• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 13: Thịt Viên Sốt Đậm Đà và Nghề Nhà Thám Hiểm!

Chương 3-1: Một Vị Khách Lâu Ngày Mới Gặp

1 Bình luận - Độ dài: 3,492 từ - Cập nhật:

Ngài Elrand xuất hiện như một cơn bão, nhưng giờ ông ta đã bị lôi đi, tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Fel lập tức quay về với giấc ngủ trưa, trong khi Gon và Dora-chan dành thời gian để nói xấu ngài Elrand với nhau. Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, cuộc trò chuyện của chúng bắt đầu trở nên sôi nổi hơn khi chuyển sang những chủ đề mà tôi nghe chẳng hiểu gì, nhưng có vẻ lại vô cùng gần gũi với đồng loại của rồng. Tôi khó mà tin được hai sinh vật có kích thước khác biệt đến vậy lại có thể có nhiều điểm chung đến thế, nhưng nghĩ lại thì tôi đâu phải rồng, nên không hiểu cũng là chuyện đương nhiên.

Tôi quyết định tìm việc gì đó để làm cho quên đi vụ lộn xộn vừa rồi. Lúc đầu tôi định tranh thủ chuẩn bị bữa tối sớm, nhưng rồi chợt nhớ ra mình sắp hết thịt xay. Vậy thì giờ chính là thời điểm thích hợp để bổ sung nguồn dự trữ, rồi tiện thể nấu ăn luôn.

Khi tôi đang suy tính kế hoạch cho buổi chiều, Sui—vẫn đang lắc lư trên đùi tôi—ngẩng lên nhìn.

[Chủ nhân ơi!] Sui gọi.

[Sui chán quá! Đi chơi đi!]

[Hmm, để xem nào. Ta đang định bắt tay vào nấu ăn rồi, mà lần này có kha khá việc phải làm đó,] tôi nói. [À đúng rồi! Hay là giúp ta luôn đi?]

[Được ạ! Sui giúp nấu ăn!]

Sui có vẻ rất vui khi được giúp đỡ, nên tôi mang nó vào bếp cùng mình.

[Được rồi!] Tôi lấy máy xay thịt từ ItemBox ra rồi đặt lên quầy bếp.

Sui nhảy ngay lên quầy, háo hức reo lên. [A! Cái này Sui làm nè!]

[Đúng rồi đó,] tôi gật đầu. [Nhờ nó mà ta mới làm được thịt xay! Sui đã làm rất tốt luôn, nó tiện lợi lắm!]

[Thật hả? Yay!] Sui vui sướng nhún nhảy.

[Hôm nay ta có rất nhiều thịt cần xay. Giúp ta nhé?]

[Được ạ! Sui làm gì đây?]

[Ta sẽ bỏ thịt vào khe này, còn Sui chỉ cần quay tay cầm thôi.]

[Dạaa!]

[Vậy bắt đầu nào! Ta bỏ thịt vào rồi, Sui quay tay cầm đi!]

[Okaaay!] Sui hăng hái duỗi một xúc tu ra và bắt đầu xoay tay cầm máy xay. [A, thịt đang tuôn ra ở đầu kia kìa!]

[Đúng rồi! Đó là thịt xay đó. Ta dùng nó để làm hamburger bít tết với cốt lết thịt băm. Sui thích mấy món đó lắm mà, đúng không?]

[Hamburger bít tết!] Sui phấn khích kêu lên. Chỉ cần nghe tên món ăn thôi cũng đủ để kích thích tinh thần làm việc của nhóc.

[Đúng vậy!] Tôi gật đầu. [Thịt xay còn có thể làm được rất nhiều món khác nữa, nên hôm nay ta sẽ làm thật nhiều luôn. Sui cứ tiếp tục quay tay cầm nhé!]

[Dạ! Sui sẽ cố gắng hết sức!]

[Ha ha, tốt lắm! Cảm ơn nha!]

Nhờ có Sui hăng hái giúp đỡ, chúng tôi cùng nhau xay thịt suốt một khoảng thời gian dài.

[Xong rồi á?] Sui tiếc nuối hỏi.

[Ừ. Chừng này chắc đủ dùng lâu đấy. Nhưng lần sau ta cần xay thêm, Sui lại giúp ta nữa nhé?]

[Dạ! Sui sẽ giúp!]

Nhờ có nhóc slime đáng yêu của tôi góp một tay, nguồn thịt xay của tôi đã được bổ sung đầy đủ. Giờ thì đến lúc chuẩn bị bữa tối rồi, nên tôi bảo Sui quay lại phòng khách chơi với mọi người.

[Bây giờ nấu món gì đây ta?] Tôi lẩm bầm một mình. [Hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi, nên mình muốn làm món gì đó có vị đậm đà để giúp mọi người lấy lại tinh thần... Nhưng món gì mới phù hợp nhỉ?]

Đang suy nghĩ, tôi chợt nhìn thấy bao rau củ mà Alban mang đến hồi sáng. Nhờ ruộng nhà ông ta bội thu, ngày nào ông ta cũng mang nhiều loại rau tươi đến cho tôi.

Hôm nay có khoai tây, bắp cải, cà rốt, cà chua, ớt xanh... À, còn cả thứ này nữa! Tôi suýt bỏ quên mất!

Tôi lấy ra một loại rau củ đặc biệt từ trong bao. Nó không có nguồn gốc từ thế giới này, nên Alban từng phải nhờ tôi chỉ cách chế biến vì anh ta không biết nên ăn thế nào. Trong tay tôi lúc này là một quả cà tím bóng bẩy, mang sắc tím đậm.

[Hmm, cà tím à... Hay là làm món cay nhỉ? Mapo cà tím thì sao ta? À, làm thành cơm bát luôn cũng được! Vừa ngon, vừa no bụng! Mình sẽ cho thật nhiều thịt xay vào nữa, để đảm bảo đám ăn thịt sẽ hài lòng.]

Quyết định xong, tôi gật gù tự nhủ. [Được rồi, tối nay sẽ là cơm bát mapo cà tím với thật nhiều thịt xay!]

Với quyết định đã đưa ra, tôi mở Siêu Thị Online và chọn mua những nguyên liệu cần thiết mà tôi chưa có sẵn. Tôi phải mua tương đậu cay lên men và tương đậu ngọt. Tôi cũng lấy thêm gừng, tỏi, hạt nêm gà dạng bột và một loại ớt Nhật Bản rất ngon có tên là ớt vuốt diều hâu. Sau khi cho tất cả vào giỏ hàng, tôi tiến hành thanh toán.

Tôi hoàn toàn có thể mua sốt mapo cà tím pha sẵn để tiết kiệm thời gian, nhưng vì tối nay tôi muốn món ăn cay hơn bình thường, nên tôi quyết định tự nêm nếm theo khẩu vị của mình. Dĩ nhiên, tôi cũng sẽ làm riêng một phần ít cay cho Sui, vì nó không ăn được đồ quá cay!

[Được rồi, bắt tay vào nấu thôi!]

Trước tiên, tôi phải sơ chế nguyên liệu. Tôi cắt cà tím, ớt, tỏi và gừng, rồi chuẩn bị gia vị. Thông thường, tôi sẽ cắt cà tím dọc thành tám miếng, nhưng vì cà tím nhà Alban trồng quá to, nên lần này tôi cắt thành từng khoanh nửa vòng tròn dày khoảng một centimet. Ớt cũng vậy—bình thường tôi sẽ thái sợi nhỏ, nhưng lần này tôi cắt miếng to hơn để hài hòa với cà tím. Như vậy trông món ăn sẽ đẹp mắt hơn.

Tiếp theo, tôi băm nhuyễn tỏi và gừng, rồi chuyển sang pha chế gia vị. Đầu tiên, tôi hòa tan hạt nêm gà vào nước. Sau đó, tôi cho tương đậu cay lên men, tương đậu ngọt, xì dầu và một chút đường vào, trộn đều rồi nếm thử. Cảm thấy chưa đủ cay, tôi thêm chút tương đậu cay lên men nữa để đạt đến độ cay mong muốn.

Sau khi đã sẵn sàng mọi thứ, giờ chỉ cần xào là xong! Tôi làm nóng chảo với dầu ăn rồi cho cà tím vào trước. Khi cà tím đã chín một phần, tôi thêm ớt vào, xào đến khi cả hai nguyên liệu đều chín hẳn thì tạm thời lấy ra khỏi chảo.

Tiếp theo, tôi cho dầu mè vào cùng với tỏi và gừng băm nhuyễn. Khi chúng bắt đầu dậy mùi thơm, tôi cho thịt lợn hầm ngục xay vào và đảo đến khi thịt săn lại.

Sau đó, tôi đổ hỗn hợp gia vị vào chảo và để cho nó sôi lên một chút trước khi cho cà tím và ớt đã nấu chín vào, đảo đều tất cả thêm một lần nữa.

Bước cuối cùng là thêm bột khoai tây hòa nước để tạo độ sệt cho món ăn, và thế là xong!

Vì Sui chỉ ăn được chút cay nhẹ, nên tôi làm phần của nhóc thật nhạt. Dora-chan thì ăn cay được, còn Gon vẫn chưa rõ mức độ chịu cay của lão đến đâu, nên tôi làm phần của cả hai ở mức cay trung bình. Còn Fel thì chẳng ngại cay chút nào—thực tế là ổng có vẻ thích ăn cay—nên tôi làm phần của ổng đậm vị hơn. Tôi cũng đang thèm đồ cay, nên tôi làm phần của mình ngang với mức cay của Fel.

Tôi múc cơm trắng mới nấu từ ItemBox ra đầy bát cho mọi người, sau đó xúc thật nhiều mapo cà tím với thịt lợn hầm ngục lên trên.

[Xong rồi,] tôi tự nhủ, [một bữa tối với cơm bát mapo cà tím, sẵn sàng phục vụ!]

Tôi gọi mọi người, và họ lao ngay vào phòng ăn mà chẳng chậm trễ chút nào.

[Tối nay ăn gì vậy?] Fel hỏi, giọng đầy sốt ruột.

[Cơm bát mapo cà tím,] tôi đáp, đặt phần ăn xuống trước mặt mọi người.

[Ugh,] Fel nhăn mặt khi thấy ớt và cà tím trong bữa ăn của mình.

[Thôi nào, đừng có làm cái vẻ mặt đó,] tôi nói. [Món này cũng có đầy thịt lợn hầm ngục mà, và tôi đảm bảo nó hợp khẩu vị của ông hoàn hảo luôn.]

[Ngươi chắc chứ?] Fel nhìn tôi đầy nghi ngờ.

[Chắc chắn. Nó cay nồng, ngon lắm! À, nhưng đừng lo, Sui, ta làm phần của nhóc nhạt hơn rồi. Dora-chan và Gon thì ở mức cay trung bình, còn tôi và Fel thì khá cay đấy. Thôi nào, ăn thử đi!]

[Nếu ngươi đã nói vậy, ta sẽ thử,] Fel đáp, và thế là mọi người bắt đầu ăn. 

[Ooh! Món này cay đấy, nhưng ta thích!] Dora-chan reo lên.

[Phải, vị cay làm món ăn thêm phần đặc sắc! Thật tuyệt hảo!] Gon gật gù tán thưởng. Có vẻ tôi đã chuẩn bị phần ăn cho hai con rồng với mức cay vừa chuẩn.

[Ăn hơi nóng lưỡi, nhưng ngon lắm!] Sui cũng xác nhận rằng tôi đã nêm nếm đúng mức cay mà nhóc chịu được.

[Mmmh! Phải, độ cay của món này rất hợp khẩu vị của ta. Có lẽ ta còn muốn cay hơn nữa,] Fel nhận xét. Tôi đã làm phần của ổng khá cay rồi, vậy mà ổng vẫn thấy có thể ăn cay hơn nữa.

[Vậy thì thử rưới cái này lên xem,] tôi nói. [Nó sẽ tăng độ cay lên thêm một bậc!]

[Oh? Đây là gì?]

[Nó gọi là dầu ớt. Có muốn tôi cho vào không? Để tôi—khoan đã, ông ăn xong rồi á?!]

[Đúng vậy, và giờ ta muốn thêm một phần nữa.]

[Ta cũng vậy!]

[Ta cũng muốn!]

[Sui nữa!]

[...Các người có nhai không vậy?] Tôi thở dài, rồi múc thêm một lượt nữa cho tất cả.

[Gia vị cay làm ta có cảm giác thèm ăn hơn hẳn,] Gon vừa nói vừa cắm cúi ăn bát thứ hai của mình.

[Công nhận luôn! Mà vì cơm ăn chung với đồ cay thế này hợp quá, nên cứ thế xúc mãi thôi,] Dora-chan đồng tình. Miệng của cậu ấy chỉ bằng một phần nhỏ so với Gon, nhưng ít nhất cậu ấy cũng theo kịp về mặt nhiệt tình.

[Sui giúp băm thịt thành những miếng nhỏ xíu xiu đó! Thành phẩm siêu ngon luôn, Chủ Nhân!] Sui lên tiếng.

[Ừ, đúng là vậy.] Tôi gật đầu công nhận đóng góp của nhóc.

[Nhờ có Sui mà chúng ta sẽ không phải lo đến chuyện xay thịt trong một thời gian dài đấy.]

[Ồ, thế à? Làm tốt lắm, Sui!]

[Đúng đấy, giỏi lắm!]

[Hee hee hee!]

Trong lúc Gon, Dora-chan và Sui đang trò chuyện với nhau, Fel bất ngờ xen vào để thu hút sự chú ý của tôi.

[Này! Đừng có quên ta đấy! Mau cho thêm cái 'dầu ớt' kia vào phần của ta đi!]

[Ồ, đúng rồi.] Tôi rưới một chút ít dầu ớt lên phần ăn của Fel, bắt đầu với một lượng nhẹ. [Thế này được chưa?] tôi hỏi, nhưng Fel chẳng thèm trả lời mà chỉ cắm đầu ăn ngay lập tức.

[Hmm... Không tệ, nhưng có thể cay hơn nữa,] Fel nói sau một lúc.

[Hả? Còn cay hơn? Ông chắc chứ?] tôi hỏi lại. Tôi đã làm phần của Fel khá cay ngay từ đầu rồi, mà dầu ớt này cũng cực kỳ cay nồng. Đúng là tôi chỉ rưới một ít, nhưng thương hiệu này nổi tiếng là cay cực mạnh.

[Chắc chắn. Giờ thì mau lên,] Fel giục.

Tôi chỉ biết nhún vai, làm theo lời Fel và nhìn ổng tiếp tục ngấu nghiến bữa ăn của mình.

[Ừm, giờ thì đúng khẩu vị của ta rồi! Ngon tuyệt! Đồ ăn mà cay thế này đúng là hiếm có, ta rất muốn được ăn những món thế này thường xuyên hơn!] Fel vừa nói vừa xúc đầy miệng.

[Ha ha, đúng là đáng kinh ngạc. Ông vẫn có thể ăn nhanh như vậy sau khi đã cho thêm dầu ớt sao?] tôi nói, hơi ngạc nhiên khi nhìn Fel ăn ngấu nghiến. [Ôi, suýt quên, mình cũng phải thử nữa chứ!]

Giờ là lúc tôi nếm thử thành quả lao động của mình. Tôi xúc một miếng mapo cà tím đầy thịt lên và đưa vào miệng.

[Whoa, cay thật đấy, nhưng mà ngon khó cưỡng!] tôi thốt lên. Lưỡi tôi bắt đầu rát bỏng, nhưng không chỉ có vị cay. Món ăn này không chỉ có mỗi cái nóng xộc lên mà còn có vị umami đậm đà khiến tôi cứ muốn ăn thêm miếng nữa, rồi lại miếng nữa.

[Á! Trà! Mình cần trà gấp!] tôi la lên khi cuối cùng vị cay cũng chiếm trọn tôi. Tôi vội lấy một chai trà xanh ướp lạnh từ ItemBox ra và nhấp từng ngụm trong khi tiếp tục ăn.

[Trời ạ, món này đúng là tuyệt thật,] tôi thở dài mãn nguyện sau khi vét sạch bát cơm.

[Thêm phần nữa! Và cho dầu ớt vào luôn!]

[Ta nghĩ ta vẫn còn nhét thêm được một đĩa nữa đó!]

[Ta cũng muốn thêm!]

[Sui nữa!]

[Rồi, rồi, có ngay đây!]

Thế là cả nhóm chúng tôi cùng tận hưởng bữa tối cay nồng đặc biệt với cơm bát mapo cà tím, tạm thời quên đi cơn ác mộng mang tên tinh linh cổ đại đã ghé thăm chúng tôi hồi đầu ngày.

...............

Tôi đã giao ngài Elrand cho nhóm cựu nhà thám hiểm trông chừng, và tôi cũng nhờ họ giữ ông ta lại ăn uống tại chỗ luôn. Nhưng dù họ có làm gì đi nữa, cũng chẳng thể hoàn toàn kiềm chế được tình yêu điên cuồng của lão già ấy đối với rồng. Không ngoài dự đoán, chẳng mấy chốc ông ta lại bắt đầu gây rắc rối.

Tôi đã dặn nhóm cựu nhà thám hiểm phải giám sát ông ta thật chặt chẽ, nhưng dù có bao nhiêu thói tật đi nữa, lão già đó vẫn từng là một nhà thám hiểm hạng S. Ông ta tận dụng mọi cơ hội để lén trốn ra ngoài, áp mặt vào cửa sổ nhà tôi hoặc ẩn nấp trong vườn với hy vọng bắt gặp tôi và các linh thú của mình khi chúng tôi ra ngoài đi dạo.

Điểm sáng duy nhất trong tất cả chuyện này là tôi đã nhấn mạnh thật kỹ rằng nếu ông ta dám đặt chân vào tòa nhà chính của khu nhà tôi dù chỉ một bước, ông sẽ không bao giờ được nhìn thấy các thành viên rồng của tôi nữa. Có vẻ tôi đã làm cho ông ta hiểu được điều đó đủ rõ để ông ta không dám liều lĩnh đột nhập vào bên trong.

Dĩ nhiên, điều đó không làm cho mấy trò quái đản của ổng bớt phiền phức hơn chút nào và mỗi lần bắt gặp ông ta đang dán mặt vào cửa sổ nhìn trộm, tôi, Fel và Sui lại dành chút thời gian để đuổi ông ta đi lần nữa.

Mặc dù vậy, tôi cũng không hoàn toàn bất lực trước tình huống này. Nếu phải tìm ra một điều tích cực từ việc ngài Elrand xuất hiện, thì có lẽ đó là mối quan hệ giữa tôi và các linh thú đã trở nên khăng khít hơn bao giờ hết. Một khi mọi người đã hiểu rõ sự lập dị—hay đúng hơn là nỗi ám ảnh bệnh hoạn—của lão già đó, thì dường như tất cả chúng tôi đều đồng lòng chống lại một kẻ thù chung.

Lấy Fel và Sui làm ví dụ. Bình thường, sau từng này ngày ở nhà, họ đã phải ầm ĩ đòi đi săn rồi. Nhưng lần này, hai đứa lại thực sự nhường nhịn nhu cầu của Gon và Dora-chan, không còn khăng khăng đòi đi như mọi khi nữa. Họ vẫn có nhắc đến chuyện muốn đi săn, nhưng không còn kiểu vòi vĩnh dữ dội như trước, và với tôi, đó là một bước tiến lớn về sự trưởng thành. Tôi thực sự cảm động khi thấy các linh thú của mình biết quan tâm đến nhau như vậy.

Nói nghe hơi kỳ lạ, nhưng những ngày này, việc đuổi ngài Elrand gần như trở thành một hoạt động thay thế cho những chuyến săn của chúng tôi. Gần như ngày nào tôi, Fel và Sui cũng phải để mắt đến ông ta và tống ổng đi mỗi khi ổng xuất hiện làm trò ở gần đây. Nhờ vậy, Gon và Dora-chan có thể thoải mái nghỉ ngơi trong tòa nhà chính mà không bị quấy rầy.

Bọn họ không thể cứ ru rú trong nhà suốt thời gian đó mà không có gì để làm, thế nên tôi đã đặt mua một bộ cờ Reversi từ Siêu Thị Online cho họ chơi.

Luật chơi rất đơn giản, và đúng như tôi dự đoán, chẳng mấy chốc ai cũng bị cuốn vào trò này. Đặc biệt, Fel và Gon đã hình thành một cuộc cạnh tranh gay gắt trong Reversi. Tuy nhiên, vì cả hai không có bàn tay đủ nhỏ để tự đặt và lật quân cờ, nên cuối cùng tôi luôn bị kéo vào làm người chơi thay cho họ. Đó là một chút bất tiện trong kế hoạch, nhưng thôi, tôi có thể chịu đựng được.

Rốt cuộc, chúng tôi đã gần như ở lỳ trong nhà suốt hai tuần, chỉ ra ngoài đúng một lần. Lần đó, tôi và Sui đến Hội Thám Hiểm. Tôi cần gặp hội trưởng để nhờ ông ta chuyển một bộ quà tặng sang trọng đến cho nhà vua: một tấm da azlatorog, cùng với nhẫn, dây chuyền và trâm cài, mỗi món đều được đính ngọc lục bảo. Tôi vốn định hoàn thành việc này ngay sau khi trở về từ hầm ngục, nhưng rồi ngài Elrand bất ngờ xông vào khiến tôi hoàn toàn quên mất.

Khi ngài Willem nhìn thấy những món đồ đó—tất cả đều là chiến lợi phẩm từ hầm ngục Brixt—ông ta chỉ thở dài và lầm bầm gì đó đại loại như: "Cậu lại mang về một đống thứ hoang đường nữa rồi, nhỉ." Dĩ nhiên, ông ta đã biết ngài Ugohl đang trên đường tới đây, nên ngài Willem bảo rằng ngay khi vị đó đến và giải quyết xong vụ này, ông ta sẽ lập tức lên đường đến kinh đô để chuyển quà giúp tôi.

Vừa hay ngài Lambert cũng có kế hoạch đi kinh đô sớm (để giao một lô hàng thuốc mọc tóc đang bán chạy như tôm tươi), vậy nên hội trưởng sẽ tiện đường đi cùng đoàn xe của ông ấy. Dù sao thì tôi cũng chính là người cung cấp thuốc cho ngài Lambert, và ngay khi về nhà, tôi đã nhanh chóng bắt nhân viên của mình sản xuất một lô hàng khổng lồ để chuẩn bị cho chuyến giao hàng này.

Ngoài mấy việc đó ra, tôi cũng dành thời gian cho một số chuyện cá nhân—như dâng lễ vật cho Ngài Demiurge và những vị thần khác. Nhờ vậy mà tôi khá bận rộn trong hơn hai tuần ở lỳ trong nhà. Nhóm cựu nhà thám hiểm vẫn phụ trách canh gác cổng chính như thường lệ, và tôi đã dặn họ rằng nếu có người tự xưng là ngài Ugohl đến, thì phải lập tức đưa ông ấy vào tòa nhà chính. Tôi đoán là ông ấy chỉ còn cách đây vài ngày đường nữa thôi, và tôi mong đợi sự xuất hiện của ông ấy từng giây từng phút.

Cuối cùng, giọng của Barthel vang lên từ cổng vào.

"Này, ngài Mukohda! Vị khách mà ngài đang đợi đến rồi đây!"

Tôi lập tức chạy ra.

[Ngài Ugohl!] Tôi mừng rỡ gọi lớn, thật lòng biết ơn và nhẹ nhõm khi thấy ông ấy đến sớm hơn cả dự tính lạc quan nhất của tôi.

..........

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Elf báo quá
Xem thêm