Dịch: Lolyne.
_____
Rầm!
“Thằng chó đó lại làm cái trò đéo gì vậy?”
Lee Minseong, Hội phó của hội Tử Thần, tức giận đấm mạnh xuống bàn.
—(Tin nóng) Thú Vương Quạ!
—Một thợ săn không xác định đã đạt được sức mạnh của Thú Vương!
—Tại sao Quạ lại đeo mặt nạ quạ?
Các bài viết trên Internet đều đang xoay quanh về vụ việc ở hầm ngục Magok.
Cốc cốc.
“Hội phó!”
Đúng lúc đó, thư ký Kim gõ cửa và bước vào báo cáo.
“Người ta nói rằng tất cả các thành viên của hội Linh cẩu vào Magok đều đã chết. Họ vừa mới thu thập xong thi thể cuối cùng.”
Rầm!
Lee Minseong siết chặt nắm tay khiến tay vịn của chiếc ghế hắn ta đang ngồi nát vụn.
“Tôi biết ngay mà!”
Hắn nghiến răng với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Tất cả mảnh ghép đã tạo thành bức tranh hoàn chỉnh…”
Những kẻ đã bỏ mạng trong khu rừng Magok là tàn dư của hội Linh Cẩu. Chỉ mới hai ngày trước thôi, đám người sói bọn chúng đột nhiên biến mất để đến thăm dò rừng Magok.
—Bọn tôi sẽ đến Magok để kiểm tra xem có nhà máy nào ở đấy không.
Cái cớ của bọn chúng là chính đáng. Rốt cuộc, Lee Miseong vẫn đang cố gắng để tìm một nhà máy nghiên cứu Bụi sao mới, tuy nhiên, hắn ta không tin tưởng chúng chút nào, và đã cử ra một số thợ săn có kỹ năng tàng hình theo dõi chúng.
Bọn chúng là những tên có khứu giác tốt, vì vậy những thợ săn được cử đi chỉ quan sát những gì chúng làm từ xa.
Một lần nữa.
Những lời nói dối của chúng đã nhanh chóng bị vạch trần, ngoài đám người sói ở Magok, những thợ săn hệ thú khác đến để tham gia ‘Thử thách của Quân vương’ cũng lang thang khắp nơi.
“Lũ chó này… có vẻ chúng đến Magok để lấy sức mạnh của Quân vương thay vì nhà máy sản xuất Bụi sao.”
Chắc hẳn bọn chúng đã tính toán đến việc sẽ trốn thoát khỏi Lee Minseong sau khi có được sức mạnh bí ẩn đó. Và xét về thực tế thì… chúng đã thành công… bởi cuối cùng thì chúng đã được ‘tự do’ nhờ vào ‘cái chết’.
Thư ký Kim tiếp tục báo cáo.
“Sau khi bảo vệ một số thi thể và khám nghiệm thì ta thấy chúng đã bị giết bằng vũ khí của thợ săn chứ không phải ma thuật.”
“Không. Không phải do thợ săn.”
“Sao cơ ạ?”
Lee Minseong cắn môi và trừng mắt nhìn bài báo trên Internet với vẻ tự tin.
—Tại sao Quạ lại đeo mặt nạ quạ?
“Chắc chắn là bọn quỷ đã giết chúng. Mặt nạ quạ cũng giống như biểu tượng của quỷ vậy.”
Ngay khi nhìn thấy từ ‘mặt nạ quạ’, điều đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là những con quỷ trong nhà máy. Không hiểu sao, bọn quỷ luôn đeo mặt nạ quạ trên mặt.
Giống như ‘Quạ’ vậy!
“Quạ, tên đó chắc chắn là quỷ. Con quỷ đã giết hết đám linh cẩu và lấy đi sức mạnh của Thú Vương.”
“Thật vậy sao?”
“Chắc chắn. Ngay từ đầu, chỉ những tên có kỹ năng Hoá Thú mới đủ tư cách trở thành vua. Nhưng cậu có biết quỷ phải làm gì để có được sức mạnh đó không?”
“...”
“Cậu không biết à? Có biết động não không?”
Lee Minseong lè lưỡi bực bội khi thấy thư ký Kim xuất hiện, người liên tục làm vẻ mặt bối rối.
“Là lỗi của tôi khi có một tên ngu như cậu làm thư ký. Cậu có nhớ hội Linh Cẩu đã trở thành người sói như thế nào không?”
“Họ đã thức tỉnh bằng cách uống máu của Khuyển tộc… À, máu!”
Thư ký Kim đột nhiên nhận ra và rùng mình.
Lee Minseong gật đầu.
“Đúng, máu. Ngay cả con người cũng trở thành thú khi uống máu, vậy thì quỷ cũng không phải ngoại lệ? Con quỷ đó đã giết chúng và uống máu của chúng. Và bằng cách chứng minh tư cách, hắn đã đánh cắp sức mạnh của nhà vua.”
“Woah…”
Sau khi nghe tất cả những lời đó, thư ký Kim ngước nhìn Lee Minseong với vẻ mặt vô cùng phấn khích.
“Quả đúng như mong đợi về sự sáng suốt của anh, Hội phó…! Làm sao mà anh có tầm nhìn xa trông rộng như vậy? Đây là một bức tranh tôi không thể tưởng tượng được ngay cả sau khi xem cùng một thông tin.”
“Chậc. Chuyện nhỏ với tôi. Cậu không cần phải nâng bi như vậy đâu.”
Với lời khen chân thành của thư ký Kim, Lee Minseong có vẻ giãn cơ mặt ra đôi chút.
“Dù sao thì, giờ chúng ta đã có bức tranh toàn cảnh về tình hình, điều quan trọng là phải sử dụng thông tin này. Bây giờ hội Linh Cẩu đã chết sạch rồi, chúng ta tự mình đứng ra và thỏa thuận Bụi sao với lũ quỷ. Cậu biết điều đó, phải không?”
“Vâng. Vậy thì trước tiên chúng ta phải tìm ra vị trí của nhà máy đã, nhưng manh mối là…”
“Magok.”
Lee Minseong chỉ vào một bài viết trên Internet với vẻ sắc sảo và khôn ngoan.
“Hơn nữa, làm sao con quỷ không có kỹ năng Hóa Thú lại biết về Thử thách của Quân vương để đến Magok? Không có sự trùng hợp nào trên thế giới này. Có thể suy luận hợp lý rằng con quỷ đã ở đó ngay từ đầu.”
“À, em hiểu rồi! Vậy thì việc người sói đến Magok để tìm nhà máy hẳn không phải là lời nói dối.”
“Tôi đoán vậy.”
“Được rồi. Vậy thì em sẽ chịu trách nhiệm lục soát Magok cho sếp.”
“Tốt. Ngoài ra, nếu muốn giao kèo với một con quỷ đã đạt được sức mạnh của Quân vương Nanh vuốt thì hãy chuẩn bị thật nhiều thịt vào.”
“À! Vâng, ngay cả người sói cũng ăn rất nhiều thịt. Quả như em mong đợi, sếp rất thông minh!”
“Đủ rồi.”
Thư ký Kim một lần nữa cúi đầu ngưỡng mộ trước sự thông thái của Lee Minseong.
…Tất nhiên, thực tế hoàn toàn khác với những gì hắn suy diễn…
“À, nhân tiện.”
Cuối cùng, Lee Minseong xác nhận những nhiệm vụ khác được giao cho thư ký Kim.
“Bác sĩ thì sao?”
“Xin lỗi sếp, em vẫn chưa thuyết phục được ông ấy. Ông ấy là một người rất bướng bỉnh.”
“Này…! Cậu đang làm cái quái gì với mức lương cao ngất ngưởng của mình vậy? Nếu tiền không làm được thì hãy làm bằng vũ lực đi!”
“À, đúng rồi. Kể cả nếu tôi làm điều đó ngày này qua ngày khác…”
Sau khi trả lời, thư ký Kim vội vã rời khỏi văn phòng Hội phó. Thấy vậy, Lee Minseong cầm điện thoại di động trong tay ném vào anh ta.
“Là lỗi của tôi khi để tên đầu đất đó làm thư ký.”
Đây cũng là một vấn đề của thợ săn, bởi vì họ được xếp hạng dựa trên kỹ năng chiến đấu chứ không phải trí thông minh. Và trước khi trở thành một thợ săn, Lee Minseong đã là một người ưu tú điều hành cả một doanh nghiệp.
‘Ta khác với đám thợ săn các người từ khi sinh ra rồi.’
Lee Minseong nghiến răng khi nhớ lại những thợ săn khoe khoang rằng sức mạnh mana nhỏ bé của họ hơi cao.
* * *
[Bạn đã tiến vào Hắc ám ngục.]
Ngay sau khi xong việc, Suho đã mua mười con gà và quay trở lại Hắc ám ngục.
Đám Goblin cho nhiệm vụ hàng ngày vẫn chưa được hồi sinh, vì vậy xung quanh hầm ngục này rất yên tĩnh.
Có lẽ là vì ngày mới vẫn chưa trôi qua.
“Ồ! Mùi gì thơm ngon dữ zậy?”
“Hnnggg?”
Esil và Gray ngửi thấy mùi gà, nhanh chóng tiến lại gần Suho, anh đưa hết số gà mang theo đó cho Esil.
“Cô ăn đi.”
“Cảm ơn vì đồ ăn!”
“Hnnggg?”
“Gray, dù nhóc có nhìn ta như vậy thì ta cũng không cho nhóc một miếng nào đâu.”
“…”
Gray cúi đầu buồn bã vì lần này nó cũng không được chia đồ ăn cho. Ngay lúc đó, một tin nhắn từ Rakan xuất hiện trước mặt Suho.
[Hoàng đế Dã thú, Quân vương Nanh vuốt phàn nàn rằng bạn cho Gray ăn những thứ rất tệ.]
Suho phản đối ngay.
“Ê, ai mới là người tệ đây? Gray nói rằng nó ấy trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách ăn những gì nó tự săn được mà. Nanh Rakan bảo là nó ấy không thể trở nên mạnh mẽ hơn nếu được bón cho ăn tận mồm đâu.”
Bên cạnh đó, xác của những con yêu tinh bị bắt lần này chất thành đống như một ngọn núi. Kể cả nếu Gray chia số lượng lớn đó cho Esil, thì nó cũng không phải lo đến chuyện chết đói trong một thời gian.
[Hoàng đế Dã thú, Quân vương Nanh vuốt, nói rằng bạn đúng, nhưng ông ấy cảm thấy thương Gray, người chưa bao giờ ăn một con gà nào trong đời.]
“Hmm.”
Nghe những lời đó khiến Suho đột nhiên cảm thấy mình cũng khá tệ bạc. Cuối cùng, Suho đành chịu thua.
“Esil, đưa một con cho Gray đi.”
“Hả~?”
Esil tỏ rõ vẻ chán nản trên khuôn mặt, cô không muốn chia sẻ đồ ăn của mình cho người khác chút nào.
Cuối cùng, Esil cũng đành đưa cho Gray hộp gà nhẹ nhất bằng đôi tay run run dù cô vẫn còn chín con. Tuy nhiên, Gray lại cúi người xuống với đôi mắt dữ tợn.
“Grrrrrr!”
[Không. Ngươi không cần săn con gà đó đâu.]
Beru nhìn Gray một cách thảm hại.
Lại một tin nhắn nữa hiện lên trước mặt Suho.
[Hoàng đế Dã thú, Quân vương Nanh vuốt, gật đầu hài lòng, nói rằng Gray thực sự là một người thừa kế dũng cảm.]
“Éo hiểu kiểu gì…”
Suho mỉm cười. Anh để Esil và Gray ngồi cùng nhau trong khi ăn gà. Lần này, anh quyết định kiểm tra khả năng của mình, sau khi đã tăng cấp rất nhiều.
“Cửa sổ trạng thái.”
Sau đó, một cửa sổ trạng thái dài mở ra trước mặt anh.
[TRẠNG THÁI]
Tên: Sung Suho.
Cấp độ: 25.
Chức nghiệp: Không.
Danh hiệu: Sát lang.
HP: 5.860/5.860.
MP: 586/586.
[CHỈ SỐ]
Sức mạnh: 53.
Sinh lực: 34.
Nhanh nhẹn: 34.
Trí tuệ: 34.
Giác quan: 34 (+5).
(Điểm kỹ năng: 0.)
[KỸ NĂNG]
—Kỹ năng bị động: Chống chịu Lv.2; Song kiếm Lv.2.
—Kỹ năng chủ động: Quyền năng của Người cai trị Lv.1; Trích xuất bóng Lv.1; Phong bạo trảm Lv.1; Trọng kích Lv.1.
[VẬT PHẨM]
Nanh Rakan; Sừng Vulcan; Nhẫn xám; Mặt nạ quạ.
“Cũng ok…”
Suho lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, cấp độ và chỉ số của anh đã tăng lên rất nhiều, hơn nữa thì anh cũng đã học được kha khá kỹ năng.
‘Bỏ công ra cày đáng phết chứ đùa.’
Suho kiểm tra tới kỹ năng mới học được từ trận chiến trước.
[Kỹ năng: Trọng kích Lv.1]
Kỹ năng chủ động, tiêu tốn 300 mana.
Phủ lên cơ thể ‘Quyền năng của Người cai trị’ để khuếch đại sức tấn công.
Đây là kỹ năng Suho học được khi tung đòn cuối cùng vào con nhện mộ Arachne.
‘Vãi chưởng, 300 mana cơ á? Bảo sao một đấm mà mạnh thế.’
Vì đây là một kỹ năng tiêu tốn khá nhiều mana nên Suho sẽ không thể sử dụng nó hai lần liên tiếp được với mức mana hiện tại của anh.
‘Quyền năng của Người cai trị…’
Suho quyết định sử dụng lại kỹ năng này như một thử nghiệm, thứ tự lần lượt là như thế này.
Đầu tiên là sử dụng ‘Quyền năng của Người cai trị’ để gọi ra một cánh tay vô hình, tiếp theo là áp cánh tay của kỹ năng đó lên cánh tay thật của mình.
Ồ…!
Ngay sau đó, bàn tay của Suho được bao phủ bởi một lớp năng lượng đen.
“Oách xà lách!”
Suho nhìn vào đôi tay của mình, dường như nó đang đeo thêm một chiếc găng tay đen trong suốt lớn.
‘Hoá ra nguyên lý hoạt động của chiêu này là như thế.’
Đột nhiên, Suho nhớ đến câu tục ngữ nói rằng hai cái đầu tốt hơn một cái, cũng có nghĩa là nếu đánh bằng cả ‘hai cánh tay hợp làm một’ thì sát thương sẽ có thể tăng lên gấp đôi, thậm chí là gấp ba bốn năm lần.
Suho liếc nhìn vào chỉ số mana.
[MP: 586]
Nếu xét về mức mana là 10 ở cấp độ 1 thì bây giờ Suho có lượng mana khá là khổng lồ đó chứ.
‘Nếu giờ tăng thêm một cấp thì mana sẽ lên hơn 600. Thế thì mới đấm hai lần liên tiếp được.’
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng Khiến Suho cảm thấy phấn khích rồi, anh siết chặt nắm tay.
Lần này, anh biết chắc chắn.
‘Để lên cấp, mình phải vào một hầm ngục thực sự.’
Cấp độ của Suho đã vượt qua đám Goblin trong Hắc ám ngục từ ba đời tám hoánh rồi. Thế nên để trở nên mạnh hơn, anh cần phải đến một nơi có những loài quái vật mạnh hơn như hầm ngục Magok.
Và để làm được điều đó…
‘Mình phải nâng cấp thợ săn lên mới được.’
Hiện tại, Suho chỉ là một thợ săn hạng E, vì vậy nhiều nhất anh chỉ có thể tham gia vào các cuộc đột kích hầm ngục với tư cách là thợ mỏ hoặc người thu thập. Anh cũng biết rằng không có nhiều hầm ngục môi trường như thế này ở Hàn Quốc, vì vậy chỉ có thể có nhiều cơ hội vào các hầm ngục cấp cao hơn bằng cách nâng cao xếp hạng của mình.
Suho đột nhiên nhớ lại những gì thợ săn hiệp hội mà anh gặp hôm nọ đã nói. Vì phép đo ban đầu có thể sai lệch, nên anh ta đã đưa ra một gợi ý là đến hiệp hội để đo lại.
‘Mình có nên đi không đây…?’
Suho quyết định ghé đến Hiệp hội Thợ săn.


0 Bình luận