Lại mơ thấy những ngày tháng thanh xuân đó.
Giấc mơ không biết đã là lần thứ mấy.
Lớp học được ánh hoàng hôn chiếu rọi, nữ sinh đứng bên cửa sổ.
Gương mặt nghiêng của nữ sinh đang nhìn ra sân vận động với vẻ u ám.
Khi tôi định cất tiếng gọi em ấy, nữ sinh liền quay đầu nhìn lại.
Cửa sổ đang mở.
Những bông tuyết rơi từ trên trời xuống, đáp xuống chân "em ấy".
Tôi──
◇◆
Tiếng nước chảy từ nhà bếp vọng lại.
Cùng với tiếng nước bắn tung tóe trong bồn rửa.
Tiếng bát đĩa chạm vào nhau lanh canh trong trẻo.
Và cảm giác no bụng vừa đủ.
Khi tôi đang gà gật trong cảm giác hoàn toàn hòa mình vào thường nhật, dường như đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nhận ra điều này, tôi hơi tỉnh táo lại, mở mắt ra.
「Ừm……」
Thứ tôi nhìn thấy trước mắt là trần nhà quen thuộc của nhà mình.
Cả vân gỗ lẫn ánh sáng đều không khác gì bình thường.
Cảnh tượng như mọi khi.
Một ngày như mọi khi.
Tôi ngây người ra một lúc lâu, nhưng cũng dần dần tỉnh táo lại.
Mấy tuần đã trôi qua kể từ khi cuộc thi sắc đẹp kết thúc, thời tiết đã sang tháng Mười Hai.
Dù đã trải qua sân khấu phi thường nhật và hoành tráng đến thế, nhà tôi vẫn không có gì thay đổi.
Trừ phi bị ảnh hưởng bởi ý chí của bản thân, nếu không sẽ không có gì thay đổi── đây là cảm giác an tâm độc đáo mà nhà mình mang lại.
Không── duy chỉ có một sự thay đổi.
「──Anh dậy rồi à?」
Nghe thấy một giọng nói dịu dàng, tôi nhìn sang bên cạnh.
Trước mắt là một người phụ nữ.
Tôi và Mino Ayaka chạm mắt nhau.
「……Sao thế? Biểu cảm của anh bây giờ lạ lắm đấy.」
Ayaka khó hiểu nghiêng đầu.
Lời nói ra thì thất lễ, nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng.
Quen biết nhiều năm như vậy, tôi nghe ra được đằng sau câu nói đùa này của em ấy ẩn chứa sự lo lắng.
「Không có gì…… Chỉ là cảm giác như vừa mơ một giấc mơ, nhưng anh hoàn toàn không nhớ đã mơ thấy gì.」
Nghe câu trả lời của tôi, Ayaka khẽ gật đầu.
「Vậy à. Hay là anh ngủ thêm chút nữa đi? Dù sao lát nữa cũng không có việc gì đặc biệt phải làm.」
Nghe Ayaka hỏi vậy, tôi do dự một lát rồi lắc đầu, từ từ chống nửa người trên dậy.
「Thôi được rồi, hơn nữa đã qua trưa rồi.」
Tuy là ngày nghỉ, nhưng nếu ngủ tiếp nữa thì nếp sống sinh hoạt sẽ rối tung lên mất.
Tôi, người hay nuông chiều bản thân, cần rất nhiều thời gian để điều chỉnh lại nếp sống sinh hoạt một khi đã bị rối loạn.
Nghe câu trả lời của tôi, 「Vậy à.」 Ayaka nói với vẻ hơi cô đơn.
「Hay là hôm nay anh ăn tối không? Em làm trước nhé.」
「Bữa tối thì có ăn, nhưng để em làm thì anh thấy áy náy quá.」
「Đừng khách sáo thế mà.」
「Thường thì sẽ nghĩ vậy đúng không, đã liên tục mấy tuần rồi đấy.」
Kể từ khi cuộc thi sắc đẹp kết thúc, Ayaka gần như đều tự tay nấu ăn cho tôi.
Hơn nữa không lấy tiền của tôi, nói thật thì, điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Nhưng Ayaka một tay cầm đĩa, rất dứt khoát trả lời:
「Anh đang nói gì vậy? Ý em lúc nãy chính là muốn làm như vậy mà. Bị anh khách sáo như vậy ngược lại còn khó chịu hơn.」
Ayaka lau khô nước trên đĩa, cất một chiếc đĩa vào tủ bát.
Rồi đứng ngây người tại chỗ một lát, lặng lẽ lẩm bẩm:
「Đương nhiên, nếu anh cảm thấy phiền, em sẽ không làm như vậy nữa.」
「Anh làm sao có thể thấy phiền được chứ.」
Sau khi trả lời như vậy, tôi lập tức nói thêm một câu:
「Em có thể không biết, nhưng nguyện vọng bao năm nay của anh đã thành hiện thực rồi đó.」
「Nguyện vọng?」
「Phải đó, chính là được ăn nhiều món ăn Ayaka tự tay nấu, không phải chỉ có mình anh không có sự đồng thuận này của đám con trai đâu nhé.」
Ayaka nghe thấy câu trả lời này thì chớp mắt.
Im lặng trong thoáng chốc.
Rồi em ấy nói với vẻ ngượng ngùng:
「……Anh trước đây chưa bao giờ nói những lời như vậy, nói cho em biết sớm hơn đi chứ.」
「Những lời này chắc phải đợi đến khi thành mối quan hệ như bây giờ mới nói chứ.」
「……Cũng phải nhỉ.」
Ayaka vén tóc ra sau tai.
Chỉ một cử chỉ nhỏ của em ấy, cũng không biết đã cướp đi ánh mắt của tôi bao nhiêu lần rồi.
「Hơn nữa, phải nói sao nhỉ. Cứ trịnh trọng nhấn mạnh mối quan hệ giữa chúng ta như thế này cũng khá ngượng, xin em hãy thông cảm cho trái tim đàn ông vô dụng này đi.」
「Ahaha, anh vẫn có những điểm đáng yêu như vậy nhỉ.」
「Ồn ào.」
Tôi xuống giường, vươn vai.
Nhìn về phía đồng hồ, bây giờ là một giờ chiều.
Xem ra sau khi ăn sáng xong, tôi đã ngủ trưa hai tiếng đồng hồ.
Mấy tuần đã trôi qua kể từ khi cuộc thi sắc đẹp kết thúc, điều này cũng có nghĩa là đã mấy tuần kể từ khi Ayaka gần như ngày nào cũng đến nhà tôi.
Có lẽ là vì vậy.
Shinohara không còn đến nhà tôi nữa.
Trước đây em ấy cũng từng mấy tuần không đến nhà tôi.
Nhưng mà── đây là lần đầu tiên ngay cả liên lạc cũng không được.
Do Shinohara cũng không đến tham gia tiệc mừng công của cuộc thi sắc đẹp, nên lần liên lạc cuối cùng là xác nhận xem em ấy có tham dự hay không.
Từ ngày hôm sau đó, tôi còn hỏi 「Hôm nay cùng đi nhà thi đấu không?」 và 「Em có đến câu lạc bộ không?」, tổng cộng đã liên lạc ba lần.
Tuy nhiên những tin nhắn LINE này thậm chí không hiện lên đã đọc, em ấy cũng không cập nhật trạng thái trên các mạng xã hội khác.
Do sau cuộc thi sắc đẹp, ai cũng biết em ấy, nên tôi tuy lo lắng, lại không thể xác nhận với em ấy.
Bất kể thế nào, không nên tiếp tục nhắn tin LINE hỏi dồn dập nữa có lẽ sẽ tốt hơn.
Dù sao nếu em ấy là vì có tình huống khác, tôi bây giờ cứ dây dưa liên lạc với em ấy, chắc hẳn sẽ gây phiền phức cho em ấy.
「Sao thế?」
「Không…… không có gì.」
Ánh mắt tôi rời khỏi đồng hồ, ngồi xuống trước giá sách.
Những bộ manga tôi thích xem thường ngày, không thiếu một tập nào được xếp ngay ngắn.
……Nếu Shinohara ở nhà tôi, chắc chắn sẽ thiếu một cuốn nhỉ.
Sẽ không thiếu một lúc mấy cuốn, thể hiện cá tính của con người em ấy.
Tôi bình thường luôn không nghĩ đến việc dọn dẹp sẽ phiền phức thế nào mà vứt đồ lung tung.
Dù miệng nói đủ lời phàn nàn, em ấy vẫn sẽ dọn dẹp giúp tôi.
「Anh liên lạc được với Mayu chưa?」
Tôi bất giác nhìn về phía Ayaka.
Tôi rõ ràng ngay cả chữ "Shi" trong Shinohara cũng chưa hề nhắc đến.
「……Bị em nhìn thấu rồi à.」
「Đó là điều đương nhiên mà.」
「Là vì hai người giống nhau đúng không.」
Có lẽ bị em ấy phát hiện ra tôi đang ngầm chỉ Ayaka hồi mùa mưa, em ấy lườm tôi một cái.
Thực tế Ayaka vào khoảng thời gian mùa mưa đó, cũng từng bỏ học mấy buổi ở trường đại học, hành động của senpai và kouhai này rất giống nhau là sự thật không thể chối cãi.
「Anh nói gì?」
「Xin lỗi.」
Tôi vội vàng chuyển ánh mắt về giá sách, Ayaka khẽ cười lên.
Xem ra em ấy đang đùa, khiến tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
「Mayu chắc chắn sẽ không sao đâu.」
「……Mong là vậy. Anh cũng chỉ có thể làm những việc mình có thể làm bây giờ thôi.」
Lỡ có chuyện gì xảy ra, có rất nhiều cách.
Như là chạy đến trước lớp học bắt buộc của Shinohara để chặn em ấy, chỉ là bây giờ dùng đến biện pháp mạnh mẽ đó còn quá sớm.
Nói đơn giản thì, bây giờ là giai đoạn quan sát.
「Anh hôm nay cũng chuẩn bị cho việc tìm việc đúng không?」
「A, ừm…… Về cơ bản thì anh định như vậy.」
Nghe tôi đối mặt trả lời như vậy, Ayaka nở nụ cười.
「Anh thật sự rất cố gắng đấy. Em cũng phải noi gương anh mới được.」
「Nghe em khen anh như vậy, cảm thấy ngại quá đi. Nhưng lại có một ngày như thế này, cũng khiến anh thấy cảm khái.」
Thấy tôi nhún vai, Ayaka cười toe toét nói: 「A~ Lập tức vênh váo rồi kìa.」
「Lúc anh ra ngoài thì làm gì đây nhỉ~ Dọn dẹp nhà này một chút vậy.」
「Ể, nhà anh đâu có bẩn đến mức phải đặc biệt dọn dẹp đâu đúng không?」
Tôi nói vậy, nhìn quanh nhà mình.
Năm ngoái khắp nơi đều là quần áo, manga, sơ yếu lý lịch và tờ rơi quảng cáo các loại, ngôi nhà bừa bộn cực kỳ này, đến năm nay ngược lại khoảng thời gian được dọn dẹp gọn gàng lại dài hơn.
「Dù trước đây đều là Mayu dọn dẹp giúp anh, đối với em cũng không sao đâu nhé.」
Mi mắt tôi khẽ giật.
「Nói không chừng những chỗ không nhìn thấy tích đầy bụi bẩn đó? Anh có vệ sinh điều hòa và máy hút mùi không?」
「……Không có. Chắc là…… hoàn toàn không có.」
「A~ Em cũng nghĩ vậy, vậy thì phải tranh thủ lúc rảnh rỗi dọn dẹp một chút mới được. Đợi đến khi chính thức bắt đầu tìm việc rồi, anh chắc chắn sẽ hoàn toàn không còn sức lực xử lý những việc này đâu.」
「Ưm……」
Em ấy nói đúng.
Nhưng bây giờ cũng có những việc khác muốn ưu tiên xử lý hơn.
Cứ đà này, sẽ bị tiếp tục thuyết giáo về chuyện dọn dẹp, do đó tôi nói ra chuyện mình đã muốn hỏi từ lúc nãy.
「Nhưng mà nhé, anh dự định hôm nay và tuần sau đều đến thư viện hay những nơi tương tự để làm việc đó, em cứ như vậy có được không?」
「Ể?」
Ayaka chớp mắt.
Rồi như hiểu ra ý nghĩa của câu nói này, 「Phù」 một tiếng thở ra.
「Anh từ nãy đến giờ đang nói gì vậy? Em không muốn làm phiền anh đâu, em mong anh đừng để ý đến em, cứ làm việc anh muốn làm đi.」
Ayaka dùng ngón tay quấn lấy tóc rồi xoay một vòng.
「……Nhưng mà, suy nghĩ này và tình trạng này có lẽ rất mâu thuẫn.」
「Đồ ngốc, em làm sao có thể làm phiền anh được chứ.」
Tôi nói một cách quả quyết.
Có thể chắc chắn rằng mình tuyệt đối sẽ không cảm thấy sự tồn tại của Ayaka là vướng víu.
Cho nên chúng tôi mới trở thành mối quan hệ "như thế này".
Bất kể thế nào, dù sao hôm nay cũng không có việc gì đã sắp xếp, hơn nữa tôi vốn dĩ cũng chỉ định phân tích sơ qua về các doanh nghiệp mà thôi.
Dù có loại bỏ những chuyện này, tôi cũng không thể nào cảm thấy khoảng thời gian ở cùng Ayaka bây giờ là khó chịu được.
Dù tôi có nói với em ấy như vậy, Ayaka cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình nhỉ.
「Em rất vui khi nghe anh nói vậy, nhưng em cũng có việc phải làm, em sẽ vừa xử lý vừa ở nhà đợi anh nhé. Em hôm nay cũng phải nghĩ xem nên viết bài cảm nhận sau khi dùng thử máy làm đẹp của nhà tài trợ thế nào đây.」
「A…… Chuyện đó cảm giác khá là vất vả.」
「Thật sự rất vất vả.」
Ayaka nở nụ cười khổ.
Vì đã giành được vương miện, em ấy dường như có thêm công việc giới thiệu sản phẩm của nhà tài trợ trên mạng xã hội.
Hơn nữa Ayaka không nhận được một đồng nào, hoàn toàn là tình nguyện viên.
Cũng vì vậy, cộng thêm thời gian làm thêm và đi học bình thường, cả hai chúng tôi đều rất bận rộn.
Dù vậy, chúng tôi đều không sắp xếp những ngày có thể ở cùng nhau vào lịch trình.
Dùng thời gian vốn đã hạn hẹp để chuẩn bị tìm việc.
Làm như vậy có lẽ không sai.
Dù sao thì một ngày hôm nay, thậm chí một giờ này cũng có thể có tác dụng khi tìm việc.
Nhưng mà── tôi cảm thấy Ayaka dường như có một chút cô đơn.
Đối với tôi mà nói, coi như không nhận ra chuyện đó mới là sai lầm.
──So với tương lai chưa nhìn thấy được, hiện thực tồn tại ngay trước mắt lúc này mới quan trọng hơn.
Bởi vì một ngày hôm nay, chính là tồn tại để khiến khoảng thời gian của chúng tôi trở nên chân thật.
「……Không, hôm nay chúng ta ra ngoài đi.」
「Ể?」
「Hai chúng ta cùng ra ngoài đi, làm một chuyến đi dạo trong ngày không mục đích.」
Tôi nói xong, đứng dậy một cách dứt khoát.
「Chờ đã, như vậy có được không? Em thật sự không sao đâu nhé.」
「Không vấn đề gì đâu.」
Sau khi trả lời ngắn gọn, tôi đi về phía tủ quần áo.
Cảm nhận được Ayaka đi theo sau lưng.
Có lẽ thái độ không cho phép từ chối đã có tác dụng, dường như đã nhận được sự đồng ý của em ấy.
Đối với Ayaka, người luôn cân nhắc tình hình mà lo nghĩ nhiều, phương pháp này rất hiệu quả.
Tôi kéo ngăn kéo ra.
Chiếc vòng cổ bạc cất bên trong tỏa ra ánh sáng như mọi khi.
Ayaka nhận ra hành động tiếp theo của tôi liền gõ vào lưng tôi.
「Để em đeo giúp nhé?」
「Không sao đâu. Chuyện nhỏ này anh không vấn đề gì.」
Ngón tay Ayaka rời khỏi lưng tôi.
Tôi tự mình đeo vòng cổ lên.
Cảm giác trọng lượng vừa đủ nảy lên ở vùng xương quai xanh.
Gần đây nó đã trở thành công tắc chuyển đổi tâm trạng của tôi.
Sau khi quay người lại, Ayaka nhếch môi cười.
「……Anh bây giờ tự đeo được rồi nhỉ.」
「Haha, đó là điều đương nhiên mà. Hơn nữa, anh chỉ nhờ em đeo giúp lần đầu tiên đó thôi đúng không?」
Ayaka hơi kinh ngạc mở to mắt, rồi nở nụ cười khổ.
「……Em biết rồi mà.」
Phản ứng này luôn khiến tôi cảm thấy hơi khó hiểu.
Tôi cứ nghĩ em ấy sẽ vui mừng trước lời mời này, nhưng thực ra em ấy không hứng thú lắm sao?
「Xin lỗi, thực ra em không muốn ra ngoài à?」
「Ể? Sao có thể chứ.」
Tôi không khỏi hơi nghiêng đầu.
Ayaka mở chiếc gương nhỏ mang theo người ra, xác nhận lại khuôn mặt mình rồi lập tức đóng lại.
「Dù sao cũng là đi hẹn hò với anh, dù em có sắp xếp chuyện khác, cũng sẽ cố gắng sắp xếp thời gian mà.」
「Vậy thì thật biết ơn quá~」
Tôi cố ý đáp lại bằng giọng điệu không cảm xúc pha chút đùa giỡn.
Biết ơn thêm chút nữa đi chứ!
Cứ tưởng em ấy sẽ đáp lại một câu mạnh mẽ như thường lệ, nhưng Ayaka chỉ nói: 「Giọng điệu cứng nhắc quá, ghét ghê~」
「Này, nếu đã quyết định ra ngoài, anh nhanh nhẹn lên chút đi. Em lúc nào cũng có thể xuất phát đó, xem này, em đã chuẩn bị kỹ càng rồi.」
Ayaka khoa trương hất tóc.
Áo khoác lông màu nâu, phối cùng áo cao cổ màu đen.
Chiếc vòng cổ bạc lấp lánh ở vùng xương quai xanh nhỏ hơn của tôi một vòng, cũng rất thanh lịch.
Dù chỉ là đến nhà tôi, em ấy vẫn trang điểm đầy đủ.
Nghĩ đến việc những điều này có thể đều là chuẩn bị vì tôi, khiến tôi khó mà giữ được bình tĩnh.
「Chờ chút, anh cũng đi thay đồ đã.」
Nói xong, tôi thô bạo ôm lấy bộ quần áo treo trên móc, đi vào phòng tắm.
Sau khi cởi quần áo lung tung, trong gương phản chiếu hình ảnh tôi chỉ mặc một chiếc quần lót.
……Tiếp theo mới là buổi hẹn hò thực sự.
Kể từ khi quen biết Ayaka, đã qua nhiều năm rồi.
Tôi ít nhiều đã trở thành người phù hợp để đứng bên cạnh em ấy chưa?
Kể từ lần đầu tiên gặp gỡ em ấy, tôi đã thay đổi bao nhiêu?
Khi tôi đang nghiêm túc nghĩ về những điều này, phát hiện mình không lấy quần thay.
「A…… Chết tiệt.」
Tôi nhớ lại chiếc quần đã được gấp gọn gàng đặt cạnh cửa dẫn vào phòng tắm.
「Ayaka~?」
Tôi gọi nhỏ ra ngoài, nhưng không có tiếng trả lời.
Nói cách khác, em ấy không ở gần đây.
……Cảm giác có thể tự mình lấy được.
Khi tôi nghĩ vậy và mở cửa ra── Ayaka đang đứng ngay trước mặt.
Sau khi chạm mắt, sự im lặng kéo dài một lúc.
「Anh là muốn cho em xem『cái này』sao?」
Tôi, người không còn đường lui, cầm lấy chiếc quần, đứng thẳng người một cách quang minh chính đại.
「Xin mời cho cảm nhận.」
「Một khi không vận động, thoáng chốc sẽ biến dạng thành vóc dáng nguy hiểm.」
「Đừng có đưa ra cảm nhận vô tình thế chứ!」
Sau khi Ayaka khẽ cười lên, tôi lại đóng cửa lại.
Từ ngoài cửa vọng vào giọng nói của em ấy: 「Thiệt tình, em còn định mang quần vào cho anh đấy.」
Nghe Ayaka nói vậy, tôi một mình nhếch môi cười.
……Ngôi nhà này không có gì thay đổi.
Lẽ ra phải như vậy.
Nhưng quả nhiên vẫn có một sự thay đổi duy nhất.
Tôi nhanh chóng thay đồ xong.
Sáp vuốt tóc cũng cố gắng vuốt nhanh nhất có thể rồi đi ra cửa chính, thì Ayaka nhắc tôi: 「Anh quên ví đựng chìa khóa rồi kìa.」
「Ối, may quá. Suýt nữa thì đi mà không khóa cửa rồi!」
Sau khi nhận lấy ví đựng chìa khóa từ tay Ayaka, chiếc chìa khóa trượt ra từ khe hở.
Một chiếc móc khóa báo tuyết nhỏ nhắn.
Chiếc móc khóa đầy kỷ niệm này, hôm nay cũng sưởi ấm trái tim tôi.
Sau khi tôi mở cửa ra, không khí lạnh bên ngoài hòa quyện với hơi ấm trong nhà, biến thành nhiệt độ dễ chịu lướt qua cơ thể.
「Trời lạnh rồi nhỉ.」
Ayaka khoanh tay trước ngực, cười nhe hàm răng trắng bóng nói.
Bất kể bao nhiêu lần, chúng tôi vẫn sẽ cùng nhau trải qua mùa đông lạnh giá nhỉ.
Lòng bàn tay chúng tôi chạm vào nhau, rồi lại nhẹ nhàng buông ra.
Cái chạm thoáng qua.
Dù vậy, giữa chúng tôi vẫn nảy sinh sự ấm áp rõ ràng.
Sự ấm áp này, tôi sẽ không quên.
◇◆
Con chuồn chuồn đỏ không hợp mùa đang lượn vòng trên bầu trời hoàng hôn.
Công viên giải trí 「Popo Land」.
Đây là nơi tôi từng đến cùng Reina khi còn hẹn hò, cũng là nơi tôi đã đưa Shinohara đến khi hẹn hò thử nghiệm.
Bây giờ lại đưa Ayaka đến đây, là chuyện tôi trong quá khứ chưa từng nghĩ đến.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, việc chưa từng nghĩ đến chuyện này bản thân nó đã rất kỳ lạ.
Sự tồn tại quen biết lâu nhất.
Sự tồn tại gần gũi nhất.
Chính vì thế, tôi mới luôn không chú ý đến nhỉ.
Đối với tâm ý của Ayaka.
Bởi vì tôi của trước đây, chưa từng nghĩ Ayaka sẽ lộ ra biểu cảm như thế này.
「……Anh đang nhìn gì vậy?」
Dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, Ayaka vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ.
Sau khi đã chơi qua hầu hết các trò chơi, chúng tôi cuối cùng đi về phía vòng đu quay.
Ban đầu Ayaka còn bĩu môi nói: 「Căn bản không phải là chuyến đi dạo không mục đích mà.」 bây giờ cũng tỏ ra vô cùng dịu dàng.
「Không…… không có gì.」
「Vậy à?」
「Ừm, anh thấy rất đẹp.」
「Vậy thì là có gì đó rồi mà.」
「Cũng có thể nói như vậy.」
Tôi nở nụ cười.
Trải qua khoảng thời gian thong thả đã lâu không có.
Như thể đây là khoảnh khắc cuối cùng.
Sau khi lên vòng đu quay, cảnh vật khẽ rung lên.
Tôi, người vào cabin trước, quay người đưa tay ra cho Ayaka.
Ayaka cúi đầu nhìn một cái, mở lời:
「Đây là sao?」
「Đừng nói về tay người khác như vậy chứ? Mau nắm lấy đi.」
「A, ra là vậy──」
「Nhanh lên nhanh lên!」
Cabin sắp vượt qua vạch cảnh báo lên xuống, tôi sốt ruột thúc giục Ayaka.
Ayaka lập tức nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, rồi dùng sức nắm lại thật chặt.
Tôi bị em ấy kéo mạnh một cái, ngồi vào trong cabin, đồng thời cabin rung lắc một chút.
「May quá, không ai đến tuổi này rồi mà còn không lên được vòng đu quay đâu!」
「Nói không chừng chính là có đó! Hơn nữa nếu không phải anh đưa tay ra, em đã lên từ lâu rồi!」
Ngay lúc Ayaka bất mãn phản đối, cabin lắc lư trở lại.
Ayaka vốn đang tỏ ra bất mãn bị mất thăng bằng, lao vào lòng tôi.
「Mưm pư! Không, đây là──」
Ayaka ở khoảng cách quá gần nói lắp bắp, không hiểu em ấy muốn diễn đạt gì.
Rồi sau khi rời khỏi người tôi, Ayaka như cảm thấy thú vị mà bật cười thành tiếng.
「Ahaha, haha.」
「Sao em lại cười như vậy?」
「Hehe, xin lỗi xin lỗi. Em chỉ là bị cảm xúc của chính mình chọc cười thôi.」
Ayaka cười đến rưng rưng nước mắt, dường như cảm thấy đặc biệt thú vị.
「Anh không hiểu được điểm cười của em đấy. Nhưng có lẽ từ trước đến nay vẫn vậy rồi.」
「Ôi chao, thật mất lịch sự, anh muốn bị đánh từ phía sau một trận tơi bời sao?」
「Vô cùng xin lỗi.」
Bị em ấy lườm một cái, tôi bất giác thẳng lưng lên.
「Ở cùng anh là thấy vui rồi. Em chỉ đơn thuần nghĩ như vậy thôi.」
「Th-thật là đột ngột.」
「Không hề đột ngột đâu nhé. Bởi vì là bây giờ, em mới nói như vậy, giống như anh lúc nãy vậy.」
Ayaka lau đi giọt nước mắt đọng ở khóe mắt, ngồi xuống ghế đối diện.
Em ấy vén tóc ra sau tai, đôi khuyên tai phản chiếu ánh sáng mặt trời.
「Em ấy à, rất mừng vì đã quen biết anh.」
「……Đừng nói cứ như di ngôn vậy, mới bắt đầu thôi mà đúng không.」
「Em không có ý đó, hơn nữa em cũng không hề có ý định tìm đến cái chết đâu.」
Ayaka khẽ thở dài một hơi, rồi nói tiếp:
「Nhưng mà, nếu nói vào thời điểm khác, sẽ bị giải thích thành ý khác, nên em muốn nói bây giờ.」
「……Vậy à.」
Lời nói trân trọng hiện tại này.
Suy nghĩ của Ayaka, đối với tôi bây giờ có ảnh hưởng rất lớn.
Lúc mới quen, nằm mơ cũng không nghĩ chúng tôi sẽ trở thành mối quan hệ như thế này.
Tôi nhếch môi cười, nhìn ra bên ngoài.
Cảnh vật nhìn từ cửa sổ, bất kể đến lúc nào cũng khiến người ta mê mẩn.
「Anh ở cùng em, cũng thấy vui chứ?」
Tôi thu lại ánh mắt.
Ayaka chống cằm, chỉ có ánh mắt nhìn về phía tôi.
「……Đương nhiên rồi, anh cũng rất mừng vì đã quen biết em.」
Đây là lời nói thật lòng của tôi.
Hơn nữa, tình cảm quanh quẩn trong lòng không chỉ có vậy.
「Nhân tiện thì, anh luôn nghĩ như vậy đó. Anh là người đàn ông lúc nào cũng không quên cảm ơn.」
「Em cũng vậy mà, đồ ngốc.」
「Nói anh ngốc là sao!」
「Đồ ngốc.」
「Em cô nương này~!」
Khoảnh khắc chưa từng thay đổi tồn tại ngay tại đây.
Bất kể là Ayaka đang lắc lư người cười trước mặt, hay là bản thân tôi cảm thấy mãn nguyện vì đã chọc cười Ayaka.
Cabin vòng đu quay dừng lại một giây.
Nhìn ra xa, đây dường như chính là điểm cao nhất.
「……Thật hùng vĩ quá.」
Ayaka lẳng lặng lẩm bẩm bên cạnh.
Tiếng máy móc vận hành vang lên bên tai.
Tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra khi vòng đu quay đi qua điểm cao nhất trước đây.
Tiếp theo cabin vòng đu quay sẽ chỉ đi xuống.
Không hiểu sao lại cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Nhưng dù cabin bắt đầu tiến gần mặt đất, Ayaka cũng chỉ luôn chăm chú nhìn cảnh vật.
「……Đẹp quá.」
Ayaka lại lẩm bẩm nói.
Tôi nhìn theo ánh mắt của Ayaka.
Có lẽ vì vẫn còn ở gần điểm cao nhất, những tòa nhà cao tầng bình thường trông sừng sững như vậy, bây giờ lại trông nhỏ bé đến mức như có thể nắm gọn trong tay.
Có thể nhìn bao quát cảnh vật mặt đất nơi chỉ thấy được những thứ trước mắt, như thể hiểu ra thế giới của mình nhỏ bé đến nhường nào.
Tôi không ghét cảm giác này.
Thế giới như đang hỏi bản thân mình: Những phiền não trong đầu thực ra cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đúng không?
Phiền não của mình thật nhỏ bé.
Tôi đôi khi muốn nghĩ như vậy, cũng có phiền não hy vọng có thể nghĩ như vậy.
Nhưng mà──
Tôi ngẩng đầu lên.
Bầu trời vẫn bao la như vậy.
Bất kể là nhìn từ mặt đất hay từ cabin vòng đu quay, đều bao la như nhau.
Chỉ cần đi bộ một chút, cảnh vật trên mặt đất liền có sự thay đổi, tuy nhiên cảnh vật bầu trời lại rất khó thay đổi.
Nếu mặt trời ẩn mình đi, thế giới sẽ mất đi màu sắc.
Bây giờ, trong thế giới của tôi có mặt trời tồn tại không?
Tôi nhìn quanh.
Lần trước đến công viên giải trí này, là vào mùa xuân thì phải.
Thế giới từng rực rỡ sắc màu như vậy, bây giờ trông có chút u ám.
Tôi biết rõ nguyên nhân tại sao.
Nhưng tôi bây giờ cố gắng hết sức không để mình nghĩ đến.
Tuy nhiên── duy chỉ có một nơi mang màu sắc.
Giống như giọt nước rơi trên tấm vải vẽ, đó là nơi khác biệt với thế giới này.
Rồi, tôi nhìn thấy.
Bóng dáng kouhai đứng một mình ở đó, ngước nhìn bầu trời.
Tôi bật người đứng dậy.
Cabin rung lắc một cái, cảnh vật cũng theo đó lắc lư.
「Sao thế?」
「……Ayaka.」
Tôi do dự không biết có nên nói ra cảnh tượng mình nhìn thấy hay không.
Nhưng mà── tôi bây giờ có thể hành động không?
「Tuy nói là giả dối」, nhưng tôi cũng xem như đang hẹn hò với Ayaka.
「Anh chú ý đến rồi đúng không?」
Nghe câu hỏi được ném ra bằng giọng điệu bình tĩnh của em ấy, tôi mở to mắt.
「……Vậy à.」
Chỉ nhìn thấy phản ứng này của tôi, Ayaka như thể đã hiểu ra, tiếc nuối nở nụ cười.
「Nếu đã như vậy, thì cũng hết cách rồi. Em và anh đến đây là kết thúc nhé.」
「Cái…… Nhưng mà anh với em……」
「Yuuta, anh tuyệt đối phải trân trọng cô bé kouhai gần gũi nhất với anh đó nhé.」
Ayaka nói không chút do dự, tôi mở miệng rồi lại ngậm lại.
Rồi──
「……Như vậy có được không?」
Tôi hỏi ngắn gọn xong, lại lập tức im bặt.
Có thể nói ra những lời hiện lên trong đầu không?
Tuy nhiên, Ayaka thản nhiên trả lời:
「Nếu em sẽ vì chuyện này mà biến mất khỏi trái tim anh, vậy thì chứng tỏ em chẳng qua chỉ là sự tồn tại như vậy thôi.」
「Đó là chuyện không thể nào!」
「Ừm, không thể nào nhỉ.」
Ayaka rất dứt khoát phản bác, rồi ngồi xuống ghế.
「Cảm ơn anh đã trở thành mối quan hệ có thể nói ngay『Đó là chuyện không thể nào』.」
Nói xong, Ayaka nói tiếp: 「Cuối cùng có thể nghe em nói một câu được không?」
Mang theo vẻ mặt giống hệt như đang thật sự nói 「Đây là lần cuối cùng rồi」.
「Em ấy à, nói thật thì, chưa bao giờ cảm thấy mình là một người phụ nữ tốt cả. Tuy em đôi khi cũng hay đùa kiểu này.」
Tôi đã nhận ra rồi.
Ayaka bây giờ thật sự muốn làm một cái kết.
Kết thúc mối quan hệ「giả dối」này của chúng tôi.
「Chuyện này không liên quan đến việc được người khác tỏ tình bao nhiêu lần. Hơn nữa đa số lời tỏ tình, đều chỉ là muốn cùng em đứng trên vạch xuất phát mà thôi, nếu không thì cũng chỉ là bị những tình cảm đáng ghét hơn sai khiến. Trong tình yêu điều thật sự quan trọng, chắc hẳn là phải làm thế nào để cùng nhau chạy về phía tương lai nhỉ.」
Ayaka cười khổ nhún vai.
Em ấy từ lúc nãy đến giờ, gần như không nhìn vào mặt tôi.
「Em đối với chuyện đó không có chút tự tin nào cả, cho nên chưa bao giờ nảy sinh ý nghĩ kiểu『Nếu cùng người này thì không sao đâu』.」
Vòng đu quay tiếp tục quay xuống.
「Nhưng chỉ có một người khiến em nghĩ như vậy. Người có thể cùng em chạy tiếp, người khiến em muốn cùng chạy.」
Cabin vòng đu quay đang tiếp tục quay tròn tiến gần mặt đất.
「……Người đàn ông trước mắt mà em muốn cùng chạy về phía tương lai này, sẽ không im lặng trong tình huống này đâu. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng anh có lẽ sẽ đi tìm cô ấy nhỉ.」
Chỉ cần qua mười mấy giây nữa, cửa cabin sẽ mở ra.
「Mùa hè lúc đó, em cũng đã nói những lời tương tự, nhưng tình hình có chút khác so với lúc đó.」
Ayaka vén tóc ra sau tai, nói tiếp.
Như thể đã biết trước khoảnh khắc này sẽ đến, giọng điệu trôi chảy của em ấy như đã sắp xếp xong từ lâu.
「Em hy vọng anh đi tìm Mayu, đây cũng là vì em. Bởi vì trong nhận thức của em, người sẽ đến đón cô ấy vào lúc này mới chính là Hasegawa Yuuta.」
「……Vì em?」
「Việc anh có thể giữ vững bản thân, điều này đối với em mà nói, tuyệt đối mới là chuyện quan trọng nhất.」
Ayaka nói「Cho nên nhé」, tiếp tục:
「Tuy có hơi sớm hơn thời gian đã hẹn một chút, em đã quyết định sẽ tiễn anh đi rồi.」
「Nhưng mà, lời hứa đó vẫn chưa──」
Cửa cabin mở ra.
Hai chúng tôi cùng nhìn ra thế giới bên ngoài.
「……Em đã nói rồi mà. Em và anh đến đây là kết thúc, cảm ơn anh đã cho em một『giấc mơ đẹp』.」
Ayaka nói vậy, bước xuống cabin trước.
Tôi cũng lập tức lao ra, đi song song cùng Ayaka.
Vừa ra khỏi khu vực vòng đu quay đến chỗ trống trải, bước chân dần dần chậm lại.
Lúc này, Ayaka đột nhiên lùi lại phía sau.
「Không được quay đầu lại.」
Em ấy dặn dò tôi như vậy.
「Tuy em ở đây đã thất bại, nhưng anh bây giờ không được quay đầu lại. Bởi vì em hy vọng lần sau gặp mặt, em trong mắt anh sẽ là một em khác.」
Cảm nhận được em ấy thở ra một hơi.
Rồi──
「Đi đi, Yuuta.」
Em ấy「Đùng」một tiếng đẩy vào lưng tôi.
Lực rất nhẹ.
Nhưng đó là hành động được thực hiện sau khi đã dốc hết sức lực hạ quyết tâm.
Do đó tôi không quay đầu lại, bật người chạy đi.
Hơi thở của Ayaka dần dần xa.
Cảnh vật trôi qua xen lẫn những kỷ niệm giữa tôi và Ayaka.
Dù vậy, tôi bây giờ vẫn phải tiến về phía trước.
Cảm ơn em, Ayaka.
Cảm ơn em đã đẩy anh một cái.
Theo cơn gió mang theo hơi lạnh báo hiệu mùa đông đến, tôi dường như nghe thấy âm thanh cuối cùng đó.
◇◆◇◆
Lúc mới vào đại học, Yuuta là một chàng trai mà ngay cả khen lấy lệ cũng khó nói là để ý đến trang phục ăn mặc.
「Tớ lại không có tiền. Nếu có được một trăm triệu yên, đương nhiên cũng sẽ ăn diện đàng hoàng chứ?」
Tôi hình như chính vì thích nghe cậu ấy nói những lời viện cớ rất mang phong cách cá nhân này, nên đã lấy chuyện này ra nói cậu ấy mấy lần.
Qua một thời gian, Yuuta rõ ràng đã trở nên biết ăn diện hơn nhiều.
Cậu ấy bắt đầu phối thêm một số phụ kiện nhỏ vào bộ trang phục đơn giản gọn gàng như áo khoác vest kết hợp với quần bó.
「Bởi vì Reina nói cậu ấy thích kiểu quần áo này mà.」
Theo lý mà nói, nhìn thấy người mình thích biết chăm chút ngoại hình là một chuyện đáng vui mừng.
Nhưng tôi lúc đó, lại cảm thấy hơi ghen tị vì điều này.
Bởi vì người thay đổi Yuuta không phải tôi, mà là Reina.
Sau khi cậu ấy và Reina chia tay một thời gian, Yuuta vốn rất hay bỏ học ở trường đại học, bắt đầu từ từ điều chỉnh lại nếp sống sinh hoạt.
「Tớ cảm thấy mình『cũng』nên cố gắng một chút.」
Cơ hội lúc này là Mayu.
Tôi cảm nhận được cậu ấy bị ảnh hưởng bởi tính cách tích cực của Mayu.
Tôi, người luôn đứng bên cạnh quan sát, có thể cảm nhận được một cách chân thực những thay đổi nhỏ nhặt của Yuuta.
Qua mấy tháng sau, tên đó đã trở thành một sinh viên không đi trễ lại còn đi học đầy đủ.
Tính cách vốn dễ trốn tránh hiện thực cũng theo đó được sửa chữa, còn rất sớm bắt đầu đối mặt với chuyện tìm việc mà mọi người đều chưa muốn động đến.
「Nếu không cố gắng lên, cảm thấy rất có lỗi à.」
Điều này rõ ràng là bị ảnh hưởng bởi Reina.
Luôn luôn là như vậy.
Trong sự thay đổi của tên đó, đều không có tôi.
Reina tuy nói tôi giống như mặt trời, nhưng cậu ấy chắc chắn đã hiểu lầm rồi.
Mặt trời là hằng tinh có thể mang lại ảnh hưởng cho vạn vật, tuy nhiên tôi không thể thay đổi Yuuta.
Cậu mới giống mặt trời hơn đó.
Nhưng suy nghĩ cố gắng mang lại ảnh hưởng cho cậu ấy chỉ là một sự tự cao, để không bị cậu ấy nhận ra, tôi cố gắng hết sức tỏ ra như mình không nghĩ những điều này.
Nhưng mà, khi tôi phát hiện ra thì đã quá muộn rồi.
Nghĩ kỹ lại, kể từ khi mình nhận thức rõ ràng tình cảm với Yuuta, tôi đã không còn thể tự chủ được nữa.
Việc bắt đầu tìm Yuuta cùng tham gia công việc tổ chức hoạt động, thay vì nói là vì cậu ấy, lại gần giống hơn với hành động tôi hy vọng dùng "chính mình" để thay đổi cậu ấy.
Trong chuyến du lịch biển mùa hè đó, làm như vậy đã phát huy tác dụng rất lớn.
Đó là khoảng thời gian đôi bên cùng có lợi, dù không phải Yuuta chủ động thay đổi hành động, xét về kết quả cũng đã mang lại ảnh hưởng tích cực.
Tôi cũng vì vậy, tiếp theo lại tìm cậu ấy tham gia tổ chức hoạt động tiệc Halloween.
Tuy nhiên so với việc tổ chức hoạt động, Yuuta lúc đó đã đặt trọng tâm vào việc tìm việc rồi, cố gắng tìm cậu ấy tham gia kết quả lại gây ra tình trạng hơi bất hòa.
Đây là kết quả của việc tôi để lộ ra ham muốn thật sự.
Lựa chọn lấy cớ "vì Yuuta", cái giá phải trả đầy rẫy sự lừa dối.
Sự sốt ruột vì tôi không thể để lại bất kỳ thay đổi nào trên người Yuuta, đã gây ra tình trạng đó.
Dù tôi có kiểm điểm hành động này, tình cảm dành cho cậu ấy cũng không biến mất.
Tôi rõ ràng đã nhận được rất nhiều từ Yuuta, bị cậu ấy ảnh hưởng mà thay đổi rất nhiều. Suy nghĩ này dần dần chiếm lấy đầu óc tôi, không ngừng quay cuồng trong tâm trí.
Dù biết đây là tình đơn phương, cũng không thể nói ra tâm trạng này với bất kỳ ai.
Tôi đối với Yuuta không có gì giấu giếm.
Ngoại trừ những chuyện liên quan đến chính Yuuta.
Cùng với việc đầu óc dần bị Yuuta chiếm giữ, tôi khi ở cùng cậu ấy trở nên không còn không có gì giấu giếm nữa.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Bởi vì tôi thích cậu ấy.
Chỉ cần có thể trở thành người yêu của cậu ấy, dù có cùng trải qua một khoảng thời gian giả dối cũng không sao── suy nghĩ này không chỉ hiện lên một hai lần.
Tuy nhiên ý nghĩ phản đối cũng tương tự lướt qua tâm trí rất nhiều lần.
Không muốn không tiếc lừa dối tên đó để được ở cùng cậu ấy.
Không muốn dù có lừa dối chính mình cũng phải ở cùng cậu ấy.
Nếu lừa dối một trong hai bên, khoảng thời gian sau này chắc chắn sẽ hoàn toàn khác biệt so với từ trước đến nay.
Tôi muốn khoảng thời gian mình yêu thích cứ thế phát triển tiếp.
Để có thể cho phép tôi là chính mình, duy chỉ có điểm này tuyệt đối không thể thỏa hiệp.
Mang theo hai loại tâm trạng trái ngược này, tôi cố gắng dò dẫm con đường tiến về phía trước.
Nhưng biết rõ mình một ngày nào đó sẽ bắt đầu hành động theo tính toán của riêng mình.
Tìm cậu ấy tham gia công việc tổ chức là một khởi đầu, tôi còn có rất nhiều suy nghĩ khác.
Nếu quá coi trọng mục đích trở thành người yêu của cậu ấy, tôi chắc chắn sẽ trở nên không thể nhìn rõ xung quanh.
Thậm chí nhận ra mình một ngày nào đó nói không chừng sẽ hạ thấp những thứ cậu ấy muốn bảo vệ, và những thứ quá khứ mình muốn bảo vệ, sẽ có rủi ro này.
Như vậy không được.
Tôi đã không muốn lại vì ưu tiên bản thân mà vứt bỏ thứ gì nữa rồi.
Nhưng cứ đà này, khoảng thời gian này sẽ biến thành thời gian lừa dối chính mình, cũng lừa dối cậu ấy.
Cho nên tôi──
Tôi mới vứt bỏ tất cả quá trình mọi người thực hiện từng bước, mà chạy thẳng đến nhà Yuuta.
Đẩy ngã Yuuta, và hôn cậu ấy.
──Bởi vì em biết sau khi tỏ tình, anh cần chút thời gian để đưa ra câu trả lời mà bản thân có thể chấp nhận, và cũng hiểu rằng anh không thể quyết định ngay được là chọn em hay Mayu.
Khi giải thích lý do mình làm vậy, tôi đã nói với cậu ấy những lời này.
Nhưng mà lý do đó không hoàn chỉnh.
Tôi là vì muốn một lần nữa khiến khoảng thời gian giữa mình và Yuuta trở nên chân thật.
Là vì muốn khiến những kế hoạch hiện lên trong đầu toàn bộ tan thành mây khói, ép buộc bản thân mình tiếp theo chỉ có thể dựa vào con người thật sự để quyết đấu.
Kết quả là tôi cho đến cuối cùng, vẫn theo đuổi sự chân thật giữa mình và Yuuta.
Suy nghĩ này còn mạnh mẽ hơn cả nguyện vọng muốn trở thành người yêu của cậu ấy.
Cho nên bất kể bao nhiêu lần, tôi cũng sẽ nói như vậy.
Hy vọng có thể nói ra hết những chuyện nghĩ trong lòng.
Bởi vì tôi cho rằng, mối quan hệ có thể làm được chuyện này mới là chân thật.
──Bởi vì không thể thỏa mãn với mối quan hệ bạn bè.
Đây đã là tâm trạng của quá khứ.
Nếu không phải là chân thật, thì không có ý nghĩa gì cả.
Sau đó, tôi có một khoảng thời gian nói khó nghe là đi một bước tính một bước, nói dễ nghe là có thể trải qua khoảng thời gian chân thật.
Thật vui.
Bất kể trở thành thế nào, cũng sẽ không hối hận.
Đêm trước khi tỏ tình, tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm lại thấy trăng tròn treo cao.
Cảm giác gần đây ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, đều sẽ nhìn thấy trăng tròn.
Bây giờ, tôi có thể hiểu được tâm trạng của Reina rồi.
Nếu là tên đó của bây giờ, tôi có thể đảm bảo dù bị từ chối, cậu ấy cũng có thể chấp nhận tôi. Chính vì thế, tôi mới dốc hết sức đối mặt với cậu ấy.
Tôi biết đây là một chuyện lợi hại đến nhường nào. Không ai có thể vẫn thân thiết hòa thuận với đối tượng đã từ chối mình.
Tôi đã từng cho rằng đây là điều đương nhiên.
……Thích anh, thật sự quá tốt rồi.
Thế rồi, tôi mở mắt ra.
Nhìn Yuuta với vẻ mặt căng thẳng.
「……Anh dường như đã đưa ra quyết định rồi nhỉ.」
Tôi nói xong, Yuuta một lần căng thẳng nuốt nước bọt.
「Ừm.」
「……Em biết rồi.」
Sau khi trả lời ngắn gọn, tôi cúi mắt xuống.
Tôi có thể cảm nhận được Yuuta hít vào một hơi.
Sẽ cứ thế đưa ra quyết định.
Nhịp tim truyền đến thái dương, đập thình thịch từ hai bên trái phải.
Này, anh có phát hiện ra không?
Em căng thẳng đến thế này.
Lòng bàn tay chắc hẳn đã ướt đẫm mồ hôi.
Hơi nóng bùng phát từ sâu trong cơ thể, thậm chí khiến em cảm thấy đầu óc sắp sôi lên rồi.
Trong mắt anh, em trông như thế nào?
「Xin lỗi, Ayaka, anh không thể hẹn hò với em được.」
Tôi hít vào một hơi, rồi thở ra.
Nhịp tim dần dần bình ổn lại.
Tâm trạng không đến mức cảm thấy đột nhiên mất hết sức lực.
Tôi không định nói──「Thực ra em đã biết từ lâu rồi」 những lời như vậy.
Mùa hè lúc đó, tôi đã sớm biết trái tim Yuuta đã dần nghiêng về phía Mayu.
Reina có lẽ cũng cảm nhận được điều này, nên mới cảm thấy sốt ruột nhỉ.
Xét về kết quả, tôi và Reina đã có hành động tương tự, và nhận được kết quả tương tự.
「……Vậy à.」
Tôi cố gắng gượng ép nói ra câu này.
Bởi vì nếu nói thêm nữa, giọng nói có thể sẽ run rẩy.
「Anh đã hạ quyết tâm rồi.」
「Em còn chưa nói gì mà. Anh đợi em một chút.」
Tôi cười khổ nói vậy, dùng hai tay chống hông.
Không thể nhìn thẳng vào mặt anh ấy.
Chết tiệt, hình như khá là khó xử.
「Ayaka.」
「……Sao hả?」
「Chúng ta là bạn thân.」
「Em không muốn.」
Tôi không khỏi buột miệng thốt ra.
Nhưng không hề hối hận chút nào.
Không cần phải che giấu.
Để chúng tôi sau này cũng có thể xây dựng được khoảng thời gian chân thật, tôi không thể nói dối vào lúc này.
Khoảnh khắc hiện tại này chính là quan trọng đến thế.
Yuuta có vẻ khá bối rối nói những tiếng「Ể?」,「Cũng phải nhỉ」 lấp đầy khoảng lặng này, và tìm kiếm những lời muốn nói tiếp theo.
……Người này chính là như vậy, bình thường trông rất bình tĩnh, lại có thể vào những lúc thế này lại có phản ứng thẳng thắn như vậy.
Anh ấy có phải biết làm như vậy sẽ khơi dậy bản năng làm mẹ nên mới cố ý làm vậy không?
……Không, chắc chỉ lay động được mình em thôi.
Ngoài anh ra, em đều không thể nảy sinh tình cảm như vậy.
Xem ra, em thật sự thích anh nhỉ.
Vừa cảm thấy buồn cười cho chính mình vừa hạ quyết tâm.
Không che giấu trái tim mình.
Tôi sẽ nói ra những lời tùy hứng nhất từ trước đến nay.
Tôi nhếch môi cười, nói với anh ấy:
「Em nói lại lần nữa, em không muốn.」
Yuuta chớp mắt.
「Nhưng anh phải tiến về phía trước mới được, huống hồ anh đã từ chối em rồi.」
「Ý anh là sao── Anh chỉ đang truyền đạt tâm trạng ghét bỏ thôi à?」
「Phải đó, bởi vì em không muốn thực sự nhìn thấy anh và người khác dính lấy nhau mà. Em cho đến bây giờ vẫn cảm thấy, tại sao lại phải nhường người mình thích cho người phụ nữ khác chứ. Nhưng dù nói thế nào đi nữa, em cũng biết mình phải từ bỏ thôi.」
Yuuta nghiêm túc chờ tôi nói tiếp.
Cá nhân tôi thấy anh ấy đùa cho qua chuyện cũng không sao, nhưng dường như thực sự không có dũng khí đó.
Nếu đã như vậy, cũng cho phép em nói ra những lời mình muốn nói nhé.
Em sẽ đưa ra yêu cầu tùy hứng nhất.
「Cho nên nói, anh có thể cho em một khoảng thời gian để từ bỏ không?」
「Ể?」
「Cho đến khi anh và『ai đó』ở bên nhau, cho phép em thỏa thích ở cùng anh nhé.」
Yuuta mở to mắt.
Anh ấy dường như đang cân nhắc xem cái gọi là "ở bên nhau" là ý nghĩa thực tế hay là một cách nói ẩn dụ.
「Đó là……」
「Chính là những việc Mayu đã làm với anh trước khi hẹn hò đó. Mỗi ngày đến nhà anh nấu cơm, còn hai người cùng nhau đi chơi.」
Chính tôi cũng cảm thấy cách nói này quá xảo quyệt.
Rõ ràng là hành vi sau khi hẹn hò mới làm, nhưng vì anh ấy đã từng làm như vậy với Mayu, nên đương nhiên rất khó từ chối.
「……Anh biết rồi. Nếu như vậy có thể giúp được em thì không vấn đề gì.」
「Lại còn không vấn đề gì. Giá trị quan của anh lệch lạc thật đấy.」
「Là em đề nghị mà!」
Tôi bật cười thành tiếng.
Những ngày tiếp theo, nói không chừng sẽ là một khoảng thời gian giả dối.
Nhưng đó đối với tôi là thời gian cần thiết.
Để hoàn toàn từ bỏ anh, để sau này khi ở cùng anh có thể không cần phải che giấu thêm nữa.
Bởi vì bất kể cùng anh trải qua bao nhiêu thời gian, mỗi khi em chứng kiến khoảnh khắc tâm trí anh nghĩ về cô ấy, trái tim em chắc hẳn sẽ dần dần sắp xếp lại.
Sẽ liên tục nhận ra rằng anh thích người khác.
「Anh và cô ấy đã hẹn hò thử nghiệm rồi đúng không. Nếu em hẹn hò thử nghiệm với anh, đó có lẽ sẽ trở thành một khoảng thời gian giả dối, nhưng em vẫn phải làm như vậy.」
「Rất giống phong cách của em nhỉ.」
「Phong cách của em…… phải không.」
……Người sẽ nói với em như vậy chỉ có anh thôi.
Ngay cả phần không muốn bị nhìn thấu cũng bị anh nhìn thấu rồi, em lại cảm thấy rất vui.
Sau đó, cứ thế qua mấy tuần.
Điều đáng ngạc nhiên là, không ngờ chỉ cần mỗi ngày đến nhà anh ấy là có thể cảm thấy mãn nguyện đến thế.
Nhưng Yuuta dường như không liên lạc được với Mayu, sẽ đột nhiên lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Nhìn anh ấy như vậy, tôi lẩm bẩm nói:
「Tài thật đấy khi ở cùng em, mà có thể giữ mình được nhỉ.」
「……? Nói gì mà giữ mình, nếu chỉ là ở cùng nhau thôi, thì ở lâu hơn nữa cũng là chuyện nhỏ mà đúng không.」
「……Vậy à.」
Lúc này tôi đã phát hiện ra.
Trong nhận thức của Yuuta, không hề trực tiếp đánh đồng "muốn ở cùng nhau" với "muốn hẹn hò".
Anh ấy ôm ấp tâm trạng không hề để mắt đến em à.
……Nếu đã không để mắt đến, không thể hẹn hò với em cũng là điều dễ hiểu nhỉ.
Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của Yuuta.
Nhưng nếu Yuuta có trọng tâm còn rõ ràng hơn thế, mà em không nằm trong đó── không thể hẹn hò cũng rất bình thường.
Tâm trạng nhẹ nhõm hơn một chút.
Có lẽ là tôi đã vô thức không thể chấp nhận sự thật mình thất bại nhỉ.
Suy nghĩ「Rõ ràng là mình hiểu anh ấy hơn」, và ý nghĩ「Rõ ràng là mình quen anh ấy lâu hơn」.
Nếu những điều này đều không phải là yếu tố liên quan trực tiếp đến chiến thắng, em có thể cam lòng chấp nhận.
Em có thể tự nhủ với mình như vậy.
Nếu muốn kết thúc tất cả, có lẽ chính là bây giờ.
Em đã nghĩ rằng, mối quan hệ này có thể cứ thế kéo dài mãi.
Anh đối với em quá nặng tình, quan hệ kéo dài đến bây giờ chính là kết quả này, mấy tuần qua, anh ngay cả người mình thích ở đâu cũng không biết.
Trong tình trạng này đương nhiên sẽ rất bất an, vậy mà anh lại ưu tiên em đang ở trước mắt.
Đây là câu chuyện do em bắt đầu.
Vậy thì phải do em đặt dấu chấm hết mới được nhỉ.
『Khoảng năm giờ chiều, cậu đến công viên giải trí đi. Yuuta hình như có chuyện muốn nói trực tiếp với cậu.』
Tôi gửi đoạn tin nhắn này cho Mayu.
『Thứ Bảy tuần này tớ đã đảm bảo chỗ đó rồi. Đừng để ai đến làm phiền.』
Và gửi đoạn tin nhắn này cho Yurina.
……Như vậy là kết thúc rồi.
Vừa nghĩ vậy, khoảng thời gian như mơ đó nhanh chóng lướt qua trong đầu.
Chúng tôi cùng nhau đến công viên giải trí.
Thời gian chờ đợi các trò chơi và thời gian ngồi trên đó, tôi có lẽ đã tận hưởng trọn vẹn.
Đây là khoảng thời gian giả dối, mà Yuuta đã cho tôi.
……Đây là lời nói dối cuối cùng của em.
Tất cả đều là để khiến khoảng thời gian tiếp theo trở thành bảo vật chân thật.
Phải giao phó cho người tiếp theo rồi.
Khoảng thời gian sau này, sẽ cho em biết ý nghĩa của việc bị từ chối.
Điều đó sẽ do Yuuta và Mayu, còn có chính em quyết định.
Cho nên bây giờ──
「Đi đi, Yuuta.」
Tôi đẩy người mình thích một cái.
Đây chính là lần cuối cùng rồi.
Yuuta bật người chạy đi.
Ngay lúc này──
Tôi có thể nhìn thấy chiếc móc khóa báo tuyết lắc lư trong túi anh ấy.
Cảnh tượng hồi năm hai cấp ba lướt qua tâm trí.
Lúc đó Yuuta vì tôi mà bị đình chỉ học, chiếc móc khóa đó là món quà tôi vì thế mà tặng cho anh ấy.
Tôi từ nhỏ đã rất thích những câu chuyện về báo tuyết.
Tôi muốn tặng anh ấy thứ mình thích.
Trước khi Yuuta bị đình chỉ học, tôi đã từng nói với anh ấy chuyện này.
Anh ấy chắc hẳn không nhớ rồi, bởi vì đó thật sự là một cuộc đối thoại bình thường không có gì đặc biệt.
Em rất thích báo tuyết.
Anh biết không?
Báo tuyết là sự tồn tại mãi đến gần đây mới tình cờ được phát hiện.
Trước đó, báo tuyết vẫn luôn sống rất cô đơn.
Nhưng nghe nói là có người chụp được ảnh báo tuyết, lúc này mới dần dần được biết đến rộng rãi.
……Cái gì mà vậy thì sao chứ, anh chàng này.
Đó là sự tồn tại mãi không được ai tìm thấy đó.
Có một sự tồn tại tìm thấy mình, là một chuyện rất tuyệt vời đúng không.
Bóng lưng Yuuta dần dần xa.
Khóe mắt dần dần ầng ậng nước.
……Em nhớ lúc đó, anh ấy hình như nói người và báo tuyết không giống nhau hay gì đó nhỉ.
Em muốn nói không phải chuyện đó, chỉ là cảm thấy đồng cảm── tôi của lúc đó, đã không thể nói ra câu này.
Bởi vì lúc đó em cảm thấy dù là người đàn ông trước mắt này, cũng không biết sau này sẽ trở thành thế nào.
Nhưng mà, nếu là bây giờ thì có thể nói ra.
──Cảm ơn anh đã tìm thấy em.
Nhờ có anh, em có thể luôn là chính mình, đứng ở đây vào lúc này.
Đã không còn nhìn thấy bóng dáng Yuuta nữa rồi.
Tôi khẽ thở dài một hơi, ngước nhìn bầu trời.
Dù đã không còn nhìn thấy bóng dáng anh ấy, chút ấm áp trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại.
「……Em yêu anh nhất.」
Giọng nói khàn khàn xen lẫn nước mắt, theo gió bay đi xa.
Chắc chắn sẽ giúp em truyền đạt đi.
Hơi thở trắng xóa lượn lờ bay lên, bị hơi thở mùa đông nuốt chửng mà tan biến.


0 Bình luận