Tập 13: Thịt Viên Sốt Đậm Đà và Nghề Nhà Thám Hiểm!
Chương 2-1: Tôi Đâu Có Mời Mấy Người, Sao Lại Vào Nhà Tôi?
0 Bình luận - Độ dài: 3,653 từ - Cập nhật:
Cuối cùng thì, ngôi nhà thân yêu của tôi cũng đã lộ diện. Barthel và Peter đang đứng gác ngoài cổng. Có vẻ hôm nay họ đang làm ca trực.
[Này, Barthel, Peter! Tôi về rồi đây!] Tôi gọi to khi tiến đến cổng.
"Chào mừng ngài về nhà," hai người họ đồng thanh đáp lại, nhưng rõ ràng cả hai đều tập trung chú ý vào Gon hơn là vào tôi.
"Tôi phải nói là..." Barthel lẩm bẩm với một nụ cười méo mó. "Chúng tôi đã nghe hết mọi chuyện từ Hội rồi, tưởng là đã hết ngạc nhiên rồi đấy, nhưng mà... lần này ngài mang về một thứ khủng khiếp thật đấy, phải không?"
Peter gật đầu thật mạnh, tán thành hoàn toàn.
[Chuyện nó thành ra ra nông nỗi này cũng là ngoài ý muốn thôi,] tôi nhún vai. [Dù sao thì, giờ lão ấy cũng là linh thú của tôi rồi, nên mọi người sẽ phải tập làm quen với sự hiện diện của lão ấy thôi.]
"Không thể phản bác gì được," Barthel đáp. "Nghĩ kỹ thì, xét theo nghĩa nào đó thì lão ấy cũng là người nhà của chúng ta luôn rồi nhỉ?"
[Ừ, đại khái vậy,] tôi gật đầu đồng tình. [Mọi chuyện ở đây ổn chứ? Có rắc rối gì xảy ra trong lúc tôi đi vắng không?]
"Ừ, không có gì cả. Mọi thứ đều yên bình," Barthel trả lời. "À mà này, Peter, chạy về nhà báo cho mọi người biết là ngài ấy đã về đi!"
Peter gật đầu với Barthel rồi nhanh chóng chạy về hướng nhà tôi, từng bước chân nặng nề của anh ta dần lịm đi.
[Tôi đoán là mọi người sẽ có nhiều chuyện để kể lắm đây, vậy có lẽ tối nay chúng ta nên ăn tối cùng nhau,] tôi lầm bầm một mình khi bước theo sau anh ta.
[Một bữa tối với lượng thịt dồi dào, ta hy vọng sẽ có nhiều thịt,] Fel lên tiếng ngay bên cạnh tôi, dí sát mũi vào má tôi đến mức suýt chạm vào.
[Biết rồi, biết rồi! Và tôn trọng không gian cá nhân đi, làm ơn!] Tôi đẩy ổng ra xa một chút để giữ khoảng cách thoải mái. Bộ ông tưởng tôi quên là lúc nào ông cũng đòi ăn thật nhiều thịt hay sao? [Tôi cũng định dùng thêm rau củ của Alban nữa. Ruộng của ông ấy vẫn ổn chứ, Barthel?]
"Gra ha ha ha! 'Ổn' thì còn chưa diễn tả hết đâu! Alban chăm chút cho khu vườn của mình dữ lắm, và hiệu quả tốt đến mức chúng tôi ăn hoài mà vẫn không hết rau của ổng!"
Khoan đã, nghiêm túc đấy hả? Rốt cuộc thì ông ấy trồng bao nhiêu rau vậy trời? Tôi bắt đầu thấy hơi lo lắng và quyết định sẽ hỏi kỹ hơn sau.
[Ta cũng thích ăn nhiều thịt, nhưng rau ông ấy trồng cũng ngon lắm, nên ta sẽ lấy một ít luôn!] Dora-chan từ trên lưng Gon nói vọng xuống, khiến tôi rất hài lòng.
[Sui muốn ăn lại mấy quả 'dưa' ngọt ngọt nữa! Ah, với lại Sui cũng muốn ăn thật nhiều thịt nữa!] Slime nhỏ vui vẻ kêu lên khi nhảy từ trong túi tôi lên lưng Fel. Chắc hẳn nhóc đã tỉnh ngay khi nghe thấy chủ đề cuộc trò chuyện chuyển sang đồ ăn.
Alban có trồng dưa thật, nhưng chúng không hẳn là rau, và đâu thể làm một bữa ăn hoàn chỉnh từ chúng được! Chúng hợp làm món tráng miệng hơn thì đúng hơn đấy!
[Ta thích thịt hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng mọi món bệ hạ cho ăn đến giờ đều làm ta hài lòng!] Gon nhận xét. [Ta cũng muốn thử mấy loại rau củ mọc ở nơi này.]
Đúng rồi đó, Gon! Tinh thần rất đáng khen! [Nghe chưa, Fel? Không nghĩ là thỉnh thoảng cũng nên thử ăn rau một chút sao?]
Fel lập tức gầm gừ một cách đe dọa. [Đủ rồi! Ta đã nói là ta chỉ ăn thịt thôi, và ta sẽ không thay đổi quyết định!]
Đúng là cứng đầu hết thuốc chữa...
Trước khi tôi kịp nhận ra, chúng tôi đã tới tòa nhà chính của dinh thự. Trước cửa, một đám đông những gương mặt quen thuộc đã tụ họp để chào đón tôi.
"Chào mừng anh về nhà, anh Mukohda!" Lotte là người đầu tiên chạy ra chào tôi.
[Cảm ơn em, Lotte,] tôi cười đáp. [Gặp lại em và mọi người thật tốt quá.]
"Chào mừng ngài về nhà!" Những người khác đồng thanh nói, ai cũng nở nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng không kìm được mà nhoẻn miệng cười theo.
Đúng là không đâu bằng nhà mình cả.
............
[Tốt lắm, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ nhé!] tôi nói khi những người phụ nữ trong dinh thự bắt tay vào việc. Tôi đã giới thiệu Gon với mọi người xong—tất nhiên, họ rất bất ngờ, nhưng tôi phải công nhận là họ không ngất xỉu tại chỗ đã là rất kiên cường rồi. Giờ thì chúng tôi đang tất bật chuẩn bị bữa tiệc tôi đã lên kế hoạch. Tôi giao cho các người phụ nữ những công đoạn sơ chế như thái, luộc và những việc đơn giản khác.
Nhìn thấy những loại rau củ mà Alban đã dồn bao tâm huyết để trồng trọt khiến tôi muốn nghĩ ra một món ăn giúp mọi người thưởng thức chúng một cách trọn vẹn nhất. Sau một hồi cân nhắc, tôi quyết định làm lẩu phô mai.
Lẩu phô mai là một món mà mọi người có thể vừa ăn vừa tận hưởng niềm vui, và quan trọng hơn cả, nó cũng cực kỳ ngon! Thêm vào đó, việc chế biến cũng rất đơn giản—một điểm cộng không thể bỏ qua!
Tôi đã cẩn thận chọn ra một loạt rau củ có vẻ sẽ hợp với món lẩu để đưa cho mấy người phụ nữ chế biến. Tôi chọn khoai tây, bí ngô, bông cải xanh, cà rốt, cà chua bi cùng với ớt chuông đỏ và cam.
Mà khoan đã… tôi thậm chí không nhớ mình đã từng đưa cho ông ấy hạt giống mấy loại này luôn ấy chứ…
À, nhưng có lẽ đã từng có lần ông ấy bảo tôi đưa cho càng nhiều hạt giống càng tốt, và tôi chỉ tiện tay mua một đống thứ linh tinh từ Siêu Thị Online cho ông ấy thì phải? M-Mà thôi, dù có nhớ hay không, miễn là nhờ vậy mà chúng tôi có một mớ rau củ ngon lành để ăn thì đúng là mọi chuyện vẫn ổn cả!
Mấy người phụ nữ nhanh chóng bắt tay vào công việc, cắt và luộc rau củ một cách đầy hiệu quả. Tôi biết rằng nếu không có thịt trong bữa ăn, tôi sẽ phải đối mặt với những lời phàn nàn không ngừng của ai đó, thế nên tôi cũng cho chuẩn bị một số món dành cho kẻ ăn thịt. Tôi bảo họ cắt đôi mấy cây xúc xích tôi mua từ Siêu Thị Online theo đường chéo rồi áp chảo sơ qua. Ngoài ra, tôi cũng lấy ra một ít thịt cockatrice từ kho dự trữ, để họ cắt thành miếng vừa ăn, nêm nếm nhẹ với muối và tiêu rồi xào sơ. Theresa thì đã nướng sẵn bánh mì nhà làm từ sáng, mà bánh của bà ấy thì lúc nào cũng ngon cả, nên tôi cũng nhờ bà cắt thành từng miếng nhỏ để ăn kèm với lẩu.
Còn tôi thì không phải chỉ ngồi không trong lúc mấy người phụ nữ tất bật xử lý đống nguyên liệu khổng lồ kia. Tôi đang canh chừng một miếng thịt heo nướng mà tôi đã chuẩn bị từ trước, hiện giờ nó vẫn đang được quay trong lò.
[Cái này chắc còn phải nướng thêm chút nữa mới được,] tôi lẩm bầm. Tôi biết chắc rằng Fel và ba linh thú sẽ làm ầm lên nếu trên bàn ăn không có một miếng thịt lớn nào cả, và đây có vẻ là lựa chọn thích hợp nhất. Cụ thể hơn, tôi quyết định chơi sang một chút và dùng thịt heo cao cấp từ hầm ngục mà chúng tôi đã lấy được sau khi đánh bại một con quái vật đặc biệt trong hầm ngục thịt. Miếng thịt tươi đến mức gần như sáng bóng, và chỉ cần nhìn qua cũng thấy ngay đây là hàng chất lượng cao.
Tôi đã xát tỏi bào nhuyễn, muối, tiêu xay thô và dầu ô liu lên miếng thịt trước khi bỏ nó vào lò một lúc trước. Mà vì đây là bữa ăn cho đám tôi tớ của mình, nên tất nhiên tôi không chỉ làm một miếng. Tôi còn có một cái lò ma pháp trong ItemBox của mình, và tôi đã tận dụng cả lò đó lẫn lò bếp trong nhà để quay một lúc nhiều miếng thịt.
Sau khi cho thịt vào lò, tôi chẳng còn gì để làm ngoài việc canh chừng đến khi chúng đạt độ chín hoàn hảo, mềm mọng và đậm vị. Trong thời gian chờ đợi, tôi bắt đầu chuẩn bị phần phô mai cho món lẩu.
Trước tiên, tôi lấy ra một ít phô mai cắt lát dễ tan chảy, loại chủ yếu dùng làm pizza, rồi rắc bột khoai tây lên trên.
Sau đó, để tăng hương vị, tôi dùng một tép tỏi chà khắp mặt trong nồi, đổ rượu vang trắng vào và đun sôi để bay hơi hết cồn. Dùng sữa thay rượu vang cũng được, nhưng tôi thích vị đậm đà mà rượu mang lại hơn nên lúc nào cũng chọn cách này. Khi cồn đã bốc hơi hết, tôi cho phô mai đã phủ bột vào thành ba lần, khuấy đều để từng phần tan hoàn toàn trước khi thêm tiếp. Kết quả: một nồi sốt phô mai sánh mịn, béo ngậy, sẵn sàng để thưởng thức!
Tôi liếc vào lò và thấy những miếng thịt heo từ hầm ngục đã gần như hoàn tất. Khi kiểm tra mấy người phụ nữ đã làm tới đâu, tôi cũng được báo rằng mọi nguyên liệu khác đều đã sẵn sàng. Việc còn lại bây giờ chỉ là bày biện tất cả lên bàn ăn.
[Tốt lắm!] tôi nói. [Gọi mọi người đến ăn thôi nào!]
Sau khi bày hết các món ăn ra, chiếc bàn khổng lồ trong phòng ăn đã gần như chật kín những món phù hợp với lẩu và thịt heo quay. Tôi cũng lấy ra bốn bếp gas di động rồi đặt lên đó những nồi sốt phô mai đang sôi lăn tăn.
Có một thoáng tôi hoảng hốt vì chợt nhận ra mình không có mấy cái dĩa đặc biệt để ăn lẩu, nhưng may thay, Siêu Thị Online có bán, thế là tôi mua ngay một bộ đầy đủ. Thật ra, tôi chưa từng để ý đến việc Siêu Thị Online lại có đầy đủ đồ dùng nhà bếp đến vậy. Một lần nữa, tôi lại thấy biết ơn vì kỹ năng này hữu dụng đến thế nào.
Sau khi mọi người đã tập trung quanh bàn, tôi bắt đầu giải thích về bữa ăn hôm nay.
[Tối nay chúng ta sẽ ăn lẩu phô mai và thịt heo quay! Lẩu là một món hơi đặc biệt một chút. Cách ăn nó là như thế này,] tôi nói rồi dùng dĩa lẩu xiên một miếng bông cải xanh của Alban, nhúng vào phô mai rồi cho vào miệng. Nó nóng thật, nhưng ôi chao, ngon không tưởng! Phần cuống bông cải không quá cứng mà cũng không quá mềm, độ giòn vừa đủ khiến từng miếng ăn trở nên cực kỳ thỏa mãn, mà khi kết hợp với vị ngọt dịu và béo ngậy của phô mai thì lại càng tuyệt vời hơn nữa. Ngon đến mức tôi suýt nữa quên cả việc giải thích mà ăn tiếp, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.
[Thấy không? Dùng dĩa lẩu để xiên thứ mình thích, nhúng vào phô mai rồi ăn như thế này đây! Mọi người thử đi! À mà cẩn thận nhé, phô mai nóng lắm đấy, đừng để bị bỏng.]
Mọi người nhanh chóng cầm lấy dĩa lẩu, chọn món mình thích rồi nhúng vào nồi phô mai. Họ thổi nhẹ để làm nguội một chút, sau đó nếm thử.
"Ngon quá!"
"Tuyệt ngon luôn!"
"Chà, món này đỉnh thật đấy!"
"Thật sự là quá tuyệt vời!"
"Thượng hạng!"
Từng người một lên tiếng bày tỏ sự tán thưởng dành cho món ăn.
[Này! Đến lúc cho bọn ta ăn nữa rồi đấy!] Fel chen ngang.
[Đúng rồi, đúng rồi!] Dora-chan đồng tình.
[Hả?] Tôi ngớ ra. [Mấy người nói gì thế? Tôi đã dọn thịt heo quay ra trước rồi mà?] Tôi bày những món đó lên bàn từ đầu bữa, vậy nên không thể nào nói là tôi chưa cho bọn họ ăn được.
[Bọn ta đã ăn hết sạch từ lâu rồi,] Fel nói.
[Ừ, nó ngon lắm, nhưng cũng chỉ cầm cự được đúng một phút,] Dora-chan tiếp lời.
[Ngon lắm luôn đó!] Sui vui vẻ kêu lên.
[Thức ăn của bệ hạ đúng là không có đối thủ!] Gon tán dương.
Chết tiệt, bọn họ ăn nhanh thế?! Tôi đã nướng cả một núi thịt đấy nhé! Đống đó rốt cuộc đã chui vào đâu vậy?!
[Được rồi, chuẩn bị lẩu cho mấy người sẽ tốn chút thời gian, nên ăn tạm cái này trước đi,] tôi nói rồi bày ra một món khác mà tôi đã chuẩn bị sẵn. [Vẫn là thịt heo quay, nhưng lần này tôi ướp với nước sốt tỏi và xì dầu.]
[Hửm? Có phải là loại sốt mà ngươi hay dùng cho bò bít tết không?] Fel hỏi.
[Đúng vậy, món yêu thích của ông đấy,] tôi đáp. [Loại sốt đó hợp với hầu hết mọi loại thịt, nên tôi nghĩ thử dùng cho thịt heo quay cũng sẽ ngon thôi.]
Tôi đặt món ăn mới trước mặt đám linh thú háu ăn của mình, và như dự đoán, bọn họ lập tức vùi đầu vào ăn mà không chút do dự.
[Quả thật rất hợp với loại thịt này!]
[Chậc, đúng thứ ta cần luôn!]
[Thơm ngon quá trời luôn á!]
[Ồ? Món trước cũng đã rất tuyệt, nhưng món này lại mang một hương vị hoàn toàn khác biệt mà vẫn vô cùng hấp dẫn!]
Trong khi đám linh thú đang bận thưởng thức thịt heo quay, tôi nhanh tay xiên mấy miếng đồ ăn trên dĩa lẩu, nhúng vào phô mai rồi xếp lên dĩa của bọn chúng, thỉnh thoảng cũng tranh thủ gắp cho mình một miếng.
[Xong rồi đó! Này, đây là phần lẩu của mấy cậu!] tôi nói sau khi đã chất đầy thức ăn lên dĩa của bọn họ. Cả đám lại lập tức lao vào ăn mà không phí một giây nào.
[Ta vẫn thích được ăn mỗi thịt hơn. Nhưng mà phải công nhận là món này cũng ngon.]
[Phô mai này béo ngậy kinh khủng! Ngon cực kỳ!]
[Nó trắng trắng, sệt sệt! Sui thích lắm!]
[Lại thêm một món ngon nữa! Bệ hạ thật sự quá xuất sắc!]
Bốn linh thú của tôi đều rất thích món lẩu, dù Fel vẫn tiếp tục phàn nàn. Còn tôi, giờ thì tôi cũng có thể ăn thoải mái rồi!
Tôi bắt đầu bằng cách xiên một miếng bánh mì nhà làm của Theresa, nhúng vào phô mai rồi bỏ hết vào miệng. Bánh mì đúng là lựa chọn hoàn hảo để chấm lẩu. Nó hút được nhiều phô mai, và ngon đến mức tôi không thể diễn tả nổi. Với lẩu phô mai, bánh mì chắc chắn là một sự kết hợp không bao giờ sai!
Tiếp theo, tôi thử một miếng khoai tây. Đây cũng là một trong những nguyên liệu quen thuộc của lẩu, bởi vì khoai tây có vị khá nhẹ, giúp người ta tập trung vào hương vị của phô mai hơn. Thành thật mà nói, sự kết hợp này không thể nào không ngon được.
Đến lúc này, tôi đã ăn lẩu đủ để thấy thỏa mãn, vậy nên tôi chuyển sang một món khác—thịt heo quay. Tôi biết nói thế này có vẻ hơi tự mãn, nhưng tôi đã làm món này quá hoàn hảo. Thịt chín vừa tới, mềm mọng và đậm đà hương vị.
"Trời ơi, ngon quá!" Một giọng nói phấn khích vang lên bên phải tôi. Đó là Irvine, một trong hai anh em sinh đôi.
"Đúng vậy! Tuyệt phẩm luôn!" Luke, người anh em của cậu ta, hưởng ứng.
"Rốt cuộc đây là loại thịt gì vậy?" Barthel tò mò hỏi.
[Hôm nay tôi muốn làm gì đó sang chảnh một chút, nên đã dùng thịt heo hảo hạng từ một con quái vật đặc biệt trong hầm ngục thịt,] tôi giải thích… rồi ngay lập tức giật lùi trong hoảng hốt khi cả năm cựu nhà thám hiểm cùng đồng loạt phun đồ ăn ra.
[Ôi trời! Mấy người làm cái quái gì vậy? Gớm quá đi!]
"Làm sao chúng tôi có thể giữ bình tĩnh được sau chuyện này chứ?!" Tabatha hét lên.
"Ngài vừa bảo gì cơ? Thịt heo hảo hạng từ hầm ngục?! Và còn là loại hiếm nhất trong hạng đó nữa?!"
"Ngài có biết miếng thịt này đáng giá bao nhiêu không hả?!"
[Được rồi, được rồi, bình tĩnh nào!] tôi nói. [Tôi biết nó là một món xa xỉ mà.]
"Có xa xỉ, và có những thứ xa xỉ đến mức dân thường như chúng tôi cả đời cũng không có cơ hội nếm thử dù chỉ một miếng," Barthel lẩm bầm trong khi nhìn chằm chằm vào phần thịt trên dĩa của mình. Tôi thực sự ước gì anh ấy đừng nói câu đó. Gia đình của Tony và Alban ngay lập tức đơ người khi nghe thấy nó.
[À thì… đúng là Barthel nói không sai, nhưng ai mà chẳng có lúc muốn ăn sang một chút, đúng không? Món này ngon lắm, không ăn thì phí lắm!] tôi nói với cả bàn. [Với lại, lần trước khi vào hầm ngục thịt, Fel và hai linh thú đã chơi lớn quá mức rồi. Tôi còn tồn cả đống thịt bò và thịt heo từ hầm ngục, nên ăn chỗ này cũng không thành vấn đề gì cả!]
"Một chút á? Tôi thấy như ngày nào ngài cũng cho bọn tôi ăn toàn thứ ngon không ấy," Peter lầm bầm. "Chúng tôi không phải là nô lệ sao?"
"Thì sao chứ?" Irvine phản bác. "Anh cũng nghe rồi đó! Chủ nhân của bọn mình bảo không sao thì không vấn đề gì cả, phải không?"
"Chuẩn luôn!" Luke hưởng ứng. "Bọn mình thật may mắn! Làm nô lệ cho ngài Mukohda đúng là không gì sánh bằng!"
[Trời đất, hai người lúc nào cũng nhanh chóng tận dụng cơ hội may mắn ghê ha?] tôi bình luận. [Nhưng mà, lần này hai người nói đúng đấy. Mà thật ra, thỉnh thoảng được ngồi ăn ngon với mọi người cũng vui lắm! Vậy nên đừng bận tâm đến giá cả nữa, cứ tận hưởng đi, được chứ? Nào, ăn thôi!]
Dù tôi đã trấn an, nhưng sau khi biết được giá trị xa xỉ của thịt heo hầm ngục, ai cũng có vẻ ngần ngại không dám động đũa. À không, phải nói là tất cả mọi người, ngoại trừ Irvine, Luke và một nhóc con nào đó.
"Mẹ, ba, hai người không ăn à? Thịt này ngon lắm luôn đó!" Lotte vừa cắn một miếng thịt quay vừa nói, vẻ mặt rạng rỡ.
[Ồ? Con thích thịt heo này à, Lotte?] tôi hỏi.
"Dạ thích!" con bé đáp ngay. "Ngon cực kỳ luôn!"
[Vậy thì tốt rồi! Cứ ăn thoải mái đi nhé.]
"Vâng ạ! Con sẽ ăn thật nhiều luôn!" Nói xong, Lotte lại tiếp tục ăn một cách đầy nhiệt huyết. Nhìn con bé ăn ngon lành như thế thật sự rất dễ thương.
[Thấy chưa mọi người?] tôi nói. [Học theo Lotte đi nào! Đừng lo lắng nữa, cứ ăn thôi!]
Nhờ thế mà cuối cùng mọi người cũng gạt bỏ sự do dự và bắt đầu ăn lại.
[Ôi trời, suýt nữa thì quên,] tôi lẩm bầm. Cũng giống như việc tôi rất có chính kiến về việc dùng rượu vang với lẩu phô mai, tôi cũng luôn tin rằng bia có thể kết hợp với gần như mọi món ăn. Và tôi suýt nữa quên tự lấy cho mình một lon.
"Ồ, có rượu kìa!" Barthel hào hứng nói. Đúng là có thể trông cậy vào anh ấy khi nói đến chuyện uống rượu.
Chúng tôi ăn uống thỏa thuê. Việc dùng bữa chung với Gon dường như cũng giúp mọi người dần quen với sự hiện diện của cậu ấy.
Mấy đứa trẻ thì không chỉ là quen—chúng còn tràn đầy tò mò về người bạn có vảy mới của mình. Tôi đoán là người lớn rồi cũng sẽ quen với Gon theo thời gian, chỉ cần thêm chút may mắn nữa thôi.
Khi bữa tiệc bắt đầu tàn, tôi phân phát những món quà lưu niệm mà mình đã mua cho mọi người ở Brixt. Ban đầu họ có vẻ bất ngờ, nhưng sau khoảnh khắc lúng túng ban đầu đó, ai nấy cũng vui vẻ nhận lấy. Lotte, nhỏ nhất nhóm, hạnh phúc đến mức nhảy cẫng lên không ngừng.
Vậy là tiệc mừng tôi trở về đã kết thúc.


0 Bình luận