• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 81

1 Bình luận - Độ dài: 2,748 từ - Cập nhật:

Dịch: Lolyne.

_____

“Suho! Thằng nhóc ác này, bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau vậy?”

“Tháng trước mới gặp mà chú…”

“Ah hahaha, thế hả?”

Yoo Jinho phá lên cười, tay thì vòng lấy ôm chặt Suho với vẻ mặt rất vui vẻ. Những thợ săn khác nhìn họ mà không khỏi kinh ngạc.

‘Chú?’

Họ ngạc nhiên khi Suho gọi ông là chú, nhưng thực ra, điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa là biểu cảm của Yoo Jinho đã thay đổi 180 độ so với bình thường.

‘Tổng giám đốc Yoo Jinho thường cười như vậy sao’

Tổng giám đốc Yoo Jinho là một người đàn ông đã từ chối kế thừa tập đoàn của gia đình và thành lập nên Ahjinsoft bằng hai bàn tay trắng, một công ty đại diện cho Hàn Quốc. Ông là một doanh nhân cầu toàn và lạnh lùng, người đã nhận được sự tin tưởng và lòng trung thành của tất cả nhân viên.

Thế nhưng giờ đây, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của ông đã biến mất, và đột nhiên trở thành một người đàn ông ấm áp đang trò chuyện rất thân thiện với Suho.

“Sư bố anh. Nếu vào trường nghệ thuật, cháu nên ở yên trong phòng mà an toàn tô tô vẽ vẽ đi, sao cháu lại lao vào làm cái công việc nguy hiểm này chứ? Để xem nào. Cháu có thực sự ổn không? Để chú gọi healer đến khám cho cháu nhé?”

Yoo Jinho kiểm tra cơ thể Suho thật kỹ lưỡng, ông còn lấy tay chọc chọc vào cơ bắp anh nữa.

“Uầy, sao body cháu giờ săn chắc thế? Cháu thức tỉnh làm tanker à?”

“Chắc do dạo này cháu hay đi tập gym đấy.”

Suho trả lời, biểu cảm có hơi chút buồn khó tả, tất nhiên là vì anh thực sự có một tên PT khó ở tên là Ammut đang ẩn núp dưới bóng của anh.

“À mà chú đang nghiên cứu trò gì mà thấy thợ săn tập trung ở đây đông vậy ạ?”

“Cháu biết game FIFA không?”

“Game bóng đá ấy ạ? Cháu biết.”

Trong các trò chơi ngày nay, người chơi có thể điều khiển nhân vật bằng cách chuyển động cơ thể trong thực tế ảo.

“Tương tự thế, bọn chú đã bắt đầu phát triển một trò chơi thực tế ảo có sự góp mặt của các thợ săn từ hai năm trước rồi. Hệ thống game gần như đã hoàn thiện, giờ là đến giai đoạn tạo nhân vật.”

“À ra vậy.”

Suho cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao các hội thợ săn lại nô nức kéo đến công ty game như thế.

“Khi trò chơi được phát hành, người chơi sẽ có thể trải nghiệm cảm giác trở thành một thợ săn thực thụ trong thế giới thực tế ảo: xông pha vào hầm ngục và săn quái vật.”

Những thợ săn thực sự, những người làm hình mẫu cho các nhân vật trong game, chắc chắn sẽ được cả thế giới biết đến.

“Nghe thú vị phết chú nhỉ. Kiểu gì ai chưa thức tỉnh cũng muốn chơi thử cho xem.”

“Kiểu gì khi game ra mắt cũng là hit luôn. Tất nhiên, vẫn còn một chặng đường dài, và để hoàn thiện thì vẫn cần nhiều thời gian lắm.”

Suho thực sự ấn tượng với chú mình, mới chỉ hai năm trôi qua kể từ khi thảm họa xảy ra, và Ahjinsoft không trở thành công ty game hàng đầu chỉ nhờ vào may mắn.

“Mà tên game là gì thế chú?”

Cảm nhận được sự tò mò từ Suho, Yoo Jinho khẽ nhếch môi cười và trả lời:

“Solo Leveling.”

“...Solo Leveling?”

Khi nghe thấy cái tên ấy, biểu cảm của Suho bỗng trở nên hơi ngượng ngùng.

“Ừm. Vì đây là một trò chơi solo, nên việc lên cấp là yếu tố cốt lõi để người chơi có thể trải nghiệm nhiều lớp nhân vật và các loại thợ săn khác nhau nhất có thể.”

Yoo Jinho trông đầy tự tin, như thể ông tin chắc đây sẽ là một siêu phẩm.

“Tất nhiên, nghe thì có vẻ đơn giản. Lên cấp trong game thì có gì đặc biệt đâu? Trò chơi kiểu đó đã có đầy ngoài kia. Nhưng điều quan trọng là điều này, liệu một nhân vật trong trò chơi có thể khiến chúng ta phấn khích đến mức nào!”

Anh tài xế đưa Suho đến chỉ biết thở dài khi thấy Yoo Jinho đang nói chuyện một cách đầy hứng khởi, thậm chí còn siết chặt tay như thể quá phấn khích.

‘Sếp lại thế nữa rồi…’

Thực ra, đó mới chính là con người thật của Yoo Jinho. Bên ngoài, ôngấy có vẻ như một doanh nhân thành đạt, nhưng mỗi khi bắt đầu nói về game, ông lại trở thành một cậu thiếu niên với ánh mắt lấp lánh vì đam mê.

“Nhưng ‘Solo Leveling’ thì khác. Chú dự định sẽ đưa những thợ săn thực thụ đang hoạt động ngoài đời vào làm nhân vật trong game.”

Một tựa game tăng cấp thông thường thì bất kỳ công ty nào cũng có thể tạo ra, tuy nhiên, có một thứ không phải ai cũng làm được, đó là cảm giác chân thực có thể khiến người chơi hoàn toàn đắm chìm và phấn khích tột độ.

Chính vì lý do đó, Ahjinsoft đã tìm mọi cách để hợp tác với các thợ săn nổi tiếng, thậm chí sẵn sàng trả mức thù lao rất cao để làm được điều đó. Đây là một dự án siêu khủng mà không một công ty trò chơi nào dám mạo hiểm, bởi nó đòi hỏi một khoản đầu tư khổng lồ để biến thành hiện thực.

Đột nhiên, ánh mắt của Suho dừng lại ở những thợ săn của hội Hắc Quy đang đứng ngượng ngùng phía sau Lee Youngho. Anh tự hỏi vì sao họ lại được trang bị đầy đủ đến thế—chắc là để gây ấn tượng với Yoo Jinho.

‘… Cảm giác có gì đó là lạ.’

Họ tỏ ra nghiêm túc một cách bất thường, thái độ đúng mực đến mức khiến anh phải chú ý. Nếu đây chỉ là một sự trùng hợp, thì nó lại vô tình quá hợp với hoàn cảnh hiện tại của anh.

[Hmm. Hmm…]

Từ nãy đến giờ, có một ánh mắt lặng lẽ dõi theo Yoo Jinho từ trong bóng tối.

[… Có lẽ, đây không phải chỉ là một sự trùng hợp.]

Beru thì thầm, bằng giọng chỉ riêng Suho mới nghe được.

‘Không phải là trùng hợp?’

[Đúng thế ạ. Trong quãng thời gian đã bị lãng quên, Yoo Jinho từng là người ở bên cạnh Bệ hạ nhiều hơn bất kỳ ai khác. Nên những ký ức từ thời điểm đó có lẽ vẫn còn tồn tại đâu đó trong tiềm thức anh ta…]

Ký ức về một vị Quân vương vượt qua cả thời gian.

Sung Jinwoo - Quân vương Bóng tối - là một tồn tại đã để lại dấu ấn khắc sâu lên thế giới, chỉ đơn giản bằng sự hiện diện của mình. Như Beru từng nói, trong số tất cả loài người, người đã dõi theo các trận chiến của Sung Jinwoo nhiều nhất… chính là Yoo Jinho.

Thời điểm ấy, từng khoảnh khắc mà Yoo Jinho chứng kiến hẳn đều là những ký ức dữ dội và đầy kích động, đến mức khắc sâu vào tận linh hồn ông.

Hơn thế nữa…

[… Vào thời điểm đó, ánh mắt anh ta cũng giống hệt như bây giờ.]

Yoo Jinho, người đã từng dõi theo những trận chiến vĩ đại của Sung Jinwoo, giờ đây đang hào hứng giải thích về trò chơi mà ông đang nỗ lực phát triển. Cứ như thể toàn bộ khung cảnh trong trò chơi đã được khắc sâu vào trong trí nhớ ông từ rất lâu rồi.

[… Thật thú vị. Dường như ký ức của anh ta chưa hoàn toàn trở lại… nhưng lại đang cố gắng tái hiện nó dưới hình thức một trò chơi.]

“À, chú lại huyên thuyên rồi. Haha. Dù sao thì, đó là kiểu trò chơi như vậy đấy, Suho.”

Yoo Jinho như sực tỉnh, bật cười, một nụ cười tươi.

“Thôi, đừng đứng ngoài này nữa, vào trong rồi ta nói tiếp.”

“Khoan đã, CEO! Chúng ta vẫn chưa bàn xong chuyện này mà…!”

Khi Yoo Jinho đang đẩy lưng Suho, định cùng anh vào phòng, thì tiếng gọi khẩn thiết vang lên từ phía sau.

“Ah.”

Chợt nhớ ra mình đã quên mất nhóm thợ săn, Yoo Jinho khựng lại và quay đầu. Tuy nhiên, nụ cười tươi rói trên gương mặt ông lập tức biến mất, quay lại nhìn đám thợ săn với ánh mắt lạnh như băng.

“Tôi có lịch trình quan trọng. Nếu được, các anh quay về trước đi. Chúng tôi sẽ xem xét kỹ đề xuất của anh và sẽ liên hệ lại sau.”

“À…”

Trước mệnh lệnh rõ ràng ấy, những thợ săn không còn lựa chọn nào ngoài việc đứng lặng tại chỗ, không thốt nên lời.

Ngoại trừ một người, trưởng phòng Lee Youngho của hội Hắc Quy, anh ta không giống như những thợ săn còn lại. Anh ta đã nhận ra khuôn mặt của Suho, người vừa gọi Yoo Jinho là ‘chú’.

‘Là Sung Suho! Mình không ngờ lại gặp được cậu ta ở một nơi như thế này!’

Trưởng phòng Lee Youngho đã tìm ra địa chỉ của Sung Suho và cử một cấp dưới đến đó vào sáng nay, dù có tuyệt vọng đến mấy, anh ta cũng không cần phải đích thân ra mặt chỉ để chiêu mộ một thợ săn hạng C.

Xét về tầm quan trọng trong việc quảng bá hội, thì hợp tác với Ahjinsoft rõ ràng mang lại giá trị lớn hơn nhiều so với một thợ săn hạng C. Thế nhưng cuộc họp với CEO Yoo Jinho, vốn đã được sắp xếp kỹ lưỡng, bất ngờ bị hoãn lại.

Một lúc sau, cấp dưới gọi đến và nói rằng cậu ta đã nhớ ra Sung Suho là ai.

‘Nay làm gì cũng xui… thế mà cơ hội đến như này thì chắc là ý trời rồi.’

Lee Youngho nhanh chóng nhận ra rằng Sung Suho là ‘ưu tiên’ đối với CEO Yoo Jinho, và lập tức đổi hướng, thay vì nhắm vào Jinho, anh ta sẽ tiếp cận Suho.

“Ha ha ha! Thợ săn Sung Suho! Thật không ngờ lại gặp cậu ở đây! Duyên thật đấy!”

“Hả?”

Khi Trưởng phòng Lee Youngho bất ngờ bắt chuyện với Suho bằng giọng điệu thân mật, Yoo Jinho lập tức dừng bước, quay lại nhìn anh ta.

“Suho, cháu quen người này à?”

Suho định lên tiếng thì Lee Youngho đã vội chen ngang, nhanh chóng đưa danh thiếp của mình ra.

“Haha, không sao đâu, anh bạn. Tôi tin là chúng ta sẽ còn gặp nhau thường xuyên. Thợ săn Sung Suho, tôi là Trưởng phòng Lee Youngho của hội Hắc Quy. Nếu cậu đồng ý ký hợp đồng với hội chúng tôi, đảm bảo sẽ được đãi ngộ xứng đáng. Bởi vì cậu là người giỏi nhất trong ngành.”

“… Giỏi nhất trong ngành? Suho á?”

Người đáp lại không phải Suho mà là Yoo Jinho.

Lee Youngho thoáng nhìn thấy môi của Yoo Jinho giật nhẹ, như muốn nói gì đó, rồi bất chợt hiện lên vẻ hân hoan.

‘Hiệu quả rồi! Chiêu này đúng là ăn chắc! Mình tài vãi lều ahahaha.’

‘Quả này trúng mánh rồi!’

Anh ta không thể ngờ được rằng CEO Yoo Jinho lại có quan hệ họ hàng với Sung Suho.

Hơn nữa, thời điểm Suho đến Ahjinsoft lại trùng khớp hoàn hảo để tổ chức một cuộc gặp trực tiếp của cả ba bên. Quả là không thể nào thuận lợi hơn.

‘Hehe. Quả là một ngày may mắn. Chỉ cần nói ‘giỏi nhất trong ngành’ là đủ để lướt qua vấn đề về chi phí cho một thợ săn hạng C. Nhưng nếu coi đó là chi phí cơ hội để xây dựng mối quan hệ với CEO Yoo Jinho thì… hoàn toàn xứng đáng.’

Với một nụ cười rạng rỡ, Lee Youngho sải bước tiến về phía Suho, lần này cố ý hạ giọng đầy khiêm nhường.

“Thợ săn Sung Suho? Tôi nghe nói cậu vẫn chưa chính thức thức tỉnh. Thành thật mà nói, hội Hắc Quy không thường tuyển những thợ săn chưa có kinh nghiệm... Nhưng cậu thì khác, cậu rất có tài.”

Dù miệng không ngừng giới thiệu về hội, nhưng toàn bộ sự chú ý của Lee Youngho lại dồn hết về biểu cảm trên khuôn mặt của Yoo Jinho. Chỉ một thay đổi nhỏ trong ánh mắt, một cái nhíu mày, cũng có thể quyết định toàn bộ cục diện.

Anh ta đã dốc cả danh dự và tương lai của mình vào cuộc thương lượng này.

‘PR chính là một cuộc chiến.’

Để hội Thợ săn có thể phát triển mạnh mẽ, điều kiện tiên quyết là thu hút những thợ săn tài năng về hội, hoặc ít nhất khiến họ mong muốn gia nhập. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất, dù nghe có vẻ vô lý, chính là quảng bá hình ảnh tốt đẹp của hội đến công chúng, chứ không phải chỉ đơn giản là thuyết phục các thợ săn.

Công chúng kính trọng những thợ săn, nhưng đồng thời cũng sợ hãi họ. Với đại đa số người dân, thợ săn không khác gì những con thú hoang dã có thể gây nguy hiểm bất cứ lúc nào nếu họ muốn. Đặc biệt, nỗi sợ hãi ấy càng tăng lên sau sự xuất hiện của một nhân vật phản diện tên là Lee Minseong.

Không một thợ săn nào muốn bị xem là ‘quái vật’ trong mắt mọi người. Họ khao khát được công nhận và tôn trọng, bởi vì nghề thợ săn không chỉ đem lại tiền bạc mà còn mang đến danh dự. Và khi người ta có đủ tiền, thứ họ tìm kiếm tiếp theo chính là danh tiếng, là sự công nhận từ xã hội.

‘... Vì thế, việc hợp tác thực sự rất quan trọng.’

Nếu những thợ săn của hội Hắc Quy xuất hiện trong trò chơi, chắc chắn họ sẽ tạo nên một cơn sốt trong cộng đồng. Sự nổi tiếng của họ không chỉ giới hạn trong nước mà sẽ lan rộng ra toàn thế giới. Hơn nữa, các yêu cầu về việc chinh phục hầm từ các quốc gia khác sẽ không ngừng tăng lên.

‘Sau đó, với sự nổi tiếng này, mức độ thăng tiến và mức lương hàng năm của mình sẽ tăng vọt… Hehe.’

Tuy nhiên, có một điều mà Trưởng phòng Lee Youngho, người đang chìm đắm trong những giấc mơ đầy màu sắc của sự tưởng tượng, lại không nhận ra. Biểu cảm của Suho khi nhận danh thiếp của hội Hắc Quy lại cực kỳ bình thản và không có gì đặc biệt.

“Hội Hắc Quy à…”

“Haha. Đúng rồi, đó là tên hội của chúng tôi. Hội chúng tôi là tốt nhất trong ngành đấy, cậu có gì lo lắng không? Đợi một chút, nhân viên của chúng tôi sẽ mang hợp đồng đến ngay. À, tôi thường không trả tiền đặt cọc cho thợ săn hạng C, nhưng lần này là ngoại lệ…”

Trưởng phòng Lee Youngho liên tục cố gắng không để Suho có cơ hội suy nghĩ về điều gì khác. Nhưng rồi…

“À.”

Chỉ một từ duy nhất phát ra từ miệng Suho.

“Tôi cứ ngờ ngợ là đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi, hóa ra là cái đám dùng drone soi mói nhà tôi lúc sáng nay.”

“Ôi trời. Haha. Nhân viên của chúng tôi đã làm thế à? Tôi nghĩ là nhiệt tình hơi quá đà thôi. Tôi sẽ kỷ luật riêng anh ta…”

“Cháu bảo sao, drone á?”

Ngay lúc đó, giọng nói lạnh lùng mà Suho nghe thấy khiến Lee Youngho cứng đờ tại chỗ.

“Trưởng phòng Lee Youngho của hội Hắc Quy. Tôi cần cậu giải thích cho chuyện này đấy.”

_____

Ủng hộ dịch giả:

258314b0-1e42-4772-b7bf-d07e49fa53b8.jpg

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Thanks for new chapter, trans
Xem thêm