Dịch: Lolyne.
_____
Vài ngày sau…
“Ôi cái định mệnh!” Suho mặt mày méo xệch, vừa cười vừa mếu. “Đột kích 10 hầm ngục mới lên được 3 cấp.”
[Thì vốn đám ma thú rất yếu mà.]
“Haizzz, đúng là nên sớm lập hội mà.”
Nếu những hầm ngục mà anh bước vào đạt đến cấp độ dành cho công hội, thì tốc độ thăng cấp của anh chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều. May mắn thay, chỉ số của Suho vẫn tăng đều đặn mỗi ngày nhờ vào quá trình huấn luyện với Ammut bằng chuỗi nhiệm vụ hằng ngày. Tuy nhiên, nhiệm vụ hằng ngày thì chỉ có thể hoàn thành một lần mỗi ngày.
Ammut cũng từng nói rằng, nếu lặp đi lặp lại bài huấn luyện Hiện Thể Linh Hồn quá mức sẽ chỉ khiến cơ thể bị tổn hại thêm mà thôi. Nếu không có phần thưởng từ nhiệm vụ hằng ngày - Hồi phục thể trạng, thì dù có muốn, Suho cũng chẳng đủ tự tin hay thể lực để luyện tập đến lần thứ hai.
‘Sao mình cứ cảm giác như bài tập Hiện Thể Linh Hồn ngày càng khó thế nhỉ?’
Trường trọng lực mạnh mẽ mà Ammut tạo ra khiến Suho có cảm giác như cơ thể mình sẽ nổ tung bất cứ lúc nào nếu anh lơ là, cường độ huấn luyện cũng đang dần tăng lên theo tốc độ phát triển của Suho.
Tất nhiên, phần thưởng cho sự cố gắng đó là vô cùng xứng đáng.
[Hiện Thể Linh Hồn Lv.4]
Dù cấp độ của Suho không tăng lên bao nhiêu, nhưng kỹ năng thì lại khác. Kỹ năng Hiện Thể Linh Hồn của Suho giờ đã đạt đến cấp 4. Giờ đây, Suho đủ trình để bao phủ cả hai bàn tay bằng luồng hắc khí như một lớp áo giáp.
“Ái chà chà!”
Ammut gật đầu, nở một nụ cười đầy nham hiểm khi thấy Suho cầm trên tay cặp song kiếm được bao bọc bởi thứ năng lượng đen kịt đó.
“Tốt lắm nhóc. Áp dụng Hiện Thể Linh Hồn để tăng cường kỹ năng kiếm pháp à? Nhưng vẫn còn một chặng đường dài mới chạm tới cảnh giới mà Tarnak đã đạt được. Hôm nay đến đây thôi.”
Dù ngoài mặt có vẻ hơi thất vọng, nhưng trong lòng Suho chẳng hề có ý định tiếp tục thêm chút nào nữa. Suho nhanh chóng đứng dậy và bước ra khỏi Hắc ám ngục.
[Bạn đã rời khỏi Hắc ám ngục.]
“Suho.”Ngay khi anh vừa bước ra, Esil cất tiếng gọi như thể đã chờ sẵn từ trước.
“Cậu nói hầm ngục tiếp theo của chúng ta ở đâu ấy nhỉ?”
Trên tay Esil là chiếc điện thoại mời keng mà cô vừa mua. Nếu Suho đang không ngừng nâng cao rèn luyện thể chất, thì Esil cũng đã trở thành bậc thầy trong việc sử dụng điện thoại thông minh. Kỹ năng giao tiếp xã hội của cô cũng đã cải thiện đáng kể—giờ đây, cô có thể tự tin ra ngoài, gọi món thịt ba chỉ nướng và thưởng thức như bất kỳ người bình thường nào.
Suho đáp lời Esil.
“Hầm ngục thứ ba ở Pyeongtaek. Sao vậy?”
“Tôi có cảm giác là... chúng ta không thể vào đó được thì phải?”
“Cái gì? Tại sao?”
“Tại vì hội Hắc Quy đang cắm trại ngay trước cửa hầm ngục đó.”
Nghe Esil nói vậy, Suho nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Hội Hắc Quy á? Làm sao cô biết?”
“Tôi theo dõi mấy hội lớn trên mạng xã hội mà.”
Esil đưa màn hình điện thoại ra trước mặt Suho. Quả nhiên, tài khoản của hội Hắc Quy hiện lên trên đó. Bài đăng mới nhất của họ...
“Ôi vãi… thật hả má?”
Suho nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi ngờ.
Đúng như lời Esil nói, địa điểm được gắn thẻ trong bức ảnh mà hội Hắc Quy vừa đăng lên chính là hầm ngục mà họ đang định đến.
“Tại sao bọn họ lại có mặt ở đó? Với cả tại sao họ có thể tùy tiện đăng mấy thứ như vậy lên mạng? Chẳng phải thông tin kiểu này phải được bảo mật à?”
“Thế giới này bây giờ làm gì còn quyền riêng tư hay bảo mật gì nữa? Người ta cứ thế đăng lên thôi. Đúng là có thể dùng để quảng bá cho hội, cơ mà làm đến mức này thì…”
Esil nhún vai, như thể những điều đó đã quá quen thuộc với cô—một người giờ đây đã quá thích nghi với cái gọi là ‘thế giới hiện đại’.
“Cô học mấy thứ này ở đâu vậy?”
Suho chợt nhớ ra… Esil là một con quỷ. Chỉ mới vài ngày trước cô mới mua chiếc điện thoại đầu tiên trong đời. Dù đúng là nhờ năng lực đặc biệt của loài quỷ nên cô không gặp rào cản ngôn ngữ, nhưng tốc độ thích nghi này… thật sự khiến người ta bất ngờ.
“Cái này... đáng lẽ phải khó lắm chứ nhỉ?”
Esil lướt qua màn hình điện thoại rồi đưa cho Suho xem. Trên đó toàn là những ứng dụng đang ‘hot’ nhất hiện nay. Suho thì chẳng nhận ra cái nào cả.
“Gì nữa đây?”
“Tôi nghe nói đây là ứng dụng dùng AI để dự đoán xác suất xuất hiện hầm ngục ấy mà?”
“Thế còn cái này?”
“Chợ giao dịch đồ cũ dành riêng cho các thợ săn.”
“...”
Suho khẽ trầm ngâm. Có lẽ… dạo gần đây, Esil còn giống một thợ săn hơn cả anh. Nghĩ đến đó, anh hơi ngượng, nhưng chẳng thể phản bác gì được. Ánh mắt Suho dừng lại, chăm chú nhìn vào bức ảnh mà Esil vừa cho anh xem, gương mặt dần trở nên nghiêm túc.
“Trưởng phòng Lee Youngho.”
Ở một góc bức ảnh, là một gương mặt quen thuộc.
***
Hầm ngục số 3 ở Pyeongtaek.
Nơi đó vốn dĩ là một căn cứ quân sự, nhưng sau sự cố vỡ hầm ngục, nó đã biến thành một hầm ngục môi trường. May mắn thay, thiệt hại khi đó không quá nghiêm trọng, tất cả là nhờ vào phản ứng kịp thời của các thợ săn đang đóng quân tại đó khi sự cố xảy ra.
Tuy nhiên, chính vì lý do đó mà hầm ngục này bị đẩy xuống thứ hạng ưu tiên thấp trong danh sách xử lý của Hiệp hội Thợ Săn, bởi có rất nhiều hầm ngục khác cần được càn quét gấp rút hơn. Vì thế, nó không phải điểm đến được các thợ săn thông thường ưa chuộng. Có vô số hầm ngục khác dễ kiếm tiền hơn, chưa kể khu vực này lại có vị trí khá khó tiếp cận. Tất cả cũng là kết quả tự nhiên mà thôi.
Đó chính là lý do Suho tham gia đấu giá hầm ngục đó. Chỉ khi tỷ lệ cạnh tranh thấp thì việc đấu giá mới trở nên dễ dàng, và như vậy anh mới có thể vào đột kích mà không gặp quá nhiều rắc rối.
“Tại sao một hội lớn như hội Hắc Quy lại quan tâm đến một nơi như thế này chứ?”
Lim Dokyoon, sau khi nghe về tình hình, trông vô cùng bực bội.
“Đi thôi. Đây là kiểu đấu giá tự do, ai đến trước thì được trước, nên ai cũng có thể chen ngang.”
Hệ thống đấu giá hầm ngục này cũng chỉ mới được thiết lập không lâu, dù phương thức đó đã có quy định rõ ràng, nhưng khả năng cao là ở Pyeongtaek, hệ thống này sẽ bị phớt lờ. Người dân địa phương ở đó thường chỉ mong các thợ săn đến càng sớm càng tốt để tiêu diệt lũ ma thú.
“Chúng ta phải đến đó trước.”
“Em để anh lái xe cho.”
Lim Dokyoon vội vã giành lấy vô lăng, mắt chăm chú nhìn thẳng về phía trước.
Beru, kẻ lúc nào cũng trừng mắt nhìn giáo sư từ phía sau lưng Suho, khiến anh ta phải đặc biệt cẩn thận và luôn dùng kính ngữ cho đúng mực. Họ đã đến hầm ngục Pyeongtaek, nhưng hội Hắc Quy, với trang bị đầy đủ, đã cắm trại ở đó, đúng như bức ảnh mà Esil đã cho họ xem. Một viên chức của chính quyền thành phố Pyeongtaek đang thảo luận gì đó với hội Hắc Quy.
“Chúng tôi thật sự rất cảm kích vì các anh đã chủ động đến trước, nhưng từ quan điểm của chúng tôi, việc đốt cháy giai đoạn như vậy thì có vẻ… không ổn lắm.”
“Trời ơi! Cái hầm ngục nguy hiểm này ngay trước mặt mà. Chẳng lẽ chúng ta không nên đột kích luôn ngay sao?”
“Đúng, nhưng ở khu vực này không có thương vong, và đây là nơi mà các thợ săn khác đã đấu giá trước rồi…”
“Vậy những người đó là ai? Họ giỏi hơn hội Hắc Quy à? Hả?”
“T-Tôi…”
Trước mặt Lee Youngho, người viên chức chỉ biết đứng yên, lúng túng không biết phải trả lời thế nào. Là người đã quen với việc chèn ép người khác trong thời gian dài, Lee Youngho bắt đầu đe dọa viên chức bằng cách quấn cánh tay to lớn quanh cổ anh ta.
“Tất nhiên, vì anh là công chức, quy trình có thể sẽ quan trọng. Nhưng nếu chúng ta bỏ qua một chút… nhất là vì lợi ích của Pyeongtaek. Ở đây nguy hiểm lắm, sao không ký vào giấy phép rồi nghỉ việc luôn đi?”
“Tôi nghĩ chính cánh tay của anh mới là thứ nguy hiểm đấy.”
Ngay khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lee Youngho quay lại, gương mặt trở nên nghiêm trọng ngay lập tức. Dường như anh ta đã chờ đợi khoảnh khắc này.
“Ồ, xem ai kìa. Cái tên thợ săn tân binh có người chú thích khoe khoang. Cậu đến đây làm gì?”
“…”
Ánh mắt đầy thù địch của Lee Youngho khiến Suho không cần phải suy đoán thêm.
‘Chắc là muốn trả thù vụ lần trước nhỉ? Trẩu thế ba.’
Cũng khó mà chỉ nói đó là sự trẻ trâu, vì công việc liên quan đến quyền lợi tài chính của họ đã sụp đổ vì Suho mà.
[Bố láo bố toét! Dám nhìn người khác bằng đôi mắt rắn độc đó! Lần này ta phải dạy cho ngươimột bài học…!]
Suho túm lấy Beru, đẩy hắn vào trong bóng của mình.
[Khickk… Chờ đấy… Ta nhớ mặt ngươi rồi…]
Suho không để ý đến Beru một chút nào, anh ngước lên nhìn Lee Youngho, người đang sải bước về phía mình.
Lee Youngho cao hơn Suho một cái đầu, mặc dù Lee Youngho chủ yếu làm công việc ngoại giao với mọi người, nhưng anh ta cũng là một thợ săn hạng B. Khi anh ta quyết định bộc phát khí tức trước Suho, người viên chức đứng bên cạnh họ chợt trở nên tái mét.
Dĩ nhiên, Lim Dokyoon, người đứng sau Suho, đã nhanh chóng lùi ra xa và chăm chú kiểm tra lại các tài liệu đấu giá.
“Hừm. Cậu tên gì nhỉ? Tôi hình như đã nhớ nhưng cũng có vẻ là đã quên mất rồi.”
Lee Youngho nhìn vào mặt Suho một cách chế giễu, cố tình khiêu khích anh. Tuy nhiên, Suho không bận tâm và chỉ mỉm cười, đáp lại.
“Trưởng phòng Lee Youngho, chúng tôi đã đấu giá cho hầm ngục này. Còn hội Hắc Quy đang làm gì ở đây vậy?”
“À, Sung Suho! Giờ tôi nhớ rồi.”
“Anh làm vậy là vì chuyện lần trước sao?”
“Lần trước? Ý cậu là gì? Chúng tôi đến đây với lòng tốt vì có một hầm ngục nguy hiểm ngay trước mắt.”
Cuộc đối thoại cứ thế tiếp diễn mà không đi đến đâu, trước sự châm chọc rõ ràng và có chủ ý của Lee Youngho, Suho hướng ánh mắt về phía hầm ngục một lúc. Một hầm ngục thuộc loại môi trường, nơi đã xảy ra sự kiện vỡ hầm ngục.
Vì nhiều lý do, quả là một tổn thất lớn đối với hội Hắc Quy khi một hội lớn lại phải đi dọn dẹp một hầm ngục hạng D.
‘Chắc là họ chỉ đến đây vì tiền ngay từ đầu thôi.’
Dựa theo giác quan nhạy bén của Suho thì sức mạnh của những thợ săn đứng sau Lee Youngho khá yếu so với mức độ của một hội lớn. Dù họ đến đây để làm phiền Suho, nhưng rõ ràng họ chỉ là những thợ săn tép riu.
‘Thằng cha này tập hợp đám cùi bắp này chi vậy trời?’
Suho khẽ nở một nụ cười, tuy cùi cùi thế thôi nhưng những gì họ thể hiện ra trông rất hoành tráng. Vẻ ngoài của họ có vẻ như có thể đấm đo ván Quay chỉ bằng một tay.
“Hài lắm à mà cười?”
Biểu cảm của Lee Youngho trở nên căng thẳng hơn, như thể anh ta bị xúc phạm bởi nụ cười của Suho. Cùng lúc đó, những thợ săn của hội Hắc Quy bao vây xung quanh hầm ngục đều trừng mắt nhìn Suho, tỏa ra đầy sát khí.
Một cuộc đối đầu trước một hầm ngục đã được đấu giá.
“Sung Suho, vì cậu vẫn là một thợ săn tân binh, chắc cậu chưa hiểu đâu, để tôi giải thích cho cậu.”
Trưởng phòng Lee Youngho trỏ ngón tay vào ngực Suho và nhìn chằm chằm vào anh.
“Hầm ngục là một nơi nguy hiểm, và là nơi vô pháp luật. Một khi đã đặt chân vào đó, dù có xảy ra tai nạn thì cũng chẳng quan trọng đâu. Đặc biệt là đối với những thợ săn mới vào nghề.”
Anh ta đưa tay lên cổ vạch một đường, nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Nếu cậu lơ là một chút, cậu sẽ trở thành mồi cho quái vật và thậm chí chết mất xác như chơi đấy.”
Quả thật đó là những lời đe dọa trơ trẽn, anh ta quay lại rồi cười ha hả cùng đám thợ săn của hội Hắc Quy.
“Hehe. Chuẩn luôn!”
“Công việc của thợ săn nguy hiểm vãi lều.”
“Đó là công việc lý tưởng cho cái chết bất kỳ lúc nào và bất kỳ đâu.”
“Đặc biệt là đối với một cậu thanh niên khỏe mạnh.”


0 Bình luận