Tập 13: Thịt Viên Sốt Đậm Đà và Nghề Nhà Thám Hiểm!
Chương 7-1: Bí mật lớn của Gon & Một lời sấm truyền vô lý
0 Bình luận - Độ dài: 3,387 từ - Cập nhật:
[Mình nghĩ đây là chỗ đó... Umm, xin chào!] Tôi cất tiếng gọi khi liếc nhìn vào cửa sổ của cửa hàng rồi bước vào trong.
Như đã lên kế hoạch, tôi ra ngoài để ghé thăm thương hội xây dựng mà Marie đã giới thiệu. Lần này, chỉ có Fel và Sui đi cùng tôi. Khi nghe về điểm đến của chúng tôi, hai con rồng lập tức mất hứng thú và tình nguyện ở lại trông nhà. Điều đó có hơi buồn cười một chút, nhất là khi tôi đang mở rộng phòng tắm chủ yếu là vì Gon, nhưng có vẻ như miễn là có một cái bồn đủ rộng để ngâm mình thì nó không quá quan tâm đến thiết kế chi tiết.
Và thế là tôi có mặt ở văn phòng của thương hội... nhưng có một vấn đề nhỏ. [Không có ai ở đây à?] Tôi lẩm bầm. Nơi này trông có vẻ như bị bỏ hoang vậy. [Umm, có ai ở đây không?!] Tôi gọi thêm một lần nữa, chỉ để chắc chắn.
"Rồi rồi, ta ra ngay đây!" Một giọng nói vọng ra từ phía sau. Một lát sau, một bà lão nhỏ bé xuất hiện ở phòng trước. Bà ấy cực kỳ nhỏ nhắn, chắc chưa đến 120 cm, và gương mặt thì hằn rõ dấu vết của tuổi tác. Theo tôi đoán thì bà ấy là một người lùn lớn tuổi.
Đây không phải lần đầu tiên tôi gặp một nữ người lùn, nhưng họ vẫn luôn khiến tôi bất ngờ. Nếu bạn đang tưởng tượng họ là những cô nàng mãi mãi trẻ trung và đáng yêu, thì tôi phải báo tin buồn rằng đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Người lùn ở thế giới này lão hóa rõ rệt như bất kỳ chủng tộc nào khác, và phụ nữ của họ cũng không ngoại lệ.
[Xin chào,] tôi lên tiếng. [Cô Marie từ Thương hội ngài Lambert đã giới thiệu tôi đến đây...]
"Oh! Marie gửi cậu tới à?" Bà lão hỏi lại.
[Vâng, đúng vậy. Cô ấy cũng đưa cho tôi thứ này,] tôi nói, đưa cho bà ấy lá thư giới thiệu mà Marie đã viết cho tôi. [Chào bà, tôi là Mukohda, một đối tác của chồng bà, Lambert. Tôi rất mong bà có thể giúp tôi trong việc mở rộng phòng tắm tại tư dinh.] Sau đó, tôi giải thích sơ lược về dự án mà tôi muốn hội thương gia của bà ấy đảm nhận.
"Chậc, ta chẳng thể từ chối một người bạn của Lambert được," bà lão nói sau khi nghe xong. "Nhưng mà... ta phải nói thật là bọn ta đang bận kín lịch rồi! Chẳng có ngày nghỉ cho những kẻ tham công tiếc việc như ta đâu, ha ha ha!" Bà ấy cười sảng khoái.
Người lùn này tên là Annika, và bà ấy giải thích rằng chồng bà, một người lùn—tất nhiên rồi—tên là Bruno, là trưởng nhóm thợ xây. Ông ấy có thể thu xếp để đến xem nhà tôi sau ba ngày nữa.
[Được rồi, vậy tôi sẽ chờ ông ấy đến sau ba ngày nữa,] tôi nói.
"Cảm ơn cậu nhiều nhé," Annika đáp. "Ta sẽ thông báo cho chồng ta toàn bộ sự việc!"
Sau khi sắp xếp xong, tôi rời khỏi văn phòng của Annika. Sau đó, tôi về nhà chuẩn bị bữa trưa cho mọi người, rồi ai nấy tản ra để tận hưởng buổi chiều theo cách của mình. Các linh thú của tôi ra ngoài vườn tắm nắng, trong khi tôi ở lại trong nhà để lo liệu đống đơn đặt hàng từ mấy vị thần ngày hôm qua. Lần này họ khó tính hơn bao giờ hết, vậy nên tôi phải đặc biệt cẩn thận để không mắc sai sót nào!
Trước khi tôi nhận ra, buổi tối hôm sau đã đến. Các linh thú ngủ sớm, khiến tôi là người duy nhất còn thức như thường lệ.
Hôm nay chúng tôi không có việc gì đặc biệt phải làm, nên cả ngày chỉ thư giãn. À thì, các linh thú thư giãn thôi, chứ tôi thì lại giúp mấy nô lệ/nhân viên của mình làm việc. Dầu gội và dầu xả mà tôi mua từ Siêu Thị Online đã trở nên cực kỳ nổi tiếng trong giới thượng lưu của kinh đô—chưa kể đến loại Thuốc Thần: Siêu Mọc Tóc mà nhiều người trong số họ gần như sẵn sàng phạm tội chỉ để có được. Nhưng trước khi đưa những sản phẩm đó ra thị trường, tôi phải bí mật thay đổi bao bì của chúng. Tôi đã từng huy động tất cả mọi người giúp đỡ với công việc đó, và hôm nay đến lượt tôi hỗ trợ họ lại.
Đến giờ, ai nấy đều đã thành thạo công việc. Họ có thể vừa làm vừa trò chuyện mà không hề mất tập trung, và tôi ngạc nhiên trước cách họ có thể chiết rót từng chai sản phẩm một cách thuần thục và chính xác đến vậy.
Dù vậy, vẫn có một vấn đề nhỏ phát sinh từ sự nổi tiếng của sản phẩm: ngày càng có nhiều đơn đặt hàng đổ về từ cửa hàng của ngài Lambert. Gần đây tôi bắt đầu nghĩ có lẽ đã đến lúc phải tuyển thêm nhân công để giảm bớt gánh nặng cho mọi người. Nhưng điều đó lại đồng nghĩa với việc phải xây thêm nhà cho họ ở...
[Có lẽ mình cũng nên hỏi ông Bruno về chuyện này khi ông ấy đến kiểm tra phòng tắm,] tôi nghĩ thầm trong lúc nhâm nhi tách cà phê.
[Được rồi! Đến lúc bắt đầu rồi nhỉ,] tôi nói. Tôi đã sẵn sàng gửi lễ vật định kỳ cho các vị thần. [Mọi người có ở đó không?]
[Chắc chắn rồi! Ta đã chờ đợi điều này từ lâu!]
[Tất nhiên là bọn ta ở đây!]
[Cuối cùng cũng đến lúc!]
[... Bọn ta đã đợi.]
[Thời khắc đã đến!]
[Quả đúng vậy, Thần Chiến Tranh!]
Ngay khi tôi lên tiếng, những câu trả lời truyền qua thần giao cách cảm ào ào xuất hiện. Nói cách khác, vẫn như mọi khi thôi. Các vị thần đã sẵn sàng cho đợt giao hàng của tôi.
Điều duy nhất có vẻ hơi khác lạ là bộ đôi nghiện rượu, lần này họ có vẻ phấn khích hơn bình thường.
[À, ta nghe nói ngươi đã quyên góp cho các nhà thờ trong thị trấn này nữa,] Nữ thần Agni nói thêm. [Cảm ơn nhé!]
[Ồ, tất nhiên rồi,] tôi đáp. [Dù gì thì tôi cũng sống ở đây mà, nên tôi dự định sẽ tiếp tục quyên góp tại địa phương khi có cơ hội. Tôi cũng sẽ để ý xem có cơ hội nào khi đi đến các thị trấn khác không!]
[Tốt quá! Một số tín đồ của ta đang gặp khó khăn lắm, nên họ chắc chắn sẽ biết ơn sự giúp đỡ của ngươi,] Nữ thần Agni nói.
[Tín đồ của ta còn thê thảm hơn của Agni ấy chứ!] Nữ thần Ninrir xen vào. [Dạo này tiền bạc của ngươi trông khá dư dả đấy, nên nếu tình cờ đi ngang qua một nhà thờ nào đang cần hỗ trợ, ngươi cứ giúp họ một tay đi!]
Dù có nhiều tính cách chẳng mấy thần thánh, Nữ thần Ninrir dường như rất quan tâm đến tình cảnh khốn khó của các tín đồ của mình.
[Hiểu rồi,] tôi nói. [Tôi không thể giúp tất cả họ được, nhưng nếu có ai thực sự cần giúp đỡ và lọt vào tầm mắt tôi, tôi sẽ làm những gì có thể.]
[Rất tốt! Ta sẽ trông cậy vào ngươi!] Nữ thần Ninrir nói.
[Cả ta nữa.]
[Hiểu rồi, Nữ thần Ruka. Tôi cũng sẽ để ý đến các nhà thờ của người.]
[Ta có rất nhiều tín đồ, nên các nhà thờ của ta không đến nỗi thiếu thốn!] Nữ thần Kisharle nhận xét. [Nhưng nếu ngươi gặp tín đồ nào của ta đang thực sự gặp khó khăn, ta sẽ rất biết ơn nếu ngươi giúp họ một tay.]
[Tôi sẽ cố gắng.]
[Tín đồ của ta đều là thợ thủ công cả, nên họ không gặp khó khăn gì trong việc kiếm tiền để mua bánh mì đâu,] Ngài Hephaestus nói. [Nhưng tín đồ của Thần Chiến Tranh lúc nào cũng trong cảnh khốn cùng! Nếu có thể, hãy giúp họ nhé.]
[Cảm ơn nhiều, Hephaestus!] Ngài Vahagn nói. [Như ngươi đã thấy, phần lớn tín đồ của ta đến từ vùng đất bị chiến tranh tàn phá. Chiến đấu là sở trường của họ, nhưng nhiều người trong số họ gặp khó khăn khi đối mặt với những vấn đề không thể giải quyết bằng vũ lực.]
[Đừng lo, Ngài Vahagn. Tôi quyên góp một cách công bằng, nên tín đồ của ngài cũng sẽ nhận được phần của họ như những nhà thờ khác,] tôi nói, một lần nữa cảm nhận được sự nghiêm túc bất ngờ trong lời nói của vị thần này.
Mỗi khi nhắc đến tình hình của tín đồ, các vị thần đều nghiêm túc hẳn. Vì họ không thể trực tiếp can thiệp vào thế giới phàm trần, nên tôi nghĩ mình cũng có thể làm chút gì đó thay cho họ.
Dù sao thì tôi cũng đã nhận được phước lành và rất nhiều sự ưu ái từ họ mà.
Nhưng thôi, nói chuyện nghiêm túc vậy là đủ rồi. Đến lúc gửi quà cho các vị thần và làm bầu không khí vui vẻ trở lại.
[Được rồi, bắt đầu với phần của người trước, nữ thần Ninrir!]
[Tuyệt vời! Ôi, dù đã làm điều này bao nhiêu lần rồi nhưng ta vẫn không thể ngừng phấn khích!]
Yêu cầu của Nữ thần Ninrir lần này cũng giống như mọi khi, toàn là đồ ngọt—bánh kem, bánh theo mùa, và dorayaki. Cô ta đúng là rất kiên định.
Những loại bánh theo mùa hiện có bao gồm hai loại cheesecake—một loại nướng, một loại không nướng—cùng với mont blanc làm từ hạt dẻ nội địa, và một số loại khác. Ngoài ra, cô ta còn yêu cầu bánh dâu tây nguyên chiếc, bánh sô-cô-la nguyên chiếc, một vài tart trái cây và bánh táo.
Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng là món dorayaki yêu thích của cô ta. Nữ thần Ninrir đã yêu cầu tất cả các loại có—nhân đậu đỏ nhuyễn, nhân đậu đỏ nguyên hạt, và nhân hạt dẻ—với số lượng khổng lồ.
[Hộp đầu tiên đây! Sẵn sàng nhận bất cứ lúc nào,] tôi nói.
[Tuyệt vời! Cảm ơn nhiều!] Nữ thần Ninrir reo lên. Một khoảnh khắc sau, hộp quà trên bàn cùng với đống bánh kẹo khổng lồ bên trong biến mất. [Woohoo! Rất nhiều bánh! Rất nhiều dorayaki!] Cô ta hét lên đầy phấn khích, như mọi khi, mở hộp quà ra ngay lập tức.
[Ôi trời, Ninrir, làm ơn nghĩ đến những người phải nghe cậu một chút đi! Giờ là đến lượt tớ rồi, nếu cậu muốn ăn ngay thì làm ơn về nhà mà ăn!]
[Hừ! Tớ cũng định đem về nhà ngay cả khi cậu không nói rồi, Kisharle! Tạm biệt và không hẹn gặp lại!]
[Tạm biệt và không hẹn gặp lại"? Thật luôn đó, nữ thần Ninrir...?]
[Thật tình, cậu ta cần học cách kiềm chế bản thân một ngày nào đó,] Nữ thần Kisharle thở dài. [Xin lỗi vì làm mọi người chờ! Ta nghĩ đến lượt ta rồi nhỉ?]
[A-À, đúng vậy! Tôi sẽ chuẩn bị ngay.]
Lần này, Nữ thần Kisharle lại yêu cầu mỹ phẩm dòng ST-III, có vẻ cô ta thực sự thích thương hiệu này. Cô ta muốn bổ sung lại nước hoa hồng và sữa rửa mặt, đồng thời thử thêm mặt nạ dưỡng da, một yêu cầu mới.
Tôi suýt rớt tròng mắt khi thấy giá của mấy cái mặt nạ này. Một gói sáu miếng mà tận một đồng vàng lận!
Mấy cái mặt nạ này chỉ dùng được một lần thôi, đúng không? Mà trong một gói có sáu cái, vậy tính ra theo giá Nhật thì mỗi cái tốn tận một nghìn sáu trăm yên! Chà... mắc quá trời luôn!
Tôi không thể tưởng tượng nổi làm sao có người lại có thể dùng một thứ đắt đỏ như vậy thường xuyên được. Mỗi lần dùng là y như rằng đang đốt một mớ tiền vậy.
Ngoài ra, Nữ thần Kisharle còn yêu cầu thêm một số phụ kiện tắm và sản phẩm chăm sóc cơ thể, nên tôi đã chọn một bộ muối tắm và xà phòng cao cấp, rồi mua thêm một chai tinh dầu dưỡng da cho chắc.
[Được rồi, đây là tất cả những gì người yêu cầu!] tôi nói. [Bộ mặt nạ ST-III cô muốn đã sẵn sàng.]
Nữ thần Kisharle hét lên sung sướng khi chiếc hộp biến mất.
[Ôi, ta đã mong chờ thứ này từ rất lâu rồi! Cảm ơn ngươi rất nhiều! Hee hee! Tối nay nhất định ta sẽ thử ngay!]
Vậy là cô ta dùng ngay luôn à? Tôi thật không hiểu nổi làm sao cô ta có thể tiêu xài thoải mái vậy. Tôi thì chắc chẳng bao giờ dám dùng mấy thứ đắt tiền như thế đâu. Cảm giác lãng phí quá trời.
[Ôi dào! Khi nhan sắc của phụ nữ là điều quan trọng nhất, thì không có thứ gì gọi là lãng phí cả!]
Ugh! Lại nữa! Lại đọc suy nghĩ của mình nữa rồi!
Tôi hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại rồi tiếp tục với Nữ thần Agni.
[Được rồi, nữ thần Agni, tiếp theo là phần của người.]
[Tốt! Cuối cùng cũng đến lượt ta!]
Dĩ nhiên là Nữ thần Agni yêu cầu bia rồi. Cô ta đặt hàng như mọi khi: bia cao cấp của hãng S, bia của Y-bisu, và bia đen của hãng S. Ngoài ra, cô ta còn muốn mấy bộ bia thử vị của nhiều nhà máy bia Nhật Bản và quốc tế mà tôi đã mua cho cô ta lần trước. Có vẻ như cô ta đang có hứng thú với việc thử đủ loại bia khác nhau, nên đã dặn tôi mua càng đa dạng càng tốt.
Tôi đã làm đúng như vậy, chọn một số bộ bia nội địa cùng với một bộ tập trung vào bia Đức, một bộ bia Bỉ, một bộ bia Ireland. Ngoài ra, tôi còn mua thêm một bộ bia Hawaii và một bộ bia Úc để tăng thêm phần phong phú.
[Đây rồi! Oof!] tôi hổn hển khi đặt những chiếc hộp chứa đầy bia lên bàn. Chúng biến mất ngay sau đó, và tôi nghe thấy tiếng hộp giấy bị xé mở cùng với một tiếng reo hò thích thú của Nữ thần Agni.
[Ooh, tuyệt quá! Ta còn chưa từng thấy nhiều loại trong số này trước đây! Ngươi đúng là có mắt chọn hàng đấy! Làm tốt lắm, cảm ơn nhiều!]
Xem ra lựa chọn của tôi đã được đánh giá cao rồi. Dù sao thì tôi cũng chưa thử mấy loại bia ngoại này bao giờ, nên không thể đảm bảo chúng có ngon hay không.
Giờ thì tiếp tục nào!
[Đến lượt người rồi, nữ thần Ruka! Đây là quà của người.]
Như mọi khi, Nữ thần Ruka yêu cầu bánh kem và kem. Tôi lúc nào cũng thấy ấn tượng với sự cuồng nhiệt của cô ta đối với kem.
Cô ta yêu cầu tất cả các loại bánh theo mùa hiện có, cộng với một bộ sưu tập bánh lát đa dạng, và gần như toàn bộ các loại kem mà tôi có thể mua được—từ hàng cao cấp đến hàng bình dân, thậm chí cả những sản phẩm mới ra mắt trên thị trường.
Kết quả là một lượng bánh kẹo khổng lồ với đủ mọi chủng loại. Không có gì bất ngờ ở đây cả.
[Mnh. Cảm ơn,] Nữ thần Ruka nói khi chiếc hộp của cô ấy biến mất.
Được rồi, giờ chỉ còn hai người đó thôi!
[Cuối cùng! Tới lượt bọn ta!]
[Bọn ta đã chờ đợi giây phút này quá lâu rồi!]
[Sao? Ngươi có tìm được nó không?]
[Ngươi sẽ nói ngay nếu không mua được nó, đúng không?!]
[Ừm, tôi có mua,] tôi nói, khiến hai người họ phát ra những tiếng hít thở đầy phấn khích.
[Hai ngài thực sự dốc hết hầu bao lần này nhỉ? Tôi không thể tin nổi là hai ngài lại yêu cầu một thứ đắt đỏ như vậy.]
[Dĩ nhiên rồi! Bọn ta đã nghiên cứu về whiskey, và phát hiện có người uống thứ này với vẻ mặt cực kỳ mãn nguyện!]
[Đúng vậy! Sau đó bọn ta tìm hiểu thêm và biết được tên của nó! Sau từng ấy công sức, làm sao có thể không thử nó chứ!]
[Đúng, quá đúng! Ai mà thấy loại whiskey đó mà không muốn thử cơ chứ?]
Tôi chắc chắn chỉ có hai người này mới nghĩ vậy thôi.
Họ đã nhắm đến một loại whiskey nội địa ủ 12 năm, đựng trong một chai có thiết kế rất đặc trưng.
Họ từng thử các phiên bản trẻ hơn, rẻ hơn của nó vài lần rồi, nhưng phiên bản ủ lâu năm này được xem là đỉnh cao của dòng whiskey đó.
Dĩ nhiên là giá của nó cũng thuộc hàng đỉnh cao—tận năm đồng vàng bảy đồng bạc cho một chai!
Tôi biết loại này mắc, nhưng không ngờ lại mắc đến vậy. Một chai của nó còn đắt hơn cả toàn bộ ngân sách một tháng của một vị thần.
Vì vậy, hai người họ đã gộp ngân sách lại để mua nó chung. Dù thế nào thì chai này cũng đã ngốn gần hết ngân sách của cả hai, nhưng ít ra vẫn còn lại chút ít. Họ bảo tôi dùng số tiền còn dư để mua nhiều nhất có thể các loại rượu tương đối rẻ nhưng vẫn ổn, ưu tiên số lượng hơn chất lượng.
Bởi vì nếu không, họ sợ rằng mình sẽ cạn rượu trước khi tháng kết thúc.
Như đã yêu cầu, tôi dùng số tiền còn lại để mua một lượng rượu hợp lý, tập trung chủ yếu vào whiskey.
Tôi nhẹ nhàng đặt chiếc hộp chung của Ngài Hephaestus và Ngài Vahagn lên bàn, cẩn thận hơn hẳn so với mọi khi.
[Được rồi, nó là của hai ngài.]
[Ôi trời ơi, cảm ơn ngươi!]
[Cuối cùng! Cám ơn vô cùng!]
Và thế là chiếc hộp của họ cũng biến mất. Ngay sau đó, tôi gần như có thể nghe thấy tiếng hai người họ xé hộp ra, tiếp theo là một tiếng thở hổn hển đầy kinh ngạc—rõ ràng là họ vừa tận mắt nhìn thấy chai whiskey cao cấp của mình. Nó được đựng trong một chiếc hộp lớn, nặng trịch, trông cực kỳ sang trọng, không còn nghi ngờ gì về việc đây là một món hàng xa xỉ chính hiệu.
[Tối nay bọn ta sẽ từ từ thưởng thức từng giọt whiskey này, Thần Chiến Tranh!]
[Đúng vậy! Bọn ta sẽ tận hưởng nó đến giọt cuối cùng!]
Đ-Đừng nói với mình là họ định uống hết cả chai trong tối nay đấy nhé?
Điều đáng sợ nhất là tôi hoàn toàn không thể loại trừ khả năng đó.
T-Tôi có nghĩa vụ gì phải can ngăn họ đâu, đúng không? Họ thích làm gì thì làm, không phải chuyện của tôi.


0 Bình luận