• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08 (Tập cuối)

Chương 01: Đêm Thu Thăm Thẳm

0 Bình luận - Độ dài: 5,620 từ - Cập nhật:

──Tiếng giường kêu cọt kẹt.

Bên ngoài, đêm thu dài đang tạo nên một bóng tối sâu thẳm, ánh trăng mờ ảo rải rác khắp căn phòng đã tắt đèn.

Xung quanh tối đen.

Dù vậy, vẫn đủ để nhìn ra người ở phía trên mình sắp sửa làm gì tiếp theo.

Một hơi thở khe khẽ thoát ra từ miệng Mino Ayaka.

Dòng suy nghĩ cuộn trào trong tâm trí tôi.

Bạn cùng lớp.

Bạn bè.

Bạn thân.

Và cũng là──

「……Đừng có cử động lung tung.」

Ngay khi nghe thấy tiếng thì thầm của Ayaka, một kích thích đầy khêu gợi ập đến.

Cảm giác như có một luồng điện tê dại chạy dọc não bộ.

Nụ hôn ép tới lần nữa chặn lấy môi tôi.

Nụ hôn tạm biệt Reina bên bờ biển.

Cái chạm môi nhẹ với Shinohara trên khu phố mua sắm.

Những ký ức ấy tan biến trong khoảnh khắc, toàn bộ tâm trí tôi chỉ có thể tập trung vào giây phút này.

Nụ hôn này kéo dài đến thế.

Sau khi kết thúc nụ hôn đó, khuôn mặt Ayaka di chuyển đến bên tai tôi, sức nặng của em ấy đè lên toàn thân tôi.

Cơ thể con người.

Cơ thể Ayaka.

Tôi chưa bao giờ cảm nhận nó gần đến thế.

Đó là điều hiển nhiên.

Đó là lẽ đương nhiên.

Đừng nói là hôn Ayaka, đến cả ôm trọn em ấy vào lòng tôi cũng chưa từng làm.

Nhưng đây là cảm giác mà ngay cả một cái ôm cũng không thể mang lại.

Là cảm giác sẽ không thể nào có được nếu đối phương không có suy nghĩ 「có thể giao phó mọi thứ cho anh」.

Vài giây sau nụ hôn, một phần suy nghĩ của tôi hồi phục.

Qua mái tóc của Ayaka, tầm mắt tôi hướng về chiếc đồng hồ phía sau em ấy.

Trong bóng tối này, ngay cả những thứ cách vài mét cũng không nhìn rõ, nhưng nếu tôi nhớ không lầm, kim giờ và kim phút vừa mới chồng lên nhau ở phía trên.

──Mười hai giờ đêm.

Đó là khoảnh khắc mà cuộc đấu 「xem ai có thể rút ngắn khoảng cách nhiều nhất」 giữa Mayu và Ayaka mất đi hiệu lực.

Ayaka chắc chắn đã hạ quyết tâm từ trước.

Quyết định đến nhà tôi ngay khoảnh khắc cuộc đấu của hai người kết thúc.

Quyết định hôn tôi.

Quyết định tỏ tình với tôi.

「Anh đang nhìn đi đâu vậy? [note72645]」

Trước khi tôi kịp phản ứng với lời nói của em ấy, tay Ayaka đã vuốt ve má tôi, cơ thể chúng tôi áp sát vào nhau.

Lớp áo mỏng manh của Ayaka và bộ đồ mặc nhà của tôi cọ xát, vùng xương quai xanh có cảm giác nóng lên.

Vì áo của Ayaka mở rộng, da thịt chúng tôi chạm vào nhau.

Nụ hôn bất ngờ làm tê liệt suy nghĩ của tôi.

Tôi cảm nhận được vách ngăn giữa hai đứa dần mỏng đi, gần như không còn.

Bao gồm cả vách ngăn tâm hồn, lẫn vách ngăn vật lý là quần áo.

Khiến người ta bất giác cảm thấy lớp quần áo bao bọc cơ thể đang nóng lên thật là vướng víu.

「Anh muốn chạm vào không?」

「Cái…!」

Thấy tôi giật mình kinh ngạc, Ayaka lập tức đáp lại:

「Sao nào? Dù em không nói thì anh cũng đã chạm vào mấy lần rồi còn gì.」

Đầu óc hỗn loạn khiến tôi không nói được lời nào để biện minh.

Khi tôi thậm chí còn không thể suy nghĩ, Ayaka nhẹ nhàng vuốt ve tay tôi.

Rồi như thể đang thực hiện một động tác đã được định sẵn từ đầu, em ấy lại hôn lên, tựa một cái chạm môi nhẹ.

Ý chí của tôi không thể xen vào, trong tình trạng tâm trí mơ hồ, tôi tiếp tục cảm nhận cái cảm giác đầy khêu gợi này.

「……Thật bất ngờ nhỉ.」

Sau một nụ hôn, Ayaka nói cùng với hơi thở.

Ý em ấy là tôi không hề phản kháng chút nào sao?

Tôi đến giờ vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh, em ấy lắc đầu với tôi như thế.

「Không, cũng đâu có bất ngờ lắm đâu nhỉ. Dù sao thì anh, phải rồi… là đàn ông mà.」

Giọng nói Ayaka run rẩy, em ấy ghé sát mặt lại phía tôi.

「……Đúng là đàn ông thật, nhưng mà… em đợi chút đã.」

Vào giây phút cuối cùng, tôi đã ngăn em ấy lại.

Động tĩnh muốn làm gì đó của Ayaka dừng lại.

Nhưng đã quá muộn rồi, tất cả đều quá muộn rồi.

Chỉ cần đưa tay ra, bất cứ bộ phận nào cũng có thể chạm tới.

Nam nữ thụ thụ bất thân── ranh giới đó đã sớm bị vượt qua, không còn nằm trong tầm mắt nữa.

Nghĩ kỹ lại, hình như lúc nãy tôi cũng đã chạm vào ngực em ấy mấy lần.

Có lẽ vì quá dễ dàng chạm vào cơ thể đối phương nên cả hai đều không đặc biệt đề cập đến.

Chúng tôi đã phá vỡ ranh giới đó.

Nếu là chúng tôi của trước kia, ở khoảng cách cực gần thế này, không thể nào không có phản ứng gì.

Chúng tôi đã hôn nhau.

Cũng đã chạm vào ngực dưới sự đồng ý của cả hai.

Ranh giới tâm lý một khi đã vượt qua, cần một khoảng thời gian mới có thể xây dựng lại.

Giống như ranh giới có thể hồi sinh sau một ngày, trong mấy phút này đã hoàn toàn bị xóa bỏ.

Nói cách khác, cho đến khi nhìn thấy ranh giới mới, khoảng thời gian này sẽ không kết thúc.

Ngay lúc này, tôi nghe thấy tiếng sột soạt, tiếng quần áo rơi xuống.

Chiếc giường khẽ rung lên.

Tôi mất vài giây mới hiểu ra đó là do hành động của Ayaka gây ra.

Ayaka cởi áo khoác ngoài và áo len dệt kim, để lộ ra dáng vẻ chỉ còn mặc nội y.

Dáng vẻ đó tôi đã từng thấy vài lần, nhưng trông còn quyến rũ hơn bất kỳ lúc nào cho đến nay.

「……Hây da.」

Ayaka di chuyển bằng đầu gối, nhoài người ra kéo rèm cửa sổ.

Trong phòng gần như tối đen như mực.

Cùng lắm chỉ có thể lờ mờ thấy được đường nét cơ thể.

Phần eo ngồi trên giường lún sâu hơn.

Tôi cảm nhận được Ayaka đang dựa sát vào mình.

「Nè, anh muốn『xem』không?」

Tôi khẽ hít một hơi.

Tôi không ngây thơ đến mức không biết là muốn "xem" cái gì.

「Anh vừa mới bảo em đợi chút mà.」

「……Ừm.」

Sự im lặng bao trùm.

…Khác với lần của Reina.

Đây không phải là muốn bắt đầu lại những chuyện cả hai đều đã trải qua.

Mà là muốn bước một bước mới, từ đó chấp nhận tình huống này.

Dù sao thì đây cũng là bằng chứng cho thấy người mình coi trọng sẵn lòng chấp nhận hoàn toàn bản thân mình, không thể nào có cảm giác ghê tởm được.

Tâm trạng như vậy để lại một khoảng trống thời gian.

「……Anh quả nhiên không hề chống cự từ tận đáy lòng nhỉ.」

「……Anh…」

Lần của Reina cũng tuyệt đối không ghét bỏ.

Chỉ là suy nghĩ muốn duy trì mối quan hệ thuần khiết không cho phép tôi ra tay với cô ấy mà thôi, hoàn toàn không liên quan đến việc có ghét hay không.

Cho nên bây giờ, tôi cũng không thể nào ghét được.

Sau khi trưởng thành cũng sẽ luôn ở bên nhau.

Bởi vì buổi hẹn hò mấy ngày trước đã cho tôi niềm tin chắc chắn đó, nên bây giờ cũng không thể dùng lý do giống như lúc rời xa Reina được.

「Không ai lại thật lòng từ chối một người chủ động như em cả. Nhưng mà──」

Cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện rõ ràng.

Cho đến vừa rồi, tôi cứ nghĩ chỉ cần cất tiếng nói, bản thân sẽ lấy lại được lý trí.

Tưởng rằng sự hỗn loạn quá lớn do những chuyện xảy ra trước mắt cũng có thể lắng xuống.

Tuy nhiên, một loại cảm xúc khác lại mãnh liệt trào dâng.

Tôi cảm thấy chán ngấy việc suy nghĩ lý trí.

Như thể nhìn thấu được tâm trạng này của tôi, Ayaka nói:

「Đừng viện cớ nữa. Là không ghét hay là thấy vui? Hai cái đó ý nghĩa hoàn toàn khác nhau đấy.」

Ayaka lại dùng một tay vuốt má tôi, hỏi:

「Anh thuộc vế nào?」

「Anh──」

Suy nghĩ.

Chúng tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều lần về cách cư xử giữa nam và nữ.

Đương nhiên chúng tôi đã cùng nhau thảo luận, và thời gian tôi một mình khổ não, suy nghĩ về vấn đề này cũng tuyệt đối không ngắn.

Kể cả thời cấp ba, chuyện những người xung quanh dùng mối quan hệ của chúng tôi để trêu chọc cũng không hề hiếm.

Thật sự rất phiền phức.

Chính là khiến tôi cảm thấy phiền phức.

Tôi chỉ muốn ở bên cạnh Ayaka mà thôi.

Tôi chỉ muốn đứng cạnh Ayaka mà thôi.

Rõ ràng chỉ có vậy, nhưng thực tế lại luôn bị những người ngoài tôi và Ayaka dùng định kiến mà xoay vòng vòng.

Điều đó thật sự khiến tôi cực kỳ chán ghét.

Chỉ cần chúng tôi chấp nhận mối quan hệ này là được rồi nhỉ.

Người thứ ba không có quyền can thiệp nhỉ.

Tôi không biết đã nghĩ như vậy bao nhiêu lần rồi.

Tuy nhiên, ngay trước mắt tôi…

Ranh giới đã khiến tôi cảm thấy phiền phức đến thế, giờ đã biến mất không dấu vết.

Một thế giới chỉ thuộc về hai người chúng tôi tồn tại ở đây.

Dưới một mái nhà, ngoài bản thân và đối phương, không có bất kỳ ai khác.

Một cảm xúc khác── tôi thừa nhận mình biết rõ bộ mặt thật của nó.

Chính là cảm xúc phấn khích.

Cảm thấy vui sướng vì sự thật rằng ngay khoảnh khắc này, giữa tôi và Ayaka không còn một chút ranh giới nào.

「Anh rất vui.」

Nghe câu trả lời của tôi, Ayaka chớp mắt, rồi nở một nụ cười.

「……Tốt quá rồi. Em cũng thấy rất vui.」

「……Ừm.」

Khoảng thời gian này không phải có được nhờ trao đổi ý kiến.

Khoảng thời gian này, là do Ayaka đã mạnh mẽ vượt qua ranh giới đó mà có được.

Bởi vì đối phương là Mino Ayaka, nên mới thành ra thế này.

「Anh không phải là『lần đầu tiên』, đúng không?」

「Hả?」

Âm thanh vô tình nghe thấy trong bóng tối đã cắt ngang mọi suy nghĩ của tôi.

Tôi suy nghĩ về ý đồ của em ấy khi hỏi câu này.

Ngay lúc tôi làm rõ được, tôi cảm thấy mắt mình dần quen với bóng tối.

「Nếu anh cũng muốn tiếp tục… thì là… nói trước nhé, em hoàn toàn không biết gì về mấy chuyện đó đâu đấy.」

「Mấy chuyện đó là──」

「Anh biết rõ mà còn giả vờ. Ý em là, cái chỗ mà anh hay vô tình chạm phải ấy, anh cứ tự nhiên chạm vào tùy thích đi.」

Câu nói này của Ayaka khiến tôi có cảm giác một phần não mình như muốn sôi lên.

Chúng tôi đã gần như là người lớn rồi.

Chỉ cần cứ thế đốt cháy lý trí, hành động sau đó cũng không cần nói nhiều.

Chỉ cần đưa tay ra, tôi cũng không tự tin có thể dừng lại.

「……Anh quyết định nhanh lên đi.」

Bất kể tôi muốn làm gì, Ayaka chắc chắn đều sẽ chấp nhận.

Chỉ cần thuận thế đè em ấy xuống, sau đó chắc chắn sẽ là…

Tuy nhiên──

Tầm mắt tôi rời khỏi khuôn mặt Ayaka, chuyển sang bờ vai em ấy.

Thông tin mới truyền đến não tôi.

Run rẩy.

Ngay khi tôi đặt tay lên vai Ayaka, tôi có thể cảm nhận được cơ thể em ấy truyền đến sự run rẩy nhẹ.

Ngẩng đầu lên, tôi mở to mắt.

「……Em… đang có biểu cảm đó sao.」

「Hả?」

Ayaka phát ra tiếng nói bối rối.

Em ấy lộ ra biểu cảm mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

Dù chúng tôi đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian dài như vậy cũng không có ấn tượng.

Đây là lần đầu tiên tình huống trở nên như thế này, có lẽ cũng là điều dễ hiểu.

「……」

Tay tôi rời khỏi vai Ayaka.

Và lùi ra một chút, ngồi thẳng lại.

Đầu óc nguội đi, có thể suy nghĩ bình tĩnh.

「……Không làm à?」

「……Ừm.」

Tôi khẽ gật đầu đáp lại câu hỏi của Ayaka.

Bầu không khí căng thẳng dịu đi một chút.

「……Vậy sao.」

Ayaka không hỏi thêm gì nữa, chỉ đáp ngắn gọn như vậy.

Nếu đã biết chuyện đó của tôi và Reina, tại sao Ayaka còn làm như vậy?

Ayaka của hiện tại không thể nào có ý định đi vào vết xe đổ.

Ayaka chắc chắn đã có sự tin chắc.

Chính vì thời gian chúng tôi cùng trải qua không hề giả dối, cả hai đều muốn xây dựng thế giới của riêng mình── nên hành động bất chấp tất cả để mối quan hệ tiến thêm một bước, chỉ có tác dụng giữa chúng tôi mà thôi.

Đối với Ayaka, điều bất ngờ có lẽ là cảm xúc không thể hoàn toàn kiểm soát được trong lòng mình.

Dù bản thân Ayaka muốn vượt qua ranh giới đó, cũng có sự mạnh mẽ để đưa ra lựa chọn── nhưng nội tâm vẫn chưa theo kịp tình huống này thì phải.

Khi tôi không thể động đậy trong bóng tối mịt mờ, Ayaka cuối cùng cũng lên tiếng:

「……Ahaha! Ra là vậy.」

Tiếng cười nghe có vẻ thản nhiên.

Âm thanh đó nghe như đã thông suốt điều gì đó.

Không phải là muốn che giấu suy nghĩ nội tâm, mà là giọng điệu chấp nhận từ tận đáy lòng.

「……Em cười cái gì vậy?」

「Ồn ào quá, đồ biến thái.」

Thời gian như ngừng lại.

Trong phòng chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc trôi.

「……Hả!」

Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, phát ra tiếng ngớ ngẩn.

Tuy không nhìn rõ biểu cảm của Ayaka, nhưng tôi có cảm giác vừa nghe thấy một từ không hề ăn nhập gì với bầu không khí căng thẳng này.

「Em vừa gọi anh là biến thái à?」

「Ừm.」

Ayaka thẳng thắn thừa nhận.

Tôi chớp mắt vài cái rồi lại ngồi thẳng người tại chỗ.

Chẳng biết từ nãy đến giờ đã ngồi thẳng lại bao nhiêu lần rồi nữa.

「Lại, lại còn gọi anh là biến thái… Bầu không khí này là do cả hai chúng ta cùng tạo ra mà, đổ hết tội cho một người là không tốt đâu.」

「Em có nói đó là chuyện xấu đâu. Huống hồ nam nữ ở chung một mái nhà, nếu hoàn toàn không có cảm giác gì, ngược lại em đã đấm bay anh từ lâu rồi.」

「Vô lý quá đi!」

Tôi hét lên một tiếng, rồi vội vàng đưa tay che miệng.

Nghe thấy lời nói vô lý này, tôi bất giác phản đối như mọi khi.

Nhưng Ayaka khẽ cười khúc khích, khiến lòng tôi nhẹ nhõm hẳn.

Ayaka lúc đó quả thực đang run rẩy.

Nhưng dường như vẫn có thể lập tức tìm lại được sự thường nhật như mọi khi.

Bầu không khí hoàn toàn thả lỏng.

Ayaka có lẽ cũng cảm thấy như vậy, em ấy nhanh nhẹn mặc lại chiếc áo lót và áo len dệt kim rơi trên giường, rồi khoác áo cardigan lên.

Mặc quần áo vào lúc tầm nhìn bắt đầu hơi quen thuộc là một tình huống khá là nguy hiểm.

Ayaka kéo rèm cửa sổ ra, đó là tín hiệu cho thấy mọi chuyện đã kết thúc.

Trong căn phòng mờ tối.

Ayaka nhận ra ánh mắt của tôi, lên tiếng nói:

「……Sao nào? Giờ anh có nói muốn tiếp tục cũng không được đâu nhé.」

「Anh… Anh đâu có nói thế!」

「Ahaha, cũng phải.」

Giọng điệu nghe như trút được gánh nặng, gần như không khác gì bình thường.

Không biết Ayaka nhìn nhận khoảng thời gian vừa rồi như thế nào?

Tôi quyết định thẳng thắn hỏi:

「Này, Ayaka. Em định coi khoảng thời gian vừa rồi như một giấc mơ hết sao?」

Tính theo thời gian thì cũng chỉ vài phút thôi.

Ayaka từng nói, dù nói dối cũng không sao.

Nếu có thể chấp nhận kết quả do lời nói dối hợp lý nhất gây ra, thì cũng không sao.

Tuy nhiên…

「Không đâu.」

Em ấy trả lời ngay lập tức.

Trong căn phòng bị màn đêm bao phủ, em ấy nói với giọng quả quyết:

「Sao có thể coi là giấc mơ được chứ. Khoảng thời gian đó là bằng chứng cho thấy em đã nghiêm túc đối diện với anh mà.」

Ayaka nói tiếp không một chút do dự:

「Em đến đây không phải với sự chuẩn bị nửa vời. Tất cả là vì em đã chuẩn bị sẵn sàng, nên mới giao phán quyết cuối cùng cho anh.」

「Anh… Anh biết rồi mà.」

Tôi khó khăn lắm mới đáp lại được như vậy.

Vì chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi dường như vẫn còn hơi dao động.

Cảm thấy dao động là điều đương nhiên.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Ayaka có hành động chủ động đến vậy.

Ayaka mà tôi quen biết đã lâu, đã chủ động vượt qua ranh giới giữa chúng tôi.

Kết quả của hành động này── ngay cả tôi cũng thấy bất ngờ về bản thân.

Khi Reina làm điều tương tự, tôi đã kiên quyết không thuận theo dòng chảy.

Tôi cứ nghĩ dù đối phương là ai, chỉ cần chưa hẹn hò mà gặp phải tình huống đó, tôi đều sẽ có hành động giống nhau.

Đó là thường thức, dù thước đo "bình thường" thường sẽ khác nhau tùy người, đó vẫn là ranh giới tôi muốn giữ vững.

Tuy nhiên, quỹ đạo đã cùng Ayaka đi qua dường như đã khiến suy nghĩ của tôi nảy sinh sự thay đổi có giới hạn.

Dù là trong tiềm thức, trong vài giây, vài chục giây, hay lâu hơn nữa…

Tôi và Ayaka đã hôn nhau trước khi hẹn hò.

Từ trước đến nay, mối quan hệ giữa tôi và Ayaka đã có vài lần thay đổi, nhưng có lẽ niềm vui khi nhìn thấy điểm cuối của mối quan hệ này đã khiến tôi đưa ra phán đoán trong vô thức như vậy.

…Nhưng những điều này có lẽ cũng chỉ là kết luận sau khi sự việc đã xảy ra.

Tôi thực sự không biết.

Tôi không biết trong giây phút đó, tôi đã mang suy nghĩ gì mà hôn Mino Ayaka.

Hay là tôi không có suy nghĩ gì cả, hoặc đó là phản ánh kết quả tích lũy từ những suy nghĩ trong quá khứ?

Ở hiện tại khi khoảnh khắc đó đã trôi qua, tồn tại vô số khả năng như sao trên trời.

Để nhớ lại một cách chính xác, cũng khó như bắt được một ngôi sao băng vậy.

「Này.」

Ayaka gọi với giọng bình tĩnh.

Ngay khi em ấy mở lời, bầu không khí trong phòng thay đổi chóng mặt.

Tâm trạng của tôi cũng vậy.

Khi tôi nhìn lại Ayaka, em ấy khẽ gật đầu.

「Chuyện vừa rồi ấy à. Với em mà nói, việc không bị anh từ chối cũng là một trong những kết quả rồi.」

Ayaka thản nhiên nói tiếp:

「Chỉ cần hiểu được điều đó thôi, hôm nay đã có ý nghĩa rồi. Cho nên nói, không thể tiến xa hơn được nữa đâu nhé. Với em thì từ giờ mới là phần chính, nhờ anh giữ được lý trí nên mới có thể thuận lợi nói chuyện tiếp theo.」

「Nếu anh không kìm được thì em định làm thế nào…」

「Thì đến lúc đó rồi tính.」

Ayaka ung dung nhún vai.

Thấy tôi mở to mắt, Ayaka nở một nụ cười nhẹ.

「Em đã nói rồi mà, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không có ý định rời xa anh đâu.」

Đôi mắt ấy nói rằng sẽ không rời xa tôi.

Vẻ mặt ấy nói rằng không muốn tôi rời đi.

「Cho nên anh đừng bận tâm, em mong anh từ giờ về sau có thể nói hết suy nghĩ trong lòng ra, dù chỉ một chút hiểu lầm cũng không thể có, bởi vì đó là chuyện quan trọng đến thế.」

Tầm quan trọng của việc nói rõ suy nghĩ trong lòng.

Cảm nhận ánh trăng rải trên da thịt, tôi bình tĩnh hít một hơi.

Khi tôi mở lời, có thể biết rõ Ayaka đang rất nghiêm túc lắng nghe.

「……OK.」

Nói xong câu đó, Ayaka hài lòng nở nụ cười.

「Cảm ơn anh. Vậy em xin nói lại lần nữa nhé.」

Tư thế lười biếng dựa vào giường.

Tôi cầm lấy chiếc điều khiển đặt cạnh Ayaka, bật đèn lên. Toàn bộ ánh sáng bừng lên trong phòng khiến người ta chói mắt.

Sự tồn tại rực rỡ không hề thua kém đó, nhẹ nhàng nói với tôi:

「Em thích anh, Yuuta. Em yêu anh.」

Má Ayaka ửng hồng.

◇◆

Ngồi dưới ánh đèn, Ayaka nhìn thẳng vào tôi.

Cảnh tượng ẩn sau chiếc áo len dệt kim màu trắng lờ mờ nhìn thấy lúc nãy như chưa từng xảy ra.

Trong nhà vẫn như thường lệ, không cảm nhận được bầu không khí hôn nhau mấy phút trước, nhưng Ayaka lại có sức hút gấp bội so với ngày hôm qua.

「……Cảm ơn em, anh rất vui.」

Giọng điệu khi trả lời, ngay cả chính tôi cũng nghe ra được sự căng thẳng đáng kể.

「Ừm, vậy cho em『câu trả lời』đi.」

Mino Ayaka đang nhìn thẳng vào tôi.

「……Câu trả lời.」

Tôi lặp lại câu nói đó.

Nếu nói chưa từng tưởng tượng đến viễn cảnh mình hẹn hò với Ayaka, đó là lời nói dối trắng trợn.

Vốn dĩ cũng có rất nhiều cơ hội để nhìn Ayaka bằng con mắt của một người khác giới.

Nhưng cho đến một thời điểm nào đó trước đây, cũng quả thực chưa từng nảy sinh rõ ràng ham muốn "muốn trở thành người yêu của cô ấy".

Đó là vì nhận thức "chúng ta là bạn thân" đã ăn sâu bén rễ.

Nhưng lấy khoảng thời gian Giáng sinh năm ngoái làm mốc, đã có thêm nhiều cơ hội để suy ngẫm về tương lai của mối quan hệ giữa tôi và Ayaka.

Cơ hội đó là những cuộc gặp gỡ mới.

Sau khi quen biết Shinohara Mayu, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ với Ayaka.

Dù vậy vẫn luôn lựa chọn duy trì hiện trạng, cho đến tận bây giờ.

Thông thường, con người ta sợ hãi sự thay đổi.

Nó mang đến nguy cơ những thứ quý giá bấy lâu nay bị sụp đổ.

Nhưng điều đó đã không còn ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa tôi và Ayaka nữa.

Câu nói "em cũng không có ý định rời xa anh đâu" của Ayaka đã giúp tôi loại bỏ sự cần thiết phải trốn tránh hiện thực.

Cho nên bây giờ không thể đưa ra câu trả lời, là vì sự chuẩn bị của tôi chưa đủ.

Đó không phải là sự chuẩn bị để đưa ra câu trả lời, cũng không phải là sự chuẩn bị để đưa ra lựa chọn.

──Bản thân mình muốn hẹn hò với ai?

Đó là sự chuẩn bị chỉ cần thông suốt điểm này là đủ.

Dù tôi đã từng suy nghĩ sâu sắc về tình huống xảy ra trước mắt, cũng gần như không có cơ hội chủ động hành động để suy nghĩ.

Bây giờ, thời cơ đã đến.

Tôi cũng đã thay đổi.

Nhờ có Ayaka, nhờ có Mayu, cũng nhờ có Reina.

Tôi cho rằng mình đã hiểu được giá trị của việc đối mặt với hiện thực.

Bất kể "trả lời thế nào" với lời tỏ tình của Ayaka, em ấy cũng sẽ ở bên cạnh tôi. Hiện thực tốt đẹp này nên lập tức loại bỏ khỏi suy nghĩ.

Tôi phải đưa ra lựa chọn.

Phải quyết định có nên hẹn hò với Ayaka hay không.

Vì thế…

「……Ayaka.」

「Ừm.」

「……Anh mong em cho anh chút thời gian.」

「Được chứ.」

「Được sao?」

Tôi không khỏi giật mình.

Để em ấy không nghĩ rằng tôi muốn duy trì hiện trạng, tôi đã chuẩn bị tinh thần truyền đạt suy nghĩ một cách chân thật nhất rồi mới nói ra, không ngờ em ấy hoàn toàn không hỏi thêm gì.

Tôi nhìn chăm chú vào em ấy, kết quả là Ayaka thản nhiên gật đầu.

「Ừm. Hơn nữa nói thẳng ra thì, em vốn đã định thế rồi mới đến đây, nên em sẽ đợi anh.」

Ayaka vén mái tóc đen óng ánh dưới ánh đèn, mái tóc theo đó tung bay.

Tôi nuốt lại những lời định nói tiếp, mở miệng rồi lại ngậm lại.

「Anh có biết tại sao em lại hôn anh không?」

「……Vì muốn hôn anh?」

「Đó cũng là một phần lý do, nói đúng hơn thì là tiền đề… cũng không thể nói vậy được nhỉ.」

Ayaka nuốt lại lời suýt buột miệng, hai má ửng hồng.

「Bởi vì em biết sau khi tỏ tình, anh cần chút thời gian để đưa ra câu trả lời mà bản thân có thể chấp nhận, và cũng hiểu rằng anh không thể quyết định ngay được là chọn em hay Mayu.」

Tôi chớp mắt.

…Không ngờ những suy nghĩ tiềm ẩn mà ngay cả bản thân mình cũng không thể diễn đạt cụ thể lại bị nhìn thấu hết.

Tôi thật sự không địch lại Ayaka.

「……Em lúc nào cũng hiểu anh như vậy.」

「Là do anh quá dễ hiểu thôi.」

Ayaka cong môi.

Đó là nụ cười tinh nghịch mà tôi đã thấy rất nhiều lần.

「Nhưng đương nhiên em không định đợi anh đến khi già đâu, nên sẽ quyết định một thời hạn nhé.」

「Ừm, đó là đương nhiên.」

「Rồi nè, em có một ý này.」

Từ giọng điệu của em ấy, tôi hiểu ra đây là chuyện em ấy đã tính toán từ trước.

Có lẽ trong khoảng thời gian tôi ở bên Mayu, Ayaka cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

「Đến cuối lễ hội trường thì cho em câu trả lời được không?」

「……Lễ hội trường à.」

Lễ hội trường đại học của chúng tôi, thường gọi là "Lễ hội Momiji".

Sân khấu có cả cuộc thi sắc đẹp đó sẽ được tổ chức vào ngày mười bảy tháng mười một.

Nói cách khác, là khoảng một tháng nữa.

Nếu thời hạn là lễ hội trường, vậy thì có khá nhiều thời gian để suy nghĩ.

「Như vậy có được không? Một tháng khá lâu đấy.」

「Sao nào? Anh lo tình cảm của em sẽ nguội lạnh trong thời gian đó à?」

「Hoàn toàn không lo chuyện đó.」

「Anh lo lắng chút đi chứ!」

Ayaka kinh ngạc hét lên.

Tôi hoàn toàn không cân nhắc đến khả năng này, ngay cả bản thân cũng thấy ngạc nhiên, nhưng theo lẽ thường mà nói, cách một khoảng thời gian như vậy, tình cảm nguội lạnh cũng không có gì lạ.

Nhưng sau khi biết có khả năng đó, tôi vẫn không hề lo lắng chút nào, chứng tỏ tôi quả thực nghĩ như vậy.

「Thiệt tình, sao anh lại chắc chắn thế chứ…」

Ayaka có chút bó tay cười cười, tôi cũng nhếch mép cười đáp lại:

「Nếu là câu trả lời do chính em đưa ra, thì sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy đúng không? Anh tin em.」

Việc em ấy tỏ tình với tôi quả thực đã mang lại cho tôi cú sốc không nhỏ.

Nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi cũng quả thực đến một lúc nào đó phải có một kết luận.

Và Ayaka không thể nào mang tâm trạng nửa vời mà tỏ tình với tôi.

Cô gái trước mắt này là Mino Ayaka đã được vô số người tỏ tình.

Từ thời cấp ba, chúng tôi đã theo đuổi tương lai.

Hôm nay chính là ngày Ayaka đưa ra kết luận cho những điều cả hai từng suy nghĩ.

Tôi không hề muốn nghi ngờ kết luận này.

Nghe câu trả lời của tôi, Ayaka khẽ phồng má.

「Cảm giác… bực mình ghê.」

「Tại sao chứ!」

Nghe tôi đáp lại như vậy, 「Phù!」 Ayaka thở dài một hơi.

「Là em thấy bực mình với bản thân vì vui mừng trước lời nói của anh đó. A~ Sao mình lại thích anh ấy đến thế nhỉ? Vừa bắt đầu nghĩ đến điểm thích anh là có thể kể ra ngay rất nhiều lý do cũng thật bực mình.」

「Này này này em đợi chút, chuyện này làm anh rất vui nhưng tâm trạng hơi phức tạp.」

「Hừ.」

Ayaka quay mặt đi chỗ khác.

Có phải em ấy thấy hơi xấu hổ không?

Nhưng cảm giác tương tác gần như giống hệt bình thường.

Xem tình hình này, sau này giữa hai đứa cũng sẽ không có bầu không khí khó xử.

Còn một tháng nữa mới đến lúc trả lời lời tỏ tình của em ấy.

Cảm giác như có thể cùng nhau trải qua khoảng thời gian vui vẻ như mọi khi, đồng thời suy nghĩ kỹ về chuyện này.

Không vì điều gì khác, tất cả là nhờ có Ayaka.

「……Cảm ơn em.」

「Làm gì vậy. Muốn cảm ơn thì đợi sau khi lễ hội trường kết thúc rồi nói nhé.」

Tôi nở nụ cười.

Ánh trăng trở nên sáng hơn.

Ayaka dừng lại một chút rồi nói tiếp:

「Tóm lại… là vậy đó, em sẽ đợi anh.」

「Ừm, đợi anh một chút nhé.」

Tôi cũng đáp lại như vậy.

Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua rất nhiều chuyện.

Cho nên, chúng tôi đương nhiên sẽ có một tương lai tươi sáng.

Ayaka đã đưa ra kết luận muốn trở thành người yêu của tôi.

Tiếp theo đến lượt tôi đưa ra kết luận.

Ayaka nở nụ cười rạng rỡ.

Rồi vươn vai thật mạnh, có vẻ rất thoải mái mà mở lời:

「Này, Yuuta.」

「Vâng.」

Nghe em ấy gọi tên mình mà tôi đáp lại cứng ngắc, Ayaka khẽ nhếch mép cười.

「Cuối cùng em muốn hỏi anh một chuyện. Anh có biết tại sao lúc nãy em lại run không?」

「……Là vì sợ hãi sao?」

Tôi nhớ lại Ayaka lúc nãy.

Mặt đỏ bừng, đồng thời người khẽ run rẩy.

Khi một người đón nhận "khoảnh khắc quan trọng", sẽ nhìn thấy cảnh tượng quá đỗi chân thực.

Khi chứng kiến hiện thực vượt quá phạm vi suy nghĩ đó, cảm nhận thế nào là tùy mỗi người.

Lần này tám phần là chuyện đã được lên kế hoạch.

Bởi vì không phải là tình huống đột phát do ảnh hưởng của ham muốn, nên nội tâm không theo kịp ngược lại là điều đương nhiên nhỉ.

Tuy nhiên, Ayaka lại phản đối suy nghĩ này.

「Không phải đâu.」

「Hả?」

Tôi ngạc nhiên chớp mắt.

「Kể từ khoảnh khắc nói ra tâm ý của mình với anh, tim em đã không thể nào rời đi được nữa, cứ mãi nghĩ về chuyện tỏ tình… Bởi vì bất ngờ là em lại căng thẳng đến thế.」

Ayaka dùng ngón tay gãi gãi má, ánh mắt rời khỏi tôi.

Tỏ tình cần có dũng khí.

Đây là chuyện ai cũng không khó tưởng tượng.

Tỏ tình chính là khoảnh khắc truyền đạt tâm ý của mình, ẩn chứa khả năng khiến mối quan hệ thay đổi dữ dội.

Dù là mối quan hệ như tôi và Ayaka cũng không ngoại lệ, cũng sẽ cảm thấy căng thẳng.

「……Cũng phải nhỉ. Cảm ơn em đã nói ra với anh.」

Tôi nhớ lại một câu nói.

──Lớn lên rồi cũng xin được chỉ giáo nhé.

Chính vì Ayaka bằng lòng tin vào tương lai của chúng tôi, nên mới có khoảng thời gian này.

Khi tôi định cảm ơn em ấy lần nữa, Ayaka đã hỏi tôi trước.

「Này, Yuuta. Tối nay em ngủ lại đây được không?」

「Hả!」

Tôi kêu lên kinh ngạc.

Lúc này, Ayaka mang theo nụ cười như nhìn thấu tôi, tinh nghịch nói:

「Yên tâm đi, em không làm gì nữa đâu. Huống hồ làm lại lần nữa sẽ phản tác dụng.」

「……Cũ-cũng phải?」

「Hay là sao? Lẽ nào anh đang nghĩ đáng lẽ không nên nhận ra em đang run à?」

「Đừng có trêu anh nữa.」

「Ahaha.」

…Thật sự không địch lại em ấy.

Tôi ngước mắt nhìn, bây giờ là mười hai rưỡi đêm.

Giờ này để Ayaka tự về một mình thì hơi muộn.

0142b3ee-971b-4447-be98-a1ddef2978e6.jpg

Cứ coi như là vậy đi.

「Sáng mai em phải về đấy nhé.」

「Em biết rồi.」

Ayaka vui vẻ cười cười, nằm xuống giường.

Đèn tắt.

Trong phòng hoàn toàn không còn bầu không khí khêu gợi cho đến tận lúc nãy.

Tuy nhiên, sự chú ý của tôi không lúc nào rời khỏi người bên cạnh.

Ghi chú

[Lên trên]
Từ vol 8, đổi xưng hô của Ayaka và Yuuta thành anh-em để phù hợp với hoàn cảnh
Từ vol 8, đổi xưng hô của Ayaka và Yuuta thành anh-em để phù hợp với hoàn cảnh
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận