Tập 13: Thịt Viên Sốt Đậm Đà và Nghề Nhà Thám Hiểm!
Chương 4-1: Behemoth Hoang Dã
0 Bình luận - Độ dài: 3,857 từ - Cập nhật:
Sáng hôm sau, ai nấy đều thức giấc sớm trong trạng thái tràn đầy năng lượng.
Cuối cùng cũng đã đến lúc cho chuyến đi săn mà chúng tôi mong chờ bấy lâu, và đám linh thú của tôi sẽ không để quên điều đó. Họ nuốt trọn bữa sáng còn nhanh hơn bình thường và sẵn sàng lên đường ngay tức khắc. Trái lại, tôi vẫn cứ thong thả ăn với tốc độ quen thuộc.
Ngay trước khi xuất phát, Gon bỗng chặn tôi lại và đưa ra một đề xuất.
[Ta đã cân nhắc về những khu vực săn bắn mà chúng ta có thể ghé thăm, và ta nhớ ra một nơi mà ta tin là sẽ rất đáng để đến. Chúng ta có nên đến đó không?]
[Thú vị à?] tôi hỏi.
[Đúng vậy. Ở sâu trong một khu rừng rộng lớn, có một cột đất vươn cao tận trời. Trên đỉnh nó vẫn là rừng, và bên trong khu rừng ấy có vô số quái vật mà ta thấy rất đáng để săn bắn,] hắn giải thích.
[Một cột đất? Ý ông là một ngọn núi à?]
[Không, không phải núi. Hmm... giải thích thế nào đây... À, chính xác! Hãy tưởng tượng cái bảng mà người đặt đồ ăn lên.]
[Hả? Ồ… ý ông là bàn ăn?]
[Ta không biết các người gọi nó là gì, nhưng có lẽ vậy. Dù sao đi nữa, vùng đất này trông rất giống bàn ăn của người ở chỗ bề mặt trên của nó phẳng lì. Nhờ vậy mà một khu rừng có thể mọc trên đó.]
Một khối đá hình cái bàn, nhô cao giữa bầu trời...? Trong đầu tôi chợt hiện lên một ngọn núi mà tôi từng thấy trong một chương trình tài liệu thiên nhiên trên TV. Nếu tôi nhớ không nhầm, khu vực đó được gọi là cao nguyên Guiana.
Có lẽ khu rừng mà Gon đang mô tả cũng giống như nơi đó?
Nếu đúng thế, tôi sẽ kiên quyết từ chối ngay lập tức.
Cao nguyên Guiana ở thế giới thực là một vùng đất phần lớn vẫn chưa được khám phá, và tôi có thể dễ dàng tưởng tượng phiên bản của nó trong thế giới này cũng sẽ là một nơi chưa từng có ai đặt chân đến. Fel và hai linh thú đã kéo tôi đến quá nhiều nơi điên rồ rồi, đến mức tôi đã hình thành bản năng nhận biết trước những tình huống như thế này. Và chính vì vậy...
[Không. Bác bỏ,] tôi nói.
[K-Không! Tại sao lại như vậy?!] Gon rống lên. [Khu vực đó có rất nhiều con mồi chỉ có thể tìm thấy ở đó! Chắc chắn rất đáng để thử!]
[Khoan đã, lùi lại một chút,] tôi nói. [Tôi không biết chính xác nơi đó nằm ở đâu, nhưng nếu nó cao như vậy, chúng ta sẽ phải cưỡi ông để bay lên đó, đúng không?]
[Đúng thế. Đó sẽ là cách nhanh nhất và tiện nhất.]
[Đúng, và đó là lý do tôi từ chối. Ông còn nhớ bao nhiêu rắc rối đã xảy ra khi chúng ta cưỡi ông từ Brixt đến đây chứ?]
Gon phải hóa to hết cỡ để chở chúng tôi trên lưng, và Hiệp hội Mạo hiểm gia đã phải liên lạc với đủ loại tổ chức để ngăn chặn hoảng loạn khi mọi người nhìn thấy lão bay lượn trên trời. Tôi khó mà tin rằng họ sẽ sẵn sàng làm lại tất cả những việc đó chỉ để chúng tôi có thể đi săn.
[Vậy nên, chuyện đó khỏi bàn nữa. Chúng ta sẽ phải tìm một nơi nào đó gần đây thôi, được chứ?] tôi nói. Vùng xung quanh Karelina có đầy rừng rậm, nên chúng tôi có rất nhiều lựa chọn. Trên thực tế, trong thế giới này, bất cứ nơi nào không phải là thành phố lớn đều bị thiên nhiên hoang dã thống trị.
Máy móc hạng nặng vẫn chưa xuất hiện, nên tất cả công cuộc khai hoang đều phải dựa vào sức người, và quá trình đó không hề nhanh chóng.
[Khoan đã, Gon,] Fel, người nãy giờ vẫn im lặng, bỗng lên tiếng. [Có phải nơi ngươi nhắc đến có một cái hồ ở trung tâm không?]
[Oh, đúng thế! Có một bồn nước trong vắt ngay giữa khu rừng,] Gon đáp.
[Ta biết mà! Ta cũng từng đến đó, nhưng đã lâu lắm rồi. Đó quả thực là một khu săn bắn đáng giá. Ta nhớ có một be...] Fel bắt đầu nói, nhưng rồi đột ngột dừng lại ở một điểm không mấy tự nhiên.
[Một be gì cơ?] tôi hỏi.
[K-Không có gì đâu,] Fel đáp.
Thật đáng ngờ.
[Có điều muốn nói với ngươi, Gon. Qua đây,] Fel nói.
[Hả? Tại sao?]
[Đừng có hỏi nữa, cứ qua đây.]
[Đừng tưởng ngươi có thể ra lệnh cho ta dễ dàng như thế!]
[Đủ rồi! Mau qua đây!]
[Nếu ngươi muốn nói chuyện đến thế, thì sao ngươi không lại đây?]
Fel cuối cùng cũng nhượng bộ, lầm bầm càu nhàu khi lê bước đến chỗ Gon. Ông ta nghiêng đầu về phía tai con rồng rồi bắt đầu thì thầm.
[...gần đó... moth... khá chắc chắn.]
[Ồ, vậy là... nhưng thế thì... có lẽ... không quá...]
[...với chúng ta... nếu ở đó... có vẻ như...]
[Hmm... ngay trong... hồ, có...]
[...trên đó... sẽ làm nó... ngon lành... chẳng phải sao...?]
Chuyện quái quỷ gì vậy? Hai người đó đang thì thầm với nhau chuyện gì vậy? Sao lại nhìn nhau một cách đầy ẩn ý như thế? Và giờ lại còn gật đầu nữa chứ?
[Vậy là quyết định xong,] Fel nói rồi quay sang nhìn tôi. [Chúng ta sẽ đến khu săn bắn của Gon.]
[Hả? Ông có nghe tôi nói với Gon lúc nãy không đấy? Tôi đã bảo là không đi rồi, đúng không?] tôi phản đối kịch liệt.
[Đừng lo,] Fel nói. [Nó không xa lắm đâu. Nếu cưỡi trên lưng lão, chúng ta sẽ đến nơi rất nhanh.]
[Khoan, vậy là ông chẳng thèm nghe gì luôn hả?! Chính đó mới là vấn đề! Gon phải hóa to thì chúng ta mới cưỡi lên được, và chuyện đó sẽ gây ra náo động khắp nơi!]
[Thế nếu lão không hóa to hết cỡ thì sao? Nếu chọn kích thước vừa phải—không quá lớn—thì vấn đề sẽ được giải quyết, đúng không?]
[Ông nói cái gì cơ?] Kích thước vừa phải á? Gì thế?
[Chuyện đó đơn giản như trò trẻ con thôi,] Fel nói rồi liếc nhìn Gon.
[Nhưng tất nhiên! Một kích cỡ vừa phải sẽ cỡ bằng một con rồng bình thường, đúng không?] Gon tiếp lời.
[Chính xác. Như vậy vẫn đủ chỗ để bọn ta cưỡi lên ngươi.]
Khoan, khoan đã! [Cỡ một con rồng bình thường] á?! Hai người có đang nghe chính mình nói không đấy? Các người có biết là chỉ cần một con rồng bình thường xuất hiện cũng đủ khiến tất cả các thị trấn lân cận hoảng loạn không hả?!
[Vậy thì xong rồi nhé,] Gon nói, rồi ngừng lại. [Ồ, đúng rồi. Không thể làm ngay đây được. Trước hết, chúng ta phải rời khỏi thị trấn đã! Dù sao thì, lên đường thôi!]
[Này này! Không được đi đâu hết!] tôi hét lên. [Tôi đã nói là bác bỏ, và tôi nói là tôi làm! Chúng ta sẽ đi săn ở một nơi gần đây, rõ chưa?!]
[Rõ to lắm rồi. Ngừng lầm bầm và leo lên lưng ta đi,] Fel nói, rồi cứ thế đè ép tôi cho đến khi tôi miễn cưỡng làm theo.
[Vậy là chúng ta sẽ đến nơi mà Gon nhắc đến nhỉ, Sui?] Dora-chan nói. [Nếu cả Fel cũng khen chỗ đó, ta có linh cảm đây sẽ là một chuyến đi săn tuyệt vời! Phấn khích quá đi!]
[Yeah! Sui cũng siêu háo hức luôn!]
[Tôi biết hai ngươi tò mò về chỗ đó, và tôi xin lỗi, nhưng chúng ta không đi!] tôi nói.
[Chúng ta xuất phát! Ngừng lảm nhảm kẻo cắn trúng lưỡi,] Fel nói.
Không còn cách nào khác, tôi đành ngậm miệng lại. Chúng tôi đi qua các con phố của Karelina, vượt qua cổng thành và bước ra thế giới bên ngoài.
[Bây giờ thì, ta nghĩ chúng ta đã cách thành phố đủ xa, nên nơi này cũng được. Đến lúc rồi, Gon.]
[Hiểu rồi!]
[Khoan, khoan đã! Tôi đã nói là không cơ mà!] tôi gào lên, nhưng Gon đã tự làm mình to lên trước khi tôi kịp dứt lời.
[Thôi nào! Leo lên đi!]
[Rõ rồi!]
[Đồng ý thôi!]
Dora-chan và Sui vui vẻ nhảy tót lên lưng Gon và chiếm chỗ.
[Này, hai người! Đừng cứ thế mà leo lên! Tôi đã nói bao nhiêu lần là chúng ta không đi?! Tôi nói nghiêm túc đấy! Làm sao mà chúng ta có thể về trong ngày nếu nơi đó xa đến mức phải cưỡi Gon mới tới được chứ?!]
[Chà, với tốc độ ta bay thì hành trình này đâu có gọi là dài,] Gon nói, [nhưng đúng là nếu muốn quay về trong ngày thì không khả thi lắm. Chúng ta sẽ chẳng có thời gian mà săn gì cả nếu làm vậy!]
[Thấy chưa?! Tôi chỉ nói với mọi người ở nhà là chúng ta sẽ ra ngoài đi săn thôi! Tôi đâu có nói gì về việc ngủ lại bên ngoài chứ?! Họ sẽ lo lắng cho chúng ta mất!]
[Ta chẳng thấy đó là vấn đề gì cả,] Fel thản nhiên nói.
[Đừng có nói nhẹ nhàng như thế, Fel! Đó chắc chắn là một vấn đề! Một vấn đề to đùng!]
[Gừ! Đủ rồi! Ngậm miệng lại và leo lên đi!] Fel gầm lên, rồi tóm cổ áo tôi mà quẳng lên lưng Gon.
[Này! Làm cái gì thế hả?! Aaaa!] tôi hét lên khi Fel lập tức nhảy lên theo.
[Chúng ta xuất phát!] Fel tuyên bố.
[Rõ!] Gon đáp, rồi ngay lập tức cất cánh.
Tại sao hai người này chỉ hợp tác với nhau trong mấy chuyện như thế này thôi hả?! Đúng là chơi không đẹp chút nào! Cái gì mà 'rõ' chứ? Chẳng có gì rõ ràng hết á! Lão Gon, ông mau hạ cánh xuống ngay lập tức cho ta!
[Người chắc là muốn nói chuyện lúc này chứ, bệ hạ?] Gon hét lên. [Ta đang nhỏ hơn bình thường, tức là chuyến bay này sẽ không ổn định như lần trước đâu! Cẩn thận kẻo rơi đấy!]
[Hả?]
[Ý ta là mau bám chặt vào!]
Tôi lập tức ôm lấy cổ Gon, bấu chặt như thể mạng sống mình phụ thuộc vào đó—mà đúng là vậy thật.
[Tốt! Vậy là xong rồi. Bay nào!]
[Tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi cơ chứ?!] tôi gào lên khi Gon tăng tốc, lướt đi trong bầu trời cao cùng với tôi, Fel, Dora-chan và Sui trên lưng lão, tiến thẳng đến một nơi mà tôi hoàn toàn không hề muốn đến..
..........
[Này! Chúng ta đến nơi rồi,] Fel nói rồi chọc vào đầu tôi. Tôi vẫn còn đang bám chặt lấy cổ Gon, mắt nhắm tịt.
[Đừng chọc tôi nữa được không?] tôi càu nhàu khi từ từ trèo xuống đất. Chúng tôi rời khỏi Karelina từ sáng sớm, nhưng bây giờ khi đã đến nơi, mặt trời đã ở ngay trên đỉnh đầu. [Các người làm tôi phát điên mất! Tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà các người cứ lờ đi như không nghe thấy vậy!] tôi lẩm bầm khi nhìn quanh, rồi bỗng khựng lại, há hốc mồm kinh ngạc.
[Trời đất ơi... Những cái cây đó bao nhiêu tuổi rồi chứ?] tôi lẩm bầm. Dù đứng từ xa tôi vẫn có thể thấy rõ ràng rằng những cái cây xung quanh đều khổng lồ, tán cây dày đặc vươn cao che phủ cả khu vực.
[Ôi wow!] Sui ré lên. [Nhìn kìa, Chủ Nhân! Toàn cây to thôi!]
[Giờ thì đây mới đúng là một khu rừng đúng nghĩa.] Dora-chan thêm vào. [Chỉ cần nhìn thôi cũng biết ở đây có con mồi ngon để săn rồi!]
Hai đứa đã nhảy nhót đầy phấn khích.
[Vậy đây là nơi mà ông đã nói tới, Gon?] tôi hỏi.
[Chính xác,] Gon trả lời. [Chúng ta đang ở gần trung tâm khu rừng bao phủ đỉnh của trụ đá này. Khoảng trống này là dấu tích của trận chiến khốc liệt mà ta đã chiến đấu từ rất lâu trước đây để hạ gục con mồi của mình.]
À, vậy ra đây là lý do có một khoảng đất trống rộng thế này giữa rừng. Và trời ạ, nơi này có vẻ còn hoang vu hơn cả những gì tôi tưởng... Cảnh vật ở đây trông như thể bước ra từ một bộ phim về kỷ Jura vậy, và tôi sẽ chẳng ngạc nhiên chút nào nếu có một con khủng long bất ngờ lao ra từ rừng cây kia. Tiếng gào rú không ngừng của đám sinh vật hoang dã xung quanh chỉ càng củng cố thêm cái cảm giác đó.
Giờ thì lo lắng cũng muộn rồi, nhưng có vẻ như tôi lại vô tình lạc bước vào một nơi cực kỳ nguy hiểm rồi nhỉ? Tôi thở dài, mặt co rúm vì căng thẳng. Tuy nhiên, những linh thú của tôi thì chẳng ai tỏ ra lo lắng chút nào—ngược lại, trông ai nấy đều háo hức sẵn sàng lao vào săn bắn.
[Đừng đứng đó mà há hốc mồm nữa,] Fel nói. [Đến lúc săn rồi!]
[Ngươi thật là thiếu kiên nhẫn,] Gon cười khẽ. [Nhưng mà thôi, ta cũng chẳng phàn nàn gì. Lên đường thôi!]
[Quá đã! Đến lúc chiến rồi!] Dora-chan hét lên.
[Sui sẽ hạ gục nhiều quái nhất!] Sui kêu lên đầy khí thế.
[Ồ, đừng có mà nói vậy, Sui,] Dora-chan đáp lại. [Ta chắc chắn sẽ hạ gục nhiều hơn! Chờ mà xem!]
[Không, Sui sẽ hạ nhiều hơn!]
[Được rồi, vậy thì thi xem ai thắng!]
Hai đứa đã sẵn sàng lao thẳng vào rừng để săn bắn, nhưng tôi thì chưa chuẩn bị tinh thần. [Khoan đã! Còn tôi thì sao?] tôi hỏi.
[Hử? Như mọi khi thôi. Ở lại đây và chuẩn bị bữa tối trong khi bọn ta đi săn,] Fel trả lời.
[Ông đùa tôi à? Các người định bỏ mặc tôi ở đây một mình á?! Các người muốn tôi sợ chết khiếp hay gì?!]
[Ta sẽ dựng lá chắn. Không có gì phải sợ cả.]
[Ông lúc nào cũng nói chuyện này nhẹ tênh nhỉ? Tôi không muốn ở một mình giữa cái địa ngục trần gian này đâu!] Nói thật, làm sao mà mình có thể nấu ăn nổi trong tình huống này chứ?
[Lá chắn của ngươi có chịu nổi một đòn từ một con Behemoth không, Fel?] Gon đột nhiên hỏi.
Hửm..? Hình như Gon vừa nhắc đến một cái tên nghe cực kỳ nguy hiểm thì phải? Hay là tôi tưởng tượng ra nhỉ? [Này, Gon? Một đòn từ cái gì cơ?]
[Hmm? Từ một con Behemoth, tất nhiên rồi.]
[Ta tưởng chúng ta đã hứa sẽ giữ chuyện đó giữa hai chúng ta, lão già?] Fel hậm hực.
[Ah! Phải rồi! Nhưng mà, giờ chúng ta đã đến đây rồi, vậy thì quan trọng gì nữa?]
Tôi chỉ biết đứng đờ ra, miệng há hốc nhìn hai người bọn họ.
[Behemoth... chẳng phải là cái thứ mà chúng ta đã chiến đấu ở tầng cuối của hầm ngục Dolan sao?] tôi hỏi, giọng run run.
[Đúng vậy.]
[Vậy, chúng sống ở đây á?]
[Chúng có. Ít nhất là lần cuối ta đến đây.]
[Ta cũng thấy chúng khi ta ghé qua đây trước kia.]
[Chúng là quái hoang dã? Không phải quái vật trong hầm ngục à?]
[Có vẻ là vậy.]
Tôi lại rơi vào im lặng, chỉ có điều lần này là vì quá khiếp hãi.
[Này, Sui, nghe thấy không? Behemoth hoang dã đấy! Trời ạ, ta không thể tin được là ta lại có cơ hội đấu với một con nữa! Ta phấn khích quá trời luôn!]
[Behemoth... ?]
[Đúng vậy! Giống con boss mà chúng ta đã chiến đấu ở tầng cuối của hầm ngục Dolan ấy.]
[Ooooh, Sui nhớ rồi! Sui bắn bắn nó, nhưng cứng quá nên không hiệu quả lắm!]
[Đúng vậy! Và có vẻ như ở đây có cả đống luôn.]
[Yaaay! Sui không thể đợi thêm nữa!]
Tôi chỉ biết đứng đờ ra, toàn thân cứng đờ khi nghe cuộc trò chuyện của Sui và Dora-chan. Nếu không biết nội dung, có khi tôi đã nghĩ đây là một cuộc trò chuyện dễ thương. Nhưng tôi biết—và điều đó chỉ khiến tôi muốn khóc mà thôi.
Quan trọng hơn cả...
[Không một ai nói với mình là ở đây có Behemoth hoang dã, chết tiệt!]
..............
Những cành cây gần đó xào xạc trong làn gió nhẹ, khiến tôi giật mình, nhảy dựng lên gần một gang tay rồi quay phắt lại đối mặt với nguồn phát ra tiếng động.
[Phù! Chỉ là gió thôi mà,] tôi thở phào, tự trấn an bản thân.
Lúc này, tôi đang bận rộn làm điều mà tôi dường như giỏi nhất: nấu ăn. Cuối cùng, mọi người quyết định rằng tôi sẽ ở lại vị trí ban đầu nơi chúng tôi hạ cánh để chuẩn bị bữa tối trong khi chờ họ quay về. Fel đã dựng lên một lá chắn, và vì Gon cũng có thể sử dụng ma pháp lá chắn, lão ta đã thêm một lớp bảo vệ nữa phủ lên trên, khiến tôi được bao bọc bởi hai tầng phòng thủ vô cùng vững chắc. Theo như lời họ, ngay cả khi một Behemoth xuất hiện, tôi vẫn có thể yên tâm vì nó sẽ không bao giờ chạm được vào tôi.
Vậy nên, tôi biết mình an toàn... chắc là vậy. Fel, Gon, tôi trông cậy vào hai người đấy!
Sau khi lá chắn được thiết lập, nhóm bốn linh thú của tôi nhanh chóng tản vào rừng để săn mồi. Thành thật mà nói, tôi chẳng hề thích bị bỏ lại một mình ở một nơi như thế này và cũng không vui vẻ gì với kết quả này, nhưng Fel cứ liên tục nói rằng ổng muốn được ăn ngay khi trở về, nên tốt nhất tôi nên bắt đầu nấu ăn trước. Hơn nữa, nếu tôi đi theo, ổng sẽ không thể chiến đấu với toàn bộ sức mạnh. Fel không nói thẳng rằng tôi sẽ chỉ gây cản trở, nhưng qua cách vòng vo của ổng, tôi có thể hiểu đó chính là điều Fel muốn ám chỉ. Dù Fel làm vậy là để giữ thể diện cho tôi hay không thì tôi cũng chẳng rõ, nhưng thành thật mà nói, tôi ước gì ông ta cứ nói thẳng ra cho rồi. Kiểu quan tâm nửa vời đó khiến tôi còn tổn thương hơn là nghe sự thật một cách rõ ràng!
Dù sao thì, cuối cùng tôi cũng đồng ý sẽ đợi họ ở bãi đất trống này. Có lẽ Fel nói đúng—tôi chỉ làm vướng chân họ mà thôi, và tôi cũng chẳng thấy lý do gì để ép bản thân đi theo cả. Ngay khi tôi chấp nhận ở lại, cả bọn lập tức biến mất vào
"Graaauuughhh..."
Tiếng gầm của một con quái thú vang lên từ xa, khiến tôi lại giật nảy người. Bị bỏ lại một mình ở một nơi như thế này khiến tôi hoảng loạn vì bất cứ âm thanh nào, dù nhỏ nhất.
[B-Bình tĩnh nào! Fel và Gon đều nói rằng lá chắn của họ có thể chống chọi được mọi thứ! Mình sẽ ổn thôi!] tôi tự nhủ. [Hít thở sâu nào! Hãy tập trung vào nấu ăn và phớt lờ mọi thứ khác!]
Nói về chuyện nấu nướng, tôi đã quyết định làm thịt viên từ chỗ thịt mà Sui đã giúp tôi xay nhuyễn hôm trước. Tôi dự định làm món thịt viên sốt chua ngọt làm món chính, đồng thời nấu thêm một ít thịt viên cho món canh ăn kèm.
Trước tiên, tôi đổ một đống thịt lợn từ hầm ngục vào tô, thêm hành băm nhuyễn, trứng, bột chiên xù, rượu sake, dầu mè, gừng bào (loại bán sẵn trong tuýp), nước tương, muối và tiêu vào chung.
Tôi bắt đầu trộn đều tất cả nguyên liệu, dừng lại một chút để ổn định tinh thần, rồi tiếp tục trộn đến khi thịt trở nên hơi dính. Sau đó, tôi lại dừng lại để dẹp bỏ những lo lắng trong đầu, tập trung tinh thần, rồi tiếp tục nhào nặn thêm một lát nữa.
[Được rồi! Như thế này là ổn rồi,] tôi tự nói với mình. Sau khi trộn xong, việc cuối cùng tôi cần làm là vo thịt thành từng viên để hoàn tất công đoạn chuẩn bị. Vì thịt viên sẽ co lại khi chiên trong dầu, tôi nặn chúng hơi lớn một chút. Khi tất cả đã có hình dạng hoàn chỉnh, tôi nhẹ nhàng áp chảo từng viên cho đến khi chúng chuyển sang màu nâu vàng đẹp mắt.
[Nhìn ngon đấy!] Tôi lót một cái khay bằng giấy thấm dầu rồi đặt mẻ thịt viên đầu tiên đã chiên hoàn hảo lên để ráo dầu. Sau đó, tôi tiếp tục công đoạn chiên hết phần này đến phần khác. Với khẩu phần ăn khổng lồ của đám linh thú, tôi biết rằng mình cần một núi thịt viên mới đủ, thế nên tôi cứ chiên, chiên mãi không ngừng.
[Phù! Vậy là xong phần thịt viên rồi!] tôi nói, cuối cùng cũng hoàn thành công đoạn này.
Tiếp theo là sốt chua ngọt. Tôi trộn nước, cà chua, giấm, nước tương, đường, rượu sake, mirin và bột khoai tây vào nồi, sau đó đun đến khi hỗn hợp sánh lại. Khi đạt độ sệt vừa ý, tôi cho một ít thịt viên đã chiên vào chảo, thêm một muỗng nước sốt rồi đảo đều để từng viên thịt thấm đều lớp sốt bóng bẩy. Cuối cùng, tôi bày vài lá xà lách lên đĩa, xếp thịt viên sốt chua ngọt lên trên rồi rắc một ít mè trắng để hoàn thiện món ăn.
[Xong rồi! Một đĩa thịt viên sốt chua ngọt, sẵn sàng phục vụ!]
Không kiềm chế được, tôi nhanh chóng lấy một viên nếm thử.
[Ôi trời, nóng quá!... Nhưng ngon quá! Lớp ngoài giòn rụm, bên trong lại mềm mịn, kết hợp với vị ngọt ngào của nước sốt thì đúng là hết sảy!]
Tôi vừa nghĩ đến việc tranh thủ ăn thêm một viên nữa thì bất ngờ, một tiếng gầm chói tai vang lên ngay sau lưng.


0 Bình luận