Toàn bộ khuôn viên trường đại học đều được trang trí rực rỡ sắc màu.
Tấm biển được trang trí che phủ lên hàng rào sắt của cổng trường, trong trường đặt rất nhiều biển hiệu đứng, là cảnh tượng chỉ có ở lễ hội trường.
Ngay từ lối vào đã thể hiện cảm giác phi thường nhật, vừa vào trong trường liền nhìn thấy tấm biển hình vòm cung. Độ cao khoảng năm mét trên đỉnh đầu, được treo giữa tòa nhà và cây cối nhìn xuống mọi người.
Với tư cách là một thành viên của ban tổ chức, tôi, người muốn một lần bước vào trường từ cổng chính, hòa mình vào đám đông bước vào trong trường.
Trong trường đông nghẹt người, dù chỉ đi vài mét ngắn ngủi, cũng phải mất gấp đôi thời gian so với bình thường. Có lẽ vì ngay lập tức sẽ nghe thấy tiếng nhạc nền thịnh hành, tất cả những người tham gia lễ hội trường đều có vẻ mặt vui tươi.
Nhìn thấy có sinh viên đang ngắm nhìn tấm biển chúng tôi làm, liền cảm thấy may mắn vì đã bỏ ra những nỗ lực này.
Dù việc trang trí không phải do ban tổ chức cuộc thi sắc đẹp xử lý, nhưng cũng là công việc khuấy động lễ hội trường này. Nhìn biểu cảm của mọi người, khiến tôi nảy sinh suy nghĩ như vậy.
「Anh trai ơi~ Có muốn ghé qua chỗ bọn em xem không ạ? Có lẩu phô mai với giá lỗ vốn đó!」
Một nữ sinh viên mặc áo happi màu sắc của câu lạc bộ, nở nụ cười rạng rỡ chào mời tôi trên con đường kéo dài từ cổng trường đến quảng trường.
Dù sao đây cũng không phải công việc, không có mục tiêu doanh số, mọi người đều tự do tự tại tiếp đón khách, tạo nên cảm giác vui vẻ đặc trưng của lễ hội trường.
Cũng có vài sinh viên bắt chuyện với đủ loại người, mời chào khách hàng.
「Anh trai, có muốn dùng thử bánh khoai tây không ạ?」
「Không cần đâu, tôi──」
Khi tôi định từ chối tờ rơi được đưa tới, liếc thấy nội dung quen thuộc.
Sau khi nhận ra thân phận của đối phương và nhận lấy tờ rơi, nghe thấy giọng nói rõ ràng nhất trong mớ âm thanh huyên náo này.
「──Lần này thì anh chịu nhận rồi nhỉ, Senpai!」
Shinohara ngẩng đầu nhìn tôi, làm dấu tròn trên má.
Trong đôi mắt to màu tím nhạt đó, phản chiếu hình ảnh tôi có chút kinh ngạc.
「……Đưa tờ rơi cho anh làm gì? Anh bây giờ không mang ví đâu nhé.」
Sau khi trêu chọc như vậy, Shinohara khoa trương lắc mạnh đầu.
「Ể~ Senpai đương nhiên có thể đến ăn miễn phí rồi! Hơn nữa, hồi Giáng Sinh anh làm rơi đầy tờ rơi của em, coi như là rửa mối nhục xưa, lần này mời anh ngoan ngoãn nhận lấy nhé.」
「Đừng nói mấy lời khiến người ta khó phàn nàn thế chứ!」
Tôi nhớ lại những tờ rơi bị người qua lại không thương tiếc giẫm đạp lên.
Nhưng vừa nghĩ đến chính vì những tờ rơi đó bị giẫm đạp, chúng tôi mới có thể bắt đầu mối quan hệ này, cảm thấy thật không thể tin được. Lúc đó nếu lập tức nhặt lại những tờ rơi không chút hư hại, tôi cũng sẽ không nghĩ đến việc hẹn gặp ở quán cà phê để xin lỗi em ấy nhỉ.
Khóa chặt cảm xúc sâu sắc này trong lòng, tôi kẹp tờ rơi dưới nách.
Tôi đã kiểm tra tờ rơi này không biết bao nhiêu lần xem có lỗi chính tả hay thiếu chữ không, bây giờ những thông tin trên đó đối với tôi đều không còn mới lạ.
Nói đúng ra thì, có lẽ là chuyện em ấy vừa nhắc đến ăn miễn phí vân vân.
「Anh nói trước cho em biết, gian hàng của câu lạc bộ bọn anh không có chuyện đến ăn miễn phí đâu nhé. Mấy tên đó chắc chắn sẽ không nương tay mà thu tiền của anh đâu.」
「Đến lúc đó cứ dựa vào sức mạnh quản lý của em mà mời khách đi. Manager và Money đọc lên nghe cũng na ná mà! [note72644]」
「Em đang nói cái kiểu chơi chữ gì vậy hả, đừng nói thế! Hơn nữa với tư cách là senpai, sao có thể để kouhai mời khách được.」
「Đừng giả bộ nữa mà, nói mấy lời này thì muộn quá rồi. Em thỉnh thoảng còn mua bữa tối cho Senpai ưm ưm!」
「Nói to quá đấy, em quên mình có tham gia cuộc thi sắc đẹp rồi à……!」
「Người ta đâu có quên!」
Vốn định phản đối thêm một chút ngay tại chỗ, nhưng dừng bước lại cảm giác sẽ gây phiền phức cho người khác, tôi bỏ mặc Shinohara tự mình đi về phía trước.
Shinohara cứ thế đi theo sau.
「Em đi theo làm gì? Bây giờ tạm thời là thời gian trông coi gian hàng đúng không.」
「Dù sao cũng sắp đến lúc chuẩn bị rồi mà~ Thời gian em có thể hỗ trợ gian hàng của『Start』cũng chỉ có sáng nay thôi.」
「Cũng phải, em vốn dĩ không cần ép mình tham gia mà.」
Đây là sự quan tâm dành cho thí sinh tham gia cuộc thi sắc đẹp.
Dù vậy, các thành viên chủ chốt của 「Start」 gần như đều kiêm nhiệm công việc tổ chức cuộc thi sắc đẹp hoặc nhân viên tổ chức lễ hội trường.
Các câu lạc bộ bóng rổ trong trường dường như đang thi đua doanh số bán hàng, nhưng chỉ có 「Start」 là ở trong tình trạng bất lợi đặc biệt.
「Hơn nữa rời khỏi gian hàng cũng không sao đâu. Dù sao ở giai đoạn hiện tại doanh số bán hàng của bọn em đang dẫn đầu với khoảng cách xa.」
「Lại còn dẫn đầu với khoảng cách xa! Thật không?」
「Đó là đương nhiên, bởi vì có em ở đây mà, mức độ này là chuyện đương nhiên!」
Shinohara vênh váo tự đắc ưỡn ngực, nhìn kỹ lại, em ấy bây giờ đang mặc bộ đồ thường phục có lượt xem cao nhất trong video quảng bá cuộc thi sắc đẹp.
Xem ra em ấy thậm chí đã tính toán mức độ nhận diện của mọi người đối với mình, phối hợp trang phục cho ngày hôm nay.
Như để chứng thực thành quả đó, lập tức có vài nữ sinh viên chú ý đến Shinohara và đến bắt chuyện.
「A~ Là Mayu-chan kìa, hôm nay cố lên nhé!」
「Thật này, là người đó năm hai! Tớ sẽ ủng hộ cậu bạn cùng khóa này nha~!」
「Cảm ơn các cậu~! Cũng xin hãy tham gia bỏ phiếu trong ngày nhé!」
Shinohara nở nụ cười thân thiện với các nữ sinh viên.
Bất kể là phát tờ rơi hay bị những sinh viên không quen biết bắt chuyện, em ấy trông không hề mệt mỏi chút nào.
「Em phải giữ sức một chút đấy nhé, cuộc thi chính thức cũng sắp bắt đầu rồi.」
Nghe tôi nói nhỏ như vậy, Shinohara thản nhiên lắc đầu.
「Ể~ Không sao đâu ạ. Em vốn dĩ đã từng làm thêm công việc phát tờ rơi cho người lạ rồi, cũng bị người ta bắt chuyện như thế này đó. Chỉ cần biết đối phương cũng là sinh viên, đã nhẹ nhàng hơn tình huống đó gấp trăm lần, cũng vui hơn gấp trăm lần rồi.」
「Ồ…… Em đến lúc thi chính thức cũng không căng thẳng, thật đáng nể nhỉ.」
Nếu là tôi, tim chắc chắn sẽ nhảy ra khỏi miệng.
Chỉ cần không có tự tin, bất kể đối mặt với chuyện gì, mức độ căng thẳng sẽ có sự chênh lệch rất lớn.
Dù em ấy có được giảng viên do ban tổ chức đặc biệt mời đến hướng dẫn, tham gia khóa học giới hạn kéo dài một tuần, nhưng có thể giữ được bình tĩnh đến mức độ này, lá gan thật sự không thể xem thường.
Khi tôi đang nghĩ như vậy, Shinohara ngượng ngùng gãi má.
「Đương nhiên, em có lẽ hơi căng thẳng một chút ạ. Hơn nữa hình như có một người sẽ vắng mặt, ánh mắt cũng sẽ tương đối tập trung vào mình mà.」
Điểm lợi hại nằm ở chỗ với tiền đề như vậy, mà vẫn chỉ "hơi" căng thẳng thôi.
「Anh nghe nói chuyện Akiyama vắng mặt rồi. Cố gắng cả phần của chị ấy nữa nhé.」
Khi tôi trả lời với lòng cảm phục sâu sắc, chúng tôi đã đến một khu vực rộng rãi.
Liếc thấy Shinohara gật đầu, tôi nhìn quanh.
Kể từ khi bước vào cổng trường, dọc đường đi đều là gian hàng của rất nhiều câu lạc bộ, nhưng tập trung ở quảng trường này chủ yếu là người phụ trách mời chào khách, bản đồ hướng dẫn và nhân viên bàn thông tin.
Tấm biển đứng ghi bản đồ hướng dẫn là do chúng tôi làm vào tuần trước, các sinh viên qua lại liên tục nhìn về phía đó.
Một cặp đôi đang nhìn quanh trước mặt, vừa nói 「Được cứu rồi~」 vừa đi về phía bản đồ hướng dẫn.
「Làm cái này thật đáng giá nhỉ.」
「Phải. Cảm giác cũng có thể trở thành buổi diễn tập khi ra trường đó.」
「Ể~ Có cái lợi ích ngầm đen tối đó sao?」
Shinohara cười vẻ thích thú.
Tôi cảm thấy bây giờ có thể chia sẻ những điều mình nghĩ ra trước đó, thế là hùng hồn giơ thẳng ngón trỏ lên.
「Nói không chừng trong công ty cũng sẽ gặp phải tình huống bị phòng ban khác đẩy việc qua đúng không? Nhưng xét cho cùng, chỉ cần mọi người đều vui vẻ tham gia là sẽ cảm thấy thỏa mãn rồi, anh nghĩ đây có lẽ có thể trở thành cơ hội để bản thân cảm thấy『đều đang tiến về cùng một hướng』.」
「Ra là vậy, ra là vậy, những lúc đó phải nhớ lại kinh nghiệm này đúng không? Nhưng độ phân giải cao quá, em không biết có thể hiểu hoàn toàn được không nữa.」
Nghe thấy lời đáp lại quá thẳng thắn này, tôi hơi tỉnh táo lại.
Đây không phải là lời nên nói với người sắp tham dự cuộc thi chính thức.
「Nhưng cũng có thể là vì đang tìm việc, nên mới cố gắng liên hệ vào nhỉ.」
Tôi nói như đang biện minh, rồi nhún vai.
Giữa chúng tôi chỉ cách nhau một tuổi.
Có lẽ vì vậy, đôi khi tôi sẽ cảm thấy việc em ấy là kouhai rất mới mẻ, đôi khi lại như lúc nãy, dùng cảm giác nói chuyện với người cùng tuổi để nói chuyện với em ấy.
Khi đối mặt với Shinohara, tôi sẽ khó kiểm soát bản thân hơn so với khi ở cùng những người khác.
Nhưng Shinohara tỏ vẻ đã quen rồi, dùng giọng điệu như thường lệ đáp lại:
「Cũng không phải là cố gắng liên hệ đâu nhỉ? Giống như lời Senpai nói, em cũng cảm thấy đó nói không chừng là thử thách tồn tại để sau này anh có thể nhớ lại đó.」
「V-vậy à?」
「Cách diễn giải của Senpai rõ ràng có chút phiến diện, nhưng lại đều rất có sức thuyết phục, thú vị thật đấy.」
「Em đã nói là có phiến diện rồi──!」
Shinohara khẽ cười lên, tôi cũng bật cười thành tiếng theo.
Cách Shinohara tiếp cận khoảng cách, có thể dễ dàng vượt qua sự chênh lệch một tuổi này.
Điều này khiến tôi tin chắc rằng dù em ấy có lớn tuổi hơn tôi, chúng tôi cũng sẽ trở thành mối quan hệ tương tự.
「A, có thể nhìn thấy rồi kìa.」
「Ừm.」
Ngẩng đầu nhìn lên, thoáng chốc đã đến hội trường đa năng.
Thời gian vui vẻ sẽ sớm kết thúc.
Shinohara vươn vai một cái thật mạnh.
「Phù~ Vậy em đi vào phòng nghỉ luôn đây. Thời gian hỗ trợ gian hàng cũng vừa đúng lúc kết thúc rồi.」
「Cứ vậy đi. Anh sẽ nói với mọi người giúp em.」
「Ể, được không ạ?」
Đôi mắt Shinohara sáng lên.
「Chuyện nhỏ này không vấn đề gì. Nói em là nhân vật chính của ngày hôm nay cũng không quá lời mà.」
「Hehehe~ Thật ngại quá đi. Nhưng hôm nay em quả thực có thể sẽ trở thành nhân vật chính.」
Vẻ mặt tự tin ẩn hiện dưới nụ cười đó.
Giống hệt như biểu cảm đó trong quá khứ.
Tôi hỏi Shinohara như vậy:
「……Nói mới nhớ, em có phải hơi thay đổi rồi không?」
「Ể, thay đổi ở đâu ạ?」
Shinohara ngây người ra, khẽ nghiêng đầu.
Hành động như tiểu ác ma này, từ lúc quen biết đến giờ vẫn không hề thay đổi.
「Không có gì, chỉ là…… cảm thấy em trở nên rất có bản lĩnh.」
「Em á?」
「Ừm. Như cảm giác tự tin tràn đầy hôm nay, trước đây cũng đối mặt với Akemi nói ra suy nghĩ của mình như vậy. Đối mặt với người là nguyên nhân chính gây ra chứng sợ ném bóng của mình, chắc hẳn rất khó làm được chuyện đó.」
「Ồ~」
Shinohara ngượng ngùng gãi má.
「Em quyết định liều mình rồi. Mà nói chứ, lúc mới quen Senpai, em chắc cũng là cảm giác này nhỉ.」
「Vậy sao?」
「Phải, phải đó. Chống đối Ayaka-senpai cũng bất ngờ là chuyện không lâu trước đây thôi, tuy gần đây ngay cả một chút bóng dáng chống đối cũng không thấy đâu nữa.」
Nói mới nhớ, từ Giáng Sinh năm ngoái đến nay còn chưa đầy một năm.
Đã sắp một năm rồi à── cảm xúc trong lòng chiến thắng.
「Vậy tại sao em lại trở lại như lúc đó vậy?」
Tôi vô tình hỏi như vậy.
Shinohara chớp mắt, rồi khẽ bĩu môi.
「Pè── Đây là bí mật.」
Tôi im lặng vài giây, rồi cũng thản nhiên đáp lại:
「Ồ, vậy à.」
「Xin hãy hỏi thêm một chút đi mà!」
Shinohara bất mãn phồng má.
「Em cũng cảm thấy mình phải trở nên tùy hứng một chút mới được. Xin hãy nhớ kỹ nhé.」
……Phải nói cho em ấy biết mới được.
E rằng chính là hôm nay.
「Cho nên xin anh hãy xem nhé, sau khi lễ hội trường này kết thúc, em sẽ với Senpai──」
Shinohara nói được nửa chừng thì dừng lại.
「……Senpai?」
Tôi của lúc đó, rốt cuộc đã lộ ra biểu cảm gì?
Dù sau này nghĩ lại, vẫn không thể nhớ ra.
Giống như thời gian không thể quay ngược lại vậy.
◇◆◇◆
Hội trường của cuộc thi sắc đẹp chính là hội trường đa năng cũng được dùng để tổ chức lễ khai giảng.
Ngày mai sẽ có ca sĩ nổi tiếng đến biểu diễn trực tiếp, là một địa điểm có thể chứa đến hàng nghìn người.
Lễ hội trường được chia làm hai ngày, và tâm điểm của ngày đầu tiên chính là cuộc thi sắc đẹp này.
Tuy là cuộc thi sắc đẹp, phần trình diễn catwalk lại là tiết mục cuối cùng.
Điều bất ngờ là, các hoạt động giao lưu đồng đội chiếm phần lớn thời gian còn lại.
Mục đích của khoảng thời gian đó là để khán giả ghi nhớ phẩm chất của các thí sinh vòng chung kết cuối cùng, và kêu gọi phiếu bầu từ khán giả.
Cũng vì mỗi năm đều mời nghệ sĩ đến dẫn chương trình, nên đó là một khoảng thời gian vô cùng náo nhiệt.
Trong đó, tôi nhanh chóng đi về phía hội trường đa năng.
Cho đến tận lúc nãy vẫn đang hỗ trợ nhóm phụ trách trong ngày, bây giờ cuối cùng cũng đến lúc có thể cùng khán giả thưởng thức rồi.
Mười phút trước khi bắt đầu catwalk.
Các hoạt động giao lưu đồng đội chiếm phần lớn thời gian của cuộc thi sắc đẹp gần như đã kết thúc.
Tôi phải đến được chỗ ngồi của mình trong khoảng thời gian nghỉ ngơi trước khi phần catwalk cuối cùng bắt đầu.
Cuối cùng cũng đến được hội trường đa năng.
Tôi không giảm tốc độ, đi thẳng vào trong, ánh mắt không khỏi bị cảnh tượng xung quanh thu hút.
「……Số người vào xem đông quá.」
So với việc xem qua màn hình hoặc ở bên cạnh sân khấu, khi trở thành khán giả mới có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người.
Hội trường đa năng đông nghẹt người, khiến tôi không khỏi lại lẩm bẩm một lần nữa.
Khác với lễ khai giảng, lý do hiện trường không chỉ có sinh viên, cũng là vì cuộc thi sắc đẹp vô cùng nổi tiếng nhỉ.
Không phân biệt nam nữ, cũng có những người rõ ràng là đã đi làm đến tham gia, cho thấy hoạt động này được mọi lứa tuổi mong đợi.
Dù vậy, khán giả chủ yếu vẫn là sinh viên trường chúng tôi.
「Cậu nghĩ ai sẽ là người đứng nhất?」
「Quả nhiên là Mino nhỉ, tóc đen dài thẳng là kinh điển nhất rồi.」
「Ể~ Bài phỏng vấn của Tobarizaka lại khá làm tớ cảm động đó.」
「Ồ ồ, cậu nói cái phát ra trước đây à?」
Mỗi khi tôi tiến lên một bước, lại nghe thấy những cuộc đối thoại như vậy.
Để viết lại những tình tiết bên lề của cuộc thi chính thức, tôi lắng tai nghe những người xung quanh thảo luận.
Xem tình hình này, bài báo đăng tải sau vài ngày nữa cảm giác cũng sẽ nhận được khá nhiều sự chú ý.
「Ha~ Bàn về tóc, đương nhiên là Shinohara hoặc Nanano tóc nâu rồi! Độ dài sắp chạm vai là tuyệt nhất còn gì!」
「Đó là sở thích cá nhân của cậu thôi! Akiyama lớn tuổi hơn cũng rất tuyệt đó, cũng là tóc đen dài thẳng, muốn được kẹp──」
「Cậu mới là lộ rõ sở thích cá nhân, ghê tởm quá đi!」
Sự chú ý của tôi rời khỏi cuộc đối thoại dần trở nên dung tục.
Đứng trên lập trường của ban tổ chức và người quen, tôi cũng hy vọng mọi người đơn thuần thưởng thức màn trình diễn của họ, nhưng nếu tôi đứng trên lập trường khán giả, hình như sẽ nói chuyện tương tự với Daiki.
……Không, tám phần là sẽ nói những chuyện này.
Việc xếp hạng các cô gái trong lớp là con đường mà đa số nam sinh đều đã đi qua, nhưng về mặt đạo đức thì rất nhạy cảm.
Tuy nhiên cuộc thi sắc đẹp là xếp hạng chính thức, có cảm giác việc bình phẩm cá nhân cũng có thể được tha thứ.
Trong bầu không khí cởi mở độc đáo này, các chàng trai hét lớn: 「Tôi ủng hộ Shinohara!」「Tôi ủng hộ Tobarizaka!」
Tôi cũng từng nghe các cô gái bình phẩm về thí sinh trong cuộc thi Nam vương như thế này, và bầu không khí cởi mở này bao trùm cuộc thi sắc đẹp, bất kể tốt xấu, chắc hẳn đều góp phần khuấy động không khí.
Tôi vốn định xem màn cao trào của cuộc thi sắc đẹp này trong phòng nghỉ.
「Ở đâu nhỉ……」
Nhìn xuống tờ giấy ghi số ghế, tôi lại nhìn quanh.
Dưới sự sắp xếp của Ayaka, hôm nay đã chuẩn bị cho tôi một ghế ngồi khán giả.
Hình như là ghế đã chuẩn bị trước khi tôi tham gia tổ chức cuộc thi sắc đẹp, cứ thế được giữ lại.
Số ghế là A─15.
Tôi đi xuống về phía sân khấu.
Sân khấu mà các thí sinh vòng chung kết cuối cùng hôm nay sẽ đi là sân khấu hình chữ thập.
Khán giả có thể tiếp cận từ ba hướng bên cạnh sân khấu.
Tìm thấy chỗ ngồi của mình xong, tôi không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
「Thật không……」
Hàng A là vị trí được yêu thích nhất.
Mà số mười lăm lại ở chính giữa.
Chỗ ngồi của tôi ở ngay chính diện sân khấu, hàng đầu tiên chính giữa.
Các ghế xung quanh ngoài tôi ra, đương nhiên đều đã có khán giả ngồi kín.
Dù đây là ghế có được nhờ tận dụng triệt để đặc quyền của người liên quan, nhưng hoạt động này không thu phí, hy vọng mọi người tha thứ cho tôi.
Có thể xem các thí sinh catwalk ở cự ly gần, khiến người ta vô cùng mong đợi.
Thật lòng mà nói, đứng trên lập trường của ban tổ chức, tôi tin chắc rằng đẳng cấp của các thí sinh lần này đều cao hơn bất kỳ lễ hội trường nào khác, hơn nữa kinh nghiệm có được hôm nay chắc chắn vô cùng quý báu.
Tôi lấy sổ tay từ trong túi ra, trầm ngâm một phen.
……Phải cố gắng viết bài mới được.
Sau khi cuộc thi chính thức kết thúc, phải đăng bài trên blog. Lúc này, tôi cuối cùng cũng nghĩ ra có lẽ em ấy đã lấy danh nghĩa phỏng vấn để giữ lại vị trí này.
Không hổ là Ayaka, đối sách để ý đến ánh mắt người khác cũng làm rất hoàn hảo.
Nhưng công việc cũng tăng thêm.
「Sắp bắt đầu rồi nhỉ~」
Từ bên cạnh truyền đến giọng nói mong đợi, tôi liếc nhìn đồng hồ.
Có thể cảm nhận được từ bầu không khí xung quanh rằng các hoạt động giao lưu đồng đội đa dạng đã khuấy động sân khấu rất náo nhiệt.
Chỉ còn lại phần catwalk thôi.
Sau khi kết thúc phần này, sẽ bắt đầu bỏ phiếu trực tiếp và công bố kết quả ngay tại chỗ.
Thế rồi──
「Vậy thì, tiếp theo là tiết mục cuối cùng của cuộc thi sắc đẹp lần thứ ba mươi tám! Là màn trình diễn catwalk của các thí sinh vòng chung kết cuối cùng!」
Giọng nói cao vút của người dẫn chương trình vang vọng khắp hội trường, khán giả reo hò vang dội.
Người dẫn chương trình là một nghệ sĩ sắp hết thời.
Dù vậy, nhìn thấy người mình từng thấy trên màn ảnh vẫn cảm thấy rất phấn khích.
Tôi cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc phấn khích này mà vỗ tay theo, thì ánh đèn đột ngột tối sầm lại.
Tiếng ồn ào huyên náo ban đầu cũng dần dần lắng xuống.
Khán giả nhận ra chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo, chú ý không để mình phát ra một tiếng động nào.
Lúc này vang lên tiếng「Ding dong」.
Có ai đó quên chuyển điện thoại sang chế độ im lặng sao?
Không, không phải.
Âm thanh dần dần chồng lên nhau, vô số hiệu ứng âm thanh thông báo tin nhắn kiểm soát cả hội trường.
Những âm thanh đó cuối cùng biến thành những cao độ khác nhau, bắt đầu tấu lên một bản nhạc.
Bài hát thần tượng nổi đình đám trên mạng xã hội, tiếng bass nặng nề vang dội khắp hội trường.
Màn hình chiếu lên những hiệu ứng đầy màu sắc, ánh đèn flash cũng nhấp nháy khắp nơi trong hội trường.
Ánh đèn tối sầm lại.
Màn sân khấu được kéo ra.
Khói trắng phun ra phủ trên sàn sân khấu, xuất hiện một hàng sáu bóng người.
Dù chiều cao khác nhau, nhưng sáu người đều thể hiện sự đường hoàng chính chính, chỉ riêng hình dáng thôi đã thu hút ánh mắt của khán giả.
「Thí sinh số một! Kousaka Rina!」
Khán giả cất tiếng reo hò.
Một trong số họ ưỡn ngực bước ra, ánh đèn chiếu rọi lên người cô ấy.
Nhiều sinh viên vỗ tay chào đón, và vẫy tay với Kousaka Rina.
Với tư cách là sinh viên năm nhất, cô ấy có một dung mạo trưởng thành.
Biểu cảm có chút căng thẳng, cô ấy cố gắng từng bước tiến về phía trước.
Dưới sự chú ý của đông đảo khán giả như vậy, áp lực của mỗi bước chân chắc chắn vô cùng nặng nề.
「Thí sinh số hai! Nanano Yuuka!」
Dù màu tóc tương tự, nhưng dung mạo đối lập với người trước đó, Nanano Yuuka trông như một động vật nhỏ, nhưng bước đi lại rất vững vàng.
Bước chân nhỏ nhắn, trọng tâm không hề bị lệch đi.
Cũng là sinh viên năm nhất như Kousaka Rina, cô ấy như muốn thoát khỏi sự non nớt của học sinh cấp ba, từng bước tiến về phía trước.
Bước đi không hề cảm nhận được chút căng thẳng nào, mang lại lợi thế cho cô ấy trong hoàn cảnh này.
「Thí sinh số ba! Tobarizaka Akemi!」
Khán giả lại vang lên tiếng reo hò vang dội.
Số người theo dõi trước đó đứng thứ ba.
Mái tóc màu vàng hồng cũng là độc nhất vô nhị trong số các thí sinh vòng chung kết cuối cùng.
Kết hợp với đôi mắt dài mảnh đặc trưng, khiến cô ấy sở hữu rất nhiều fan hâm mộ nhiệt tình.
Khi cô ấy đường hoàng đi thẳng catwalk, vai cũng lắc lư sang trái sang phải.
Bỏ qua nền tảng catwalk cơ bản, cách đi như đang khiêu khích khán giả.
Nhưng điều đó trên sân khấu được xem là biểu diễn, khán giả vô cùng phấn khích.
Khi đi ngang qua trước mặt, Akemi liếc nhìn tôi một cái, lè lưỡi với tôi.
Dù là cuộc thi chính thức, bộ dạng đường hoàng chính chính này của cô ấy vẫn khiến người ta kinh ngạc.
「Cô ấy hình như là át chủ bài của đội bóng rổ đó!」
「Nghe nói là đẳng cấp thi đấu toàn quốc, cảm giác văn võ song toàn nhỉ. Sự tương phản với ngoại hình là tuyệt nhất……!」
Có thể nghe thấy tiếng thảo luận đầy phấn khích của khán giả.
Video công khai trên mạng xã hội trước đây dường như cũng đã gây sốt trong giới này, xét về danh hiệu có lẽ là nhất trong số các thí sinh.
Nhưng cái tên được gọi tiếp theo là con át chủ bài được ban tổ chức giấu kín.
「Thí sinh số bốn! Mino Ayaka!」
Lần này thật sự vang lên tiếng reo hò gần như lật tung nóc hội trường.
Rõ ràng khác biệt với bầu không khí náo nhiệt chỉ có khi các thí sinh trước đó xuất hiện, khán giả liên tục reo hò không ngớt.
Bước đi được tạo ra từ dáng vẻ uy nghiêm của Ayaka, khiến cô ấy khi lướt qua Akemi đang quay về sân khấu chính, gần như đã cướp đi toàn bộ ánh mắt của khán giả.
Bước chân phóng khoáng.
Mái tóc tung bay tạo thành quỹ đạo duyên dáng, cộng thêm bầu không khí náo nhiệt của hội trường, trong đầu khán giả đều nảy sinh một nhận thức chung.
Người này e rằng chính là cao trào của màn catwalk.
Người này chắc chắn sẽ giành được vương miện.
Cho đến khi cô ấy lùi về sân khấu chính, không thể bỏ lỡ dù chỉ một cử chỉ nhỏ nhặt nào── ngay lúc mọi người đều đang nghĩ như vậy……
「Thí sinh số năm! Aisaka Reina!」
Hội trường chìm vào một khoảng lặng.
Nhìn thấy nhân vật không xuất hiện trong phần quảng bá trước đó này, khán giả đều cảm thấy bối rối.
Người phụ nữ với mái tóc màu xám nhạt, bước đi những bước chân tĩnh lặng hơn bất kỳ ai đã xuất hiện trước đó.
Cử chỉ tao nhã ung dung khiến sự náo nhiệt của hội trường lắng xuống.
Tuy nhiên tuyệt đối không phải là nguội lạnh.
Khi Aisaka Reina đi đến điểm xa nhất của sân khấu, khán giả lúc này mới nhận ra ánh mắt của mình đã vô tình rời khỏi Mino Ayaka.
Mọi người chính là đã nhập tâm dõi theo cô ấy bằng ánh mắt như vậy.
Sự tương phản với Mino Ayaka càng làm nổi bật sức hấp dẫn của cô ấy.
Như vầng trăng tròn đặc biệt nổi bật dưới ánh mặt trời.
Nhưng rốt cuộc cô ấy là ai?
Rõ ràng cho đến nay không hề quan tâm đến việc kêu gọi phiếu bầu từ khán giả, nhưng ánh mắt lại vì thế mà bị thu hút.
Khi Aisaka Reina quay lưng lại với hàng ghế khán giả, cuối cùng mới bắt đầu vang lên những tiếng vỗ tay lác đác, rồi lập tức vang dội khắp hội trường, đổ dồn vào sau lưng cô ấy.
Không biết bây giờ cô ấy đang có biểu cảm gì, nhưng điều đó càng thôi thúc mọi người vỗ tay.
Lúc này, có người chú ý đến.
「Cô ấy là người đã rút lui năm ngoái đó.」
Tôi nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, có một nhân vật tồn tại trong góc ký ức.
Tôi không biết tên đối phương.
Đó là nhân vật tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng một lần.
Chắc chắn là một người nào đó đã từng tiếp xúc với cô ấy.
Bộ dạng người đó nhìn cô ấy với ánh mắt dịu dàng, khiến tôi cảm nhận được dù đã gạt bỏ tâm ý đối với cô ấy, sâu thẳm trong lòng vẫn tiềm ẩn tình cảm ngưỡng mộ.
Đủ loại ký ức lướt qua tâm trí.
Nhưng tất cả đều xảy ra trong thoáng chốc, hội trường bị một vầng hào quang mới chi phối.
「Thí sinh số sáu! Shinohara Mayu!」
Ánh đèn chiếu rọi chói mắt lên người em ấy.
Ánh hào quang quá chói lọi khiến bóng dáng Aisaka Reina bị bóng tối nuốt chửng, thay vào đó là một sự tồn tại rực rỡ trong bộ trang phục lộng lẫy lao ra sân khấu.
Cuối cùng muốn bình tĩnh thưởng thức màn trình diễn này.
Hoàn toàn phá vỡ bầu không khí vừa được tạo ra lúc nãy, những bước chân nhanh chóng của em ấy gần như là chạy mà xuất hiện.
Nhìn thấy màn trình diễn vượt ngoài dự đoán này, khán giả đều giơ cao hai tay, làm rung chuyển cả hội trường.
Mặt trời thứ hai.
Đó là nhân vật xuất hiện như sao chổi.
Sự tồn tại như muốn nghiền nát những thứ đã tích lũy cho đến nay, để lại những vết cào còn sắc bén hơn.
Không ai biết làm như vậy là tốt hay xấu.
Nhưng em ấy quả thực là người nổi bật nhất toàn trường.
Khi quay về sân khấu chính, em ấy ném ánh mắt về phía tôi.
Đó là biểu cảm tự tin tràn đầy.
Giống hệt như──
◇◆◇◆
「Thí sinh số ba! Tobarizaka Akemi!」
Khoảnh khắc được gọi tên, tôi hiên ngang bước chân ra.
Tôi không biết đó là tiếng reo hò dành cho mình, hay là cho người chuẩn bị xuất hiện tiếp theo.
Tuy không chắc chắn, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến tôi.
Chỉ cần khoảnh khắc hiện tại này thu hút được sự chú ý là đủ rồi.
Tuy không nhìn thấy từ phía này, nhưng ở hàng ghế khán giả có đặt mấy chiếc máy quay phim trông rất khoa trương.
Bộ dạng hôm nay sẽ được lưu lại trên mạng.
Nói cách khác, tôi của hôm nay sẽ được lưu trữ dưới dạng dữ liệu bán vĩnh viễn.
Tâm trạng thật tốt.
Dù sao thì qua mười năm nữa, chỉ riêng việc giữ gìn nhan sắc của mình đã tốn hết tâm trí rồi.
Tôi không sợ tuổi tác tăng lên.
Nhưng tiếp theo tôi phải nỗ lực hướng tới mục tiêu bóng rổ nữ chuyên nghiệp, chắc chắn không thể phân tâm lo lắng cho nhan sắc được.
Nếu đã như vậy, để bản thân không hối tiếc, tôi muốn tự tin tràn đầy lưu lại hình ảnh có thể nói là thời kỳ đỉnh cao của mình.
Đó chính là hôm nay.
Hôm nay đối với tôi là một ranh giới.
Mỗi bước tiến về phía trước, lại càng gần khuôn mặt của khán giả hơn.
Dù không có những cây gậy phát sáng trong mơ ước thời thơ ấu, vẫn là một cảnh tượng không tồi.
Chỉ tập trung vào những bước đi thể hiện phong cách của bản thân, nhìn thẳng về phía trước rồi dừng bước.
Hình như phải dừng lại khoảng ba giây thì phải.
Số lượng thí sinh tham gia cuộc thi sắc đẹp chỉ có sáu người, nếu không phải là buổi trình diễn thời trang có mấy chục người phía sau chờ đợi xuất hiện, thì việc ở lại đây quá ba giây, về mặt thời gian cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu bị phát hiện biểu hiện không làm gì cả, ngược lại sẽ mất mặt, tình hình rơi vào bất lợi.
Tuy tôi đã từng muốn ở lại lâu hơn một chút, nhưng cảm giác sẽ bị Ayaka, người xuất hiện tiếp theo, trách mắng, nên thôi vậy.
Ngay khoảnh khắc tôi quay người định trở về sân khấu chính, liếc mắt thấy Hasegawa Yuuta.
Tên đó đang há hốc miệng nhìn tôi kìa.
Tôi không khỏi lè lưỡi ra.
Trong lúc quay về sân khấu chính, sau lưng vang lên tiếng bàn tán của khán giả.
Tốt lắm, xem nhiều vào đi.
Tốt nhất là xem đến mức lát nữa khiến Ayaka nảy sinh lòng ghen tị.
Tôi suy nghĩ một chút.
……Yuuta.
Tôi không có chút oán hận nào với cậu.
Có lẽ chỉ có sự cảm ơn mà thôi.
Là cậu đã cho tôi cơ hội, để có thể phá vỡ cái vỏ bọc giả tạo giỏi che giấu trái tim tự ti buông thả.
Dù có cơ hội có thể nói chuyện cởi mở với cậu như thế này, chắc cũng phải là chuyện rất lâu sau này.
Dù sao thì tôi vẫn chưa trở thành bạn của cậu.
Nhưng nếu có một tương lai như vậy cũng thú vị nhỉ.
「……Chậc.」
Nhận ra mình đang đắm chìm trong những suy nghĩ không giống mình, tôi nhếch môi cười để che giấu sự ngượng ngùng.
Ngay lúc này……
──Bước chân đột nhiên trở nên nặng nề.
Là bây giờ mới cảm thấy căng thẳng trước sân khấu lớn này sao?
Không phải.
Thứ đang đến gần trước mắt là niềm ngưỡng mộ của tôi.
……Dù không cần phải cố gắng đến thế, mọi người cũng sẽ nhìn cậu mà.
Sự tồn tại vừa đáng sợ lại vừa rực rỡ.
Tôi và Mino Ayaka lướt qua nhau.
Khoảnh khắc này, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt đổ dồn vào mình dần dần rời đi.
Ngay cả hơi nóng của ánh đèn sân khấu cũng biến mất khỏi cơ thể, tôi bình tĩnh sửa lại kết luận.
……Vẫn là đừng coi hôm nay là thời kỳ đỉnh cao thì hơn.
Nếu hôm nay chính là thời kỳ đỉnh cao, vậy thì có nghĩa là cả đời này tôi cũng không thể vượt qua cô ấy.
Cùng lắm là treo ảnh hôm nay trang trí ở một góc phòng thôi.
Tôi phải vừa cố gắng cho bóng rổ vừa trau dồi bản thân.
Bức tường cao sừng sững trước mắt.
Chính vì thế, mới có giá trị để vượt qua── khi ở cùng Ayaka, tôi sẽ nghĩ như vậy.
……Shinohara chắc cũng có tâm trạng tương tự nhỉ.
Khi lùi về bên cạnh sân khấu, tôi nhìn Shinohara đang chuẩn bị.
Nhìn thấy biểu cảm của em ấy, tôi không khỏi thở dài một hơi.
……Cái gì chứ.
Người này cho rằng mình đã vượt qua rồi nhỉ.
Bất kể là tôi, hay là Ayaka.
◇◆
「Thí sinh số bốn! Mino Ayaka!」
Đã gọi đến tên tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, tiến về phía trước.
Bước chân không khỏi nặng nề hơn so với lúc diễn tập.
Lại có thể cảm thấy căng thẳng khi đi catwalk, ngay cả chính tôi cũng thấy ngạc nhiên.
……Rõ ràng sau chuyện này còn có chuyện đáng căng thẳng hơn đang chờ đợi tôi.
Áp lực từ khán giả tấn công từ hai bên trái phải, khiến tôi chỉ riêng việc đi thẳng về phía trước cũng rất khó khăn.
Cứ tưởng mình đã quen với việc đứng trước đám đông rồi.
Thực tế khi ứng phó linh hoạt trong các hoạt động giao lưu đồng đội cũng là chuyện nhỏ.
Nhưng ánh mắt của hàng nghìn khán giả tập trung vào "một mình mình", quả nhiên vẫn khác.
Thường có người nói không nhìn rõ biểu cảm của khán giả thì sẽ không căng thẳng, kinh nghiệm lần đầu tiên đã vô tình xóa bỏ ưu điểm đó.
May mà cơ thể không run rẩy.
……Ừm.
Quả nhiên vẫn là "chuyện tiếp theo" đáng căng thẳng hơn.
Việc nhất cử nhất động đều bị đám đông không xác định chú ý như thế này là lần đầu tiên, nên chỉ là buộc phải cẩn thận hơn một chút mà thôi.
Akemi đi ngược chiều về phía tôi.
Akemi, người một mình gánh lấy ánh mắt của toàn bộ khán giả, lại nhìn về hướng khác với hướng tiến tới.
Phía sau ánh mắt của chị ấy là── Yuuta.
Ngồi ở vị trí tôi đã chuẩn bị.
Vị trí để anh ấy nhìn tôi.
Khoảng cách giữa điểm xa nhất của sân khấu catwalk và vị trí của Yuuta, gần đến mức có thể nhìn thấy cả những biểu cảm nhỏ nhặt.
Anh ấy cũng có thể nhìn thấy các thí sinh khác ở cự ly gần, do đó có thể nói là có lợi có hại, nhưng tâm trạng mong muốn anh ấy nhìn mình đã chiến thắng tất cả.
Tôi muốn để tên đó nhìn thấy tôi đẹp nhất.
Vì ngày hôm nay, tôi đã chuẩn bị rất nhiều.
Tôi không cho rằng anh ấy sẽ chỉ dựa vào dung mạo để quyết định có nên hẹn hò với một cô gái hay không.
Nhưng đối với con trai mà nói, dung mạo chắc chắn cũng sẽ là một trong những yếu tố, để bản thân không hối tiếc, tôi cũng đã rèn luyện vóc dáng vì ngày hôm nay.
Nhờ những nỗ lực đó, trạng thái ngoại hình hôm nay tuyệt vời.
Lòng tự tôn cũng nâng cao đến mức cảm thấy tiếng reo hò vang dội xung quanh cũng có thể nói là điều đương nhiên.
Khi khoảng cách với Akemi chỉ còn lại chưa đầy vài mét, chút căng thẳng còn sót lại đã tan biến như mây khói.
……Từ bây giờ, đến lượt tôi làm chủ rồi.
Khi ánh đèn sân khấu chuyển từ Akemi sang tôi, tôi đã phóng khoáng đi trên sân khấu.
Có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của khán giả một cách chân thực.
Tuy là thí sinh số bốn, nhưng có lẽ là người đầu tiên đi catwalk theo kiểu người mẫu cơ bản.
Đây có lẽ cũng là một nguyên nhân sâu xa.
Tuần trước tuy đã sắp xếp một ngày huấn luyện ngắn hạn về catwalk, nhưng giảng viên lúc đó chỉ có thể dạy những điều cơ bản nhất mà thôi.
Chỉ cần luyện tập nửa tiếng, là có thể có tác dụng như mài dao trước khi ra trận loại khóa học ngắn hạn đó.
Cho nên dù có giống như Kousaka, người xuất hiện đầu tiên, vì căng thẳng mà đi rất cứng nhắc cũng là điều dễ hiểu.
Nanano, người thứ hai cũng vậy, hoàn toàn bỏ qua cơ bản, hoàn thành màn catwalk như thường lệ. Như vậy cũng khá có cá tính, nhưng nếu có thể thể hiện được bước đi cơ bản trước khán giả, hiệu ứng sân khấu chắc sẽ tốt hơn, thật đáng tiếc.
Trong đó, Akemi chú trọng phong cách cá nhân thật sự rất ra dáng cậu ấy.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Có thể nhìn thấy điểm cuối của sân khấu.
Khuôn mặt tên đó ngày càng gần.
Bước đi thể hiện phong cách cá nhân của tôi.
Đó chính là bước đi đơn thuần chú trọng nền tảng.
Bước đi có thể tận dụng tối đa khí chất đã trau dồi cho đến nay.
Đây có lẽ chính là phong cách cá nhân của tôi.
Nhìn thấy khuôn mặt Yuuta rồi.
Những thứ đã trau dồi cho đến nay.
Tôi rất hài lòng với chặng đường cho đến nay.
Cho nên tôi──
◇◆
「Thí sinh số năm! Aisaka Reina!」
Đã gọi đến tên tôi.
Nghe thấy cái tên gần như không báo trước này của tôi, không ai có phản ứng gì cả.
……Không, có lẽ vẫn có.
Chỉ là bây giờ vẫn chưa biết người đó ngồi ở đâu mà thôi.
Tôi bước lên một bước.
Điều kỳ diệu là, tôi không hề căng thẳng chút nào.
Không có ai nhìn tôi, cũng không có ai mong đợi gì ở tôi.
Cảm giác bầu không khí vừa được Ayaka khuấy động đến cao trào lúc nãy đang dần dần nguội lạnh.
Bất ngờ là, tôi không hề cảm thấy áy náy chút nào.
Bất ngờ là, tôi không hề cảm thấy khó xử chút nào.
Bởi vì tôi hôm nay đến để đủ số lượng.
Chỉ là để bù đắp cho việc rút lui năm ngoái của mình, đến để lấp chỗ trống này. Chỉ là một vai phụ mà thôi.
Nhân vật chính hôm nay là người khác, và đó chắc chắn không phải tôi.
Ayaka đi ngược chiều lại gần.
Trên đường thẳng mà tôi và Ayaka đang bước đi chỉ có hai chúng tôi mà thôi.
Chỉ cần cứ thế lướt qua nhau, công việc đơn giản như vậy.
Bước chân của Ayaka hơi chậm lại.
Ánh đèn sân khấu chiếu rọi lên Ayaka như bừng tỉnh lại chuyển sang tôi, sưởi ấm cơ thể tôi.
Tôi và Ayaka không nhìn vào mắt nhau.
Nhưng trong một khoảnh khắc có lẽ là ảo giác, tôi cũng cảm thấy ánh mắt Ayaka dường như đang đổ dồn vào mình.
Ngay khoảnh khắc ánh đèn sân khấu chuyển đi.
Như thể cùng lúc mặt trời ẩn mình, mặt trăng bắt đầu tỏa sáng vào lúc hoàng hôn.
Có ảo giác như Ayaka đã giao phó bầu trời cho tôi.
……Ayaka đã chiếu sáng tôi.
Tôi đi như bình thường, không ngờ lại nhanh chóng đến điểm cuối rồi.
Điểm xa nhất của sân khấu catwalk.
Sau khi vén tóc qua, tôi lập tức quay lưng lại với mọi người.
Chuẩn bị thêm hai tư thế nữa chắc sẽ tốt hơn.
Nhưng mà, dù sao cũng không có ai nhìn tôi.
Ánh mắt tập trung vào tôi bây giờ, chẳng qua chỉ là bị ánh mặt trời dẫn dụ đến thôi.
Không ai nhìn tôi cả.
Chắc hẳn không có ai nhìn tôi mới đúng.
「……!」
Yuuta-kun.
Người tôi từng thích.
Đối tượng hẹn hò đầu tiên của tôi.
Người tôi từng yêu nhất đang nhìn tôi.
Tôi lập tức rời mắt đi.
Đã nhìn thấy anh ấy một cái rồi.
Cho nên tôi sẽ không đòi hỏi thêm nữa.
……Cảm ơn anh.
Thực ra, cuối cùng tôi vẫn ôm ấp hy vọng 「chắc hẳn chỉ có anh nhìn em thôi」.
Nhưng ngay cả ý nghĩ này cũng phải kết thúc thôi nhỉ.
Chút tình cảm còn sót lại trong lòng, tan chảy từng chút một.
Rồi nghe thấy vài tiếng reo hò.
Sau lưng cũng cảm nhận được rất nhiều ánh mắt.
Có cảm giác thế giới đột nhiên mở rộng ra.
……Cái gì chứ.
Cứ tưởng sẽ không có ai nhìn mình.
──Ra là mọi người đều đang nhìn mình à.
Tuy đã hẹn là sẽ không gặp mặt cho đến khi hoàn toàn buông bỏ được.
……Nhưng nói không chừng sẽ sớm gặp lại được.
Dù tôi vẫn chưa thể chắc chắn.
Lúc này một vầng sáng chói mắt rọi xuống.
Tôi nheo mắt nhìn người đang đi ngược chiều tới.
Chiếc vòng tay ngọc lục bảo đeo trên cổ tay, chắc chắn đang tỏa sáng lấp lánh.
Hôm nay đã đến tham gia, thật tốt quá rồi.
◇◆
「Thí sinh số sáu! Shinohara Mayu!」
Đến lượt tôi rồi, đến lượt tôi rồi.
Từ bây giờ là thời đại của tôi.
Senpai gần đây đang tìm việc, khi anh ấy đi phỏng vấn được gọi tên, có phải là cảm giác này không?
Khi Reina bước đi những bước tao nhã tới, tôi mạnh mẽ bước ra một bước lớn về phía trước.
Ánh mắt lướt qua Reina.
Trước khi cuộc thi chính thức bắt đầu không có nhiều thời gian, gần như không nói chuyện được với chị ấy, nhưng biểu cảm của Reina trông như đã buông bỏ được điều gì đó.
Khi lướt qua nhau, một mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi.
Bầu không khí hội trường chỉ có Reina mới có thể tạo ra, bao bọc lấy toàn thân tôi.
Bầu không khí Ayaka-senpai tạo ra.
Bầu không khí Reina tạo ra.
Nếu không phá vỡ hoàn toàn cả hai thứ đó, tôi chắc chắn không thể vượt qua được cửa ải khó khăn.
Mối quan hệ chỉ có Ayaka-senpai, người sớm nhất mở lòng anh ấy, mới có thể xây dựng được.
Một mặt chỉ có Reina, người đã từng hẹn hò, mới hiểu được.
Nhưng tất cả những điều đó đều không liên quan.
Có rất nhiều việc chỉ có tôi, người xuất hiện cuối cùng, mới có thể làm được.
Để trở thành người cuối cùng, tôi có rất nhiều việc phải làm.
Dù đi được nửa đường, cảm giác bố mẹ hình như cũng có mặt ở đó, tôi vẫn không rời mắt đi, tiếp tục tiến về phía trước.
Rồi dùng tốc độ nhanh hơn mấy thí sinh trước đó đến được điểm xa nhất của sân khấu catwalk.
──Tìm thấy Senpai rồi.
Nói thật thì, bây giờ trong mắt tôi chỉ có Senpai mà thôi.
Tôi không khỏi nhếch môi cười, giơ một tay lên.
Cả người thả lỏng đến mức chính mình cũng thấy ngạc nhiên, và thể hiện con người thật của mình.
Điều này chắc chắn cũng là nhờ có Senpai.
Tiếng reo hò vang lên trong hội trường, khuấy động khoảng thời gian này của tôi và Senpai.
Tôi muốn trở thành sự tồn tại quan trọng nhất trong lòng Senpai trong tương lai.
So với những suy nghĩ như muốn hiểu tình yêu, hay muốn trở nên giống mọi người, bây giờ có một tình cảm còn thuần túy và lớn lao hơn đang ngự trị trong lòng tôi.
Tôi muốn đi đến những nơi muốn đi.
Tôi muốn làm những việc muốn làm.
Cùng với Senpai, người đã dạy tôi biết yêu.
──Xin hãy hẹn hò với em.
Tôi nhất định sẽ nói ra.
Senpai nhìn thấy cuối cùng, hình như có vẻ rất xúc động.
◇◆◇◆
Sáu người đứng thành một hàng trên sân khấu.
Ai sẽ được chọn làm quán quân và á quân đây?
Cho đến khi kết quả này được công bố, sáu thí sinh chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.
Trên bảng vị trí ngồi có in mã QR Code, cơ chế có thể liên kết đến trang web bỏ phiếu để bỏ phiếu từ đó.
Việc bỏ phiếu được tất cả khán giả thực hiện trên điện thoại di động của mình, màn trình diễn tại hiện trường sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến số phiếu bầu.
Dù sao thì phiếu bầu trong ngày được quảng bá là quyết định được đưa ra sau khi xem catwalk, do đó bây giờ sáu người đó chỉ có thể vẫy tay chào khán giả, không còn việc gì khác để làm.
Từ xa có thể thấy ánh mắt Shinohara đang nhìn quanh quất.
Tôi hình như biết em ấy đang tìm ai, nhưng lúc này tôi vốn phải chạy đi chạy lại khắp nơi, hy vọng có thể hỏi được càng nhiều ý kiến của khán giả càng tốt.
Những cảm nhận thu thập được để viết bài báo đương nhiên càng mới càng tốt, và càng nhiều càng tốt.
Nhưng nói thật thì, bây giờ cảm xúc phấn khích cứ quay cuồng trong lòng, thậm chí không nghe vào được lời nói của người khác.
「Ôi chao~ Cuộc thi sắc đẹp năm nay lợi hại thật đấy, đẳng cấp cao quá đi.」
「Ấn tượng xem trực tiếp quả nhiên sẽ thay đổi nhỉ~ Tuy trang phục chắc cũng có ảnh hưởng.」
「Ai? Cậu định bỏ phiếu cho ai?」
「Tớ định bỏ phiếu cho số năm, người tóc màu bạc đó.」
……Tôi định bỏ phiếu cho ai đây?
Tiếng bàn tán của khán giả từ tai trái vào tai phải ra, tôi nhìn về phía sân khấu.
Từ trái sang là Kousaka, Nanano, Akemi, bên phải chị ấy là Ayaka, tiếp theo là Reina và Mayu, mọi người đều đứng thẳng với tư thế đẹp mắt hướng về phía trước.
Hai sinh viên năm nhất, át chủ bài của đội bóng rổ, người nổi tiếng nhất khóa, thí sinh đại diện theo truyền thống của trường nữ sinh, và người mẫu salon tóc rất được yêu thích à.
Việc Reina tham gia khiến tôi rất ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không lạ, rất hợp tình hợp lý.
Cuộc thi sắc đẹp của chúng tôi là một hoạt động khá hiếm thấy, sẽ giữ lại một suất tham dự cho trường nữ sinh liên kết.
Mọi năm đều chỉ giữ lại một suất cho trường nữ sinh, chỉ có năm ngoái là vắng mặt.
Lúc đó Reina rút lui trước khi vòng chung kết cuối cùng được xác định, phía trường liên kết đến cuối cùng vẫn không tìm được ứng cử viên thay thế, do đó chỉ có năm người tham gia.
Nếu là vì chịu trách nhiệm cho chuyện lúc đó mà đồng ý tham gia tạm thời, quả thực hợp tình hợp lý.
Là hợp tình hợp lý, nhưng tôi không thể không cảm thấy có lý do khác.
……Không, không phải.
Có lẽ tôi hơi hy vọng chị ấy có lý do khác.
「Đương nhiên là bỏ phiếu cho Akemi rồi. Phải nói là, tớ mà bỏ phiếu cho người khác thì chết chắc. Nhờ mọi người cũng bỏ phiếu cho Akemi nhé!」
「Ể~? Tớ năm ngoái nợ Aya-chan một ân tình lớn lắm đấy.」
Bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc.
Tôi tùy ý nhìn qua── không phải ai khác, chính là Motosaka Yuudou đang vui vẻ trò chuyện cùng đám bạn thân của mình.
Tôi không khỏi há hốc miệng.
Không biết là trùng hợp thế nào, mấy chàng trai bên cạnh Motosaka toàn là thành viên tham gia buổi gặp mặt Giáng Sinh đó.
Tôi lập tức rời mắt đi, nhưng vẫn không nhịn được lắng tai nghe cảm nhận của họ.
「Mà nói chứ, đó là vì Motosaka đã phá hỏng buổi gặp mặt đó đúng không. Cậu phải bỏ phiếu cho Ayaka mới đúng, hơn nữa cậu ấy chưa có bạn trai, nói không chừng đều là do hồi Giáng Sinh đó hại.」
「Không~ Vấn đề nằm ở chỗ trong đám bọn mình có ai có thể làm bạn trai của Aya-chan không chứ? Nếu không phải là đẳng cấp Nam vương, chắc đều không xứng với cậu ấy đâu.」
Các chàng trai cười với nhau.
Sau khi xem màn catwalk lúc nãy, có phản ứng như vậy là điều đương nhiên.
Nhưng Motosaka, người cũng tham gia cuộc thi Nam vương, lại dứt khoát phản bác.
「Trong số chúng ta có đối tượng rất hợp với cậu ấy đó.」
Tôi liếc nhìn về phía họ, mọi người đều hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ「Có người như vậy sao?」.
Tôi cũng có suy nghĩ tương tự──
「Hasegawa Yuuta đó. Nếu là tên đó, Ayaka chắc sẽ rất vui.」
Bao gồm cả tôi đang nghe lén, đám người bọn họ đều lập tức im lặng.
……Siêu khó xử.
Chàng trai ngồi ngay bên trái tôi nói tiếp:
「A~ Điều này thì đúng. Cậu ta còn thái độ rất kiên định chống lại cậu lúc say rượu, ít nhất trong đám bọn mình thì giống một đối tượng tốt hơn, cảm giác cũng không phải dân chơi.」
「Tớ cũng nhớ người đó, cảm giác hoàn toàn không phải dân chơi, người lại còn rất tốt nữa.」
……Tôi không muốn bị họ nhận ra vào lúc này.
Thế là vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại, mở trang bỏ phiếu ra.
Không biết từ lúc nào, chỉ còn vài phút nữa là đến hạn chót bỏ phiếu.
Do dự đến cuối cùng, tôi quyết định sẽ bỏ phiếu cho ai.
Đây chỉ là quyết định độc đoán và thành kiến của tôi sau khi xem màn trình diễn của cuộc thi sắc đẹp.
Chỉ cần mở liên kết và nhấn bỏ phiếu, toàn bộ quy trình sẽ kết thúc chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Sau khoảng thời gian chuẩn bị dài như vậy, lại có thể đưa ra quyết định trong thoáng chốc như thế này.
Không── Mọi việc khi đưa ra quyết định, đều là trong thoáng chốc nhỉ.
Bất kể đã tốn bao nhiêu thời gian chuẩn bị trước đó, bất kể đã do dự lựa chọn thế nào, nếu chỉ cắt lấy khoảnh khắc đưa ra quyết định, thì đó quả thực là trong chớp mắt.
Cho nên đôi khi── cũng sẽ đưa ra lựa chọn theo phản xạ mà những suy nghĩ tích lũy cho đến nay không thể can thiệp.
Đó không phải là kết quả sinh ra do không suy nghĩ gì cả, mà là kết luận được dẫn dắt bởi con đường đã đi qua cho đến nay.
Tôi nói không chừng sẽ──
Lúc này suy nghĩ của tôi bị giọng nói của chàng trai kéo về.
「Motosaka, cái nết uống rượu của cậu cũng nên sửa đi là vừa」、「Đang bị Akemi chỉnh đốn rồi đó」── Nghe những cuộc đối thoại như vậy, tôi cất điện thoại vào túi.
Tôi liếc nhìn sang bên cạnh.
……Motosaka vẫn còn ở đây à.
Cậu ta sau vài chục phút nữa cũng phải tham gia cuộc thi chính thức, vậy mà đến giờ vẫn còn ở lại hàng ghế khán giả, chắc hẳn thật sự rất muốn cổ vũ cho Akemi.
……Cậu ta thật sự thay đổi rồi nhỉ.
Tình yêu thậm chí còn thay đổi cả con người một người.
Ngay lúc tôi đang nghĩ như vậy.
Nhạc nền trầm lắng ban đầu chuyển sang giai điệu nhanh.
Nhận ra thời gian công bố kết quả bỏ phiếu sắp đến, tôi vội vàng dời mắt về lại sân khấu.
Đồng thời, người dẫn chương trình cao giọng nói:
「Chỉ còn một phút nữa là hết thời gian bỏ phiếu! Chỉ cần nhấn một cái là hoàn thành bỏ phiếu, mời quý vị nhất định tham gia nhé~!」
……Cuối cùng.
Cuối cùng cũng sắp quyết định rồi.
Tôi nhìn thấy trợ lý sân khấu đang chuẩn bị tấm bảng chữ lớn tiếp theo ở bên cạnh.
Bỗng nhiên cảm thấy cô ấy rất quen mắt.
Hình như có xuất hiện trong bức ảnh hồi cấp hai Ayaka cho tôi xem trước đây.
Tôi nhớ cô ấy tên là Yurina thì phải.
「Để mọi người chờ lâu rồi! Cuộc thi sắc đẹp Hoa khôi lần thứ ba mươi tám, sắp sửa công bố kết quả bỏ phiếu!」
Sau khi người dẫn chương trình tuyên bố lớn tiếng, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt gần như lật tung mái nhà.
Tôi cũng lại một lần nữa ngắt quãng suy nghĩ, tập trung sự chú ý vào người dẫn chương trình.
……Cứ thế quyết định tất cả.
Đối với các thí sinh, thời khắc quan trọng xem liệu khoảng thời gian chuẩn bị một tháng này có được đền đáp hay không, đang đến rất gần.
Tôi tuy là tham gia đội ngũ tổ chức giữa chừng, ít nhiều vẫn luôn dõi theo nỗ lực của các thí sinh, ví dụ như kiểm soát chế độ ăn uống thường ngày, tích cực tham gia các hoạt động trên mạng xã hội, hay chào hỏi các sinh viên đi ngang qua trước nhà ăn sinh viên vân vân.
Shinohara và Ayaka đều tỏ ra như thường lệ, không để người khác nhận ra nỗ lực của mình, do đó tôi không đặc biệt chú ý, nhưng họ chắc hẳn cũng có rất nhiều lúc đơn độc chiến đấu.
Chỉ mong──
「Người giành giải Á quân là! Thí sinh số sáu, Shinohara Mayu!」
Tôi không khỏi vỗ tay.
Shinohara trên sân khấu có chút kinh ngạc mở to mắt.
Em ấy trong thoáng chốc lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nhưng lập tức lại nở nụ cười.
Có thể cảm nhận được em ấy thật sự nhắm đến vương miện.
Cũng có thể cảm nhận được em ấy thật sự nghĩ rằng mình có thể giành được vương miện.
……Em ấy tự tin tràn đầy như thế này, giống hệt như bóng dáng trong quá khứ.
Điều đó khiến tôi nhớ lại tâm trạng lúc đó.
「……Đối với tớ Shinohara là số một mà.」
Bạn của Motosaka vừa vỗ tay, vừa tiếc nuối nói vậy.
「Tớ nhớ Shinohara Mayu số người theo dõi trước đó là đứng đầu đúng không? Tớ cứ tưởng tỷ trọng phiếu bầu trong ngày sẽ là một nửa một nửa, có lẽ vẫn có sự chênh lệch về tỷ trọng nhỉ.」
「Có phải số phiếu trong ngày của cậu ấy ít hơn không? Giá mà có thể công khai số phiếu của tất cả các thứ hạng thì tốt.」
「Lại không phải là bầu cử thần tượng, không làm đến mức đó đâu. Rủi ro trở thành kết quả tàn khốc cũng rất lớn đó.」
Motosaka đưa ra lời đáp lại hợp lý này.
Trong tình trạng số người theo dõi trên mạng xã hội có thể nhìn thấy được, nếu ngay cả số phiếu trong ngày cũng công khai một cách trần trụi, cũng sẽ có người không thể lưu giữ được kỷ niệm đẹp.
「Quán quân có thể thắng được Shinohara, sự mong đợi này sẽ tăng lên đáng kể đấy.」
「Nhưng mà~ Chất lượng năm nay thật sự quá cao rồi, cũng hoàn toàn có khả năng mà. Tuy với chất lượng mọi năm mà nói, Shinohara chắc chắn là đẳng cấp có thể giành được vương miện, nhưng những thí sinh khác như Ayaka và cô sinh viên tóc bạc kia vân vân cũng──」
「Đã nói là Akemi rồi mà!」
Ngay lúc Motosaka dỗi hờn nói vậy, hội trường sôi sục lên.
Sắp công bố thí sinh giành được vương miện.
Lúc này──
「Cuộc thi sắc đẹp lần thứ ba mươi tám. Người vinh dự giành được vương miện là── Thí sinh số bốn! Mino Ayaka!」
Tiếng vỗ tay như sấm rền bao trùm cả hội trường.
Khi biết Á quân là Shinohara, đại khái đã đoán được rồi.
Bao gồm cả hoạt động giao lưu đồng đội, người có thể tự do kiểm soát bầu không khí hội trường chắc hẳn chỉ có em ấy mà thôi.
Tuy nhiên biểu cảm của Ayaka thay vì nói là thỏa mãn, lại giống như đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hơn.
Biểu cảm đó khiến tôi lại một lần nữa nhớ đến những chuyện sắp xảy ra.
──Vậy à. Chúng tôi sau chuyện này……
Bó hoa lớn lộng lẫy đến khoa trương, được trao đến tay Ayaka và Shinohara.
Ayaka, người giành được vương miện, còn nhận được một chiếc cúp vàng thon dài lấp lánh.
Hai người ngoài việc có thể nhận được quà tặng xa xỉ, còn có rất nhiều cơ hội công việc như giới thiệu sản phẩm của nhà tài trợ và phỏng vấn vân vân.
Với trường hợp của Ayaka, xét từ khía cạnh tìm việc không lâu sau này, cũng rất có khả năng tạo ra ảnh hưởng tốt, nhận được lợi ích khá lớn.
Đôi khi dường như xảy ra tình trạng người giành vương miện sau khi lễ hội trường kết thúc một thời gian, phải chịu đựng những ánh mắt bất công.
Tuy nhiên năm nay── chắc hẳn không ai có bất kỳ lời phàn nàn nào đối với sự tồn tại rực rỡ như vậy nhỉ.
Mino Ayaka trong bộ lễ phục màu trắng tinh, một tay ôm bó hoa cúi chào khán giả.
「……Quán quân quả nhiên là Ayaka à.」
「Trong lòng tớ Akemi mới là số một mà……」
Nghe thấy tiếng thì thầm của chàng trai, Motosaka hối hận nghiến răng ken két.
Hai người lại một lần nữa cúi chào khán giả, rồi nhạc nền lúc catwalk vang lên thật lớn.
「Vậy thì, tiếp theo là màn trình diễn catwalk của Quán quân và Á quân! Kính thưa quý vị khán giả, xin hãy dành cho Mino Ayaka và Shinohara Mayu tràng pháo tay nồng nhiệt nhất!」
Sự nhiệt tình của khán giả tại hiện trường lên đến đỉnh điểm.
Sau khi trải qua những chuyện xảy ra tiếp theo, tôi quyết định sẽ viết như thế này trong bài báo sau đó……
Cuộc thi sắc đẹp lần này chắc chắn là một trong những cuộc thi hoành tráng nhất trong những năm gần đây.
◇◆◇◆
Trước khi bước vào năm nay, tôi đối với Yuuta luôn ôm ấp tình bạn lớn hơn tình yêu.
Chính vì trong tiềm thức ôm ấp tình yêu, mới có thể cùng tồn tại với tâm trạng "hy vọng Yuuta và『người khác』tiến triển thuận lợi".
Chỉ có tình cảm mơ hồ rằng tương lai tôi cũng muốn ở bên cạnh anh ấy là vô cùng rõ ràng, điều đó không liên quan trực tiếp đến tình yêu.
Tiếp tục không nhận ra tình yêu chắc hẳn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng so với việc sau này mới phát hiện ra tâm ý của mình, vẫn là bây giờ nhận ra thì tốt hơn.
Sau khi tự giác được tình yêu, tôi có thể phân tích tình trạng của mình một cách thực tế hơn, cũng có thể cảm nhận được một cách chắc chắn những cử chỉ nhỏ nhặt của Yuuta hay những người xung quanh anh ấy.
Phản ứng của anh ấy khi đối mặt với Mayu và Reina, lại càng truyền đạt đến nội tâm tôi.
Hơn nữa, nhìn thấy biểu cảm của tên đó khi ở cùng Mayu, tôi thầm nghĩ──
Cảm giác rất vui vẻ.
Hơn nữa rất rực rỡ.
Còn lộ ra biểu cảm chưa từng cho tôi thấy.
Điều này cũng khiến tôi cảm thấy ghen tị.
Nhưng ngay cả chính tôi cũng thấy ngạc nhiên là, nội tâm tôi lại cảm thấy hơi ấm áp.
Dù người đồng hành bên cạnh anh ấy không phải là tôi cũng không sao.
Tôi cũng không khỏi nhận ra bản thân mình ít nhiều có tâm trạng như vậy.
Nếu đã như vậy── không thể làm phiền Mayu, người đã để mắt đến anh ấy, nhắm đến anh ấy, thẳng tiến về phía trước.
Khi đối mặt với Reina cũng là suy nghĩ tương tự.
Đối với cậu ấy quả thực có tâm tư khác ngoài việc chuộc lỗi.
Cho nên vào mùa hè khi đi tập huấn chung ở biển, tôi đã không có hành động nào đặc biệt nổi bật.
Dù tên đó có hẹn hò với người khác ngoài tôi, chỉ cần anh ấy hạnh phúc là được rồi.
Chỉ cần tôi không biến mất khỏi trước mặt anh ấy, mối quan hệ của chúng tôi sẽ tiếp tục mãi mãi.
「Tiếp theo, là màn trình diễn catwalk của Quán quân Mino Ayaka!」
Ánh đèn sân khấu thiêu đốt tôi.
──Toàn là nhảm nhí.
Tôi ngẩng đầu lên.
Ôm bó hoa và nắm chặt chiếc cúp, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Tiếng reo hò không ngớt.
Nhường cho bất cứ ai cũng không sao── suy nghĩ đó tôi đã vứt bỏ lại ở biển đêm rồi.
Chiếc vương miện này chính là bằng chứng.
Tôi tuyệt đối phải đứng bên cạnh Yuuta.
Ném bó hoa về phía Yuuta.
Anh ấy đưa tay ra.
Sau khi Yuuta nhìn chăm chú vào bó hoa vừa nhận được, liền nhìn thẳng về phía tôi.
Tôi đưa ngón trỏ chỉ vào anh ấy.
Lát nữa sẽ nói cho anh biết.
Vị trí bên cạnh anh, tôi sẽ không nhường cho ai cả.


0 Bình luận