• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 13: Thịt Viên Sốt Đậm Đà và Nghề Nhà Thám Hiểm!

Chương 7-2

2 Bình luận - Độ dài: 3,160 từ - Cập nhật:

Như vậy là chỉ còn một lễ vật cuối cùng: của Ngài Demiurge.

Tất nhiên, trường hợp của ngài ấy hơi đặc biệt. Tôi mới gửi cho ngài ấy một kiện hàng vào tuần trước, và tôi vẫn đang giữ một lịch trình cực kỳ đều đặn cho những lần dâng lễ của mình.

Lần này cũng vậy, tôi đã chuẩn bị sẵn phần lễ vật quen thuộc: rượu sake, đồ ăn vặt đóng hộp và umeshu—thứ mà các tùy tùng của ông ấy dạo gần đây có vẻ rất thích. Dù không có gì quá mới mẻ hay đột phá, nhưng Ngài Demiurge lúc nào cũng tỏ ra rất cảm kích với bất cứ thứ gì tôi gửi cho ông ấy, khiến cho nhiệm vụ này trở nên dễ dàng hơn hẳn.

Ngoài ra—mà tôi thừa nhận là hơi kỳ lạ khi nói điều này về vị Thần Sáng Tạo Tối Cao—qua những lần trao đổi hàng tuần với Ngài Demiurge, tôi đã nhận ra rằng ông ấy thực sự là một người tốt bụng và dễ gần. Trong số tất cả các vị thần, ông ấy là người mà tôi cảm thấy dễ nói chuyện nhất, dù rằng đôi khi những lời truyền sấm của ông ấy có thể khiến tôi gặp chút rắc rối.

[Được rồi, kết thúc cho gọn nào!]

[Alo? Ngài Demiurge, ông có ở đó không?]

Phần lễ vật dành cho Ngài Demiurge lần này cũng không khác biệt mấy so với mọi khi.

Phần lớn hộp quà vẫn là rượu sake, kèm theo một ít đồ ăn vặt và umeshu cho các tùy tùng của ông ấy.

Trước tiên, tôi đã chọn cho ông ấy một bộ gồm năm chai sake cao cấp từ các nhà máy rượu danh tiếng, mỗi chai đến từ một tỉnh khác nhau của Nhật Bản: Kochi, Nagano, Yamagata, Yamaguchi và Niigata. Các chai này hơi to một chút—gần hai lít mỗi chai—nên tôi có hơi lo lắng rằng nó sẽ quá nhiều, nhưng tôi chỉ còn biết hy vọng là ông ấy sẽ từ từ thưởng thức chúng.

Về đồ ăn vặt, tôi vẫn chọn những món đóng hộp cao cấp như mọi khi. Lần này, tôi còn mua thêm một gói cá khô trông rất ngon, trong đó có cá thu đặc biệt và một loại cá gọi là kinmedai. Cá khô kiểu này ăn với cơm thì tuyệt vời, mà nhâm nhi cùng rượu sake cũng không kém cạnh chút nào!

Về umeshu, tôi đã chọn một bộ quà tặng được làm từ những quả mơ cao cấp trồng ở vùng Hokuriku, một khu vực phía tây bắc Nhật Bản. Ngài Demiurge dường như cũng thích umeshu chẳng kém gì các tùy tùng của ông ấy, và gần đây ông ấy đã hình thành thói quen uống một ly nhỏ trước bữa tối. Vì vậy, tôi còn mua thêm hai chai nữa—một chai được làm từ shochu khoai lang, và một chai có nền là rượu brandy.

[Của ông đây,] tôi nói khi đặt hộp quà xuống bàn. Nó biến mất ngay sau đó.

[Cảm ơn ngươi, như mọi khi! Ta vô cùng trân trọng sự chu đáo của ngươi.]

[Ồ, không có gì đâu,] tôi đáp lại.

[Hôm nay ngươi cũng đã gửi lễ vật cho những người khác đúng không? Họ làm ầm ĩ đến mức ta còn có thể nghe thấy từ tận đây!]

[Ừ, đúng vậy. Tôi đã hứa là sẽ gửi cho mỗi người một hộp mỗi tháng.]

[Ta thực sự xin lỗi vì đã khiến ngươi phải bận rộn như vậy.]

[Không sao đâu! Họ hơi ồn ào một chút, tôi công nhận, nhưng họ đều đã ban phước lành cho chúng tôi, nên tôi cũng có phần nợ họ một chút.]

[Ho ho ho! Cơ hội để có được hàng hóa từ một thế giới khác quả thật rất hiếm hoi, nên không có gì lạ khi ngay cả bọn ta—những vị thần—cũng không thể kìm nén được sự phấn khích. Dù vậy, bọn ta cũng không thể để bản thân gây phiền hà quá mức cho ngươi được! Nếu có ai đó vượt quá giới hạn, ngươi chỉ cần báo cho ta biết. Ta sẽ đảm bảo họ hiểu rõ tận tường mức độ sai lầm của mình, ngươi cứ yên tâm.]

[Cách ông ấy nhấn mạnh từ "tận tường" có chút đáng sợ đấy nhé!]

Nhưng mà... không thể phủ nhận rằng lần trừng phạt trước của Ngài Demiurge đã có hiệu quả. Mấy vị thần còn lại gần đây có vẻ ít gây rắc rối cho tôi hơn nhiều, và cũng ít khi gửi những lời tiên tri nhảm nhí xuống một cách tùy tiện như trước kia.

Nhắc đến phước lành, tôi chợt nhớ ra một chuyện mà mình muốn hỏi từ lâu.

[Nhân tiện, có một điều tôi đang thắc mắc,] tôi nói. [Tôi nhận ra rằng Gon không có phước lành nào cả. Như vậy có hơi lạ không? Vì rồng cổ có thể đấu ngang ngửa với Fenrir, nên tôi nghĩ họ cũng phải có phước lành nào đó chứ.]

[A, ta hiểu tại sao ngươi lại băn khoăn về điều đó,] Ngài Demiurge đáp.

[Thực ra, Fenrir không phải sở hữu phước lành chỉ vì chúng là Fenrir đâu! Chẳng qua Fenrir mà ngươi biết đã nhận được phước lành từ Ninrir trước đây. Ta cũng khá chắc là Agni và Ruka từng ban phước cho nó trong quá khứ nữa.]

[Ồ, vậy sao! Tôi không hề biết chuyện đó.]

[Và đó chưa phải tất cả đâu. Rồng cổ đại chính là một trong những tạo vật của ta. Ta đã mang chúng vào thế giới này ngay sau khi tạo ra nó, với một mục đích rất đặc biệt! Nhưng phải nói rằng, ta đã thử nghiệm và tinh chỉnh chúng không ít lần. Ta cứ mãi điều chỉnh từng chi tiết nhỏ nhặt, đến mức cuối cùng lại vô tình tạo ra một giống loài mạnh hơn hẳn dự định ban đầu!]

Ngài Demiurge nói với một giọng điệu như thể việc tạo ra cả một loài rồng mạnh khủng khiếp chỉ là một sai lầm nhỏ xíu vậy.

Tôi thậm chí còn không biết phải bắt đầu từ đâu với chuyện này nữa. Rồng cổ đại thực sự ra đời chỉ vì ngài ấy quá tay với một sáng tạo của riêng mình ư?!

[Tóm lại thì, ta quyết định rằng nếu ban phước lành cho bất kỳ rồng cổ đại nào, chúng sẽ trở nên quá mức mạnh mẽ. Vì vậy, ta đã lựa chọn không làm vậy,] Ngài Demiurge kết luận.

Nếu một vị thần thực sự nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến chúng trở nên quá mạnh, thì tôi cũng đồng tình rằng đây có lẽ là quyết định đúng đắn.

Dù sao thì chỉ số của Gon cũng đã quá mức phi lý rồi. Mặc dù Fel thì cũng không khác gì cho mấy.

[Ồ, nhưng Fenrir của ngươi là một ngoại lệ đấy,] Ngài Demiurge nói.

[Về bản chất, rồng cổ đại lẽ ra phải vượt trội hơn Fenrir rất nhiều. Tuy nhiên, nhờ có phước lành của Ninrir, cá nhân nó đã đạt được một sức mạnh đủ để sánh ngang với rồng cổ đại. Ta thậm chí có thể khẳng định rằng nó chính là Fenrir mạnh nhất trong lịch sử! Một cá thể thực sự đặc biệt!]

Gah! Lại là cái trò đọc suy nghĩ đó! Tôi thực sự ước gì mấy người thôi ngay cái tật này đi.

[Ôi trời, thành thật xin lỗi! Nhân loại ở thế giới cũ của ngươi đúng là rất coi trọng sự riêng tư, nhỉ?]

[Đúng thế đấy!]

Bỏ qua chuyện riêng tư sang một bên, tôi vẫn thực sự kinh ngạc khi nghe rằng Fel là Fenrir mạnh nhất trong lịch sử. Tôi biết là ông ta rất mạnh, nhưng thật khó mà liên tưởng hình ảnh đó với một kẻ lúc nào cũng ca cẩm nào là thịt này, thịt nọ, đúng chất một đứa nghiện ăn uống.

[Mà khoan đã... Ngài Demiurge vừa nói gì về việc tạo ra rồng cổ đại cùng lúc với thế giới này nhỉ? Chẳng lẽ rồng cổ đại chính là những sinh vật sống lâu đời nhất tồn tại?]

[Đúng vậy! Chúng có thể sống gần hai mươi nghìn năm đấy.]

Lại nữa à! 'Hai mươi nghìn năm? Thật đấy hả?'

[Ồ, đúng là như vậy! Rồng cổ đại hiện đang là linh thú của ngươi cách thế hệ đầu tiên chỉ hai đời thôi.]

Vậy có nghĩa là Gon thực ra còn rất trẻ so với đồng loại của lão ta nhỉ?

Tôi gọi lão ta là Lão Gon vì cách hành xử của lão ta khiến tôi có cảm giác như một ông già, nhưng có vẻ như đây là một sai lầm khá lớn của tôi rồi.

Mà, giờ có hối cũng muộn rồi. Cái tên Lão Gon đã hoàn toàn gắn chặt với lão ta mất rồi.

[Ồ, điều đó chẳng phải vấn đề gì đâu! Dù có là rồng cổ đại đi chăng nữa, hai nghìn năm kinh nghiệm sống vẫn là đủ để bất kỳ ai cũng có phong thái của một bậc tiền bối! Ho ho ho!]

Lại nữa à?! Nghiêm túc đấy hả?!

[Ồ! Ta xin lỗi, nhưng mà... nếu đọc suy nghĩ thì đây cũng đâu phải thời điểm tệ nhất, đúng không? Còn hơn là lúc ngươi đang tưởng tượng một mỹ nhân nào đó làm chuyện này chuyện nọ với ngươi đấy! Ta chắc rằng một thanh niên như ngươi sẽ có vô số suy nghĩ khác mà ngươi muốn giữ bí mật hơn nhiều so với mấy thứ vặt vãnh này.]

[Khoan đã, Ngài Demiurge! Ngài đang dấn quá sâu vào lãnh thổ vi phạm quyền riêng tư rồi đấy!]

[Ho ho ho! Chỉ là giả thuyết thôi, ta đảm bảo mà!]

Ho ho ho cái gì chứ! Đừng có đọc suy nghĩ của tôi nữa! M-Mà khoan, để cho rõ ràng, tôi không hề tưởng tượng mấy chuyện đó, được chưa?!

Tóm lại, tôi coi trọng sự riêng tư, thế nên tôi thực sự cần ông ngừng đọc suy nghĩ của tôi ngay! Tôi cầu xin ông đấy!

[Ồ, ngươi không cần phải lo! Giờ thì ta hiểu rất rõ rồi.]

[Không, rõ ràng là ngài chẳng hiểu chút nào cả!] Tôi thở dài ngao ngán.

[Ít nhất thì tôi cũng có thể yên tâm rằng cái tên Lão Gon không hẳn là quá sai lầm.]

[À, mà này, tôi còn một chuyện muốn hỏi về những gì ngài vừa nói. Được chứ?]

[Tất nhiên rồi! Với những gì ngươi đã làm cho ta, ngươi có thể hỏi bao nhiêu tùy thích.]

Tôi nghĩ ngài đang hơi quá hào phóng đấy, Ngài Demiurge!

[Ngài nói rằng mình tạo ra rồng cổ đại vì một mục đích cụ thể, đúng không? Mục đích đó là gì vậy?]

[Thật lòng mà nói, chúng được tạo ra như một biện pháp phòng ngừa và cũng là một dạng bảo hiểm.]

[Hả? Ý ngài là sao?]

[Nói một cách ngắn gọn, ta hy vọng rằng sự tồn tại của một chủng tộc mạnh mẽ như vậy sẽ đủ để ngăn bất cứ ai trong thế giới này làm ra những hành động quá ngu xuẩn và vượt ngoài tầm kiểm soát.]

Ừm, nghe cũng hợp lý đấy.

[Hơn nữa, ngươi biết rằng các vị thần như ta không thể trực tiếp can thiệp vào thế giới phàm tục, đúng chứ?]

[Ừ, tôi có nghe qua rồi.]

[Không cần phải nói, bọn ta là những người đã gieo những hạt giống để thế giới mà ngươi biết được sinh ra. Nhưng từ đó trở đi, nhiệm vụ của bọn ta chỉ là quan sát. Không hơn không kém. Bọn ta chỉ có thể dõi theo, dù cho thế giới có thăng trầm ra sao. Và, thật đáng buồn thay, rất nhiều trong số đó đã trở thành những nơi tràn ngập tai ương và bi kịch không thể chịu đựng nổi. Đó là lý do bọn ta cần một biện pháp bảo hiểm—để có thể thực hiện những bước đi phù hợp nếu thế giới suy tàn theo chiều hướng đó.]

[Hả? Tôi không chắc là mình hiểu lắm...]

[Ngươi đã xem bảng Trạng Thái của rồng cổ đại của mình rồi, đúng không? Ngươi có nhớ kỹ năng mang tên Ma pháp Tối Thượng: Linh Hồn Rồng cổ đại không?]

[Linh Hồn Rồng cổ đại... Nghe quen quen nhỉ, hình như tôi đã thấy nó rồi.]

[Đó là một ma pháp chỉ được ban cho duy nhất một cá thể trong mỗi thế hệ của loài rồng cổ đại, được truyền thừa qua bao thế hệ. Và chẳng qua, linh thú của ngươi chính là người mang nó trong thời đại này. Linh Hồn Rồng cổ đại, đúng như tên gọi, là ma pháp tối thượng, sử dụng chính linh hồn của người thi triển làm năng lượng. Nó kết thúc thế giới.]

Ồ... Chờ đã.

Xin lỗi?

Ông vừa thả một thông tin kinh hoàng như vậy ra một cách quá ư là bình thản, nhưng đợi chút nào.

Cái gì cơ?! Nghiêm túc đấy hả?! C-Cái gì cơ?! Nó kết thúc thế giới? Ý là, thế giới này ấy hả? Nó thực sự kết thúc nó sao?!

[Nó làm cái gì cơ?!]

[Ho ho ho, không cần phải lo lắng! Linh thú của ngươi đang vô cùng hài lòng với thế giới hiện tại và rất tận hưởng cuộc sống của mình. Ta chắc chắn rằng nó không hề có chút ý định nào muốn hủy diệt thế giới cả! Hơn nữa, Linh Hồn Rồng cổ đại không thể được thi triển nếu ta không cho phép.]

Khoan đã, không, chuyện đó không hề khiến tôi yên tâm chút nào! Nghĩa là nếu ngài quyết định cho phép, thì Gon có thể kết thúc thế giới bất cứ lúc nào lão ta muốn sao?!

[Ừm, thì... đúng là vậy. Đừng quên rằng ta là Thần Sáng Tạo cơ mà!]

[Lại nữa rồi đấy! Ngài đang nói về chuyện này một cách quá mức bình thản rồi đấy!]

[Ho ho ho! Thật sự, không có gì đáng lo đâu! Ta vẫn có rất nhiều hy vọng dành cho thế giới này và tương lai của nó!]

[Nghe cũng an tâm phần nào, nhưng thế giới này vẫn còn vô số điều tệ hại mà! Ngài có biết gì về Thánh Quốc Rubanov không?] Tôi hỏi.

Quốc gia đó được biết đến như một nền thần quyền chuyên chế với chính sách thượng đẳng nhân loại cực đoan, và những quốc gia khác cũng xem Giáo hội Rubanov là quốc giáo của họ thì nghe nói cũng chẳng tốt đẹp hơn. Tôi vừa có một cuộc gặp gỡ không mấy dễ chịu với một vài thành viên của giáo hội này gần đây, và thái độ của họ đã nói lên tất cả những gì tôi cần biết.

[Ồ, đúng vậy. Mỗi thế giới đều có phần của những kẻ ngu ngốc mà. Nhưng dù vậy, ngươi cũng không cần phải lo lắng đâu. Dù sao thì, ngươi cũng đã quá dư sức để tự xử lý một chuyện như vậy rồi! Ta mong đợi rất nhiều ở ngươi đấy!]

[Hả? Chờ đã, ý ngài là sao? Khi nào thì tôi bị giao cho trách nhiệm này vậy? Hôm nay ngài vô lý quá mức rồi, Ngài Demiurge! Làm ơn ngừng lại đi!]

[Không sao đâu, cứ tin ta đi! Ngươi không cần phải xử lý nó ngay lập tức! Chỉ cần tạt qua đó và giải quyết chúng khi nào ngươi rảnh thôi. Ta chắc rằng ngươi sẽ dẹp yên lũ ngu ngốc đó một cách dễ dàng!]

[Không, làm ơn đừng có đổ chuyện này lên đầu tôi! Nếu chỉ cần 'tạt qua đó' là có thể nói chuyện với chúng, thì chẳng phải ngài có thể gửi một vài lời truyền sấm là xong chuyện rồi sao?!]

[Than ôi, tôn giáo của chúng được xây dựng trên sự lừa dối, và đám lừa đảo ở tầng lớp lãnh đạo sẽ chẳng đời nào chịu lắng nghe một vị thần, ngay cả khi đó là ta! Tình huống này cần một lực lượng hợp lý để giải quyết. Ngươi hiểu đấy, chỉ cần bẻ tay chúng một chút là được!]

[Bẻ tay một chế độ nhân quyền độc tài á?!]

Một mình tôi thì làm thế nào được chứ?!

[Sao lại không nhỉ? Ngươi có Fenrir mạnh nhất thế giới và một rồng cổ đại dưới trướng của mình kia mà! Đối phó với chúng sẽ chẳng khác gì trò trẻ con đâu!]

Không, lại nữa rồi! Ông đang xem nhẹ chuyện này quá mức rồi đấy!

Mà khoan, tại sao lại là tôi?! Đây chẳng phải việc dành cho anh hùng sao?! Tôi chỉ là một nạn nhân bị triệu hồi từ thế giới khác thôi mà!

[À, chuyện là vậy đấy! Ta trông cậy vào ngươi nhé! Và ngươi có thể mong chờ một món quà đặc biệt sau khi giành được chiến thắng đấy! Tạm biệt!]

[Khoan! Chờ đã! Ngài Demiurge?!]

[Không cần vội đâu! Cứ xử lý nó khi nào ngươi có thời gian!]

Và thế là giọng của Ngài Demiurge biến mất khỏi tâm trí tôi.

[Ôi trời ơi, cái quái gì thế này?! Ngay cả với thần thánh thì chuyện này cũng quá sức chịu đựng rồi!]

Mà khoan đã... ông ta vừa nói gì đó về một món quà đặc biệt chờ đợi tôi sao? Ý ông ta là gì vậy?

Chẳng lẽ... vận may tệ hại trong chuyện tình cảm của mình cuối cùng cũng được cải thiện sao?!

Chẳng lẽ mình sắp gặp ý trung nhân của đời mình?!

Không, không, đừng để bị cám dỗ! Tôi quá hiểu rằng nếu trông chờ vào điều đó, thì kết cục chỉ là một cú ngã đau đớn mà thôi!

Nhưng mà... biết đâu... mình có thể hy vọng một chút thì sao?

[Ý ngài là gì khi nói 'món quà đặc biệt' hả?! Demiuuuurge!]

Lời than vãn đầy thống khổ của tôi chẳng nhận được hồi đáp nào cả, và thế là tôi chui vào giường với một đống lo lắng cùng bất an lấp đầy tâm trí.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Main vã lắm r
Xem thêm
Vcl nhiệm vụ mới : đánh đổ 1 quốc gia :)) làm đi main, biết đâu được buff luck tình cảm 😂
Xem thêm