Tập 13: Thịt Viên Sốt Đậm Đà và Nghề Nhà Thám Hiểm!
Chương 9-1: Cách Sử Dụng Thanh Kiếm Ma Pháp
2 Bình luận - Độ dài: 2,929 từ - Cập nhật:
Sau bữa sáng, tôi thong thả ngồi trong phòng khách, nhâm nhi một tách cà phê.
Fel, Gon, Dora-chan và Sui cũng đang ở đây, nhấm nháp soda mà tôi đã rót ra bát cho họ.
[Này mọi người? Hôm nay tôi có chuyện muốn nhờ mọi người giúp. Mọi người có thể giúp tôi chứ?]
[Hừm. Ta đang định đi săn, nhưng thôi, ta sẽ giúp vậy.] Fel nói.
[Hôm nay ta cũng không có việc gì, nên tất nhiên rồi.] Gon đồng ý.
[Ta cũng định đi săn, nhưng nếu ông không đi thì chắc cũng chẳng kiếm được món gì ra hồn, thôi thì ở lại giúp vậy,] Dora-chan nhún vai.
[Sui cũng không phiền đâu! Sui sẽ giúp!]
[Vậy thì, ngươi cần bọn ta làm gì?]
[Mọi người thấy đám cây sau nhà không?]
Tôi bắt đầu giải thích kế hoạch chiêu mộ thêm người làm, cần xây nhà mới cho họ ở, và vì thế phải dọn sạch khu rừng nhỏ phía sau.
[Còn lâu việc xây dựng mới bắt đầu, nhưng tôi nghĩ cứ dọn bãi trước khi còn có thời gian sẽ tốt hơn.]
Nếu tôi cứ trì hoãn, mọi việc rồi sẽ tồn đọng, khiến tôi không thể hoàn thành đúng kế hoạch.
Dù khu rừng sau nhà chỉ có tầm chục cái cây, một số có thân rất to.
Chặt bằng tay chắc chắn sẽ cực kỳ vất vả.
............
[Vậy là, ngươi chỉ muốn bọn ta đốn cây thôi sao?] Fel hỏi.
[Với ma pháp, việc đó chẳng khác gì trò trẻ con.]
[Chuẩn luôn!] Dora-chan phụ họa.
[Đúng vậy!] Gon cũng đồng tình. [Chỉ cần một chốc là xong!]
[Sui có thể 'pew pew' để chặt cây nữa!]
Có vẻ với sự hợp lực của cả bọn, chuyện này sẽ hoàn thành rất nhanh.
[Chỉ có điều...]
["Pew pew" cây nghĩa là nhóc đang làm nó tan chảy luôn chứ không phải chặt đâu, Sui.]
Nhưng mà cũng không sao, miễn là mảnh đất trống được dọn sạch nhanh chóng.
................
Tôi và các linh thú đi ra phía sau tòa nhà chính.
Chưa kịp bắt tay vào việc, gia đình Tony và Alban đã tụ tập lại xem có chuyện gì đang xảy ra, rồi chẳng bao lâu sau, nhóm cựu nhà thám hiểm cũng kéo đến.
[Xin lỗi vì làm mọi người xáo trộn nhé.] Tôi nói, rồi giải thích lại đúng những gì đã nói với đám quen thú.
[Dạo này tôi có cảm giác mọi người đang làm quá nhiều việc đóng gói, đúng không? Tôi còn nghe nói thương hội của ngài Lambert hỏi liệu chúng ta có thể cung cấp thêm hàng không. Đúng chứ, Kosti?]
Kosti, người phụ trách giao dịch với thương hội của ngài Lambert, có vẻ hơi lúng túng khi bị gọi tên.
"Thật ra thì... họ đã đề cập đến chuyện đó vài lần rồi."
Đúng như tôi nghĩ.
Xà phòng và dầu gội rõ ràng đã trở thành những mặt hàng cực hot, còn công thức mọc tóc thì còn kiếm lời hơn cả hai cái kia cộng lại.
[Như tôi nói, còn lâu nữa mới bắt đầu xây dựng, nhưng nó đã nằm trong kế hoạch rồi. Đến lúc đó, mong mọi người tiếp tục cố gắng nhé.]
"Tất nhiên rồi!" Họ đồng thanh đáp.
[À, mà Kosti này, đừng cảm thấy áp lực phải nhận thêm đơn hàng nếu vượt quá khả năng của mọi người nhé.]
[Vì tính cách liêm chính của ngài Lambert, tôi không nghĩ họ sẽ ép buộc mọi người làm việc quá sức. Song, nếu cần tôi trực tiếp can thiệp, xin hãy báo cho tôi hay biết bất cứ lúc nào]
"Dạ hiểu rồi." Kosti gật đầu, trông có vẻ như đã trút bỏ gánh nặng.
..............
[Được rồi! Bắt đầu nào!]
Tôi vừa định tiến hành thì Theresa bỗng ngập ngừng lên tiếng.
[Gì vậy?] Tôi hỏi.
"Sau khi chặt cây xong, ngài định làm gì với chúng?"
[Hmm... Đúng là một câu hỏi hay. Tôi không thể cứ để đống gỗ ở đó, vậy nên chắc phải tìm cách xử lý...]
Giờ bà ấy nhắc thì tôi chưa nghĩ đến chuyện đó.
Tôi có thể cho chúng vào ItemBox, mang ra bãi đất trống ngoài thị trấn rồi đốt đi.
Nhưng trước khi tôi kịp quyết định, Theresa lên tiếng lần nữa.
"Nếu ngài không có ý định dùng chúng vào việc gì... tôi có thể xin một ít được không?"
[Bà định dùng số gỗ này làm gì sao?]
"Vâng." Bà gật đầu, rồi giải thích.
Hóa ra, bà ấy muốn dùng chỗ gỗ thừa để làm nhiên liệu cho lò nướng bánh.
Cho đến giờ, bà ấy chỉ dùng được cành cây và nhánh nhỏ mà Tony tỉa từ khu vườn, nhưng chừng đó không đủ để lò hoạt động hiệu quả, nên bà đã phải tự bỏ tiền mua củi.
[Ồ, ra vậy! Tôi không nhận ra luôn đấy! Xin lỗi nhé. Giờ nghĩ lại, tất nhiên là bà sẽ cần củi để đốt lò rồi.]
Theresa đã nhiều lần tặng tôi bánh mì nướng từ cái lò đó, vậy mà tôi chưa từng nghĩ đến việc bà ấy cần nhiên liệu để giữ nó hoạt động. Thật đúng là thất trách với tư cách là chủ nhân của họ mà.
[Tất nhiên là bà có thể lấy hết số gỗ này để làm củi! Tôi chặt sẵn thành từng khúc rồi xếp thành đống nhé? Hay bà muốn tôi chẻ nhỏ luôn?]
"Ồ, không cần đâu! Nếu ngài chỉ cần chặt và xếp chúng vào một góc nào đó, bọn tôi sẽ lo phần còn lại. Đúng không, Alban?"
Theresa quay sang nhìn chồng mình, Alban gật đầu đồng ý ngay lập tức.
[Hiểu rồi. Tôi sẽ làm vậy.]
Sau đó, mọi người tản ra tiếp tục công việc của mình.
...À không, không phải tất cả.
................
[Thế hai người còn đứng đây làm gì?] Tôi hỏi cặp song sinh cựu nhà thám hiểm Luke và Irvine, những người vẫn còn nán lại khi tất cả đã rời đi.
"Bọn tôi được nghỉ hôm nay, mà chán quá." Luke đáp.
"Chuẩn luôn." Irvine gật đầu. "Ngài Fel và mọi người sắp chặt cây phải không? Bọn tôi nghĩ đây sẽ là một cảnh đáng xem, nên định ở lại coi."
[Đây không phải là buổi trình diễn, hai người à.] Tôi thở dài. [Nhưng thôi, nếu muốn xem thì cứ xem, chỉ cần đừng cản trở là được.]
"Cản trở? Bọn tôi á? Ôi trời, ngài làm tổn thương trái tim nhạy cảm này rồi đấy!"
"Phải đấy, chúng tôi không bao giờ làm thế đâu!"
Tôi quyết định phớt lờ cặp song sinh và tập trung vào công việc.
[Được rồi mọi người! Mỗi người chọn một cây rồi đốn nó xuống nhé.]
Fel gật đầu, bước tới trước một cái cây to nhất trong khu rừng nhỏ.
[Ta chọn cái này.]
[Vậy thì, ta sẽ xử lý cái này vậy.] Gon nói, chọn một cây cũng to không kém ở phía đối diện.
[Khỉ thật! Hai ông già này chọn hết mấy cái ngon rồi!] Dora-chan càu nhàu.
[Thôi đành chọn cái này vậy.] Cậu ấy bay đến trước một cây nhỏ hơn của Fel và Gon nhưng vẫn khá to.
[Sui chọn cái này!]
Sui vui vẻ nhảy đến một cái cây cỡ tương đương của Dora-chan.
[Rồi nhé, mọi người! Hạ chúng xuống nào... Chờ đã! Khoan đã!!]
Tôi hoảng hốt hét lên ngay trước khi họ kịp ra tay.
Vừa nãy, tôi chợt nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng.
[Ngươi la cái gì thế?] Fel cau mày hỏi.
[Mọi người lại đây nghe tôi nói đã!]
Các linh thú càu nhàu một chút, nhưng cũng tụ tập lại.
[Vậy này... Mọi người có thể dễ dàng hạ gục cây chỉ với một đòn, đúng không?]
[Dĩ nhiên rồi.]
[Chuyện đó không cần hỏi.]
[Rõ ràng luôn ấy.]
[Sui cũng có thể chặt được!]
[Ừ, tôi cũng nghĩ thế... Và đó chính là vấn đề.]
Nếu bức tường nhà mình có bị vỡ, thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng nếu nhà của hàng xóm đằng sau bị ảnh hưởng, thì...
[Chà, phải rồi.] Fel gật gù. [Nếu chúng ta tấn công hết sức, chắc chắn cây và căn nhà kia sẽ bị chém làm đôi.]
[Rất đúng.] Gon cũng đồng tình. [Tóm lại, chúng ta phải kìm hãm sức mạnh lại. Nhưng thú thật, ta không thích điều đó chút nào.]
[À ha, giờ thì ta hiểu tại sao ngươi ngăn bọn ta lại rồi.] Dora-chan nói. [Khó nhất là canh lực sao cho vừa đủ ấy.]
[Vậy là Sui không được pewpew cây nữa hả...?] Sui ỉu xìu.
Càng nghĩ, tôi càng thấy để các linh thú làm chuyện này không ổn tí nào.
Họ quá mạnh, và tôi không thể tin tưởng rằng họ sẽ kiểm soát sức mạnh đúng cách.
Nếu để họ thử, chắc cái nhà phía sau cũng đi luôn.
............
"Sức mạnh có thể làm mọi việc, nhưng lại bó tay trước việc chặt cây ư? Đây chính là nỗi niềm của kẻ mạnh!"
"A ha ha ha, tưởng tượng mà xem, nếu họ phá luôn căn nhà sau lưng thì sao? Đảm bảo sẽ có khiếu nại cho mà coi!"
Hai tên song sinh cười nắc nẻ trước tình huống này.
Bộ hai người thấy chuyện này vui lắm à!?
[Tôi mặc kệ bọn họ rồi quay sang các linh thú.]
[Được rồi, bốn người bị loại khỏi nhiệm vụ này. Không ai được chặt cây hết! Rõ chưa?]
[Hửm? Vậy ngươi định để mấy cái cây này ở đây mãi à?] Fel cau mày hỏi.
[Không, chúng vẫn sẽ bị đốn hạ, nhưng không phải bằng sức mạnh của các cậu. Mọi người quá mạnh, nên cần người khác làm chuyện này.]
Fel há miệng định phản đối.
[Không! Không bàn cãi!] Tôi cắt ngang trước khi ổng kịp nói gì.
Dù sao tôi cũng không thể mạo hiểm với nhà hàng xóm được.
Vậy nên, giờ tôi cần tìm nhóm đốn củi mới.
...Cũng may là tôi biết chính xác hai người thích hợp.
[Này, Luke? Irvine? Lại đây chút nào.]
"Hả? Gì thế?" Luke hỏi.
"Tôi có linh cảm xấu đây..." Irvine lẩm bẩm.
Tôi lục lọi ItemBox.
[Đâu nhỉ...? Mình nhớ là để nó gần chỗ chiến lợi phẩm ở hầm ngục Brixt...]
[A ha! Tìm thấy rồi!]
Tôi rút ra một cái rìu to, chiến lợi phẩm từ một nhóm nhà thám hiểm xấu số bỏ mạng ở hầm ngục Brixt.
Sau đó, tôi chìa nó ra trước mặt cặp song sinh.
Bọn họ... chỉ đứng đấy, trợn mắt nhìn tôi chằm chằm.
[Này, hai người? Cây rìu này nặng lắm đó, cầm lấy nhanh đi!] Tôi nói.
Cặp song sinh nhún vai nhìn nhau, rồi cuối cùng một người cũng chịu nhận lấy.
[Được rồi, biết làm gì tiếp theo chứ? Dùng nó để chặt mấy cái cây này đi.]
"Biết ngay mà!" Cả hai đồng thanh than vãn.
Tôi cười khẽ.
[Xem ra tôi may mắn thật đấy! Nếu hai cậu không ở lại xem, tôi đã gặp rắc rối to rồi.]
"Được rồi, được rồi! Chặt thì chặt!" Luke nói.
"Nhưng ngài phải bù đắp cho bọn tôi đấy!" Irvine thêm vào.
Hai tên này lúc nào cũng tìm cách kiếm lợi từ tôi.
[Nếu làm tốt, tôi sẽ cân nhắc.] Tôi đáp.
"Tuyệt! Làm thôi, Irvine!"
"Rõ, Luke!"
Bọn họ tràn đầy động lực, bắt tay vào chặt cây ngay.
Tôi chỉ biết lắc đầu nhìn họ vung rìu bổ vào thân cây.
*Bốp! Bốp!*
Âm thanh kim loại va vào gỗ vang khắp khu đất.
[Những lúc thế này mới nhớ ra bọn họ từng là nhà thám hiểm. Đúng là thể lực vẫn còn tốt như ngày nào.]
Dù tôi vẫn còn hoạt động trong Hội Thám Hiểm, nhưng không thể nào làm nổi việc này.
Chỉ cầm rìu thôi đã là cả một vấn đề, chứ đừng nói đến chuyện chặt cây.
............
[Này,] Fel lên tiếng. [Ngươi bảo là cần ta giúp. Nhưng nếu không cần nữa, thì ta không có lý do gì để ở lại, đúng không?]
[À, phải rồi, xin lỗi nhé.] Tôi nói. [Mọi người quá mạnh để làm chuyện này mà không gây rắc rối, nên nếu muốn thì cứ đi nghỉ đi.]
[Hmph! Chán quá. Ta ra bãi cỏ chợp mắt đây.] Fel làu bàu.
[Ta cũng vậy.] Gon nói.
[Ta cũng nghỉ đây.] Dora-chan thêm vào.
[Sui cũng đi ngủ!] Sui vui vẻ kêu lên.
[Lần sau tôi sẽ bù cho mọi người!] Tôi nói với theo khi cả đám thản nhiên kéo nhau ra vườn trước phơi nắng.
Rồi! Không thể để cặp song sinh làm hết mọi việc được. Tôi cũng nên giúp một tay!
...Nhưng tôi đã đưa họ cái rìu duy nhất mình có.
Tôi nghĩ ngợi một lúc.
Mình còn gì có thể dùng không nhỉ...?
Lục lại ItemBox, tôi thấy một thanh kiếm lấy từ nhóm nhà thám hiểm xấu số ở hầm ngục Brixt, cùng với kiếm và thương mithril mà Sui làm cho tôi.
Dùng thương để chặt cây thì nghe có vẻ không ổn lắm.
Kiếm thì có vẻ thực tế hơn, nhưng tôi không thoải mái khi dùng kiếm của người đã khuất để chặt gỗ.
Chưa kể, thanh đó trông chẳng sắc bén gì cho lắm.
Kiếm mithril của Sui thì chắc chắn đủ bén để làm việc này, nhưng nếu tôi lỡ làm mẻ nó chỉ vì chặt cây, thì đúng là tự hại bản thân.
Tôi trầm ngâm.
Có gì khác mình có thể dùng không nhỉ...?
Khoan đã...!
Mình vẫn còn mấy thanh kiếm khác mà!
Chúng thậm chí có thể còn bén hơn cả kiếm mithril!
Trước giờ tôi chưa từng dùng đến chúng...
Hay đúng hơn, tôi quên bẵng đi mất.
[Ờm, xem nào... Mình có bốn thanh, đúng không? Ồ, đúng rồi!]
Tôi lấy ra bốn thanh kiếm ma pháp.
[Đầu tiên là thanh kiếm mình lấy từ Behemoth trong hầm ngục Dolan—kiếm ma pháp Caladbolg! Tiếp theo là ba thanh từ kho báu của Gon—kiếm ma pháp Hunting, kiếm ma pháp Gram, và kiếm ma pháp Eckesachs!]
Tôi cầm từng thanh lên, thử cảm giác khi vung.
[Hmm, kiếm ma pháp Caladbolg nặng quá. Còn kiếm ma pháp Hunting thì nhẹ hơn, nhưng có vẻ chuyên về đâm hơn là chặt. Còn lại là kiếm ma pháp Gram... có vẻ dùng được đấy! Dù lưỡi hơi dài một chút. Nhưng cây kiếm ma pháp Eckesachs thì... trông lòe loẹt thật. Đầy đá quý luôn! Nhưng chắc cũng ổn...]
Ngay lúc tôi vung kiếm thử, tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển từ cặp song sinh.
"NGÀI MMMMUKOHDAAAA?!" Luke hét lên.
"CCCái quái gì thế kia?!" Irvine lắp bắp.
Bọn họ mắt chữ O mồm chữ A, trông còn đần hơn bình thường.
[À, mấy cái này hả? Chỉ là mấy thanh kiếm ma pháp tôi nhặt được trong hầm ngục thôi mà.] Tôi nói. [Thanh này từ Dolan, ba thanh kia Gon sưu tầm ở Brixt.]
"N-Này, Irvine?" Luke nói thì thầm.
"Anh nghĩ tai mình có vấn đề rồi. Hình như ngài ta vừa bảo đó là kiếm ma pháp?"
"Em cũng nghe thấy y hệt vậy, anh Luke." Irvine thì thào.
"Nhưng kiếm ma pháp là thứ bị vương quốc quản lý cực kỳ nghiêm ngặt mà?! Sao lại có chuyện một người bình thường xách cả đống như thế đi loanh quanh được?!"
Hai kẻ này đang cố lẩn tránh sự thật,
Và tôi không thể để họ mơ màng thêm nữa.
[Nào nào, tỉnh lại đi hai cậu.] Tôi nói. [Chúng là đồ thật đấy. Mà tôi cũng đâu có lựa chọn nào khác? Hội Thám Hiểm không đời nào mua được mấy thứ này, đúng không?]
"Ha ha ha ha ha! Chủ nhân của bọn mình đúng là độc nhất vô nhị, nhỉ, Irvine?"
"Ha ha ha ha ha! Không thể đồng ý hơn, anh Luke!"
Hai người có thể dừng cái điệu cười khó xử đó lại được không?
Tôi quyết định bơ họ luôn và tiếp tục công việc.
[Gram có vẻ là lựa chọn tốt nhất. Thử xem nào.] Tôi lẩm bầm, rồi cất mấy thanh còn lại vào ItemBox.
[Được rồi, bắt đầu thôi!] Tôi nói, vung kiếm chém vào thân cây gần nhất.
Soẹt!
Gram lướt qua thân cây dày như dao nóng cắt bơ, xuyên thẳng từ bên này sang bên kia chỉ trong một nhát chém.
"Cái gì vậyyyyyyyyyyyy!!!"
"NNgài đang làm cái quái gì vậy?!"
Tôi bận chiêm ngưỡng độ sắc bén của Gram nên chẳng buồn quan tâm đến tiếng thét kinh hoàng của cặp song sinh.
[Wow! Hiệu quả quá!]
Tôi hào hứng.
[Cây này cắt ngọt xớt luôn! Xem ra việc chặt cây sẽ chẳng có vấn đề gì cả!]
"N-Ngài ta vừa dùng kiếm ma pháp để chặt cây... Mình có đang mơ không đây...?" Luke lắp bắp.
"Kiếm ma pháp... Không thể nào... Ai đó nói với tôi là chuyện này không có thật đi..." Irvine rên rỉ.
"Ngài ấy thật sự có vấn đề thật rồi." Cả hai rên lên đồng thanh.
Mấy người có thể bớt lải nhải lại một giây được không? Cảm ơn!
.........


2 Bình luận