Tôi ngước nhìn lên căn hộ nơi senpai đang ở.
Đó là một tòa chung cư khung thép hai tầng được ánh đèn đường chiếu rọi.
Căn góc trong cùng chính là nhà của senpai.
Cửa sổ cho đến lúc nãy vẫn tối đen giờ đã hắt ra ánh sáng màu cam, cho biết senpai đã về đến nhà.
Nếu là bình thường, vào lúc này tôi đã sớm giả vờ về nhà rồi lao đến đột kích nhà anh ấy.
Nhưng hôm nay tôi quay lưng lại với nhà senpai.
Đi bộ trong khu dân cư về đêm, tôi mím chặt môi.
Cảm thấy hơi sốt ruột.
Mới hôm qua tôi còn cùng senpai đến nhà bố tôi.
Trên đường về, chúng tôi đã đi dạo trong khu phố mua sắm đầy ắp kỷ niệm của tôi.
Tôi đã lấy hết can đảm hôn lên má senpai.
Còn nói ra câu "Em sẽ làm senpai hạnh phúc" chẳng khác nào một lời tỏ tình.
Senpai lúc đó dù ngạc nhiên nhưng trông có vẻ rất vui.
Cho nên hôm nay── tôi vốn định sẽ nói ra tất cả.
「……Đã có chuyện gì xảy ra sao?」
Tôi khẽ lẩm bẩm.
Senpai của hôm qua và senpai của hôm nay có chút khác biệt.
Tôi không thể diễn tả cụ thể sự khác biệt giữa hai người.
Nhưng đây nói không chừng chính là cái gọi là trực giác của phụ nữ.
Vừa nghĩ đến từ ngữ chỉ liên tưởng đến khi có chuyện tiêu cực xảy ra này, thì quả nhiên là──
Tôi do dự đến cuối cùng, lấy điện thoại di động ra khỏi túi.
Đầu tiên là bật sáng màn hình, ngón tay lướt nhanh trên đó.
Tiếp theo mở LINE, lướt xuống danh sách trò chuyện.
Lướt khoảng hai lần thì thấy tên Natsuki.
Từ khi Natsuki nghỉ việc ở chỗ làm thêm đến nay đã khá lâu, nhưng chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Không chỉ cùng nhau vui chơi trong chuyến du lịch chung do câu lạc bộ hoạt động ngoài trời 「Green」 do Ayaka-senpai quản lý tổ chức, mà thỉnh thoảng cũng có cơ hội gặp mặt trong trường.
Ảnh đại diện của Natsuki là bức ảnh chụp trong chuyến đi biển. Bên cạnh Natsuki là Reina, người còn lại hình như tên là Kayoko thì phải.
Mối quan hệ bạn bè của Natsuki rộng đến bất ngờ.
Tôi thực hiện cuộc gọi thoại, tiếng chuông máy móc vang lên.
Gọi điện thoại trong khu dân cư khi màn đêm dần buông có lẽ sẽ hơi làm phiền người khác. Đàn sáo đá đậu trên cột điện dường như đang ngủ, cũng hoàn toàn không phát ra tiếng kêu nào, trời mới chỉ vừa vào đêm mà xung quanh đã yên tĩnh đến mức khiến người ta rợn người.
Sau khi đeo tai nghe vào, tôi lại đợi thêm một lát.
Không lâu sau, tiếng chuông kéo dài bị ngắt quãng.
Cảm giác như có người ở đầu dây bên kia đã nhấc máy.
「A, Natsuki.」
Tôi hạ thấp giọng mở lời:
「Xin lỗi vì đột nhiên gọi cho cậu.」
『Ừm ừm, hoàn toàn không sao. Sao thế?』
Rõ ràng là đột nhiên gọi đến, nhưng giọng nói của đối phương vẫn giữ nguyên tông điệu như thường lệ, đây là bằng chứng cho thấy sự tin tưởng nhất định vào bản thân mình.
Tôi và Natsuki không phải là bạn bè quen biết đã lâu, nhưng chúng tôi duy trì mối quan hệ tốt đẹp.
Khoảng thời gian vui vẻ cùng nhau đi du lịch suối nước nóng chắc chắn đã làm sâu sắc thêm mối liên kết giữa chúng tôi không ít.
Khi đi du lịch biển cũng đã từng chơi cùng nhau, ngoài Ayaka-senpai ra, cậu ấy có lẽ là senpai duy nhất hiện tại cũng thân thiết với tôi như vậy trong đời tư.
Ngay lúc tôi định nói vào chuyện chính với Natsuki như vậy thì──
Nghe thấy tiếng tạp âm rè rè, rồi từ phía sau Natsuki vang lên giọng nói của người khác.
『──A, Natsuki. Cậu đang nghe điện thoại à?』
『Ồ ồ, nhanh thật đấy. Cậu đợi tớ chút.』
『Okê~』
Natsuki hình như đang gặp người khác.
Hơn nữa── tôi có ấn tượng với giọng nói dịu dàng đó.
Lướt qua tâm trí tôi, là tiếng sóng biển từng đợt vỗ vào bờ cát.
Và cả những tia pháo hoa lấp lánh rơi lả tả.
Chuyến đi biển vào kỳ nghỉ hè.
Nhớ lại ký ức lúc cùng nhau chơi pháo hoa dây.
Tôi không khỏi thốt lên một tiếng lạc điệu:
「……Là Reina-san sao?」
Một khoảng lặng.
Một cơn gió thổi qua, tôi cảm nhận được mái tóc mình bay theo gió.
『──Ể, là Mayu-chan sao?』
『Chờ đã, oa, đợi chút mà!』
Cuối cùng nghe thấy Natsuki nói xong câu đó với giọng gấp gáp, cuộc gọi kết thúc.
Trong lúc tôi cầm điện thoại xác nhận màn hình, ảnh đại diện của Natsuki lại lập tức hiện lên thông báo cuộc gọi đến.
「Ờ, alô?」
『A, Mayu-chan? Là tớ đây là tớ đây.』
Người nói là Reina-san.
Đúng như dự đoán, điện thoại hình như đã bị Reina-san cầm lấy.
「Reina-san, chị vừa mới giật điện thoại của Natsuki đúng không?」
『Giật, giật á? Chị đâu có, nói khó nghe quá đi.』
Qua điện thoại cũng có thể biết Reina-san đang hơi dỗi.
Nghe Natsuki trêu chọc nói: 「Cũng gần giống vậy mà.」 Reina-san liền đáp lại một câu: 「Hoàn toàn khác!」
Xem ra cuộc gọi lúc nãy là vô tình bị ngắt.
Nghe họ nói chuyện, tôi khẽ nở một nụ cười.
Lúc đi du lịch biển tôi đã nghĩ, Reina-san đôi khi lại tỏ thái độ cứng rắn một cách bất ngờ chỉ với Natsuki.
Đó chính là khoảnh khắc cảm nhận được sự gắn kết giữa họ, khiến tôi cảm thấy hơi ghen tị.
Giống hệt như đang xem ai đó và ai đó tương tác với nhau vậy.
『Lâu rồi chị muốn nói chuyện với Mayu-chan mà. Dạo này khỏe không?』
「A, vâng. Em khỏe ạ.」
Nghe chị ấy nói vậy, tôi nhận ra đã hai tháng kể từ lần gặp cuối cùng.
Đây cũng là khoảng thời gian Reina-san không gặp Yuuta-senpai.
Tuy cũng đã nói chuyện này với Ayaka-senpai, nhưng từ những thay đổi khác nhau, tôi đương nhiên nhận ra Reina-san đã rời xa senpai rồi.
Chính vì thế, tôi không biết nên nói gì với Reina-san, không thể chủ động liên lạc với chị ấy.
Nói cách khác, khoảng thời gian này đối với tôi là ngoài dự đoán.
Tôi nắm chặt điện thoại, cố gắng suy nghĩ.
『Yuuta-kun vẫn khỏe chứ?』
「Ể!」
Tôi kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Tôi đang định chọn một chủ đề tránh nhắc đến senpai hết mức có thể, không ngờ Reina-san lại chủ động hỏi đến, khiến tôi vô cùng bất ngờ.
Lúc này, từ phía sau vang lên giọng nói đầy bất mãn của Natsuki: 「Tớ chẳng phải đã nói với cậu là anh ấy rất khỏe rồi sao?」 Đối với điều này, Reina-san đáp lại chị ấy: 「Có những chuyện chỉ có Mayu-chan mới biết mà.」
……Chuyện chỉ có tôi mới biết.
Đó là chuyện gì nhỉ?
Theo tôi thấy, Natsuki cũng học cùng khoa với senpai, khiến tôi ngưỡng mộ không thôi.
Nhưng có thể nghe Reina-san nói như vậy, vẫn cảm thấy rất vui.
Cảm giác như được công nhận, cũng nhận được thêm dũng khí.
「Senpai chắc là vẫn khỏe ạ.」
Tôi thẳng thắn nói vậy.
Theo tính cách của Reina-san, chắc hẳn không muốn anh ấy mãi không thể quên được sự tồn tại của mình.
Gần đây senpai cũng dần trở nên trầm ổn hơn, không còn vẻ tuyệt vọng về mặt tinh thần nữa.
Tôi cảm thấy chính vì lòng có dư dả, anh ấy mới có thể bận rộn với chuyện tìm việc.
Tôi là vì không nghĩ ra tình huống tiêu cực nào nên mới đáp lại như vậy, nhưng thứ chờ đợi lại là một khoảng lặng.
Lại là im lặng.
Tiếp theo vang lên giọng nói có chút kinh ngạc.
『Chắc là?』
「Ể?」
Reina-san lặp lại một lần câu tôi vừa nói.
『Mayu-chan, dạo này em không gặp cậu ấy sao?』
「Không phải, cái đó, tụi em gặp nhau thường xuyên mà.」
Tôi vừa trả lời như vậy, vừa bất giác dừng bước.
Thình thịch, thình thịch.
Tôi biết tim mình đang đập ngày một nhanh hơn.
『……Ồ, vậy à. Ừm, khỏe là tốt rồi.』
Reina-san bình tĩnh đáp lại như vậy.
Tôi không thể nghe ra tâm trạng của chị ấy qua giọng nói.
Nhưng mà. Đứng trên lập trường của Reina-san, chắc chắn không muốn giao phó cho người không thể khẳng định chắc chắn vào lúc này.
Chị ấy mà thực sự nói ra điều đó sẽ khiến tôi rất đau đầu, nhưng nếu đổi ngược vị trí, tôi sẽ nghĩ như vậy.
Nếu tôi đứng ở vị trí của Reina-san── nhất định sẽ cảm thấy Ayaka-senpai phù hợp hơn.
Senpai nói không chừng cũng…
……Đừng nghĩ nữa.
Bình thường tôi sẽ không rơi vào lối suy nghĩ tiêu cực này.
Bây giờ nảy sinh những suy nghĩ như vậy, cũng là vì tôi đã quyết định sẽ thổ lộ tâm ý của mình với anh ấy trong vài ngày tới. Cảm giác căng thẳng chưa từng trải qua trước đây đã dẫn đến lối suy nghĩ khác với thường ngày.
『Mayu-chan?』
「Có, có thể đưa điện thoại cho Natsuki một lát được không ạ? Em có vài chuyện muốn nói với cậu ấy trước.」
『Ể?……Ừm, được thôi.』
Tôi muốn sắp xếp lại suy nghĩ, nên tạm thời giữ khoảng cách với Reina-san.
……Như vậy có khiến chị ấy nghi ngờ không nhỉ?
Nhưng cuộc gọi này vốn là gọi cho Natsuki, bản thân cuộc đối thoại chắc cũng không có gì không tự nhiên. Mong là vậy.
『Alô alô~ Tôi là Tsukimizato vừa giật lại điện thoại từ tay Reina đây~』
「Natsuki! Natsuki Natsuki Natsuki!」
『Ồ ồ, sao thế sao thế?』
「Đây là câu hỏi phải xác nhận trước khi tớ hỏi cậu chuyện khác, cậu không thích senpai đúng không?」
『Ể? Sao có thể chứ.』
Natsuki phủ nhận với giọng điệu "không biết cậu đang nói gì".
Gần như là trả lời ngay lập tức. Nghe giọng điệu của cậu ấy đương nhiên có thể tin lời này, thậm chí còn khiến tôi mừng thầm vì senpai không có mặt ở đây, thở phào nhẹ nhõm.
Nếu senpai có mặt, tôi cũng sẽ không hỏi chuyện này đâu.
『Tớ nghe thấy rồi đấy.』
Reina-san nói với giọng đầy bất mãn.
……Tôi quên mất đầu dây bên kia đang mở loa ngoài.
Nói cách khác, mỗi câu tôi nói đều lọt vào tai Reina-san.
Tôi hơi không dám tưởng tượng Reina-san đứng phía sau đang có biểu cảm gì.
Natsuki có lẽ cũng cảm thấy khó xử, im lặng vài giây.
Không lâu sau, Natsuki ho nhẹ hai tiếng.
『……Nhưng tớ thừa nhận người đó có ưu điểm đấy.』
「Cũ-cũng phải. Vậy thì, cái đó… Tớ sẽ liên lạc lại với cậu sau.」
Không thể hỏi trước mặt Reina-san được.
Thực ra tôi cũng muốn biết ý kiến của Reina-san, nhưng tôi không thể vô lễ như vậy.
Thế nhưng, người lên tiếng ngăn tôi cúp máy lại chính là Reina-san.
『Thiệt tình~ Tớ ghét nhất là bị người khác khách sáo như vậy đấy.』
「Ể……」
『Mayu-chan? Chị nói chuyện với em không phải vì Yuuta-kun đâu nhé.』
Tôi nắm chặt điện thoại.
Thật vui quá.
Thực ra tôi cũng nghĩ như vậy.
Khi mùa xuân sắp kết thúc, lần đầu gặp mặt ở quán mì ramen, tôi còn chưa biết Reina-san chính là bạn gái cũ của senpai.
Kể từ khi Reina-san bắt đầu đến 「Start」, tôi cũng thường xuyên đến nói chuyện với chị ấy, thậm chí không nhịn được mà ôm chầm lấy chị ấy, không chỉ một hai lần.
Hành động đó hoàn toàn không liên quan đến Yuuta-senpai.
Mà là vì tôi đơn thuần thích Reina-san.
Chị ấy bằng lòng làm bạn với tôi, khiến tôi rất vui.
Chỉ vì như vậy, mà làm ra những hành động thuần túy.
Dù vậy── Yuuta-senpai đối với chúng tôi quá quan trọng, cũng không thể hoàn toàn không để ý đến điểm này.
Đối với con gái, việc thích cùng một người là trở ngại có thể gây ra hiểu lầm chết người.
Nhưng nếu là Reina-san, nói không chừng ngay cả trở ngại này cũng có thể──
『Cho nên nói, nếu có thể, chị mong em đừng quá khách sáo với chị. Nhưng không thể nào em hôm nay có thể làm được ngay, bây giờ chị sẽ tạm thời rời đi.』
Reina-san nói với tôi như vậy.
Chị ấy dường như cho rằng bây giờ cảm thấy hơi khó xử là điều khó tránh khỏi.
Khác với mối quan hệ giữa các chàng trai, chúng tôi là con gái không thể nào vun đắp tình bạn trong tình trạng hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện khác.
Ít nhất là từ hồi tiểu học, tôi đã luôn cảm thấy ghen tị với mối quan hệ giữa các chàng trai.
Dù cãi nhau vẫn thân thiết. Đối với tôi, chuyện cãi nhau xong ngược lại càng làm sâu sắc thêm mối liên kết giữa hai bên, giống như truyền thuyết đô thị vậy.
Hồi cấp hai, tôi cũng đã trải qua chuyện mang tính biểu tượng.
Trận đấu cuối cùng của Ayaka-senpai và Akemi-senpai.
Dù đã qua nhiều năm, tôi thỉnh thoảng vẫn mơ thấy cảnh tượng lúc đó.
Cảm xúc tiêu cực cứ tích tụ trong lòng, rò rỉ ra từng chút một cuối cùng làm tình hình xấu đi.
Thích cùng một người, là nguyên nhân chính dễ nảy sinh cảm xúc tiêu cực nhất.
Chính vì thế, tôi mới ngưỡng mộ Ayaka-senpai, người hoàn toàn không coi loại cảm xúc tiêu cực đó ra gì.
Reina-san chắc hẳn cũng đã trải qua rất nhiều. Dù vậy──
Reina-san dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với tôi:
『Chúng ta tìm dịp khác cùng đi ăn mì shoyu ramen nhé?』
「……Vâng ạ, cảm ơn chị.」
Sự rộng lượng mà bản thân mình không có.
Nếu đứng ở vị trí ngược lại, liệu tôi có thể làm được chuyện chu đáo như vậy không?
Nếu là Ayaka-senpai, chắc hẳn làm được.
Nhưng mà, tôi──
『Vậy chị đi dạo quanh đây một lát nhé. Natsuki, chúng ta gặp lại sau.』
Giọng nói của Reina-san dần xa.
Tôi rất muốn cảm ơn chị ấy thêm một lần nữa, nhưng Natsuki đã nhanh miệng nói trước:
『Okê. Vậy tớ đi gặp Mayu-chan trước, lát nữa hẹn gặp ở trước ga nhé.』
Nghe thấy cuộc đối thoại liên tiếp của chúng tôi, giọng điệu của Natsuki cảm giác trầm hơn bình thường.
「……」
Bình tĩnh nghĩ lại, đó có lẽ không phải là cuộc đối thoại nên nói khi đang gọi cho Natsuki.
Tuy nhiên, vì là cuộc gọi cho Natsuki, tôi mới có cơ hội nói ra lời thật lòng.
Tôi không hối hận.
Hôm nào đó mời Natsuki ăn một bữa trưa ở nhà ăn sinh viên vậy.
Cảm nhận được Reina-san đã rời đi từ đầu dây bên kia.
Đồng thời, chất lượng âm thanh thay đổi, tôi nhận ra điện thoại của Natsuki đã chuyển từ chế độ loa ngoài về chế độ bình thường.
Thế là tôi mở lời định vào chuyện chính.
Rồi nhận ra một điều, lại ngậm miệng lại.
……Hình như lúc nãy có xen vào một câu rất ghê gớm.
「Xin đợi một chút. Là gặp mặt sao? Muộn thế này rồi!」
『Đúng vậy, dù sao thì cậu chắc cũng đang ở gần đây thôi. Giờ đang ở đâu?』
「Ở Mỹ!」
『Đừng có lừa!』
Tôi không nhịn được phải đưa điện thoại ra xa một chút.
Bình thường tôi tuy sẽ đột kích nhà người khác vào "giờ này", nhưng đó là vì đối phương là Yuuta-senpai.
『Senpai gọi cậu đến, phải đến nơi trong vòng mười giây đấy!』
「Cậu dạo này nghiện bộ manga yankee nào thế hả!」
Lời phản kháng hết mình của tôi, trống rỗng tan biến vào không trung.
◇◆
Từ nhà senpai đến ga gần nhất mất mười phút đi bộ.
Tiếp theo đi thêm ba trạm nữa là đến địa điểm Natsuki bảo tôi đến.
Đó là nơi tôi đã mặc đồ Santa để phát tờ rơi.
Đồng thời cũng là nơi tôi gặp gỡ senpai.
Hôm nay đường phố cũng đông người qua lại, khá náo nhiệt.
Khắp nơi đều có thể nhìn thấy các cửa hàng trang trí theo chủ đề Halloween, qua một tháng nữa, chắc sẽ đổi thành kiểu dáng Giáng Sinh.
Gần đây vào dịp Halloween, không khí cũng ngày càng náo nhiệt, nhưng mong chờ nhất vẫn là Giáng Sinh. So với hóa trang, quà tặng vẫn khiến người ta vui hơn.
Tôi vừa nghĩ những điều này vừa đi đến địa điểm đã hẹn, thì nhìn thấy biển hiệu của chuỗi cà phê 「Returs」.
Dù đang đi trên đường, cũng có thể nhìn thấy cửa hàng 「Returs」 nằm ở tầng một của trung tâm mua sắm.
Tôi nhớ lại lần đầu gặp mặt, suýt nữa đã định cho senpai leo cây, không bước vào cửa hàng 「Returs」 đã hẹn.
Mang theo tâm trạng phức tạp bắt đầu mặc đồ Santa phát tờ rơi, đây là một công việc khá vất vả.
Phải mặc bộ đồ cosplay hở hang trong môi trường lạnh lẽo như vậy, bắt chuyện với những người trẻ tuổi qua lại── nam giới thường có phản ứng tốt, nhưng đôi khi lại bị nữ giới chỉ trỏ sau lưng.
Nhưng nhờ quen biết senpai, bây giờ nó đã trở thành một kỷ niệm đẹp.
……Giá như senpai cũng nghĩ như vậy thì tốt.
「A!」
Sau khi rời mắt khỏi 「Returs」, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang vẫy tay về phía mình, thế là tôi chạy nước rút qua đó.
Người đang đợi tôi có mái tóc màu hạt dẻ dài ngang vai bay trong gió, đeo cặp kính tròn như thường lệ.
Đôi khuyên tai lớn hình trăng lưỡi liềm đung đưa theo chuyển động, kết hợp với chiếc áo len dệt kim màu kaki, tạo nên một phong cách rất mùa thu.
Huống hồ họ lại là Tsukimizato, Natsuki quả thực rất hợp với mùa thu.
「Natsuki. Cảm ơn cậu, là… đã dành thời gian cho tớ như thế này.」
Tôi chào hỏi xong, Natsuki gật đầu.
「Ừm, vậy thì giải quyết nhanh gọn đi.」
「Ai lại vừa gặp mặt đã nói thẳng thừng như vậy chứ!」
Những lời đã chuẩn bị sẵn đều nuốt vào bụng, lời trêu chọc thì lập tức buột miệng thốt ra.
Natsuki cười nhẹ một tiếng, cố ý dùng giọng điệu như răn dạy đáp lại:
「Ôi chao~ Đành chịu thôi. Nếu cứ để mặc Reina, cậu ấy lại bị con trai bắt chuyện mất.」
「Đó… đúng là một vấn đề lớn đấy! Nhưng chắc phải có cách nói hay hơn chứ~ Tớ cũng đã rất cố gắng mới đến được đây đấy!」
「Rất cố gắng à? Chỉ gửi thông tin địa điểm cho cậu, cảm thấy vẫn rất khó khăn sao?」
「Tớ không có ý đó, nhưng thôi kệ đi! Mà hai cậu lúc nãy đang làm gì vậy!」
Tôi vừa phàn nàn vừa hỏi như vậy.
Do Natsuki bắt đầu đi về phía trước, chúng tôi tự nhiên trở thành đi song song.
「Lúc nãy à~ Bọn tớ đi mua đồ dùng để chuẩn bị cho lễ hội trường. Giúp đỡ câu lạc bộ của Reina.」
「A, vì lễ hội trường à. Nói mới nhớ, năm nay nhiều trường tổ chức vào mùa này nhỉ. Tớ gần đây cũng toàn bị gọi đi chuẩn bị cho lễ hội trường.」
Tôi nhớ lại ngày cùng đi chơi với Ayaka-senpai.
Rõ ràng là chuyện mới xảy ra gần đây, nhưng lại có cảm giác như quá khứ xa xôi.
「Cậu cũng sắp bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi sắc đẹp rồi nhỉ. Tớ có xem mạng xã hội của cậu, cách tăng số người theo dõi lợi hại thật đấy.」
「Hehehe, cảm ơn cậu. Nhưng vốn dĩ số người theo dõi cũng khá nhiều rồi, tớ nghĩ phần lớn chắc là bị con số thu hút thôi.」
「Sao có thể chứ. Là vì mặt, là nhan sắc đó.」
Nói mới nhớ, Yuuta-senpai vẫn chưa nhắc đến chuyện này với tôi.
Kể từ khi anh ấy bắt đầu bận rộn tìm việc vào tháng trước, ảnh đại diện của senpai đã biến mất khỏi danh sách người xem story của tôi.
Theo tính cách của senpai, chắc chắn là tạm thời cai mạng xã hội rồi.
Nghĩ đến việc senpai không xem bài đăng của mình thấy hơi cô đơn, nhưng bây giờ như vậy ngược lại lại vừa đúng lúc.
Senpai chắc hẳn vẫn chưa biết tôi sẽ tham gia cuộc thi sắc đẹp.
Tôi muốn tạo bất ngờ cho anh ấy vào ngày thi chính thức, nên nếu có thể, vẫn muốn giữ bí mật.
「Cậu cũng tham gia cuộc thi sắc đẹp à~ Giá mà Reina cũng dự thi thì tốt nhỉ.」
「Ể, người khác trường cũng có thể dự thi sao?」
「Được chứ, thực tế thì Reina năm ngoái có đăng ký, nhưng đã bỏ cuộc trước vòng chung kết cuối cùng.」
「A, đúng rồi. Em có nghe senpai nói về chuyện này.」
Senpai không có nhiều cơ hội kể cho tôi nghe về chuyện anh ấy và Reina hẹn hò.
Dù vậy, nguyên nhân quyết định khiến senpai và Reina chia tay chính là cuộc thi sắc đẹp, chuyện này khiến tôi ấn tượng sâu sắc, thậm chí có thể nhớ ra ngay lập tức.
Senpai đã nhìn thấy chị ấy nắm tay người tổ chức.
Nghĩ đến việc nếu không xảy ra chuyện đó thì tôi đã không quen biết senpai, tâm trạng có chút phức tạp.
「Lễ hội trường xảy ra nhiều chuyện thật nhỉ.」
「Dù sao cũng là lễ hội một năm một lần mà.」
「Hồi cấp ba tớ chẳng nghe nói gì về chuyện này cả.」
「Vậy à? Trường cấp ba tớ học thì có khá nhiều trường hợp như vậy.」
Natsuki nói vậy, nở nụ cười khổ.
Đến tuổi này rồi, có tỷ lệ khá cao đã từng trải qua.
Tôi nhớ Reina và senpai cũng là quen nhau ở lễ hội trường thì phải.
Cơ hội là do senpai đến bắt chuyện.
……Nói mới nhớ, lễ hội trường của trường nữ sinh năm nay tổ chức vào mùa thu à.
Senpai năm nay có đến trường nữ sinh không nhỉ?
「Nhưng mà tạm gác chuyện này lại đã. Nào, mời vào vấn đề chính.」
Hướng đi của chủ đề đột ngột thay đổi gấp, tim tôi suýt nữa rơi vào hoảng loạn.
Nói mới nhớ, hôm nay tôi quả thực là đến để hỏi chuyện này.
「Được rồi, vậy tớ hỏi thẳng nhé.」
Tôi lấy lại tinh thần, khẽ thở ra một hơi trước.
Sau khi ngước nhìn bầu trời, không thể nhìn thấy cảnh tượng mà lòng mong đợi.
Mặt trăng và những vì sao đều bị lớp mây dày đặc che phủ, không một tia sáng nào lọt qua được.
「……Cậu thấy người như thế nào mới hợp với senpai?」
Natsuki im bặt, chỉ còn nghe thấy tiếng người ồn ào.
Tiếng ồn ào của đám sinh viên, và những lời ngọt ngào của các cặp đôi.
Không lâu sau, Natsuki mở lời:
「……Ể? Gì chứ, cậu là muốn hỏi chuyện này mà đặc biệt chạy đến gặp tớ sao?」
「Là cậu gọi tớ đến mà!」
Tôi dỗi dằn phản đối như vậy, Natsuki cũng thẳng thắn xin lỗi tôi: 「Xin lỗi xin lỗi.」
「Vậy thì, tại sao cậu lại hỏi tớ câu này?」
「Bởi vì cậu rất thân với senpai mà. Tuy rằng mất nhiều thời gian trước khi hỏi được câu này, có thể sẽ khiến cậu thấy mất hứng.」
Vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi một chút, là nội dung có thể lập tức quay lại tán gẫu.
Phải nói là, vốn dĩ đây là chuyện không cần gặp mặt, gọi điện thoại là có thể giải quyết được rồi.
Bởi vì tôi cũng cảm thấy xét theo một câu hỏi nghiêm túc, thì đây là nội dung không quá quan trọng. Cũng không ngờ cậu ấy lại hẹn thẳng tôi ra gặp mặt.
「Cũng không đến mức thấy mất hứng đâu, nhưng tớ cũng không hiểu Yuuta lắm đâu nhé. Huống hồ so với cậu hay Reina, sự hiểu biết của tớ về Yuuta chỉ là một chút thôi.」
「Nhưng mà nhưng mà, hai cậu học cùng khoa lại cùng tuổi đúng không! Dù chỉ là ý kiến khách quan cũng được!」
Vừa hỏi ra miệng, tôi phát hiện mình không biết ban đầu đã mang ý định gì mà hỏi cậu ấy chuyện này.
Tôi mong đợi Natsuki đưa ra câu trả lời như thế nào?
Nhưng dù cậu ấy đưa ra câu trả lời nào đi nữa, cũng sẽ không thay đổi quyết tâm của tôi.
Nói cho cùng, tôi cũng không phải suy nghĩ kỹ càng rồi mới hỏi câu này, nói đúng hơn thì giống như là nhất thời bốc đồng.
Nếu là tôi của hiện tại đã bình tĩnh lại, bản thân tôi có thể tự đưa ra câu trả lời.
──Chắc chắn chỉ là muốn thổi bay đi cảm giác bất an khó tả mơ hồ hiện lên trong lòng hôm nay mà thôi.
Gần đây sẽ nói cho anh ấy biết tâm ý của mình, nên chỉ muốn có thêm một chút dũng khí mà thôi.
Một dự cảm không lành lướt qua tâm trí.
Khi bản thân có một câu trả lời rõ ràng muốn nhận được, tìm Natsuki để tâm sự nói không chừng là một quyết định khá nguy hiểm.
Bởi vì cậu ấy là kiểu người sẽ nói thẳng ra tất cả suy nghĩ.
「Tớ không rõ lắm, nhưng chắc là người có thể dẫn dắt cậu ấy nhỉ?」
「Ư eeeec tôi biết mà! Biết thế đã không hỏi rồi~!」
「S-sao thế. Cậu không thích câu trả lời này à?」
「Chính là vậy…」
「Vậy à!」
「Phù uuuu……」
Tôi chán nản thở dài một hơi.
Nếu chỉ nghe Natsuki trả lời như vậy, tôi không đến mức bị đả kích.
Là vì chính tôi cũng đã từng mơ hồ nghĩ như vậy, nên mới cảm thấy chán nản.
「……Mình đã dẫn dắt senpai chuyện gì chưa nhỉ~」
Tôi lẩm bẩm suy ngẫm như vậy.
Nếu là kéo anh ấy đi khắp nơi tôi muốn đến, thì có rất nhiều lần.
Nhưng cảm giác ý Natsuki nói lại là một ý khác.
「Vậy cậu thấy ai là người có thể dẫn dắt anh ấy?」
Lần này cậu ấy im lặng.
Tôi cũng chỉ là vô thức hỏi ra miệng thôi, đối với câu trả lời này sẽ xuất hiện người nào tôi đã rõ như lòng bàn tay. Người đó không phải tôi.
「Xin lỗi, câu hỏi lúc nãy cậu cứ coi như đừng trả lời nhé, không sao đâu!」
Chính tôi cũng tự biết rõ, nên không muốn nghe cậu ấy nói rõ thêm nữa.
「Ể ể? Dù cậu có nói vậy thì… tớ đã bị hỏi rồi mà.」
「Cho nên tớ xin cậu cứ coi như tớ chưa hỏi mà!」
Natsuki dường như rất bối rối trước lời nói và hành động rời rạc của tôi, dù không nhìn cậu ấy, nghe giọng cũng biết cậu ấy rất bối rối.
Thế là Natsuki nói tiếp:
「Ừm── Mayu-chan, cậu lẽ nào là『ý đó』? Nói mới nhớ, lúc chào tân sinh viên cậu cũng tranh giành Yuuta với Aya-chan, vậy quả nhiên là nghiêm túc à.」
「Ể?……A.」
Nhận ra nhiều chuyện, tôi đột ngột dừng bước.
……Natsuki không biết tôi thích senpai.
Tôi quả thực chưa từng nói thẳng với cậu ấy, nhưng tôi cứ nghĩ Reina-san đã nói với cậu ấy chuyện này.
Bắt đầu từ việc hẹn hò thử nghiệm vào đầu tháng năm, tâm ý tôi mang trong lòng nhìn vào mắt Reina-san chắc hẳn rõ như ban ngày.
Tuy nhiên Reina-san đã không nói cho Natsuki biết chuyện này.
「Nhưng tớ cũng sẽ cổ vũ cho cậu đấy.」
Từ giọng điệu của Natsuki có thể nghe ra Reina-san đã nói với cậu ấy về chuyện của Ayaka-senpai.
Người biết rõ quá trình senpai và Reina-san chia tay, tất nhiên cũng sẽ biết lập trường của Ayaka-senpai.
Huống hồ Natsuki và Ayaka-senpai cùng thuộc một câu lạc bộ, có lẽ ý là ủng hộ cả hai bên nhỉ.
Nếu là tôi đứng ở lập trường của Natsuki, sẽ giữ thái độ như vậy.
「Về chuyện của tớ, cậu có nghe Reina-san nói không? Kiểu như… chuyện của tớ và Yuuta-senpai ấy.」
「……Không. Tớ rất ít khi nghe cậu ấy nhắc đến chuyện của cậu và Yuuta, lúc nói về cậu, đại khái đều là cảm giác kiểu『Mayu-chan thật sự rất dễ thương~』.」
「Cũ-cũng phải nhỉ. Ừm, điều này cũng làm tớ thấy rất vui đấy.」
Tôi không bị Reina-san xem là tình địch nhỉ.
Đối với Reina-san mà nói, cảm thấy mối quan hệ giữa chị ấy và tôi khác với mối quan hệ giữa chị ấy và Ayaka-senpai, có lẽ cũng là điều dễ hiểu.
「Này.」
Giọng Natsuki nghe có vẻ hơi bực bội.
Tôi lại nhìn về phía cậu ấy, đôi mắt sau cặp kính tròn quả nhiên hơi nheo lại.
Kể từ thời còn làm thêm, Natsuki thỉnh thoảng lại tỏ ra mặt cảm tính với tôi.
Tôi không nhịn được thẳng lưng lên.
「Cậu từ nãy đến giờ sao thế? Tớ biết cậu có tình cảm đó với Yuuta mà.」
「Ể, cậu biết rồi à!」
「Đương nhiên là biết rồi, cậu nghĩ những lời nói lúc nãy có ý che giấu sao!」
Natsuki kinh ngạc hét lớn.
Tiếp theo có lẽ là để ý đến người đi đường xung quanh, 「Khụ khụ!」 cậu ấy ho nhẹ một tiếng cho qua chuyện.
「Tóm lại là, dù cậu có định tỏ tình, cũng không liên quan đến việc người khác nhìn nhận cậu thế nào đúng không? Nghĩ như vậy chẳng giống cậu chút nào, bất chấp hậu quả mà làm hết sức mình mới là ưu điểm của cậu mà.」
「Người ta đâu phải vì để ý ánh mắt người khác mới hỏi như vậy, chỉ là muốn tăng thêm chút tự tin thôi.」
Câu trả lời này nghe rất giống đang dỗi, nhưng tôi thật sự không quan tâm đến suy nghĩ của người khác.
Dù có nói những lời mạnh mẽ để khích lệ bản thân, vẫn không thể tránh khỏi việc để ý đến suy nghĩ của Reina-san và Ayaka-senpai.
Sự tồn tại của hai người đó trong lòng tôi chính là lớn đến mức như vậy.
Cho nên tôi mới nói ra những lời mạnh mẽ đó.
Như là hẹn hò thử nghiệm, hay là xem ai có thể rút ngắn khoảng cách để quyết đấu chẳng hạn.
Bởi vì dùng những cơ hội rõ ràng như vậy để mối quan hệ tiến triển, sẽ dễ dàng xác nhận được tâm ý của senpai hơn.
Cũng dễ dàng khiến senpai chú ý đến tôi hơn.
「Tự tin gì chứ… Để tớ nói thì cũng kỳ, nhưng cậu và Aya-chan chẳng lẽ không ngang hàng sao?」
「……Hiện tại tớ tự nhận là ngang hàng. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có lúc cảm thấy căng thẳng mà, dù là tớ, cũng có lúc như vậy.」
「Ồ? Nói cách khác, hôm nay cậu chỉ là đến tìm tớ để được vỗ về thôi à?」
「Ưm…… Vâng, xin lỗi ạ……」
Hoàn toàn bị cậu ấy nhìn thấu, đầu tôi cúi gằm xuống.
Một khi biến những hành động này thành lời nói, sẽ cảm thấy suy nghĩ này vô cùng xấu xí.
Natsuki khẽ cười nhẹ rồi nói với tôi:
「Này, bạn trai cũ của cậu là Motosaka đúng không?」
Điều này khiến tôi nhớ lại nhân vật đại diện cho đám trai lông bông đó sau một thời gian dài.
Tôi phát ra giọng nói còn chán nản hơn lúc nãy:
「Bây giờ sao lại hỏi chuyện này chứ~?」
「Sao cậu lại ghét bỏ thế? Có xảy ra chuyện phiền phức gì à?」
「Hoàn toàn không có nhé, cùng lắm là bị cậu ta sờ tóc thôi. Gần đây cũng hoàn toàn không liên lạc với tớ!」
「Tớ nói không phải chuyện này… nhưng mà thôi kệ. Cũng phải, cậu có lẽ không muốn nhớ lại chuyện lúc đó lắm, nhưng Motosaka này xem như là một siêu high-tension nhỉ.」
「Ừm…… Theo góc nhìn đại chúng thì là vậy.」
Nghe tôi đáp lại như vậy, Natsuki nở nụ cười khổ.
「Tớ ấy à, so với Mayu-chan bây giờ, ngược lại thấy Motosaka trông có vẻ tỏa sáng hơn một chút đấy.」
「……Ể?」
「Cậu ta dù tốt hay xấu, cảm giác đều không quan tâm người khác nhìn mình thế nào cả, cho nên cậu cũng có lúc cậu rất tỏa sáng đấy.」
「Tớ cũng có? Đó là lúc nào vậy?」
「Cậu nghĩ xem, như là lúc liên hoan Giáng Sinh ấy. Mayu-chan lúc đó hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của bọn tớ đúng không? Đối mặt với Aya-chan, ánh mắt cũng tỏ vẻ rất phản kháng.」
……Tôi của lúc đó quả thực là trời không sợ đất không sợ.
Tôi, người chạy trốn khỏi Akemi-senpai, đã liều mình làm tới, dù đối mặt với Ayaka-senpai, senpai hay bất cứ ai cũng không hề nao núng.
Đó có lẽ là vì không đặt người khác vào trong tiềm thức sâu xa của mình, nên hoàn toàn không quan tâm.
「Nếu là Mayu-chan của hiện tại cộng thêm tâm thế đó, tớ nghĩ hoàn toàn không thua Aya-chan đâu.」
Lúc đó, bản thân trời không sợ đất không sợ.
Nói đúng hơn là rất sợ Akemi-senpai, nhưng ngoài ra, cảm giác quả thực có sức hành động hơn bây giờ.
「……Là vậy sao?」
「Ừm. Mayu-chan lúc đó khí thế mạnh mẽ đến vậy đấy. Cảm giác hừng hực khí thế, vẻ mặt như lúc nào cũng muốn gây sự vậy.」
「Đừng có nói người ta như bị tâm thần phân liệt được không~」
Natsuki như đang hồi tưởng mà nhìn xa xăm, rồi đôi mắt to đó nhìn về phía tôi.
「Cho nên nói, không cần phải để ý đến chuyện có hợp với cậu ấy hay không đâu? Cứ như bình thường, thẳng thắn tuyên bố『Em với anh ấy hợp nhất』còn giống phong cách của cậu hơn.」
──Khi bản thân có một câu trả lời rõ ràng muốn nhận được, tìm Natsuki để tâm sự nói không chừng là một quyết định khá nguy hiểm.
Tuy tôi vừa nghĩ như vậy.
……Nhưng tôi xin rút lại lời đó.
May mà đã tìm Natsuki để tâm sự.
Bởi vì nhờ cậu ấy, tôi đã biết được cả bản thân mình cũng không biết.
「……Ừm, cảm ơn cậu.」
「Thế nào? Có được vỗ về chưa?」
「Đừng thêm câu đó vào thì có rồi!」
Tôi lộ vẻ mặt dỗi hờn, Natsuki liền vui vẻ cười phá lên.
Đã hạ quyết tâm rồi.
Có lẽ chỉ cần nói chuyện là đủ để sắp xếp lại suy nghĩ, cũng có cảm giác nội tâm đã trở lại như xưa.
Cảnh sắc vốn bị bao phủ trong bóng tối mờ mịt, thoáng chốc đã trở lại sáng sủa.
Tuy nội dung cuộc đối thoại khác với cuộc đối thoại tôi vô thức hình dung ban đầu, nhưng kết quả tốt là được rồi.
「Không ngờ mình lại lấy lại tinh thần rồi. Ừm ừm ừm, mình mới là người hợp nhất mà, cảm giác mỗi ngày đều sẽ rất vui!」
「Đồ thực tế… Hết cách với cậu, vậy hôm nay đặc biệt cổ vũ cho cậu, muốn ăn gì tớ mời hết.」
Thần sắc Natsuki thay đổi, nở nụ cười tinh nghịch cù lét vào bên sườn tôi.
Cậu ấy giống tôi đôi khi cũng có mặt cảm tính, nhưng gần đây tôi rất thích điểm này.
「Được không? Vậy tớ muốn ăn sushi, làm phiền cậu nhé!」
「Vậy thì bảo Yuuta mời cậu đi! Lựa chọn chỉ có ramen thôi!」
「Cậu vừa nói『muốn ăn gì mời hết』mà!」
Natsuki nở nụ cười rạng rỡ.
Lúc này, cậu ấy như bị thúc giục mà sờ vào túi của mình.
「Có điện thoại, có điện thoại.」
Natsuki lấy điện thoại ra, lập tức bật chế độ loa ngoài.
『Alô~ Mở cuộc gọi video đi.』
Lời nói của Reina-san truyền đến từ điện thoại.
Natsuki chuyển sang cuộc gọi video.
Tiếp theo màn hình điện thoại phản chiếu một bóng người.
Đó là vẻ đẹp mà tôi không có.
Khiến người ta hơi ngưỡng mộ khí chất tỏa ra từ chị ấy.
「Reina-san.」
Tôi không khỏi buột miệng thốt lên.
Reina-san nở nụ cười dịu dàng giống như mùa hè.
Mái tóc màu xám nhạt đó đã dài quá vai, sắp không còn là tóc dài ngang vai nữa rồi.
Mái tóc được chăm sóc kỹ lưỡng óng ả, dù qua màn hình──
「……Đẹp quá.」
『Ờ, cảm ơn em. Cảm giác ngại quá đi.』
Reina-san ngượng ngùng gãi má.
Khí chất trưởng thành đó dịu đi.
Nhưng sự tương phản này đối với con gái lại là vũ khí cực lớn.
Vũ khí mà tôi không có.
Nhưng dù là tôi……
『……Mayu-chan.』
Reina-san hít một hơi thật sâu, như thể muốn trao đi báu vật mà thốt ra lời nói:
『──Cố lên nhé.』
「……Vâng ạ, cảm ơn chị.」
Lần này tôi đã thành công cảm ơn một cách đàng hoàng.
Tôi lại ngước nhìn bầu trời đêm.
Vẫn là một ngày âm u đen kịt không một vì sao.
Nhưng trong thoáng chốc, có thể lờ mờ nhìn thấy rìa của lớp mây dày.
Có thể nhìn thấy mây rõ ràng vào ban đêm, là vì có ánh sáng xuyên qua sao?
Mặt trăng chắc hẳn đang ở phía trên lớp mây dày bảo vệ chúng tôi nhỉ.
Nếu đã như vậy, thì phải cố gắng thôi.
Bởi vì mặt trăng sắp chiếu sáng con đường tôi phải đi rồi.
◇◆◇◆
Sau khi mời Mayu-chan ăn ramen và tạm biệt, tôi gặp lại Reina.
「Cậu không gặp mặt con bé à?」
Tôi liếc nhìn sang bên cạnh.
Reina cũng vừa lúc nhìn qua.
Sau khi tháo chiếc cài tóc giống như đặc điểm nhận dạng của mình ra, ấn tượng xinh đẹp của Reina lại càng mạnh mẽ hơn so với vài tháng trước.
Phụ nữ trưởng thành.
Xét theo những người cùng tuổi, dung mạo này thậm chí khiến người ta cảm thấy hơi sốt ruột, tôi hơi nghiêng đầu nhìn cô ấy như vậy, lại hỏi thêm lần nữa.
「Như vậy có được không?」
Reina khẽ mỉm cười.
Chỉ hơi nhếch môi lên, đã tạo thành một nụ cười dịu dàng như hiện thân của sự bao dung. Biểu cảm này của Reina, từ hồi cấp ba đã không thay đổi.
「Ừm. Bởi vì trước đây ấy à, tớ cũng đã giúp đỡ Ayaka rồi, nghĩ rằng như vậy sẽ công bằng hơn thôi.」
……Thật giống phong cách của Reina.
「Vậy à. Cậu đã gặp riêng Aya-chan rồi à.」
Reina và Aya-chan.
Hai người vì Yuuta mà có khúc mắc với nhau, bây giờ dường như đã gạt bỏ những chuyện đó, vẫn tiếp tục giao lưu với nhau.
Thêm cả Mayu-chan nữa, tôi bắt đầu cảm thấy Yuuta, người khiến cả ba cô gái này say mê sâu sắc, là một người vô cùng ghê gớm.
Nếu sự thật này lan truyền ra từ hồi cấp ba, chắc chắn cũng sẽ có những cô gái dù không hiểu rõ con người Yuuta, nhưng vì cảm thấy 「người này có vẻ cũng rất lợi hại」 mà bị cậu ấy thu hút.
「Cậu có thường xuyên liên lạc với Aya-chan không?」
「Ừm, gần đây thỉnh thoảng có nhắn tin riêng trên IG. Trước đây lúc đăng ảnh bánh kem ăn ở quán cà phê, Ayaka cũng có bình luận cho tớ.」
「Ồ~ Vậy à.」
Không dùng LINE mà dùng tin nhắn riêng trên IG để liên lạc cũng rất phù hợp với khoảng cách giữa họ.
「Tớ rất muốn hôm nào đó cùng cậu ấy đi quán cà phê lắm. Nhưng không đủ can đảm để mời, cứ mãi do dự.」
「Cậu chủ động mời thì Aya-chan chắc sẽ vui lắm đấy.」
「Thật sao? Cậu thật sự nghĩ vậy à?」
「Thật thật!」
Reina và Aya-chan sau khi trải qua những khúc mắc đó, đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Nếu chưa từng có những khúc mắc đó, hai người chắc cũng không có duyên phận quen biết nhau, cảm giác sau khi trưởng thành sẽ trở thành mối quan hệ càng thêm gắn bó.
Tôi lúc nãy đã nói câu 「vẻ mặt như lúc nào cũng muốn gây sự vậy」.
Nhưng nếu là tôi nhận được lời khuyên như vậy, chắc chắn sẽ tỏ ra kháng cự.
Bởi vì nếu cãi nhau với người khác, ngay lúc đó sẽ trở nên rất phiền phức.
Tôi cảm thấy lời nói kiểu 「cãi nhau ngược lại sẽ làm sâu sắc thêm mối liên kết」 vô cùng khó hiểu.
Không phải cãi nhau làm sâu sắc thêm mối liên kết.
Mà là phải vượt qua khúc mắc sau khi cãi nhau, mới có thể làm sâu sắc thêm mối liên kết.
Tôi và Yuuta e rằng cũng như vậy.
Tôi cũng đã chứng kiến vài lần Yuuta và Aya-chan hiểu lầm nhau.
Còn Mayu-chan e rằng chưa từng cãi nhau với Yuuta.
Bởi vì, tôi cảm thấy cả hai người đó đều có thể vượt qua được.
「Mayu-chan trông rất có tinh thần, tốt quá rồi. Nếu có thể cứ thân thiết như vậy mãi thì tốt.」
Đây có lẽ cũng là lời nói với Yuuta.
……Còn có con đường nào khác ngoài con đường này không?
Tôi không biết.
「Bốn người này」 rốt cuộc sẽ đón nhận kết cục như thế nào?
Tôi sẽ đứng từ bên cạnh ủng hộ tất cả mọi người.
Liếc nhìn mái tóc màu xám nhạt đó một cái, tôi chỉnh lại gọng kính.


0 Bình luận