi thôi, Peter." Cô ấy nói với người đồng đội của mình.
"Ừ." Peter gật đầu, rồi cả hai quay lại cổng chính.
Hmm? Tôi nghiêng đầu nhìn theo họ rời đi. Có phải mình tưởng tượng không, hay hai người đó trông... khá là thân thiết nhỉ? Tôi thấy tò mò lắm, nhưng ông Bruno và các thợ xây dựng vẫn đang đợi tôi, nên tôi không có thời gian để bận tâm về chuyện đó.
[Được rồi! Tôi sẽ dẫn mọi người đến phòng tắm.]
"Rõ." Ông Bruno gật đầu, rồi đi theo tôi.
Khi bước vào phòng tắm, ông ta huýt sáo một tiếng đầy thán phục.
"Ngài đã có một phòng tắm khá rộng rồi đấy, nhỉ? Mà vẫn muốn mở rộng nữa à?" Ông ta hỏi, trông có vẻ hoàn toàn không thể hiểu nổi mong muốn của tôi.
Ừm, cũng đúng thật. Phòng tắm hiện tại của tôi vốn dĩ đã rất rộng rãi—ít nhất là đối với một người bình thường. Nhưng tôi có hoàn cảnh đặc biệt, và tôi nhanh chóng giải thích điều đó cho ông Bruno cùng đồng đội của ông ta. Rồi tôi quyết định rằng cứ để họ tận mắt thấy vấn đề thì sẽ dễ hiểu hơn, nên tôi dẫn họ đến phòng khách, nơi cả bốn linh thú của tôi đang thoải mái nằm dài.
Người lùn vốn nổi tiếng với sự gan dạ can đảm bẩm sinh, nhưng không ai trong số họ có thể giấu nổi vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Fel và Gon.
"Ngài tắm chung với linh thú của mình hả? Và còn mở rộng phòng tắm chỉ để phục vụ chúng?" Ông Bruno lẩm bầm. "Quả nhiên, nhà thám hiểm hạng S đúng là có cách sống xa hoa ghê..."
Xem ra, danh tiếng của tôi đã lan rộng rồi.
Tôi không thể phủ nhận rằng tôi có rất nhiều tiền, nhưng các linh thú của tôi mới là những kẻ kiếm ra số tiền đó, nên trong lòng tôi cảm thấy chuyện này cũng có phần gì đó sai sai. Với lại, lý do chính khiến tôi làm việc này là vì Gon quá mê tắm rửa! À, và cũng vì việc có một phòng tắm rộng hơn sẽ tiện lợi hơn nhiều, nhất là trong những lần hiếm hoi tôi lôi kéo được Fel đi tắm cùng.
Dù ông ta ghét tắm, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn có thể kéo ông ta vào bồn.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu bàn bạc chi tiết về việc cải tạo.
Trước tiên, chúng tôi phải thảo luận về thiết kế bồn tắm. Ở thế giới này, bồn tắm là thứ vô cùng đắt đỏ. Chúng được tạo ra thông qua một quá trình phức tạp, trong đó đá ma pháp được nghiền nhỏ rồi chế tác thành một loại vật liệu giống như gốm sứ, khiến chúng trở thành một món hàng xa xỉ thực sự. Một số bồn tắm còn được trang trí công phu với màu sắc rực rỡ và những bức tranh tinh xảo, khiến giá thành của chúng lại càng tăng vọt. Trong trường hợp xấu nhất, chỉ mỗi cái bồn tắm nó có thể còn đắt hơn cả chi phí cải tạo!
Vì những lý do đã nêu trên, cộng với việc đề cao sở thích cá nhân, gia chủ thường tự tay lựa chọn bồn tắm cho riêng mình. Nghe cũng hợp lý đấy chứ, nên tôi quyết định đi theo hướng kế hoạch đó và dự định đến Thương hội Illario vào ngày mai.
Lần trước, tôi đã mua cái bồn tắm đầu tiên của mình từ họ, sau khi ngài Lambert giới thiệu cho tôi.
Chúng tôi tiếp tục thảo luận chi tiết về việc thi công. Đặc biệt, ông Bruno hỏi tôi muốn dỡ bỏ một bức tường bên ngoài và xây rộng ra, hay phá bỏ một bức tường bên trong để tận dụng không gian của một căn phòng lân cận.
Việc xây mở rộng ra bên ngoài sẽ giúp tôi không phải thay đổi bố cục của cả căn nhà và không làm mất đi bất kỳ không gian nào hiện có. Tuy nhiên, mở rộng tường ngoài sẽ mất nhiều thời gian hơn và sẽ tạo ra một phần nhô ra mất thẩm mỹ, phá vỡ sự vuông vắn gọn gàng của ngôi nhà. Về mặt thẩm mỹ mà nói, không đẹp chút nào.
Ngược lại, dỡ bỏ một bức tường bên trong sẽ khiến diện tích tổng thể giảm đi, nhưng đẩy nhanh tiến độ xây dựng đáng kể.
Tóm lại, tôi phải chọn giữa diện tích và tốc độ thi công.
Cuối cùng, tôi quyết định ưu tiên tốc độ, và bảo họ dỡ bỏ tường trong. Theo ông Bruno, nếu làm theo cách này, chỉ cần bốn ngày là hoàn thành xong việc cải tạo. Hơn nữa, tôi cũng không sử dụng căn phòng bên cạnh phòng tắm quá nhiều, nên chẳng tiếc gì không gian đó.
Sau khi chốt lại kế hoạch, chúng tôi định ngày khởi công vào ngày kia.
Nhưng tôi vẫn còn một chuyện khác cần bàn với ông Bruno.
[Tôi có một việc nữa muốn trao đổi với ông, ông Bruno.]
Sau đó, tôi giải thích rằng tôi đang cân nhắc thuê thêm nô lệ/nhân viên, và tự hỏi liệu thương hội của ông ta có thể xây thêm nhà cho họ hay không.
Tôi đã có một mảnh đất để dành cho việc xây dựng. Tôi dẫn ông Bruno ra phía sau toà nhà chính trong dinh thự. Ở đó hiện tại đã có ba toà nhà, còn khoảng trống phía sau chúng thì bị chiếm bởi một cụm cây cối.
Gần đây, tôi nhận ra rằng nếu dọn sạch hết đám cây, khu vực đó sẽ tạo ra một khoảng đất trống khá rộng, đủ để tôi xây thêm ba đến bốn căn nhà mới. Với tầm nhìn xa trông rộng, tôi nghĩ số lượng đó là một sự chuẩn bị thỏa đáng cho tương lai.
"Ngài phải tìm người khác để chặt cây đi đã," Ông Bruno nói. "Bọn tôi là thợ xây, không phải tiều phu. Nhưng nếu ngài dọn sạch được khu đất, thì xây ba, bốn căn nhà ở đó chắc chắn không thành vấn đề."
Nghe vậy tôi cũng thấy khả quan hơn, nhưng rồi ông Bruno nói tiếp rằng thương hội của ông ta đang rất bận, nên không thể nhận dự án này trong thời gian tới.
Không giống như việc mở rộng phòng tắm, xây dựng nhà mới từ con số không sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức, nhất là vì loại nhà tôi yêu cầu cũng không phải kiểu bình dân.
Tình cờ lúc đó Alban đang làm việc trên cánh đồng, nên tôi tranh thủ hỏi xin phép đưa ông Bruno đi tham quan nhà ông ấy, hy vọng ông Bruno có thể xây một kiểu nhà tương tự.
Khi bước vào trong, ông Bruno sửng sốt.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy một nô lệ sống trong một căn nhà có cả bồn tắm!" Ông ta thốt lên, gần như sửng sốt đến khó tin.
Sau đó, ông Bruno giải thích rằng nếu lắp bồn tắm trong các căn nhà mới, thì chúng sẽ cần được kết nối với hệ thống cấp thoát nước của toàn khu, dẫn đến thời gian thi công kéo dài hơn và chi phí tăng cao.
Theo lời ông Bruno, các hợp đồng hiện tại của thương hội ông ta sẽ mất khoảng hai tháng nữa để hoàn thành. Nói cách khác, việc xây nhà mới trong dinh thự của tôi sẽ phải đợi sau thời gian đó.
Trong thời gian chờ đợi, ông ta dặn tôi lo việc dọn sạch cây cối và giải phóng mặt bằng trước.
Đốn cây và dọn đất, huh? Không biết linh thú của mình có thể dùng ma pháp giúp được không nhỉ? Mình phải suy nghĩ thêm về chuyện này mới được.
Với điều đó, cuộc trao đổi với ông Bruno về xây dựng cũng gần như kết thúc.
Nhưng tôi vẫn còn một chuyện cuối cùng cần làm—hoặc đúng hơn, cần tặng.
Tôi biết rất rõ người lùn cực kỳ thích rượu, nên tôi đã tặng cho ông Bruno và mỗi người thợ đi cùng ông ta một chai whiskey mang về làm quà... hoặc thực chất, là hối lộ.
Và điều đó đã mang lại kết quả vượt ngoài mong đợi của tôi.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy những chai whiskey, ánh mắt của ông Bruno bỗng lóe lên một vẻ điên cuồng.
"Cái đó!" Ông ta thốt lên. "Đó là rượu của Cửa Hàng Rượu Huyễn Ảnh!"
Ồ? Xem ra ông ta biết về nó rồi nhỉ.
[Cẩn thận nào, ông Bruno! Không ai nói cho ông biết là không được nhắc đến chuyện này nơi công cộng à?] Tôi nhắc nhở ông ta.
Ông Bruno há hốc mồm, vội lấy tay che miệng. Sau đó, ông ta quay sang hai người lùn đi cùng.
"Hai cậu ra cổng đợi tôi một lát! Tôi sẽ ra ngay!"
Sau khi họ rời đi, ông Bruno bước ngay đến trước mặt tôi.
"Ghé sát vào!" Ông ta thì thào đầy bí ẩn sau khi chắc chắn xung quanh không còn ai.
[Hả? Có chuyện gì thế, ông Bruno?] Tôi hỏi, cũng hạ giọng theo.
"Tôi nghe đồn rằng chủ nhân của cửa hàng đó là một nhà thám hiểm hạng S... nhưng không ngờ, đó chính là ngài, phải không?"
[...Ừ, đúng là tôi.] Tôi thú nhận. [Mà ông nghe chuyện này từ ai vậy?]
"Hả? Từ em trai tôi. Nó nói nó kiếm được một loại rượu ‘dành cho thần linh’ đấy! Nó còn gửi tôi một chai và kèm cả thư kể về nó nữa."
Cái gọi là Cửa Hàng Rượu Huyễn Ảnh thực chất chỉ là một thú vui của tôi trong những chuyến hành trình.
Mỗi khi có thời gian rảnh ở một thị trấn nào đó, tôi lại bí mật mở một tiệm rượu di động. Tôi đã đặt ra hàng loạt quy tắc để giữ mọi chuyện trong tầm kiểm soát. Vì thời gian và địa điểm mở hàng đều ngẫu nhiên, nên cửa hàng này dần trở thành một huyền thoại trong giới người biết đến nó.
Tại sao người lùn lại là nhóm khách hàng duy nhất của tôi?
Đơn giản thôi. Vì không một chủng tộc nào có thể so bì với họ về độ cuồng rượu.
Dù tôi chưa bao giờ có chủ trương chỉ bán rượu cho người lùn, nhưng ngoài họ ra, chẳng có ai đủ kiên trì và nhẫn nại để theo đuổi nguồn rượu này cả.
Tóm lại, ông Bruno chỉ là một trong những kẻ có đủ may mắn và mối quan hệ để nghe được tin đồn mà thôi.
"Vậy... ngài có định mở tiệm ở Karelina không?" Ông Bruno hỏi, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Thành thật mà nói, tôi không hề muốn bị một ông già râu ria xồm xoàm nhìn chằm chằm với ánh mắt đó chút nào.
Nhưng quan trọng hơn cả...
[Tiếc là tôi đang khá bận rộn vào lúc này.]
Cứ như thể tôi vừa thông báo ngày tận thế đến nơi vậy. Đầu ông Bruno gục xuống, vẻ tuyệt vọng tột độ hiện rõ trên mặt.
Khoan đã, có cần phải suy sụp đến mức đó không?! Tự dưng tôi lại cảm thấy có lỗi rồi này!
[Ư-ừm, nhưng tôi có thể đưa cho ông vài chai nữa giống loại vừa rồi.]
Ngay lập tức, ông Bruno ngẩng phắt đầu dậy.
"Thật sao?!"
[Ừ... được thôi, không vấn đề gì.]
"Woohoo!" Ông lùn hét lên đầy phấn khích. "Xem như phòng tắm của ngài được ưu tiên hạng nhất rồi nhé! Bọn tôi sẽ hoàn thành nó trong vòng hai ngày, chờ mà xem!"
[Hả? Khoan đã, tôi nhớ ông bảo là mất bốn ngày mà? Tôi thà ông làm chắc chắn còn hơn làm nhanh, đừng gấp gáp quá nếu như—]
"Nói linh tinh gì đấy! Người lùn chúng tôi không bao giờ làm ăn cẩu thả! Bọn tôi có thể làm nhanh, nhưng không bao giờ làm ẩu!"
[...Vậy thì tôi tin ông vậy.] Tôi thở dài. [Nhưng nghiêm túc đấy, ông chắc chứ?]
"Dĩ nhiên! Mà này, không phải tôi muốn thương lượng lại giữa chừng hay gì đâu, nhưng... nếu bọn tôi hoàn thành đúng hạn, ngài có thể cho thêm vài chai rượu nữa không?"
[Chuyện đó thì đơn giản thôi.]
"Tuyệt! Vậy là thỏa thuận nhé! Tôi xem đó là lời hứa rồi đấy, đừng có quên!"
Ông Bruno phấn khởi chạy ra ngoài, trông cứ như đang nhảy chân sáo vậy.
Hành động đó khiến hai người thợ xây của ông ta nhìn đầy nghi hoặc, nhưng ông Bruno chẳng quan tâm, cứ thế vui vẻ rời đi.
Quả nhiên, với người lùn, rượu là trên hết nhỉ?
Dù gì thì tôi cũng vô tình khiến phòng tắm của mình được hoàn thành sớm hơn, thế nên cũng đáng mừng thôi.
Ban đầu, khi ông Bruno bảo mất bốn ngày để thi công, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ phải lôi bồn tắm du lịch trong ItemBox ra dùng tạm.
Nhưng nếu chỉ mất hai ngày, thì tôi có thể chờ được.
..................


2 Bình luận