• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 63

0 Bình luận - Độ dài: 2,365 từ - Cập nhật:

Dịch: Lolyne.

_____

“... Cậu vừa nói gì?”

Lim Taegyu, Hội trưởng của hội Tử Thần, không tin vào tai mình.

“Bọn họ mất tích ư?”

“Vâng, thưa ngài. Chính xác hơn thì, họ vẫn đang tiếp tục biến mất ngay lúc này.”

“Cậu chắc chứ? Có khi nào bọn họ chỉ đang đi giải khuây sau khi uống rượu không?”

“Không, thưa ngài. Tôi nghĩ họ đã bị bắt cóc.”

“Thợ săn mà cũng bị bắt cóc sao? Nghe vô lý quá.”

Điều đó thật khó tin. Không thể nào tất cả các thành viên trong hội đột nhiên mất liên lạc trong mấy ngày qua lại là do bị bắt cóc được. Thế nhưng, vẻ mặt của Thư ký Oh vô cùng nghiêm trọng.

“Ban đầu, tôi cũng không nghĩ đến chuyện đó. Nhưng tôi vừa lấy được đoạn video từ camera an ninh trong văn phòng kế hoạch. Nhìn vào đây thì…”

“...”

Lim Taegyu nhận lấy USB từ thư ký Oh và cắm vào máy tính, nét mặt càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Nếu một tệp video có thể gửi qua email hoặc bất cứ phương tiện online nào đó tương tự nhưng lại được chuyển qua USB, điều đó có nghĩa là nội dung trong đó vô cùng bảo mật.

Gần đây, trong hội chỉ có một vấn đề duy nhất… Hội phó Lee Minseong – kẻ đã trở thành tội phạm và đang lẩn trốn.

‘Đừng nói là…’

Chỉ vì một kẻ đó, danh tiếng của gội Tử Thần ở Hàn Quốc đã hoàn toàn sụp đổ. Dù họ có giải thích  rằng mình không hề hay biết thế nào đi nữa, công chúng cũng chẳng dễ để tin vào nó. (Vì có thằng nào gây án mà nhận mình là hung thủ đâu) Thậm chí, Hiệp hội Thợ Săn vẫn liên tục gây áp lực, khẳng định rằng nhất định phải có kẻ đồng lõa với Lee Minseong trong hội.

“Bà già nhà nó.”

Thư ký Oh nhấn nút phát video, khi hình ảnh hiện lên, biểu cảm của Lim Taegyu đông cứng lại. Trên màn hình, một thành viên của hội Tử Thần đang đứng giữa đường phố… rồi đột nhiên – 

Vút!

Một bóng đen nhanh như chớp chộp lấy người thợ săn và biến mất.

Cạch.

Thư ký Oh lập tức nhấn phím cách để dừng video lại, dù chất lượng hình ảnh không cao, nhưng Lim Taegyu, người đã quen biết Lee Minseong từ lâu, không thể nào không nhận ra gương mặt đó. Trong khoảnh khắc, một cơn sóng cảm xúc hỗn loạn trào dâng trong lòng ông.

“Lee Minseong… cái thằng chó đẻ này…!”

Rầm! Nắm đấm của Lim Taegyu giáng xuống bàn, khiến nó vỡ đôi ngay tại chỗ, thư ký Oh giật mình, vội lùi lại. Ông ta đã làm việc cùng Lim Taegyu một khoảng thời gian dài, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến ông tức giận đến mức này.

Cơn giận khủng khiếp đến mức khiến người ta khiếp sợ.

“Haa… Minseong…”

Lim Taegyu thở dài, ngả lưng vào ghế, ánh đèn huỳnh quang trên trần nhấp nháy chập chờn.

“Tại sao cậu lại trở thành như thế này chứ…?”

Là Hội trưởng và Hội phó, dù có bỏ qua thời gian ở trường cao trung và trường Cao trung Thợ Săn, Lee Minseong vẫn là một người bạn cũ của ông, một người bạn mà Lim Taegyu từng rất tự hào.

Minseong luôn tỏa sáng từ khi còn trẻ, có thời điểm, Taegyu thực sự lấy làm hãnh diện khi được là bạn của hắn.

Trước thảm họa, thậm chí ngay cả khi Taegyu được đề nghị làm tài xế riêng. Lý do ôngchấp nhận ngay không chỉ vì lời mời, mà đơn giản là vì ông thích dành thời gian bên hắn

—Taegyu, làm tài xế cho tôi đi.

—Hả? Tự nhiên sao lại nói vậy?

—Dù sao thì ngày nào chúng ta cũng gặp nhau mà. Nếu cậu cầm lái, chúng ta vẫn có thể đi chơi cùng nhau trong lúc làm việc, đúng không?

—Ờ thì… cũng đúng. Nhưng cậu định trả lương cho tôi à?

—Tôi sẽ trả nhiều hơn cả lương của quản lý luôn. Với lại, lúc nào chẳng là tôi bao rượu? Thôi thì cứ giữ tiền lại mà mua nhà đi.

Lý do Lee Minseong chọn Lim Taegyu làm tài xế thay vì quản lý là vì một người quản lý sẽ không có thời gian để đi chơi, do phải bận rộn với công việc.

Sau đó, mọi thứ trở nên thực sự thú vị, ông theo chân Lee Minseong – một ngôi sao điện ảnh – đi khắp các phim trường, và cuối cùng kết hôn với một nữ diễn viên mà Minseong giới thiệu cho ông. Thời điểm đó, cả hai thực sự là những người bạn thân thiết… Nhưng kể từ khi nào mọi chuyện lại trở nên méo mó thế này?

Thực sự… chuyện gì đã xảy ra chứ?

Không.

‘Mình biết cả mà… Mình chỉ giả vờ như không biết mà thôi.’

Lim Taegyu nhớ lại khoảnh khắc đó, ký ức rất rõ ràng… sau khi thế giới đột nhiên thay đổi bởi thảm họa… Sau khi bất ngờ thức tỉnh thành một thợ săn hạng S.

‘Ngày đầu tiên mình mua rượu… Bằng số tiền đầu tiên kiếm được khi trở thành thợ săn.’

Ngay khoảnh khắc một số tiền khổng lồ được chuyển vào tài khoản ngân hàng, việc đầu tiên ông làm là khao một chầu nhậu cho người bạn mà ông luôn biết ơn – người đã từng mời ông ăn uống không biết bao nhiêu lần.

—Này, hôm nay để tôi bao.

—… Gì cơ?

—Xin lỗi vì tôi cứ toàn nhận mà chẳng đáp lại gì cả. Từ giờ, tôi cũng sẽ mời cậu ăn uống.

—…

Khi đó, trên gương mặt Lee Minseong hiện lên một biểu cảm kỳ lạ, cho đến tận bây giờ, ông vẫn không hiểu đó là cảm giác gì. Nhưng kể từ ngày hôm đó, Lee Minseong bắt đầu thay đổi dần dần. Và khi hắn thức tỉnh thành một thợ săn hạng A – chỉ thấp hơn ông một bậc – thì Minseong thực sự đã trở thành một con người khác, cứ như thể tất cả tình bạn được xây dựng qua bao năm tháng đều biến mất, hắn đột nhiên bộc lộ một nỗi tự ti khủng khiếp.

‘Tại sao chứ, khi hắn vẫn còn rất nhiều thứ…’

Người ta vẫn nói lòng chó khó nhai, còn lòng người thì khó đoán. Lim Taegyu chưa bao giờ nghĩ rằng việc mình trở thành thợ săn hạng S chỉ là nhờ may mắn. May mắn và bất hạnh, đơn giản chỉ là hai mặt của cùng một đồng xu. Lẽ ra, đó phải là một ngày tràn đầy vận may, ông may mắn được ban tặng ma thuật và thức tỉnh thành một thợ săn hạng S. Nhưng ngay lúc đó, người vợ luôn ở bên ông lại bị thiêu cháy bởi làn sương xanh, biến thành một Mist Burn.

Và… bà ấy đã tấn công đứa con trai duy nhất của họ…

Ngày ông thức tỉnh, cái ngày đáng lẽ phải là may mắn nhất đời ông… lại là ngày mà Lim Taegyu đành phải dùng chính sức mạnh đó để giết đi người vợ yêu dấu của mình, hoặc thứ từng là “vợ” ông, cái ngày mà ông mất đi tất cả.

Vào thời điểm đó, người bạn duy nhất vẫn còn ở bên cạnh ông là…  Lee Minseong.

“Haa, thật là… sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ…”

Lim Taegyu day trán bằng ngón cái, cố gắng xoa dịu cơn đau nhức đang hành hạ mình, rồi nghiến răng đầy tức giận. Bên cạnh chiếc bàn làm việc bị đập nát, phía bên kia màn hình, ông nhìn chằm chằm vào gương mặt của Lee Minseong.

Khuôn mặt lạnh lùng, tựa như ác quỷ kia mờ nhòe trên màn hình, không còn ánh sáng rực rỡ như trước đây.

“Vậy…”

Thư ký Oh khẽ rùng mình trước giọng nói băng giá phát ra từ miệng Lim Taegyu.

“Theo cậu, tại sao Lee Minseong lại bắt cóc các thành viên của hội chúng ta?”

“Chuyện đó… có thể là vì báo thù chăng? Sau khi vụ việc nổ ra, chúng ta là những người đầu tiên mất đi Hội phó Lee Minseong…”

“Không. Nếu hắn muốn trả thù, chỉ cần giết bọn họ là đủ, không có lý do gì phải bắt cóc cả.”

Thực tế, dạo gần đây, Lee Minseong chỉ nhắm vào các thợ săn không thuộc hội Tử Thần, và tất cả bọn họ đều bị giết ngay tại chỗ. Nghĩ kỹ lại… hình như trên lưng Lee Minseong có thứ gì đó giống như đôi cánh côn trùng, hình ảnh này đã được CCTV ghi lại.

Theo phân tích của các chuyên gia, đôi cánh đó có hình dạng tương tự nhất với cánh của loài ong…

“Ong à…”

Lim Taegyu trầm ngâm suy nghĩ về loài ong.

Ong là loài côn trùng sống theo bầy đàn.

“… Chẳng lẽ mục đích của vụ bắt cóc là để gia tăng đồng minh? Khiến họ phải chịu chung hình phạt như hắn ta?”

“Cái gì? Tôi chưa từng nghe nói đến kỹ năng nào như vậy.”

Thư ký Oh mở to mắt, lắc đầu liên tục như thể đó là điều hoang đường.

“Ai mà biết được. Gã tham lam đó có thể đã mua một viên đá ma thuật sở hữu kỹ năng bí ẩn nào đó với giá cắt cổ.”

“…”

Soạt!

Sau một thoáng suy nghĩ, Lim Taegyu bất ngờ đứng bật dậy.

“Truyền lệnh cho đội chiến lược. Từ giờ hãy tìm một hầm ngục có môi trường phù hợp cho loài ong sinh sống.”

“H-Hầm ngục sao?”

“Đúng vậy. Dù gì thì, trong cái đất nước chật hẹp này, nơi duy nhất một kẻ phản diện có thể ẩn náu chính là hầm ngục.”

“Vâng, tôi sẽ chuyển lời ngay… Mà khoan, ngài định đi đâu vậy?”

“Phòng vũ khí.”

Thư ký Oh kinh ngạc trước hành động của Lim Taegyu khi ông lập tức rời khỏi văn phòng sau khi đưa ra mệnh lệnh. Áp lực khủng khiếp tỏa ra khi ông tiến về phía phòng vũ khí. Gã thợ săn hạng S, kẻ đang ngập trong cơn giận dữ, bắt đầu hành động.

***

Trong khi đó… Suho đang siết chặt cổ của tên thương thủ cuối cùng còn sống sót.

“Khặc…!”

Khuôn mặt tên chiến binh tràn ngập sợ hãi. Hắn vùng vẫy, hai chân đạp loạn xạ giữa không trung, cố bấu víu vào cánh tay rắn chắc của Suho.

“Ta chỉ hỏi một câu thôi.”

Suho nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói lạnh lẽo.

“Chủ nhân của ngươi đang ở đâu?”

“Krrrk…!”

Tên thương thủ thở hổn hển, hàm răng nghiến chặt, ánh mắt tràn đầy sự dữ tợn.

“Nếu ngươi và ngài ấy gặp nhau… kể cả ngươi cũng không thể toàn mạng…”

“Chuyện đó không phải thứ ngươi cần lo. Chủ nhân của ngươi đang ở đâu?”

“Krrrk! Ta không thể…!”

“Haizz… không nói thì câm luôn đi!”

Xoẹt!

“…!”

Suho lạnh lùng vung kiếm, cắt đứt cổ tên Lancer không chút do dự.

[Bạn đã tiêu diệt một Lancer bị ô nhiễm.]

[Bạn đã tăng cấp!]

Bịch!

Suho nhìn xuống thi thể của tên Lancer vừa gục ngã, chậm rãi mở miệng.

“Ta có thể hỏi cái bóng của ngươi mà, hi.”

Anh hướng ánh mắt về những làn khói đen đang lặng lẽ bốc lên từ đống xác chết rải rác xung quanh.

[Mục tiêu có thể trích xuất bóng.]

[Mục tiêu có thể trích xuất bóng.]

[Mục tiêu có thể trích xuất bóng.]

 …

Suho vươn tay về phía những cái bóng của đám thương thủ, rồi cất giọng trầm thấp.

“Trỗi dậy.”

[Kiyaaaah—!]

Tiếng thét đau đớn của đám Lancer vang vọng khắp không gian, và rồi, những cái bóng bắt đầu trỗi dậy.

Soạt!

Từng đôi chân dần trồi lên từ trong bóng tối, rồi chậm rãi nâng cả cơ thể chúng đứng dậy.

Ting!

[Trích xuất bóng thành công!]

[Trích xuất bóng thành công!]

[Trích xuất bóng thành công!]

“Ngon. Lại có lính mới.”

Suho quan sát những chiến binh bóng tối vừa được triệu hồi, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy hài lòng.

[Lancer bóng tối Lv.1]

Cấp bậc: Lính.

“Bây giờ, ta sẽ hỏi các ngươi.”

Soạt!

Năm tên thương thủ bóng tối đồng loạt quỳ một gối, thể hiện sự trung thành tuyệt đối với chủ nhân.

“Chủ nhân cũ của các ngươi đang ở đâu?”

Keng! Cả năm tên đồng loạt chĩa mũi thương xuống mặt đất.

“Dưới lòng đất sao?”

[Krrrk!]

“Hể… trốn trong hầm à?”

Một nụ cười khẽ hiện lên trên môi Suho, ngay lúc đó…

Xoẹt—!

Một đám thương thủ mới lao tới từ phía trên đầu Suho, hàng chục tên đồng loạt lao về phía anh.

[Lancer bị ô nhiễm.]

[Lancer bị ô nhiễm.]

[Lancer bị ô nhiễm.]

[Lancer bị ô nhiễm.]

[Lancer bị ô nhiễm.]

 …

[Ehh! Thiếu quân vương, năm tên này chắc chỉ là đám lính tiên phong thôi!]

Beru nháo nhào lên, nhưng kỳ lạ thay, khóe miệng hắn lại khẽ nhếch lên đầy thích thú.

“Càng đông càng vui.”

Suho cũng nở một nụ cười mơ hồ, ngẩng đầu nhìn đám kẻ địch phía trên.

“Krrrk?!”

Ở phía đối diện, đám thương thủ mới ập đến không giấu nổi sự hoang mang. Ngay bên dưới, những Lancer bóng tối trông hệt như bọn chúng, nhưng lại được bao phủ trong màn khói đen dày đặc, đứng sừng sững bảo vệ Suho.

Và phía trên đầu bọn chúng… Là con kiến nhỏ bé, Beru, đang chễm chệ nhìn xuống.

[Chào mừng nhé, những thuộc hạ mới của ta.]

Hắn bật cười khúc khích, âm thanh réo rắt vang vọng như tiếng cười của quỷ dữ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận